Chỉ Ngủ Đại Ma Vương

Chương 95: 【Tổng giám đốc bá đạo và cô vợ bị bỏ rơi】Chịu không nổi
Trong phòng bệnh trắng tinh và yên tĩnh, một người phụ nữ trung niên có gương mặt phúc hậu nhưng tái nhợt, hai mắt nhắm chặt nằm trên giường. Ngồi bên cạnh bà là một cô gái trẻ tuổi, với mái tóc đen như thác nước, mặt mày xinh đẹp đơn giản, nhìn dáng vẻ giống với người nằm trên giường đến năm sáu phần.

Dường như cô đã ngồi ở đây rất lâu rồi, mọi người đi tới đi lui xung quanh nhưng cô vẫn chăm chú nắm chặt tay người phụ nữ trung niên đang hôn mê kia và nhắm hai mắt lại cầu nguyện thật thành tâm.

Trong phòng trống trơn không có bất cứ đồ vật trang trí nào, chỉ có bên bệ cửa sổ còn trưng bày một chậu cây xanh, khiến cho mùi thuốc khử trùng bên trong phòng ngập đầu sự u ám và hơi thở chết chóc.

Trong một góc còn có đặt một bản vẽ, trên bản vẽ có kẹp mấy trang giấy vẽ, trên giấy bị vẽ ra một số đường cong nguệch ngoạc trông vô cùng rối, làm cho người khác nhìn vào trang giấy cảm thấy tâm trạng của người đặt bút rất quẫn bách và u ám.

Trầm Niệm đã ngồi bên cạnh mẹ ruột của nguyên chủ rất lâu.

Nguyên chủ có chấp niệm với mẹ mình rất sâu, cô ấy vẫn luôn hối hận mình rơi vào trong tình yêu mà không có khả năng cứu được mẹ ruột của bản thân. Cho nên khi Trầm Niệm đi đến nơi này ngày đầu tiên, chuyện thứ nhất cô phải làm là đến thăm mẹ Trầm.

Cô vừa sử dụng chút linh khí để thăm dò bệnh tình trong cơ thể của mẹ Trầm, cũng vẫn ổn, bệnh tình của bà ấy cũng gần biển đổi tốt hơn rồi, lúc trước do nghe tin chồng đột ngột tự tử mà chịu cú sốc lớn rồi ngất đi, bây giờ chỉ cần điều dưỡng tốt hơn và tâm trạng bình phục thì sẽ khỏe lại thôi.

Nhưng mà… Trầm Niệm nhìn các thiết bị lắp đặt trong phòng bệnh xa hoa và trắc lưỡi.

Việc cấp bách bây giờ vẫn phải kiếm tiền, Trầm Niệm than thở, nếu không viện phí chăm sóc bệnh sẽ không chịu được.

Hai mắt cô băn khoăn dừng ở trên bản vẽ

Trầm Niệm đứng dậy đi đến, lật xem những bức tranh mà mẹ của nguyên chủ đã vẽ trước đó.

Mẹ Trầm chắc cũng là một con người dịu dàng. Từng đường nét vẽ của bà ấy hạ xuống có cỏ xanh, trời xanh, đóa hoa và mỗi quan cảnh dường như đều mang theo ánh sáng của mặt trời, mang theo từng sinh mạng đáng yêu và được trân trọng. Nhưng mấy bức tranh càng về sau, ánh mặt trời trong tranh càng ít đi, dường như chứng minh rõ bà ấy đang dần mất đi ý chí sống của mình.

Chuyện này có chút khó khăn.

Trầm Niệm không thấy kiếm tiền là chuyện gì khó khăn. Nhưng nếu muốn người quyết tâm muốn chết lại bốc lên ngọn lửa khao khát sống thì rất khó.

Cô suy nghĩ trong chốc lát rồi lập tức cầm lên cây bút vẽ, đổ lên thuốc màu trên chiếc vỉ pha màu đã khô cứng.

"Kế Xuyên, bây giờ ông nội của anh không muốn về lại nhà cũ, anh có đến đây mỗi ngày thì có ích gì đâu?"

Ở một tầng khác của viện điều dưỡng, trong căn phòng bệnh VIP đầy xa hoa, một nữ bác sĩ mặc váy khoác lên mình đồng phục công tác, trang điểm nhẹ nhàng thoải mái đang khó hiểu hỏi người đàn ông anh tuấn đang cau mày bên cạnh mình.

Hai người đứng rất gần nhau, nhìn cũng đoán được quan hệ họ rất thân thiết.

"Dù nói ông đã lớn tuổi mà vẫn tùy hứng thì chúng ta vẫn là bậc con cháu, không thể tùy hứng như lão được."

Tưởng Kế Xuyên đã hun đúc mấy năm trong nhà quý tộc nên dáng vẻ và khí chất của anh ta cũng nho nhã rất nhiều, lúc nói chuyện cũng vừa dịu dàng vừa có lễ phép, đây chính là nơi thu hút đầy dao.

Nhưng Tưởng Kế Xuyên biết những thứ đó đều là lớp mặt nạ, bản chất thật của anh ta là một tên nhóc nghèo hèn, nội tâm đang che giấu đều là nỗi tự ti và lo sợ.

"Kế Xuyên, anh thật hiếu thảo đấy!"

Sau khi Lộ Dao biết Tưởng Kế Xuyên vì cô ta mà ly hôn với Trầm Niệm, nghĩ là người đàn ông này yêu mình thật lòng, nên cũng dần thay đổi cách cư xử với anh ta, trở thành một người phụ nữ nhỏ bé yếu ớt: "Nhưng mà hôm nay người ta đứng một ngày trong buổi họp, chân cũng mỏi quá đó!"

Vì khí chất và xinh đẹp nên mỗi ngày Lộ Dao đều mang guốc cao bảy centimet, đi đường cũng nhanh như gió nhưng dù mang quen cũng cảm thấy mệt.

"Vất vả cho bảo bối rồi."

Tưởng Kế Xuyên ôm eo người phụ nữ rồi hôn lên mặt cô ta: "Lát nữa, anh massage cho em nhá."

"Là anh nó đó nha!" Vẻ mặt của Lộ Dao hiện ra vui vẻ, cô ta ở nước ngoài ngốc vài năm nên cũng không thèm quan tâm nơi họ đang đứng không thích hợp đến việc họ nói chuyện yêu đương, nhưng cũng chưa từng cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng kéo Tưởng Kế Xuyên giục: "Vậy chúng ta mau về đi thôi."

Tưởng Kế Xuyên ngốc còn muốn ở bên ông nội trong một lát nữa, nhưng anh ta lại không chịu được nhìn bạn gái làm nũng nên gật đầu, dẫn cô ta đi về.

Hai người cũng không biết, ông lão trong phòng bệnh đang nghiêng đầu dán tai vào cửa, nghe rõ ràng tất cả đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ.

"Hừ! Con đàn bà này không có chút xấu hổ nào!" Ông Tưởng lẩm bẩm nói: "Vẫn là Tiểu Niệm tốt hơn, vừa ngoan ngoãn vừa điềm tĩnh còn giúp ông đây chăm sóc hoa cỏ và đọc sách cho ông đây nghe nữa chứ! Haiz, bây giờ người trẻ tuổi thật là… Không biết trân trọng tình cảm thật lòng! Một người vợ tốt không cần lại một hai phải ngắt hoa dại ven đường. Haiz! Không biết cây lan rừng nhà mình còn sống không nữa… Nếu không ngày mai nói người hầu xách vào đây vậy!"

"Kế Xuyên, người phụ nữ kia thật sự đồng ý ly hôn rồi sao?"

Lộ Dạo nắm tay của người đàn ông đi trên hành lang vắng vẻ của viện điều dưỡng, không yên tâm mà hỏi: "Cô ta có thể có ý chọc cho anh tức rồi sao đó sẽ vội vàng trở về không?"

Tưởng Kế Xuyên lắc đầu: "Trầm Niệm không phải là người phụ nữ như thế."

Tuy anh ta không yêu cô, nhưng dù sao cô cũng là vợ cũ của mình nhiều năm như thế rồi, nên anh cũng không có nghi ngờ người phụ nữ kia tầm nhìn quá nhỏ hẹp, trong lòng cũng vờ không suy nghĩ chuyện khác.

Nhưng mà… Tưởng Kế Xuyên lại nhớ đến ánh mắt lạnh lùng vào đêm đó của người phụ nữ kia, bỗng dưng trong lòng đau xót.

Bây giờ cũng tốt, hai người cũng không yêu nhau cũng không thiếu nợ gì nhau.

Lộ Dao thấy người đàn ông bên cạnh mình ngây ra, nhếch khóe miệng lên. Loại trà xanh kỹ nữ như Trầm Niệm, cô ta đã nhìn thấy rất nhiều ở bên nước ngoài rồi, chẳng phải tất cả đều là giở về thôi sao.

Dù có giả vờ giả vịt thì thế nào, vẫn là bị cô ta đoạt mất người đàn ông bên cạnh rồi đó sao?

Dù sao tương lai, nữ chủ nhân của nhà họ Tưởng cũng là cô ta và cũng chỉ có thể mỗi một mình cô ta.

Cứ như thế im lặng đi tiếp, đột nhiên Tưởng Kế Xuyên nhớ ra mẹ của Trầm Niệm cũng đang ở đây.

Cũng là căn phòng anh ta sắp xếp và trả phí vào lúc đó.

Anh cũng từng cùng với Trầm Niệm đến thăm hai lần, hình như cũng ở tầng này nhỉ?

Lúc này đúng lúc có hai người hộ sĩ đi ngang qua, Tưởng Kế Xuyên nghiêng người né đi, vừa đưa mắt nhìn đã thấy một căn phòng mở một nửa, là dáng hình quen thuộc đang yên tĩnh cầm bút vẽ.

Lộ Dao khinh thường nghĩ: "Á, là kỹ nữ trà xanh kìa!"

Trầm Niệm tươi cười, vẫy tay: "Tới đây em gái ngoan, chị đây sẽ dạy em biết thế nào là kỹ nữ trà xanh nha."

Calantha team

Chương kế tiếp