Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 58
Dưới sự trấn an khéo léo của Vu Nhiễm, những người chơi khác nhanh chóng tản ra bốn phía, phân công nhau tìm kiếm manh mối.

Mạc Dịch đứng im tại chỗ không hề nhúc nhích. Anh nhìn chằm chằm vào thi thể hai người chơi đang nằm trên sàn nhà, ánh mắt có chút phức tạp.

Thi thể của bọn họ vặn vẹo rất quỷ dị, cuộn tròn trên sàn nhà giống như đã phải chịu cơn đau cực kỳ khủng khiếp. Mặt mũi dữ tợn đã biến đen, làn da lộ ra ngoài cũng bị màu đen ghê tởm này bao trùm, mấy tơ máu nhỏ chậm rãi chảy ra từ thất khiếu.

Khuôn mặt đã biến đen của thi thể đang thong thả héo rút, nhưng dùng mắt thường vẫn có thể thấy được.

Huyết dịch chảy ra từ mắt mũi miệng thuận theo đường cong khuôn mặt nhỏ xuống sàn nhà dơ bẩn. Từng giọt từng giọt thấm vào khe hở giữa những tấm ván sàn, sau đó bị mặt đất cắn nuốt sạch sẽ, không chừa lại một tí nào.

Mạc Dịch vô thức mím chặt môi. Cánh môi vốn không dày lúc này lại càng trở nên mỏng nhạt, thậm chí vì cố sức mà nó trở nên trắng bệch.

Anh nhìn kỹ thi thể trên đất một lần cuối, sau đó xoay người đi đến bên cửa sổ.

Giữa bóng tối dày đặc không cách nào xua tan được, con số màu xanh lam nhạt vô cảm, lạnh lùng lấp lóe. Con số cuối cùng vẫn thay đổi đều đặn, giống như không bị bất kỳ một nhân tố bên ngoài nào quấy rầy.

4:47:08

Mạc Dịch chăm chú nhìn lên không trung, đôi mắt đen nhánh dường như cũng đang phản chiếu lại dãy số màu xanh lam nhàn nhạt kia, cảm xúc bên trong sâu không thấy đáy.

Kể từ khi tiến vào phó bản, đến giờ đã được hơn 2 tiếng.

Trong đoạn thời gian này đã xuất hiện tổng cộng năm bài đồng dao. Trong năm bài đồng dao này, có ba bài là do phó bản trực tiếp phát cho bọn họ nghe.

Gã đàn ông vặn vẹo bên ngoài căn phòng hát "crooked man", hộp nhạc đứt quãng phát bài "three blind mice", cuối cùng là ở đầu cầu thang ban nãy, giọng trẻ con lặp đi lặp lại bài "ring a ring o'roses".

Mỗi lần bài đồng dao vang lên, chắc chắn sẽ mang đi mấy mạng người.

Đồng dao vang lên đúng một giờ một lần.

Ánh mắt Mạc Dịch hơi tối xuống.

Lại liên hệ "Bảy ngày" trong lời gợi ý và thời lượng của trò chơi, quan hệ trong đó tất nhiên là không cần nói thì cũng biết.

Một giờ một bài đồng dao, một bài đồng dao một lần sát cơ.

Nếu như anh đoán không sai thì trong khoảng một tiếng tiếp theo, hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì.

Mạc Dịch hít sâu một hơi, xoay người nhìn lại phía sau.

Cầu thang nối với tầng hai, bậc thang đen ngòm, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lặng giữa đại sảnh. Đầu bên kia hướng thẳng lên trên, nhập vào trong bóng tối.

Ánh mắt Mạc Dịch lấp lóe, lộ rõ vẻ quyết tâm, không dao động. Anh chậm rãi đi về phía cầu thang.

Đúng lúc này, Mạc Dịch cảm thấy ống tay áo của mình bị một nguồn lực nhẹ nhàng kéo lại.

Anh sửng sốt, chuyển mắt nhìn sang nơi phát ra nguồn lực kia.

Chỉ thấy Vu Nhiễm không nói gì, đứng bên cạnh mình. Hình như cô không biết nên mở miệng thế nào, nên chỉ yên lặng nhìn anh.

Nét mặt Mạc Dịch không chút thay đổi: "Mối quan hệ giữa các bài đồng dao và thời gian, chị cũng đã nghĩ thông rồi, đúng không."

Ánh mắt Vu Nhiễm có chút phức tạp, thấp giọng "ừ" một tiếng thật khẽ.

Mạc Dịch cười cười: "Nếu đã vậy thì chị càng không cần lo lắng nữa."

Vu Nhiễm muốn nói lại thôi, nhìn thoáng qua anh rồi thở dài một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn thả tay ra, nói:

"Vậy... vậy cậu cẩn thận nhé."

Mạc Dịch lộ ra nụ cười mỉm nhàn nhạt, nói cảm ơn ngắn gọn xong thì bước lên cầu thang, không hề dừng lại một giây nào.

Bóng lưng thẳng tắp thon gầy dần bị bóng tối cắn nuốt, ngăn cản tầm mắt mang ý tứ không rõ từ sau lưng nhìn tới.

Cầu thang gỗ không mấp mô bên dưới phát ra tiếng "kẽo kẹt" theo bước chân anh. Trong bóng tối âm u lạnh lẽo, nghe có vẻ khô khan lại chói tai.

Trước mặt và xung quanh đều là bóng tối dày đặc đến gần như đã ngưng tụ thành thực chất. Bất kể là con đường trước mặt hay tay vịn bên cạnh đều bị nó bao phủ, dưới ánh sáng lờ mờ của đèn pin, chúng đều hiện ra hình dạng lẫn lộn rất khó coi.

Khí tức lạnh như băng không chút trở ngại xuyên qua lớp áo sơmi mỏng tang, thẩm thấu qua làn da, kích thích những đầu mút dây thần kinh mẫn cảm, làm phía sau cổ Mạc Dịch vô thức nổi lên một lớp da gà.

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến giọng nói trầm thấp của Sương Mù, âm lành lạnh trầm trầm khiến không khí xung quanh chấn động âm ỉ:

"Có vẻ như chị ta rất quan tâm anh."

Mạc Dịch không ngờ cậu lại đột nhiên mở lời nên có hơi sững sờ.

Anh quay đầu, nhìn một bên mặt bị bóng tối làm mờ của Sương Mù, nghĩ đến việc người khác không nghe được những gì họ nói nên cũng mở miệng nói luôn:

"Chị ấy...?" Mạc Dịch ngừng một lát như có điều suy nghĩ, sau đó bình thản nói tiếp:

"Chỉ có thể nói là so với người khác thì nhiều thiện ý hơn thôi.”

Anh nheo nheo mắt, nhìn quầng sáng méo mó do đèn pin chiếu xuống bậc cầu thang.

Nó phản chiếu lại trong đồng tử đen nhánh của anh, khiến đôi mắt anh như đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt trong bóng đêm.

Mạc Dịch cười khẽ. Lời nói thờ ơ thoát ra khỏi miệng, mang theo vẻ lãnh đạm mà bản thân anh cũng không nhận ra được:

“Còn sống được đến bây giờ, phần lớn đều là người chơi có thâm niên, ai mà không nhận ra mối liên hệ rõ ràng giữa thời gian và mấy bài đồng dao kia chứ… Chẳng qua là bọn họ không có gan đi lên thôi.”

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, bóng tối trên cầu thang chắc chắn là nguy cơ tứ phía, nhất thời vô ý ắt sẽ có nguy hiểm bị chết oan chết uổng. Hơn nữa, tiếng đồng dao ở đầu cầu thang ban nãy, sự sợ hãi theo bản năng với nguy hiểm, với những điều không biết và bóng tối đã khiến bọn họ không dám hành động quá nhiều.

Dù sao thì... mối liên hệ trong đó cũng chỉ là suy đoán.

Có hợp lý tới đâu thì cũng chỉ là suy đoán.

… Sẽ không có ai điên đến mức dùng tính mạng của mình để cược xem suy đoán này có chính xác hay không.

Người chơi sống càng lâu thì càng tiếc mạng.

Thế nên bọn họ đang đợi một người hi sinh, xung phong nhận việc.

Hành động của Mạc Dịch là điều bọn họ thích nhìn thấy nhất. Chuyện anh sống hay chết ở trên đó đều sẽ là trợ giúp có ích cho bọn họ. Đây đúng là vụ mua bán trăm lợi không hại.

Mà Vu Nhiễm... chỉ là lòng dạ không cứng rắn đến mức đó thôi. Cho nên cô mới phải đứng ra, muốn ngăn cản hành vi gần như đi chịu chết của anh.

Sắc mặt Mạc Dịch thản nhiên, tiếp tục bước lên cầu thang, trong đôi mắt đen nhánh là lý trí lạnh lùng gần như không thuộc về con người.

Sương Mù hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm sườn mặt Mạc Dịch, trong cặp mắt màu xám khói đầy thứ cảm xúc không rõ tên.

Cậu cúi đầu cười khẽ, không nói gì nữa.

Đi được một lúc, cuối cùng Mạc Dịch cũng đặt chân lên bậc thang cuối cùng.

Lớp bụi bị đế giày vung lên hiện rõ dưới ánh đèn pin, chậm rãi bay lên rồi lại hạ xuống. Tất cả những nơi còn lại đều bị bóng tối dày đặc bao trùm, mọi thứ đều như bị vực sâu cắn nuốt, dù ánh sáng từ đèn pin có mạnh mấy cũng không xuyên qua được.

Mùi mốc meo của chất liệu gỗ cũ kỹ trộn lẫn với mùi bụi cùng máu tươi nhàn nhạn, ngửi cực kỳ gay mũi.

Mạc Dịch nhịn xúc động muốn xoa mũi xuống, giơ đèn pin trong tay lên rọi sáng con đường phía trước. Ngay lúc anh đang chuẩn tiến lên thì tự nhiên dừng lại.

Khuôn mặt vừa nãy còn lạnh nhạt đến gần như không có bất kỳ cảm xúc gì chợt hiện lên chút bối rối, xoắn xuýt.

"À… ừm..."

Mạc Dịch chần chờ vài giây, do dự nói:

"Bây giờ cậu có thể buông tay tôi ra được chưa?"

Sương Mù vẫn bày ra vẻ mặt đứng đắn: "... Tôi lo anh sẽ sợ."

Mạc Dịch: "..."

???

Thấy không thể qua loa lấy lệ được, nét mặt Sương Mù lộ ra vẻ đáng tiếc rất rõ ràng, chỉ đành phải chậm rãi thả lỏng ngón tay đã lây nhiễm nhiệt độ cơ thể đối phương ra. Đã cố hết sức kéo dài động tác nhưng những ngón tay đang đan vào nhau vẫn đành tách làm đôi.

Cuối cùng, sau khi không dấu vết móc lấy ngón tay thon dài đều đặn của Mạc Dịch, Sương Mù làm ra vẻ ta đây rất quang minh chính đại, buông ra.

Mạc Dịch có điều nghĩ mãi không thông: không biết có phải là ảo giác hay không, anh cứ có cảm giác hình như... đối phương rất thích tiếp xúc tay chân với mình thì phải?

Anh vô thức nhìn sang bên cạnh, ánh mắt lướt qua sườn mặt không hề có dao động cảm xúc của Sương Mù, giống như lông chim chạm vào là rời đi ngay.

… Chắc là ảo giác rồi.

Mạc Dịch suy nghĩ tận đẩu đâu.

Nhưng mà... anh cũng không bài xích cho lắm.

Anh cất bước đi thẳng về phía trước, dưới chân truyền đến cảm giác không giống lúc ở trên bậc thang. Nó mềm mại như là trải thảm, hút sạch tất cả tiếng bước chân, chỉ có thể nghe được tiếng vang rền rĩ quanh quẩn trên tầng.

Mạc Dịch cẩn thận thả chậm bước tiến, từ từ đi về phía trước.

Đúng lúc này, dưới chân anh đột nhiên đụng phải vật gì đó cưng cứng, khiến nó phát ra tiếng kim loại bị ma sát rất chói tai. Trong không gian tối tăm chật hẹp kéo dài, nghe có vẻ đặc biệt to rõ, khiến tim gan đầu óc người ta căng như dây đàn.

Mạc Dịch cũng bị dọa cho giật nảy cả người.

Anh đột ngột lùi về sau một bước, hạ cổ tay chiếu đèn xuống dưới chân mình.

Chỉ thấy trên con đường mình phải đi qua có một hộp nhạc lẳng lặng nằm đó. Lớp vỏ kim loại bên ngoài đã bong tróc loang lổ, tản ra những tia sáng lạnh lẽo, nhàn nhạt dưới ánh đèn. Cái này trông có vẻ đã cổ lắm rồi.

Bởi vì bị đá trúng nên lúc này nó đang đổ nghiêng trên mặt đất, nắp hộp cũng mở hé ra một cái khe nhỏ.

Mạc Dịch hơi khựng lại. Anh cúi khom người, cẩn thận nhặt cái hộp nhạc kia lên.

Nó rất nặng, đặt trong lòng bàn tay mà trĩu cả xuống. Lớp vỏ kim loại bên ngoài truyền đến cảm xúc lạnh như băng khiến người ta có cảm giác rất khó chịu đến kỳ lạ.

Cái này có lẽ chính là hộp nhạc đã phát ra bài đồng dao 1 tiếng trước rồi.

Khuôn mặt nhọn hoắt xấu xí, da lông lật ra ngoài, đường may dữ tợn của ba con chuột một lần nữa hiện ra trước mắt anh, cực kỳ sống động. Theo đó, mùi máu tươi, hôi thối nồng nặc trên người cùng tiếng rít chói tai của chúng cũng hiện rõ trong trí nhớ của anh.

Mạc Dịch mím môi, bỏ qua cảm giác khó chịu dâng lên trong đáy lòng, đưa tay mở nắp hộp nhạc ra.

Nằm ngoài dự đoán của anh, bên trong chiếc hộp nhạc lại rất tinh xảo không hề giống với bề ngoài của nó.

Lớp đệm nhung tơ đã bạc màu vây quanh hai người tí hon. Một là bé gái mặc váy dài, một là bé trai mặc quần soọc. Có vẻ như hai người tí hon này đều được làm bằng gốm, chúng nắm tay nhau, trên khuôn mặt đã hư hại bởi thời gian vẫn còn sót lại ý cười.

Tuy lớp sơn màu vàng trên đầu bé gái còn có thể lẳng lặng lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, nhưng bàn tay và cánh tay cơ bản là đã đứt gãy, chật vật đứng trên lớp đệm nhung. Trên người bé trai cũng có nhiều chỗ bị ăn mòn ở các mức độ khác nhau.

Mạc Dịch lật cái hộp sang một bên, ngón tay vuốt dọc theo bề mặt kim loại lạnh như băng của nó, mò đến một cái chốt vặn nhô ra.

… Hình như dây cót của nó bị lỏng, hẳn là không thể phát ra tiếng ngay được.

Anh khẽ thở dài, sau đó lật lại mặt trước, một lần nữa quan sát bề mặt của nó.

Bên trên nắp hộp được khảm một chiếc gương nhỏ, tiếc là đã vỡ vụn.

Vết rạn giống như mạng nhện trải rộng trên mặt kính phủ bụi, trông rất thê thảm đáng thương.

Ở phía dưới chiếc gương, hình như có một hàng chữ viết hoa mạ vàng. Bởi vì đã lâu nên không còn rõ nét nữa, gần như không nhìn được nội dung của nó là gì.

Mạc Dịch nhíu mày, nheo mắt rồi áp sát lại, cẩn thận phân biệt nội dung phía trên.

Trên mặt kính vỡ nát phản chiếu khuôn mặt gần kề của anh.

Đúng lúc này ánh mắt Mạc Dịch quét ngang qua, nhìn đến...

Cách phía sau lưng mình không xa, có một bóng người mơ hồ đứng đấy.

Chương kế tiếp