Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 54: Ngày thứ 54 muốn làm cá mặn
Tiết Phóng Ly phải tĩnh dưỡng, Giang Quyện liền cùng hắn tĩnh dưỡng vài ngày.

Đương nhiên, nói là ở cùng Vương gia nhưng Giang Quyện lại nằm sải lai tận hưởng rất vui vẻ. Hàng ngày không có việc gì, cậu cứ nằm trên giường, tới khi mệt thì lại chuyển sang ghế tháp đổi chỗ, hoạt động xong lại trèo lại về bên cạnh Vương gia, bị hắn ôm vào lòng, bắt đầu một lượt ngủ cùng nữa…

Xét trên một ý nghĩa nào đó thì Giang Quyện đã nhận được niềm vui từ cuộc sống của một chú cá mặn, chỉ có điều là…

Chiều tối hôm đó, Tiết Phóng Ly vỗ khẽ vào người Giang Quyện: “Dậy đi nào.”

Giang Quyện nằm đây ba ngày, những đồ chơi cậu dùng để giết thời gian nhìn đâu cũng thấy có, Giang Quyện xoay chiếc khóa Lỗ Ban trên tay rồi cúi đầu hỏi: “Sao vậy?”

“Tới phủ Công chúa.”

Giang Quyện ngẩng đầu lên ngơ ngác: “Cái gì mà tới phủ Công chúa chứ?”

Tiết Phóng Ly nói rất bình thản: “Tấm thiệp mà em nhận được.”

Giang Quyện suy nghĩ mấy giây, cuối cùng cũng nhớ ra mấy ngày trước, Vương gia đi mua bánh đậu tía cho hắn, hôm đó Giang Quyện đã nhận được một tấm thiệp từ phủ Công chúa.

Lại phải làm nghề rồi, Giang Quyện thở dài một hơi, liếc nhìn Tiết Phóng Ly.

… Đợi đến khi Vương gia chết thì không cần làm nghề nữa đâu nhỉ?

Hình như Tiết Phóng Ly có thể cảm nhận được là cậu đang nhìn sang: “Sao vậy?”

Giang Quyện lắc đầu nguầy nguậy, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lúc cậu nhận thiệp buồn ngủ quá, không nhớ ai là người tới cũng không đọc kỹ tấm thiệp, cậu hỏi Tiết Phóng Ly: “Vương gia, là vị Công chúa nào vậy?”

Tiết Phóng Ly: “Trưởng Công chúa.”

Giang Quyện: “Hả???”

Giang Quyện kinh hãi.

Cậu phản ứng mạnh như vậy đơn giản là vì Trưởng Công chúa và Phò mã thân phận đặc biệt, hơn nữa còn có một tình tiết rất liên quan tới bọn họ.

“Sau khi trọng sinh tôi thành đoàn sủng” là một sảng văn, nhưng cho dù là sảng văn thì cũng cần phe phản diện để cân bằng, tạo ra một chút mâu thuẫn. Trong quyển tiểu thuyết này, ngoại trừ tên pháo hôi mới nhảy mấy cái đã đi đời trong phần mở đầu thì Phò mã và Trưởng công chúa coi như là những nhân vật phản diện rất quan trọng.

Phụ mẫu của An Bình Hầu mất sớm, Phò mã và Trưởng Công chúa thương hắn nhỏ tuổi mồ côi, đón về bên cạnh tự mình dạy dỗ. Đối với An Bình Hầu, hắn coi Phò mã và Trưởng công chúa - hai người đã nuôi dưỡng hắn thành người như thân sinh phụ mẫu, An Bình Hầu rất kính trọng và cũng rất coi trọng hai người bọn họ.

Nhưng trong chuyện hôn sự của An Bình Hầu thì bọn họ lại mâu thuẫn. Phò mã và Trưởng Công chúa nhắm trúng Giang Quyện, còn An Bình Hầu thì lại một lòng ái mộ Giang Niệm. Ở phần mở đầu câu chuyện, Trưởng Công chúa và Phò mã ra ngoài thăm bạn cũ, vậy nên bọn họ không hề hay biết rằng An Bình Hầu nhân lúc bọn họ không có nhà đã đi từ hôn, rồi lại vào cung thỉnh cầu Hoằng Hưng Đế ban hôn cho mình.

Dựa theo tình tiết trong truyện thì sau khi Trưởng Công chúa và Phò mã về kinh, bọn họ tổ chức một buổi yến tiệc, biết không thể giấu được nữa nên An Bình Hầu mới nói cho hai người bọn họ chuyện từ hôn. Trưởng Công chúa vô cùng kinh ngạc, còn Phò mã thì nổi giận đùng đùng, không chỉ An Bình Hầu bị giáo huấn cho một trận mà thụ chính cũng bị làm cho điêu đứng một phen.

Giang Quyện nhớ lại tình tiết trong câu chuyện liền cảm thấy hơi sợ hãi, sợ bị ghi thù lần nữa, Giang Quyện hỏi Tiết Phóng Ly: “Vương gia, ta có thể không đi không?”

“Đã nhận thiệp rồi thì cứ đi một chuyến rồi về.”

“... Thôi được.”

Cho dù có không tình nguyện thế nào thì Giang Quyện cũng đã nhận thiệp, hơn nữa công công còn đặc biệt nhắc đến chuyện Trưởng Công chúa muốn gặp Ly Vương phi, lúc đó Giang Quyện đã đồng ý, cậu chỉ biết nói: “Vậy chúng ta đi nhanh về nhanh.”

Chỉ cần cậu chạy đủ nhanh thì các tình tiết trong truyện sẽ không đuổi kịp cậu đâu.

Hơn nữa, những tình tiết trước đây cậu cũng đã chạy thoát biết bao nhiêu lần, lần tới phủ Trưởng Công chúa, trong nguyên văn thì đáng ra cậu đã cắn lưỡi tự vẫn, nhưng hiện giờ không phải vẫn sống rất tốt sao, nói không chừng sự thay đổi này sẽ sinh ra hiệu ứng cánh bướm, làm các tình tiết thay đổi một lần nữa.

Giang Quyện an ủi bản thân mình, cậu ngồi dậy để Lan Đình chải đầu cho mình mà không hề biết Tiết Phóng Ly đang ngồi dựa vào giường, nhìn mình suy tư.

Sợ cái gì chứ?

Trong yến tiệc của Trưởng Công chúa không có sài lang hổ báo, sao cậu lại sợ hãi như vậy chứ?

Cậu không muốn đi, vốn dĩ Tiết Phóng Ly có thể nói vậy không cần đi nữa, nhưng thấy Giang Quyện sợ hãi như vậy, Tiết Phóng Ly lại cảm thấy nhất định phải đi xem thử.

Vương phi của hắn, đến hắn còn luôn nâng niu trong lòng, sợ rơi sợ vỡ, thì người khác càng nên kính cậu, trọng cậu.

Tiết Phóng Ly nhìn xuống, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.



Phủ Trưởng Công chúa

Trong buổi yến tiệc hôm nay, Trưởng Công chúa mời không ít người, Giang Quyện và Tiết Phóng Ly đến muộn, lúc hai người đến nơi khách khứa đã tới hơn một nửa, trong phủ vô cùng náo nhiệt.

Hai người vừa bước ra khỏi xe ngựa thì công công của Phủ Trưởng Công chúa đã vội vàng chạy tới tiếp đón, sau khi hành lễ xong liền cung kính nói: “Vương gia, Trưởng Công chúa sai nô tài ở đây chờ ngài, Trưởng Công chúa có chuyện muốn thương lượng với ngài, mời ngài qua đây nói chuyện với Công chúa trước đã.”

Giang Quyện nhìn Tiết Phóng Ly, vốn dĩ cậu chỉ định đi dạo một lát rồi về, xem ra tạm thời không chạy được rồi, cậu liền nói với Tiết Phóng Ly: “Vương gia, ngài đi nhanh về nhanh nhé.”

Tiết Phóng Ly hỏi: “Không đi cùng bổn vương sao?”

Giang Quyện lắc đầu: “Ta không muốn đi, ta chờ ngài về.”

Tiết Phóng Ly nhìn cậu, khẽ gật đầu, nói nhỏ dặn dò: “Nếu có kẻ không có mắt, chọc em tức giận thì em không cần kiêng dè, cứ thẳng tay xử lý là được.”

“Em là Vương phi của bổn vương, em muốn làm gì cũng được.”

Giang Quyện chớp mắt, không hiểu vì sao tự nhiên Vương gia lại nói những lời này, nhưng cậu vẫn gật đầu: “Được, ta nhớ rồi.”

Tiết Phóng Ly đi gặp Trưởng Công chúa, một gã chạy việc chạy tới, dẫn Giang Quyện vào trong, chỉ là đi chưa được vào bước thì đã có người gọi cậu lại.

“Đệ đệ.”

Giang Niệm khẽ gọi cậu một tiếng: “Đúng là trùng hợp, ta vừa xuống xe ngựa thì gặp đệ.”

Giang Quyện đánh liều quay đầu lại, nhìn trái nhìn phải cũng may chỉ có một mình Giang Niệm, không phải hai chuyện xui xẻo cùng xảy ra một lúc, cậu thở phào một hơi, cũng lịch sự chào hỏi một câu: “Ca ca.”

Chuyện mấy ngày trước xảy ra trong Thừa Đức điện, Giang Quyện cảm thấy xấu hổ nên mới nhìn tới nhìn lui, nhưng trong mắt của Giang Niệm thì hành động đó lại làm cậu ta hiểu lầm.

“Hầu gia không có ở đây.”

Giang Niệm nhìn gương mặt của Giang Quyện, mấy hôm nay gương mặt này đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của cậu ta, Giang Niệm có oán hận, tức giận đến đâu thì cũng không thể không thừa nhận người đệ đệ của cậu ta đúng là tuyệt sắc.

Nhưng dù cậu có đẹp đến đâu đi chăng nữa thì có thể làm sao chứ?

Giang Quyện một lòng ái mộ An Bình Hầu, đến giờ nhìn thấy mình vẫn còn vô thức tìm kiếm hình bóng của An Bình Hầu, An Bình Hầu vĩnh viễn là thứ cậu cầu mà không được.

Huống hồ gì là về sau An Bình Hầu sẽ đăng cơ, người đệ đệ này của cậu ta thật sự đã bỏ lỡ quá nhiều, quá nhiều, giữa cậu ta và Giang Quyện, người thua vĩnh viễn không thể nào là cậu ta.

Nghĩ đến đây, Giang Niệm khẽ mỉm cười, nỗi tức giận và oán hận trong những ngày gần đây cuối cùng cũng biến mất, trong lòng cũng mơ hồ sinh ra mấy phần cảm giác vượt trội.

Cậu ta bước tới gần, vẻ mặt tươi tỉnh lên, không còn nhìn thấy sự oán hận trước đây nữa, Giang Niệm cười ha ha, nói: “Đệ đang tìm Vương gia sao? Ngài ấy bị Phò mã gọi đi rồi, Hầu gia nói chuyện của chúng ta cũng nên…”

Lời nói đến đó tự nhiên ngừng lại, Giang Niệm làm như lỡ miệng, xin lỗi Giang Quyện: “Ta không nên nói với đệ những điều này, dù sao trước đây đệ cũng ái mộ Hầu gia lâu như vậy.”

Nói xong, Giang Niệm nhìn Giang Quyện lo lắng, bề ngoài thì có vẻ vô cùng lo lắng nhưng thực tế là cậu ta đang thoải mái tận hưởng biểu cảm trên gương mặt Giang Quyện.

Trước đây lần nào cũng vậy, nếu muốn chọc tức Giang Quyện thì cậu ta chỉ cần nhắc tới An Bình Hầu như vậy rồi giả vờ chọc ngoáy cậu vài câu, người đệ đệ này của cậu ta một khi tức lên thì cũng sẽ cắn người.

Lần cắn đau nhất chính là lần Giang Quyện đẩy cụa ta xuống hồ, nhưng cũng chính cú đẩy đó của Giang Quyện đã giúp cậu ta có được tất cả mọi thứ.

Nghĩ đến đây, ý cười trong mắt của Giang Niệm càng rõ ràng hơn.

An Bình Hầu đi gặp Phò mã rồi sao?

Chắc là để nói với Phò mã chuyện từ hôn.

Tình tiết có thể có sự thay đổi nhưng theo thiết kế của nguyên tác thì Phò mã và Trưởng Công chúa không thích Giang Niệm, từ khi thụ chính trùng sinh, ngay từ lần đầu gặp bọn họ đã có ác ý, hơn nữa còn là nhân vật không thể công lược được. Giang Quyện nhìn cậu ta đầy thông cảm: “Như vậy sao?”

Thông cảm?

Cậu ta đang thông cảm cái gì vậy chứ?

Từ đầu tới cuối Giang Niệm cứ nhìn chằm chằm vào mặt Giang Quyện nên đương nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt này của cậu, Giang Niệm không thể tin được, càng cảm thấy rất hoang đường.

Từ lúc nào mà đến cả Giang Quyện cũng có thể thông cảm với cậu ta?

Sự thông cảm của Giang Quyện đương nhiên làm cho cậu ta cảm thấy tức giận, Giang Niệm cũng vô cùng căm ghét sự thương hại trong ánh mắt đó. Trong mắt cậu ta, nếu nhất định phải có sự thông cảm thì đó phải là do cậu ta dành cho Giang Quyện.

Giang Niệm không thể cười tiếp được nữa: “Đệ…”

Giang Quyện không chú ý tới sự thay đổi trong ánh mắt của cậu ta, chỉ an ủi như một thói quen: “Không sao đâu, Hầu gia đã vào cung xin Điện hạ ban hôn cho hai người rồi.”

Giang Niệm: “?”

Những lời chưa nói ra cứ thế được nuốt thẳng xuống, Giang Niệm hỏi cậu: “Cái gì? Điện hạ đã ban hôn rồi sao?”

Giang Quyện: “Đúng vậy, huynh không biết sao?”

Đúng là Giang Niệm không hề biết. An Bình Hầu chỉ nói với cậu ta là Phò mã nhìn trúng Giang Quyện hơn nên cậu ta định nhân lúc Phò mã và Trưởng Công chúa không có ở phủ, vào cung xin Hoằng Hưng Đế ban hôn, chỉ là về sau khi Giang Niệm hỏi đến chuyện này, An Bình Hầu lại nói không rõ ràng nên Giang Niệm chỉ coi như Hầu gia đang tự có tính toán.

Hóa ra là đã ban hôn rồi.

Nhưng đã ban hôn rồi vì sao lại không nói cho cậu ta biết.

Giang Niệm lẩm bẩm: “Ta thật sự không biết.”

Giang Quyện à một tiếng, trong lòng hơi chột dạ: “Vậy có thể là ngài ấy muốn cho huynh một bất ngờ nhưng không ngờ lại bị ta nói trước rồi.”

Lúc trước Giang Niệm còn vì sự thông cảm của Giang Quyện mà cảm thấy khó chịu, nhưng hiện giờ biết tin hôn sự đã định thì tất cả mọi chuyện trở nên không còn quan trọng nữa.

Nếu Bệ hạ đã ban hôn thì cậu ta và An Bình Hầu từ nay sẽ ràng buộc là một với nhau.

Chấp niệm trong kiếp trước, kiếp này đã đạt được.

Giang Niệm cười tươi sáng lạn, đến cả Giang Quyện trước mắt cũng trở nên không còn chướng mắt như trước nữa, cậu ta trách móc: “Không ngờ Hầu gia lại giấu ta như vậy, không nói một chữ nào cho ta biết… Nếu không phải là đệ nói cho ta biết thì cũng không biết tới bao giờ ngài ấy mới nói cho ta biết chuyện này.”

Giang Quyện không dám nói gì, cậu càng nghĩ thì càng cảm thấy từ đầu đến cuối An Bình Hầu không nhắc đến chuyện ban hôn là định cho thụ chính một bất ngờ, Giang Quyện không biết làm gì khác ngoài việc gật đầu bừa.

Trong lòng Giang Niệm cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cậu ta vẫn còn định nói gì nữa những tiếng truyền của công công đã vang lên.

“Trưởng Công chúa giá đáo.”

“Ly Vương giá đáo!”

Trưởng Công chúa?

Giang Niệm hoảng hốt quỳ xuống, trang sức vang lên những tiếng leng keng, làn gió thoảng mùi thơm, Trưởng Công chúa Phù Oanh chậm rãi tiến đến, dừng trước mặt cậu ta, trong lòng Giang Niệm căng thẳng, khẽ nắm lấy tay áo.

… Trưởng Công chúa đã biết chuyện của cậu ta và Hầu gia nên đặc biệt muốn tới gặp cậu ta sao?

Cậu ta còn đang mải suy nghĩ thì nghe thấy Tiết Phù Oanh nói: “Ngẩng đầu lên.”

Nữ nhân cung đình, ngữ khí dù ôn hòa đến đâu cũng mang theo cảm giác quyền uy, nói chuyện cũng như đang ra một mệnh lệnh gì đó.

Giang Niệm vội vàng làm theo, khóe môi cậu ta hơi cong lên, nở một nụ cười lịch thiệp nhất, chỉ là lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện, Tiết Phù Oanh không phải đang nói chuyện với cậu ta mà là đang nhìn Giang Quyện.

Nụ cười trên gương mặt cậu ta nhanh chóng đông cứng, sau đó cậu ta hiểu ra ngay lập tức.

Giang Quyện là Vương phi nên không cần hành lễ quỳ như cậu ta, nhưng dù sao Tiết Phù Oanh cũng là trưởng bối, Giang Quyện vẫn nên hành lễ. Vậy mà cậu lại đứng nguyên tại chỗ, Tiết Phù Oanh nhìn sang đương nhiên sẽ chú ý đến Giang Quyện.

Đến cả chuyện hành lễ mà cậu cũng không biết, từ trước đến nay thành viên của hoàng thất luôn tuân thủ quy tắc, Giang Quyện như vậy, nhất định Tiết Phù Oanh sẽ không có ấn tượng gì tốt với cậu.

Nghĩ vậy, khóe môi của Giang Niệm lại cong lên, nhưng rồi bỗng dưng có một ánh mắt lạnh đến cực điểm và vô cùng nguy hiểm rơi lên người cậu ta, cậu ta chỉ cảm thấy như mình bị loài dã thú hung dữ gì đó nhìn chằm chằm, như đang bị bao quanh trong nỗi sợ hãi gần như là tuyệt vọng.

Giang Niệm liếc nhìn sang.

Tiết Phóng Ly cụp mắt, nhìn Giang Niệm cười như không cười, ánh mắt hắn lười biếng, tư thái cao cao tại thượng, như thể Giang Niệm thấp bé chỉ như cát bụi, hoàn toàn không đáng để nhắc đến, thưởng cho cậu ta một ánh mắt như vậy đã là phá lệ rồi.

Lại là ánh mắt đó.

Gần như có thể nhìn thấu hết tất cả, hoàn toàn coi thường và khinh rẻ cậu ta.

Trong lòng cậu ta lại dâng lên sự không cam tâm, bàn tay nắm tay áo của cậu ta siết chặt lại, đúng vào lúc đó, cậu ta lại nghe thấy Tiết Phù Oanh nói.

“Đúng là đứa trẻ ngoan, nào, tới đây với bổn cung.”

Tiết Phù Oanh cẩn thận nhìn Giang Quyện mấy lần. Thiếu niên xinh đẹp, nhìn thấy trưởng bối như bà, khóe môi mềm mại hơi cong lên, cả người trở nên vô cùng ngoan ngoãn, huống hồ ánh mắt của cậu vô cùng sạch sẽ, khí chất đơn thuần, Tiết Phù Oanh vừa nhìn thấy đã vô cùng yêu thích.

Từ trước đến nay bà luôn thích qua lại với những người không có tâm cơ, Tiết Phù Oanh kéo tay Giang Quyện, vỗ nhẹ vào mu bàn tay cậu hai cái, định kéo cậu cùng vào nhập tiệc, mà không hề quan tâm đến việc Giang Quyện không hề hành lễ với mình, cũng không cảm thấy bất cứ điểm gì thất lễ.

Giang Niệm vô cùng kinh ngạc, Tiết Phù Oanh đi hai bước liếc mắt nhìn sang thì bắt gặp ánh mắt của Giang Niệm, bà chau mày: “Đây là con nhà ai vậy? Khi hành lễ còn nhìn đông nhìn tây, sao có thể không hiểu quy tắc như vậy chứ?”

Giang Niệm vội vàng cúi đầu: “Hồi Trưởng Công chúa…”

Tiết Phù Oanh không đợi cậu ta nói xong đã kéo Giang Quyện đi luôn, Giang Niệm chỉ biết cắn môi, thầm tự trách mình.

Đây là lần đầu tiên cậu ta bị nói là không hiểu quy tắc.

Cậu ta cũng hành lễ hẳn hoi, chỉ là nhất thời lơ đãng thôi, còn Giang Quyện thì từ đầu đến cuối không hề hành lễ, cậu là đứa trẻ ngoan, còn tới lượt cậu ta thì lại là không hiểu quy tắc.

Trong lòng Giang Niệm rất tức giận, tay cũng càng ngày càng siết chặt hơn, nhưng cũng chỉ có thể im lặng cúi đầu, chờ Tiết Phù Oanh đi qua. Nhưng một giây sau đó, cậu ta đã nghe thấy có người nói đầy khinh miệt.

“Không phục sao?”

Chiếc trường bào màu đen vàng kéo lê tới, trùng điệp như mây trên mặt đất, giọng nói của nam nhân hơi lạnh lẽo nhưng rất chắc chắn: “Nhưng tâm tư đó của ngươi bổn vương lười không muốn truy cứu, nhưng chỉ có một chuyện…”

“Tránh xa Giang Quyện ra một chút.”

Ngữ khí của Tiết Phóng Ly rất bình tĩnh nhưng từng câu từng chữ hắn nói ra đều tràn ngập sự cảnh cáo.

Cả người Giang Niệm lạnh băng, hô hấp như ngưng lại, cho đến khi bước chân của nam nhân đi xa, cậu ta mới từ từ ngẩng đầu lên nhưng lại nhìn thấy Giang Quyện quay đầu nắm lấy tay áo của Tiết Phóng Ly, nam nhân điềm tĩnh thản nhiên phất tay áo, sau đó…

Nhẹ nhàng cầm tay Giang Quyện.

Giang Niệm nhìn theo không chút biểu cảm.

Đúng vậy, là cậu ta đố kỵ

Cậu ta không cam lòng như vậy thì làm sao có thể không đố kỵ chứ?

Dựa vào đâu mà người được Ly Vương đối xử dịu dàng như vậy lại không phải cậu ta mà lại là đệ đệ cái gì cũng không bằng cậu ta.

Dựa vào đâu chứ?

Món đặt cọc cả đời này của cậu ta để ở chỗ của An Bình Hầu, cho dù không cam tâm nhưng cũng sẽ không hề có chút sai lầm nào.

An Bình Hầu phẩm hạnh đoan chính, tính tình trầm ổn, so với một người vui buồn thất thường, khó lòng khống chế như Ly Vương thì An Bình Hầu mới là người hợp với cậu ta nhất

An Bình Hầu mới thật sự là người thích hợp.

An Bình Hầu sẽ đối xử tốt với cậu ta.



Tiết Phù Oanh kéo Giang Quyện lên chỗ của mình.

Giang Quyện ngồi xuống, cậu cũng ý thức được một vấn đề đó là ngồi vào đây rồi thì có thể cậu sẽ không chạy được nữa.

Giang Quyện chỉ có thể cầu nguyện là tình tiết nhất định phải thay đổi.

“Ở chỗ của bổn cung thì đừng câu nệ.”

Tiết Phù Oanh không thích làm cao, thể hiện ra ngoài cũng rất gần gũi với mọi người. Giang Quyện gật đầu, Tiết Phù Oanh nhìn thế nào cũng cảm thấy cậu rất ngoan ngoãn, lại không kìm được mà cảm thán thêm lần nữa: “Đúng là một đứa trẻ ngoan.”

Nhưng cho dù có tốt đến đâu thì cũng không phải là của nhà mình nữa, Tiết Phù Oanh thở dài một hơi, áy náy nói: “Chuyện hủy hôn là chúng ta có lỗi với con.”

Giang Quyện lập tức trở nên cảnh giác, cậu vội vàng lắc đầu: “Không có gì có lỗi với con cả, hiện giờ con cũng rất tốt.”

… Cậu không thể để thụ chính bị làm khó vì chuyện từ hôn, nếu không nhất định sẽ gây thù chuốc oán, hơn nữa còn là một mối thù oán rất lớn.

Tiết Phóng Ly vừa tới đã được gọi qua, chính là để Tiết Phù Oanh và hắn nói chuyện của Giang Quyện. Chuyện từ hôn và chuyện Ly Vương phi là Giang Quyện, Tiết Phù Oanh được biết cùng một lúc, bà chỉ cảm thấy bất ngờ.

Đứa cháu này của bà, thật sự không phải là một người dễ sống cùng.

Giang Quyện bị từ hôn nhưng lại được gả vào phủ Ly Vương, Tiết Phù Oanh cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan tới An Bình Hầu, Tiết Phù Oanh gặp Tiết Phóng Ly thì cứ nói mãi với hắn không được bắt nạt Giang Quyện.

Giang Quyện nói rất tốt, nhưng Tiết Phù Oanh vẫn cảm thấy không yên tâm lắm, bà mỉm cười rồi nói: “Đứa trẻ như con, bổn cung vừa nhìn đã thích, nếu Vương gia thật sự bắt nạt con thì cũng đừng nhịn, cứ tới chỗ của bổn cung, bổn cung làm chủ cho con.”

Giang Quyện nghĩ, Vương gia còn lâu mới bắt nạt ta, rồi nghiêm túc nói với Tiết Phù Oanh: “Vương gia đối xử rất tốt với con, thật sự là rất tốt, tốt đến mức con còn phải cảm ơn Hầu gia vì đã từ hôn.”

Tiết Phù Oanh ngơ ngác, sau đó bị câu nói của Giang Quyện làm cho bật cười, Tiết Phóng Ly nhếch môi, thờ ơ nói: “Đúng là có ơn từ hôn.”

Tiết Phù Oanh lắc đầu, bà vẫn không được tin lắm, nhưng cũng không tiện nói gì nhiều, chỉ nói đùa với Tiết Phóng Ly: “Đứa trẻ tốt như vậy thật là hời cho con đấy.”

Vừa nói xong, Tiết Phù Oanh ngẩng đầu lên, thấy một người sải bước đến, bà vội vàng kéo tay Giang Quyện, nhẹ nhàng nói: “Phỉ Nguyệt, chính là đứa bé này.”

Phỉ Nguyệt? Tô Phỉ Nguyệt sao?

Hình như chính là Phò mã.

Giang Quyện ngẩng đầu lên, Tô Phỉ Nguyệt và Tiết Phù Oanh giống hệt nhau, vừa nhìn thấy Giang Quyện là khuôn mặt đã lộ ra vẻ áy náy: “Là chúng ta có lỗi với ngươi.”

Tiết Phù Oanh che miệng cười: “Vừa nãy bổn cung cũng đã hỏi qua rồi, Quyện Quyện nói còn nói phải cảm ơn Chiếu Thời vì đã từ hôn, hiện giờ nó ở Vương phủ sống cũng rất tốt.”

Tô Phỉ Nguyệt cười nhạt: “Vậy sao?”

“Vậy thì tốt.”

Nghe bọn họ nói như vậy, Giang Quyện mới miễn cưỡng cảm thấy yên tâm.

Thực ra Giang Quyện cũng đã nghiên cứu phần kịch bản này, Giang Quyện cảm thấy sở dĩ Trưởng Công chúa và Phò mã tức giận như vậy chủ yếu là vì nhân vật pháo hôi cùng họ cùng tên với cậu cắn lưỡi tự sát, An Bình Hầu coi như đã gián tiếp hại chết một mạng người.

Hiện giờ từ hôn rồi nhưng Giang Quyện vẫn sống rất tốt, Phò mã và Trưởng công chúa không cảm thấy áy náy nên có thể sẽ tốt hơn một chút.

Nghĩ đến đây, Giang Quyện thở phào một hơi, cắn đũa nhìn chỗ thức ăn, chỉ là tự nhiên cậu nghe thấy một tiếng “cạch”, Tô Phỉ Nguyệt buông ly rượu xuống, nói với Tiết Phù Oanh: “Nghe nói Nhị công tử hôm nay cũng đến.”

Y và Tiết Phù Oanh giống nhau, đều tới tận trước bữa tiệc mới biết chuyện từ hôn, Tô Phỉ Nguyệt vô cùng tức giận, nhất là sau khi biết chuyện Giang Quyện còn trở thành Ly Vương phi.

Danh tiếng của Ly Vương vốn dĩ đã rất lớn, huống hồ gì Tô Phỉ Nguyệt còn từng làm Thiếu phó của hắn, hiểu rõ Tiết Phóng Ly là người bạo lực hung hãn, làm việc không có quy tắc. Giang Quyện nói cậu sống rất tốt, y cũng chỉ nghe qua cho có thôi chứ thực ra trong lòng vẫn rất tức giận.

Tiết Phù Oanh thở dài một hơi, đương nhiên hiểu rõ Phò mã cho người gọi Giang Niệm để làm gì, cũng biết nỗi lo lắng của y dành cho Giang Quyện nên không hề ngăn cản, chỉ liếc mắt với công công một cái: “Đi, gọi Nhị công tử đến đây.”

Giang Quyện: “?”

Sao lại gọi thụ chính tới đây làm gì?

Trong lòng Giang Quyện đã có một dự cảm không lành, Tô Phỉ Nguyệt nhìn về phía cậu, dịu dàng nói: “Những ngày qua chắc con đã chịu không ít ấm ức, ngoại tổ phụ của con đã cứu ta một mạng, lại giao phó con cho chúng ta, cho dù thế nào thì chuyện từ hôn chúng ta cũng sẽ cho con một lời giải thích.”

Giang Quyện: “???”

Cái quyển tiểu thuyết này bị làm sao vậy?

Lúc cậu ngoan ngoãn đi đúng theo kịch bản thì tự nhiên kịch bản lại có thay đổi, không cho phép cậu đi theo kịch bản, hiện giờ cậu không muốn đi theo kịch bản nữa thì cuối cùng các tình tiết lại quay về, cậu bị ép phải chứng kiến cảnh thụ chính bị làm khó.

Cái tình tiết truyện này, sao chơi trò ngoặt xe thạo thế hả?

Chương kế tiếp