Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 93
Giọng nữ máy móc kia cứ quanh quẩn trong hành lang tối đen, giống như phát ra từ vách tường lạnh băng ở bốn phương tám hướng:

“… Nhiệm vụ duy nhất của ngài chính là sống sót được 6 tiếng trong bệnh viện tâm thần này.”

Mạc Dịch hít một hơi thật sâu, cố đè những suy nghĩ lộn xộn trong đầu xuống, sau đó tập trung nghe những lời tiếp theo của giọng nữ kia.

Chỉ thấy ngữ điệu của nó không chút lên xuống, tiếp tục nói:

“Sau đây là gợi ý dành cho ngài:

Trên là dưới, đi là ở, sống là chết, bạn chính là tôi.

Chúc ngài tham gia trò chơi vui vẻ.”

Giọng nói biến mất, toàn bộ hành lang lại quay về trạng thái tối đen cùng lặng ngắt như tờ.

Ngay sau khi âm tiết cuối cùng biến mất trong không khí, ánh đèn trên đỉnh đầu đột nhiên bật sáng mà không hề có dấu hiệu báo trước.

Bóng đèn lạnh lẽo trắng bệch đong đưa trên trần nhà phát ra những tiếng ‘xẹt xẹt’, chiếu sáng một đoạn ngắn hành lang trước mắt. Trên tường đầy những vết máu cùng dấu tay máu lâu ngày đã chuyển thành màu nâu sẫm, dưới ánh đèn nhợt nhạt lại càng thêm chướng mắt.

Mà đoạn hành lang cách đó không xa vẫn bị bóng tối bao trùm.

Trong bóng tối, cái bàn ngã chỏng trơ cùng mớ giấy tờ lộn xộn trên mặt đất tạo thành những bóng ma nhấp nhô, lờ mờ. Nhìn qua giống như một sinh vật nào đó đang ngủ say.

Mạc Dịch chau mày, ngón tay lạnh như băng siết chặt lại, lớp vỏ kim loại sắc cạnh của đèn pin dán chặt vào da, cấn cấn khiến tay anh có chút đau nhức.

Những phó bản trước đây đều là kiểu sau khi người chơi tập chung đầy đủ lại một chỗ thì mới bắt đầu. Thế nhưng lần này đến một cái bóng của người chơi khác Mạc Dịch còn chưa nhìn thấy, thế mà nó đã tuyên bố bắt đầu.

Đây là sự thay đổi rất lớn về quy tắc trong trò chơi, thế nhưng lại không hề có bất kỳ điềm báo trước nào. Điều này khiến cả trò chơi đều tràn ngập tính không xác định.

Trong đầu Mạc Dịch thầm đọc lại những câu nhắc nhở vừa rồi. Anh tách ra từng chữ một, lặp đi lặp lại nhiều lần nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Anh bất động, quan sát hành lang mình đang đứng. Ánh đèn lúc mờ lúc tỏ trên đỉnh đầu chiếu sáng cảnh vật trước mắt.

Tường gạch rất vững chắc, nhìn sơ đã biết là không thể phá được, phía trên toàn những vết bẩn cùng bết máu đã khô cứng. Ánh sáng nhợt nhạt, lờ mờ phát ra từ đèn pin không cách nào chiếu đến chỗ xa hơn được. Nguyên cả bức tường không hề có một cánh cửa sổ nào.

Hàng lang này đang ở trong trạng thái hoàn toàn đóng kín. Không có cửa sổ thì chẳng khác nào không nhìn thấy thiết bị đếm ngược, cũng đồng nghĩa với việc Văn Thần không thể tiến vào phó bản này.

Văn Thần không có cách nào chủ động xâm nhập vào phó bản, trừ khi người chơi trong đó vô tình mang theo cậu vào.

Phó bản trước đó tình cờ lại ở trạng thái nửa đóng kín nửa lộ ra ngoài, thế nên Văn Thần mới có thể theo vào trong nhà.

Mạc Dịch cảm thấy hơi đáng tiếc. Tuy ở phương diện giải mã anh không cảm thấy Văn Thần có thể mang đến trợ giúp to tát gì, nhưng có một NPC lúc nào cũng sẵn sàng ra cứu người thì đó chính là lớp bảo vệ, ngăn ngừa anh chơi high đến sút quần.

Trong đầu vô thức hiện lên đôi mắt màu xám khói nhàn nhạt kia, Mạc Dịch không khỏi có chút thất thần.

Không biết có phải do ảo giác của bản thân hay không mà anh luôn có cảm giác Văn Thần đang nhìn mình… ánh nhìn luôn chăm chú đến mức không thể tưởng tượng nổi. Giống như… đây không phải lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Mạc Dịch nhíu mày, xua tan suy nghĩ khó hiểu kia đi.

Chụp đèn trên đầu phát ra những tiếng ‘xẹt xẹt’, khó khăn lắm mới phát ra được tí ánh sáng yếu ớt. Cái bóng hắt xuống hàng lang tối om, lắc lư như đang ẩn nấp trong bóng tối chờ đợi cơ hội.

Mạc Dịch dừng lại chỗ này một lát, sau đó chọn một hướng, đi về phía trước.

Ở trong bóng tối nồng đậm, ánh sáng vốn rực rỡ của đèn pin luôn lộ ra vẻ cực kỳ nhỏ bé, nhợt nhạt, chỉ có thể chiếu sáng được một đoạn đường cực ngắn phía trước.

Mớ giấy tờ lộn xộn cùng cái bàn đổ nghiêng ngả trên mặt đất chắn ngay ngang trước mặt, Mạc Dịch cẩn thận đi vòng qua đống chướng ngại vật tích đầy bụi bặm này. Anh rất thận trọng, không muốn chạm vào bất kỳ đồ vật gì ở đây.

Dù sao thì bây giờ hành lang này cũng yên tĩnh thái quá, một khi phát ra âm thanh không biết chừng sẽ quấy nhiễu thứ không tốt đẹp nào đó đang ẩn trong bóng tối.

Mạc Dịch chậm rãi đi về phía trước, ánh đèn lờ mờ lúc sáng lúc tối khiến cái bóng của anh như bị kéo dài, lẫn vào trong khoảng tối âm u không lường trước được. Trùm sáng phát ra từ đèn pin đong đưa theo từng chuyển động của anh.

Trong không khí nồng nặc mùi rỉ sét trộn lẫn với mùi máu tanh tưởi. Nồng độ tăng dần theo từng bước chân anh, gần như đã ngưng tụ thành một làn sương máu mỏng. Trong hành lang tối đen như mực tràn ngập ý vị không rõ ràng.

Mạc Dịch cảm giác dưới chân bị trượt, trong lòng kinh sợ nên vội vàng vị tay lên một bên tường, khó khăn lắm mới ổn định được thăng bằng.

Anh hướng đèn pin xuống chỗ mình mới bị trượt, vòng sáng lia qua mặt sàn, chiếu sáng một vùng dưới chân anh.

Trái tim Mạc Dịch chợt thắt lại.

Chỉ thấy dưới chân mình đầy vết máu đỏ tươi đến chói mắt, nhiều như nước hồ phủ kín toàn bộ mặt đất. Mạc Dịch gần như có thể nhìn thấy cả cái bóng đèn pin trong tay phản chiếu trên bề mặt vũng chất lỏng kia.

Máu ở chỗ này hoàn toàn khác với những vết máu khô đã chuyển sang màu nâu sẫm trên hành lang. Đây toàn là máu còn mới, đỏ tươi rất chướng mắt. Chúng tản ra hơi thở chết chóc, mạnh mẽ khắc sâu sắc đỏ kia lên võng mạc người nhìn.

Lòng Mạc Dịch có chút nặng nề.

Cổ tay anh hơi hướng lên trên, chỉ thấy đồ đạc xung quanh vũng máu cũng bị dính đầy lên, từng mảng từng mảng lớn khiến lòng người ta không khỏi rét run.

Trên mặt đất có vết tích bị kéo lê, phương hướng là tiến thẳng vào trong bóng tối nồng đậm.

Mạc Dịch vô thức hít thở thật nhẹ, từ từ đi về phía trước.

Bên cạnh là một gian phòng giống như khi anh vừa tỉnh lại, chắc cũng là phòng bệnh trong bệnh viện tâm thần này. Xung quanh còn những phòng bệnh bị khoá chặt, chỉ có thể thông qua cửa kính tối tăm mù mịt để nhìn thấy được chút cảnh tượng ở bên trong.

Cũng có những cửa phòng đang mở sẵn, Mạc Dịch dùng đèn pin soi vào bên trong rồi đảo qua một vòng, thử chiếu vào cả những nơi u ám hẻo lánh nhất.

Không một căn phòng nào có cửa sổ, nhưng không khí âm u lạnh lẽo vẫn chậm rãi thẩm thấu vào trong, ăn mòn chút nhiệt độ còn sót lại trên cơ thể Mạc Dịch, khiến người anh nổi hết cả da gà.

Phòng bệnh nào cũng ở trong tình trạng ngổn ngang bừa bộn. Giường chiếu, bàn ghế cái nào cái nấy què cụt không lành lặn đổ ngả nghiêng trên sàn nhà đầy bụi bặm. Gần như chỗ nào cũng có những vết máu khô cứng đã chuyển sang màu nâu sẫm.

Mạc Dịch cẩn thận đi theo hướng vết máu bị kéo lê, vòng qua tất cả chướng ngại vật trước mặt.

Đi thêm khoảng mười mấy mét, rốt cuộc anh cũng đến được điểm cuối của hành lang.

Đó là một cái lan can bằng sắt loang lổ, phía trên là những thanh kim loại xếp xéo nhau theo hình thoi. Mạc Dịch dùng tay kéo thử thì phát hiện nó không hề nhúc nhích một tí nào. Theo động tác của anh, mấy mảnh rỉ sắt cùng tro bụi rơi xuống ào ào, lơ lửng phía trước ánh đèn.

Mạc Dịch xích lại gần hơn một chút, phát hiện ra phía dưới lan can còn có một lớp cửa được làm bằng thép tấm.

Hình như… có vẻ giống thang máy?

Mạc Dịch di chuyển đèn pin trong tay, chiếu sáng một bên vách tường.

Quả nhiên là trên đó có nút điều khiển thang máy, thế nhưng cùng chỉ có duy nhất một nút mà dấu hiệu bên trên cũng đã mờ hết, không thể nhìn rõ hình dáng ban đầu.

Mạc Dịch ấn vào cái nút kia, thang máy trước mắt chẳng có động tĩnh gì, anh nhìn kỹ lại thì thấy phía trên đó có khe cắm thẻ.

Xem ra thang mày này không dùng thẻ nhân viên quét thì không có cách nào khởi động được.

Quả nhiên, tất cả các phó bản đều không để người ta dễ dàng qua cửa như vậy.

Mạc Dịch thở dài, chẳng thấy có gì tiếc nuối. Sau đó anh nghiêng đầu, chuẩn bị nghiêm túc tìm kiếm hết cả hành lang xem có thấy thẻ khởi động thang máy không.

Ngay lúc Mạc Dịch đang định xoay người… một phía khác của hành lang chợt truyền đến tiếng bước chân nặng nề chậm chạp.

Trong khoảng không tối tăm, lộ ra vẻ nguy hiểm cùng bất an.

Da đầu Mạc Dịch sắp nứt da đến nơi, cảm giác lạnh lẽo từ đáy lòng tràn ra khiến tay chân anh lạnh ngắt nhưng trán lại nóng hầm hập, rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Anh vô thức tắt đèn pin trong tay đi, sau đó lắc người trốn vào sau cánh cửa một căn phòng đang mở.

Lưng anh dán chặt vào mặt tường ẩm thập lạnh như băng, rét lạnh thuận theo chỗ tiếp xúc với làn da mà ngấm vào tận xương tuỷ.

Mạc Dịch dùng tay che mũi và miệng lại, đề phòng hơi thở gấp sẽ bán đứng vị trí của mình.

Tiếng bước chân kéo lê, nặng nề kia càng lúc càng đến gần.

Từng bước từng bước như giẫm nát đáy lòng anh.

Lông mi Mạc Dịch run rẩy, tầm mắt chậm rãi thích ứng với bóng tối nồng đậm lại nặng nề.

Mùi máu tươi càng lúc càng đậm.

Mạc Dịch cảm thấy sau gáy mình đã phát lạnh, cảm giác không rét mà run khi gặp nguy hiểm chợt đánh úp tới. Như cảm nhận được điều gì đó, anh cứng ngắc quay đầu lại.

Tầm mắt lờ mờ chật hẹp của anh lập tức đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu như máu NGAY BÊN CẠNH!!!

Trong không gian lặng ngắt như tờ, tiếng bước chân nặng nề kia đang từ từ đến gần.

Chương kế tiếp