Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 108: Ngày thứ 108 muốn làm cá mặn
Giang Quyện hối hận rồi.

Sớm biết hậu quả sau khi được khen là sẽ bị ăn sạch sẽ, cậu thà bị hắn khen qua loa còn hơn.

Trên thế gian không có thuốc hối hận, đôi tay lại bị giữ chặt, Giang Quyện không cách nào đẩy hắn ra, chỉ đành ra sức lắc đầu: “Không được mà…”

“Đến miệng của em, cái gì cũng không được.”

Tiết Phóng Ly nhẹ nhàng cất lời, cũng không có ý định thả Giang Quyện ra.

Thiếu niên lõm xuống tháp, mái tóc đen láy xõa ra, y phục đỏ tựa như lửa, vô cùng xinh đẹp, Tiết Phóng Ly nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu, ngón tay thon dài gỡ thắt lưng ra.

Giây sau, phượng bào nhiều lớp phức tạp rủ xuống, lộ ra làn da trắng nõn, nốt ruồi son bên cổ đẹp đến lóa mắt.

Giang Quyện cố gắng vùng vẫy: “Y phục này phiền phức lắm, em tốn nhiều sức mới mặc xong, dựa vào đâu ngài nói cởi là cởi?”

Tiết Phóng Ly nghiêng người khom xuống, ngón tay sờ nhẹ nốt ruồi nhỏ màu đỏ kia, nói nhỏ bên tai Giang Quyện: “Ngày nào cũng không cho đụng, cũng nên cho một chút lợi lộc chứ nhỉ?”

“... Em nào có không cho đụng.”

Hơi thở nóng hà xuống, Giang Quyện cảm thấy nhột, liền vô thức nghiêng đầu qua một bên, nhưng lại kẹp trúng một cái tay.

Tiết Phóng Ly thấy vậy, cũng không ăn hiếp nốt ruồi đó nữa, quay sang ăn hiếp Giang Quyện, chậm rãi hỏi: “Thích kẹp tay người khác đến vậy sao?”

Hắn nói kẹp tay khiến Giang Quyện nghĩ đến một vài ký ức rất không tốt, Giang Quyện thẹn quá hóa giận nói: “Đừng nói nữa.”

Tiết Phóng Ly phụt cười một tiếng, nghe rất có ý trêu chọc, Giang Quyện nghe thế càng tức giận: “Ngài phiền quá đi.”

Lúc này, đừng nói là lợi lộc ngon ngọt gì, Giang Quyện thật sự ngay cả đụng cũng không muốn cho hắn đụng nữa.

Giang Quyện nổi giận, trước giờ đều dễ dỗ, giả vờ tội nghiệp hay là hôn cậu một cái là cậu sẽ không ghi thù nữa ngay. Những lúc thế này, Tiết Phóng Ly đương nhiên sẽ lựa chọn cái sau, hắn giữ chặt cằm Giang Quyện, cúi đầu hôn xuống.

Mới lúc đầu Giang Quyện vẫn còn giận, không chịu phối hợp với hắn, Tiết Phóng Ly cũng mặc kệ, một mực cạy môi cậu ra, hôn sâu hơn.

Hắn quá hiểu rõ Giang Quyện, thậm chí còn hiểu rõ hơn bản thân Giang Quyện, nên cũng tất nhiên biết Giang Quyện thích kiểu hôn gì, kiểu hôn thế nào có thể khiến cậu nghe lời.

Đầu lưỡi quấn quýt với nhau, hơi thở vừa nóng vừa ẩm ướt, cái hôn này cực kỳ mang tính cưỡng đoạt.

Một lúc sau, Giang Quyện đã bị hôn đến mềm nhũn tay chân, cho dù không muốn phối hợp nữa thì cũng không còn sức để kháng cự.

Cho đến khi…

Chỗ bị trầy trên đùi bị một cái tay giữ lấy, Giang Quyện bỗng chốc tỉnh táo lại.

Chiếc phượng bào đó đã treo lủng lẳng trên người Giang Quyện từ lúc nào, bị đè đến nỗi nhăn nheo.

“Không được mà…”

“Được.”

Một bàn tay áp sát vào tấm lưng trần trụi của Giang Quyện, dùng sức giữ chặt Giang Quyện trong lòng, Giang Quyện miễn cưỡng duy trì một chút lý trí: “Không được làm bẩn phượng bào.”

“Bẩn thì bẩn thôi.”

Không muốn nghe Giang Quyện nói không được, Tiết Phóng Ly tiếp tục đè cậu hôn, Giang Quyện không nói được gì, chỉ đành giữ lấy cái tay không ngừng trêu chọc cậu, lắc đầu với đôi mắt đẫm ướt.

“... Vẫn chưa lành.”

Trong lúc hôn, Giang Quyện thở gấp chậm rãi cất tiếng, giọng nói mơ hồ không rõ ràng.

“Cái gì?”

“Chỗ bị trầy… lần trước.”

Lông mi Giang Quyện rủ xuống, cậu thấy hơi thẹn, bởi vì vẫn chưa đến bước này, nhưng Giang Quyện biết rằng nếu cứ thế bỏ mặc, cậu lại không chịu chấp nhận, kết cục chắc chắn sẽ giống như lần trước.

“Hơn nữa… mấy ngày sau là đại lễ đăng cơ, nếu em đi đứng bất thường thì còn đâu mặt mũi làm người nữa.”

Giang Quyện nhíu mày, thật sự rất chần chừ, Tiết Phóng Ly nhìn cậu vài giây, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên: “Muốn làm người hả?”

Tiết Phóng Ly cúi đầu, kề bên tai Giang Quyện nói nhỏ vài câu, lông mi Giang Quyện khẽ run lên, âm thầm liếc hắn một cái, ngón tay hồng hào bất giác cuộn lại: “Nhưng… em nắm không nổi.”

“Dùng cả hai tay là được.”

“...”

Tiết Phóng Ly hỏi: “Không muốn à?”

Hắn cười một cái, giọng điệu tiếc nuối không nguôi: “Vậy chỉ đành dùng em thôi.”

Vừa dứt lời, Tiết Phóng Ly vừa hôn Giang Quyện vừa nắm lấy cậu bắt đầu làm càn, tầm mắt Giang Quyện chầm chậm phủ lên một tầng hơi nước, cậu thật sự không muốn bị mất mặt, cuối cùng chỉ đành phải một lần nữa giữ lấy bàn tay đó, giọng nói mềm nhũn thỏa hiệp với hắn.

“Em giúp ngài, em dùng tay giúp ngài.”



Vì để không bị mất mặt, Giang Quyện thật sự đã rất cố gắng, cuối cùng phải trả giá bằng cái tay đau nhức suốt mấy ngày.

Đợi đến khi cậu gần như hồi phục lại, cũng đã đại lễ đăng cơ.

Ngày này, thời tiết trong lành.

Giang Quyện thức dậy rất sớm, Lan Đình mặc phượng bào cho cậu.

Mấy ngày trước Lan Đình đã vào cung. Nàng tự nguyện vào cung, Giang Quyện xác nhận lại nhiều lần, Lan Đình đều nói nàng đã hầu hạ Giang Quyện nhiều năm, bằng lòng ở lại trong cung với Giang Quyện.

“Công tử, sắc mặt của ngài sao… sao tệ vậy?”

Giang Quyện mê man ngồi trước gương, Lan Đình đang chải tóc cho cậu, nàng liếc nhẹ một cái người trong gương, lập tức nhíu mày, chỉ cảm thấy thiếu niên xanh xao đến đáng sợ.

Giang Quyện lại chẳng mấy quan tâm: “Trước giờ không phải luôn như thế sao?”

Lan Đình lắc đầu: “Khác lắm.”

Giang Quyện thường ngày đích thực sắc mặt không quá tốt, đặc biệt là màu môi, nhạt vô cùng, nhưng màu sắc nhạt cỡ nào thì vẫn sẽ có chút hồng hào, còn hôm nay thì ngay cả một tí hồng hào cũng không thấy đâu.

Lan Đình hỏi cậu: “Công tử, ngài có cảm thấy không khỏe ở đâu không?”

Giang Quyện đích thực có chút không khỏe, luôn cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng mỗi lần cậu dậy sớm đều sẽ rất đau khổ, Giang Quyện cũng không đặt nặng vấn đề lắm: “Không.”

Lan Đình vẫn không yên tâm, nhíu chặt mày: “Vậy… lỡ như công tử không khỏe, hãy nhớ nói cho em nghe.”

Giang Quyện gật đầu, vừa muốn trả lời, có người chậm rãi bước đến, hắn hỏi Giang Quyện: “Không khỏe?”

Vạt áo đen thuần uốn lượn trên đất, chồng chất như mây, bàn tay có khớp xương rõ ràng vươn đến Giang Quyện, sờ nhẹ trán cậu, Giang Quyện nhẹ nhàng giữ lấy, lắc đầu với hắn: “Không phải.”

“Lan Đình nói sắc mặt em không tốt, hỏi em có phải không khỏe không.”

Tiết Phóng Ly nâng đầu cậu lên, nhìn một hồi, vuốt lên môi của Giang Quyện: “Ở đây màu nhạt quá.”

Bản thân Giang Quyện không nhìn ra sự khác biệt với thường ngày, cậu nói bâng quơ: “Có lẽ do ngủ không ngon.”

Tiết Phóng Ly “ừm” một tiếng, cũng không biết tin hay không, hắn kêu Lan Đình đi lấy một hộp son, ngón tay chấm nhẹ, tô lên đôi môi mềm mại của Giang Quyện.

“... Em không muốn.”

Giang Quyện đẩy tay hắn ra: “Em không phải con gái.”

Tiết Phóng Ly mặc kệ cậu, chỉ cúi đầu xuống nhìn, tô đều son trên môi Giang Quyện, khí chất hắn khá lạnh lùng, bị Giang Quyện đẩy đến nỗi có chút bực bội, càng tỏ rõ vẻ khó gần, nhưng động tác của hắn vẫn rất dịu dàng, cũng vô cùng chăm chú.

Lan Đình nhìn đến nỗi không nhịn được cười, một lúc lâu, nàng mới cảm thán: “Sắc mặt thế này tốt hơn khi nãy nhiều rồi.”

Giang Quyện nhìn mình trong gương, càng nhìn càng thấy kỳ lạ, cậu nhìn Tiết Phóng Ly một cái, trong lòng vô cùng bất bình.

Cậu phải tô lên một lớp son sắc mặt mới tốt được chút, còn màu môi Tiết Phóng Ly thì lại hồng hào vô cùng.

Nghĩ rồi, Giang Quyện cũng đưa tay ra, sờ nhẹ môi hắn, Tiết Phóng Ly hỏi cậu: “Sao vậy?”

Giang Quyện khẽ chớp mắt: “Em cũng giúp ngài tô một chút son.”

Tiết Phóng Ly liếc cậu một cái, làm biếng nói chuyện, Giang Quyện coi như hắn đã đồng ý, cậu vịn cổ Tiết Phóng Ly, ngẩng đầu áp sát lại gần.

… Không giống như Tiết Phóng Ly, dùng ngón tay chấm nhẹ son, mà là môi kề môi, chầm chậm lê qua.

Đợi đến khi Giang Quyện cảm thấy đủ rồi, mới lùi lại, nhưng giây sau mặt Giang Quyện lập tức tối sầm: “Sao lại có thể như vậy.”

Tiết Phóng Ly: “Hửm?”

Màu môi của Tiết Phóng Ly đỏ tươi, đỏ đến nỗi dù có tô son lên thì màu cũng sẽ bị che lấp đi, vốn dĩ không nhìn ra được gì.

“Không nhìn thấy son.”

Tiết Phóng Ly nhếch mép cười, thờ ơ nói: “Hôn không đủ lâu. Em hôn thêm lần nữa, hôn lâu một chút, có lẽ sẽ thấy được.”

Giang Quyện đâu có ngốc: “Không hôn nữa, ngài đi ra đi.”

Lan Đình thấy mắc cười, nhưng cũng không ngừng lại công việc đang làm, buộc lại tóc cho Giang Quyện, khi mọi thứ đều chuẩn bị xong xuôi, Uông Tổng quản cũng cười híp mắt chạy vào: “Bệ hạ, hoàng hậu, đến giờ rồi, xin mời.”

Tiết Phóng Ly khẽ gật đầu, đưa tay cho Giang Quyện, Giang Quyện nắm lấy, vừa muốn đứng dậy, một cảm giác chóng mặt ập đến, cậu bỗng chốc ngã vào lòng Tiết Phóng Ly.

Tiết Phóng Ly ôm chầm lấy cậu, hỏi Giang Quyện một lần nữa: “Không khỏe sao?”

Thật ra dạo gần đây, Giang Quyện hay cảm thấy chóng mặt, nhưng thời gian duy trì lại không lâu, Giang Quyện khỏe xong thì quên, đều không mấy để trong lòng, càng huống chi hôm nay là ngày tổ chức đại lễ đăng cơ, Giang Quyện không muốn làm lỡ việc chính.

Cậu cố nén lại cảm giác khó chịu, miễn cưỡng nói: “Không phải không khỏe, em chỉ là… bị vấp một cái thôi.”

Tiết Phóng Ly nhìn cậu hồi lâu, mới nói: “Truyền Thái y.”

Giang Quyện lắc đầu: “Em không sao. Đi thôi, đến giờ rồi, đừng để bị lỡ.”

Nói xong, Giang Quyện muốn đứng dậy, nhưng cậu thật sự choáng vô cùng, ngay cả cơ thể cũng không tài nào chống đỡ, chỉ đành nắm chặt Tiết Phóng Ly.

Tiết Phóng Ly ôm eo cậu, toàn thân cậu phát lạnh, Uông Tổng quản thấy vậy sợ rằng Giang Quyện có vấn đề gì, nên không dám chậm trễ chút nào, hắn vội vã chạy ra ngoài: “Thái y! Mau truyền Thái y…!”

Đầu Giang Quyện tựa vào lòng Tiết Phóng Ly, tim cậu đập rất nhanh, cũng khá tức ngực.

Có lẽ thật sự không phải vấn đề gì to lớn, Giang Quyện nghỉ ngơi một hồi, tình trạng có chuyển biến tốt, Thái y chưa kịp đến thì cậu đã hồi phục trở lại.

“Ta không sao.”

Son trên môi lên màu, từ đầu đến cuối, gương mặt Giang Quyện đều xinh tựa quả đào, cậu đẩy tay Tiết Phóng Ly ra, chậm rãi đứng dậy rồi giải thích: “Chắc tại vừa nãy đứng dậy nhanh quá nên có chút chóng mặt.”

Giang Quyện ngập ngừng một lát rồi hối thúc: “Chúng ta mau đi thôi.”

Tiết Phóng Ly lại nói: “Đợi Thái y đến xem đã.”

“Nhưng nếu như Thái y đến quá lâu, làm chậm trễ thì sao?”

“Chậm trễ thì chậm trễ.”

Tiết Phóng Ly mở lời, giọng điệu lại rất ngoan cố, càng không cho phép thương lượng: “Em đừng động đậy, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Giang Quyện cảm thấy hắn đang làm lớn vấn đề, cậu khẽ nhíu mày, thương lượng với Phóng Tiết Ly: “Vậy… em đợi Thái y đến, ngài đến đó trước được không?”

Tiết Phóng Ly không trả lời, thái độ đã thể hiện quá rõ ràng, Giang Quyện thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: “Ngài thế này là sao đây.”

“Người ta chỉ là không tảo triều, ngài lại ngay cả đại lễ đăng cơ cũng không đi.”

Tiết Phóng Ly không quan tâm, mặc cho cậu oán than, thấy Giang Quyện không chịu ngồi yên, bèn giữ chặt cậu vào lòng lần nữa.

Tội nghiệp cho Tôn Thái y, ông gần như chạy thẳng tới đây, khi đến nơi, ông vừa lấy thuốc vừa thở gấp, không kịp nghỉ ngơi, hổn hển nói: “Hoàng hậu, vi thần, vi thần…”

Giang Quyện kéo vạt áo lên, đưa một tay cho ông vô cùng quen thuộc, Tôn Thái y cảm kích mỉm cười, đặt ngón tay lên.

Một lúc sau, Tôn Thái y ngờ vực nói: “Hoàng hậu, ban nãy ngài bị gì thế?”

Giang Quyện trả lời: “Chỉ là có chút chóng mặt.”

Tôn Thái y chần chừ nói: “Nhưng mạch tướng của ngài không có gì khác thường.”

Giang Quyện khẽ nhìn Tiết Phóng Ly: “Thấy chưa, em đã nói chỉ là do đứng dậy quá nhanh thôi mà.”

Tiết Phóng Ly không nói gì cả, chỉ nhìn Tôn Thái y, Tôn Thái y biết ý của hắn, bắt mạch lần nữa, vẫn nói: “Mạch tượng của Hoàng hậu không có vấn đề.”

Không có vấn đề thì cũng chính là không có chuyện gì, Giang Quyện thở phào một hơi, cậu nắm tay Tiết Phóng Ly, kéo hắn đi thẳng về trước: “Vương… Bệ hạ, chúng ta thật sự nên đi rồi.”

Bản thân Giang Quyện hoàn toàn không quan tâm, Tiết Phóng Ly nhìn cậu vài cái, nói với Tôn Thái y: “Ngươi đi theo sau.”

Tôn Thái y nhận lệnh: “Vâng, Bệ hạ.”



Bên ngoài điện Hoa Cái, các đại thần đều đã đến.

“Giờ nào rồi.”

“Bệ hạ đâu? Sao Bệ hạ còn chưa tới?”



Đã đến giờ rồi, vị Hoàng đế mới kia vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả, chúng thần đều cảm thấy mơ hồ, hỏi han lẫn nhau, nhưng bọn họ đều có mặt ở đây, tất nhiên không biết chuyện gì xảy ra, chỉ đành tiếp tục hỏi.

Trong phút chốc, tiếng xì xào khắp nơi.

Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn không có người biết chuyện gì đang xảy ra.

“Nhất định là Quyện ca rồi.”

Tiết Tòng Quân và Tưởng Khinh Lương, Cố Phổ Vọng đều đứng ở nơi khác nhau, nhưng vẫn trao đổi ánh mắt một cách ăn ý.

Ngũ ca của hắn bị níu giữ, chắc chắn chỉ có một lý do thôi.

Quyện ca của hắn xảy ra chuyện rồi.

Trong lòng Tiết Tòng Quân vô cùng lo lắng.

Cũng may là không bao lâu, một chiếc kiệu được đưa đến, Uông Tổng quản kêu lên the thé: “Bệ hạ đến…”

“Cung nghênh Bệ hạ!”

Tiếng xì xào khi nãy bỗng chốc biến mất, các đại thần quỳ xuống đất, lần theo tiếng mà nhìn qua.

Y phục màu đen lướt nhẹ qua, chỉ thêu vàng kim sáng chói, Tiết Phóng Ly chậm rãi bước ra khỏi kiệu, nhưng thay vì lập tức bước ra khỏi kiệu, hắn lại đưa tay vào trong kiệu.

Dưới ánh nhìn của mọi người, hắn bế người ấy xuống.

Giang Quyện vùi đầu vào lòng Tiết Phóng Ly, chỉ cảm thấy tuyệt vọng.

Cậu nói không còn chóng mặt nữa, thật sự không sao, nhưng Tiết Phóng Ly vẫn cứ không chịu cho cậu tự mình đi, nhất quyết phải bế Giang Quyện.

Vốn dĩ không muốn bị mất mặt, kết quả cậu vẫn bị mất mặt trên ngày tổ chức đại lễ đăng cơ.

Giang Quyện mất hy vọng, chỉ có thể không nhìn xung quanh, giả vờ không chuyện gì xảy ra.

Cứ vậy, Tiết Phóng Ly bế Giang Quyện, đi ngang những triều thần quỳ trên đất, đi lên bậc thang, từng bước đi đến ngai rồng, cuối cùng đứng im tại nơi cao nhất, rồi mới thả Giang Quyện xuống.

Tiết Phóng Ly chầm chậm nói: “Bình thân.”

“Bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế…!”

“Hoàng hậu vạn tuế vạn vạn tuế…!”

Triều thần quỳ lạy, lời nói cung kính.

Tiết Phóng Ly khẽ gật đầu, khóe mắt liếc nhìn Giang Quyện đang không được vui, biết cậu không muốn mất mặt, Tiết Phóng Ly cười nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng nói được một câu đầu tiên với triều thần của hắn, nhưng điều hắn nói lại là:

“Hoàng hậu không khỏe, cho nên mới chậm trễ, cũng để quả nhân bế em ấy lên.”

Hoàng đế ung dung đến trễ, triều thần vốn dĩ còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì, bây giờ hắn nói như vậy, tất cả đều đã biết.

… Hoàng hậu không khỏe.

Truyện trọng đại như đăng cơ mà còn có thể chậm trễ, từ đó có thể thấy địa vị Hoàng hậu trong lòng hắn, cũng lần nữa kiểm chứng được mức độ sủng ái của hắn đối với Giang Quyện.

Trong lòng triều thần đều cảm thấy vô cùng kinh hãi, ánh mắt nhìn Giang Quyện càng nồng nhiệt hơn,

Giang Quyện: “...”

Hình như còn không bằng không giải thích.

Đại lễ đăng cơ, vừa phải chiếu cáo trời đất, vừa phải chiếu cáo tổ tiên, thắp nhang là điều không thể thiếu.

Uông Tổng quản đưa đến vài cây nhang, Tiết Phóng Ly nhận lấy, chậm rãi cắm vào lư nhang.

Uông Tổng quản thấy thế, mỉm cười nói: “Lễ thành…!”

Các đại thần quỳ lạy lần nữa: “Tham kiến Bệ hạ…!”

Thật ra Giang Quyện cũng nên cùng quỳ lạy, nhưng cậu không quá thích quỳ lạy người, huống chi Tiết Phóng Ly cũng không yêu cầu, Giang Quyện lẽ thẳng khí hùng bỏ qua, né sang một bên xem náo nhiệt.

Tiết Phóng Ly liếc nhìn một cái, nói với Giang Quyện: “Qua đây.”

Giang Quyện “ừ” một tiếng, tuy không quá bằng lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến bên hắn, chỉ là còn chưa đến bên cạnh hắn thì cảm giác chóng mặt quen thuộc lại lần nữa ập đến.

Cảm giác chóng mặt lần này dữ dội so với mấy lần trước.

Hình như Tiết Phóng Ly nói gì đó, nhưng giọng nói của hắn như thể truyền từ nơi xa xôi đến, Giang Quyện nghe không quá rõ, thậm chí mọi thứ trước mặt Giang Quyện đều đang xoay lòng vòng, mọi thứ đều bị bao phủ bởi một màu xám xịt, cậu không nhìn thấy gì cả.

Đất trời đều quay chong chóng, Giang Quyện vừa mơ hồ vừa không biết phải làm gì, cậu muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng cả thế giới đều đang lung lay, cái gì cậu cũng không nắm được.

“Giang, Quyện!”

“Quyện ca! Quyện ca!”

Ý thức vào phút cuối, là tay được người khác dùng sức kéo lại, thêm cả rất nhiều tiếng thét cấp bách.

Giang Quyện rơi vào một mảng tối mịch.

Chương kế tiếp