Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 107: Ngày thứ 107 muốn làm cá mặn
Giang Niệm đã mơ thấy một giấc mơ.

Trong giấc mơ, các đại thần đều quỳ xuống đất, trong tiếng nghênh đón huy hoàng, An Bình Hầu bước vào đại điện nguy nga, hắn kéo Giang Niệm đứng bên cạnh qua, mỉm cười bảo: “Đây chính là Hoàng hậu của trẫm.”

Giang Niệm và An Bình Hầu cùng nhau bước đến đài vinh quang, cậu ta nhìn đám đại thần đang quỳ lạy đó, thu cả giang sơn vạn dặm vào mắt mình.

Đứng trên đỉnh cao quyền lực, mong ước nhiều năm nay cũng thành hiện thực, trong lòng Giang Niệm chỉ cảm thấy sung sướng vô cùng.

Kiếp trước để lỡ mất ngôi vị hoàng hậu, cuối cùng cậu ta u buồn mà chết.

Kiếp này, cậu ta cuối cùng cũng có được tất cả.

Những thứ cậu ta muốn, cậu ta đều đã có được hết.

“Phụt” một tiếng, gương mặt của Giang Niệm bị tạt cho một gáo nước lạnh, lạnh giá thấu xương.

Giang Niệm mở mắt ra, giang sơn vạn dặm và các đại thần quỳ lạy kia bỗng chốc biến mất, giây phút này đây, hai tay cậu ta bị trói, hai chân thì bị buộc vào nhau, cai ngục hét: “Bước xuống!”

Giang Niệm còn chưa phản ứng kịp thì đã bị đẩy mạnh một cái, gần như lăn từ trên xe ngựa xuống, “bụp” một tiếng, cậu ta ngã lăn ra đất.

Giang Niệm ngã rất đau, cậu ta nắm lấy cổ chân, đau đến nỗi gần như nói không nên lời, nhưng cai ngục lại làm lơ, chỉ hối thúc bảo: “Đứng lên, các người phải lên đường rồi!”

Giang Niệm thử cử động, chỉ cảm thấy đau thấu tim, cậu ta căn bản không thể đứng dậy được: “Ta không cử động được...”

“Chân ta bị trật rồi.”

Giang Niệm lệ rơi tuôn tràn, đau khổ vô cùng, trông không giống như đang làm bộ làm tịch, cai ngục nhìn cậu ta vài cái rồi giơ tay chỉ An Bình Hầu: “Ngươi... cõng hắn đi.”

Hai tay và hai chân Giang Niệm bị trói lại, An Bình Hầu cũng như thế, tự đi đường đã khó khăn lắm rồi huống hồ chi là cõng thêm một người, hắn vừa nghe sắc mặt liền thay đổi.

“Ngươi nhịn chút đi.”

An Bình Hầu chau mày, hắn miễn cưỡng đè nén cơn bực tức trong lòng, nhưng ý của hắn đã quá rõ, hắn không muốn cõng Giang Niệm.

Sự không tình nguyện đó Giang Niệm đương nhiên nghe ra được, sự khập khiễng giữa giấc mơ và hiện thực, cơn đau nơi cổ chân, tất cả đều đang giày vò Giang Niệm.

Giang Niệm hỏi: “Ý ngươi là sao?”

An Bình Hầu nghi hoặc bảo: “Ý gì là ý gì?”

Giang Niệm hít một hơi thật sâu: “Ngươi hại ta thành ra như này, đến lúc này ngay cả cõng ta cũng không muốn cõng nữa à?”

“Ta hại ngươi ra nông nỗi này?”

An Bình Hầu cứ như nghe thấy chuyện hài gì đó: “Ta hại ngươi? Ta hại ngươi như nào?”

Giang Niệm từ từ ngồi dậy: “Là ngươi đưa ta đến doanh trại. Trước đó, việc ngươi mưu phản ta không hề biết, kết quả ta và phụ thân ta lại phải bị liên lụy.”

“Ta bị ép thành thân với ngươi, bây giờ còn phải bị đày ra U Châu với ngươi!”

Từng câu từng chữ của Giang Niệm đều rất chậm rãi và phẫn nộ, cứ như hận thấu xương, ánh mắt của cậu ta oán hận vô cùng, An Bình Hầu vốn còn có vài phần áy náy với Giang Niệm, nhưng sau khi cậu ta đem tất cả mọi việc đẩy lên ngươi hắn thì những áy náy kia cũng không còn nữa.

“Bị ép thành thân với ta?” Mặt An Bình Hầu tái xanh: “Trước kia ngươi hối thúc ta vào cung xin ban hôn, lúc ở hành cung, khi biết hai ta không được ban hôn, ngươi còn nổi điên, bây giờ sao lại là bị ép thành hôn với ta?”

“Đúng, trước khi đưa ngươi đến doanh trại, ngươi đúng thật là không biết gì, nhưng sau đó ta nói rõ với ngươi rồi thì ngươi nói gì? Ngươi nói bất luận ta làm gì, ngươi cũng nguyện bên cạnh ta, đó là lời ngươi tự nói đấy.”

An Bình Hầu tức giận bảo: “Ngươi trách ta? Ngươi dựa vào đâu mà trách ta? Đây đều là lựa chọn của ngươi cả thôi!”

Giang Niệm cười khẩy: “Khi ấy ngươi là Hầu gia, ngươi làm gì thì tất nhiên ta cũng sẽ bên cạnh ngươi, ta cũng tình nguyện thành thân với ngươi, nhưng còn bây giờ thì sao? Bây giờ ngươi là một kẻ tù tội, cả đời này phải chết già ở U Châu, chẳng lẽ bắt ta phải bên ngươi cả đời sao?”

“Ngươi hỏi ta dựa vào đâu? Ta phải hỏi ngược lại ngươi đấy, ngươi dựa vào đâu mà liên lụy ta? Nếu không phải ngươi, người vào phủ Ly Vương là ta, người bây giờ làm Hoàng hậu cũng có thể là...”

“Bốp!”

An Bình Hầu tát cậu ta một bạt tai, sắc mặt âm u đáng sợ.

Cái tát này khiến cho Giang Niệm ngơ ngác, nhưng bây giờ An Bình Hầu đã không còn là An Bình Hầu, Giang Niệm cũng không cần chuyện gì cũng thuận theo ý hắn nữa, nên liền lập tức nhào qua hướng của An Bình Hầu: “Ngươi đánh ta? Ngươi dám đánh ta?”

Giang Niệm không mạnh bằng An Bình Hầu nên cứ như là rải ngứa trên người hắn, móng tay gãy móng nứt da, máu rơi từng giọt, đầu tóc của An Bình Hầu bị Giang Niệm túm cho rụng rơi từng nhúm.

An Bình Hầu tức giận vô cùng, thấy Giang Niệm ra tay tàn độc thế nên cũng không nhẫn nhịn nữa, lại giơ tay lên tát cho một cái, sau đó ra sức hất Giang Niệm ra đất!

“Bụp” một tiếng, Giang Niệm ngồi bệt ra đất, nơi cậu ta trẹo chân ban nãy lại bị trẹo thêm một lần nữa, Giang Niệm mặt đầy đau khổ, lần này, cậu ta thật sự đứng dậy không được nữa rồi.

Thế là, đôi tân nhân vừa mới bái đường này không hề ân ái gì, trái lại chỉ có gây gổ ồn ào.

Cai ngục tay cầm roi, thấy họ chậm chạp, lãng phí thời gian của mình thế là quất cho An Bình Hầu một roi: “Cõng hắn lên, đi mau, làm lỡ thì giờ nữa thì cho các người biết mùi!”

Cây roi đó rất dẻo, quất một roi xuống, cũng thật sự đau vô cùng, huống hồ chi vết thương cũ của An Bình Hầu vẫn chưa lành, nên dù hắn cắn chặt răng, nhưng vẫn hét lên tiếng la đau đớn.

Cho dù hắn không tình nguyện cỡ nào, bây giờ chán ghét Giang Niệm cỡ nào cũng chỉ có thể cõng Giang Niệm.

Còng xích va vào nhau, phát ra âm thanh leng keng, từng bước chân của An Bình Hầu đều đi rất chậm, rất nặng nề, Giang Niệm trên lưng hắn, hai hàng nước mắt cũng từ từ rơi xuống.

Bỗng dưng, Giang Niệm nhớ ra gì đó, xoay đầu nhìn lại.

Nhưng nơi cửa thành không một bóng người, đừng nói đến việc Giang Thượng thư đến tiễn cậu ta lên đường.

Đời này, có lẽ cậu ta sẽ không còn gặp lại phụ thân của mình nữa.

Trong lòng Giang Niệm đau buồn vô cùng.

Bày mưu tính kế bao nhiêu năm, thế mà lại bay theo mây gió, cậu ta sống lại kiếp này, thế mà lại sống còn chả bằng kiếp trước!



Giang Thượng thư đang ở đâu ư?

Lúc này Giang Thượng thư đang quỳ trước phủ Thượng thư, khóc bù lu bù loa.

“Đại nhân minh giám, chuyện của Giang Niệm, ti chức không biết gì hết ạ!”

“Đại nhân, ti chức trên có mẹ già, dưới còn con thơ, ngài... Xin hãy nương tay!”

Giang Thượng thư liên tục dập đầu, cả nhà lớn nhỏ đều hốt hoảng quỳ sau lưng ông ta, quan binh ra ra vào vào phủ Thượng thư, gói lại những món đồ đáng tiền, mang từng rương ra ngoài.

Giang Thượng thư trơ mắt nhìn, chỉ cảm thấy đau lòng vô cùng, nhưng ông ta còn cách gì khác.

Đứa con trai Giang Niệm tốt đẹp đó của ông ta lại âm thầm tạo phản với An Bình Hầu, bây giờ cậu ta bị lưu đày ra U Châu, còn cả nhà ông ta cũng bị liên lụy, bị soát nhà!

Của cải bao nhiêu năm thế mà hôm nay lại bị vét sạch.

Bọn họ cũng sẽ trở thành trò cười của cả kinh thành!

Ông ta có hai người con trai. Ông ta thiên vị đứa con trai út, nhưng đến cuối cùng, trái lại là đứa con trai út không được xem trọng lại trèo lên đầu ngọn trở thành Hoàng hậu, tôn quý vô cùng, bây giờ căn bản không hề để tâm đến người cha như ông ta!

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Thượng thư lại càng đau khổ, càng oán hận Giang Niệm, ông ta vỗ mạnh lòng ngực bảo: “Tạo nghiệp thật mà! Sao lại có đứa con trai như này!”

“Đại nhân, ti chức không biết gì hết, đại nhân...xin ngài nương tay với ạ!”



Trong lúc bọn họ đang buồn rầu, tâm trạng Giang Quyện lúc này lại khá vui.

Mọi chuyện đã kết thúc, lại cộng thêm đã chuẩn bị xong hết cho việc đăng cơ, hôm nay Giang Quyện cuối cùng cũng không cần thức chung với Tiết Phóng Ly đến đêm khuya nữa, có thể lên giường sớm đánh một giấc thật sâu.

Nhưng niềm vui của cậu không duy trì được bao lâu.

Nằm trong lòng Tiết Phóng Ly, Giang Quyện sắp ngủ thiếp đi mất, bỗng nhiên có người nắm cằm cậu, lắc qua lắc lại làm cho cậu tỉnh giấc, Giang Quyện xoay đầu đi, mặc kệ hắn, thế là Tiết Phóng Ly liền ôm cậu ngồi dậy.

“Lại sao thế.”

Giang Quyện nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn, buồn bực vô cùng, lầm bầm than: “Em ngủ thì có phạm pháp không? Tại sao cứ không để em ngủ yên thế.”

Giọng điệu Tiết Phóng Ly bình thản: “Thử đi.”

Giang Quyện nhắm mắt hỏi hắn: “Thử gì cơ?”

Tiết Phóng Ly không đáp lại, Giang Quyện đợi một lúc lâu, cậu lười thật nhưng cũng rất tò mò, nên chỉ đành mở mắt ra.

Mấy ngày nay, Thượng Y Giám đang may long bào và phượng bào, không biết từ lúc nào, bọn họ đã mang phượng bào đến.

Chiếc phượng bào mới thêu này dùng màu đỏ thẫm vừa đúng mực. Nếu đậm nữa thì màu hơi buồn, nhạt một chút thì lại hơi kém sang, kiểu dáng phức tạp vô cùng, đôi cánh dang rộng của con chim phượng màu vàng ánh kim sáng chói, hoa lệ cực kỳ.

Đẹp thì có đẹp nhưng Giang Quyện không muốn cử động, cậu ôm Tiết Phóng Ly, dựa lên người hắn, uể oải bảo: “Em mệt quá.”

Ngày nào cũng than mệt, cũng đâu thấy cậu làm việc gì đâu, ngón tay nhẹ nhàng nhéo gương mặt mềm mại của Giang Quyện, Tiết Phóng Ly nhìn cậu một cái: “Em cũng xứng với tên em thật đấy.”

“Giang Lười.”

Hắn đọc từng chữ ra, Giang Quyện lại khẳng khái bảo: “Lười một chút thì có sao đâu? Em chỉ lười thôi, không giống như ai kia, suốt ngày bắt nạt người khác, là kẻ xấu xa.”

Cậu không chỉ đích danh, nhưng cái tên xấu xa đó bị mắng rồi, nếu không bắt nạt lại thì thật sự lỗ quá, Tiết Phóng Ly nhìn cậu vài giây, giơ tay nhấc bổng cậu lên, bế cậu bước xuống giường.

Bỗng lơ lửng như thế, Giang Quyện liền ôm chặt hắn, như thể dính chặt vào người Tiết Phóng Ly.

Giọng nói Tiết Phóng Ly thản nhiên: “Ôm gì thế?”

“Một tên xấu xa thì có gì đáng ôm đâu chứ?”

Giang Quyện: “...”

Cậu chỉ đành giải thích: “Em chỉ tiện tay ôm thôi.”

Tiết Phóng Ly miệng nở nụ cười giả trân bảo: “Vậy thì buông tay ra đi, ta cũng không lười giống em đâu, nếu ôm nữa thì lại có người bị bắt nạt đấy.”

Không ôm thì không ôm, Giang Quyện liền buông tay ra.

Nhưng ngay lập tức, bàn tay ôm lấy eo cậu lại đột nhiên dịch chuyển khiến Giang Quyện giật cả mình, sợ bị ngã xuống đất nên lập tức ôm hắn lại.

Đôi mắt Tiết Phóng Ly khẽ cụp xuống, giả vờ như thấy khó hiểu bảo: “Lại ôm nữa à. Thích ôm ta thế sao?”

Giang Quyện: “...”

Đây rốt cuộc là thứ xấu xa gì thế.

“Ngài phiền quá đấy.”

Rặn hết nữa ngày trời, Giang Quyện mới yếu đuối rặn ra được mấy chữ này.

Tiết Phóng Ly khẽ cười, ôm Giang Quyện đi đến bên chiếc tháp mềm, trước khi đặt cậu xuống lại trêu cậu: “Muốn ta ôm em hay là em tự ngồi xuống?”

Giang Quyện đương nhiên chọn tự mình ngồi rồi, cậu giơ tay ra nắm lấy tay vịn, tính di chuyển vào trong, kết quả bỗng nhiên lại cảm thấy chóng mặt điên cuồng, Giang Quyện cũng đơ ra ở đó.

May mà cảm giác chóng mặt đó chỉ trong giây lát thôi, cậu lại nhanh chóng trở lại như bình thường, nhưng sự khó chịu trong giây phút đó vẫn khiến Giang Quyện bất giác báu chặt ngón tay, Tiết Phóng Ly nhìn thấy, hỏi cậu: “Sao thế?”

Giang Quyện không để tâm lắm, bảo: “Không có gì.”

Tiết Phóng Ly nhìn cậu một lúc, thấy Giang Quyện đúng thật không có gì khác thường nên mới sai người mang phượng bào đến, hất cằm nhẹ: “Mặc vào đi.”

Trước đó Giang Quyện đã ngủ đến lả người, nhưng lúc này nếu đã bị gọi dậy thì Giang Quyện cũng không nhõng nhẽo nữa, cậu mặc bộ phượng bào vào, vịn Tiết Phóng Ly rồi đứng thẳng người lên, hỏi hắn: “Có đẹp không?”

Phượng bào vừa to vừa rộng, màu sắc đỏ thẫm, tà dài miên man, Giang Quyện trông vô cùng thanh thoát nhưng lại rất hợp với những màu sắc kiều diễm này, bộ phượng bào này khoác lên người cậu, diễm lệ nhưng vẫn sang trọng, giống như một con phượng hoàng rực lửa.

Thiêu rụi tuổi xuân máu lửa, chỉ để lại cơ thể mịn màng trắng trẻo.

Nhìn cậu một lúc lâu, Tiết Phóng Ly bình thản bảo: “Không đẹp.”

Người bảo Giang Quyện thử phượng bào là hắn, người không dỗ ngọt cậu cũng là hắn, Giang Quyện không vui lắm, nhào sang phía hắn, không biết có phải vì hấp tấp quá không mà cậu lại thấy chóng mặt, Giang Quyện xém chút đứng không vững, may là có Tiết Phóng Ly đỡ cậu.

Giang Quyện không để tâm, giơ tay bịt hai mắt của Tiết Phóng Ly: “Không đẹp thì không cho ngài nhìn nữa.”

Tiết Phóng Ly theo thế đó mà ôm cậu vào lòng: “Vậy em muốn nghe gì?”

Người khác thì cũng đành, Giang Quyện oán trách bảo: “Cho dù không đẹp thì ngài cũng phải khen em chứ.”

Tiết Phóng Ly: “Khen em.”

Giang Quyện lắc đầu: “Không được, ngài qua loa quá.”

Tiết Phóng Ly lại chầm chậm thốt lên chữ: “Đẹp.”

Giang Quyện vẫn không hài lòng, sắp bị hắn làm cho tức chết rồi: “Ngài sao thế, khen em phạm pháp à?”

“Phải làm sao mới không qua loa đấy?”

Tiết Phóng Ly nắm lấy tay Giang Quyện, thờ ơ bảo: “Vốn đã suốt ngày gây rối cho ta rồi... Mấy kẻ không ra gì kia muốn vẽ em, ta còn chưa chết thì đã có người để ý em, nếu như khen em nữa, chỉ e là sau này em không chỉ ỷ được sủng ái mà kiêu căng mà em còn ỷ mình xinh đẹp rồi kiêu căng, khiến ta không làm gì được em nữa.”

Ngập ngừng một chút, Tiết Phóng Ly lại hỏi Giang Quyện: “Muốn biết ban nãy ta nghĩ gì không?”

Giang Quyện chớp chớp mắt, cậu muốn nghe: “Có.”

Tiết Phóng Ly nắm lấy tay Giang Quyện, khom đầu xuống hôn vào ngón tay cậu: “Em xinh đẹp thế, sao có thể để người khác nhìn thấy em được.”

“Còn nữa...”

Tiết Phóng Ly bỗng dùng sức, đẩy Giang Quyện nằm lăn ra chiếc tháp mềm, hắn rũ mắt xuống, ánh mắt say đắm ngập tràn dục vọng: “Bộ phượng bào này ta muốn tự tay cởi ra.”



Tác giả có lời muốn nói:

Cá mặn không dễ gì mới đóng gói mình lại thế mà Vương gia lại chỉ muốn lột sạch cậu, thật là phí sức của cá mà!

Cá mặn đóng gói không vất vả sao, Vương gia lại chỉ quan tâm bản thân thôi!

Chương kế tiếp