Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 59
Da đầu Mạc Dịch như muốn nứt toác, chỉ chớp mắt, cơn rét lạnh đã lan từ bàn chân lên đến tận đỉnh đầu, tóc gáy dựng ngược hết lên, mấy ngón tay cũng không nhịn được mà run rẩy.

Hộp nhạc vốn khá nặng lại chưa cầm chắc nên trượt xuống, rơi thẳng xuống đất. Nó được lớp thảm bên dưới giảm xóc cho một tí rồi lọc cọc lăn vào chỗ tối, va vào bức tường kim loại.

Không gian hoàn toàn yên tĩnh chợt xuất hiện mấy tiếng “Coong coong!” cực kỳ vang dội, khiến người ta tưởng chừng như có thể cảm nhận được cả những rung động trong không khí.

Anh vội nghiêng đầu, nhìn thẳng về phía sau.

… Sau lưng trống rỗng.

Ánh sáng trắng mờ của đèn pin xuyên thấu qua bóng tối dày đặc, chiếu thẳng xuống mặt thảm mấp mô bẩn thỉu, để lại trên đó một vòng sáng nhàn nhạt khẽ đung đưa.

Mặt thảm bị một lớp bụi mỏng bao phủ, bên trên còn có dấu chân mờ mờ.

Giống như… vừa nãy đã thật sự có người đứng ở chỗ đó, lẳng lặng quan sát anh.

Mạc Dịch cảm thấy cổ họng mình khô khốc, đắng chát. Yết hầu anh khẽ giật giật, cưỡng ép cảm giác lạnh lẽo đang trực trào trong lòng xuống.

Cổ tay truyền đến cảm giác rét buốt.

Mạc Dịch quay sang nhìn.

Chỉ thấy một bóng người mờ nhạt đứng trong bóng tối, gần như hoà thành một thể với màu nền xung quanh… giống như vốn được sinh ra, lớn lên trong đó. Phù hợp đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Người này đang dùng đôi mắt sáng tỏ của mình, yên lặng nhìn anh. Sâu trong con ngươi xám khói như có một lớp sương mù mờ ảo đang ngưng tụ lại.

Ngón tay khớp xương rõ ràng tái nhợt nhẹ nhàng áp lên phần xương nhô ra trên cổ tay anh.

Hơi lạnh nhàn nhạt truyền đến từ chỗ da thịt hai người tiếp xúc khiến Mạc Dịch có cảm giác an tâm rất khó tả. Chỉ thoáng cái đã có thể vuốt phẳng những cảm xúc nôn nóng bất an đang nhộn nhạo trong lòng anh, khiến những cảm xúc tiêu cực nhanh chóng lắng xuống.

Mạc Dịch mỉm cười, đôi mắt đen sâu thẳm lạnh nhạt mà bình thản tựa như chỉ còn lại hai loại cảm xúc: điềm tĩnh và lý trí.

Đường cong trên khuôn mặt của Sương Mù kia hơi dịu lại, ngón tay cũng rời khỏi cổ tay Mạc Dịch.

Hai người không có bất kỳ trao đổi nào nhưng lại ngầm hiểu ý nhau một cách rất tự nhiên.

Mạc Dịch ổn định lại tinh thần, xoay người đi. Di chuyển đèn pin trong tay, tìm kiếm hộp nhạc mình vừa đánh rơi.

Cái hộp kim loại loang lổ nhanh chóng xuất hiện lại trong tầm mắt anh. Nó bị tách làm đôi, lật nghiêng trên mặt đất trông có vẻ rất thê thảm. Lớp đệm dưới bằng nhung tơ đã phai màu cùng hình nộm gốm sứ bị bung ra gần một nửa.

Nhưng cho dù như thế, hai hình nộm nhỏ đó vẫn nắm chặt tay nhau như trước, giống như không hề bị tác động bên ngoài ảnh hưởng đến.

Mạc Dịch dừng lại một lát rồi đưa tay nhặt hộp nhạc đã bị chia làm hai nửa lên.

Ngay khoảnh khắc anh nhấc nó lên khỏi mặt đất, một mảnh giấy ố vàng đã bị rách đôi từ bên trong rơi ra, lẳng lặng nằm trên mặt đất dính đầy bụi bặm.

Mạc Dịch không khỏi sững sờ. Anh xoay cổ tay lại, cẩn thận quan sát cái hộp kim loại mình đang cầm.

Thì ra trong lớp nhung tơ lót đáy còn có cái hốc bí mật! Nó vừa hay lại nằm khuất ngay khoảng trống phía dưới hai hình nộm sứ, bên trên đám linh kiện của hộp nhạc.

Vị trí của cái hốc này cực kỳ khéo léo, nếu không phải vừa rồi hộp nhạc bị rơi vỡ, sợ là rất khó phát hiện được.

Phía đáy hộp còn cất giấu một sợi dây chuyền bạc, bởi vì nằm đây quá lâu nên đã bị oxi hoá, chuyển sang thành màu đen xỉn. Một đoạn dây đeo quấn vào mớ dây cót kim loại dưới đáy hộp rối thành một nùi, thế nên lúc cái hộp rơi xuống nó mới không bị văng đi mất.

Phía dưới dây chuyền móc vào một khung ảnh nhỏ hình bầu dục, khi bị ánh đèn pin chiếu vào thì phát sáng lấp lóe.

Mạc Dịch mím môi đưa tay gạt chốt khoá phía trên khung ảnh, để lộ hình chân dung ẩn giấu bên trong.

Ảnh đen trắng đã ố vàng, mờ gần hết nhưng vẫn có thể loáng thoáng nhận ra… đó là hai tấm hình. Trùng hợp là một trong hai tấm lại được giấu trong khớp mở của khung ảnh.

Đó là hình chụp một đứa bé trai cùng một bé gái.

Đường nét đã nhoè nhoẹt hoà cùng sắc màu nền đen trắng của tấm hình, chỉ có thể thấy rõ là hai người đó đang nhìn thẳng vào máy ảnh, nở nụ cười gượng gạo hời hợt.

Bài đồng dao tìm được trong phòng bếp thoáng lướt qua đầu.

Mạc Dịch từ từ nhướng mày.

Đều là bé trai và bé gái… trong này có liên quan gì đến nhau chăng?

Anh có hơi nghi hoặc chớp chớp mắt, thả sợi dây chuyền đang cầm vào lại hộc bí mật trong hộp nhạc. Mặt dây bằng bạc va chạm với đáy hộp kim loại phát ra tiếng “Leng keng!” giòn tan.

Mạc Dịch thuận tay để cái hộp lên mặt thảm, sau đó nhặt mảnh giấy rách kia lên.

Trang giấy ố vàng nhăn nhúm giống như đã từng bị ngâm trong nước, chữ viết bên trên cũng nhoè nhoẹt không còn rõ nét nữa, mép giấy còn bị thấm mực xanh loang lổ nhưng vẫn có thể thấy rõ nội dung bên trong.

Đây là một tờ giấy viết thư, phía trên không có chữ ký hay ngày tháng gì. Chỉ có duy nhất một câu không đầu không cuối:

"it can never happen, I won't allow it"

[Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, tôi không cho phép.]

Phía dưới cùng tờ giấy có mấy chữ nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như được viết xuống khi đầu óc không tỉnh táo. Muốn đọc được đúng là vô cùng tốn công phí sức.

Mạc Dịch cẩn thận phân biệt một lúc lâu mới hiểu hết, dòng chữ đó chính là:

GOD PLEASE HELP ME

[Xin chúa hãy cứu lấy con.]

Phía sau tản ra một luồng hơi lạnh, Mạc Dịch vô thức nhún vai, sau đó gấp tờ giấy kia lại, nhét nó về trong hộc bí mật của hộp nhạc.

Anh nhặt hai hình nộm sứ lên, gắn nó vào vị trí cũ. Lớp lót nhung và hình dạng xung quanh vừa khớp với nhau, không thể nhìn ra vết tích từng bị rơi vỡ.

Cái gương khảm trên nắp đã vỡ vụn, lóe lên ánh sáng khi mờ khi tỏ.

Mạc Dịch cố tránh không nhìn vào gương, đề phòng bản thân lại nhớ đến những trải nghiệm không vui lúc nãy.

Lần này anh lại thấy rõ mấy chữ cái nho nhỏ kiểu calligraphy được mạ vàng ở phía dưới tấm gương: "MY LOVE "

Tình yêu của tôi.

Lông mày Mạc Dịch càng nhíu chặt. Dường như anh càng nghi ngờ, càng tìm kiếm thì nó càng hằn sâu, tích tụ trước mắt khiến anh không cách nào nhìn thấy rõ bộ dạng chân thật của cái phó bản này.

Anh hít thở thật sâu, đóng nắp hộp nhạc lại rồi bỏ nó vào trong balo của mình.

Mạc Dịch đứng dậy.

Nhưng do vừa rồi ngồi xổm lâu quá, lúc này lại đột ngột đứng dậy nên đầu óc không khỏi choáng váng, hai mắt tối sầm. Hai chân run rẩy không chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể khiến anh lảo đảo mất cân bằng rồi đổ sang một bên.

Sương Mù vẫn luôn ở bên cạnh quan sát nhất cử nhất động của Mạc Dịch lúc này bỗng nhanh tay lẹ mắt, canh đúng lúc anh ngã xuống thì đưa tay đỡ lấy.

Mạc Dịch choáng đầu hoa mắt mấy giây mới tỉnh táo lại. Anh chớp mắt mấy cái, phát hiện không biết từ bao giờ mình và đối phương lại sát gần nhau như thế.

Hương vị rừng tùng sau cơn mưa mát lạnh quanh quẩn trên chóp mũi, sườn mặt lạnh lẽo cứng rắn của người kia gần ngay trước mắt.

Trong bóng tối, hai người đàn ông có chiều cao tương đương dựa sát vào nhau. Đèn pin rơi xuống đất nhưng vẫn còn mở, hắt bóng hai người lên một bên tường, nhìn sơ cực kỳ thân mật.

Mạc Dịch thấy hơi lúng túng. Anh ho khan mấy tiếng rồi đứng thẳng dậy, ngượng ngùng nói:

“Xin lỗi nhé.”

“Ừm.” Thấy khoảng cách giữa hai người bị kéo giãn, Sương Mù hơi cụp mắt, tâm tình không chút gợn sóng, nói: “Có gì đâu.”

Tuy biểu cảm không có gì thay đổi, nhưng không hiểu tại sao tại sao Mạc Dịch lại có thể nhận ra cảm xúc trên người cậu đang sa sút.

Anh do dự suy nghĩ vài giây rồi đưa tay lên xoa xoa đỉnh đầu đối phương, động tác có chút gượng gạo.

Sương Mù bỗng ngước lên, đôi mắt nhạt màu giống như lóe sáng trong màn sương, nhìn chằm chằm vào mặt anh.

… Tiếc là vành tai nhanh chóng đỏ ửng lại làm xẹp hết khí thế của cậu.

Khác với thói quen thích cười xã giao hình thức mọi khi, lúc này Mạc Dịch dù không có biểu cảm gì nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ dịu dàng thật sự, rất hiếm thấy.

Nhìn qua, lại… vô cùng sinh động.

Thấy Sương Mù vẫn nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, Mạc Dịch vốn chẳng cảm thấy gì giờ cũng không khỏi có tí mất tự nhiên.

Anh nghiêng đầu, xoay người nhặt cái đèn pin nằm lăn lóc dưới đất nãy giờ lên, có hơi lúng túng nói sang chuyện khác:

“Đi thôi, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, còn chưa bắt đầu tìm kiếm trên lầu đâu.”

Trên mặt Sương Mù lộ ra mấy phần ý cười, thấp giọng đáp lại rồi đuổi kịp Mạc Dịch, sóng vai cùng anh đi thẳng về phía trước.

Mạc Dịch vừa chậm rãi đi vừa di chuyển đèn pin trong tay, chiếu sáng đoạn đường phía trước. Theo ánh đèn, trong đầu anh từ từ phác hoạ ra hình dạng của không gian trước mặt.

Đi hết cầu thang là một hành lang hẹp dài gấp khúc, vách tường xiêu xiêu vẹo vẹo. Hai bên có ba căn phòng chếch ra ngoài, bố trí vừa không đều vừa không đối xứng, kết cấu vô cùng quái đản.

Thảm sàn dơ bẩn bên dưới đã hấp thu hết tiếng bước chân, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng lộp cộp nhỏ cùng với âm thanh kẽo kẹt của ván sàn. Chúng hoà vào nhau, vang lên trong hành lang âm u lạnh lẽo nghe có vẻ khá đáng sợ.

Mạc Dịch chợt dừng lại.

Anh quay đầu nhìn vào căn phòng bên cạnh.

Xuyên qua không gian tối đen như mực, có thể nhìn thấy cửa sổ ở phía khác của căn phòng. Lớp kính bên trên dơ bẩn khiến nó nhìn như một màn hình bị lỗi, thiết bị đếm ngược màu lam ở phía ngoài chậm rãi hắt ánh sáng vào.

Ánh mắt của Mạc Dịch lập tức chìm xuống.

Từ góc độ này..

Thì đây chính là cái cửa sổ có người mà anh đã nhìn thấy khi còn ở dưới lầu.

Mạc Dịch siết chặt đèn pin trong tay, cảm nhận được lớp vỏ kim loại của nó đang bị nhiệt độ cơ thể mình làm ấm lên.

Anh hít sâu một hơi, không khí lạnh lẽo theo hô hấp tràn vào phổi làm cổ họng khô khốc, khiến tâm trạng của anh càng thêm bức bối.

Mạc Dịch xoay người, bước vào bên trong.

Căn phòng này rất lớn nhưng cũng cực kỳ lộn xộn, dưới ánh đèn trông lại càng bừa bãi hơn. Giống y như một bóng ma màu xám đang ẩn nấp trong bóng tối.

Anh đi thẳng tới chỗ cửa sổ, nhìn xuống bên dưới xuyên qua lớp thuỷ tinh.

Trùng hợp lại có thể thấy cửa hiên vặn vẹo lúc mình đi vào.

Mạc Dịch mím chặt môi.

… Quả nhiên là vậy.

Anh tiến lại gần thêm chút nữa, quan sát vết tích trên lớp kính… đúng là phía trên có một dấu tay đã mờ gần hết.

Mạc Dịch lùi lại một bước, dùng đèn pin quét sơ khắp căn phòng. Sau đó cổ tay anh hơi khựng lại, chỉ thấy trên vách tường không mấy bằng phẳng phía đối diện cửa sổ có mấy chữ rất lớn, xiêu xiêu vẹo vẹo.

GOD PLEASE HELP ME

[Xin chúa hãy mau cứu con.]

So với tờ giấy thì chữ trên vách tường còn hỗn loạn, điên cuồng hơn nhiều. Chất lỏng đã chuyển sang màu đen chảy xuống dưới rồi khô cạn trên mặt tường thô ráp, để lại vết tích nguệch ngoạc. Bị ánh đèn chiếu vào liền hiện ra sắc nâu ảm đạm.

Đây là màu sắc mà Mạc Dịch không thể quen thuộc hơn.

… Vết máu.

Mấy chữ tiếng Anh được viết bằng máu rất to, in trên mặt tường bẩn thỉu. Nét chữ nguệch ngoạc cẩu thả như được viết trong lúc tinh thần hoảng loạn điên cuồng, đập vào mắt cực kì kinh tâm động phách, khiến cho người ta phải khiếp sợ.

Mạc Dịch vô thức sờ vào chiếc balo đang khoác lệch trên vai.

Lớp vỏ kim loại thô sáp của hộp nhạc xuyên qua lớp nilon, cấn vào lòng bàn tay anh.

Mạc Dịch chợt sửng sốt đến sững cả người, sau lưng dâng lên cảm giác lạnh lẽo rờn rợn.

Anh đột nhiên nhớ ra… ảnh đen trắng là phát minh của thế kỷ 19.

Nếu căn cứ theo suy đoán lúc trước của bọn họ, phó bản này hẳn là có liên quan đến ‘Cái Chết Đen’.

Thế nhưng lần cuối cùng ‘Cái Chết Đen’ bùng phát quy mô lớn, tàn phá Châu Âu là vào…

Thế kỷ 17.



Chương kế tiếp