Cọ Xát

Chương 58: Liều thuốc mạnh nhất

Nhìn những bức ảnh đầy trong căn phòng, Hàn Cẩm Thư kinh ngạc hồi lâu mới chậm chạp quay đầu nhìn người đàn ông phía sau.

Ngôn Độ lười nhác dựa vào tường nhìn cô.

So với vẻ vô cùng kinh ngạc của Hàn Cẩm Thư, khuôn mặt như ngọc của anh không chút gợn sóng, có vẻ quá mức tao nhã bình tĩnh.

Một lát sau, Ngôn Độ thản nhiên nói: “Ở đây tổng cộng có 2431 bức ảnh của em, có đủ nhét đầy một căn phòng, dán đầy bốn bức tường không?”.

Hàn Cẩm Thư chớp mắt liên hồi, khó khăn lắm mới phục hồi được khả năng nói chuyện bình thường.

Giọng cô gần như run lên, hỏi: “Ngôn Độ, sao anh lại có nhiều ảnh của em như vậy?”.

Ngôn Độ nhìn chằm chằm Hàn Cẩm Thư, một lúc sau, anh đi tới phía sau cô, vươn hai tay cánh tay thon dài, từ từ, mạnh mẽ ôm lấy cô từ phía sau, khóa chặt cô vào không gian chỉ thuộc về anh.

Anh nhắm mắt lại, cúi đầu kề sát bên tai cô, mê đắm ngửi hương thơm trên người cô, dùng sống mũi cọ vào da cô, cảm nhận sự ấm áp của cô.

Giọng điệu của anh vẫn như bình thường: “Em có nhớ ngày hôm em đến công ty tìm anh đã hỏi anh một câu không?”.

Nghe vậy, khuôn mặt Hàn Cẩm Thư lập tức đỏ bừng.

Tất cả mọi chuyện về buổi chiều hôm đó vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức của cô, rõ ràng từng chi tiết, muốn quên cũng không quên được.

Giọng nói của Ngôn Độ lại từ phía sau truyền đến, bình tĩnh nói: “Em hỏi anh, vì sao mỗi lần ân ái đều không thích có ánh sáng, hỏi anh có phải không muốn cho em biết lúc đó dáng vẻ của anh như thế nào không”.

Vành tai Hàn Cẩm Thư đỏ bừng lên vì xấu hổ, nhỏ giọng trả lời: “Ừ, em nhớ rồi”.

Ngôn Độ vẫn chưa mở mắt, đôi môi mỏng dán lên vành tai nóng bỏng của cô: “Cho nên, ngày hôm đó em đã thấy rõ anh trông như thế nào rồi chứ?”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư nhớ rõ, buổi chiều hôm đó ở phòng làm việc của anh, cô giống như bị trúng tà, cuồng nhiệt và táo bạo chưa từng có, từ trên xuống dưới, hôn anh đến khi mặt trời lặn phía Tây.

Lúc ấy, rèm cửa sổ sậm màu che kín cửa sổ sát đất, giấu đi một phòng đầy “cảnh xuân”.

Cô không cho anh tắt đèn, ánh đèn sáng ngời từ trên đỉnh đầu hắt xuống.

Hàn Cẩm Thư nhớ rõ, cô có thể nhìn thấy rõ ràng sâu trong đôi mắt sâu thẳm đen láy của Ngôn Độ, ngoài sự kiềm chế còn tràn đầy tình yêu nồng đậm từ rất lâu…

Vô số hình ảnh như thủy triều tràn vào đại não, mặt cô càng đỏ hơn, đầu gần như vùi vào ngực, cắn môi, không dám nhớ lại nữa.

Sau lưng, ngón tay Ngôn Độ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngượng ngùng của cô, đặt một nụ hôn lên môi cô, nhẹ giọng chậm rãi nói: “Hai năm qua, anh không cho phép có một tia sáng nào là bởi vì chỉ cần ôm em vào lòng, ngửi thấy mùi của em, nghe thấy giọng nói của em, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của em, anh đều vô cùng mất kiểm soát.”.

“Vốn dĩ, anh không nên dựa vào em quá gần, cũng không thể dựa vào em quá gần, vì chỉ cần không chú ý một chút là tất cả mọi cố gắng sẽ tan thành nước”. Giọng nói của anh trầm thấp trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi môi mở ra khép lại, trượt dọc theo đường nét của cô, cuối cùng dừng lại ở vành tai cô, nhẹ nhàng cắn.

Ngôn Độ nói: “Thư tình, bọn họ muốn anh nhẫn nại, muốn anh kiềm chế, muốn anh tạm thời giữ khoảng cách với em”.

Hàn Cẩm Thư nghe có chút hồ đồ, ngơ ngác hỏi: ““Bọn họ” là ai?”.

Ngôn Độ lại làm như không nghe thấy câu hỏi của cô. Giờ phút này, anh giống con chiên sùng đạo, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình, thì thầm cầu nguyện với vị thần của riêng mình.

“Nhưng mà… anh không nhịn được”.

“Anh thường nghĩ, nếu thế giới này tồn tại thứ tình yêu mãnh liệt nhất thì đó chỉ có thể là tình yêu mà anh dành cho em”.

“Vì để từng bước từng bước đi đến bên cạnh em, anh đã ở trong địa ngục dày vò suốt hai mươi năm. Rốt cuộc cũng đi đến những bước cuối cùng, anh phải  tự nói với mình, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ”. Ngôn Độ nhẹ nhàng nói: “Cho nên, sau khi kết hôn với em, anh dùng tất cả lý trí để ép buộc bản thân xa lánh lạnh lùng với em”.

Hàn Cẩm Thư bị anh ôm trong lòng, đầu óc cố rối bời xoắn lại như sợi dây thừng, không cách nào hiểu được.

“Ý của anh là, hai năm trước, anh cố ý lạnh nhạt với em? Vì sao?”. Cô hoang mang nói: “Sao em hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì?”.

Ngôn Độ im lặng vài giây, dường như cuối cùng cũng rút khỏi thế giới khép kín của mình.

Anh thản nhiên nói: “Không có gì”.

Thái dương Hàn Cẩm Thư chảy xuống một giọt mồ hôi to như hạt đậu, hết nói nổi: “Em cảm thấy là rất có gì”.

Ngôn Độ hôn lên môi cô, cánh tay ôm eo cô, đưa cô đến chính giữa phòng tối, đứng lại.

Anh cụp mắt nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Bây giờ em có cảm giác gì?”

Hàn Cẩm Thư bàng hoàng.

Đứng ở giữa một căn phòng dán đầy ảnh chụp của mình, thì có cảm giác gì?

Thành thật mà nói, là có chút hoảng sợ và một chút cảm giác muốn chạy trốn. Nói như thế nào nhỉ, nó… thật sự rất biến thái.

Hàn Cẩm Thư nói thật lòng: “Em có cảm giác như đang xem một bộ phim kinh dị do mình đóng vai chính vậy”.

Ngôn Độ nhẹ nhàng hỏi: “Vậy em có biết anh cảm thấy thế nào không?”.

Đầu óc Hàn Cẩm Thư hiện tại vẫn còn mông lung, thực tế cô cũng không tò mò cái cảm giác biến thái của ông lớn này là gì. Nhưng xuất phát từ sự tôn trọng, cô vẫn rất phối hợp hỏi: “Xin hỏi anh cảm thấy thế nào?”

Ngôn Độ rất bình tĩnh nói: “Anh cảm thấy rất hạnh phúc”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư: “???”.

Hàn Cẩm Thư giật khóe miệng, thật sự không thể lý giải, không nhịn được nói: “Kỳ lạ thật đấy. Em là người sống sờ sờ ngay bên cạnh anh, anh mỗi ngày sớm chiều đều ở chung với em, anh nhìn khuôn mặt em chưa đủ à?”.

Ngôn Độ nghe vậy, đầu ngón tay thon dài hơi lạnh của anh vuốt ve khuôn mặt cô. Anh dịu dàng mà bình tĩnh nhìn cô, lạnh lùng nói: “Trước khi có tư cách để ngủ chung giường với em, chính những hình ảnh này của em đã cùng anh trải qua hàng ngàn đêm dài. Đó là bộ sưu tập quý giá nhất của anh ngoài em”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Cô khẽ nhíu mày, vô thức cắn cánh môi.

Không biết vì sao, Ngôn Độ lúc này không được bình thường. Anh như vậy khiến cô hơi sợ hãi.

Ngôn Độ nhận ra, khóe miệng hơi cong lên: “Làm em sợ à?”.

Hàn Cẩm Thư dùng ánh mắt khó tả nhìn anh, bĩu môi không nói lời nào.

Kỳ thật, cô đã mơ hồ đoán được.

Hành vi biến thái này của anh có lẽ có liên quan đến căn bệnh mà anh vẫn đang điều trị kia.

Đúng lúc này, Ngôn Độ đưa tay ôm Hàn Cẩm Thư đang trầm tư vào lòng, cúi đầu cắn nhẹ một cái lên môi cô, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng không chút để ý thường ngày.

Anh nói: “Thư tình, bây giờ em đã biết lai lịch của tấm ảnh bạch nguyệt quang kia chưa?”.

“… Em biết cái gì?”. Hàn Cẩm Thư không thể tin được mở to mắt, vung nắm đấm, nói: “Anh vừa nói cái quái gì vậy, anh có thể nói bình thường cho người khác nghe hiểu được không? Hả?”.

Anh sẽ không thật sự cho là bản thân đã giải thích rõ ràng rồi đó chứ.

Không thể nào?!

Ngôn Độ nói: “Những cái khác không hiểu cũng không quan trọng, em chỉ cần nghe hiểu trọng điểm là được”.

Lần này Hàn Cẩm Thư không dám bất cẩn nữa. Sợ lại bỏ sót mấu chốt, cô ôm lấy cổ anh, kiễng chân, vểnh tai dán chặt môi anh, cọ tới cọ lui làm nũng, “Cái gì, cái gì? Năng lực hiểu biết của em không tốt, chồng nói chậm một chút. Trọng điểm là gì?”.

“Trọng điểm chính là”. Đáy mắt Ngôn Độ nổi lên ý cười, hôn nhẹ vành tai nhỏ của cô, khẽ nói bên tai cô: “Thư tình tiểu thư, anh thích em đã rất nhiều năm rồi”.

Trước kia Hàn Cẩm Thư rất xem thường đàn ông cứ mở miệng là buông lời ngọt ngào ong bướm.

Nhưng giờ phút này, cô lại đỏ mặt vì lời nói này của Ngôn Độ, nội tâm cuồn cuộn như dời sông lấp biển, rung động đến tột đỉnh.

Đôi mắt Hàn Cẩm Thư sáng ngời, ánh mắt tập trung dán chặt vào Ngôn Độ một lúc. Không lâu sau, cô nheo mắt, hừ lạnh một tiếng nói: “Em biết rồi. Cho nên thật ra anh đã biết ID trò chơi của em từ sớm, từ đó bắt đầu thích em đúng không”.

Ánh mắt Ngôn Độ sâu thẳm. Anh nhìn cô chằm chằm, nói: “Có lẽ trước cả đó nữa”.

“Anh đừng có nghĩ đi nghĩ lại rồi nói là từ tận kiếp trước nhé”. Hàn Cẩm Thư chỉ coi đây là một câu thuận miệng nói đùa, trêu chọc anh một câu, không để trong lòng.

Hai gò má cô chợt ửng hồng, hơi nâng cằm về phía Ngôn Độ. Cô nhìn chằm chằm anh mấy giây, sau đó nhướng mày, nói: “Ngôn Độ tiên sinh, anh thích em lâu như vậy, nhất định là yêu em chết đi được đúng không?”

Ngôn Độ thu hết vẻ mặt kiêu căng cùng tâm tư đắc ý của cô vào đáy mắt, hôn nhẹ cằm cô, nói: “Ừ. Yêu chết đi được”.

Hàn Cẩm Thư nhéo vành tai anh, rất nghiêm túc hỏi: “Vậy sau này em bảo anh đi về hướng đông, anh sẽ không đi về hướng tây chứ?”.

Ánh mắt Ngôn Độ nhìn cô vô cùng bình tĩnh mà chăm chú. Anh đáp lại: “Em nói gì anh nghe đó. Mọi chuyện đều do em quyết định”.

Hàn Cẩm Thư không nói gì.

Hai năm qua, Ngôn Độ lạnh lùng như băng, sát phạt quả quyết, chỉ một ánh mắt đã khiến cô không rét mà run, vì vậy cô mới đặt cho anh biệt danh là “Bạo quân”, chỉ vì cảm thấy anh hành sự quá tàn nhẫn và thiếu tình người.

Thế nhưng, thật kỳ lạ.

Lúc này, đặt mình trong phòng tối toàn là ảnh chụp của cô, vẻ lạnh lùng hờ hững cùng sát khí thô bạo trên người Ngôn Độ đều biến mất không còn bóng dáng.

Cô thậm chí còn cảm thấy giây phút này Ngôn Độ có chút ngoan ngoãn, rất giống một con chó lớn lạnh lùng nhưng trung thành.

Ý nghĩ buồn cười này xuất hiện khiến Hàn Cẩm Thư không thể nhịn được cười. Ngay sau đó, cô vươn tay phải nhẹ nhàng sờ sờ đầu Ngôn Độ.

Mái tóc của anh dày và đen nhánh, chất tóc hơi cứng, sờ vào không có cảm giác mềm mại chút nào. Nhưng cô không bận tâm, tiếp tục chạm vào đầu anh, xoa xoa, vuốt ve chừng nửa phút.

Đột nhiên.

“Con chó lớn” bị cô xoa đầu thình lình lên tiếng, hỏi cô: “Em đang làm gì vậy?”.

“Chồng à, em thấy dáng vẻ của anh bây giờ rất đáng yêu”. Hàn Cẩm Thư chớp mắt mấy cái, hỏi rất chân thành: “Anh có thể học theo chó con sủa một tiếng gâu gâu cho em nghe được không?”.

Ngôn Độ: “…”.

Một lát sau, anh trả lời: “Có thể. Anh sủa một tiếng, chúng ta làm một lần”.

Giọng điệu của Ngôn Độ rất lãnh đạm, nói xong, anh còn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói: “Bây giờ bắt đầu tính”. Dừng một chút: “Gâu”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư lập tức đen mặt, bàn tay sờ đầu anh trượt xuống, trượt qua mặt anh, dùng hết sức lực toàn thân bóp một cái!

Ngôn Độ: “…”.

Hàn Cẩm Thư ra sức chà đạp khuôn mặt Ngôn Độ, chà xát khuôn mặt xinh đẹp kia đến khi ngũ quan hoàn toàn biến dạng mới cảm thấy hả giận một chút. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, xấu hổ phẫn nộ nói: “Tính cái đầu của anh ý. Sau này chuyện đó đều do em quyết định”.

Ngôn Độ bình tĩnh nói: “Không được”.

Hàn Cẩm Thư mở to hai mắt, không thể tin được: “Anh là một nhân vật lớn như vậy mà nói lời không giữ lời? Không sợ truyền ra ngoài bị cười ta cười nhạo à! Rõ ràng anh nói chuyện gì cũng nghe theo em!”.

Ngôn Độ bình tĩnh nói: “Chuyện gì cũng được, ngoại trừ chuyện này”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư không còn gì để nói, buông cánh tay xuống, vẻ mặt mếu máo.

Miệng lưỡi đàn ông đúng là quỷ dối trá. Vừa mới hứa hẹn tất cả mọi chuyện đều do cô định đoạt, kết quả mới qua vài phút, anh lập tức đã trở mặt, thậm chí còn vô cùng tự tin.

Ngôn Độ thấy cô bĩu môi ra vẻ không vui, trong lòng buồn cười, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô: “Lần nào cũng có vẻ mặt này, thật sự đau khổ như vậy à?”.

Mặt Hàn Cẩm Thư chín đỏ như quả cà chua, quanh co, thành thật trả lời: “Không đau khổ”.

Nhưng mà, thật sự mệt mỏi, mệt chết đi được.

Mỗi lần làm xong với anh, cô chỉ muốn chui vào chăn ngủ ba ngày ba đêm.

Hàn Cẩm Thư suy nghĩ vài giây, quyết định thử nói lý với người đàn ông chưa bao giờ nói lý này. Cô chần chừ mở miệng, vừa dịu dàng vừa dùng giọng điệu thăm dò, nói: “Chồng à, anh thì đã 30, em cũng đã 28, tuổi hai chúng ta tính ra cũng không còn nhỏ nữa. Phương diện này thật sự nên tiết chế một chút, người ta nói đàn ông sau 40 sẽ xuống phong độ, nếu bây giờ anh không điều dưỡng thì đến lúc đó thì phải làm sao? Uống thuốc à?”.

Nghe cô nói xong, Ngôn Độ lại thật sự suy nghĩ một chút, sau đó lạnh nhạt nói: “Không cần”.

Hàn Cẩm Thư: “…?”.

Ngôn Độ hết sức bình tĩnh: “Với tố chất thể lực của anh bây giờ, cho em dùng thêm ba mươi năm nữa cũng không thành vấn đề”.

Lời nói của Ngôn Độ khiến ngay cả ngón tay của Hàn Cẩm Thư cũng muốn bốc hỏa. Cô không nói nên lời, trong cơn phẫn nộ, cô lùi lại vài bước, bay lên đá một cước về phía anh.

Ngôn Độ kéo cô lại ôm vào lòng, cười khẽ hôn khuôn mặt đỏ bừng kiều diễm của cô.

Hàn Cẩm Thư không biết Ngôn Độ còn cần uống thuốc gì nữa.

Trong khoảng thời gian thiếu niên không thể cho ai biết của Ngôn Độ, trong vô số đêm đen mịt mờ không có Hàn Cẩm Thư, chỉ nhìn ảnh chụp của cô, ảo tưởng giọng nói của cô, anh đã không thể kiềm chế được.

Hôm nay, cô gái này cuối cùng bước ra từ mộng đẹp của anh, rất sống động và vô cùng quyến rũ, hàng đêm nằm bên cạnh anh.

Cô căn bản không cần nói chuyện, ánh mắt như tơ cùng nụ cười nhàn nhạt đối với anh mà nói cũng đã hơn liều thuốc mạnh nhất trên đời.

Chương kế tiếp