Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 92
Mấy vách tường bẩn thỉu đóng khung không gian chật hẹp khiến người ở bên trong gần như không thể thở nổi.

Bóng tối nồng đậm nặng nề bắt đầu lưu chuyển trong căn phòng, không gian tràn ngập mùi vị mục nát lạnh lẽo. Mùi máu tanh nồng nặc trộn lẫn với rỉ sét lờ mờ tản ra tín hiệu gì đó.

Hơi thở âm u lạnh lẽo thấm qua da, theo hô hấp vào tận trong lục phủ ngũ tạng rồi quanh quẩn trong đó. Giống như có một viên đá tự nhiên rớt vào trong đó khiến ngay cả xương cốt cũng lộ ra vẻ u ám lạnh băng khiến người ta khó chịu.

Mạc Dịch vô thức co vai lại, cảm thấy sau lưng nổi hết cả da gà da vịt.

Đúng lúc này, hình như anh chợt nhớ ra điều gì đó, cúi đầu kéo cái balo mình đã mua trong thế giới thực ra. Đạo cụ anh mua trước khi bắt đầu phó bản đã biến mất rồi! Bên trong đã trống rỗng.

Mạc Dịch giơ đèn pin trong tay lên, đảo một vòng quanh căn phòng. Sau khi xác định bên trong không còn bất kỳ cái balo nào nữa thì thở ra một hơi thật dài.

Cũng may.

Phần giới thiệu hàng hoá trong trò chơi này sẽ không bịa đặt linh tinh, chỉ là sẽ giấu diếm một ít thông tin mang tính then chốt để lừa dối người chơi thôi. Cho nên lúc mua balo anh đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất: trò chơi sẽ trang bị cho mình một cái balo có thực thể. Thế thì chẳng khác gì 10.000 điểm tích lũy đã trôi theo dòng nước.

Dù sao thì anh mua Balo Thông Minh cũng là để lúc vào phó bản, bất kỳ lúc nào cũng có thể lấy đạo cụ ra dùng. Một cái balo để đạo cụ thực thể thì bản chất có khác quái gì cái anh mua ở thế giới thực chứ?

Bây giờ bên cạnh anh không có thêm cái balo nào, như vậy có nghĩa là…

Mạc Dịch khống chế tâm tình đang kích động âm ỉ của mình lại. trong lòng thầm đọc hai chữ: Balo.

Chỉ chớp mắt, trong đầu anh đã xuất hiện một loạt ngăn chứa đồ, bên trong chính là những viên pha lê trong suốt, bên dưới mỗi viên đều có ghi chú tên và cách dùng.

Mạc Dịch siết chặt đèn pin, lòng bàn tay rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Nhiệt ý trong lòng bắt đầu phun trào, xua tan hơi thở âm u lạnh lẽo quanh người.

Đôi mắt anh sáng đến kinh người, bờ môi mím chặt tỏ rõ trong lòng không hề bình tĩnh.

Mạc Dịch thử nghĩ đến tên một món đạo cụ trong đó.

Lòng bàn tay vốn trống không đột nhiên xuất hiện một viên pha lê nhỏ. Vật thể cưng cứng lạnh lẽo dán sát vào lòng bàn tay anh, tuyên bố rõ sự tồn tại của mình.

Mạc Dịch cố kiềm chế khóe môi đang cong cong của mình lại.

Anh vô thức vuốt ve mặt ngoài trơn nhẵn của viên pha lê, trong lòng lại thử đọc thầm mấy chữ.

Cuối cùng, khi nói đến ‘thu hồi’ thì viên pha lê trong tay cũng lập tức biến mất, sau đó lại xuất hiện ở ngăn chứa trong đầu anh.

Mạc Dịch cảm thấy nhiệt ý dâng trào, nhộn nhạo trong lòng sắp không giấu nổi luôn rồi. Anh hít một hơi thật sâu, cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh lại. Thế nhưng độ cong trên môi vẫn còn nguyên, không giấu đi đâu được.

10.000 điểm tích lũy này tiêu xứng đáng thật sự!

Theo đặc tính của trò chơi này, trong một cửa hàng thường tốt xấu lẫn lộn, mua được món hàng có tâm thế này thì đã như đãi cát lấy vàng rồi. Nhất là thứ có giá trị cỡ này… quả thật là trúng mánh to rồi!

Nói cách khác thì… quả nhiên không hổ là hàng hóa trong cửa hàng hội viên mà!

Cuối cùng Mạc Dịch cũng cảm nhận được chỗ hơn hẳn của hội viên cao cấp, cảm nhận sâu sắc quyết định lúc trước của mình không hề sai lầm.

Anh cố đè cảm xúc kích động trong lòng xuống, sau đó dùng lý trí đánh giá lại Balo Thông Minh trong đầu mình.

Thật ra không gian trong đó cũng không lớn, chỉ có hai trang, mỗi trang có năm ngăn chứa, cộng hết lại cũng chỉ có mười cái.

Tuy vẫn có tí tiếc nuối, nhưng ở trong trò chơi này, như vậy cũng không tính là bị lừa.

Hoặc là nói: nếu nhưng nó không hề có một khuyết điểm nào thì ngược lại sẽ kích thích tâm hoài nghi cùng lòng đề phòng của anh. Mạc Dịch sẽ nhấp nhổm không yên, lo lắng có bẫy rập đang ẩn nấp ở chỗ nào đó chờ đợi mình.

Tổng kết lại thì đây vẫn là lần mua đồ mà anh hài lòng nhất.

Mạc Dịch tuỳ ý lật sang trang thứ hai của balo, sau đó chợt sững người, ánh mắt dừng lại ngăn chứa đầu tiên.

Trong ngăn chứa kia là một đạo cụ rất quen thuộc.

Đó là một con gấu Teddy màu nâu, lớp lông tơ mềm mại cũ sờn hơi bong tróc, đôi mắt đen nhánh sáng bóng không dính chút bụi bặm nào, nhìn qua có vẻ như đã từng được yêu thích, giữ gìn rất tốt.

Mạc Dịch ngơ ngẩn một lúc lâu, nhớ tới lời giới thiệu về Balo Thông Minh trong cửa hàng: “Có thể tự động lưu trữ đạo cụ trong phó bản.”

Nếu đúng thế… vậy thì con gấu Teddy này cũng là đạo cụ có thể sử dụng trong phó bản à? Thế nên nó mới bị balo tự động cất vào?

Mạc Dịch nhìn vào chỗ ghi tên cùng chú thích bên dưới ngăn chứa con gấu, có tí thất vọng khi ở đó chỉ có mỗi chữ ‘Gấu Teddy.”, còn phần giới thiệu vắn tắt thì độc mỗi ba dấu hỏi chấm xám xịt, không nói rõ xem rốt cuộc đạo cụ này có lợi ích gì.

Mạc Dịch mím môi đóng Balo Thông Minh lại, dù sao thì bí mật trong này cũng không giải hết trong một chốc một lát được. Bây giờ không phải là lúc lãng phí thời gian, sức lực và đầu óc vào chỗ này.

Anh đeo balo trên mặt đất lên vai rồi chậm rãi di chuyển đèn pin trong tay, toàn cảnh căn phòng lập tức lộ rõ. Mạc Dịch nheo mắt như có điều suy nghĩ, quan sát kỹ hoàn cảnh nơi mình đang ở.

Căn phòng này vừa bẩn thỉu vừa bừa bãi, trong không gian nhỏ hẹp này chỉ có mỗi cái giường anh bị trói lúc mới tỉnh dậy. Mặt đất, vách tường… thậm chí là cả trần nhà đầy những hình vẽ nguệch ngoạc, vừa cổ quái vừa điên cuồng. Trong bóng đêm, chúng giương nanh mua vuốt, lộ rõ bộ mặt nham hiểm hung ác.

Khắp phòng toàn là vết máu khô, dưới ánh đèn hiện ra sắc đỏ sậm rất quỷ dị. Trên tường, ngoài những hình vẽ lộn xộn thì còn in rõ mấy dấu tay máu khiến người nhìn không nhịn được, toàn thân rét run.

Mạc Dịch đi vòng ra phía sau chiếc giường trói kia, đưa tay khều thẻ ghi bệnh treo ở đầu giường lên rồi dùng đèn pin chiếu sáng nó, cố gắng phân biệt những chữ viết bên trên.

Phía trên tấm bảng này cũng có đầy những nét vẽ nguệch ngoạc, chữ viết đã mờ hết. Phần mép cũng ố vàng quăn tít, mấy chữ duy nhất trên đó có thể đọc được chính là:

“Bệnh viện tâm thần ■■■.”

Không có quá nhiều tin tức hữu dụng.

Mạc Dịch cau mày thả cái thẻ ghi bệnh kia xuống. Nó rơi xuống theo quán tính rồi đập vào đầu giường bằng kim loại. Trong bóng tối chợt vang lên tiếng va chạm rất nhỏ, nó khuấy động không gian rồi mơ hồ vọng lại.

Anh sải chân đi từ chỗ giường đến bên cạnh vách tường. Ngón tay lạnh như băng nắm chặt lấy đèn pin, chiếu sáng hình vẽ trên đó.

Sau khi lại gần, Mạc Dịch mới phát hiện những hình vẽ nguệch ngoạc trên tường không phải được vẽ bằng màu sáp hay thứ gì khác, chúng là được ai đó dùng móng tay móc thật sâu vào tường.

Dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo, vết tích đào sâu trên tường để lại những cái bóng mờ mỏng manh. Máu thịt cùng mảnh vụn móng tay khảm sâu vào tận bên trong lớp vữa, máu tươi thuận theo những vết lõm chạy xuống phía dưới, đọng trên vách tường như đang trong bộ dạng giãy chết.

Trong căn phòng này, tất cả mọi thứ đều khiến người ta không rét mà run.

Cả căn phòng giống như hiện thân của sự điên cuồng cùng tuyệt vọng. Trong bóng tối, nó lộ ra nụ cười vừa dữ tợn vừa đau thương cùng dáng vẻ trầm lắng, lạnh như băng rất dọa người.

Lông mày Mạc Dịch nhíu chặt lại, chỗ mi tâm hiện lên mấy nếp nhăn rất sâu, đôi mắt đen nhánh nổi bật trên khuôn mặt nhợt nhạt, lấp lóe ánh sáng.

Giống như nghĩ ra điều gì đó, Mạc Dịch đắn đo suy nghĩ rồi từ từ lùi về phía sau một bước, sau đó dùng đèn pin chiếu sáng toàn bộ bức tường.

Trong quầng sáng ảm đạm, hình vẽ trên tường vốn lộn xộn không theo bố cục nào lại giống như đang chậm rãi tụ hợp lại với nhau, tạo thành một hình ảnh cụ thể…

Là một con bướm rất lớn.

Mạc Dịch hít sâu một hơi, cơn rét lạnh chợt từ bàn chân xộc thẳng lên tận đỉnh đầu.

Cơ thể khổng lồ, vặn vẹo của con bướm bao trùm hơn nửa căn phòng. Trên đôi cánh to lớn, hoạ tiết giống như cặp mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào Mạc Dịch đang đứng trong phòng. Phần râu trên đầu rất dài, uốn lượn vươn đến tận trần nhà.

Con côn trùng không có sức sống lại vặn vẹo quái dị này bị móng tay cùng máu thịt khắc thật sâu vào vách tường, trông vừa quái đản lại vừa khó coi.

Ở góc tường còn có mấy từ đơn được viết bằng máu:

“STOP”

Máu tươi thuận theo những chỗ lõm của mấy chữ cái chảy xuôi trên vách tường nhìn như vết thương bị dao rạch, mà chỗ máu trên tường thì là máu tuôn ra từ vết thương.

Bàn tay cầm đen pin của Mạc Dịch chợt siết chặt thêm mấy phần. Anh hít sâu một hơi, xác định trong phòng này không còn chỗ nào đáng chú ý liền xoay người bước ra ngoài.

Không biết tại sao… phó bản lần này lại yên tĩnh quá đà.

Không có tiếng người chơi trò chuyện ồn ào, cũng không hề có bất kỳ tiếng động nào. Tuy biết phó bản chỉ mở khi tất cả người chơi đã có mặt đông đủ nhưng trong lòng Mạc Dịch vẫn có cảm giác bất an rất khó tả, không cách nào xua tan được.

Giống như bản thân đã hoàn toàn bị cách ly ở bên ngoài.

Xung quanh yên tĩnh cùng tối đen khiến Mạc Dịch có cảm giác mình đang ở trên một hòn đảo hoang.

Không có sự sống, không có âm thanh, chỉ có mỗi con côn trùng khổng lồ xấu xí trên bức tường trong căn phòng phía sau. Trong bóng đêm, nó luôn dùng đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào anh.

Phó bản này mang đến cho Mạc Dịch một cảm giác… không thoải mái, cực kỳ khó chịu.

Mạc Dịch mím chặt môi, đẩy cánh cửa phòng đang khép hờ, bước ra ngoài. Ngoài cửa là một hành lang dài dằng dặc, không gian hai bên tối đen như mực, sâu không thấy đáy. Nó giống như một cái miệng lớn, lặng lẽ ẩn nấp chờ vật hy sinh tiếp theo mò đến.

Dưới ánh sáng yếu ớt phát ra từ đèn pin trên tay Mạc Dịch, toàn bộ cảnh tượng lộn xộn quái dị trên hành lang đều lộ rõ. Một cái bàn đồ xiêu vẹo, vô số đồ đạc bẩn thỉu cùng văn kiện toán loạn trên mặt đất. Xe lăn có dây trói lật nghiêng sang một bên, dây trói bằng da đã đứt rời nằm thảm thương trên sàn.

Trên mặt đất cùng vách tường đều ngổn ngang vết máu, còn có cả vết chân máu đã khô hướng thẳng về phía cuối hành lang đen ngòm.

Mạc Dịch phóng vài bước về hướng kia, không cẩn thận đụng trúng xe lăn trên mặt đất. Hành lang trống rỗng lập tức vang lên tiếng kim loại va chạm rất chói tai, trong không gian yên tĩnh nghe đặc biệt rõ ràng.

Không hề có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, giọng nữ máy móc kia chợt vang lên:

“Xin chào, hoan nghênh mọi người tiến vào trò chơi sinh tồn ngoài đời thực quy mô lớn - STAY ALIVE.”

Đầu óc Mạc Dịch vốn đang rối thành một nùi, giờ tin tức lại nổ tung khiến anh nhất thời không biết biết phải sắp xếp, chải vuốt từ đâu. Cảm xúc bất an vẫn luôn bị anh xem nhẹ cũng ùn lên như bùn dâng từ đáy sống, chiếm giữ hoàn toàn suy nghĩ của anh.

Phó bản lần này…

Người chơi còn chưa tụ hợp lại với nhau…

… Mà đã mở rồi!

Chương kế tiếp