Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 45: Ngày thứ 45 muốn làm cá mặn
Cá mặn gặp cá mặn, thân thiết vô cùng.

Giang Quyện thường xuyên cảm thấy lạc lõng vì bản thân mình là con cá quá mặn nên không hợp với ai, nhưng bây giờ chỉ mới ngủ một giấc xung quanh đã xuất hiện một con cá mặn hoang, cậu không nhịn được xúc động nói: “Thật là trùng hợp.”

Cố Phổ Vọng: “Quả thực là vậy.”

Hôm nay Cố Phổ Vọng lẽ ra phải so tài bắn cung với đám đồng môn ở Quốc Tử Giám, nhưng ở Nghiễm Nghiệp Đường có rất nhiều kẻ ngoan cố không chịu tuân theo kỷ luật, Tế Tửu sợ bọn hắn gây ra rắc rối gì đó rồi cả đám đánh nhau, nên bọn họ phải tìm một nơi khác để so tài.

Cố Phổ Vọng lười di chuyển nên đã lấy cớ đi câu cá, mượn cần câu của người dân gần đó rồi ngủ gà ngủ gật đến tận trưa.

Khi đến đây, cậu ta nhìn thấy xe ngựa dừng ở đó, lập tức nhận ra đó là người đánh xe ngựa của phủ Ly Vương, nhưng không ngờ rằng trên xe vẫn còn có người.

Nếu không phải là Ly Vương thì không cần nói cũng biết người trong đó là ai.

Cố Phổ Vọng hỏi: "Ngươi là Ly Vương phi à?”

Giang Quyện "ừ" một tiếng, trả lời cực hào sảng, cậu hỏi Cố Phổ Vọng: "Còn ngươi là?"

Vừa dứt lời, tiếng đáp trả cách đó không xa vang lên.

"Cố Phổ Vọng…!"

"Đừng câu cá nữa, cút về bắn cung mau!"

Cố Phổ Vọng mỉm cười: "Tại hạ là Cố Phổ Vọng."

Ngừng một chút, cậu ta chân thành nói: “Ngày hôm qua Lục Hoàng tử nói ngươi là một người rất thú vị, hôm nay được gặp mặt, quả nhiên là vậy.”

Câu ta nhìn về phía Giang Quyện bằng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ, vì là những kẻ cùng chung chí hướng với nhau nên cảm xúc gần như muốn tuôn trào. Nếu là một người bình thường, được Cố Phổ Vọng - vốn dĩ là một người kêu ngạo nhưng tài giỏi hơn người đánh giá cao như vậy, chắc chắn sẽ vừa mừng vừa lo. Nhưng sau khi Giang Quyện nghe cậu ta tự giới thiệu xong, không hề có mừng mà chỉ có lo.

Cả người Giang Quyện thộn ra.

Hả???

Cố Phổ Vọng? Tại sao lại là Cố Phổ Vọng?

Tại sao cậu ta lại ở đây?

Giang Quyện vô cùng khiếp sợ, nhưng dù có kinh ngạc đến mức nào, cũng không thể thay đổi sự thật là trong lúc vô tình cậu đã tạo mối quan hệ với một trong những nhân vật chính, thậm chí còn bởi vì cùng là cá mặn nên được đối phương đánh giá cao.

Giang Quyện: "..."

Chuyện này thật sự quá là vô lý.

Giang Quyện không thể nghĩ ra, nhưng vào đúng lúc này, cái người gọi Cố Phổ Vọng vừa rồi cũng đi tới: "Cố Phổ Vọng, ngươi còn ngớ ra đó làm gì, đi thôi!"

Tưởng Khinh Lương còn chưa nói hết lời, sau khi nhìn thấy Giang Quyện ghé vào cửa sổ xe, hắn ta liền sửng sốt một chút, sau đó hỏi cậu: "Sao huynh cũng ở đây?”

Sau khi Tưởng Khinh Lương hỏi xong liền hiểu ra, dựa vào kinh nghiệm phong phú bị ép nhảy xuống sông của hắn ta, hắn ta hết nhìn trái rồi nhìn phải, nói một cách chắc nịch: “Huynh đi cùng Vương gia đến đây đúng không? Vương gia đâu rồi?”

Giang Quyện cũng muốn biết Vương gia đang ở đâu đây. Cậu ngủ lâu như vậy rồi mà hắn vẫn chưa trở lại, Giang Quyện trả lời: “Vương gia đang có việc.”

"Vậy thì đúng lúc." Tưởng Khinh Lương nói: “Đi nào, lát nữa bọn ta sẽ so tài bắn cung, huynh cũng đến chơi cùng đi.”

Giang Quyện: "..."

Tại sao quanh đi quẩn lại, lại quay trở lại điểm xuất phát thế này.

Cậu định lắc đầu, nhưng vốn dĩ Tưởng Khinh Lương không cho cậu cơ hội từ chối: "Mau xuống xe đi, nhanh lên nhanh lên, đợi lát nữa ta thắng sẽ được Thu Lộ Bạch, đến lúc đó sẽ chia cho huynh nửa vò rượu.”

Giang Quyện vẫn không muốn nhúc nhích, kết quả Cố Phổ Vọng lại khẽ nói: "Lục Hoàng tử đã cho người sắp xếp một chỗ nghỉ ngơi rồi, có người cầm quạt nâng ô, còn có cả đồ ăn vặt mát lạnh.”

Quả nhiên chỉ có cá mặn hiểu rõ cá mặn nhất, Giang Quyện lập tức đổi ý: "Ta sẽ tới."

Sau khi Tưởng Khinh Lương nói xong liền rời đi, không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, hắn ta gọi Giang Quyện đến chơi cùng hoàn toàn là bởi vì lần trước ở trong cung có thay đổi cái nhìn rất lớn đối với Giang Quyện.

Chỉ là mới bước đi được hai bước, Tưởng Khinh Lương lại nhận ra một vấn đề lớn khác.

… Tính tình của Cố Phổ Vọng nhạt nhẽo, rủ Giang Quyện cũng không sao hết, nhưng Lục Hoàng tử lại là một khẩu pháo thần công, những ngày Niệm ca vừa rơi xuống nước đó, suốt ngày xắn tay áo lên đi gậy sự, đợi lát nữa nhìn thấy Giang Quyện nói không chừng sẽ bùng nổ mất.

Tưởng Khinh Lương nghĩ tới nghĩ lui, hắn ta không muốn ngâm mình trong nước thêm lần nữa nữa, đành quay đầu lại nói với Giang Quyện: “Tý nữa nếu Lục Hoàng tử có làm gì thì huynh nhớ trốn phía sau ta nhé.”

Giang Quyện không hiểu: "Hả?"

Sự thật đã chứng minh, dự đoán của Tưởng Khinh Lương rất chính xác, ngay khi Tiết Tòng Quân vừa nhìn thấy Giang Quyện, hắn đã bùng nổ ngay tại chỗ.

Hắn đang định nhặt cung tên của mình lên, giả vờ muốn bắn Tưởng Khinh Lương, nhưng đột nhiên hắn lại nhìn thấy một người vốn dĩ nên ngủ trong phủ Ly Vương. Ngay lập tức Tiết Tòng Quân cảm thấy bất ổn, hắn chất vấn Giang Quyện: "Tại sao huynh lại ở đây?"

Giang Quyện chớp mắt mấy cái: "Ta..."

Tưởng Khinh Lương sợ Tiết Tòng Quân sẽ làm gì Giang Quyện, rồi bản thân hắn ta lại bị Ly Vương trừng phạt, bèn vội vàng giải thích: “Ta rủ huynh ấy đến chơi đấy."

Tiết Tòng Quân: "???"

Hắn ta không giải thích còn đỡ, một câu giải thích thôi đã khiến Tiết Tòng Quân trợn tròn con mắt, hắn không thể tin được hỏi Giang Quyện: “Hắn rủ huynh đến đây? Dựa vào cái gì chứ?”

Giọng điệu của Tiết Tòng Quân không cam lòng, Tưởng Khinh Lương tưởng rằng hắn đang đấu tranh cho sự bất công của Giang Niệm, chỉ trích mình không nên như vậy. Hắn đã nhanh chóng chuẩn bị một bộ lời thoại sẵn trong đầu rồi, chẳng hạn như…

Ta thấy con người huynh ấy rất tốt.

Có thể có sự hiểu lầm nào đó giữa huynh ấy và Niệm ca.

Nhưng còn chưa kịp nói lời nào, Tiết Tòng Quân đã bật ra câu tiếp theo, hắn tức giận hỏi Giang Quyện: "Dựa vào cái gì mà ta rủ huynh đến thì huynh không đến, hắn ta gọi huynh đến chơi thì huynh lại đến?”

Tưởng Khinh Lương: "?"

Giang Quyện chột dạ nói: "Lúc đầu ta cũng không muốn đến, nhưng mà…”

Thấy hơi khát, muốn uống nước đá.

Sau khi trầm tư vài giây, Tưởng Khinh Lương cũng kịp phản ứng lại, hắn ta trừng mắt nhìn Tiết Tòng Quân, chậm rãi nói: "Được lắm Tiết Tòng Quân, cả ngày ngoài miệng kêu la muốn ra mặt thay cho Niệm ca, nhưng sau lưng lại lén lút đi tìm Ly Vương phi!”

Ngập ngừng một chút, Tưởng Khinh Lương đắc ý nói: "Kết quả là người ta còn chẳng thèm để ý tới ngươi, cuối cùng lại đến cùng ta.”

Tiết Tòng Quân: "..."

Tiết Tòng Quân không chịu nổi sự uất ức này, hắn sắp tức chết đến nơi rồi, quay đầu sang chỗ khác trừng mắt chất vấn Giang Quyện lần nữa: “Dựa vào cái gì mà huynh lại tới cùng hắn ta?”

Giang Quyện: "..."

Nói đúng ra là cậu theo chân Cố Phổ Vọng, nhưng trực giác của Giang Quyện nói cho cậu biết, nếu cậu nói lời thật lòng ra thì có thể sẽ mở rộng tình hình cuộc chiến, thế là cậu đành phải chớp mắt mấy cái, không hề nói gì.

Cũng may bản tính lắm mồm thích cãi của Tưởng Khinh Lương lại phát tác, chủ động tham gia cuộc chiến: "Dựa vào cái gì mà huynh ấy không thể đi cùng ta?”

Tiết Tòng Quân tức giận nói: "Huynh ấy là Vương phi của Ngũ ca ta, là Quyện ca của ta. Ở trên gia phả là tẩu tử của ta đấy!”

Tưởng Khinh Lương cũng sồn sồn lên: "Ngũ ca của ngươi cũng là biểu ca của ta, huynh ấy cũng coi như là tẩu tử của ta!”

"Chỉ là tẩu tử họ thôi!" Tiết Tòng Quân khinh thường nói, "Huynh ấy là tẩu tử ruột của ta."

"Tẩu tử ruột thì ngon à.” Tưởng Khinh Lương không thèm quan tâm: "Huynh ấy còn là cha của ta nữa kìa!"

Giang Quyện: "???"

Tiết Tòng Quân: "???"

Giang Quyện khiếp sợ nói: "Ta không phải ta không phải, ngươi đừng có nhận bừa cha như thế.”

Tưởng Khinh Lương nhắc nhở cậu: "Hôm đó ở Diệu Linh tự, không phải ta nói nếu như đẩy ta xuống nước, ta sẽ gọi huynh là cha sao.”

Giang Quyện: "..."

Chết tiệt, thật đúng là có chuyện như thế.

Cậu không nói nên lời, Tiết Tòng Quân mắng: "Cha cái của khỉ nhà ngươi, ngươi có gan thì gọi huynh ấy trước mặt Đại Tướng quân đi, Đại Tướng quân chắc chắn sẽ đánh rụng đầu ngươi!”

Tưởng Khinh Lương không chút hoảng sợ: "Dù sao thì người cũng là ta đưa đến, huynh ấy đi cùng với ta là tốt nhất!”

Tiết Tòng Quân không chịu thua: "Ngươi nằm mơ! Huynh ấy đi cùng với ta mới là tốt nhất, hơn nữa thỉnh thoảng ta còn chạy đến đưa bảo bối cho huynh ấy chơi nữa!”

Hai người trừng mắt nhìn nhau, không ai chịu thua ai, ngay lúc đang giằng co không xong, Cố Phổ Vọng bình thản nói: "Các ngươi đi so tài một ván bắn cung trước đi. Ai bắn giỏi nhất thì Vương phi đi cùng với người đó là tốt nhất thiên hạ.”

Tiết Tòng Quân: "Ý kiến hay."

Tưởng Khinh Lương: "Đi?"

Cả hai chấp nhận lời đề nghị của Cố Phổ Vọng, cũng không còn ồn ào nữa, vội vàng chạy đi, mỗi người tự cầm một bộ cung tên, trông cứ như thể đi bắn thi vì lý do như vậy thật.

Giang Quyện: "..."

Rốt cuộc hai tên này là kiểu trẻ trâu trẻ nghé gì vậy?

"Cuối cùng cũng yên tĩnh." Cố Phổ Vọng quay đầu lại hỏi Giang Quyện: "Đi uống nước lạnh không?"

Cậu ta gửi lời mời cá mặn cho Giang Quyện, Giang Quyện vui vẻ nhận lời: "Có."

Hạ công công lấy một ly nước ô mai từ trong túi đựng đá ra, cung kính dâng lên, Giang Quyện nhận lấy uống vài hớp, vẫn chưa đến mùa hè, uống nước lạnh vẫn có chút lạnh, cậu đành phải cầm trên tay, buông xuống trước.

Cố Phổ Vọng thì lại không ngại lạnh, sau khi uống một hớp nước ô mai xong, cậu ta khẽ dựa lên trên cây, nói với Giang Quyện: “Ngươi cứ tự nhiên.”

Đầu của cậu ta cúi thấp xuống, lại bắt đầu ngủ.

Giang Quyện: "..."

Dù chú cá mặn này lại bắt đầu muốn làm cá mặn nữa rồi, nhưng vẫn thấy hơi ngại. Chỗ này không phải ở trên xe ngựa, cho dù Giang Quyện muốn nằm sải lai cùng cậu ta nhưng trong lòng vẫn không vượt qua được rào cản, cậu đành phải tìm một ít chuyện để mình làm.

Hết nhìn bên trái rồi nhìn bên phải, cuối cùng Giang Quyện cũng cầm một mũi tên lên, cậu không biết bắn cung, vậy nên bắt đầu trông bầu vẽ gáo để đánh lừa những người xung quanh.

Đột nhiên một bàn tay nhợt nhạt xa lạ duỗi ra, ngay sau đó có người cúi về phía cậu, giọng nói của nam nhân vừa trầm lại vừa nhẹ: “Cầm sai rồi.”

"Ngón tay này, còn cả cái này nữa…”

Ngón tay trắng nõn của Giang Quyện lần lượt bị đan xen, đối phương tách ngón tay của cậu ra, dẫn dắt để lên dây, nhưng không thả ra mà vẫn giữ nguyên năm ngón tay đang siết chặt.

"Vương gia, ngài về rồi à.”

Giang Quyện vui mừng, vừa định quay đầu nhìn thì lại có một cái tay khác nắm cằm cậu, không cho cậu quay đầu lại, Tiết Phóng Ly phía sau nói: “Dạy em bắn cung.”

Hắn gần như ôm Giang Quyện vào trong ngực, nói xong liền buông bàn tay đang nắm cằm của Giang Quyện ra, đặt lên bàn tay đang cầm cung của Giang Quyện.

Giang Quyện học không quá nghiêm túc, không cho phép cậu quay đầu cậu liền ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi: “Vương gia, ngài đã đi đâu vậy, ta đợi ngài lâu lắm rồi.”

Lúc cậu ngẩng đầu lên, đường nét trên vai và cổ của cậu vô cùng xinh đẹp, lại còn vừa mới ngủ dậy không lâu, tóc mai hơi rối, cả người đều mệt mỏi, lười biếng đến mức đầy hấp dẫn.

Tiết Phóng Ly liếc nhìn cậu, đè nén sự không vui trong lòng, giả vờ thản nhiên hỏi: "Quên mất bổn vương đã nói gì với em trước khi rời đi sao?"

Giang Quyện nhớ lại một chút, nhưng vô ích, cậu thật sự quên mất rồi: "Nói gì cơ?"

Tiết Phóng Ly rũ mắt xuống, "Bổn vương bảo em ở trong xe ngựa đợi đến khi bổn vương trở lại.”

Giang Quyện "ồ" một tiếng: "Vốn dĩ ta ở trên xe ngựa mà, nhưng tỉnh lại mấy lần mà Vương gia vẫn chưa trở lại.”

Tiết Phóng Ly cười như không cười hỏi cậu: "Đang trách bổn vương à?"

Giang Quyện vô tội nhìn hắn, không hề nói gì, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

... Lại chẳng đúng ư?

Lại làm nũng nữa rồi kìa.

Tiết Phóng Ly liếc cậu một cái, không trả lời nữa, chỉ buông tay Giang Quyện ra, nói với cậu: "Tự mình bắn thử đi."

Giang Quyện: "Hả? Ta không biết đâu."

Tiết Phóng Ly trầm giọng nói: "Mới dạy em nắm cung kéo dây cung như thế nào rồi mà.”

Giang Quyện tự tin nói: "Nhưng chúng ta đang nói chuyện nên ta không để ý."

Tiết Phóng Ly: "Vậy để bổn vương dạy em thêm lần nữa.”

Giang Quyện: "Có thể không học được không?"

Cậu vốn dĩ đang chán không có gì làm nên nghịch ngợm chút thôi. Chứ nếu bảo cậu học thật, Giang Quyện chỉ cảm thấy tay đau nhói. Thấy cậu lắc đầu, Tiết Phóng Ly hỏi: “Không muốn học, vậy em chạy tới đây để làm gì?”

Giang Quyện: "Để…"

Vốn dĩ muốn nói mình được rủ đến đây, nhưng dường như trong lòng Vương gia vẫn canh cánh chuyện cậu chạy ra khỏi xe ngựa, vậy nên Giang Quyện không nói gì thêm nữa.

Tiết Phóng Ly nhẹ giọng hỏi, "Hửm? Để làm gì?"

Giang Quyện còn đang nghĩ lấy cớ thì cách đó không xa, cuộc so tài giữa Tiết Tòng Quân và Tưởng Khinh Lương đã kết thúc, xem ra Tưởng Khinh Lương đã thắng, hắn ta hét lớn: "Quyện ca, ta thắng rồi! Huynh đợi đi, đợi tý nữa ta sẽ cho huynh uống Thu Lộ Bạch cùng!”

Tiết Tòng Quân bắn cung thua, nhưng miệng lại không chịu nhận thua: “Ai cho ngươi gọi là Quyện ca, huynh ấy mới là Quyện ca của ta! Cứ cho là ngươi thắng đi, nhưng ta đi cùng Quyện ca của ta vẫn là tốt nhất, ngươi mau cút đi!”

Sao Giang Quyện lại tới đây, rõ ràng hai người bọn họ không thể thoát khỏi liên quan.

Tiết Phóng Ly mỉm cười, chậm rãi nói: "Bổn vương lại không biết em thân thiết với bọn họ như vậy từ khi nào đấy.”

Giang Quyện thành khẩn nói: "Ta không thân với bọn họ."

Tiết Phóng Ly: "Thật không?"

Giang Quyện đang định gật đầu thì Tiết Phóng Ly lại nắm lấy tay cậu, mở cung, kéo dây cung, "phốc" một tiếng, một mũi tên bắn ra.

Tiếng xé gió truyền đến, Tiết Tòng Quân giật mình, "viu" một cái, mũi tên xẹt qua mặt hắn ta, trúng hồng tâm.

Tiết Tòng Quân ngẩn người, một lúc sau hắn ta mới phản ứng lại, định nhảy dựng lên muốn mắng chửi người: “Là ai...”

Hắn ta ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Ngũ ca của hắn ta, Tiết Tòng Quân rùng mình một cái, đột ngột nuốt chữ “mắt mù” về, miễn cưỡng nở nụ cười chào hỏi: “Ngũ ca, huynh đến rồi đấy à.”

Đưa tay sờ mặt mình, Tiết Tòng Quân nhịn lên nhịn xuống, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, bực bội hỏi Tiết Phóng Ly: "Ngũ ca, đệ có làm gì đâu, tại sao mũi tên này của huynh lại nhắm về phía đệ?”

Tiết Phóng Ly nâng mí mắt lên, giọng điệu bình thản: “Đệ đi bằng chân trái trước.”

Tiết Tòng Quân: "???"

Vừa dứt lời, Tiết Phóng Ly lại cười như không cười liếc nhìn Tưởng Khinh Lương, người Tưởng Khinh Lương cứng đờ, quay đầu nhìn dòng sông bên cạnh, hắn ta đã quá quen với cảnh tượng này rồi, quen thuộc đến mức không cần phải đợi Tiết Phóng Ly mở miệng nói gì thì Tưởng Khinh Lương đã tự giác mở miệng.

"Vương gia, lẽ nào vòng tay của ngài cũng rơi ở chỗ này hả? Vậy để ta xuống sông tìm cho ngài nhé.”

Sau khi nói xong liền ‘tõm’ một tiếng, Tưởng Khinh Lương nhảy xuống nước, cả quá trình quen đường quen nẻo đến nỗi khiến người khác đau lòng.

Tiết Phóng Ly nhếch môi, mặt mày lạnh lùng, sau khi giải quyết hai người này xong, vốn định đưa Giang Quyện rời đi, kết quả là khi hắn cụp mắt xuống lại thây Giang Quyện đang nhìn mình.

Giang Quyện khẽ nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

Một lúc sau, Giang Quyện mới hỏi Tiết Phóng Ly: "Vương gia, vừa nãy ngài cố ý hù dọa Lục Hoàng tử sao?”

Tiết Phóng Ly “ừm” một tiếng, không mặn không nhạt nói: “Tại nó ồn ào quá.”

Giang Quyện gật đầu, chậm rãi nói: "Ngày trước… chính là ngày thành hôn đó, khi ta vừa xuống kiệu, ngài cũng bắn mấy mũi tên về phía ta, cũng là muốn hù dọa ta sao?”

Chương kế tiếp