Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 60
Mạc Dịch đặt đèn pin đang cầm lên bệ cửa sổ, ngón tay hơi run rẩy. Anh nhanh chóng kéo khoá balo của mình, lấy hộp nhạc ra.

Mạc Dịch mở nắp hộp, ngón tay quen đường quen nẻo di chuyển xung quanh lớp đệm lót nhung tơ, sử dụng chút kỹ xảo.

Chỉ nghe thấy một tiếng ‘rắc’ nhỏ vang lên, hốc bí mật kia đã bị anh mở ra.

Sợi dây chuyền vẫn lặng lẽ nằm trong đó, mặt dây chưa bị biến hẳn thành màu đen xỉn bị đèn pin chiếu vào loé ra chút ánh sáng nhàn nhạt.

Mạc Dịch dùng ngón tay lấy nó ra khỏi hộp nhạc, bản lề đã rỉ sét của khung hình theo động tác của anh mà bật mở, lộ ra khuôn mặt mờ nhạt, chỉ có hai màu đen trắng tươi cười của hai đứa trẻ.

Anh đưa mặt lại gần quan sát, xác định đây đúng là ảnh đen trắng.

Như vậy… cốt truyện ẩn trong phó bản này ít nhất cũng xảy ra sau thế kỷ 19.

Mạc Dịch chậm rãi nhíu mày. Chỉ thoáng chốc, đôi mắt sâu đen đã lóe lên rất nhiều suy nghĩ.

Lần cuối cùng bệnh dịch hạch bùng phát quy mô lớn ở châu Âu là vào năm 1665, tại Anh. Nhân khẩu London gần như đã giảm bớt 1/5.

Mà từ thế kỷ 17 trở đi, ‘Cái Chế Đen’ gần như đã tuyệt tích giang hồ ở châu Âu. Ngoài mấy địa phương nhỏ vì còn dịch bệnh mà xảy ra chết chóc thì bệnh dịch đã không còn tiếp tục bùng phát, lan tràn trong nhiều vùng đất của các quốc gia nữa.

Thế nhưng… cho dù là con chuột to đùng hay mặt nạ mỏ chim, rồi cả bài đồng dao kia nữa. Không một manh mối nào không hướng về dịch bệnh đáng sợ từng cướp đoạt 1/3 dân số châu Âu: Cái Chết Đen.

Mạc Dịch nặng nề nhìn sợi dây chuyền bằng bạc đã rũ xuống trong tay mình, môi mím chặt.

Trong đầu anh như có một đống chỉ rối nùi vào nhau, không rõ đâu là đầu đâu là cuối, không tìm được đầu sợi dây mang tính quyết định kia.

Mạc Dịch hít sâu một hơi, đóng kín nắp hộp nhạc rồi bỏ nó vào lại balo trên lưng mình. Thế nhưng sợi dây chuyền kia vẫn nằm trên tay anh.

Không hiểu tại sao Mạc Dịch luôn cảm thấy sau này chắc chắn sẽ dùng đến nó.

Nhưng mà… đeo lên cổ thì có vẻ không hợp tí nào.

Mạc Dịch do dự mấy giây, sau đó xắn tay áo, chuẩn bị quấn nó quanh cổ tay.

Chỉ là vừa mới xắn tay áo lên, anh đã ngơ hết cả người.

Không biết từ lúc nào trên cổ tay Mạc Dịch đã xuất hiện một dải ruy băng màu bạc, dán chặt cào làn da nhợt nhạt đã lâu không tiếp xúc với mặt trời của anh, tản ra ánh sáng nhàn nhạt như dòng nước chảy. Nó tồn tại ở đó cứ như một việc tất nhiên phải thế.

Thế nhưng Mạc Dịch nhớ rõ, sau khi kết thúc phó bản lần trước anh đã quẳng cái phần quà tân thủ báo đời này ở nhà rồi, không có ý định mang nó vào phó bản tiếp theo.

… Không ngờ nó lại tự theo vào.

Mạc Dịch duỗi ngón tay sờ lên dải ruy băng, phía trên nó vương chút nhiệt độ từ cơ thể anh, gần như không có tí trọng lượng hay độ dày nào.

Anh thử lắc lắc cổ tay, không hề có bất kỳ cảm giác vướng víu cản trở nào, cứ như trên cổ tay mình không hề bị thứ giống sợi ruy băng này quấn chặt lấy.

Thảo nào mà anh lại chưa từng phát hiện trên người mình tự nhiên lại lòi thêm một dải ruy băng không nên theo tới đây.

Mạc Dịch không biết rốt cuộc món quà tân thủ này là cái gì? Có tác dụng quái gì? Nhưng nếu không ảnh hưởng đến hành động của anh, vậy tạm thời nó không phải là vấn đề phải ưu tiên suy nghĩ đến.

Mạc Dịch mím môi, thả tay áo xuống. Sau đó chuyển sợi dây chuyền quấn lên cổ tay bên kia.

Anh thả tay xuống, để nó rũ xuống bên cạnh cái đèn pin.

Vòng sáng từ đèn chiếu lên hàng chữ trên vách tường khoảng vài giây. Mạc Dịch tập trung nhìn thật kỹ như muốn khắc sâu nội dung trên đó vào đầu.

Anh hít một hơi thật sâu rồi thay đổi tầm mắt lướt nhìn một vòng, cẩn thận quan sát căn phòng này.

Trong phòng có rất nhiều đồ đạc lung tung, trên sàn thì tích một lớp bụi dày, nhìn có vẻ rất bẩn thỉu sa sút.

Mạc Dịch bước lại gần, cẩn thận phân biệt từng thứ. Anh phát hiện ra một đống gỗ bị chặt nát cùng mấy miếng sắt, chất đống lộn xộn trên mặt đất. Nhìn giống như mảnh vỡ của giường hoặc ghế gì đó, cùng một ít chăn đệm nằm rải rác trên sàn.

Tất cả đống đồ đồng nát đó bị một cái ga trải giường màu xám cực lớn nửa chặn nửa che phủ lên, cái ga này cũng phủ một lớp bụi đất dày đến mức gần như không nhìn ra màu sắc ban đầu.

Mạc Dịch dừng lại một lát rồi đưa tay xốc nó lên.

Thoáng cái bụi đã bay mù mịt khắp nơi khiến anh liên tục ho khan, mãi một lúc lâu sau mới lắng lại. Anh dùng tay bịt mũi miệng lại, cau mày nhìn chăm chăm vào chỗ từng bị ga giường che phủ.

Chỉ thấy đống vụn gỗ cùng mảnh sắt chất đống như gò đất nhỏ kia lại bị rỗng ở giữa, chẳng qua nó vẫn luôn bị ga giường che mất nên mới không cách nào nhìn thấy tình trạng bên dưới được.

Mạc Dịch tập trung nhìn kỹ xong không nhịn được, giật mình.

Khoảng trống ở giữa được đèn pin trong tay anh chiếu sáng kia… thế mà lại có vô số xương trắng chồng chất lên nhau, dưới ánh sáng mờ mờ lộ ra vẻ lạnh lẽo quỷ dị.

Mùi vị hỗn tạp giữa bụi đất và mục rữa lập tức ập vào mặt. Cái mùi này hôi thối đến mức khó tả, xộc vào mũi khiến người ta muốn ná thở.

Mạc Dịch cố gắng đè nén cảm xúc buồn nôn từ tận đáy lòng xuống, tiến lại gần thêm mấy bước. Con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào đống xương cốt quỷ dị kia, không rời mắt một giây một phút nào.

Anh tiện tay nhặt một đoạn gỗ nhỏ dài, nhẹ nhàng bới đám xương trắng trên đất lên.

Những mảnh xương này cực kỳ nhỏ, không phải xương người.

May mà có những mẩu được bảo tồn khá hoàn chỉnh, lại may mà mớ sách nhập môn giải phẫu tiện tay vớ đọc lúc nhàm chán còn chưa bị quên sạch nên lúc này anh có thể loáng thoáng nhận ra chỗ này có xương mèo, chim và ếch xanh.

Tại sao ở đây lại có những thứ này…?

Tại sao lại nhiều như thế?

Lông mày Mạc Dịch nhíu chặt, một ý nghĩ lờ mờ xoẹt qua đầu nhưng chỉ thoáng cái là lập tức biến mất. Lúc anh cố gắng nhớ lại thì nó đã biến mất không còn tăm hơi, khó mà bắt lại được.

Mạc Dịch thả cây gậy gỗ trong tay về chỗ cũ, lúc nó tiếp xúc với mặt sàn phát ra âm thanh khe khẽ trong bóng đêm.

Động tác của anh vô tình khiến đèn pin bị chếch lên phía trên, đúng lúc lại chiếu lên trần nhà.

Mạc Dịch vô thức ngẩng đầu, ánh mắt lại nhìn đúng vào vòng sáng do đèn pin chiếu lên, sau đó không khỏi trợn mắt há mồm.

Anh hơi di chuyển cổ tay, hơi chuyển chùm sáng của đèn vào một điểm trên trần nhà.

Đó là một cái khoen móc bằng sắt được đóng chặt lên trần nhà bằng phẳng, nhìn kỹ thì thấy nó đã gỉ sét bẩn thỉu đến mức không thể nhận ra màu sắc ban đầu. Mặt ngoài có bốn khe hở màu đen nhưng đã bị bụi đất bịt chặt, nếu không nhìn kỹ thì căn bản là không thể nhận ra.

Ánh mắt Mạc Dịch sáng bừng lên… là cửa ngầm.

Anh lại đến sát vách tường, đi vòng quanh căn phòng vài lần, vội vàng tìm kiếm thứ gì đó bên trên.

Cuối cùng Mạc Dịch cũng tìm được đồ vật mình muốn ở một khung cửa sổ xiêu xiêu vẹo vẹo, chìm sâu trong bóng tối.

Đó là một cái móc bằng sắt có phần chuôi cong cong gập gập khá dài, khoảng chừng hơn một mét. Trên đỉnh có móc nhỏ, móc vào một cái đinh trên tường cạnh cửa sổ. Nó ẩn rất sâu trong bóng tối, hoà vào cái bóng của mép cửa sổ.

Nếu không phải là cố sức tìm kiếm, có lẽ chẳng bao giờ anh nhận ra sự tồn tại của nó.

Mạc Dịch tháo cái móc trên tường xuống, sau đó nâng nó lên quá đỉnh đầu, phần mũi vừa vặn móc vào khoen sắt nhô lên trên trần nhà.

Anh dồn sức kéo mạnh xuống.

Tiếng khung gỗ ma sát cùng tiếng kim loại rỉ sét cạ vào nhau khiến người ta rợn hết cả tóc gáy lập tức vang lên. Bốn khe hở trên trần nhà cũng mở rộng khiến bụi đất bên trong rơi xuống ào ào, sau đó chúng bỗng bị kéo hẳn ra.

Cửa ngầm chậm rãi mở ra, thang gỗ vốn nên từ từ hạ xuống theo nhưng có thể là do đã quá lâu hoặc ổ trục bị lỏng, không chịu nổi sức nặng của nó. Cộng thêm lực hút của trái đất khiến nó bất ngờ rơi thẳng xuống, đập thẳng về phía đầu Mạc Dịch.

Nếu không phải là anh phản ứng nhanh, sợ là đã bị nện cho vỡ đầu chảy máu.

Nhìn cái thang nặng chình chịch kia, hô hấp của Mạc Dịch không khỏi dồn dập thêm mấy phần, có ảo giác hơi giống như mới từ cõi chết trở về.

Sương Mù đứng sau anh không xa chậm rãi rụt cái chân mới bước ra lại, thả luôn cả cánh tay đã vươn được một nửa xuống. Đường cong xương hàm bị kéo căng vì căng thẳng cũng thả lỏng hẳn.

Cậu lại một lần nữa lùi vào trong bóng tối, giống như chỗ đó mới là địa bàn thuộc về mình.

Đôi mắt màu xám khói nhạt màu nghiêm túc, chăm chú nhìn vào bóng người thẳng tắp cách đó không xa. Cứ như thấy được nguồn sáng duy nhất trong bóng tối, ánh lên sự cố chấp khiến người ta sợ hãi.

Mạc Dịch đưa lưng về phía Sương Mù, hoàn toàn không biết gì về ánh mắt phía sau. Anh chỉ mải nghiêm túc ngẩng đầu, nhìn về phía cửa ngầm thông lên trần nhà.

Bên trong cánh cửa đen kịt một màu, đứng ở dưới căn bản là không thể nhìn thấy tình cảnh bên trong, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được luồng gió âm u lạnh lẽo thổi tới, cùng tiếng vọng trống rỗng bên tai.

Thật ra loại cửa ngầm này rất hay thấy ở các căn nhà nước ngoài, thường thì nó sẽ thông với gác xép chứa đồ.

Nhưng ở trong phó bản… chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản là chứa đồ lặt vặt thôi đâu.

Mạc Dịch âm thầm thở dài, sau đó đưa tay vịn cầu thang gỗ, cong thắt lưng từ từ leo lên trên.

Không khí lạnh lẽo thổi phất ngang qua đỉnh đầu, đưa đến mùi gỗ mục nát trộn lẫn với mùi tanh nhàn nhạt của máu, bậc thang dưới chân phát ra những tiếng kẽo kẹt rất chói tai. Vì đã lâu không được tu sửa, không chịu nổi sức nặng mà rung lên bần bật, bụi bặm rơi ào ào xuống dưới.

Càng lên trên càng tối đen.

Nửa người Mạc Dịch đã nhô hẳn lên trên, trước mặt hoàn toàn tối đen, tầm mắt như bị che kín. Dù anh có bật đèn pin chiếu thì cũng chỉ thấy lờ mờ vài hình dạng đồ vật lẫn trong bóng tối.

Bên tai hoàn toàn yên tĩnh.

Anh bám lấy tay vịn cầu thang kế bên, tiếp tục leo lên, toàn thân tiến hẳn vào lầu gác.

Ngay giây phút hai chân chạm xuống mặt sàn lầu gác, không hề có một dấu hiệu báo trước nào, bên trong có mấy đĩa nến chợt sáng bừng lên khiến Mạc Dịch giật nảy cả mình.

Mấy ngọn nến được cố định chắc chắn ở vài góc hẻo lánh của lầu gác không hiểu sao lại bùng lên, khó khăn lắm mới chiếu sáng được toàn bộ lầu gác.

Lầu gác này không lớn, hình dáng kỳ quái lại chật hẹp, nóc nhà lại còn đè ngược vào trong. Nó không chỉ khiến người ta gần như không đứng thẳng nổi mà còn cực kỳ hạn chế tầm mắt, Mạc Dịch căn bản là không có cách nào nhìn rõ toàn cảnh trong này.

Trong không gian bị bịt kín, cảm giác đèn nén càng mãnh liệt thêm.

Sau khi Mạc Dịch khom người đi về phía trước mấy bước thì không gian trên đỉnh đầu bỗng rộng rãi hơn nhiều.

Anh duỗi lưng eo đã hơi nhức mỏi, đứng thẳng người dậy nhưng đầu lại va phải một vật cứng cứng.

Mạc Dịch bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, đau đến mức bật kêu thành tiếng, thoáng lùi về sau mấy bước rồi mới nhìn kỹ vật kia…

Chỉ thấy đó là một cái hộp sọ dê rừng rất lớn được treo trên tường, hốc mắt trống rỗng đen ngòm đang lạnh lùng nhìn thẳng vào anh. Bên cạnh bộ xương sọ kia có mấy chục con vật nhỏ khá hoàn chỉnh, bị người ta xỏ dây treo lên. Xương cốt trắng toát phản xạ lại ánh lửa, phát ra những tiếng lạch tạch rất nhỏ.

Cửa sổ lầu gác mở rộng, từ góc độ này có thể nhìn thấy bóng đêm vô tận ở bên ngoài.

Giống y như một ngôi mộ.

Nhờ ánh nến yếu ớt, Mạc Dịch nhìn thấy mấy tờ giấy ố vàng, dính đầy tro bụi đang nằm rải rác trên đất. Dưới ánh nến lờ mờ, anh không cách nào nhìn rõ được đám chữ dày đặc lít nha lít nhít kia.

Mạc Dịch nín thở, xoay người nhặt mất tờ giấy kia lên, đang định đọc thì khoé mắt lại lại liếc trúng thiết bị đếm ngược ngoài cửa sổ.

… Còn 3 phút nữa là hết 1 giờ tiếp theo.

Tim Mạc Dịch không khỏi thắt chặt, hô hấp hơi chậm lại, sau đó nhanh chóng nhặt mớ giấy đang chồng chất trên mặt đất lên, không kịp nhìn kỹ đã vội vàng nhét hết vào balo.

Anh nhanh chân chạy về chỗ cầu thang.

Nếu như lúc trước anh đoán không sai thì…

Bài đồng dao sẽ lập tức vang lên.

Chương kế tiếp