Chị Em Họ Tô
Chương 15
Tô Nhan biết cậu còn đang canh cánh
về việc cô đột ngột bỏ nhà đi, nên cô hít sâu một hơi: “Vì chị quá tức giận nên
mới bỏ đi, nhưng chị cũng không hối hận, nếu có thể có cơ hội thứ hai thì có
thể chị vẫn sẽ làm như vậy, em không phải chị, em sẽ không hiểu được tâm tình
của chị, trên đời vĩnh viễn không có thứ gọi là đồng cảm, chỉ có chính em mới
có thể hiểu được sự đau khổ của chính mình, Tư Mộc, em phải hiểu cho chị!” Nhưng ai sẽ hiểu cho cậu đây? Cậu sợ
hãi đã lâu như vậy, gần như phát điên rồi, nhưng ai có thể hiểu cậu? Sẽ không
ai trên thế giới này hiểu được đâu. Tô Nhan là chị gái của cậu, và sự
thật này sẽ không bao giờ thay đổi, mỗi ngày cậu đều phải vật lộn bên bờ vực
của nỗi đau, nhưng cậu thậm chí không thể nói một lời nào về Tô Nhan với bất kỳ
ai, và cậu vẫn phải cố gắng hết sức để kiềm chế tình cảm ngày càng lớn của
mình, đó là tội lỗi mà cậu không thể tự mình giải thoát, cậu chỉ mới mười bốn
tuổi, còn chưa biết nên đối mặt với loại tình cảm không nên có này như thế nào,
cũng không ai có thể giúp cậu dù chỉ một chút. Tô Nhan nhìn thấy đôi mắt đột nhiên
đỏ bừng của Tư Mộc, trong lòng cô liền mềm nhũn, cô biết rất rõ việc Tư Mộc phụ
thuộc vào cô như thế nào, đây là thói quen đã hình thành qua nhiều năm, cô
không chỉ là một người chị gái mà cô còn đóng vai trò là anh trai của cậu nữa. Cô đi tới, vỗ vỗ vai Tư Mộc an ủi:
“Chị đã quyết rồi, chị biết chị làm việc này là thiếu suy xét, dù sao cũng sẽ
không có lần thứ hai, hơn nữa cũng không phải là chị không trở lại, cùng lắm
thì em có thể đến chỗ của chị chơi!” Tư Mộc nhìn Tô Nhan đang huyên
thuyên trước mặt, ánh mắt cậu lóe lên, cậu đột nhiên giơ tay ôm cô vào lòng,
thân hình nhỏ bé hơn so với cậu tưởng tượng, nhưng nó dễ dàng xoa dịu nỗi khắc
khoải trong lòng cậu. Tô Nhan bị cậu ôm một cách thụ động,
sắc mặt cô trở nên có chút mất tự nhiên, dù sao hai người cũng cao gần bằng
nhau, đối phương lại là một cậu nhóc đẹp trai, mặc dù là nhỏ tuổi hơn so với cô
nhiều, nhưng cô vẫn có chút xấu hổ. Cô vỗ vỗ eo cậu: “Coi nào, em đã bao
nhiêu tuổi rồi? Em không thấy nóng sao?” Tư Mộc nhìn chằm chằm con búp bê nhỏ
bị Tô Nhan ném trên mặt đất, ánh mắt trong veo, nhưng lại nhẹ giọng gọi: “Chị!”
Giọng nói dường như tràn đầy sự buồn bã. Tô Nhan ngừng nói, để cậu ôm mình
một lúc, cô không nghĩ gì sâu xa, mà chỉ đơn giản nghĩ rằng Tư Mộc chỉ cảm thấy
buồn bã như trước và làm nũng như một đứa trẻ, dù sao thì cậu cũng chỉ mới có
mười bốn tuổi thôi. Nếu lúc này Tô Nhan biết Tư Mộc ôm
ảo tưởng khác về cô, đoán chừng là cô còn có ý muốn chết cho xong, đây không
phải là dụ dỗ trẻ vị thành niên sao? Ngày hôm sau, Tô Nhan để lại một số
điện thoại cố định cho Trâu Cát Phân và lên đường đến nhà ga, tâm trạng Tư Mộc
đã tốt hơn rất nhiều sau khi trút bầu tâm sự đêm qua, trên đường đưa Tô Nhan
đến đó, thỉnh thoảng cậu dặn dò cô những điều cần chú ý khi sống riêng ở ngoài. Lặp đi lặp lại ba lần một việc, Tô
Nhan hỏi: “Khát nước không? Chị đi mua nước cho em nhé?” Tư Mộc biết cô đang trêu mình nên
cũng không thèm để ý, cậu chỉ nghiêm túc nói: “Chị nhất định phải nhớ lời mà em
đã nói với chị, đừng có bỏ qua đấy.” “Chị không phải trẻ con, dù sao chị
cũng sinh ra sớm hơn em bốn năm, những chuyện này làm sao mà chị không biết
được?” Tư Mộc nhíu mày, bây giờ cậu rất
nhạy cảm với khoảng cách tuổi tác giữa hai người, giọng điệu của cậu dần bình
tĩnh lại: “Em chỉ vì muốn tốt cho chị thôi.” “Chị biết.” Tô Nhan cũng thẳng thắn
đáp, nghĩ nghĩ rời đi không nên làm náo loạn, sau đó nói: “Chuyện của chị em
không cần lo lắng, chị không phải là người ngốc nghếch như vậy, thay vào đó, em
nên giúp đỡ mẹ em nhiều hơn trong công việc nhà, vì khi già đi, cơ thể sẽ dễ bị
ăn không tiêu đấy.” Tư Mộc nghiêng đầu liếc nhìn cô một
cái và nhẹ nhàng đáp lại. Sau khi Tô Nhan trở lại thành phố N,
cô đến thẳng khách sạn và bắt đầu làm việc như bình thường, quầy lễ tân làm
việc ba ca, thỉnh thoảng ở lại qua đêm, cả Trần Quần và Tô Nhan đều rất khó
chịu với điều này. Sau vài tháng kiên trì sống tằn tiện
và tiết kiệm tiền, họ bắt đầu tìm kiếm công việc và nhà ở phù hợp khác trên
mạng, tuy nhiên, rất khó để tìm được một công việc ổn định ở thành phố thuộc
hàng đầu của nền kinh tế này, đặc biệt nếu họ không có trình độ học vấn ấn
tượng và kinh nghiệm làm việc xuất sắc. Trần Quần ngồi trên chiếc ghế đá ven
đường, gặm chiếc bánh mì vừa mua, thẫn thờ nhìn xe cộ và dòng người đi bộ qua lại
trên phố. Cô ấy nuốt nước bọt: “Hay là chúng
ta mở quầy bán hàng rong đi? Mua một số mặt hàng nhỏ giá rẻ về bán lại.” Tô Nhan cũng giống như cô ấy, một
tay cầm bánh mì, một tay cầm chai nước khoáng, Đây là bữa cơm mà hai người họ
thường ăn gần đây, sáu tệ cũng đủ để họ ăn một bữa ăn. Cô nhét phần còn lại của chiếc bánh
mì vào miệng, ném chiếc túi ni lông vào thùng rác rồi nói bâng quơ: “Thôi, cho
dù có bán được nhưng mà trừ đi chi phí này kia, tiền kiếm được cũng không hơn
là bao đâu, hơn nữa lúc nào cũng phải đề phòng ban quản lý thành phố, thật là
mệt mỏi!” “Vậy phải làm sao đây?” Trần Quần
cũng ném đống rác trong tay vào thùng rác: “Làm công việc này suốt ngày vất vả
quá, đừng nói đến giờ làm việc, tiếp xúc với những người cũng quá rối loạn. Hôm
qua tớ còn gặp phải một tên đàn ông biến thái, nói ra câu nào cũng vô cùng kinh
tởm.” Nói xong, cô ấy cau mày khó chịu,
như thể người đó vẫn ở trước mặt cô ấy. Người ra vào khách sạn khá nhiều,
trừ những người nhận phòng bình thường ra, cũng có rất nhiều người đàn ông biến
thái, bị quấy rối bằng lời nói gần như là chuyện bình thường, Tô Nhan cũng đã
gặp phải không ít lần. Cô suy nghĩ một chút: “Hay là làm
tiếp thị qua điện thoại? Có ngày nghỉ, giờ làm việc bình thường, sinh hoạt phí
có thể hoàn trả một phần, phúc lợi cũng không thấp hơn ở khách sạn là bao.” Tô Nhan quay sang nhìn Trần Quần:
“Cậu thấy thế nào? Tìm công việc kiểu tiếp thị này dễ hơn đấy.” Họ đã gửi vô số hồ sơ xin việc,
nhưng hầu như tất cả đều bị từ chối, và một số ít cũng thuộc loại công việc
này. Trần Quần nói: “Mình không quan tâm.
Mình chỉ sợ rằng cậu sẽ không làm được. Tài hùng biện tiếp thị qua điện thoại
cũng phải tốt. Cậu có chịu được không?” Tô Nhan không thích giao tiếp với
người lạ lắm, hầu hết thời gian cô đều giữ im lặng, với tính cách như vậy nếu
cô ra ngoài xã hội sẽ phải chịu nhiều đau khổ. “Dù sao không phải đối mặt trực
tiếp, cũng không có gì căng thẳng.” Cô đặt tay lên vai Trần Quần, nhìn quang
cảnh thành phố rồi cười nói: “Hơn nữa, con người ta đôi khi cũng phải gồng mình
lên một chút, đâu phải lúc nào cũng thu mình lại được.” Vì vậy, trong thời gian ngắn nhất,
bọn họ sắp xếp xin nghỉ việc ở khách sạn, sau đó thuê một gian phòng trọ ở một
khu cũ hơn, hai người ở cũng sẽ không đông đúc, đây là khu vực ven trung tâm
thành phố nên giá thuê rẻ hơn nhiều. Sau đó họ bắt đầu làm việc ở một tòa
nhà gần đó, nội dung công việc chủ yếu là chào mời một số công ty đến trang web
của họ để quảng cáo, tất cả những gì Tô Nhan và những người khác phải làm là
gọi điện cho các công ty lớn nhỏ trong thành phố để tìm đối tác đang quan tâm
tới nghiệp vụ bên công ty cô, sau đó đội ngũ nhân viên bán hàng chuyên trách
bên ngoài sẽ chịu trách nhiệm chạy nghiệp vụ. Càng nhận được nhiều đơn hàng, hoa
hồng càng cao, tức là thù lao cuối tháng sẽ càng nhiều hơn. Nhưng cơ hội thành công trong việc
đàm phán có tỷ lệ rất nhỏ, đừng nói đến tình huống tiếp theo, nhân viên tuyến
đầu như Tô Nhan và những người khác có thể thực hiện hàng chục cuộc gọi một
ngày mà không thành công, đôi khi đối phương có thái độ không tốt còn sẽ bị
mắng mỏ vô cớ, lúc đầu Tô Nhan cảm thấy rất bực bội, nhưng sau đó cô đã dần
quen, và bây giờ nó đang dần đi đúng hướng. Tư Mộc rất ít khi gọi cho Tô Nhan,
đây là kết quả của sự ép buộc bản thân, cậu muốn xóa bỏ những cảm xúc không nên
có, cậu vẫn còn trẻ và vẫn còn thời gian, đặc biệt là Tô Nhan đã đi đến thành
phố kế bên, đây là một cơ hội rất tốt. Bây giờ đã là mùa đông, sau kỳ thi
cuối kỳ, Tư Mộc bắt đầu đi làm việc bán thời gian, cậu không thể để mình có
thêm thời gian để nghĩ về cô. Nhưng khi thời khắc giao thừa cận
kề, sự mong đợi trong lòng cậu như muốn bùng nổ, dù biết là không ổn nhưng cậu
vẫn không thể kiềm chế được. Tô Nhan đã sắp trở về, nửa năm không
gặp, không biết đối phương có thay đổi gì không? Cậu đã sống ngày này qua ngày khác
trong hoàn cảnh luôn không ngừng tự hỏi bản thân như vậy. Trâu Cát Phân cũng có vẻ rất vui,
thậm chí còn xin nghỉ một ngày để cùng Tư Mộc dọn dẹp nhà cửa từ trong ra
ngoài. Nhưng Tô Nhan đã không quay lại mà
thay vào đó, cô yêu cầu Trần Quần đem về những thứ mà cô đã mua, bao gồm quần
áo mới cho hai mẹ con cậu, một chiếc điện thoại di động, một phong bao lì xì và
một khoản tiền riêng.