Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 81
Bóng tối dày đặc, sền sệt như thạch bao phủ mặt đất hoang vu, bức tường đổ nát không thể chống đỡ được cát và bụi tích tụ trong căn nhà, nó đang chảy xuống lan ra từ từ như chất lỏng, lóe lên màu đỏ sẫm nhàn nhạt, ăn mòn mỗi một mảnh đất trên đó như thể có sự sống.

Những cành cây khô héo trơ trọi như những khúc xương gầy gò trắng bệch, vươn dài tuyệt vọng về phía bầu trời đêm, cát đỏ sẫm chảy dưới những cành khô, từ từ chồng chất thành cồn cát nhỏ.

Tiếng trẻ con mềm mại lơ lửng trong không trung, nhẹ nhàng hát lời đồng dao không rõ ràng, truyền vào màng nhĩ như sợi tơ, từ từ xâm nhập vào thất khiếu tứ chi của người nghe, để lại những vết ướt lạnh như rắn.

Mạc Dịch nén hơi thở, ngón tay trắng bệch dính máu cứng đờ lạnh lẽo, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm về phía nơi phát ra tiếng hát.

Bức tường kiên cố sừng sững trong vùng cát lún màu đỏ sậm đang chảy, bao lấy trung tâm của cả căn phòng.

Ở giữa mảnh đất đỏ như dính máu tươi, sau hai tấm bia đá màu đen kia, lớp bùn mềm nhũn hình như chuyển động một chút, sau đó từ từ cong lên trên.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm mảnh đất kia, trong mắt lóe lên vẻ kinh hãi, nhưng lại như bị thứ gì đó yểm lấy, con ngươi nhìn chằm chằm cảnh tượng khủng bố trước mắt, không thể nhúc nhích một chút nào cả.

Chỗ gồ lên của đống bùn màu đỏ kia càng mãnh liệt hơn, dường như có thứ gì đó đang cố gắng bò ra từ bên dưới.

Giọng hát trở nên rõ ràng hơn, tiếng trẻ con nhẹ nhàng ngâm nga như ở ngay bên tai, khẽ hát một giai điệu không biết tên, như thể mỗi một giai điệu đều có một bàn tay trắng bệch, bóp chặt cổ họng mọi người, siết chặt trái tim bọn họ, mang đến cảm giác nghẹt thở và sợ hãi như bị đuối nước.

Chỉ nghe thấy tiếng sột soạt nho nhỏ, sau đó bùn màu đỏ tươi dâng trào như sóng biển, lan tràn ra xung quanh, đất ngấm đầy máu tươi bốc lên mùi rỉ sắt nồng nặc, sau đó dừng lại ở đống cát xung quanh.

Cuối cùng hình dạng của cả mảnh đất cũng đã hình thành, đất cát màu đỏ sẫm uốn khúc tương phản với đất màu đỏ tươi, bức tường cao lớn chia cắt toàn bộ bức hình, tạo thành một hình méo mó phức tạp, kết hợp với tất cả cây cối và con đường nhỏ trong cả mảnh đất, tạo ra một bức hình kì dị.

Nó từng xuất hiện trong ngôi mộ trống đó, cũng từng xuất hiện trong một trang của cuốn sách bằng da người.

Hơi thở của Mạc Dịch hơi dồn dập, bờ môi hơi tái nhợt vì mất máu căng chặt, đôi mắt đen sẫm lấp lóe thứ ánh sáng khác lạ.

Lúc này vùng đất phía sau hai bia mộ đã lún sâu do bùn đất chuyển động vừa nãy, chỉ còn lại một lớp đất mỏng phủ trên bề mặt.

Hai đôi bàn tay nho nhỏ trắng bệch thò ra từ trong mộ.

Tiếng hát càng thêm rõ ràng, dường như còn xen lẫn với tiếng cười vui vẻ của trẻ con.

Hai bóng hình nho nhỏ đứng dậy từ đằng sau bia mộ, động tác của chúng cứng đờ như con rối gỗ, khớp xương căng cứng chống lên mặt đất bên cạnh mộ, sau đó tay chân vặn vẹo bò lên từ dưới lòng đất.

Rõ ràng như một cảnh tượng trong phim kinh dị, chiếu chậm trước mắt mọi người.

Chúng từ từ quay đầu lại, nhìn thẳng về phía những người chơi đang ngây ra tại chỗ, trên khuôn mặt trắng bệch không có biểu cảm gì, như được vẽ lên vậy, cái miệng nhỏ đỏ như máu từ từ hé ra khép lại, tiếng hát đồng dao phát ra từ miệng chúng:

“What are little boys made of

Frogs and snails

And puppy dog’s tails,

What are little girls made of

Sugar and spice

And all that's nice.”

[Bé trai được làm bằng gì?

Ếch xanh cùng ốc sên

Thêm cả chiếc đuôi chó.

Bé gái được làm bằng gì?

Đường, hương liệu

Cùng tất cả những điều tốt đẹp nhất.]

Bài đồng dao đó được viết trên tờ giấy trải đầy dấu tay máu và dầu mỡ được ghim trước quầy bếp, lúc này hai đứa trẻ được hình thành từ từ vô số xác chết đang hát nó, trông càng kì dị và vặn vẹo.

Mạc Dịch híp mắt lại, cẩn thận nhìn chúng.

Chúng chính là hai đứa trẻ trong bức ảnh trắng đen được gắn trên mặt dây chuyền, ngũ quan vốn dĩ phẳng lì mà mờ ảo đột nhiên trở nên lập thể sống động, trên hai khuôn mặt nhỏ non nớt không có chút màu máu nào, đôi mắt màu xanh lam sẫm không có cảm xúc đang nhìn chằm chằm bọn họ, cái miệng đỏ đóng mở, hát bài đồng dao ngắn ngủi kia mãi không dứt.

Mà thứ bắt mắt nhất đó chính là trên cái chân mảnh khảnh của chúng, nơi đầu gối là hai lỗ máy lớn.

Máu tươi ùng ục chảy xuống từ lỗ máu đó, từ từ chảy xuống men theo làn da trắng bệch, thấm ướt tất dài màu trắng tinh và đôi giày nhỏ của chúng, nhỏ tí tách xuống mặt đất màu đỏ tươi.

Đó là bộ phận cơ thể cuối cùng bị thiếu trong bảy vật hiến tế.

Mọi người dựng tóc gáy, từ từ lùi về sau, hy vọng có thể tránh xa hai đứa bé khiến người khác hãi hồn này, nhưng căn phòng vặn vẹo lúc này đã sụp đổ, cả mảnh đất không có nơi trú ẩn nào, muốn trốn cũng chẳng có nơi để mà trốn.

Là một trong số những người biết chuyện, hơi thở của Vu Nhiễm rối loạn lên, trên khuôn mặt thanh tú cũng không có chút màu máu nào, cô bình tĩnh tại, tới sát bên tai Mạc Dịch, đè thấp giọng hơi run rẩy cất lời hỏi:

“Đây... đây chính là Erica và John sao?”

Màu mắt Mạc Dịch sâu thẳm, gật đầu rồi lại lắc đầu: “Phải, mà cũng không phải.”

Nếu nói hai bọn chúng là Erica và John, chi bằng nói bọn chúng là quái vật mà ác ma hiến tế triệu hồi thì hơn, là một sự thử nghiệm thất bại khi kết hợp những bộ phận bị chia cắt của cơ thể con người lại, mơ tưởng có thể ghép lại những người thân đã mất đi.

Anh từng quan sát ngôi mộ này với khoảng cách gần, chắc hẳn đó chính là nơi bắt đầu và hoàn thành cả cuộc hiến tế, mà hai đứa trẻ kia, đã không còn là Erica và John từ lâu rồi, mà chỉ là một quái vật được ghép lại từ cơ thể con người, trông giống với chúng mà thôi.

Nỗi tuyệt vọng của Ivy bị ác ma lợi dụng, vốn định hồi sinh đứa con của mình, nhưng cuối cùng lại chỉ triệu hồi được một cái vỏ rỗng mang theo căn bệnh chết người tới thế giới này.

Ngón tay Vu Nhiễm co giật, vẻ căng thẳng lan ra từ khuôn mặt tới cơ thể đang căng chặt của cô:

“Cho nên... hai đứa nhỏ này chính là quái vật trong giờ này sao?”

Cô vừa hỏi, trong lòng vừa thầm phân tích tình hình trước mắt... bởi vì cuộc hiến tế vẫn chưa hoàn thành, hai đứa trẻ này không có xương đầu gối, mà mảnh đất bây giờ không có vật gì che chắn và phủ bên ngoài, chỉ cần hai bọn chúng đừng tấn công tinh thần giống như một tiếng đồng hồ trước, theo như sức khỏe cơ thể của mấy người trưởng thành bọn họ, chắc hẳn hoàn toàn có thể không bị bắt được.

Mặt mày Mạc Dịch xuất hiện vẻ lo lắng nhàn nhạt, anh lắc đầu: “Được thế thì đã tốt.”

Vu Nhiễm đứng bên cạnh anh sững sờ, hiển nhiên là không ngờ rằng Mạc Dịch sẽ trả lời như vậy, nhất thời không biết phải đáp lại như thế nào.

Đúng vào lúc này, chỉ thấy đằng trước người của hai đứa bé như con rối kia, có một mảng bóng tối dần dần tụ lại.

Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

Tay chân méo mó biến dạng như bị ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt, trên thân thể cháy đen là một khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm khuôn mặt non nớt của hai đứa trẻ kia, dường như trong mắt ẩn chứa vô số tình cảm sâu đậm, là nỗi tuyệt vọng và cả tình yêu sâu thẳm.

Vu Nhiễm chấn động, đột nhiên nhớ tới câu mà Mạc Dịch nói khi ở tầng hai:

[Nếu như, cô vốn là một trong bảy người bị hiến tế thì sao?]

Cho nên, trong một tiếng đồng hồ này, thứ mà bọn họ phải đối mặt... là Ivy.

Vu Nhiễm chợt quay phắt đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm góc nghiêng của Mạc Dịch, hơi thở cô không ổn định bắt đầu hỏi:

“Chẳng phải cậu nói là Ivy vẫn còn giữ ý chí của mình sao? Cho nên có lẽ cô ta không bị nghi thức hiến tế này khống chế đúng không?”

Nói tới cuối cùng, âm thanh của cô đã trở nên dồn dập, thậm chí còn có ý chất vấn.

Mạc Dịch quay đầu lại, nhìn cô một cái thật sâu, trả lời rằng:

“Trước đây tôi cũng nghĩ như vậy.”

Vu Nhiễm siết chặt bàn tay, ánh mắt nhìn Mạc Dịch chăm chú, dường như sợ bỏ sót mỗi một chữ mà anh nói ra:

“... Còn bây giờ thì sao?”

Mạc Dịch cụp mắt, hàng mi dài để lại cái bóng sâu thẳm trên khuôn mặt tái nhợt, sắc mặt anh trắng bệch, không trả lời câu hỏi của Vu Nhiễm ngay, mà nói với giọng nhàn nhạt:

“Thời gian dần trôi, Ivy duy trì hình tượng ác ma ôm con bị thiêu chết trong ngọn lửa mãnh liệt càng ngày càng ngắn, khuôn mặt của bà ta cũng càng ngày càng dễ duy trì hình người... cũng ngày càng mềm lòng.”

Vu Nhiễm càng nghe càng kinh ngạc, cô quay đầu nhìn sang mảnh đất màu đỏ máu kia, chỉ thấy ngay khi hai đứa trẻ nhìn thấy Ivy, khuôn mặt nhỏ trắng bệch cứng đờ bỗng chốc nở nụ cười thân thiết, dường như từ con rối không có sinh mệnh lập tức trở thành hai đứa trẻ thực sự đang quyến luyến mẹ.

Chúng không hát nữa, bờ môi đỏ mỉm cười, trong đôi mắt to màu xanh lam là vẻ ngây thơ.

Giọng trẻ con mềm mại vang lên: “Mẹ ơi.”

Khuôn mặt của Ivy như bị thứ cảm xúc cực đoan nào đó xé toạc, một nửa khóc lóc khát vọng được ôm cốt nhục vào lòng, một nửa khác lại cảnh cáo bản thân phải tỉnh táo một cách lý trí, đây không phải con của mình.

“Erica” và “John” đi về phía Ivy hai bước, có càng nhiều máu tươi chảy dọc xuống từ đầu gối thủng lỗ của chúng, gần như nhuộm cái tất trắng tinh của chúng thành màu đỏ thuần.

Chúng lảo đảo, gần như sắp ngã xuống.

Bản năng người mẹ đã chiến thắng lý trí.

Ivy lao tới, cánh tay cháy đen run rẩy ôm hai cái đầu mềm mại vào lòng, khuôn mặt cúi xuống, từ góc độ của Vu Nhiễm không thấy rõ được biểu cảm của cô ta.

Giọng nói rầu rĩ của đứa bé gái vang lên trong lòng cô ta, nghe vừa tủi thân vừa ngây thơ, nhưng lại như tiếng nói khẽ của ác ma trong tai mọi người:

“Mẹ ơi, chúng con nhớ mẹ lắm.”

Cơ thể cháy đen của Ivy run rẩy, dường như đang đấu tranh với lý trí của mình.

Giọng nói của cậu bé cũng vang lên ngay sau đó, làm nũng mềm mại:

“Mẹ ơi, bọn con muốn vĩnh viễn ở bên mẹ.”

Những thứ cháy đen trên người Ivy rơi xuống sột soạt, rơi xuống nền đất đỏ sẫm, để lộ ra quần áo và màu sắc làn da của cô ta, trên người cô ta mặc một chiếc váy dài đã giặt tới bạc phếch màu xám, bên trên có những vệt máu màu nâu, đỏ tươi và nâu sẫm bao phủ thành từng lớp, nhìn trông thật kinh hãi.

Cô ta cứng còng đứng thẳng dậy, từ từ quay người, đôi mắt lạnh lùng đen nhánh nhìn chằm chằm đám người.

Cô ta sẽ không còn là người mẹ vĩ đại đã hy sinh bản thân để ngăn chặn dịch bệnh lây lan nữa.

... Trở lại là một hung thủ sát nhân chặt xác sáu người không ghê tay để hồi sinh hai đứa con của mình.

Chương kế tiếp