Chỉ Ngủ Đại Ma Vương

Chương 94: 【Tổng giám đốc bá đạo X cô vợ bị bỏ rơi】 Một trăm tệ
Ngày hôm sau, Trầm Niệm thức dậy rất sớm.

Lúc ra ngoài cô cũng không mang theo cái gì, hôm nay còn tính đến gặp trực tiếp mẹ của nguyên chủ, nhưng bây giờ trông cô mặc chỉ có một bộ đồ ngủ và dép lê thật sự khó gặp người khác.

"Ở nhà của tôi còn muốn tìm tôi vay tiền nữa sao?" Mục Bách vừa cầm áo sơ mi, vừa kéo khoé môi mình, nói nhỏ bên tai Trầm Niệm: "Cô Trầm, chắc cô còn chưa biết… Không có một người phụ nữ nào lấy được một đồng từ tôi đâu."

"Ngài Mục." Trầm Niệm chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Tôi đang nói là "vay" đó, chứ không phải là không trả lại cho anh đâu. Nhưng nếu anh thấy không có lý do gì để cho tôi mượn tiền thì tôi cũng đành chịu thôi." Trầm Niệm nghiêng đầu, áo khoác trên người trượt khỏi rơi xuống trên cánh tay, để lộ ra một tầng lớn da thịt trắng nõn.

"… Cô mặc áo quần chỉnh tề lại coi!" Mục Bách dời mắt đi, cơ thể cũng dịch xa một chút, rồi buồn bực móc tiền trong túi ra: "Cô nói xem, cô cần bao nhiêu?"

"Hì hì! Ngài Mục đúng là một người tốt bụng!" Trầm Niệm xòe tay ra: "Ngài tính toán rồi cho tôi mượn là được!"

Sau đó, Trầm Niệm cảm thấy bản thân còn mớ ngủ mới nói những lời này.

Nếu không thì sao cô có thể trơ mắt đứng nhìn Mục Bách rút ra một tiền đỏ trong một cái bóp… phình to chứa đầu tờ màu hồng, rồi bỏ vào trong tay cô được chứ.

"Một trăm thôi á hả?"

"Không đủ sao? Mục Bách lại rút ra một tờ nữa, nói: "Như vậy đủ rồi nhé."

Đủ sao?

Đủ cái đầu quỷ nhà anh!

Ở kiếp trước, Trầm Niệm được bố và chồng chiều chuộng đến mức trước giờ không hề thiếu tiền, từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ cô mới có suy nghĩ muốn dùng tiền đập chết người trước mắt như bây giờ.

Trầm Niệm thấy người đàn ông cầm túi tiền nhét lại vào trong túi quần, chân cô lập tức cử động đạp lên ngực của Mục Bách.

Cô dùng hai ngón tay kẹp tai tờ giấy tiền mỏng tanh ở giữa, rồi duỗi tay ra nhét lại vào trong túi áo sơ mi sạch sẽ trước ngực của anh.

Mục Bách nghĩ cô sẽ bỏ qua, định vươn tay ra muốn lấy lại tiền nhưng không ngờ tay của anh bị nắm lại.

Ngón tay thon dài mềm mại của người phụ nữ này nắm chặt vào tay anh, Mục Bạch muốn rút ra nhưng anh phát hiện mình chẳng thể rút tay ra được là thế nào? Người phụ nữ trước mặt này trông rất nhu nhược, nhưng sức lực lại lấy từ đâu ra mà lớn không tưởng như vậy?

Mục Bạch lại tiếp tục suy nghĩ đến người phụ nữ có sức lực mạnh mẽ này thì có đánh chồng cũng được chứ sao bị chồng trước đuổi ra khỏi nhà được?

Nhưng suy nghĩ của anh vẫn chưa giải thích được thì cảm giác ngứa ngứa trên đùi đã kéo hồn anh lại.

"Cô làm cái gì đấy?"

Háng của đàn ông là nơi nhạy cảm nhất từ trước giờ, mà Mục Bách là người chưa tiếp xúc với phụ nữ hai mươi mấy năm nay có thể nói anh ta là một tổng giám đốc còn trinh, ngón tay Trầm Niệm liên tục di chuyển sờ soạt trên đùi của anh giống như đang đổ dầu vào lửa.

Trầm Niệm liếc nhìn phần hông của anh hơi phồng lên, khẽ cười ra tiếng:

"Không đủ đâu đó ngài Mục." Cô quơ túi tiền trong tay mình.

Lúc này Mục Bách mới phát hiện bóp tiền trong túi quần đã bị cô rút ra.

Anh không ngờ cơ thể mình không có kiên định như thế, chỉ mới thế đã phản ứng lại nên đành phải đứng tại chỗ đợi bình tĩnh lại. Nhưng khi anh vất vả lắm mới bình tĩnh tình thần lại thì cũng không dám bước lên nữa, anh sợ người phụ nữ này lại động tay động chân làm cái gì đó thì nguy.

Cho nên cuối cùng, Mục Bách chỉ có thể trừng mắt và đứng trơ ra nhìn người phụ nữ kia cười hỉ hả mở bóp tiền mình ra, ngón tay xinh đẹp mảnh khánh căng ra một gan rồi kẹp một xấp màu đỏ thật dày bên trong bóp rút sạch ra.

"Như vậy là đủ rồi." Trầm Niệm huơ tiền trong tay rồi ngoan ngoãn vẫy tay với Mục Bách: "Ngài Mục, buổi tối gặp lại nha."

Mục Bách nắm bóp tiền trống rỗng của mình mà ngây ra đến nửa ngày, rồi mới rút hai trăm đồng mỏng dánh từ trong túi áo trước ngực ra, nghiến răng nghiến lợi nhét lại vào bóp tiền.

"Trầm… Niệm!"

Calantha team

Chương kế tiếp