Chỉ Ngủ Đại Ma Vương

Chương 96 【Tổng giám đốc bá đạo X Người vợ bị bỏ rơi (9)】: Anh ta không tốt
Người phụ nữ đưa lưng về phía cửa một tay cầm bút vẽ, một tay cầm bảng pha màu. Lúc này cô nghiêng đầu vẽ, lộ ra nửa bên mặt tinh xảo.

Trên mặt cô không có bi thương cùng lo sợ không yên trong quá khứ, trái lại ánh mắt cô trong trẻo khóe miệng hơi cong, dáng vẻ không màng đến danh lợi.

Tưởng Kế Xuyến giống như nhớ lại thời thiếu niên của chính mình, anh ta trốn đằng sau cột hành lang nhìn trộm nữ sinh cười đùa cùng bạn học đi qua. Khi đó dáng vẻ của cô như bông sen trắng trong sạch không màng thế tục, một cái nhăn mày hay một nụ cười đều động đến lòng anh ta.

Cánh tay bị một người nhéo một cái, Tưởng Kế Xuyên "A" một tiếng khôi phục tinh thần.

Bạn gái Lộ Dao bên cạnh anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta chằm chằm, biểu tình hơi tức giận.

Tưởng Kế Xuyên ngượng ngùng rời ánh mắt, lúc định rời đi nhưng người phụ nữ kia giống như nghe được tiếng động, cô xoay người lại.

"... A Xuyên?" Đôi mắt đào hoa có sự kinh ngạc, không che giấu được nhớ nhung cùng với yêu mến.

Trầm Niệm dùng ánh mắt nhìn được thân ảnh ở cửa thì đã cảm thấy buôn bán hôm nay có lời.

Đến coi tiền như rác, ngu sao mà không hãm hại.

"Khụ, Tiểu Niệm."

Tưởng Kế Xuyên gật đầu, anh ta có hơi lúng túng lên tiếng chào hỏi cô: "Cô tới thăm mẹ sao?"

Người phụ nữ "vâng" một tiếng, ánh mắt không ngừng nhìn anh ta.

"Cô... Mấy ngày nay có khỏe không?"

Đêm đó Tưởng Kế Xuyên bị Trầm Niệm chọc tức nên đã đuổi người ra khỏi nhà. Sau khi anh ta tỉnh táo lại thì cảm thấy mình thái quá quá rồi. Bị chuyện ly dị vợ trước kích thích, tại sao anh ta phải tính toán cùng cô? Cũng không phải anh ta biết cô trói gà không chặt tay còn muốn đuổi người ra cửa.

Nhưng chờ Tưởng Kế Xuyên mở cửa cho người đi vào lại không tìm thấy tung tích của Trầm Niệm ở ngoài cửa.

Anh ta lo lắng bất an cả đêm, sau khi đến ngày thứ hai nói chuyện này với Lộ Dao, Lộ Dao cười anh ta quan tâm mù quáng. Phụ nữ như Trầm Niệm rất giỏi tính toán, đồng ý với anh ta ly hôn nói không chừng đã tìm xong người tiếp theo rồi.

Vì vậy Tưởng kế Xuyên tức giận mấy ngày, lúc này anh ta nhìn thấy Trầm niệm tâm tình rất phức tạp.

Người phụ nữ này giống như có chuyện buồn, cô nháy mắt mấy cái rất nhanh trong mắt đã có nước, cô đứng lên: "Anh đuổi tôi ra khỏi nhà... Còn hỏi tôi có ổn hay không?"

Cô nghiêng đầu sang chỗ khác giống như không muốn nhìn thấy anh ta nhưng trong miệng lẩm bẩm nói: "Nếu không có mẹ ở đây, e là tôi sẽ lưu lạc đầu đường, nói không chừng sẽ bị người khác bắt cóc bán đi thì cùng không có chỗ để khóc!"

Nói xong, cô nở nụ cười tự giễu: "Đùng rồi, tôi có thể tìm ai khóc chứ? Bố đã mất, mẹ hôn mê ngay cả chồng cũng không cần đến tôi nữa..."

"Tiểu Niệm..." Tưởng Kế Xuyên không ngờ mình đã hiểu lầm cô, trong lòng anh ta có hơi hổ thẹn: "Xin lỗi, hôm đó là do tôi xúc động."

Trên cánh tay truyền đến đau đớn, bạn gái đang dùng sức véo anh ta, Tưởng Kế Xuyên nhíu mày dịch tay.

Không phải Lộ Dao rất tức thời sao? Anh ta đã ly hôn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì khác với Trầm Niệm. Nhưng một ngày vợ chồng là trăm ngày, Trầm Niệm không có lỗi gì với anh ta, giờ nói hai câu cũng không được sao?

Cô giống như hiện tại mới nhìn thấy mỹ nữ đô thị xinh đẹp bên cạnh nam nhân, trong nháy mắt sắc mặt cô trắng bệch. Cô cắn môi giống như đè xuống khổ sở của mình, giọng nói run rẩy: "Xem ra thật sự hai người rất tốt... Tôi... Tôi chúc phúc cho hai người..."

Giống như không thể nói bình thường nữa, người phụ nữ quay đầu không nhìn hai người chỉ nhìn chằm chằm người mẹ đang bị bệnh trên giường. Nhưng nước mắt theo khóe mắt rơi xuống khiến lòng Tưởng Kế Xuyên đau nhói.

Haiz... Sớm biết thì hôm nay anh ta không đưa Lộ Dao tới. Là anh ta không tốt.

Calantha team

Chương kế tiếp