Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 42: Ngày thứ 42 muốn làm cá mặn
Giang Quyện kỳ quái nói: “Ngã cái gì, ta chỉ mới dập đầu gối một cái thôi, không ngã.”

Tiết Phóng Ly không đáp lại, chỉ cụp đôi mắt xuống. Giang Quyện đã xắn ống quần lên trên, thân hình của cậu cân đối, ngay cả đôi chân ngày thường trắng nõn cũng thẳng tắp, chỉ có một chỗ bị nhuốm màu.

... Trên đầu gối, là một màu hồng nhàn nhạt.

Dập đầu gối một cái, da thịt mỏng manh bị cọ xước một lớp, nhưng lại không chảy máu, nhưng Tiết Phóng Ly vẫn cúi người xuống, bế lấy Giang Quyện đang ngồi trên mặt đất.

Giang Quyện: “Không chảy máu, chắc là không sao đâu phải không?”

Tiết Phóng Ly: “Ngươi còn nói không sao?”

Thật sự là không sao mà, nhưng lại rất đau, Giang Quyện không chịu nổi nữa, thành thật than thở: "Đau quá."

Tiết Phóng Ly liếc nhìn cậu, "Yếu ớt."

Giang Quyện: "..."

Cậu không nên nói chuyện nữa.

Tiết Phóng Ly đặt Giang Quyện lên trên giường, lúc sai bảo cũng không quay đầu lại: "Mang một chậu nước nóng với một hộp cao sinh cơ đến đây."

Nha hoàn vội vàng lùi xuống, nhanh chóng đưa tất cả đồ vật tới, Giang Quyện chỉ lo cởi tất và giày xuống, cong chân lên xem có bị thương chỗ nào khác không, may mà chỉ có đầu gối bị cọ xước, cậu yên tâm rồi.

“Có một tẹo thế này, chắc không cần bôi thuốc đâu?”

Giang Quyện biết quá rõ, lúc đầu gối đau rồi, đụng vào chỉ càng thêm đau thôi, cậu nói: “Trời sắp tối rồi, Vương gia, chúng ta đi xem pháo hoa đi.”

Tiết Phóng Ly không tiếp lời, mà chỉ nhận lấy khăn ướt từ nha hoàn, lau đầu gối cho cậu, kết quả là còn chưa kịp chạm vào thì Giang Quyện đã bị dọa đến mức muốn đẩy hắn, Tiết Phóng Ly giữ chặt cổ tay của cậu, không thể cử động tay, nhưng còn chân, Giang Quyện gần như vô ý thức đá hắn.

Nhưng không đá được.

Đầu gối của Giang Quyện bị thương vừa hay là bên chân đeo phật châu gỗ tử đàn, mắt cá chân bị nắm lấy, động tác của cậu dừng lại, chỉ có duy nhất chuỗi phật châu này vẫn còn đang treo lủng lẳng trên mắt cá chân của cậu.

Phật châu bằng gỗ sẫm màu tương phản rõ rệt với nước da trắng trẻo, nó hòa hợp với Giang Quyện, sạch sẽ không chút bụi bẩn, nhưng nó lại không quá vừa với Giang Quyện, hạt to hơn một chút, kích thước cũng lớn hơn một chút, cái này chứng tỏ một điều.

... Cậu bị chủ nhân trước kia lấy từ cổ tay xuống, cố ý đeo vào mắt cá chân của Giang Quyện.

Phật châu rất thánh khiết, nhưng vào lúc này nó lại đang được treo trên mắt cá chân của Giang Quyện, không ngừng đung đưa, bất giác có cảm giác như đang tuyên bố quyền sở hữu.

Thấy vậy, bàn tay Tiết Phóng Ly đang nắm lấy cổ tay Giang Quyện bỗng buông ra, vuốt ve chuỗi phật châu, dùng ngón tay xoa đi xoa lại, phật châu cũng từ từ di chuyển.

Thứ hắn sờ chính là chuỗi phật châu gỗ tư đàn kia, nhưng Giang Quyện lại cảm thấy rất ngứa, ngón chân mềm mại gần như không khống chế được mà cong lên, Giang Quyện lui về phía sau để tránh, nhưng mắt cá chân của cậu bị nắm quá chặt, cậu không rút lại được.

“Ngài buông ra đi.”

Giang Quyện nhỏ giọng nói: “Cảm giác kỳ lạ lắm.”

Tiết Phóng Ly hỏi: “Có gì kỳ lạ sao?”

Giọng điệu của hắn đều đều, ngay cả khi nói lời này, hắn vẫn đang xoa xoa phật châu, như thể hắn đang ung dung chơi đùa với phật châu, nhưng cũng như thể không phải như thế, bởi vì ánh mắt của hắn vẫn luôn đặt trên ngón chân đang cuộn lên của Giang Quyện.

Giang Quyện: “Chỗ nào cũng kỳ lạ.”

Tiết Phóng Ly: “Vậy thế này thì sao?”

Hắn luồn các ngón tay vào phật châu, vuốt dọc xương cổ chân ở phía ngoài cổ tay.

Lòng bàn tay lạnh như băng, nhưng lúc vừa chạm vào, Giang Quyện chỉ cảm thấy nóng như lửa đốt, phản ứng của cậu giống như bị bỏng, đột nhiên rụt lại, nhưng lại vô tình giẫm vào chậu nước đang để dưới đất.

“Tõm!” một tiếng, nước bắn tung tóe khắp nơi, bắn vào trên đùi Giang Quyện, trên tay áo Tiết Phóng Ly, giờ phút này, khắp nơi rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước.

"Ta không cố tình làm vậy đâu."

Một lúc sau, Giang Quyện mới chột dạ mở miệng, Tiết Phóng Ly liếc cậu một cái, không nói gì, chỉ chăm chăm bó gối cho cậu.

Giang Quyện không muốn uống thuốc, chỉ muốn chuồn em thôi, vậy là cậu lại đề cập đến chuyện đó với Tiết Phóng Ly một lần nữa: "Vương gia, đi xem pháo hoa."

Cậu đang nghĩ gì, thật sự vô cùng dễ đoán. Tiết Phóng Ly nhìn qua, sau một khoảng thời gian, thuốc đã nguội rồi, nếu nấu lại một lần nữa thì sẽ chỉ càng thêm đắng, nếu ép cậu uống thì nói không chừng cậu lại muốn cắn người.

“Không uống thuốc bổ thì thôi cũng được, ngươi không muốn uống thì không cần uống nữa.” Tiết Phóng Ly chậm rãi nói: “Dù có bổ như thế nào đi chăng nữa, nếu tâm trạng ngươi không tốt thì bệnh tim vẫn sẽ tái phát thôi.”

Giang Quyện chớp chớp mắt, rất hài lòng với lời nói nãy của hắn, “Ừm, ta không thể tức giận được.”

Tiết Phóng Ly lại nói: "Tắm rửa trước đã, sau đó đi xem pháo hoa."

Giang Quyện muốn trở về rồi tắm sau, cậu sợ không kịp: "Ta không... "

Cậu chưa kịp nói xong, Tiết Phóng Ly đã liếc cậu một cái, nhẹ giọng hỏi: "Cả người dính toàn nước, ngươi có muốn bị cảm lạnh không? Thuốc bổ có thể không uống, nhưng nếu bị cảm lạnh thì mỗi đều phải ngoan ngoãn uống từng liều thuốc, một ngụm cũng phải uống hết, không được để rơi xuống đất.”

Giang Quyện: "..."

Cậu bị dọa thành công rồi, đành phải nhanh chóng đi giày, để nha hoàn dẫn mình đi tắm.

Sau khi thay quần áo sạch sẽ, rồi sửa soạn xong xuôi, Giang Quyện liên túc thúc giục Tiết Phóng Ly: “Vương gia, đi xem pháo hoa nào.”

Tiết Phóng Ly gật đầu: "Đi thôi."

Giang Quyện lôi kéo hắn chuẩn bị chạy, nhưng Tiết Phóng Ly vẫn bất động, Giang Quyện khó hiểu quay đầu lại, hắn trầm giọng nói: “Bổn vương đồng ý đi xem cùng ngươi khi nào?”

Giang Quyện: "?"

Không được, cậu mất nhiều thời gian như vậy, Vương gia nhất định phải đi. Giang Quyện nhìn hắn, chậm rãi hỏi: “Vương gia, ngài không đi sao?”

"Nếu Vương gia không đi thì tâm trạng của ta sẽ rất tệ, mà nếu tâm trạng của ta không được tốt, nói không chừng bệnh tim sẽ phát tác, mà nếu bệnh tim của ta phát tác thì Vương gia ngài cũng không được bình yên đâu.”

Đây không phải là một lời nhắc nhở, mà là lời đe dọa rõ ràng.

Dưới ánh đèn, lông mi của thiếu niên nhướng lên, vẻ mặt sáng ngời sinh động, Tiết Phóng Ly nhìn một lúc lâu, cho dù hắn có bất mãn thế nào, có bực bội thế nào đi chăng nữa, nhưng tất cả những cảm xúc hỗn độn lúc này đều biến mất, hắn dường như tan chảy trong ánh nhìn của thiếu niên.

"Nếu đã khiến bổn vương không được bình yên..."

Tiết Phóng Ly nhếch lên khóe môi, cười nhẹ: "Vậy bổn vương đành phải đi rồi."

Pháo hoa được bắn ra trong cung, cách Vương phủ một đoạn, muốn xem thật rõ thì chỉ có thể đến đường Chu Tước, nhưng cho dù Giang Quyện có vội vàng thúc giục thì vẫn không thể xem kịp được.

Trong bóng đêm tối tăm truyền đến tiếng nổ lớn, pháo hoa bắn lên không trung, Giang Quyện đang ngồi trên xe ngựa, chỉ có thể nhìn thấy một chút đuôi nhỏ rơi xuống.

"Bắt đầu rồi."

Giang Quyện ngẩng đầu: "Vương gia, ngài mau nhìn đi."

Tiết Phóng Ly không hứng thú với pháo hoa lắm, Giang Quyện đang nhìn pháo hoa, còn hắn thì lại đang nhìn Giang Quyện, Tiết Phóng Ly hỏi: "Ngươi thích xem pháo hoa à?"

Giang Quyện “ừ” một tiếng.

Sức khỏe của cậu không được tốt, mỗi năm đều rất chờ mong pháo hoa đêm giao thừa, muốn đến hiện trường chơi, nhưng đêm giao thừa vừa đông đúc lại vừa chật chội, mà tim của cậu rất yếu ớt nên đành phải xem phát sóng trực tiếp.

Pháo hoa đã bắn được một lúc, Giang Quyện cũng nhìn cái đuôi nhỏ một lúc, kỳ thật cậu có chút tiếc nuối, ỉu xỉu nằm gục bên cửa sổ, tiếc nuối hỏi Tiết Phóng Ly: “Vương gia, bây giờ phải trở về phủ sao?”

Tiết Phóng Ly nhìn cậu vài lần, thản nhiên hỏi: "Không muốn xem nữa à?"

Nghe hiểu ý trong lời nói của hắn xong, Giang Quyện sửng sốt: “Hả? Còn nữa ư?”

Tiết Phóng Ly gật đầu: "Còn."

Giang Quyện lập tức vui vẻ lại: "Muốn xem, vẫn muốn xem nữa."

Xe ngựa tiếp tục lái về phía đường Chu Tước, Tiết Phóng Ly nghiêm trang nhấc một góc rèm lên, ung dung nhìn về phía Cao quản sự, Cao quản sự nở nụ cười méo xệch, tự giác nhảy xuống xe ngựa.

Bắt đầu rồi, Vương gia lại bắt đầu nữa rồi!

...Trước khi Vương phi đến đường Chu Tước, ông ta phải lấy được pháo hoa, để Vương phi xem cho đã!

Đường Chu Tước nằm trong khu chợ phồn hoa nhất trong kinh thành, nơi đây có xây một Chu Tước đài để leo lên nhìn xa.

Xe ngựa dừng gần chỗ đó, nhưng Giang Quyện thật sự không muốn xuống xe.

"Cao quá."

Giang Quyện chỉ muốn xem pháo hoa thôi chứ không muốn leo lên lầu cao, cậu thành khẩn nói: “Vương gia, ở trong xe nhìn là được rồi, không cần phải lên trên đâu.”

Tiết Phóng Ly bất động: "Xuống đi."

Giang Quyện lẽo nhẽo hồi lâu, Tiết Phóng Ly duỗi một tay về phía cậu, Giang Quyện đành phải nắm lấy, chậm rãi bước ra khỏi xe ngựa, nhưng chân còn chưa tiếp đất, bàn tay kia đột nhiên phát lực, cậu lập tức bị kéo qua.

Cũng bị kéo vào trong lòng ngực.

Giang Quyện giật mình, Tiết Phóng Ly lợi dụng tình thế này bế lấy cậu, bế cậu đi lên Chu Tước đài.

Giang Quyện sửng sốt, vội vàng ôm chặt lấy hắn.

Có thể làm biếng đương nhiên tốt vô cùng, nhưng Chu Tước Đào lại rất cao, Giang Quyện có chút sợ hãi, lo lắng nói: “Vương gia, ngài thả ta xuống đi, ta muốn tự mình đi.”

“Tự mình đi?” Tiết Phóng Ly liếc nhìn cậu, “Ngươi té ngã ở phủ một cái cũng mới chỉ là dập đầu gối, nhưng nếu té ngã ở chỗ này thì không chỉ là đầu gối thôi đâu.”

“Nhưng mà…”

Giang Quyện lo lắng hỏi: “Vương gia, ngài được không?”

Tiết Phóng Ly dừng bước lại, cười như không cười hỏi cậu: “Bổn vương không được, ngươi thì được chắc?”

Dù sao thì Giang Quyện cũng cảm thấy mình được hơn Vương gia, nhưng cậu nhận ra những gì mình nói vừa rồi có thể làm tổn thương đến lòng tự trọng của Vương gia, Giang Quyện vội vàng nói: “Vương gia, ngài được, ngài là đỉnh nhất.”

Tiết Phóng Ly: "..."

Hắn không tiếp tục để ý Giang Quyện nữa, bế cậu lên lầu.

Nhưng Giang Quyện vẫn sợ, dù sao thì Vương gia cũng đang bế cậu, nếu Vương gia không giữ được thì cậu cũng sẽ gặp không may, Giang Quyện nói: “Vương gia, ở chỗ này được rồi, ta không muốn đi lên nữa đâu.”

"Ta thực sự không muốn đi lên cao hơn nữa."

Tiết Phóng Ly rủ mắt xuống, nhìn thấy Giang Quyện đang núp trong lòng hắn, cậu gần như không dám nhìn xuống, cuối cùng vẫn "ừm" một tiếng rồi để cậu xuống khỏi vòng tay hắn.

Bọn họ không lên đến đỉnh, nhưng cũng leo tới giữa rồi, Giang Quyện không nói gì ngồi xuống bậc thang, còn mời Tiết Phóng Ly ngồi xuống cùng: "Vương gia, ngồi đây đi."

Tiết Phóng Ly liếc cậu một cái, vén vạt áo lên rồi ngồi xuống, rõ ràng là ngồi trên mặt đất, nhưng tư thế vẫn tao nhã như thường.

Lúc này, làn gió đêm ấm áp, đêm trong như nước.

Giang Quyện nhìn bầu trời, không chắc chắn hỏi Tiết Phóng Ly: “Vương gia, thật sự sẽ có pháo hoa sao?”

Tiết Phóng Ly gật đầu: "Ừm."

Hắn chắc chắn như thế, Giang Quyện bị thuyết phục. Cậu nhìn trái rồi nhìn phải, đang định nói gì đó với Tiết Phóng Ly thì chợt có một tiếng “Bùm” lớn vang lên, pháo hoa bay lên trời, từ từ nở rộ trong không trung, sau đấy bay vụn pháo xuống đất.

"Bùm bùm bùm...!"

Pháo hoa lần lượt nở rộ, tràn ngập đèn hoa rực rỡ, tỏa ra ánh sáng lung linh.

Giang Quyện ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn hồi lâu không chớp, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lấy một bức họa từ trong tay áo ra.

“Vương gia, cho ngài này.”

Tiết Phóng Ly nhìn sang, lập tức khẽ giật mình.

“Là bức tranh mà hồi chiều ta xin ngài đưa cho đó.” Giang Quyện nói: “Lúc ở Bách Hoa Viên, Bệ hạ đã nhờ Dương Liễu Sinh giúp khôi phục lại, ta cũng nhớ ngài có một bức họa cũ còn hư hỏng nghiêm trọng hơn, ta muốn nhờ hắn ta giúp ngài khôi phục lại, vậy nên ta mới đồng ý để hắn ta vẽ mình.”

“... Nhưng mà hắn ta lại muốn vẽ một bức họa nữa, còn nói bức trước đó đã bị người khác lấy mất rồi. Làm gì có ai lấy tranh vẽ ta làm gì?”

Đây là lời mà Lan Đình vừa rồi thay Dương Liễu Sinh truyền đạt, Giang Quyện nghe xong chỉ cảm thấy kỳ lạ, nhưng những điều này không phải trọng điểm, Giang Quyện nói với Tiết Phóng Ly: “Vương gia, ngài mau mở ra xem đã khôi phục được chưa.”

Tiết Phóng Ly hoàn toàn bất động, chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm Giang Quyện.

Giữa màn pháo hoa lập lòe, khuôn mặt của thiếu niên lóe lên lúc sáng lúc tối, cậu cười đến nỗi mặt mày cong cong, đôi môi mềm mại hơi cong lên, đôi mắt vừa trong veo vừa sáng rỡ.

Giang Quyện hỏi hắn: “Vương gia, sao thế?”

Tiết Phóng Ly nói: “Ngươi ...”

Hắn mở miệng, thốt ra một từ từ trong giọng nói khàn khàn, nhưng hắn không biết phải nói gì thêm.

Thiếu niên xin bức họa cũ của hắn là để khôi phục nó cho hắn.

Thiếu niên đồng ý vẽ tranh, cũng là vì để khôi phục bức họa cũ cho hắn

Là vì hắn, đều là vì hắn.

Tiết Phóng Ly đối mặt với Giang Quyện, hắn nhớ lại rất nhiều lần tâm trí hắn rung động, cũng nhớ tới rất nhiều lần mình kiềm chế.

Chợt có suy nghĩ ngông cuồng hiện lên.

Nếu như hắn không nảy sinh tham vọng bất chính thì sao ngày ngày lại như đi trên lớp băng mỏng, sợ bóng sợ gió, lo trước lo sau.

Nếu như hắn không rung động, thì sao lại muốn làm cho thiếu niên sinh lòng yêu thương, nhưng lại sợ cậu đau lòng quá mức, muốn để thiếu niên sợ hãi mình, nhưng lại sợ cậu sợ hãi mình thật, ngay cả khóc cũng không muốn tiến vào trong lòng của hắn nữa.

Hắn đã nảy sinh tham vọng bất chính từ lâu rồi, cũng đã rung động từ lâu rồi.

Có thể là lúc thiếu niên cười cong mắt nói hắn là người tốt, có thể là lúc thiếu niên nằm trong lòng hắn khóc mà vẫn đang an ủi hắn, có thể là lúc cậu đưa lá sâm cho hắn trong La Hán đường…

Là do hắn dè dặt, là do hắn liên tục kiềm chế, cũng là do hắn...

Không tự giữ được trái tim mình.

Vào lúc này, niềm khao khát mơ hồ bị kìm nén bấy lâu, chôn sâu trong đáy lòng, cuối cùng cũng bùng lên, trào dâng mãnh liệt.

Hắn muốn rất nhiều, nhưng thứ hắn muốn cũng không nhiều.

Hắn muốn Giang Quyện, muốn trong mắt trong tim Giang Quyện chỉ có hắn, muốn mọi thứ Giang Quyện thuộc về hắn. Mà hắn cũng chỉ muốn Giang Quyện thôi.

Không biết đã qua bao lâu, Tiết Phóng Ly cuối cùng cũng mở miệng, hắn nhìn Giang Quyện, sắc mặt khiến người khác nhìn không ra, nhưng giọng điệu vừa nhẹ nhàng lại vừa chậm rãi.

“Từ nay về sau bổn vương chỉ quan tâm mỗi mình em thôi, em thấy sao?”

Chương kế tiếp