Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 44: Ngày thứ 44 muốn làm cá mặn
Sau khi xem pháo hoa xong cũng đã đến lúc trở về Vương phủ.

Xe ngựa lắc lư suốt quãng đường, Giang Quyện ban đầu không buồn ngủ, cuối cùng đột nhiên bị lắc lư làm cho ngái ngủ luôn, cậu dựa vào người Tiết Phóng Ly bắt đầu mơ màng.

“Sao lúc nào cũng buồn ngủ được thế?”

Tiết Phóng Ly nhìn cậu vài lần, nhếch môi cười, Giang Quyện dường như không nghe thấy, chỉ tập trung ngủ. Cậu thật sự ngủ rất định, trước đây cậu luôn bị em gái họ cười nhạo là nạp điện tận mười tám tiếng nhưng thời gian dùng được chỉ có sáu tiếng.

Khi đến Vương phủ, Tiết Phóng Ly không đánh thức cậu mà trực tiếp bế cậu ra khỏi xe ngựa, nhưng mới đi được mấy bước thì Giang Quyện đã tỉnh lại, cậu ngẩng đầu nhìn, chỉ tay về một hướng khác, "Vương gia, sân viện của ta ở bên kia.”

Tiết Phóng Ly tiếp tục bước đi: “Không ngủ cùng bổn vương à?”

Giang Quyện thành thật trả lời: “Ta tự ngủ một mình được mà.”

Ngủ cùng Vương gia có thể nằm trên người hắn, vừa dễ chịu lại rất thoải mái, nhưng Vương gia ôm chặt quá, cậu không thể tự do trở mình được, chỉ có thể duy trì một tư thế rất lâu, làm cậu có hơi không thoải mái.

Tiết Phóng Ly nhìn cậu, ánh mắt của thiếu niên trong veo long lanh, không có một chút tạp chất, càng không có một tia…

Dục vọng.

Cậu không biết gì cả, thậm chí còn không biết yêu.

Cậu sẵn sàng để hắn quan tâm đến cậu, còn để hắn quan tâm đến cậu nhiều hơn một chút, chỉ là vì yêu thương và cảm thông, chứ không phải thích.

Nhận thức này khiến bước chân của Tiết Phóng Ly đột nhiên dừng lại.

Yêu thương và cảm thông, vốn đã đầy đủ rồi, nhưng bây giờ, hắn còn muốn nhiều hơn thế.

Tất cả những gì liên quan đến Giang Quyện, hắn đều muốn hết.

Tiết Phóng Ly rũ mắt xuống, sắc mặt nặng nề, nhưng lời nói ra lại rất nhẹ nhàng, dường như có vô tận nhẫn nại: “Chẳng phải vừa đồng ý với bổn vương, sau này để cho bổn vương chỉ quan tâm đến em thôi sao?”

“Em ngủ một mình, lỡ đâu bệnh tim phát tác thì phải làm sao?”

Giang Quyện vô thức trả lời: “Không phải đã có Lan Đình rồi sao?”

Tiết Phóng Ly mỉm cười, không để lộ sự không vui trong lòng ra mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Em có nha hoàn ngủ ở phòng bên cạnh, nhưng bổn vương lại không thích người khác ở bên hầu hạ, em không ngủ cùng bổn vương, nếu bổn vương lại ho ra máu thì làm sao đây?”

Giang Quyện bị hỏi tới nỗi nghẹn họng. Lần trước ở biệt trang, lúc sói đến không có ai nhận ra cả, Vương gia ngủ một mình, nếu lại ho ra máu thì chắc có lẽ sẽ không ai biết.

Suy nghĩ vài giây, Giang Quyện đồng ý: "Được, ta ngủ với ngài."

Tiết Phóng Ly "ừ" một tiếng, đôi môi đỏ thắm khẽ nhếch lên, hắn ôm lấy Giang Quyện, từng bước đi vào Lương Phong viện.

Hắn không có tính kiên nhẫn, nhưng đối với Giang Quyện thì lại nhẫn nại vô bờ.

Không biết yêu đương thì cứ không biết yêu đương đi.

Rồi sẽ có ngày hắn kéo cậu lún sâu trong cõi hồng trần này.

Ngày hôm sau.

Tiết Tòng Quân đến phủ Ly Vương vào sáng sớm.

Dựa theo tình huống bình thường thì lẽ ra giờ này Giang Quyện vẫn còn đang ngủ, còn Tiết Phóng Ly thì đã không thấy đâu rồi. Nhưng hôm nay Tiết Phóng Ly có việc vào sáng sớm, đã vậy còn bảo Lan Đình đánh thức Giang Quyện cùng luôn, để cậu ăn sáng cùng hắn, Giang Quyện thống khổ nói: “Ta không muốn ăn, khi nào tỉnh ngủ thì tính sau.”

Lan Đình cười nói: “Vương gia bảo để công tử ăn no xong rồi mới đi ngủ tiếp.”

Giang Quyện buồn bực nói: “Nhưng ăn no rồi thì ta không buồn ngủ nữa.”

Lan Đình bình tĩnh nói: “Công tử thích ngủ như thế, trì hoãn một chút cũng không sao đâu, dù sao thì ngài đụng giường cái là có thể ngủ ngay thôi mà.”

Nàng nói rất có lý, Giang Quyện đành phải đứng dậy, mới thu dọn xong thì Cao quản sự đã dẫn Tiết Tòng Quân vào: “Vương phi, ngài xem ai tới này.”

Giang Quyện ngẩng đầu nhìn, hỏi Tiết Tòng Quân với giọng không mấy chào đón: "Sao ngươi lại tới đây?”

Tiết Tòng Quân: “Tại sao ta không thể tới đây?”

Hắn nghênh ngang đi tới, ngồi đối diện với Giang Quyện, tự giác bốc một miếng bánh ngọt lên, vừa định cho vào miệng, nhưng nhìn thấy cái gì đó, liền hỏi: “Tay huynh bị sao vậy?”

Giang Quyện cúi đầu nhìn, lần trước cậu cầm hương bị bỏng tay, bây giờ vẫn chưa lành hẳn, vậy nên một vài ngón tay vẫn đang bị băng bó, Giang Quyện vô lực nói: “Không cẩn thận bị bỏng.”

Còn chuyện tại sao lại bị bỏng, nhắc đến cũng rất mất mặt, Giang Quyện không muốn nhắc đến, lại thêm cậu vốn không được ngủ ngon, cả người đều mệt mỏi, Tiết Tòng Quân thấy thế còn tưởng dạo này Giang Quyện lại bị Ngũ ca của hắn ức hiếp, tâm tình ưu sầu, không nhịn được mà thấp giọng xúc động nói: “Ngũ ca của ta đúng là không phải người."

Giang Quyện: "???"

Cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên, không biết tại sao đang yên đang lành Vương gia lại bị mắng. Cậu đang định hỏi thì Tiết Tòng Quân cũng nhớ tới điều gì đó, vội vàng lấy một món đồ chơi nhỏ từ trong ngực ra.

"Huynh nhìn cái này đi.”

Sự chú ý của Giang Quyện lập tức chuyển hướng, cậu tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"

Tiết Tòng Quân trả lời: "Quả cầu đồng tâm đó. Từng nhìn thấy nó chưa?"

Hắn đặt quả cầu đồng tâm ở trên tay, nhìn chất liệu thì có vẻ được chạm khắc từ ngà voi, tầng ngoài cùng của quả cầu bằng ngà voi kia có hoa văn phức tạp, bên trong lại có mấy quả cầu bằng ngà voi nữa, tất cả đều được làm rỗng, chiếc chiếc trâm vàng được cắm vào trong đó, vừa tinh xảo lại vừa đẹp mắt.

Giang Quyện vốn dĩ định lắc đầu, thành thật nói chưa từng thấy bao giờ, nhưng nhớ tới hắn mắng Vương gia không phải là người, liền đổi ý nói: "Từng nhìn thấy rồi, nhìn thấy nhiều lần là đằng khác, loại quả cầu đồng tâm này ta còn dùng để chơi trò ném đá trên mặt nước nữa kìa.”

Tiết Tòng Quân: "?"

Lòng hiếu thắng chết tiệt kia của hăn lại nổi lên, Tiết Tòng Quân vừa nghe thấy vậy, suýt chút nữa tức chết: “Huynh nói bậy, sao huynh có thể nhìn thấy nó nhiều lần được, còn dùng nó để chơi trò ném đá trên mặt nước nữa chứ!”

Tiết Tòng Quân không thể chịu nổi sự kích động, tự mình réo lên: “Nó được gọi là quả cầu đồng tâm, còn được gọi là quả cầu quỷ công, được lấy từ ý nghĩa của nghề thủ công quỷ phủ. Huynh nhìn những nét chạm khắc của nó đi, hoa văn trên mỗi tầng đều không giống nhau, chủ đề giống nhau, nhưng nội dung lại không bị lặp lại, không hề đơn điệu, hơn nữa kỹ thuật đồng tâm đồng tâm này…”

Tiết Tòng Quân lấy ra chiếc trâm vàng, bốn quả cầu được chạm khắc bằng ngà voi bên trong lập tức chuyển động.

"Tinh xảo đúng không?"

Tiết Tòng Quân vô cùng đắc ý, nhưng sự đắc ý đó không kéo dài được một giây, hắn lập tức tức giận hỏi Giang Quyện: “Trên tay mẫu phi của ta có một bộ quả cầu đồng tâm này, huynh lấy ở đâu ra mà đã nhìn thấy nhiều lần, lại còn dùng nó để chơi trò ném đá trên sông?”

Giang Quyện không có chút chột dạ nào, chậm rãi trả lời: "Ta thật sự đã nhìn thấy, nhưng ở trong mơ."

Tiết Tòng Quân: "..."

Chết tiệt, hình như hắn lại bị ngó lơ nữa rồi.

Bất tri bất giác kịp phản ứng lại, Tiết Tòng Quân bức bối vô cùng, mỗi lần hắn gặp Giang Quyện là kiểu gì cũng phải ăn quả đắng mấy lần.

Nhưng Giang Quyện nói nhìn thấy nó trong mơ, tức là chưa bao giờ nhìn thấy quả cầu đồng tâm, Tiết Tòng Quân có chút vui mừng - Khát khao chiến thắng của hắn đã được thỏa mãn rất nhiều.

Nhìn tay của Giang Quyện, Tiết Tòng Quân thầm nghĩ cậu cũng thật đáng thương, vậy nên quyết định không tính toán với cậu nữa, lúc này xua tay: “Cho huynh đấy.”

Giang Quyện sửng sốt: "Hả? Tại sao lại đưa cho ta?"

Vẻ mặt Tiết Tòng Quân phức tạp nói: "Đương nhiên là bởi vì huynh..."

Thảm quá.

Gả cho Ngũ ca của hắn, còn bị hành hạ tra tấn ngày đêm, thực sự quá khổ quá thảm.

Dùng cái gì để giải sầu, chỉ có bảo bối thôi.

Bộ quả cầu đồng tâm này, Tiết Tòng Quân nhìn thấy ở chỗ mẫu phi của hắn, vậy nên hắn quyết định xin về rồi đưa tới cho Giang Quyện chơi.

Đương nhiên, chủ yếu là đến nhà thăm hỏi một chút, ngộ nhỡ Giang Quyện bị Ngũ ca của hắn hành hạ tới mức nghĩ quẩn làm chuyện dại dột.

Nghĩ đến đây, Tiết Tòng Quân thông cảm nói: "Huynh khổ cực qua, sau này có bao bối gì, ta sẽ đưa cho huynh chơi đầu tiên, huynh đừng nghĩ quẩn.”

Giang Quyện: "?"

Hả? Nghĩ quẩn cái gì?

Giang Quyện càng thêm khó hiểu, Tiết Tòng Quân cũng không giải thích với cậu, chỉ lén đưa quả cầu đồng tâm cho Giang Quyện với vẻ rất tự nhiên, sau đó nói đến chuyện chính: “Đợi chút nữa sẽ có cuộc thi tranh tài bắn cung đấy, huynh có muốn đi chơi không?”

Làm một con cá mặn, sao Giang Quyện có thể chủ động tham gia các hoạt động ngoài trời được, cậu từ chối rất kiên quyết: "Không đi."

Tiết Tòng Quân cố hết sức thuyết phục: "Một mình huynh ở trong phủ thì có gì hay, không bằng ra ngoài chơi với ta.”

Giang Quyện kỳ quái hỏi lại: "Ở phủ tại sao lại không có gì hay chứ? Ta muốn ngủ thì ngủ, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, ở trong phủ mới thú vị.”

Tiết Tòng Quân: “Nhưng chỉ có mỗi mình huynh thôi. Ta nói cho huynh biết, cuộc thi bắn cung hôm nay, các học sinh từ Suất Tính Đường và Nghiễm Nghiệp Đường của Quốc Tử Giám đều ở đó, sôi động náo nhiệt lắm đấy.”

Nghe nói có nhiều người như vậy, Giang Quyện càng không muốn đi, cậu lắc đầu một cái: "Ta không đi, sau khi ăn cơm xong ta muốn đi ngủ tiếp."

Tại sao vẫn còn muốn ngủ? Tiết Tòng Quân hỏi cậu: "Tối hôm qua huynh ngủ không ngon hả?”

Giang Quyện cũng muốn giữ thể diện, cậu suy nghĩ một chút rồi nói với Tiết Tòng Quân: "Ừ, gần như cả đêm qua ngủ không ngon."

Tiết Tòng Quân cuối cùng cũng yên lặng: "Vậy thôi, huynh đi ngủ đi vậy.”

Nói xong, Tiết Tòng Quân nhét miếng bánh ngọt vừa mới cầm xong vào miệng nhai nhồm nhoàm, ú ớ nói: "Tối hôm qua còn nói với Cố Phổ Vọng là muốn rủ huynh đi chơi cùng, giờ huynh lại không đi.”

Giang Quyện: "..."

Cố Phổ Vọng?

May là cậu không đồng ý.

Cố Phổ Vọng cũng là một trong những nhân vật chính. Không giống với Lục Hoàng tử hay chơi bời lêu lổng và Tưởng Khinh Lương, nhìn thế nào thì Cố Phổ Vọng cũng là một người tài giỏi, còn được xưng là “viên ngọc sáng” với An Bình Hầu ở kinh thành.

Từ nhỏ hắn đã thông minh lanh lợi, là một thần đồng, khi lớn lên là một thiên tài, thông thạo lục thuật nhưng lại tính tình ngạo nghễ nên chỉ kết thân với mỗi thụ chính, sau này mới dần dần kết thân với Lục Hoàng tử và Tưởng Khinh Lương.

Giang Quyện đã bị buộc phải đối mắt với Lục Hoàng tử và Tưởng Khinh Lương rồi, thực sự không muốn đối mặt thêm với các nhân vật chính nữa đâu.

Thà đi ngủ còn hơn.

Không thể rủ Giang Quyện đi, Tiết Tòng Quân đành phải đi chơi một mình, hắn lại ăn mấy miếng điểm tâm của Giang Quyện xong rồi mới nghênh ngang rời đi, Giang Quyện cúi đầu nghịch vòng tròn đồng tâm mà hắn để lại, ăn uống no nê chơi chán rồi, lại ngồi trở lại giường, định đánh một giấc ngon tiếp...

Ngủ được mới lạ đấy.

Còn chưa kịp nằm xuống thì Tiết Phóng Ly đã quay trở lại, hắn nói với Giang Quyện: "Bổn vương phải đi ra ngoài một chuyến, nếu vẫn chưa ngủ thì em cũng đi cùng đi.”

Giang Quyện: "?"

Tại sao cứ muốn kéo cậu đi ra ngoài thế hả? Giang Quyện liều mạng lắc đầu: "Ta không đi, ta muốn ngủ."

Tiết Phóng Ly nhìn cậu, cười nhàn nhạt nói: "Lúc ở trong cung em chẳng nói với bổn vương bệnh tim của ngươi thích hợp đi bộ nhẹ nhàng còn gì, hôm nay ta sẽ dẫn em đi dạo.”

Hôm nay không giống hôm đó đâu. Giang Quyện chân thành nói: "Là ta của quá khứ muốn đi bộ, chứ bây giờ ta không muốn động đậy chút nào hết, ta không muốn đi tản bộ, Vương gia, ngài tự đi đi.”

Tiết Phóng Ly hơi nhướng mày, "Không muốn động?"

Hắn đi về phía Giang Quyện, cúi người ôm lấy Giang Quyện đang ngồi ở bên giường: "Em không cần động, để bổn vương động là được rồi."

Giang Quyện: "..."

Gì mà muốn dẫn cậu đi tản bộ, Vương gia muốn gối ôm hình người chứ gì.

Giang Quyện sợ té ngã xuống nên đành phải ôm lấy cổ của hắn, sau đó khẽ hỏi: "Vương gia, ngài có còn nhớ ngài đã hứa với ta rằng sau này sẽ không hở một tí là oomg ta nữa không?”

Tiết Phóng Ly cười như không cười hỏi: “Em muốn tự mình đi bộ à?”

Giang Quyện im lặng vài giây, ôm hắn càng chặt hơn, lập tức đưa ra lựa chọn.

... Đừng có hòng lừa cậu tiến thêm một bước nữa.

Vốn dĩ cậu có thể nằm sải lai ra đó, nhưng nếu Vương gia nhất định muốn vớt cậu ra, vậy thì Vương gia phải chịu trách nhiệm, lần sau cậu nhất định sẽ không để Vương gia ôm tới ôm lui mình nữa.

Xe ngựa rời kinh thành.

Suốt dọc đường đi, Giang Quyện vẫn luôn thực hiện chức năng gối ôm của mình, ngồi trong ngực của Tiết Phóng Ly suốt chặng đường. Nhưng khi đến nơi, cậu vén rèm lên nhìn, không muốn xuống xe.

"Vương gia, ngài định làm gì?"

Ở ngoại ô kinh thành, giữa những cánh đồng, dòng nước chảy róc rách, quả thực là lựa chọn hàng đầu cho các hoạt động ngoài trời: Giang Quyện khiếp sợ hỏi: "Ngài sẽ không thực sự dẫn ta đi dạo đấy chứ?”

Tiết Phóng Ly đến đây chỉ là để tìm chút manh mối về chuyện rượu máu hươu nhung bị đổi thành máu sói thôi.

Còn về phần mang theo Giang Quyện lên đâu, ban đầu cũng chỉ muốn trêu chọc cậu, nhưng vừa mới bế người ôm vào lòng, Giang Quyện đã lập tức đưa tay ôm lấy hắn, Tiết Phóng Ly cảm thấy mang cậu theo cũng không sao cả, thế là bế cậu đi theo luôn.

Những chuyện này không cần phải nói cho Giang Quyện, Tiết Phóng Ly cười hỏi: "Nếu em muốn tản bộ thì đợi bổn vương xử lý xong việc thì sẽ đi tản bộ với em.”

Đương nhiên Giang Quyện không muốn, liền lắc đầu lia lại: "Không muốn, ta không muốn chút nào hết."

Sợ bị lừa đi bộ, ngón tay trắng nõn của Giang Quyện nắm lấy đệm không chịu xuống xe, Tiết Phóng Ly cũng không ép buộc, chỉ nói: "Ở đây đợi bổn vương về.”

Chỉ cần hắn không lật mặt thì làm sao cũng được, Giang Quyện lập tức đồng ý: "Được."

Tiết Phóng Ly liếc nhìn cậu một cái, để lại một vài thị vệ.

Đến cuối cùng Giang Quyện vẫn không biết vì sao lần này bọn họ lại tới đây, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, Vương gia không có ở đây, chỉ có một mình cậu trong xe ngựa, đầu tiên là lười biếng ngả người ra sau, sau đó lại nằm xuống như người không có xương cốt, sau khi đổi vài tư thế, Giang Quyện lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

Cảm giác đã ngủ được mấy giấc luôn rồi, nhưng lúc Giang Quyện tỉnh lại, Vương gia vẫn chưa trở lại.

Giang Quyện buồn bực vén rèm lên nhìn xung quanh, kết quả là không nhìn thấy Vương gia, nhưng lại phát hiện cách đó không xa có một thiếu niên đang ngồi ngay ngắn trên bờ, đang cúi đầu câu cá.

Nắng xuân ấm áp, nhưng chỗ thiếu niên đang ngồi lại hướng về phía mặt trời, cậu ta giống như bị chói quá không mở mắt ra được, nhưng lại không có ý định đổi chỗ câu cá khác.

Giang Quyện không nhịn được hỏi cậu ta: "Ngươi không thấy chói à?”

Thiếu niên dường như biết trong xe ngựa có người, nghe thấy thanh âm cũng không kinh ngạc, cậu ta cũng không thèm nhìn lại mà chỉ chậm rãi trả lời: "Vẫn còn ổn."

Giang Quyện tò mò hỏi cậu: "Câu cá vui ở chỗ nào?"

Gợn sóng trong nước nổi lên, lưỡi câu cũng lên xuống lên xuống không ngừng, dường như có cá mắc câu, nhưng thiếu niên lại không kéo lên, Giang Quyện đành phải nhắc nhở: "Hình như ngươi câu được cá rồi kìa."

Thiếu niên “ừ” một tiếng, nhưng vẫn không nhúc nhích, đợi sau khi mặt nước lắng xuống mới trả lời câu hỏi trước đó của Giang Quyện: “Câu cá rất thư giãn, cũng có thể nghỉ ngơi.”

Giang Quyện suy nghĩ vài giây, hỏi một câu xuất phát từ tận linh hồn cậu: “Vậy tại sao ngươi không đi ngủ mấy giấc đi?”

"..."

Động tác của thiếu niên dừng lại, từ từ quay đầu.

Im lặng, một khoảng im lặng kéo dài.

Giang Quyện nhận sai: "Xin lỗi, ta nói bậy vậy thôi, ngươi cứ tiếp tục câu cá đi."

Thiếu niên lại nói: "Ta cảm thấy ngươi nói rất hợp lý.”

Vừa dứt lời, cậu ta bình thản nói: “Nhưng ngày nào ta cũng phải dậy từ lúc trời chưa sáng.”

Thức dậy sớm như vậy thì cũng khổ quá rồi, Giang Quyện hỏi cậu ta: "Ngươi dậy sớm như vậy để làm gì? Vì sao không ngủ thêm chút nữa?”

Thiếu niên nhìn cậu vài lần, hỏi cậu: "Ngươi không biết ta à?"

Giang Quyện lắc đầu: "Không biết."

Thiếu niên đã hiểu rõ, cậu ta ... cũng chính là Cố Phổ Vọng, nói với Giang Quyện: “Từ khi ta năm tuổi đã bị mang theo cái danh thần đồng, phụ thân sợ ta hết thời, quy định cho ta giờ Dần mỗi ngày phải dậy sớm để đọc sách, đến bây giờ vẫn chưa từng thay đổi.”

Giờ Dần chính là lúc ba bốn giờ sáng, Giang Quyện rất cảm thông với cậu ta: “Sớm thế, ngủ không ngon sẽ có có tinh thần đọc sách đâu.”

Cố Phổ Vọng nghe xong, tán thành sâu sắc gật gật đầu, cậu ta nở một nụ cười hơi lạnh lùng với Giang Quyện, chậm rãi nói: "Thật ra vừa rồi ta đang ngủ đấy."

Giang Quyện: "..."

Cố Phổ Vọng: "Có phải vừa rồi ngươi cũng đang ngủ không?”

Giang Quyện gật đầu, hai người nhìn nhau, trên người bất giác đều ngửi được hơi thở của đồng loại, nếu như phải dùng một từ để miêu tả tình huống hiện tại, thì có lẽ chỉ có thể là một câu.

… Cá mặn tâm linh tương thông.

Chương kế tiếp