Chị Em Họ Tô
Chương 16
Suy nghĩ của cô thực ra cũng có thể
hiểu được, dù sao ở đây cô cũng không có người thân, Trâu Cát Phân có đối xử
với cô tốt như thế nào thì họ vẫn không có quan hệ huyết thống, đây là sự thật
không thể thay đổi, vậy thì cô còn quay về để làm gì? Có hai mẹ con, cô là
người ngoài thì phải làm sao? Trâu Cát Phân vừa ngạc nhiên vừa tức
giận khi nhìn thấy những thứ đó, nhưng cuối cùng chỉ biết thở dài bất lực, có
một số việc lẽ ra nên nghĩ đến sớm hơn. “Con bé sống ở thành phố đó có ổn
không? Mỗi lần dì gọi đều nói rằng sống tốt, dì sợ con bé nói dối dì!” Trâu Cát
Phân lắc đầu: “Tô Nhan luôn quá bướng bỉnh, thực ra con bé mới là người chịu
thiệt.” Trần Quần xấu hổ xoa xoa cái mũi:
“Cũng may là cậu ấy có thể chịu khổ được, dì yên tâm đi, cháu sẽ để ý đến cậu
ấy nhiều hơn.” Trâu Cát Phân gật đầu: “Ừm, vậy dì
đành làm phiền cháu rồi!” “Sao lại nói thế được, đó là việc
cháu nên làm mà.” Khi Tư Mộc quay lại, Trâu Cát Phân
đang ngồi xổm ở góc tường phía đông làm cỏ, cậu bước tới vì muốn giúp đỡ thì
lại nghe bà ta nói: “Vừa rồi Trần Quần đến và nói rằng Tết năm nay Tô Nhan
không có ý định về nhà, năm nay chỉ có hai mẹ con chúng ta đón Tết mà thôi.” Tư Mộc dừng bước, ngơ ngác nhìn bóng
lưng Trâu Cát Phân, cậu chợt không kịp phản ứng trước lời nói của bà ta. Trâu Cát Phân đứng thẳng dậy, quay
đầu nhìn cậu: “Con có buồn không?” Tư Mộc cúi đầu nhìn mũi chân của
mình, ánh mắt cậu có chút đờ đẫn, trên mặt cũng không có nhiều biểu cảm, một
lúc sau cậu mới bình tĩnh nói: “Không sao, con đã quen rồi.” Trâu Cát Phân lộ ra vẻ mặt phức tạp:
“Mấy năm nay con là người bám lấy con bé nhiều nhất mà.” “Đã là thói quen thì sớm muộn gì
cũng sẽ thay đổi mà.” Lúc này, những thứ xám xịt xung
quanh càng trở nên ảm đạm hơn trước cái lạnh tê tái của mùa đông hiu quạnh. Sau bữa tối, Trâu Cát Phân gọi điện
cho Tô Nhan, đại khái là bà ta hy vọng cô sẽ về nhà đón Tết, nhưng đối phương
dường như rất kiên định, sau đó bà ta cũng không cưỡng cầu cô nữa. Tư Mộc đợi bà ta cúp điện thoại rồi
mới thu dọn đồ mà Tô Nhan gửi cho cậu, sau đó chuẩn bị về phòng. Trâu Cát Phân ngăn cậu lại, đưa
chiếc điện thoại có vẻ ngoài đơn giản ra cho cậu: “Con cầm cái này đi, dù sao
thì mẹ cũng không biết dùng, đừng có vì mê chơi quá mà trì hoãn việc học đấy.” Ở một phương diện nào đó, Trâu Cát
Phân rất tin tưởng cậu, có bậc cha mẹ nào ở một vùng nông thôn nhỏ bé lạc hậu
lại tin tưởng cho con mình chơi điện thoại di động đâu chứ? Tư Mộc nhàn nhạt trả lời rồi nhận
lấy, sau đó xoay người trở về phòng, đóng cửa ném hết thảy đồ đạc lên giường,
sau đó ngơ ngác ngồi ở trên giường, mãi đến tận khuya mới mở đèn nhìn xung
quanh. Điện thoại di động đã được lắp thẻ
SIM, trong đó còn có lưu sẵn hai số điện thoại, một người là Tô Nhan và người
kia là Trần Quần, Tư Mộc ghi số của Trần Quần vào sổ, sau đó xóa thông tin của
cô ấy trong danh sách, cuối cùng chỉ còn lại Tô Nhan, chỉ là một cái tên cũng
không khỏi khiến đầu ngón tay cậu run lên. Cậu lại mở phong bì màu đỏ ra, số
tiền bên trong đúng là số tiền mà cô lấy của cậu, không thiếu một xu! Tư Mộc nhắm mắt lại, đứng dậy đi tới
bên giường Tô Nhan trước kia, trải chăn nằm xuống, bên trong còn có mùi nắng
ấm, còn tưởng rằng cô sẽ trở lại, cho nên cậu đã đặc biệt giúp cô đem chăn ra
phơi nắng. Vài ngày tiếp theo Tư Mộc vẫn cứ lưu
luyến ngủ trên giường của Tô Nhan, và chiếc điện thoại di động đó cho đến ngày
đầu năm mới cũng không có cuộc gọi nào, thỉnh thoảng rung lên cũng chỉ là âm
thanh thông báo tin nhắn quảng cáo, bản thân cậu cũng không chủ động bấm số gọi
cho người nào đó. Vào buổi tối, cậu và Trâu Cát Phân
ngồi trong phòng khách xem Gala Lễ hội mùa xuân, vì đã lớn tuổi nên bà ta cũng
không còn sức thức đêm, vì vậy chỉ mới xem được một nửa bà ta đã trở về phòng
nghỉ ngơi, trong khi Tư Mộc thì tiếp tục ngồi xem, quả thật thì cậu cũng không
xem nhiều lắm, hình ảnh thay đổi liên tục chỉ khiến cậu có chút đau đầu, nhưng
cậu vẫn chưa muốn đi ngủ. Cậu đặt vài quả quýt vào tay, cậu
không thể ngăn mình nghĩ tới những chuyện cũ khi cậu vừa mới đến đây, Tô Nhan
sợ lạnh và lười biếng, luôn yêu cầu cậu lột quýt cho cô, khi đó, cậu vì chuyện
này mà rất bất mãn với Tô Nhan, cậu luôn cảm thấy cô không giống chị gái chút
nào, luôn ra lệnh cho cậu phải làm việc, nhưng dù có bất mãn đến đâu, chỉ cần
cậu nghĩ rằng Tô Nhan sẽ không để ý đến cậu nữa nếu cô thấy không vui thì cậu
sẽ lại tiếp tục ngoan ngoãn nghe lời cô. Nghĩ đến đây, cậu dừng tay lại, chợt
nhận ra quả quýt trong tay mình đã bị lột vỏ từ lúc nào không hay. Cậu tách từng múi quýt và nhét vào
miệng, lúc đó đã gần nửa đêm. Cậu lấy điện thoại di động ra, mở
danh bạ lên, ngón tay lướt qua lướt lại trên tên cô, do dự hồi lâu, đổi qua mở
trình soạn tin nhắn, nhập vào rồi lại không ngừng xóa, xóa rồi nhập, rồi lại
xóa, cuối cùng cậu chỉ viết một câu: “Chị ơi, năm mới vui vẻ!” Chỉ cần Tô Nhan không nghỉ ngơi đầy
đủ thì cô sẽ bị suy sụp ngay, hôm nay cô tùy tiện ăn chút gì đó rồi đi ngủ, cho
nên đến ngày hôm sau mới nhìn thấy tin nhắn của Tư Mộc, cô nhướng mày, có chút
kinh ngạc rồi nhanh chóng trả lời, nhưng Tư Mộc lại không đáp lại. Sau đó, cả hai tiếp tục cuộc sống
của riêng mình và không liên lạc riêng với nhau nữa, Tô Nhan có chút bất ngờ vì
điều này, theo tính khí trước đây của Tư Mộc, cô đoán rằng điện thoại sẽ bị cậu
làm cho nổ tung, sao lại có thể yên lặng như vậy? Có lẽ là bởi vì đứa trẻ đã lớn, có
chính kiến của riêng mình, thậm chí quên mất người chị gái này của cậu rồi! Nghĩ đến đây, Tô Nhan không khỏi có
chút u sầu, sau đó liền cảm thấy nhẹ nhõm, dù sao đây cũng là một quá trình mà
một người phải trải qua, có ai mà suốt ngày bám lấy chị mãi đâu, cho nên chuyện
này cũng bình thường thôi. Thỉnh thoảng Tô Nhan lại gửi hàng về
nhà, vì vậy Trâu Cát Phân cũng biết địa chỉ chính xác của cô, bà ta viết vào
một mảnh giấy rồi nhét nó dưới bàn cà phê, Tư Mộc nhìn thấy mảnh giấy đó liền
quyết định thực hiện một chuyến đi đặc biệt đến Thành phố N vài ngày trước khi
khai giảng. Thành phố rộng lớn phồn hoa hơn cậu
tưởng tượng, xe cộ qua lại nhiều đến hoa mắt, sau khi ra khỏi bến xe, cậu hỏi
đường một người dân địa phương rồi bắt xe đi tìm người theo địa chỉ, tìm được
người ở một thành phố xa lạ như vậy khó hơn cậu tưởng rất nhiều, sau nhiều lần
ngồi nhầm trạm, cuối cùng cậu đã đứng trước một khu phố đổ nát. Trời đã gần tối, cậu đã nói dối
trước với Trâu Cát Phân rằng cậu sẽ đến chơi ở nhà một người bạn cùng lớp trong
hai ngày, hiếm khi thấy cậu có bạn tốt, Trâu Cát Phân nghe thế liền vui vẻ đồng
ý, sự an phận trong quá khứ của Tư Mộc khiến bà ta dành cho cậu sự tin tưởng
lớn nhất, có lẽ bà ta không nghi ngờ gì rằng khi con trai mình sẽ nói dối mình. Tư Mộc đứng dưới gốc cây đại thụ ở
đối diện tiểu khu, ngơ ngác nhìn vào bên trong, cậu không muốn Tô Nhan biết cậu
tìm cô, đây là lần cuối cùng cậu cho phép mình tự phụ, xem một chút rồi rời đi,
sau đó sẽ quên đi. Cũng may có ông trời che chở cậu, trước
khi trời tối Tô Nhan đã ra khỏi tiểu khu, nửa năm qua đi có thể thấy cô đã gầy
đi rất nhiều, hình như vừa mới ngủ dậy, đầu tóc bù xù, tùy ý mặc một chiếc áo
khoác độn bông, chân còn đi dép lê, cô rụt cổ trực tiếp đi vào một quán ăn nhỏ
bên cạnh, không bao lâu sau, cô cầm mấy hộp đồ ăn nhanh đi ra, vội vã đi vào
tiểu khu, chắc là đói bụng nên xuống mua đồ ăn. Thấy dáng vẻ cô chật vật như vậy, Tư
Mộc vừa khó chịu vừa buồn cười, cuối cùng lại biến thành xót xa, nghĩ lại thì
cuộc sống bên ngoài cũng không thoải mái như vậy. Ngày hôm sau, cậu bắt chuyến xe buýt
cuối cùng về nhà, cậu đứng trước cổng tiểu khu một ngày một đêm chỉ để nhìn
thấy Tô Nhan. Mỗi tháng Tô Nhan đều sẽ gửi tiền
cho Trâu Cát Phân, và sẽ gọi điện trong khoảng thời gian nhất định, Trâu Cát
Phân vừa vui mừng vừa đau lòng trước việc cô chuyển đi, điều mà hai người nói
nhiều nhất là bà ta hy vọng rằng cô sẽ thường xuyên về nhà, miệng cô thì nói
đồng ý nhưng cô chưa bao giờ quay lại một lần. Tư Mộc cũng thỉnh thoảng nghe thấy,
mới đầu cậu còn rất mong chờ, nhưng bây giờ cậu lại như chết lặng, cậu biết Tô
Nhan sẽ không trở về. Cậu luôn mang theo chiếc điện thoại
di động do Tô Nhan đưa, Trâu Cát Phân tin tưởng cậu và không sợ cậu mê muội mất
cả lý trí, nhưng đúng là Tư Mộc chưa bao giờ sử dụng nó. Ở độ tuổi của họ, trường học cấm sử
dụng các thiết bị liên lạc di động, vì vậy Mã Thành Thành đã rất ngạc nhiên khi
vô tình nhìn thấy điện thoại di động trong túi của cậu. Học sinh giỏi mà cũng
không sợ trời đất sao? Cậu ta âm thầm lấy ra xem qua, phát
hiện bên trong điện thoại di động sạch sẽ như mới mua, thấy không có gì hấp dẫn
mới chán nản trả lại chỗ cũ. Thấy Tư Mộc từ bên ngoài trở về, cậu
ta liền nghiêng người lại gần cười nói: “Này, cậu chơi điện thoại từ khi nào
vậy? Không hề nghe cậu nhắc tới luôn, thật là không có nghĩa khí gì cả.” Đây là một thời điểm hiếm hoi để hạ
bệ Tư Mộc, cậu ta sẽ cảm thấy tiếc cho chính mình nếu cậu ta không nắm bắt cơ
hội này. Tư Mộc dừng một chút, quay đầu lạnh
lùng liếc cậu ta một cái: “Cậu lục đồ của tôi?” “Không có!” Mã Thành Thành nhìn thấy
liền rụt cổ, vội vàng phủ nhận: “Vừa lúc nhặt đồ tôi nhìn thấy, cho nên mới xem
một chút.” Tư Mộc bình tĩnh nhìn chằm chằm cậu
ta một lúc lâu, quay đi và bắt đầu đọc sách, nói trắng ra là cậu không muốn nói
chuyện với cậu ta. Mã Thành Thành thở phào nhẹ nhõm
nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, sau đó nghiêng người lại gần nói nhỏ: “Này, màn
hình điện thoại của cậu là cái gì vậy? Tại sao cậu lại để ảnh một đứa trẻ? Thật
khó coi chết đi được!” Tư Mộc ném sách đi, lạnh lùng nhìn chằm
chằm vào cậu ta, thản nhiên nói: “Coi xong chưa? Sau này đồ vật của tôi thì
đừng có động vào!” Mã Thành Thành có chút không vui,
nhưng cũng không dám nói nhiều nữa, quay đầu lại tức giận lẩm bẩm nói: “Gì chứ,
có gì hay ho đâu!” Tư Mộc phớt lờ cậu ta, nhưng cậu lại
thò tay vào túi áo khoác treo trên lưng ghế và vuốt ve bề mặt điện thoại, đứa
trẻ mà Mã Thành Thành nói là Tô Nhan khi còn nhỏ, ở nhà chỉ có một bức ảnh của
cô thôi, lúc trước cậu đã chụp nó, sau đó trực tiếp làm thành màn hình điện
thoại. Nếu có người nhìn thấy, ngoại trừ
thấy kỳ lạ cũng sẽ không phát hiện được suy nghĩ của cậu.