Chị Em Họ Tô
Chương 17
Mã Thành Thành không phải là người
hay ghi thù, ngày hôm sau cậu ta lại đến gặp Tư Mộc để xin số điện thoại. “Mua điện thoại di động thì phải
dùng chứ, nào nào nào, đưa số điện thoại cho tôi đi, không có việc gì thì có
thể gọi điện thoại liên lạc với tôi để tâm sự.” Mã Thành Thành cũng có một
chiếc điện thoại di động, là năm ngoái anh trai của cậu ta đã để lại, nhưng dù
vậy, nó vẫn cao cấp hơn của Tư Mộc rất nhiều, điều này cho thấy những năm này ở
bên ngoài Mã Thành Lỗi làm ăn rất tốt. “Không cần đâu.” Tư Mộc trả lời với
giọng đều đều, không có ý định kết nối với cậu ta. “Sao lại thế được! Cùng lắm thì tôi
sẽ trao đổi số của những người đẹp từ tất cả các lớp trong khối của tôi với cậu
nhé.” “Không có hứng thú.” Mã Thành Thành nhìn cậu như nhìn
quái vật: “Cậu mua điện thoại di động về chỉ lưu số của chị gái, không thấy
chán sao? Hình như là độc quyền à.” Tư Mộc ngẩng đầu hung hăng trừng mắt
nhìn cậu ta: “Quả nhiên là cậu có xem điện thoại của tôi.” Mã Thành Thành ngơ ngác che miệng,
khuôn mặt béo ú đầy áy náy, căng thẳng nhìn Tư Mộc, một lúc cậu ta chịu thua,
bất chấp tất cả nói: “Tò mò thôi, tôi cũng không cố ý, vả lại điện thoại của
cậu không có gì bí mật cả, nên có xem nó cũng có sao đâu!” Sau khi nhận được ánh mắt cảnh cáo
của Tư Mộc, cậu ta lập tức thay đổi lời nói: “Tôi sẽ không bao giờ dám làm thế
nữa, thật sự!” Có người trời sinh đã có khí chất bá
đạo, giống như Tư Mộc, cho dù Mã Thành Thành lớn hơn cậu bao nhiêu lần, chỉ cần
thấy cậu tỏ vẻ không bằng lòng, trong tiềm thức cậu ta sẽ không dám xúc phạm
cậu nữa, và cảm giác này ngày càng rõ ràng khi cậu lớn lên. Tư Mộc cúi đầu không nhìn cậu ta
nữa, chỉ lạnh lùng cảnh cáo: “Về sau đừng có đụng vào đồ của tôi.” Mã Thành Thành bĩu môi: “Biết rồi.” Tư Mộc cũng sớm bước vào năm thứ ba
của trường sơ trung, và cậu bắt đầu học tập chăm chỉ, đôi khi vào lúc nửa đêm
thấy cậu còn ngồi đọc sách. Trâu Cát Phân thấy vậy thì bảo cậu:
“Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, cứ cố gắng hết sức là được, miễn là con
giữ được một tâm thái tốt, dựa trên điểm số hiện tại của con, con không phải lo
lắng về việc không vào được trường tốt đâu.” Tư Mộc ngẩng đầu nhìn bà ta: “Con
biết, con chỉ muốn đi học ở thành phố N thôi.” Trâu Cát Phân ngừng nhặt rau, kinh
ngạc nhìn cậu: “Sao đột nhiên con lại có ý này?” “Chất lượng giảng dạy của thành phố
N rất tốt, sau này tỷ lệ thi đậu đại học sẽ cao, cho nên con muốn đến nơi đó.” Trâu Cát Phân cau mày: “Con đã nghĩ
kỹ chưa?” “Vâng!” Tư Mộc luôn là một đứa trẻ tương đối
quyết đoán, từ khi cậu hiểu chuyện cho đến nay, bà ta hầu như không cần quá lo
lắng gì cho đứa con trai này nữa, tuy rằng bà không muốn đẩy Tư Mộc ra xa sớm
như vậy, nhưng đây là chuyện sớm muộn gì bà cũng phải đối mặt. Trầm mặc hồi lâu, Trâu Cát Phân mới
nói: “Nếu như con có năng lực để cho trường học bên kia nhận con vào thì mẹ
cũng không có gì để nói, mẹ sẽ gọi điện thoại cho chị gái của con, nhờ con bé
chăm sóc con.” Tư Mộc siết chặt chiếc đũa trong
tay, sau đó gật đầu, nhàn nhạt đáp: “Vâng.” Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc đến
thành phố N. Điều cậu nghĩ nhiều nhất chính là cứ tiếp tục như thế này, chỉ cần
không thể gặp nhau, chỉ cần thời gian đủ dài, bất luận là quan hệ như thế nào
đều cũng sẽ phai nhạt, cậu và Tô Nhan mới ở bên nhau có năm sáu năm, so với cả
đời dài đằng đẵng, mấy năm này thật sự không đáng kể gì, huống chi Tô Nhan cũng
không xuất chúng, vốn dĩ cậu cũng không có lý do gì để mãi mê luyến cô cả. Cậu tự thôi miên bản thân mình như
thế, mỗi ngày cậu đều liệt kê những thiếu sót của Tô Nhan không biết bao nhiêu
lần, khi cậu bắt đầu ngủ yên và ngày càng ít nghĩ đến Tô Nhan, khi cậu nghĩ
mình có thể thành công, Mã Thành Thành đã vô tình nói ra những lời làm tan vỡ
nỗ lực của cậu. “Chị gái cậu sắp hai mươi rồi, chậc
chậc, cũng có thể gọi là phụ nữ được rồi, tôi đoán bây giờ cô ấy chắc chắn đã
có bạn trai, và không ai có thể kiểm soát cô ấy khi cô ấy vắng nhà cả. Cậu nhìn
anh trai tôi đi, cũng hai mươi tuổi rồi đấy, không biết đã ngủ với bao nhiêu
phụ nữ rồi nữa.” Vấn đề này trước đây Tư Mộc không hề
nghĩ tới, cậu chỉ đắm chìm trong đầm lầy của chính mình mà giãy giụa, sau khi
bị Mã Thành Thành đột ngột nhắc tới, trong đầu cậu không khỏi suy diễn một
chút. Sau đó cậu mới ý thức được, đừng nói
tới việc Tô Nhan và người đàn ông khác có những cử chỉ thân mật, chỉ cần có
người đến gần cô chút thôi là cậu đã cảm thấy không chịu nổi, đây chỉ là tưởng
tượng của cậu, nếu có một ngày chính mắt cậu nhìn thấy thì sao? Người chị ở gần
mình nhất bỗng trốn trong vòng tay người khác, sao cậu có thể chấp nhận khoảng
cách như vậy? Cậu nghĩ rằng ngay cả khi cậu không
thể có được, thì không có lý do gì để người khác có được cả. Rất nhiều trường hợp đều như vậy,
càng kìm nén một số cảm xúc thì khả năng phản ứng lại càng mạnh, khi cho rằng
đối phương căn bản không khơi dậy được cảm xúc mình, điều này không phải tùy
tiện chứng tỏ tình cảm của bạn dành cho cô ấy đã biến mất, mà có thể là che
giấu càng kỹ thì càng sâu sắc hơn mà thôi, nếu có một ngày nào đó khi bạn lại
chạm vào điểm đó, bạn sẽ phát hiện tình cảm của mình đối với đối phương không
những không giảm đi mà ngược lại còn tăng lên. Tư Mộc là một ví dụ điển hình, đặc
biệt là tình cảm của cậu đã được tích lũy và phục kích khi cậu còn trẻ, và việc
giải thoát bản thân khỏi những năm tháng đấu tranh và vướng mắc sẽ chỉ trở nên
khó khăn hơn. Năm nay, một trường cao trung trọng
điểm ở thành phố N thông qua việc khảo thí tuyển sinh sớm trước một nhóm học
sinh, Tư Mộc đương nhiên là một trong những người đăng ký, một tuần sau mới có
kết quả, thành tích của cậu rất hoàn hảo, vượt xa giới hạn điểm do ban tổ chức
quy định, không chỉ được nhập học thuận lợi mà còn được miễn toàn bộ học phí và
các loại phí khác. Trâu Cát Phân cảm thấy nhẹ nhõm và
xúc động sau khi biết chuyện, sau đó bà ta gọi điện cho Tô Nhan. Tô Nhan lúc này vừa tan sở và định
đi ăn ở quán ăn khuya với Trần Quần, sau khi nghe Trâu Cát Phân nói, cô không
khỏi có chút kinh ngạc, dù sao thì cô cũng chưa từng nghe họ đề cập đến, nhưng
chất lượng giáo dục ở đây quả thực không thua kém gì các trường học ở đó, Tô
Nhan cũng mừng cho Tư Mộc. Sau khi vui mừng, Trâu Cát Phân lại
nói: “Thật ra, hôm nay dì vẫn còn một việc muốn nhờ con giúp đỡ.” Tô Nhan nhướng mày, Trâu Cát Phân
rất hiếm khi nhờ giúp đỡ: “Có chuyện gì vậy dì? Nói cho con biết đi.” Bà ta do dự một chút rồi nói: “Vậy
dì cũng sẽ không vòng vo nữa, nguyên nhân chính là do trường học của Tư Mộc ở
quá xa nhà, đi đi lại lại mất cả ngày trời, quá mất thời gian, dì muốn hỏi là
cuối tuần có thể cho nó nghỉ nhờ nhà con mấy hôm được không? Nhưng dì sợ nó sẽ
ảnh hưởng đến con, nếu con thấy phiền thì quên hết những lời dì vừa nói đi
nhé.” Môi trường cấp ba rất nặng nề, ngày
ngày đều bận như điên, thở không ra hơi, hơn nữa các trường cao đẳng, đại học ở
đây, chất lượng giáo dục cũng vượt trội hơn hơn những thành phố khác, vậy nên
việc Tư Mộc dành toàn bộ hai ngày nghỉ ngơi hiếm hoi mỗi nửa tháng để về nhà
quả thực là quá xa xỉ. Huống chi, Trâu Cát Phân đã nói như
vậy, Tô Nhan cũng không có lý do từ chối, cô không phải nể mặt sư thì cũng phải
nể mặt Phật, không phải vậy sao? “Không thành vấn đề không thành vấn
đề, nếu em ấy đồng ý thì cứ để em ấy tới đi ạ!’ “Vậy có làm phiền con không?” “Không sao đâu dì!” Dừng một chút,
Tô Nhan lại nói: “Tư Mộc có ở đó không? Con muốn tán gẫu với em ấy một chút.” “Ở đây này, con chờ chút nhé!” Trâu
Cát Phân quay đầu lại, gọi người đang ngẩn người ngồi cách đó không xa: “Tư
Mộc, mau tới đây, chị gái muốn nói chuyện với con đấy.” Hai năm qua, Tô Nhan chưa một lần
trở lại, không chỉ chưa từng gặp mặt, mà đây cũng là lần đầu tiên Tô Nhan yêu
cầu nói chuyện với cậu. Ánh mắt Tư Mộc lóe lên, cậu đứng dậy
đi tới, cầm lấy ống nghe từ trong tay Trâu Cát Phân đưa lên tai, một lúc sau
mới bình tĩnh nói: “Xin chào?” Tô Nhan đang ở bên ngoài nên xung
quanh hơi ồn ào, giọng nói lạnh lùng của Tư Mộc đặc biệt nổi bật và xa lạ, sau
đó cô mới nhận ra đứa nhỏ này đã qua thời kỳ thay vỡ giọng rồi. Cô sửng sốt một chút, sau đó cười
nói: “Chị định mấy ngày nữa mới gọi điện thoại cho em, thế nào thì chị cũng
phải đến động viên tinh thần cho em vượt qua kỳ thi cấp ba, không ngờ em đã
hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn. Chúc mừng em, Tư Mộc !” “Vâng!” Cậu thản nhiên đáp: “Hai năm
nay chị vẫn khỏe chứ?” “Vẫn còn khỏe!” Tô Nhan cười nói:
“Thời gian trôi nhanh quá, đã hai năm rồi, chúng ta cũng đã hai năm không gặp!” “Vâng, đừng nói là đến lúc đó không
nhận ra nhau nhé.” Tô Nhan cười nói: “Làm sao có thể?
Hai năm ngắn ngủi có thể thay đổi bao nhiêu chứ? Nhiều nhất chỉ là em cao hơn
chị thôi.” “Thật sao?” Tư Mộc sững sờ nhìn
đường dây điện thoại uốn cong: “Vậy chị có thay đổi gì không?” “Chị? Một chút chị cũng không thay
đổi, hai năm qua chị đã định hình hết rồi.” Tư Mộc ngừng nói, Tô Nhan cũng thực
sự không còn gì để nói, sau hai năm, cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người
ngày càng xa và trở nên xa lạ rất nhiều. Một lúc lâu sau, món ăn vừa gọi được
bưng ra, cô nói: “Cứ vậy nhé, khi nào em đến thì gọi điện thoại cho chị, chị ra
nhà ga đón em.” “Vâng!” Tư Mộc đáp lại vài tiếng rồi
cúp điện thoại, sau đó cậu nhìn xuống đôi bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi của mình.