Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 106: Ngày thứ 106 muốn làm cá mặn
Giang Quyện : “...”

Giang Quyện : “???”

Thế mà cũng được à?

Giang Quyện vô cùng kinh ngạc : “Ngài nói lí lẽ chút có được không?”

Tiết Phóng Ly không đáp, vẫn hỏi cậu: “Hửm? Em không nhớ em là thê tử của ta à?”

Giang Quyện có thể nói thế nào được, cậu chỉ có thể ấp a ấp úng đáp lại: “Chắc là nhớ.”

Tiết Phóng Ly nhìn cậu một cái, bàn tay giữ lấy cằm cậu càng nắm chặt hơn, hắn cười hỏi: “Chắc là nhớ? Còn gì mà không chắc chắn nữa?”

Nguy hiểm quá, giây phút này, không chỉ ánh mắt Tiết Phóng Ly nguy hiểm, ngay cả giọng điệu cũng vô cùng bất hảo, Giang Quyện liền vội đính chính: “... Không có gì không chắc chắn.”

Tiết Phóng Ly không đáp lại, ngón tay thanh thoát thon dài khẽ cử động, xoa nhẹ đôi môi của Giang Quyện.

Ngoài khi hôn ra, hắn còn rất thích vuốt ve người Giang Quyện, đặc biệt là eo và đôi môi của Giang Quyện.

Chiếc eo ấy, nhỏ gọn đến nổi có thể nằm gọn trong vòng tay, nhưng lại dẻo dai vô cùng, khi dùng sức vuốt ve thì Giang Quyện sẽ loạng choạng trong lòng hắn, tóc tai bù xù, cứ như là cánh hoa bị bóp nát, nhăn nheo vô cùng, vừa đáng thương lại vừa hấp dẫn.

Đôi môi của cậu có màu hơi nhạt, nhưng xoa một hồi lâu thì sẽ hiện lên màu tươi tắn rực rỡ, tràn đầy sắc xuân.

Giang Quyện bị xoa như thế, cảm thấy rất khó chịu, muốn cắn người nhưng lại không dám cắn, dù sao tối qua sau khi cắn hắn một cái thì cậu liền bị hành một trận, Giang Quyện chỉ đành để mặc cho hắn vuốt ve mình.

Nhưng cậu nghe lời thế cũng không được tha cho.

Đôi môi xoa đều hiện lên màu đỏ nhạt, Tiết Phóng Ly cúi đầu hôn nhẹ, điềm nhiên bảo: “Trẫm đang nghĩ... Là trẫm đáng trách.”

Giang Quyện trí nhớ kém, tò mò hỏi: “Gì cơ? Ngài đáng trách gì cơ?”

Tiết Phóng Ly chậm rãi nói: “Em so trẫm với những người bất hảo kia, là lỗi của trẫm.”

Giang Quyện: “Hả?”

Tiết Phóng Ly: “Em và ta đến nay vẫn chưa thật sự là phu thê. Chỉ trách ta quá mềm lòng, thương tiếc cơ thể này của em, chưa từng làm đến bước cuối cùng, nếu không phải thế, chắc chắn em sẽ hiểu rõ mối quan hệ của hai ta hơn.”

Giang Quyện: “...”

Tiết Phóng Ly nhìn Giang Quyện, chậm rãi bảo: “Nếu đã thế, để bữa nào đó ta tìm người đến khám cho em, chăm lo bồi bổ em thật tốt, nếu không thì không thể nào động phòng được.”

Giang Quyện có hơi ngơ ngác: “Không, không cần đâu?”

Tiết Phóng Ly mỉm cười bảo: “Sao lại không cần? Em có biết không...”

Hắn cúi đầu xuống, giọng nói khàn đặc: “Trẫm nhịn đến nỗi sắp thành thánh nhân đến nơi rồi.”

Lần này không chỉ là nguy hiểm nữa, Giang Quyện cảm thấy cậu sắp sửa bị ăn tươi nuốt sống tới nơi rồi.

Như bao ngày, Giang Quyện được hắn ôm, ngồi vào lòng hắn, nhưng bây giờ cậu thật sự không ngồi được nữa, Giang Quyện hốt hoảng đẩy Tiết Phóng Ly ra, không muốn để hắn ôm nữa, nhưng còn chưa đứng lên thì lại bị ôm eo kéo về.

“Đi đâu thế.”

“Ngài...”

Ánh mắt Giang Quyện né tránh: “Ngài, ngài cấn quá, em không ngồi với ngài nữa.”

Giang Quyện từng bị cái thứ này hành một trận rồi, cậu sợ nếu ngồi tiếp nữa thì sẽ phải cạ đến nứt da, Giang Quyện bảo: “Chúng ta cứ từ từ đã, ngài để em thích nghi trước đi, chúng ta, ngài...”

Nói đến đây, Giang Quyện gần như bị rối loạn ngôn từ, không cẩn thận bày tỏ suy nghĩ thật sự của mình: “Cái của ngài to quá, em không chịu được.”

Tiết Phóng Ly nhướng mày, cứ như gặp phải chuyện gì đó rất vui, cười mỉm bảo: “Gì mà không chịu được?”

“Em chịu được mà.”



Chịu được hay không cũng là chuyện của sau này, đến khi Giang Quyện hốt hoảng tột cùng thì cậu cũng nghĩ thông, dù sao bây giờ cậu cũng đang an toàn, thế là Giang Quyện ngả lưng về sau, uể oải tựa lên vai Tiết Phóng Ly.

Thích làm gì thì tùy ngài vậy.

Chẳng bao lâu sau, Cố Phổ Vọng liền đưa Tề Tu Nhiên từ ngục Đại Lý tự đến.

Hôm đó, hành cung liên tiếp xảy ra biến cố, gương mặt dưới lớp mặt nạ da người đó, Giang Quyện cũng chẳng có thời gian nhìn thử, hôm nay Tề Tu Nhiên lại được đưa đến, cậu chỉ cảm thấy lạ lẫm.

Gương mặt đó, có lẽ hồi còn trẻ cũng thuộc hàng khôi ngô hiếm có.

“Tề Tu Nhiên.”

Tiết Phóng Ly đọc từng chữ trong tên y ra, Tề Tu Nhiên nhìn hắn, trong mắt cứ như tràn đầy hận thù, cũng mang mát cả sự thẫn thờ.

Ở trong ngục vài ngày, y phục của Tề Tu Nhiên đã dơ bẩn nhăn nhó, trong mái tóc còn dính phải mấy cọng cỏ dại, nhưng từ đầu chí cuối, tư thế của y vẫn nho nhã vô cùng.

“Bao nhiêu năm nay, ngươi không cảm thấy đáng buồn sao?”

Tiết Phóng Ly: “Cởi bỏ lớp mặt nạ da người đó, ngươi vẫn là kẻ khác.”

Tề Tu Nhiên ngơ ngác, vốn tưởng Tiết Phóng Ly muốn gặp mình là để hỏi tội, không ngờ hắn lại nói việc này.

“Ta không có thứ gì hết, nếu như muốn báo thù, thì phải hi sinh.”

Tề Tu Nhiên cười, y là bản thân hay là người khác, y đều không quan tâm nữa.

Bao nhiêu năm nay, y đọc những quyển sách mà Tô Phỉ Nguyệt đọc, nói những lời Tô Phỉ Nguyệt sẽ nói, y thật sự đã sống dưới linh hồn của người khác, chỉ còn lại một cái xác không hồn, một vỏ bọc chứa đầy hận thù.

Cũng chính sự hận thù ấy đã giúp y chống đỡ đến hiện tại, là niềm sống duy nhất của y.

Tề Tu Nhiên cảm thán: “Ta chỉ thấy tiếc là chưa thể lấy mạng ngươi. Lần máu sói cũng vậy, lần này cũng vậy.”

“Ngươi thật sự không biết bản thân đã hận nhầm người rồi sao?”

Tiết Phóng Ly nhìn chăm chăm Tề Tu Nhiên vài giây, hắn lại bảo: “Người bắt bà ta vào cung là phụ hoàng, ép bà ta sinh con là phụ hoàng, người khiến bà ta điên loạn đau khổ cũng là phụ hoàng, có liên quan gì đến ta?”

“Ngươi điều tra được việc ta thấy máu thì sẽ phát điên, nhưng lại không biết rốt cuộc bà ta đã chết như thế nào à?”

Tề Tu Nhiên cười: “Suy cho cùng cũng có liên quan đến ngươi, huống hồ chi nàng ấy còn hận ngươi.”

“Vậy còn ngươi thì sao?”

Tiết Phóng Ly cười bảo: “Mấy năm đó, bà ta cũng đều sống trong nước mắt và cuồng quấy, sao ngày hôm đó lại đột nhiên suy sụp như thế?”

“Vì bà ta đã nhận ra ngươi.”

Giọng điệu của Tiết Phóng Ly vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi: “Trước khi bà ta tự tử, Tô Phỉ Nguyệt khỏi bệnh, vào cung xin cưới Trưởng Công chúa làm vợ, bà ta... nhìn thấy, và cũng đã nhận ra ngươi.”

Những đêm đó, nữ nhân ấy nước mắt đầm đìa, bà không nổi điên, cũng chả quan tâm ai, chỉ nằm ra bàn mà khóc, khóc mãi không ngừng.

Lời nói của bà như tan vỡ.

“Người trầm luân ái dục như cầm bó đuốc đi ngược gió, ắt có ngày phỏng tay...”

“Tình yêu như con người trong bụi rậm, con tim không rung động thì cơ thể cũng không cử động, sẽ không bị bụi gai đâm phải, mãi mãi yên vui, nhưng hễ rung động rồi, cơ thể cũng sẽ dịch chuyển theo, khi ấy ắt sẽ chịu muôn vàn đau đớn.”

Người hứa rằng sẽ đưa bà đi, lại không giữ lấy lời hứa.

Người hứa rằng sẽ đưa bà đi, lại vào cung xin cưới Trưởng Công chúa làm vợ.

“Bà ta hận ta, hận phụ hoàng, bà ta...”

Tiết Phóng Ly mỉm cười: “Cũng hận cả ngươi.”

Tề Tu Nhiên ngơ ngác, chỉ cảm thấy hoang đường: “Ngươi nói gì cơ?”

Tiết Phóng Ly hờ hững bảo: “Nếu ta nhớ không nhầm, hôm đó ngươi và phụ hoàng đến Ngự Hoa Viên, vừa hay khi ấy bà ta cũng đang đi dạo ở đó, bà ta đã nhìn thấy ngươi.”

Khi đi hỏi cưới Trưởng Công chúa, đó là lần đầu tiên Tề Tu Nhân giả dạng thành Tô Phỉ Nguyệt trước mặt người khác, tất nhiên y vẫn nhớ rất rõ.

Hôm đó, y cùng Hoằng Hưng Đế cùng đến Ngự Hoa Viên vừa hay lại gặp được Tưởng Tình Mi đang đi dạo, khi ấy Tề Tu Nhiên không dám ngắm nhìn, chỉ sợ sẽ để lộ ra tình ý của bản thân khiến mọi việc công dã tràng.

Không còn vẻ sang trọng ung dung như trước, chân mày Tề Tu Nhiên bỗng thấm đẫm vài phần sốt ruột, y hỏi một cách ngờ vực: “Nàng ấy nhận ra ta sao? Hôm đó, nàng ấy thật sự nhận ra ta sao?”

“Sao bà ta lại không nhận ra ngươi được.” Tiết Phóng Ly bình tĩnh bảo: “Dù ngươi có hóa thành tro thì bà ta cũng nhận ra ngươi.”

Những chuyện đã qua này, cũng là sau khi xác nhận thân phận của Tề Tu Nhiên, Tiết Phóng Ly mới nghĩ thông suốt.

Hắn cứ tưởng, cầm đuốc đi ngược gió, không rung động thì không đớn đau mà Tưởng Tình Mi nói trong khoảng thời gian ấy là đang nhớ nhung lo lắng cho Tề Tu Nhiên, thì ra là bà thấy đau khổ tột độ, trái tim bị tổn thương tột cùng.

“Ong” một tiếng, đầu óc Tề Tu Nhiên trống rỗng, sự nguội lạnh đã dần lấp đầy trái tim y.

“Bà ta tưởng ngươi không đến là sợ bị phụ hoàng phát hiện, ngày nào cũng lo lắng cho ngươi không thôi, kết quả là ngươi lại thay tên đổi họ, hỏi cưới cô mẫu.”

Giọng điệu của Tiết Phóng Ly vừa nhẹ vừa chậm rãi: “Quanh đi quẩn lại, ngươi muốn trả thù cho bà ta, nhưng cũng chính ngươi đã hại chết bà ta. Thay vì hận ta, ngươi chi bằng hận bản thân mình đi.”

Cả người Tề Tu Nhiên run lên, thất thần nhìn hắn, đôi môi run lẩy bẩy, nhưng lại không thốt lên được câu từ nào nữa, chỉ cứ nói đi nói lại một câu: “Sao lại như thế? Sao lại như thế?”

Tiết Phóng Ly nhìn y với ánh mắt đầy lạnh lùng, vở kịch này, hắn đã xem đủ rồi.

Sở dĩ hắn gọi Tề Tu Nhiên đến, chỉ là không muốn gánh lấy những tội danh không thật đó thôi, bản thân Tiết Phóng Ly không để tâm, nhưng lại có người để tâm.

“Dắt xuống đi.”

Tiết Phóng Ly ngước cằm lên, không muốn nhìn y thêm một giây nào nữa, Tề Tu Nhiên cứ như bị điên, bắt đầu vùng vẫy dữ dội, y như hồn vía bay mất bảo: “Nhưng ta... Ta chỉ muốn cứu nàng ấy thôi! Từ đầu tới cuối, ta cũng chỉ muốn cứu nàng ấy, ta chỉ muốn đưa nàng ấy đi, sao nàng ấy lại không đợi ta? Nếu như nàng ấy đợi thêm một lúc...”

Nói đến đây, Tề Tu Nhiên đã nghẹn ngào vô cùng.

Y chưa từng nghĩ rằng, bản thân mình cũng là một trong số những hung thủ.

Y làm những việc này, rõ ràng là vì muốn cứu Tình Mi ra, nhưng lại thành ra hại chết Tình Mi.

Sao lại thế?

Rốt cuộc tại sao lại thế chứ?

Theo Giang Quyện thì, chỉ có thể dùng một từ để khái quát.

Tạo hóa trêu ngươi.

Giang Quyện thở một hơi dài.

Nhưng từ đầu tới cuối, Tiết Phóng Ly đều là người vô tội.

Nghĩ thế, Giang Quyện liền nhẹ nhàng nắm tay hắn, chủ động ôm lấy hắn.

Tiết Phóng Ly nhìn cậu một cái, tất nhiên biết Giang Quyện đang nghĩ gì, hắn cười không thành tiếng, giơ một bàn tay lên, uể oải ôm lấy chiếc eo của Giang Quyện, ôm cả người cậu vào lòng.

Đến lúc này, vụ án Trưởng Công chúa ép cung đã sáng tỏ, vì Tô Phỉ Nguyệt, vì Tưởng Tình Mi nên Tưởng Phù Oanh bắt tay với Tề Tu Nhiên, âm thầm bày mưu nhiều năm, chỉ là để báo thù, An Bình Hầu đứng bên hỗ trợ.

Tiết Phóng Ly bảo: “Cô mẫu... áp giải về phủ Trưởng Công chúa, từ nay không được bước ra khỏi phủ Công chúa một bước. Tề Tu Nhiên và An Bình Hầu, lập tức lưu đày U Châu, cả đời không được rời khỏi đấy.”



Ngục Đại Lý Tự.

Cố Phổ Vọng truyền lời đến.

Tiết Phù Oanh vuốt ve mảnh oanh bài, bị nhốt trong ngục nhiều ngày, bà trông tiều tụy vô cùng, nhưng từ đầu chí cuối đều đứng thẳng người, ngồi thẳng lưng, Tiết Phù Oanh lầm bầm: “Đứa cháu này của ta, thế mà lại chẳng lấy mạng ai.”

An Bình Hầu hừ một tiếng: “Ai cần hắn giả vờ giả vịt!”

Cố Phổ Vọng nhìn hắn một cái, nhớ ra gì đó, lại bảo: “Hầu gia, Bệ hạ có lời muốn truyền đạt đến ngài.”

“Khi xưa ngài vào cung xin Tiên đế ban hôn, Tiên đế không cho, Tân đế niệm tình ngài và Nhị công tử tình sâu nghĩa đậm, cho phép hai người thành hôn trong ngục, cùng nhau đến U Châu.”

Mặt An Bình Hầu lập tức biến sắc: “Gì cơ?”

Cùng lúc đó, sắc mặt Giang Niệm cũng trắng bệch: “Ngươi nói gì cơ?”

Ở trong ngục một khoảng thời gian, Giang Niệm cứ luôn lo lắng bất an.

Cậu ta được bắt vào đây chung với Trưởng Công chúa. Chỉ là Trưởng Công chúa thân phận đặc biệt, lại là chủ mưu, nên mấy người kia được nhốt ở ngục Đại Lý tự, còn Giang Niệm thì không đủ tư cách, chỉ nhốt trong lao ngục bình thường.

Khoảng thời gian này, Giang Niệm luôn nghĩ làm sao để bản thân không dính líu đến việc này, thậm chí cậu ta còn đã có một số biện pháp. Nhưng nghe lời truyền đạt thế, Giang Niệm chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Ban hôn cho An Bình Hầu.

Cùng An Bình Hầu lưu đày đến U Châu.

An Bình Hầu là người như thế nào, Giang Niệm đã nhìn thấu rồi, vả lại tình hình như bây giờ, Giang Niệm đương nhiên không muốn dính líu đến An Bình Hầu nữa, cậu ta càng không muốn bị đày ra U Châu!

Giang Niệm nghe xong, lập tức suy sụp.

“Ta không thành hôn với hắn!”

Giang Niệm ra sức lắc đầu, cậu ta thiết tha cầu xin cai ngục: “Ta là Nhị công tử của phủ Thượng thư, xin ngươi hãy truyền lời của ta cho phụ thân ta, bảo cha cứu ta, bảo cha ta nhanh lên! Cầu xin ngươi đấy!”

“Chỉ cần ngươi nói với phụ thân ta là Giang Niệm thì ông ấy sẽ gặp ngươi, ta là con trai mà ông ấy thương yêu nhất, đợi khi ta ra khỏi ngục, nhất định sẽ thưởng hậu hĩnh cho ngươi, xin ngươi hãy giúp ta!”

Cai ngục nhìn cậu ta một cái, lại hỏi: “Phụ thân của ngươi có phải là Giang Thượng thư không? Lễ bộ Thượng thư đúng không?”

Giang Niệm vội bảo: “Đúng, là ông ấy, ông ấy chính là phụ thân của ta!”

Cai ngục xót thương bảo: “Bị ngươi liên lụy nên cả phủ Thượng thư đều đã bị xét nhà rồi, chắc hẳn Giang Thượng thư cũng không có thời gian lo cho ngươi đâu.”

Giang Niệm ngơ ngác: “Gì cơ?”

Cai ngục không nói nhiều với cậu ta nữa, muốn giơ tay ra bắt Giang Niệm, Giang Niệm bỗng hoàn hồn, hét lớn: “Ta không biết, ta không biết gì hết! Hầu gia bảo muốn xuống phía nam vừa hay ta cũng đến phương nam nên mới bảo cùng đường, nhưng hắn ta lại đưa ta đến doanh trại của bọn chúng.”

“Ta không biết gì hết, ta bị oan...”

Dù cậu ta có thanh minh như nào đi chăng nữa cũng bị cai ngục cố kéo đi thật mạnh rồi ném vào một gốc, An Bình Hầu cũng được cai ngục đưa đến, sắc mặt tái mét nhìn Giang Niệm, hiển nhiên là hắn đã nghe thấy những lời Giang Niệm nói ban nãy.

Trong lao ngục âm u, chỉ có vài cây nến, hoàn toàn là một hôn lễ cực vội vã cực qua loa, không có bà mai, không có bất kỳ người thân họ hàng nào, không có gì hết.

“Nhất bái thiên địa!”

Giang Niệm bị cai ngục giữ lại, bái thiên địa với An Bình Hầu.

“Nhị bái cao đường!”

Giang Niệm lại bị nhấn xuống lần nữa, lại hoàn thành một bái.

“Phu thê giao bái...!”

Chỉ cần lạy xong lạy này thì xem như đã xong lễ, cậu sẽ sẽ phải cùng An Bình Hầu đến U Châu, Giang Niệm phản kháng vô cùng, cậu ta ra sức vùng vẫy bảo: “Thả ta ra! Thả ta ra!”

“Ta không thành thân với hắn! Ta không thành thân với hắn!”

Giang Niệm suy sụp nói: “Ta không đến U Châu! Người ép cung mưu phản là hắn, ta không biết gì hết, không liên quan đến ta!”

Nhưng dù cậu ta có thanh minh như nào đi chăng nữa thì cũng bị nhấn đầu hoàn thành lạy cuối cùng.

Giang Niệm cuối cùng cũng đã được thành hôn với An Bình Hầu như ý nguyện, nhưng khi nghe tiếng “lễ thành” của cai ngục, cậu ta lại thấy hai mắt tối sầm, cơn giận dồn lên tim, ngất lịm đi!

Chương kế tiếp