Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 80
Khuôn mặt Mạc Dịch càng thêm tái nhợt, chỉ có đôi mắt đen nhánh thật sâu, như hai ngôi sao lạnh băng trong màn tuyết rơi ngập trời.

Anh nhíu mày lại, quay đầu nhìn cả căn phòng một vòng, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua mọi người đang trừng mắt há mồm ở đằng sau, vô thức khẽ lẩm bẩm:

“Đây là... ngày cuối cùng của Solomon Grundy.”

Những người khác cũng không hẹn mà cùng nhớ tới gợi ý lúc trò chơi vừa mới bắt đầu, tất cả đều rùng mình một cái.

Xung quanh có càng nhiều bụi rơi xuống, trần nhà gập ghềnh không bằng phẳng nứt ra mấy đường sâu hoắm như thể không chịu nổi sức nặng, lớp bụi màu xám rơi loạt xoạt xuống từ bức tường.

Như thể quân bài domino bị đẩy, hiệu ứng dây chuyền nhanh chóng lan ra theo một góc bị sụp, cả căn phòng như chìm vào trong vòng luẩn quẩn đang sụp đổ, trượt xuống vực thẳm đang lở ra mà chẳng thể vãn hồi.

Càng lúc càng có nhiều bụi bặm rơi xuống bên cạnh, tích thật dày bên người và bên chân mọi người, cả bầu không khí dường như đều bị bụi bặm lấp kín, như thể không khí mà mình hít vào cũng xen lẫn vô số lớp bụi, mang đến cảm giác ngạt thở dày đặc.

Các người chơi nhất thời hoang mang lo sợ, vô thức nhìn về phía người biết rõ mình phải làm gì duy nhất trong đội ngũ, con người như chết đuối vớ được cọc, tìm kiếm sự giúp đỡ từ người có ý kiên cường nhất trong sự căng thẳng và hoảng loạn.

Bọn họ cùng nhìn sang Mạc Dịch, nôn nóng lớn tiếng hỏi:

“Phải làm gì tiếp theo đây.”

Mạc Dịch ngước mắt lên, nhanh chóng nhìn xung quanh căn phòng, thoáng đánh giá xu thế đổ sụp của căn phòng ở trong lòng, sau đó nhanh chóng quyết định, cất lời nói:

“Ra ngoài.”

Căn phòng vặn vẹo này như một lâu đài cát, bị bàn tay trẻ con đẩy nhẹ một cái là đã đổ sụp chẳng thể nào cứu vãn được. Trần nhà lung lay sắp đổ treo giữa không trung, dường như tường cũng đang sụp xuống như bùn đất bị hóa thành dòng nước, mặt sàn cũng trở thành thứ chất như cát, hút về phía mọi người như lốc xoáy, khiến người ta bước đi khó khăn.

Mạc Dịch nâng cánh tay lên che trên đầu, đề phòng cát trên đỉnh đầu rơi xuống làm mờ tầm mắt, sau đó dồn hết sức giãy dụa thoát khỏi sự lôi kéo của đám bụi như bùn lầy dưới chân, chạy về phía cánh cửa đang mở.

Ngay khi mọi người lao tới cửa, chỉ nhìn thấy cánh cửa lớn đóng “rầm” một cái thật mạnh!

Vu Nhiễm vọt một bước lớn lên trước, vươn tay cầm tay nắm cửa, khung cửa và cánh cửa gần như hóa thành cát lại khép chặt vào nhau như tường đồng vách sắt, cho dù cô có dồn sức giật lắc như thế nào, cũng không mở được cánh cửa này ra.

Cô cắn chặt khớp hàm, lùi về sau vài bước, lấy đà lao về cánh cửa gỗ, định dùng lực đẩy của cơ thể mình để tông mở cánh cửa, nhưng ngoài việc khiến toàn thân mình toàn tro bụi ra, hình như chẳng có tác dụng gì cả.

Nhìn cánh cửa kiên cố kia, trái tim mọi người dần chìm xuống đáy vực, tâm trạng nhất thời gần như tuyệt vọng.

Căn phòng này muốn chôn sống bọn họ!

Vĩnh viễn bị chôn vùi trong lòng đất giống như Solomon Grundy kia!

Mạc Dịch nhíu chặt mày lại, cố gắng khiến đầu óc bản thân giữ tỉnh táo trong thời khắc sinh tử, ánh mắt anh tìm kiếm khắp cả bức tường trong căn phòng, muốn tìm thấy nơi đột phá gì đó.

Đúng vào lúc này, ánh mắt anh sáng lên.

Cả căn phòng đều đang hóa thành cát, bức tường này cũng không ngoại lệ, tới gần sườn khung cửa sổ đã hóa thành bụi được một nửa, mấy tấm kính dơ bẩn rơi ra, để lộ ra một chỗ trống, thông qua thủy tinh nứt vỡ, có thể nhìn thấy được ánh sáng màu hồng kì dị lóe lên từ vùng đất khô cằn hoang vu ngoài cửa sổ.

Hô hấp của Mạc Dịch hơi ngừng lại, trong lòng không nghĩ nhiều, cơ thể đã hành động trước đầu óc.

Anh nhanh chóng vọt tới trước cửa sổ, dồn sức tông vào khung cửa sổ đã hóa thành cát được một nửa đang lung lay, muốn tìm ra một lỗ hổng nào đó có thể lợi dụng được ở trên bức tường.

Nhưng người khác nhìn thấy hành động của Mạc Dịch cũng đi tới giúp đỡ, dùng trọng lượng và sức tông của cơ thể mình để tông vào bức tường như không thể chịu nổi một đòn, bụi bặm dày đặc rơi xuống theo động tác của bọn họ, bay lên đầu lên mặt bọn họ, khiến mọi người ho khan liên tục.

Đồ đạc và tấm gỗ trên đỉnh đầu rơi xuống, rơi lên vai mang tới cảm giác đau đớn khó mà làm lơ được, chúng vừa tiếp xúc với mọi người lập tức biến thành bụi, sau đó trượt xuống đất theo cơ thể của mọi người, tích thành tầng cát dày dưới chân.

Không biết từ lúc nào, cát trên mặt đất đã cao hơn mắt cá chân, tích tới tận đầu gối, nếu muốn di chuyển thì phải gắng sức rút chân ra từ trong đống cát đã, sau đó lại đạp vào trong đất.

Đám người chơi vừa di chuyển cơ thể trong cát một cách gian nan, vừa cố gắng hết sức tông mạnh vào bức tường trong phòng.

Nhưng sự việc xảy ra không như những gì mọi người mong muốn, cho dù mọi người có gắng sức như thế nào, bức tường chặn đó đang hóa thành cát cũng không xê dịch một chút nào, chỉ có bụi rớt xuống từ bên trên chẳng đau chẳng ngứa, cứ giống như thứ ma pháp ác ý nào đó đàng nhốt bọn họ lại không cho bọn họ rời đi vậy.

... Giống như tái hiện bài đồng dao đầu tiên.

Điều khác biệt duy nhất đó là, lần trước người chơi ở bên ngoài muốn đi vào, lần này người chơi ở bên trong muốn đi ra.

Mặt mọi người xuất hiện vẻ tuyệt vọng, cơ thể và bàn tay bọn họ đều run rẩy vì dùng sức quá mạnh, nhưng lại như kiến khiêng củ khoai, không thể làm gì được bức tường lung lay muốn đổ trước mắt này.

Mạc Dịch mím chặt đôi môi, nắm tay siết lại đấm mạnh lên cửa sổ đã vỡ một lần cuối cùng, cơn đau nhói tim lan ra từ lòng bàn tay, nhưng vẫn không thể xua đi được sự cáu kỉnh trong lòng anh.

Cát đã lan lên tới đùi rồi.

Đúng vào lúc này, âm thanh tách tách tách tách vang lên trong tiếng đổ sụp, Mạc Dịch sững sờ, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.

Vết thương dữ tợn bị thủy tinh rạch ra lan từ ngón tay tới lòng bàn tay trắng bệch, một đống máu tươi chảy ra từ miệng vết thương, sau đó chảy xuống thuận theo cổ tay với đường nét mảnh khảnh, thấm vào trong bức tường đang dần biến thành cát.

Chỉ thấy máu tươi vừa mới nhỏ xuống, đống cát kia đã vây quanh như có sinh mệnh, tham lam hấp thụ mỗi một giọt máu tươi như đói như khát, vũng máu nhanh chóng thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, một mảng cát nhỏ ở bên trên cũng xuất hiện chỗ trống.

Trước mắt Mạc Dịch lập tức sáng lên, anh ngẩng đầu nhìn sang Vu Nhiễm, cất cao giọng hét:

“Dao! Đưa đây cho tôi!”

Vu Nhiễm sững sờ, nhưng vẫn vươn tay vào balo sau lưng của mình lấy một con dao nặng trình trịch lóe lên ánh sáng lạnh ra, đưa cho Mạc Dịch.

Mạc Dịch cầm chuôi dao, hơi đắn đo trên bàn tay một chút, sau đó cắn chặt khớp hàm, rạch lên giữa lòng bàn tay của mình.

Vết thương dữ tợn kia lập tức mở rộng ra, có càng nhiều máu tươi chảy ra từ miệng vết thương, mùi máu tanh nồng đập lập tức lan ra trong không trung, máu tươi và làn da trắng bệch tạo ra đối lập rõ ràng, thị giác mãnh liệt gần như khiến cho người ta không kìm được dời mắt đi.

Anh dí chặt lòng bàn tay bị thương lên bức tường đang biến thành cát, đống cát thèm khát máu tươi lập tức ào về phía lòng bàn tay anh, để lộ ra khảng sống rõ ràng ngay tức thì.

Lúc này, cát trong phòng đã ngập tới eo, vẫn đang có xu thế đẩy lên trên.

Trước mắt mọi người sáng lên, như người đang ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng đột nhiên có một sợi dây thừng thả từ bên trên xuống trước mắt.

Bọn họ cầm lấy dao thái đồ ăn trong tay Mạc Dịch, cũng rạch một nhát lên lòng bàn tay mình, sau đó dán lòng bàn tay lên hai bên tường, có càng nhiều cát từ cách đó không xa rục rịch đuổi theo mùi máu tươi, trên tường lộ ra cái lỗ thật lớn.

Nhìn cái lỗ gần như tượng trưng cho hy vọng, ánh mắt trở nên tối tăm của mọi người cuối cùng cũng sáng lên.

Bọn họ không dám dừng lại thêm, thế là khom người nối đuôi nhau bò ra khỏi cái lỗ lớn ở trên tường với tốc độ nhanh nhất.

Mạc Dịch rụt bàn tay vẫn luôn để trên bức tường dần biến thành cát lại, khuôn mặt vốn đã tái nhợt gần như trở nên trong suốt vì mất máu, anh mím chặt môi, đi theo sau mọi người, cơ thể mảnh khảnh chẳng tốn bao nhiêu sức đã chui được ra ngoài.

Ngay khi cơ thể anh rời khỏi căn phòng, căn phòng đằng sau nhanh chóng đổ nát xuống, sụp xuống kêu ầm một tiếng.

Bụi đất bay lên.

Trước mắt chỉ còn lại bụi đất mơ hồ lóe lên màu đỏ trầm, cửa hiên lung lay sắp đổ cũng đổ sập xuống đất khi cả căn phòng sụp xuống, sau đó tan thành một đống bụi, trộn lẫn với đám đất khác.

Mọi người đứng ở mảnh đất trống trước căn phòng, thở hổn hển sau khi sống sót qua tai nạn, khắp người bị bụi bặm và máu tươi lấm tấm che phủ, nhìn trông mặt mày xám như tro, vô cùng chật vật.

Mạc Dịch lấy một đoạn băng vải từ trong balo mình ra, băng bó vết thương trong bàn tay mình một cách qua loa.

Vì mất máu quá nhiều nên bờ môi anh cũng mất đi màu sắc, trên khuôn mặt trắng bệch gần như trong suốt, đôi mắt đen càng thêm âm trầm lạnh lùng, ánh sáng khiến người ta sợ hãi khiến người khác khó mà nhìn thẳng.

Anh nhíu mày nhìn sang đống đất đang tản ra kia.

Trên đó vẫn dựng rất nhiều mảnh tường nứt vỡ còn chưa biến thành cát, dựng thẳng vững chắc ở giữa, nhìn trông rải rác và đan xen, như không hề có quy luật, nhưng hình như lại tự có đạo lý.

Mạc Dịch chuyển bước chân, nhìn về phía kia bằng một góc độ khác.

Anh không khỏi sững sờ.

Chỉ thấy trong đống cát đỏ sậm kia, có một mảnh đất khiến người khác phải chú ý, đất trên đó là màu đỏ thuần, dường như thấm đẫm từ máu tươi, giữa đám đất màu máu đó, có hai bia đá đơn sơ nho nhỏ dựng thẳng.

Mạc Dịch chấn động trong lòng... đó chính là bia mộ của Erica và John.

Anh không khỏi từ từ lùi về sau hai bước, hô hấp cũng dồn dập hơn, anh nhìn chằm chằm bức tường vẫn chưa đổ xuống trước mắt, sau đó quay phắt đầu lại nhìn đằng sau.

Một suy nghĩ mơ hồ dần hình thành trong đáy lòng anh.

Nhìn những cây khô trông thì hỗn loạn không có trật tự kia, con đường nhỏ dài xiêu xiêu vẹo vẹo, bao gồm cả bức tường cổ quái vặn vẹo không bằng phẳng, trong dầu anh dần xuất hiện một bức hình hoàn chỉnh.

Tất cả mọi thứ, vừa khéo gộp thành vết khắc cực lớn xuất hiện bên trong ngôi mộ kia, sao năm cánh ngược và đường nét biến hình đơn giản bằng sọ dê, vậy mà bị phóng to khôi phục ở trên cả mảnh đất!

Mà khu đất màu máu tươi kia nằm chính giữa bức hình!

Đúng vào lúc này, tiếng đồng dao mơ hồ mềm mại vang lên, giọng trẻ con nhỏ nhẹ ngây thơ vừa dễ nghe vừa đẹp đẽ, như đang hát lên những thứ ngọt ngào tốt đẹp nhất trên thế giới này.

Nhưng lúc này, lại chỉ khiến nơi sâu nhất trong cõi lòng con người run rẩy.

Chương kế tiếp