Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 43: Ngày thứ 43 muốn làm cá mặn
Giang Quyện còn đang chờ hắn nhìn bức họa, sau khi nghe xong thì hơi sửng sốt, nhưng vẫn nhanh chóng đáp: “Ta cảm thấy không ổn lắm.”

Dù nói không ổn, nhưng Giang Quyện vẫn ôm mặt cười, lông mi chớp động, phảng phất có ánh sáng, đẹp đến mức không gì sánh bằng.

Tiết Phóng Ly nhướng mi, trong chốc lát sắc mặt tối sầm lại, nhưng chỉ là trong chốc lát thôi , hắn cũng hơi cười, nhàn nhạt hỏi Giang Quyện: “Tại sao lại không ổn?”

Giọng điệu của hắn rất tốt, nụ cười cũng rất dịu dàng, nhưng xung quanh hắn tràn ngập một luồng khí cực kỳ nguy hiểm.

Giờ phút này đặc tính không nhạy cảm với bầu không khí của Giang Quyện lại lần nữa được chứng mình, cậu chậm rãi nói: “Lần trước ta bảo Vương gia quan tâm ta, nhưng Vương gia không chịu, vậy nên bây giờ ta cũng không chịu.”

“... Ta cũng phải có giá chứ.”

Lần trước ở Diệu Linh tự, Giang Quyện biết một vài chuyện liên quan tới Vương gia và mẫu phi của hắn, cậu không muốn Vương gia lại bị ám ảnh bởi quá khứ, vậy nên bảo hắn sau này quan tâm đến cậu.

Nhưng Vương gia lại từ chối.

"Là vậy à."

Tiết Phóng Ly lại cười, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, nụ cười vừa tiếc nuối vừa vô vị.

Đồng ý cũng được, mà không đồng ý cũng được, lúc Tiết Phóng Ly hỏi thì trong lòng hắn đã có đáp án rồi.

Không cần biết ý của thiếu niên thế nào, hắn cũng chỉ cần mỗi đáp án đó thôi.

Hỏi Giang Quyện, chẳng qua là để thể hiện rõ rằng hắn là “người tốt”.

Điều đáng tiếc nhất là, nếu thiếu niên thuận theo một chút, đáp án dễ nghe hơn một chút, thì có thể sẽ lấy lòng được hắn, hắn cũng sẽ kiên nhẫn hơn.

Thật sự đáng tiếc mà.

Tiết Phóng Ly rũ mắt xuống, nhưng lại nghe thấy Giang Quyện hỏi hắn, “Vương gia, ngài sao thế hả?”

Tiết Phóng Ly: “Hửm?”

Giang Quyện buồn bực nói: “Ta nói không ổn thì ngài cũng không hỏi lại lần nữa sao? Nhỡ đâu ta đổi ý thì sao?”

Hắn không hỏi, Giang Quyện đành lại phải ám chỉ hắn: “Ngài đã từ chối ta một lần, ta cũng từ chối ngài một lần, bây giờ chúng ta hòa nhau rồi. Vương gia, ta cảm thấy người có thể hỏi lại một lần nữa đấy.”

Tiết Phóng Ly khẽ giật mình, lại có một chùm pháo hoa khác đột nhiên bắn lên bầu trời, ánh sáng rơi xuống, vừa sáng rực lại vừa hoành tráng, Giang Quyện ngẩng đầu nhìn pháo hoa, còn hắn thì lại nhìn chằm chằm Giang Quyện.

Một lát sau, Tiết Phóng Ly cười trầm thấp, sự tàn ác trong lòng bị quét sạch sẽ, hắn vui vẻ, cười nhẹ.

Giang Quyện quay đầu lại hỏi hắn: “Vương gia, ngài đang cười cái gì?”

Tiết Phóng Ly nhìn về phía bức họa: “Bức họa này… em đã mở ra xem thử chưa?”

Giang Quyện lắc đầu, Tiết Phóng Ly thấy thế, bắt đầu từ từ mở bức họa ra ngay trước mặt cậu.

Pháo hoa rực rỡ như không bao giờ tắt.

Bọn họ đang xem pháo hoa, cảnh trong bức họa cũng là pháo hoa.

Giang Quyện không nhịn được thốt lên: “Thật là trùng hợp.”

Tiết Phóng Ly gật đầu: “Đúng vậy.”

Những năm tháng đó, hắn chưa bao giờ quên một chút nào, từng li từng tí một, hắn học Đan Thanh để lấy lòng nữ nhân kia, hắn sẽ vì bà ta mà vẽ hết bức họa này đến bức họa khác, cũng chỉ vì muốn lấy lòng bà ta.

Bởi vì Hoằng Hưng Đế liên tục cầu xin.

... “Con là con ruột của nàng, từ khi con sinh ra đã là sợi dây ràng buộc duy nhất của nàng. Cho dù nàng đối xử tàn nhẫn với ta như thế nào thì nàng cũng sẽ không hận con đâu, con thay phụ hoàng giữ nàng lại đi, đừng để nàng đi. Lão Ngũ, nàng nhẫn tâm vô cùng, nhưng chỉ có con mới có thể thay phụ hoàng giữ nàng lại, chỉ có con mới có thể khiến nàng mềm lòng…”

Sự ra đời của hắn chỉ là một cái thẻ đánh bạc, là một cuộc cá cược.

Bảy năm trước, Hoằng Hưng Đế thua, thua triệt để, nữ nhân kia chết trong đêm Thất Tịch. Đêm hôm đó, lụa trắng trong cung bay tán loạn, ngoài cung thì đèn đuốc rực rỡ, Tiết Phóng Ly cầm bút lên, vẽ bức họa này.

Cuộc sống hư vô và tẻ nhạt của hắn, cuối cùng cũng có một khoảnh khắc tồn tại cho riêng mình, để rồi lại chìm trong hận thù vô bờ bến.

Bảy năm sau, có một thiếu niên như vậy, muốn giữ hắn lại.

Những điều hắn ghét cay ghét đắng trong quá khứ đã khiến thiếu niên mềm lòng, càng làm cho thiếu niên thương mến hơn, hắn bắt đầu biết ơn vì mình đã chịu đựng đủ cực khổ, để có thể ngày qua ngày giữ thiếu niên, để cậu có thể ở bên cạnh mình.

Đáng lẽ ra hắn sẽ chìm đắm trong nỗi hận thù và chán ghét vô tận, nhưng một bàn tay đã duỗi về phía hắn, đưa hắn trở lại nhân gian.

Đó là tiểu bồ tát của hắn, người đã đưa hắn thoát thân khỏi biển khổ.

“Nếu đã như vậy, bổn vương đành phải hỏi em lại một lần nữa.” Tiết Phóng Ly cười nói: “Bổn vương từ nay về sau chỉ quan tâm em, em nghĩ thế nào?”

“Ngài cứ quan tâm đi.” Lần này Giang Quyện thành thật nói: “Vương gia, ngài có thể để ý nhiều hơn một chút.”

“Sức khỏe ngài yếu như thế, không phải đau đầu thì lại ho ra máu, nếu quan tâm tới ta nhiều hơn một chút, có lẽ ngài cũng có thể sống thêm được một thời gian nữa, ta cũng có thể tiễn người đi muộn hơn một chút rồi.”

Tiết Phóng Ly: “...”

Động tác của hắn khựng lại, quan sát Giang Quyện vài lần, thiếu niên không chỉ nói năng nghiêm túc mà sắc mặt cũng rất nghiêm túc, giống như thực sự tin rằng Tiết Phóng Ly sẽ ra đi trước cậu, cậu phải lo ma chay cho Tiết Phóng Ly.

Trầm mặc một lúc, Tiết Phóng Ly cũng không nói gì cả, chỉ khẽ cười nói: "Được rồi, bổn vương sẽ cố gắng rời khỏi thế giới này muộn một chút. Nhưng còn em đấy, bệnh tim thường xuyên phát tác như vậy, nhất định phải cố gắng chống đỡ.”

Tiết Phóng Ly tự biết không thể giữ cậu quá lâu, đến ngày đó, hắn sẽ đích thân đưa thiếu niên đi, nhưng hắn không muốn đưa đi quá sớm.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Giang Quyện khẽ thở dài một hơi.

... Haiz, bị bệnh nặng như vậy rồi, dù Vương gia có ra đi muộn hơn thì cũng muộn hơn được bao nhiêu đâu?

Tiết Phóng Ly cũng cụp mắt xuống, vẻ mặt như có điều gì đang suy nghĩ.

... Bệnh tim thường xuyên phát tác như vậy, dù thiếu niên có thể chống đỡ thì cũng chống đỡ được bao lâu đâu?

“Bùm…!”

Pháo hoa bắn lên bầu trời, tia lửa bắn ra, tiếng vang lớn khiến Tiết Tòng Quân run tay một cái, suýt chút nữa không cầm chắc tách trà, làm trà nóng bị đổ ra ngoài.

“Sao phụ hoàng cho người đốt pháo lâu thế?”

Tiết Tòng Quân buồn bực không thôi, đêm nay thời gian pháo hoa được đốt rất dài, nổ nhiều đến nỗi tai của hắn ta ù hết cả đi.

Giang Niệm ngồi đối diện cười nói: "Hẳn là tâm trạng hôm nay của Bệ hạ đang rất tốt, cho nên mới để người ta bắn nhiều hơn một chút.”

Hôm nay Tiết Tòng Quân không dạo tiết Thanh Minh, vậy nên hẹn mấy nguời Giang Niệm đến Tụ Hiền các ăn cơm, kết quả là Tưởng Khinh Lương và An Bình Hầu đều có việc phải làm nên chỉ có ba người Tiết Tòng Quân, Giang Niệm và Cố Phổ Vọng.

Tiết Tòng Quân xúc động nói: “Nếu không phải có đám pháo hoa này, họ Tưởng lắm mồm không ở đây thì tai ta nhất định có thể yên tĩnh rất nhiều.”

Giang Niệm nhấp một ngụm trà, nở nụ cười bất đắc dĩ, cậu ta nhớ ra điều gì đó, liền mang theo áy náy nói với Cố Phổ Vọng: “Đúng rồi, ngày mai sẽ diễn ra cuộc thi so tài bắn cung giữa Suất Tính Đường và Nghiễm Nghiệp Đường, nhưng e rằng ta không đi được rồi.”

Suất Tính Đường và Nghiễm Nghiệp Đường đều là một trong sáu học đường của Quốc Tử Giám. Các học sinh của Suất Tính Đường do Cố Phổ Vọng cầm đầu, còn các học sinh của Nghiễm Nghiệp Đường thì do Tưởng Khinh Lương. Quan hệ của hai người bọn họ thân thiết nên thường xuyên qua lại, khoảng thời gian trước còn thảo luận về việc tổ chức một cuộc thi so tài bắn cung, Tưởng Khinh Lương cũng muốn Giang Niệm cùng tới chơi.

Tưởng Khinh Lương không có ở đây, Cố Phổ Vọng nghe xong chỉ nhấp một ngụm trà, bình thản nói: “Không sao, nếu không tới được thì thôi.”

Cố Phổ Vọng và Tưởng Khinh Lương đều học ở Quốc Tử Giám, dù sao thì hai người bọn họ, một người là con trai của Thừa tướng, một người là con trai của Tướng quân. Còn Tiết Tòng Quân lại không phải, hắn là Hoàng tử nên phải đến Đại Bản Đường đọc sách, không ai chơi bời lêu lổng cùng hắn cả, mỗi ngày muốn bao nhiêu buồn chán thì có bấy nhiêu buồn chán.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Tiết Tòng Quân vui vẻ nói: “Niệm ca không đi được, vậy ngày mai ta sẽ đi xem cuộc so tài của các ngươi.”

Cố Phổ Vọng lạnh lùng nhìn: “Ngươi thì thôi đi. Chỉ riêng một mình Tưởng Khinh Lương nói chuyện đã lắm lời lắm rồi, hai người các người gặp nhau thì ồn ào lắm.”

Tiết Tòng Quân nghe xong lập tức không vui, chạy tới nhéo hắn ta: “Bổn Hoàng tử có thân phận cao quý đến xem, ngươi không quỳ xuống hoan nghênh thì thôi, lại còn ghét bỏ, tiên sư, ngươi sắp xếp lại ngôn ngữ một lần nữa cho ta.”

Cố Phổ Vọng hất tay hắn ta ra, không thèm để ý đến hắn ta, chỉ sửa sang lại quần áo cho mình, Tiết Tòng Quân còn định mắng chửi nữa thì đột nhiên nghe thấy một đám thư sinh ở bàn bên cạnh đang nói về Giang Niệm.

“Chư vị đã nghe nói hôm nay ở Bách Hoa Viên, đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành của chúng ta đã đổi chủ chưa?”

"Đổi chủ á? Đổi thành ai?”

“Các ngươi đoán thử xem.”

Đột nhiên nói đến chuyện này, lại không có chút gợi ý nào thì ai mà đoán được, vậy nên sau khi những người đi cùng nhắc đến một vài cái tên nhưng đều bị loại bỏ, vẫn đang thúc giục hắn ta nói nhanh lên, tên thư sinh này vẫn còn đang nhử mồi: “Các ngươi không biết đâu, cho dù Nhị công tử có dịu dàng văn nhã như thế nào, được mệnh danh là tiên giáng trần đi chăng nữa, nhưng ở trước mặt người này, căn bản không là gì cả, Dương Liễu Sinh đã nói ...”

“Nhị công tử ấy là ánh sáng đom đóm, nhưng mỹ nhân kia lại là ánh trăng sáng ngời, Nhị công tử ở trước mặt y, căn bản không là gì cả!”

Ngón tay của Giang Niệm run lên, tách trà “cạch” một tiếng rơi xuống.

Cậu ta đã sớm đoán trước được chuyện ở Bách Hoa Viên chẳng bao lâu sẽ lan truyền khắp kinh thành, nhưng khi tận tai nghe được chuyện này, trong lòng vẫn không thấy khó chịu. Nhưng lúc này không giống khi ở Bách Hoa Viên, cho dù cậu ta bị sỉ nhục cũng không thể biểu hiện ra một chút tức giận nào, bởi vì...

“Niệm ca, huynh không sao chứ?”

Tiết Tòng Quân thận trọng hỏi, Giang Niệm lắc đầu, cười cực kì miễn cưỡng: “Không sao.”

Dáng vẻ này của cậu ta, dù thế nào cũng không giống không có chuyện gì, Tiết Tòng Quân lo lắng, muốn an ủi nhưng không biết nói gì, mà đám thư sinh vẫn còn đang bàn tán xôn xao.

“Đẹp như thế, chuyện này là thật sao?”

“Ngươi không biết Dương Liễu Sinh là ai ư? Hắn ta là Đan Thanh Thánh Thủ nổi tiếng, chính hắn đã là một mỹ nhân, mà cũng chỉ vẽ mỹ nhân thôi. Ngững lời này là từ miệng của hắn ta đấy, ngươi nghĩ có thật không?”

Giữa một tràng những câu cảm thán, đột nhiên có người nói: "Nói mới nhớ, lần đầu tiên ta nhìn thấy Nhị công tử còn đang nghĩ xem làm sao hắn ta lại là đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành được, khuôn mặt kia nói trắng ra cũng chỉ là thanh tú thôi, nhưng Hầu gia với Lục Hoàng tử đều ca ngợi thổi phồng lên trời xuống đất, nên ta không còn cách nào khác ngoài việc hùa theo nói đẹp.”

“Vương huynh, huynh cũng thấy như vậy à? Nói thật với huynh, ta cũng như vậy!”

“Hai người các ngươi cũng vậy sao? Ta còn tưởng rằng mỗi mình ta có ánh mắt kém, gu thẩm mỹ kém, không thưởng thức được nhan sắc của Nhị công tử, hóa ra cũng không phải một mình ta sao?”

Không ai biết ‘Ánh trăng sáng ngời’ là ai, nhưng một đám người đều đã đồng ý, ngày thường ngầm thừa nhận Nhị công tử của phủ Thượng thư là đệ nhất mỹ nhân, khi nhắc đến cậu ta, mọi người đều hết lời khen ngợi, nhưng hôm nay lại phát hiện hóa ra trong lòng tất cả mọi người đều nghi ngờ...

Khuôn mặt của cậu ta, có vẻ không đẹp như thế.

Khí chất của cậu ta đúng là tốt thật, nhưng cũng không phải tốt nhất.

Mà cái gọi là vẻ đẹp từ trong cốt tủy thì lại càng hư vô mờ mịt.

Nhị công tử của phủ Thượng thư vốn dĩ không thể tới nổi mức mỹ nhân, nhưng người đời lại nói gì mà vẻ đẹp từ trong cốt tủy. Nói thật thì, dù là vẻ đẹp bên trong hay vẻ đẹp bên ngoài, chỉ cần đẹp thì mọi người luôn có thể nhìn thấy được. Nhưng cũng không thể trông không đẹp nhưng vẫn cố gắng cưỡng ép nói là đẹp chứ?

“Vậy đệ nhất mỹ nhân hiện tại là ai?”

Có người không nhịn được hỏi, cùng lúc đó, Tiết Tòng Quân cũng “bộp” một tiếng ném bát đũa xuống, nói với Giang Niệm, “Niệm ca, để ta qua.”

Sắc mặt Giang Niệm tái nhợt, nhưng giọng điệu lại dịu dàng, “Đệ đi qua đó làm gì? Là bởi vì ta sao? Cứ để bọn hắn nói đi, ta… không quan tâm đâu.”

Tiết Tòng Quân nhìn cậu ta, nhưng vẫn đứng lên: “Ta cũng muốn nghe thử xem, Niệm ca huynh không phải đệ nhất mỹ nhân thì ai mới là đệ nhất mỹ nhân? Có thực sự xứng với danh xưng đệ nhất mỹ nhân này không.”

Giang Niệm vội vàng muốn đưa tay ra ngăn cản nhưng lại không ngăn được, Tiết Tòng Quân hung hăng bước tới, Giang Niệm cau mày nhìn bóng lưng hắn ta, ánh mắt lóe lên.

Cậu ta phải phí hết tâm tư, lấy lòng bằng mọi cách cũng không phải chỉ vì một tiếng “Niệm ca”. Tác dụng của bọn hắn rất lớn, giống như khoảnh khắc này đây.

Nghĩ đến đây, Giang Niệm nhếch khóe môi, từ từ thu lại ánh mắt, nhưng lại bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Cố Phổ Vọng, trong lòng run lên.

Cậu ta kết giao với Tiết Tòng Quân, Tưởng Khinh Lương và Cố Phổ Vọng. Trong ba người thì cậu ta đặt nhiều tâm tư lên Cố Phổ Vọng nhất, nhưng cũng chính Cố Phổ Vọng là người khiến cậu ta thường xuyên phải ôm thất bại… Cố Phổ Vọng quá tỉnh táo, trông thì như đang kết giao với cậu ta, nhưng lại chưa bao giờ thổ lộ tâm tình với cậu ta. Thậm chí có đôi lúc Giang Niệm còn cảm thấy Cố Phổ Vọng có thể nhìn thấu được cậu ta.

Điều may mắn duy nhất là, ánh mắt Cố Phổ Vọng nhìn cậu ta vẫn còn có thiện cảm.

Giang Niệm cười với Cố Phổ Vọng, Cố Phổ Vọng không nói gì, chỉ nhìn Tiết Tòng Quân đang đi gây hấn gây chuyện, hiện giờ hắn ta đã đi về phía bàn đám thư sinh kia.

“Này, các ngươi...”

“Đệ nhất mỹ nhân hiện tại chính là Ly Vương phi mới cưới, cũng là Tam công tử của phủ Thượng thư!"

Tiết Tòng Quân: "..."

Khi hai người đồng thời mở miệng, tay của hắn ta đang chuẩn bị vỗ lên vai người nói chuyện, nhưng lại khựng lại giữa không trung.

Tại sao lại là huynh ấy?

Cái tên nhà quê kia... À không phải, giờ phải là Quyện ca mới đúng, thích khóc một chút, nhưng đúng là huynh ấy đẹp thật.

Đệ nhất mỹ nhân của Niệm ca trao cho huynh ấy, có vẻ…

Không có vấn đề gì lớn thì phải?

Cảm thấy còn rất thích hợp.

Tiết Tòng Quân rơi vào im lặng.

Thư sinh nói nhiều nhất không biết sau lưng có người tới, nhưng những người đi cùng lại nhìn thấy, trợn tròn mắt, điên cuồng dùng ánh mắt ám chỉ hắn ta, người này liên tục nhận được ám chỉ, kỳ lạ quay đầu nhìn, suýt chút nữa té ngã xuống dưới ghế.

Lục Hoàng tử!

Lại là Lục Hoàng tử!

Ai mà chẳng biết hắn ta có kết giao với Nhị công tử chứ!

“Lục, Lục Hoàng tử...”

Nghĩ lại mình đã nói nhiều điều không hay về Giang Niệm, cậu thư sinh nơm nớp lo sợ gọi một tiếng, sợ Tiết Tòng Quân sẽ xử mình, nhưng Tiết Tòng Quân lại không nói gì, chỉ nhìn hắn ta chằm chằm, bầu không khí vô cùng kỳ lạ.

Thật lâu sau, Tiết Tòng Quân vỗ vỗ bàn tay đang treo trên không, hắn ta chậm rãi nở một nụ cười xấu hổ nhưng không mất đi lễ phép, “Nhận lầm người rồi, hẹn gặp lại sau nhé.”

Sau đó…

Đi luôn.

Thư sinh: “???”

Chỉ thế này thôi? Không phải hắn ta đến để ra mặt bênh vực Nhị công tử sao?

Thư sinh may mắn thoát chết một kiếp đang sững sờ, Giang Niệm thì càng kinh ngạc hơn, cậu ta biết tính cách của Tiết Tòng Quân, từ trước đến nay luôn nóng nảy và kiêu ngạo vô cùng, nếu là trước đây thì bây giờ hắn ta đã hất bàn của đám thư sinh rồi.

Giang Niệm nắm chặt tay, trong lòng đột nhiên có chút lo lắng, cậu ta hờ hững hỏi: “Hôm nay tính tình của ngươi lại thay đổi rồi cơ à, ta vẫn đang lo lắng đấy.”

Tiết Tòng Quân vẫn còn rất chột dạ, hắn ta không dám nói thật với Giang Niệm, rằng hắn ta cảm thấy Giang Niệm thực sự xứng với danh đệ nhất mỹ nhân này, đành phải nhỏ giọng nói: “Ngũ ca của ta đáng sợ lắm, sau khi nghe nói là Vương phi của huynh ấy, ta không dám nói gì cả.”

Giang Niệm sững sờ, nhưng cũng phải thôi. Ly Vương bảo vệ Giang Quyện như vậy, Tiết Tòng Quân cũng không tránh khỏi liên quan đến hai người bọn họ, nếu như truyền đến tai Ly Vương, chắc chắn Tiết Tòng Quân sẽ chẳng được tốt lành gì.

Vốn tưởng rằng hôm nay Tiết Tòng Quân sẽ công kích một trận, những ngôn luận thế này sẽ được tem tém lại được phần nào, cuối cùng lại thành tính toán sai. Nhưng Giang Niệm lại không nói được gì, chỉ có thể cười nhẹ nói: “Được rồi, ngươi không gây sự, sau khi trở về cung cũng sẽ không bị Bệ hạ trách móc.”

Tiết Tòng Quân xua xua tay, nâng tách trà lên uống. Giang Niệm vừa nghĩ đến mấy câu ánh trăng sáng ngời với ánh sáng đom đóm là lập tức cảm thấy ngột ngạt, mà cậu ta cũng không thể ra vẻ mình thật sự không để ý được nữa, liền khẽ nói: “Ta ra ngoài hít thở không khí chút.”

Giang Niệm đứng dậy, sau khi cậu ta rời đi, Cố Phổ Vọng yên lặng nhìn Tiết Tòng Quân, chậm rãi hỏi: "Giữa ngươi và Ly Vương phi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Phổ Vọng chính là như thế, tài quan sát rất hiểm, dù là manh mối nhỏ nhất cũng không thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén của hắn ta, Tiết Tòng Quân nằm ọp xuống bàn, hạ giọng nói với hắn ta: “Trước đây ta từng tìm huynh ấy gây phiền phức một lần, nhưng sau đó cảm thấy…”

Tiết Tòng Quân gãi đầu một cái, hỏi Cố Phổ Vọng: “Ngươi từng gặp huynh ấy chưa? Dù sao thì ta nghĩ hình như có chút hiểu lầm giữa huynh ấy và Niệm ca, huynh ấy không giống như người sẽ đẩy Niệm ca xuống hồ.”

Cố Phổ Vọng suy nghĩ một lúc, hắn ta không có ấn tượng gì nhiều về Ly Vương phi này, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy vài lời liên quan tới cậu từ miệng của Giang Niệm, Cố Phổ Vọng lắc đầu nói: “Chưa từng gặp.”

Về việc có sự hiểu lầm nào đó giữa hai người, Cố Phổ Vọng lại càng không rõ, cậu ta chỉ nhắc nhở Tiết Tòng Quân rằng: "Chuyện hiểu lầm đó, đừng hỏi Niệm ca.”

Tiết Tòng Quân ngơ ngác nói: “Tại sao?”

Cố Phổ Vọng không trả lời.

Tính tình của hắn ta hơi lãnh đạm, càng không phải không có đầu óc như Tiết Tòng Quân và Tưởng Khinh Lương, nên cậu ta ít nhiều cũng biết Giang Niệm không hề ôn nhu và lãnh đạm như những gì cậu ta thể hiện.

Giang Niệm này đầy tham vọng, nhiều mưu mô, nếu cậu ta đã nhắc đến Giang Quyện với bọn hắn thì chắc chắn trong lòng cậu ta không thích Giang Quyện.

Ngập ngừng một lúc, Cố Phổ Vọng lại nói: “Ở lâu mới biết người ngay kẻ tà. Ngươi mới chỉ gặp qua Ly Vương phi vài lần, nhưng đã ở chung với Niệm ca mấy năm, ngươi chắc chắn cậu ta không có lỗi chứ?”

Tiết Tòng Quân nói: “Huynh ấy, thật sự là... Haiz, ta không biết nói thế nào với ngươi nữa.”

Kết quả của không chịu học hành chính là vốn từ ít ỏi, không đủ để hình dung. Tiết Tòng Quân không biết nên miêu tả Giang Quyện như thế nào, hắn ta suy nghĩ một hồi, chợt hiểu ra: “Hay là vậy đi, cuộc thi so tài bắn cung ngày mai, ta sẽ rủ huynh ấy cùng đến chơi.”

“Ngươi thấy huynh ấy xong là sẽ biết ngay thôi, huynh ấy là một người khá thú vị.”

Có thú vị hay không Cố Phổ Vọng không biết, nhưng hắn ta biết Ly Vương phi này rất lợi hại.

Từ trước tới giờ Tiết Tòng Quân luôn há mồm ngậm miệng đều là Niệm ca, cũng luôn bị Giang Niệm dắt mũi, đây là lần đầu tiên hắn ta không đứng ra bênh vực Giang Niệm.

Cố Phổ Vọng không quan tâm lắm, gặp một lần cũng được thôi, còn có thể biết rốt cuộc Ly Vương phi này có ma lực gì, thuận tiện nói: “Tùy ngươi.”

Chương kế tiếp