Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 53: Ngày thứ 53 muốn làm cá mặn
Bánh đậu tía cho dù có ngon tới đâu đi chăng nữa thì Giang Quyện cũng không nuốt nổi.

“Vương gia đâu rồi?”

Đúng là sợ cái gì thì cái đó tới, Giang Quyện vô cùng lo lắng, cậu chau mày: “Nghiêm trọng không?”

Cao quản sự không nói gì, chỉ nói: “Vương phi, ngài đi theo ta đi.”

Trời vẫn còn đang mưa, Giang Quyện đi được vài bước thì Lan Đình vội vàng cầm ô đuổi theo cậu, Cao quản sự lén quay đầu lại nhìn một cái, trong lòng vô cùng chột dạ.

Haiz, ông ta cũng không còn cách nào khác.

Cả đêm Vương gia không ngủ, đúng là mới sáng sớm đã đi mua bánh đậu tía cho Vương phi, nhưng vốn dĩ là hắn không ngủ được.

Còn về chuyện cảm lạnh, Vương gia bắt đầu ho ra máu là giả, tất cả đều là giả, Vương gia chỉ đang mượn chuyện này để lấy được sự thương hại của Vương phi thôi.

Cao quản sự biết được chân tướng nhưng lại không thể nói thật, dù sao lần này Vương phi tức giận với Vương gia cũng là do ông ta lắm mồm.

Có thể giữ được cái mạng nhỏ này hay không tất cả đều nhờ vào Vương phi, nhưng ngày nào Vương phi chưa nguôi giận thì ngày đó Cao quản sự vẫẫn còn nơm nớp lo sợ, vì Vương gia không vui thì có thể ông ta sẽ là người chịu khổ.

Cao quản sự có thể làm được gì chứ?

Ông ta chỉ có thể thầm trách móc Vương gia trong lòng, thành thật phối hợp với Vương gia để “dụ” Vương phi tới.

Tới Lương Phong viện, nha đầu đi qua đi lại, trong tay cầm chiếc thau vàng, chiếc khăn chìm trong vương dính máu, Giang Quyện vừa nhìn thấy trong lòng lại càng lo lắng hơn.

“… Vương gia.”

Cậu hoảng sợ bước vào trong, người đàn ông đang dựa vào giường, nghiêng mắt nhìn sang.

Bình thường Tiết Phóng Ly mặc đồ đậm màu, trường bào khoa trương, phức tạp nhưng hôm nay hắn lại mặc đồ nhạt màu. Thần sắc mệt mỏi, cảm giác như đang ốm, vẻ bề ngoài vốn dĩ rất nổi bật lúc này cũng lộ ra vài phần nho nhã.

“Ngài làm sao vậy?”

Tiết Phóng Ly thấy vậy, liếc mắt nhìn qua rồi cuối cùng nhìn sang Cao quản sự. Hắn lạnh lùng nói: “Bổn vương đã dặn dò ngươi như thế nào?”

Cao quản sự: “…”

Ông ta lắp bắp nói: “Nô tài, nô tài…”

“Vương gia, ngài đừng trách ông ấy, là do ta cứ hỏi dồn.”

Giang Quyện sợ Cao quản sự vì mình mà lại bị trách tội nên vội vàng nói thay cho ông ta. Cao quản sự xấu hổ cúi đầu, trong lòng lại thở dài một hơi.

Haiz, Vương phi có tấm lòng lương thiện như vậy, thật không đáng để ông ta lừa dối.

Vương gia cũng vậy, suốt ngày ỷ vào tấm lòng lương thiện của Vương phi để bắt nạt cậu, đúng là không ra gì.

Giang Quyện lo lắng hỏi: “Vương gia, ngài sao rồi?”

Tiết Phóng Ly nói chuyện như lúc bình thường: “Bổn vương không sao.”

Sắc mặt hắn nhợt nhạt, thần sắc mệt mỏi, làm gì giống như không làm sao chứ. Giang Quyện lại hỏi: “Thái y đã tới chưa?”

Tiết Phóng Ly gật đầu: “Bảo bổn vương tĩnh dưỡng mấy ngày.”

Giang Quyện “ừm” một tiếng nhưng cuối cùng vẫn không yên tâm, cậu vẫn còn định nói gì nữa nhưng Tiết Phóng Ly làm như không có chuyện gì, hỏi bâng quơ: “Em đã nếm thử bánh đậu tía chưa?”

“Thích không?”

Vương gia vì bánh đậu tía mà nôn ra máu, vậy mà vẫn còn hỏi cậu có thích hay không. Giang Quyện chậm chạp lắc đầu: “Không thích.”

Nghe cậu nói không thích, Tiết Phóng Ly cũng không có phản ứng gì, hắn vẫn bình thản nói: “Không thích thì thôi, lần sau ta mua loại khác cho em nếm thử.”

Giang Quyện sửng sốt: “Vương gia…”

Tiết Phóng Ly: “Hửm?”

Hôm qua Vương gia nói dối, thật sự Giang Quyện cũng hơi tức giận, nhưng bây giờ cậu lại bị làm cho cảm động, lông mi cậu cụp xuống, khẽ thở dài một hơi: “Ta lừa ngài thôi.”

“Ta thích ăn bánh đậu tía, chỉ là…”

Giang Quyện: “Sức khỏe của ngài không tốt, lần sau ngài đừng đội mưa đi mua bánh đậu tía cho ta nữa.”

Tiết Phóng Ly nhìn cậu một lúc, biết Giang Quyện đã được dỗ dành xong, hắn khẽ cười một tiếng rồi nhận lời: “Được, bổn vương nghe em.”

Nói xong, Tiết Phóng Ly vẫy tay, cho tất cả mọi người lui xuống rồi mới nói với Giang Quyện: “Tới đây nằm cùng bổn vương một lúc.”

Vốn dĩ Giang Quyện cũng đang định ngủ nướng nên không giận dỗi gì với Vương gia nữa. Cậu cởi giày tất ra, định leo vào bên trong, nhưng khi cậu mới đặt đầu gối lên thì có một bàn tay đặt lên eo cậu, làm cậu ngã nhào vào một vòng tay ấm áp.

Giang Quyện va người vào đó, nhưng lúc này cậu lại không kêu đau cho mình mà chỉ quan tâm hỏi: “Vương gia, ngài không sao chứ?”

Tiết Phóng Ly cúi đầu, tựa cằm lên đầu Giang Quyện, hắn ngửi mùi hương trên người thiếu niên, tham lam gần như muốn hút hết không khí thuộc về cậu, giọng nói vừa trầm vừa khàn: “Sao có thể không sao được chứ?”

Mùi hương trên người thiếu niên có khả năng xoa dịu cơn tức giận và cộc cằn của hắn, thậm chí đến cả cơn đau đầu đã hành hạ hắn bao nhiêu năm nay cũng dịu đi rất nhiều.

Xa cách nhau một đêm, Tiết Phóng Ly thèm khát được ôm Giang Quyện vào lòng một lần nữa, vô cùng nhung nhớ hương thơm thuộc về cậu thiếu niên.

Mà lúc này, vòng tay của hắn cuối cùng cũng được lấp đầy lần nữa.

Giang Quyện: “Hả?”

Cậu giật mình, vội vàng ngồi dậy, nhưng bàn tay đang để trên người cậu như thế chỉ muốn ghim chặt cậu vào trong lồng ngực, Giang Quyện chỉ có thể hỏi Tiết Phóng Ly: “Va vào làm ngài đau rồi sao?”

Mùi hương ngọt ngào thoang thoảng vấn vít trong khoang mũi của hắn, Tiết Phóng Ly nhắm mắt lại thư giãn, vui vẻ nói: “Em nghĩ bổn vương là em sao?”

Giang Quyện ngẩn người một lát, lúc này cậu mới nhận ra là Vương gia đang cười mình sợ đau, Giang Quyện ngẩng đầu lên nhìn hắn một lúc rồi lại nằm lại lên người hắn, buồn chán nói: “Không đau thì thôi vậy.”

… Nể tình vương gia đang bị bệnh, cá mặn như cậu đại lượng, tạm thời không tính toán với hắn.

Tiết Phóng Ly thấp giọng cười một tiếng, nhấc tay vuốt ve gáy Giang Quyện.

Bên ngoài mưa như trút nước, trong phòng lại yên ắng tĩnh mịch, Giang Quyện nằm trong lòng Tiết Phóng Ly, chẳng mấy chốc đã thiêm thiếp ngủ đi. Chỉ là trước khi ý thức đi chơi xa, tự nhiên cậu lại nhớ tới chuyện gì đó, thế là lại nắm lấy cánh tay áo của Tiết Phóng Ly: “Vương gia.”

Tiết Phóng Ly nhìn xuống: “Sao vậy?”

Giang Quyện nói thầm thì: “Suýt chút nữa quên mất chuyện quan trọng nhất.”

Tiết Phóng Ly nhìn cậu, Giang Quyện nói rất nghiêm túc: “Về sau ngài đừng lừa ta nữa được không?”

“… Ta thật sự không thích bị giấu diếm.”

Cậu nói như vậy nghĩa là đã không còn tính toán chuyện ngọc bội nữa rồi, nhưng cậu muốn Tiết Phóng Ly hứa về sau sẽ không lừa cậu nữa. Nhưng Tiết Phóng Ly không lập tức trả lời ngay mà hỏi vu vơ: “Em đã từng lừa dối bổn vương chưa?”

Giang Quyện suýt nữa buột miệng nói ra hai chữ “không có” nhưng tự nhiên cậu nhớ ra là mình cũng đang lừa Vương gia chuyện bệnh tim.

Giang Quyện im lặng mấy giây rồi lại bổ sung thêm: “Những lời nói bất đắc dĩ thì có thể, còn lại thì không….”

Chuyện bệnh tim là thiết kế có sẵn của nhân vật, cậu cũng không thường xuyên sử dụng, chỉ thỉnh thoảng không muốn hoạt động thì mới dùng một chút.

Có lẽ cũng không có gì quá đáng đâu nhỉ?

Dù sao Vương gia cũng không sống được lâu, cậu diễn đến khi Vương gia qua đời thì chuyện bệnh tim cũng đã qua.

Giang Quyện tự an ủi mình như vậy nhưng vẫn còn hơi chột dạ, cậu vùi đầu vào vai của Tiết Phóng Ly, Tiết Phóng Ly liếc nhìn cậu nhưng không để tâm lắm.

Những lời nói dối của Giang Quyện chỉ là mấy câu nói ngược, nói giảm nói tránh, vô hại, nhưng….

Có hai chuyện mà cậu thiếu niên bị hắn lừa từ đầu đến cuối.

Giang Quyện hiểu nhầm hắn ho ra máu. Bệnh tim của cậu phát tác càng lúc càng thường xuyên, có lẽ là cậu không chịu được bao lâu nữa, chuyện ho ra máu thật không có gì để sợ.

Ngoài ra, còn một chuyện mà cậu thiếu niên cũng bị hắn lừa trắng trợn.

Là cậu thiếu niên tưởng rằng hắn là người tốt.

Hắn cũng đang cố gắng để đóng vai một người tốt.

Trong lòng Tiết Phóng Ly khẽ thở dài một hơi, mí mắt từ từ hạ xuống.

Nếu Giang Quyện phát hiện ra bộ mặt thật của hắn thì liệu có cảm thấy sợ hãi không?

Giang Quyện có còn muốn thân cận với hắn như vậy nữa hay không?

Nghĩ đến đây, hai mắt Tiết Phóng Ly khẽ nhắm lại, trong lòng dâng lên chút bực bội, thần sắc cũng trở nên u ám hơn.



Dưỡng Tâm điện

“Truyền… Phò mã Đô úy Tô Phỉ Nguyệt.”

Uông tổng quản lên giọng gọi, không lâu sau, có người từ từ bước vào, Tô Phỉ Nguyệt thong thả hành lễ, không hề hoang mang, sợ hãi: “Thần… Tô Phỉ Nguyệt bái kiến Bệ hạ.”

Hoằng Hưng Đế ngồi ở một bên, thản nhiên nhìn y hành lễ, ông cũng không ra lệnh cho y đứng lên, Tô Phỉ Nguyệt không hề cảm thấy không thoải mái, đứng quỳ bình thản, để mặc cho Hoằng Hưng Đế đánh giá.

“Bao nhiêu năm trôi qua mà ngươi vẫn không hề thay đổi.”

Một lát sau, Hoằng Hưng Đế mới nói ra một câu đó và xua tay: “Đứng dậy đi.”

Tô Phỉ Nguyệt đứng lên, y đã tuổi ngoài bốn mươi nhưng khuôn mặt không hề lộ ra dấu hiệu của tuổi tác, Tô Phỉ Nguyệt cười lấy lòng: “Điện hạ cũng vẫn anh võ bất phàm như vậy.”

Hoằng Hưng Đế cười hừ một tiếng: “Trẫm nghe Chiếu Thời nói mấy năm nay ngươi vẫn chơi bời lông bông, cả ngày chỉ biết uống rượu câu cá.”

Tô Phỉ Nguyệt suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng không phải là chơi bời lông bông, thỉnh thoảng thần cũng làm chút việc nghiêm túc.”

Hoằng Hưng Đế hứng thú: “Ồ? Chuyện gì?”

Tô Phỉ Nguyệt chậm rãi nói: “Vẽ lông mày cho Phù Oanh, rồi vẽ cả hoa điền.”

Phù Oanh mà y nhắc đến chính là Trưởng Công chúa, Hoằng Hưng Đế mắng: “Bớt đùa cợt với trẫm đi.”

Sau khi mắng xong, Hoằng Hưng Đế lại nói: “Trước kia ngươi từng là Trạng nguyên của trẫm, là môn sinh xuất sắc của Bạch Tuyết Triêu, vậy mà bây giờ chỉ biết ăn chơi, không làm được trò trống gì, trong lòng ngươi không cảm thấy có chút hối hận nào sao?”

Tô Phỉ Nguyệt cười cười, nói rất thản nhiên: “Bệ hạ, thần cũng không còn cách nào khác, ai bảo cái chuyện ăn bám này quá hay.”

Hoằng Hưng Đế lại mắng y một câu rồi nói: “Trước khi ngươi và Phù Oanh ra khỏi kinh, trẫm đã định gọi ngươi vào cung, nhưng ngươi chạy quá nhanh, Phù Oanh lại ngăn cản hết lần này đến lần khác nên trẫm mới không nói gì, hiện giờ bạn cũ ngươi đã gặp rồi, non nước ngươi cũng thăm thú một vòng rồi, cũng nên cùng chia sẻ nỗi lo với trẫm rồi chứ?”

Tô Phỉ Nguyệt không trả lời, chỉ nói: “Thế còn phải xem nỗi lo của Bệ hạ có khó giải quyết không?”

Hoằng Hưng Đế không thèm liếc nhìn y: “Trong mấy đứa con trai của trẫm, ngươi cảm thấy ai là người có thể gánh vác việc lớn nhất?”

“Mấy năm nay, trẫm làm mọi chuyện càng lúc càng không theo ý mình, chuyện lập trữ trước đây trẫm cứ để lại hết lần này đến lần khác, bây giờ thấy không thể lần lữa thêm nữa.”

Tô Phỉ Nguyệt im lặng một lát rồi hỏi Hoằng Hưng Đế: “Bệ hạ muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối.”

Hoằng Hưng Đế nhìn y dò xét: “Nói gì dễ nghe trước đi.”

Tô Phỉ Nguyệt liền nói: “Lúc thần đảm nhận vị trí Thiếu phó đã từng tiếp xúc với hai vị Hoàng tử. Đại Hoàng tử là người cương trực, tính tình kiên nghị, Ngũ Hoàng tử… Ly Vương Điện hạ thì mưu trí tinh quái, khi còn nhỏ đã có uy thế, còn về Lục Hoàng tử…”

“Quá lương thiện, thật thà.”

Hoằng Hưng Đế gật đầu: “Những lời này của ngươi đúng là dễ nghe.”

Hoằng Hưng Đế dừng lại một lát rồi lại nói: “Còn lời nói thật thì sao?”

Tô Phỉ Nguyệt nói rất chân thành: “Đều không thể gánh vác được việc lớn. Chi bằng Bệ hạ làm thêm vài năm nữa, xem trong các hoàng tôn có ai có thể gánh vác được không.”

Hoằng Hưng Đế nghe xong không tức giận, chỉ hỏi y: “Vì sao Lão Ngũ không được?”

“Lão Ngũ từ bé đã có tư chất tốt, còn về những chuyện khác… như uy thế của nó là ngươi đang nói nó vui mừng thất thường, thủ đoạn tàn nhẫn đúng không? Những thứ đó có thể kiểm soát được.”

Tô Phỉ Nguyệt chau mày nhắc nhở ông: “Bệ hạ, hiện giờ còn chẳng có ai có thể kiểm soát Vương gia, đến sau này lấy đâu ra người kiểm soát nổi Vương gia đây?”

Hoằng Hưng Đế nói: “Từ sau khi thành thân, tính tình của Lão Ngũ đã tiết chết rất nhiều, không phải Phù Oanh chuẩn bị yến tiệc sao, tới lúc đó ngươi nhìn lại mà xem.”

Tô Phỉ Nguyệt không quan tâm đến những lời đó mà chỉ nói: “Từ đầu đến cuối Bệ hạ không lập Thái tử là vì trong triều có quá nhiều đại thần oán trách Vương gia phải không? Những người khác tạm thời không nhắc tới nhưng đến cả Tưởng Tướng quân và Cố Thừa tướng cũng thường xuyên khuyên ngăn Bệ hạ, đến bọn họ cũng vô cùng lo lắng.”

Lần này Hoằng Hưng Đế không nói gì nữa, ông ngừng lại một chút, Tô Phỉ Nguyệt lại nói: “Những thứ này đều không quan trọng, giang sơn là giang sơn của Bệ hạ, vị trí thiên tử, Bệ hạ chọn ai cũng được, chỉ là…”

“Bệ hạ, theo như thần thấy, hình như Vương gia không hề có ý này, Bệ hạ có muốn cho Vương gia thì Vương gia cũng chưa chắc đã nhận.”

Rào một tiếng, mưa to hơn, Hoằng Hưng Đế chậm chạp ngẩng đầu lên, một lúc lâu sau, ông mới bừng tỉnh, nói ra một câu: “Đúng vậy, nó hận trẫm như vậy cơ mà.”

“Cho dù trẫm cho nó thì nó cũng chưa chắc đã nhận…”

Chương kế tiếp