Cọ Xát

Chương 59: Chồng em đẹp trai nhất!

Mấy ngày nay Lăng Thành mưa không ngừng. Nhiệt độ vào mùa thu ở đây vốn đã thấp, thêm đổ mưa lại càng âm u, cả ngày không thấy nổi tia nắng mặt trời.

Mấy hôm trước, mẹ Ngô vừa tranh thủ đến phía thành đông, ở đó có một khu chợ thực phẩm lớn nhất Lăng Thành. Ngoại trừ bày bán thực phẩm như rau củ người dân bản địa trồng thì còn có người Myanmar, Campuchia buôn lậu thuốc từ Ấn Độ.

Vài năm trước, vì bố của Ngô Mạn Giai bị bệnh nên mẹ Ngô cũng từng mua lậu thuốc Ấn Độ một lần.

Điều kiện gia đình họ khó khăn, trước kia vẫn luôn sống bằng tiền lương làm ở công trường của bố Ngô Mạn Giai. Sau đó, ông bị bệnh, cả nhà liền mất đi nguồn thu nhập duy nhất.

Mẹ Ngô không có tiền cho chồng đi chữa bệnh, hàng xóm cùng con phố Bạch Ngọc Lan suốt ngày thấy bà lấy nước mắt rửa mặt nên mách cho một loại thuốc. Người đó còn nói phía nhà ngoại mình có một người bị ung thư phổi, khối u trong phổi đã to đến 4cm nhưng khi uống mấy hộp thuốc đó xong liền thấy tinh thần phấn chấn, có thể đi lại, tự ăn cơm, đến lúc đi viện kiểm tra thì khối u đã nhỏ xuống chỉ còn 1cm.

Mẹ Ngô nghe xong cũng dao động, lo lắng hỏi hàng xóm: “… Lão Ngô nhà tôi không đi viện kiểm tra, cứ thế uống thuốc liệu có tác dụng gì không?”.

Hàng xóm trả lời: “Ôi trời, lão Ngô đã thế rồi, chị còn đắn đo tác dụng phụ làm gì! Dù có tác dụng phụ thì sao? Chẳng phải là chết thôi à. Ung thư tuyến tụy là loại nguy hiểm nhất trong số các bệnh ung thư, dù ông ấy có hóa trị xạ trị thì cũng không hết được. Dù sao cũng phải gặp Diêm vương, chi bằng đánh cược một lần đi!”

Nghe hàng xóm nói, mẹ Ngô cân nhắc, cảm thấy như vậy cũng có lý. Bà sống bao nhiêu năm liền nhát gan từng ấy năm. Trước kia khi còn ở La Giang, bà nghe những lời đồn vớ vẩn về con gái nhưng không dám ra mặt nói, chỉ còn cách đưa con tha hương, lần này bà muốn to gan một lần.

Sau khi hạ quyết tâm, mẹ Ngô nói: “Ngày mai tôi đi bệnh viện mua thuốc cho lão Ngô!”.

“Đi bệnh viện không mua được đâu”. Hàng xóm xua tay, “Bây giờ quản lý thuốc nghiêm ngặt lắm, không có bệnh án thì cho dù là bệnh viện hay hiệu thuốc đều không bán cho bà đâu”.

Mẹ Ngô cau mày nói: “Bệnh viện, hiệu thuốc đều không được, vậy tôi phải đi đâu mua bây giờ?”.

Lúc này hàng xóm mới nhỏ giọng nói với mẹ Ngô: “Mua thuốc lậu từ Ấn Độ, đến chợ thực phẩm ở thành đông mua”.

Buôn lậu dược phẩm là vi phạm pháp luật, người mua vi phạm lệnh cấm cũng có tội. Nhưng người đã bị dồn đến đường cùng thì nào còn cố kỵ luật pháp và đạo đức. Lúc ấy, mẹ Ngô nghĩ: Chỉ cần bố của con gái níu được cơ hội sống sót thì dù bà phải ngồi tù cũng được.

Mẹ Ngô cắn môi, lấy hết tiền tích góp lâu nay trong tủ ra, lóc cóc đi đến chợ thực phẩm thành đông.

Chồng bà không đến bệnh viện làm kiểm tra nên cũng không biết thuốc kia có hiệu quả không. Mẹ Ngô đeo chiếc túi thực phẩm, lo lắng hốt hoảng đến chợ, thầm nghĩ mua thử một hộp trước xem sao.

Những kẻ buôn lậu ở Lăng Thành đều đã thành tinh, vừa liếc mắt là biết mẹ Ngô đến mua thuốc. Lập tức, một người Myanmar tiếp cận bà, dùng thứ giọng địa phương sứt sẹo hỏi bà có muốn mua thuốc không.

Mẹ Ngô nói muốn.

Kẻ buôn lậu Myanmar báo giá, còn nói hôm nay là ngày cuối cùng gã bán thuốc ở đây, ngày mai phải về quê. Nếu mẹ Ngô mua nhiều thì gã có thể bán phá giá.

Vốn dĩ mẹ Ngô rất kiên quyết chỉ mua một hộp, nhưng vài phút sau, bà không nói lại được miệng lưỡi của gã buôn lậu kia nên mù mờ mua hết số thuốc.

Sau khi nhận tiền đếm kỹ, xác nhận đủ tiền, gã buôn lậu sợ bà hối hận nên lanh lẹ lẩn vào đám đông, biến mất không thấy tăm hơi.

Đáng tiếc, kỳ tích không hề xuất hiện.

Hộp thuốc thứ hai vừa bóc chưa được bao lâu thì chồng bà đã qua đời. Lúc đó, mẹ Ngô đắm chìm trong nỗi đau mất chồng nên không nghĩ đến số thuốc còn lại kia, tiện tay ném đâu đó trong nhà.

Cho đến lần trước dọn nhà, bà vô tình nhìn thấy những hộp thuốc đó.

Thuốc mua với giá cao, giá mỗi hộp tương đương với ba tháng sinh hoạt phí của hai mẹ con bà.

Mẹ Ngô rầu rĩ nhìn sáu, bảy hộp thuốc còn chưa bóc vỏ.

Ném đi thì tiếc, nhưng nếu không ném đi thì để trong nhà cũng chẳng có tác dụng gì.

Bà nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng bí quá hóa liều, bắt chước những kẻ buôn lậu thuốc đến chợ thành đông bán sang tay cho người khác.

Mấy ngày trước bà đến chợ thực phẩm ở thành đông cũng vì chuyện này.

Ba năm trôi qua, số thuốc đó cũng đã hết hạn sử dụng. Nhưng với người bệnh cầu thuốc thì chỉ cần giá cả hợp lý, học hoàn toàn có thể thử, chưa biết đâu có thể vớt được mạng sống.

Mẹ Ngô đi bộ lòng vòng trong chợ, chẳng mấy chốc đã phát hiện một người đàn ông trung niên mặc áo xanh.

Người đó chừng hơn năm mươi tuổi, quần áo giản dị, nét mặt đoan chính, vừa nhìn là biết đó là người hiền lành phúc hậu. Mẹ Ngô thấy ông ta cũng đi bộ khắp nơi không mục đích liền ôm tâm thái tìm may, tiến đến hỏi ông ta xem có phải muốn mua thuốc hay không.

Người đó trả lời là “Có”.

Mẹ Ngô vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “Chỗ tôi có thuốc, nhưng đã hết hạn rồi, tôi tính cho anh giá thấp nhất, bảo đảm không nơi nào giá rẻ hơn, lấy không?”.

Nghe thấy thuốc đã hết hạn, người đàn ông do dự một lúc, tiếp đó vẫn gật đầu đồng ý.

Mẹ Ngô rất cẩn thận, sợ có bất trắc gì nên chỉ mang theo một hộp thuốc. Sau khi nhận được tiền cọc, bà đưa thuốc trong người cho người đó, bảo người đàn ông cứ dùng trước, hẹn hai ngày sau gặp mặt tại đây giao nốt chỗ thuốc còn lại.

Hôm nay chính là ngày mẹ Ngô hẹn người đàn ông đó.

Mấy hôm trước Ngô Mạn Giai phải tăng ca nhiều, lãnh đạo thấy cô vất vả chịu khó nên cho cô nghỉ phép nửa ngày, 10 giờ sáng mới cần đến cơ quan.

Nhưng theo thói quen, Ngô Mạn Giai vẫn thức dậy khi trời còn chưa sáng.

Thói quen nhiều năm đã cố định thành đồng hồ sinh học của Ngô Mạn Giai. Cô mở mắt nằm trên giường, nhìn bầu trời đen như mực ngoài cửa sổ, ngáp ngắn ngáp dài đi giày vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Tiếng bàn chải đánh răng lạch cạch vọng đến phòng ngủ của mẹ Ngô, bà đi ra, nhíu mày hỏi: “Tối qua con có nói lãnh đạo cho nghỉ nửa ngày mà? Dậy sớm như thế làm gì”.

Ngô Mạn Giai ngẩn ngơ, lúc này mới nhớ ra hôm nay mình không cần đến nấu cơm sáng.

Ngô Mạn Giai gãi đầu: “Con… quên mất”.

“Thường ngày con thức khuya dậy sớm, chẳng mấy khi có ngày nghỉ mà không tận dụng? Mau ngủ thêm một chút đi”.

Mẹ Ngô lảm nhảm với con gái, ngáp một cái, khuôn mặt có vẻ rất mệt mỏi.

Ngô Mạn Giai thấy vậy, khó hiểu hỏi: “Sao mẹ cũng dậy sớm thế? Con đánh thức mẹ ạ?”.

Mẹ Ngô nói: “Không phải, con không đánh thức mẹ, tối qua mẹ bị mất ngủ”.

Ngô Mạn Giai cau mày lo lắng: “Mất ngủ… vì sao ạ? Mẹ có chỗ nào không khỏe à?”.

“Còn không phải là do dì Trần của con đó sao?”. Giọng điệu của mẹ Ngô thoáng vài phần oán trách, “Đêm qua bà ấy gọi cho mẹ giữa đêm hôm khuya khoắt, tâm sự đến hơn hai giờ sáng. Vốn dĩ mẹ đã mất ngủ rồi, cúp điện thoại xong càng không ngủ được”.

Dì Trần và mẹ Ngô là chị em thân thiết, hai người là đồng hương, chơi với nhau từ khi còn nhỏ, thời trẻ lại cùng nhau đi làm công nhân trong cùng một xưởng. Hai người không giấu nhau chuyện gì, thân thiết đến nỗi có thể mặc chung một chiếc quần.

Sau khi mẹ Ngô quen biết bố của Ngô Mạn Giai rồi theo chồng đến Lan Giang, dù cách xa dì Trần nghìn dặm nhưng hai người bạn thân vẫn thường xuyên gọi điện thoại tâm sự với nhau.

Sau đó, Ngô Mạn Giai xảy ra chuyện, cả nhà đến Lăng Thành mai danh ẩn tích, cắt đứt liên lạc với hầu hết thân thích bạn bè. Người bạn duy nhất mà mẹ Ngô vẫn còn giữ liên lạc chính là dì Trần.

Ngô Mạn Giai biết mẹ và dì Trần thân thiết, nghe vậy liền cười, vừa dùng khăn lau nước trên bồn rửa mặt, vừa nói: “Dì Trần… gọi điện cho mẹ nói chuyện gì thế?”.

“Còn có chuyện gì nữa đây? Đương nhiên là nói về con gái của bà ấy”. Mẹ Ngô thở dài, “Dì Trần của con cũng đáng thương, ly hôn chồng từ sớm, một mình vất vả nuôi con gái, kết quả con gái lại không thân thiết với bà ấy, suốt ngày bận không thấy mặt mũi, vừa gặp là hai mẹ con lại cãi nhau”.

Ngô Mạn Giai không hiểu: “Con gái của dì Trần là đại minh tinh mà, tiền đồ rộng mở như thế… dì Trần phải tự hào mới phải chứ, bọn họ cãi nhau chuyện gì?”.

“Chuyện này chủ yếu là do dì Trần, tư tưởng của bà ấy quá cổ hủ”. Mẹ Ngô nói, “Minh tinh mà, làm gì có ai không có tin đồn tình ái, phóng viên thích chụp gì thì chụp, thích gì viết đó. Con bé quay mấy bộ phim lộ lưng, lộ đùi, dì Trần của con lại tin những lời báo chí đó viết nên cảm thấy con gái kiếm tiền không đứng đắn”.

Ngô Mạn Giai cái hiểu cái không: “À”.

Mẹ Ngô cũng mặc con gái có hiểu hay không, nói: “Mẹ thấy con bé cũng khá tốt, trước kia có gặp con bé mấy lần, nói chuyện nhỏ nhẹ, luôn miệng gọi dì, ngoan lắm”.

Ngô Mạn Giai cười, im lặng xoay người trở về phòng.

Cô chui vào chăn, ngẩn ngơ nhìn vô định. Ngô Mạn Giai suy nghĩ miên man, đột nhiên lại nhớ đến mấy chuyện bà tám hôm gì chị Trần nói, nào là chị dâu nào đó chồng chết nên cặp với em chồng, trên trời dưới biển, chốc lát lại tưởng tượng ra xe tăng, phi cơ, hỏa tiễn trên tivi.

Cuối cùng, tất cả hình ảnh dừng lại ở khuôn mặt của một người đàn ông.

Người đó có làn da nâu, mặt mày sắc nét, đôi môi hơi mỏng, khi không cười có vẻ rất nghiêm túc, lạnh lùng lẫn kiêu ngạo.

Nhưng khi cười rộ lên, người đó sẽ cho cô cảm giác ấm áp.

Ngô Mạn Giai nhớ đến nụ cười của người cảnh sát đó, hai má bất chợt nóng lên. Lần đầu tiên cô phát hiện, thì ra cảm xúc vui mừng như vậy có thể đến rất đơn giản.

Chỉ cần nhớ đến một người mà thôi…

Mẹ Ngô không cho Ngô Mạn Giai dậy sớm, bắt cô phải về phòng ngủ tiếp. Nhưng Ngô Mạn Giai không ngủ được, tim đập thình thịch liên hồi, suốt hai ba tiếng đều chìm đắm trong cảm xúc vui sướng kỳ lạ ấy.

Chưa đến 8 giờ, cô lại xuống giường một lần nữa.

Cô loanh quanh một lúc mới đến cửa phòng mẹ Ngô, lên tiếng gọi: “Mẹ”.

Mẹ Ngô đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Nghe thấy tiếng gọi, bà xoay người ra phía cửa, nói: “Bữa sáng mẹ hấp bánh bao cho con, còn lại chút trứng xào cà chua từ hôm qua, tất cả đều trong nồi, con đói thì tự ăn đi nhé”.

Ngô Mạn Giai nói: “Con nhớ rồi… Mẹ, hình như mẹ có một thỏi son đúng không?”.

Mẹ Ngô sửng sốt, hoàn toàn sững sờ không phản ứng lại: “Mẹ có gì cơ?”.

“Son môi, thỏi son mà mấy năm trước dì Trần tặng sinh nhật cho mẹ ấy”. Ngô Mạn Giai cố gắng nói liền mạch cả câu. Cô nở nụ cười với mẹ Ngô, “Con mượn dùng một chút”.

Mẹ Ngô cực kỳ kinh ngạc, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh dịu dàng của con gái, im lặng một lúc mới sực tỉnh, vội vàng gật đầu: “Ờ, ở trong ngăn kéo bàn trang điểm, con tự tìm xem”.

Ngô Mạn Giai đi vào bàn trang điểm. Đồ trang điểm của mẹ Ngô rất ít ỏi, liếc mắt một cái liền thấy thỏi son dì Trần tặng. Cô duỗi tay cầm thỏi son lên, nghiêm túc lại đoan trang.

Vỏ thỏi son màu đen tuyền, nút ấn màu bạc, trên cùng của thỏi son có khắc hai chữ cái tiếng Anh “CD”.

Ngô Mạn Giai không biết “CD” là thương hiệu gì, cô cũng không quan tâm đến chuyện đó.

Cô mở nắp thỏi son, xoay tròn làm lộ ra phần son đỏ tươi xinh đẹp.

Lần gần nhất Ngô Mạn Giai trang điểm đã là gần mười năm trước. Khi đó cô cũng giống như những nữ sinh khác ở Lan Giang, giản dị quê mùa, trừ học tập và thi cử thì không có mối quan tâm nào khác.

Sau khi kết bạn với Hàn Cẩm Thư, thiếu nữ xinh đẹp từ thành phố chuyển tới kia chỉ vào cô, cảm thán: “Khuôn mặt dịu dàng thanh tao, mặt mộc đẹp thế này mà trang điểm thì bao nhiêu người xin chết? Đến đây nào, tớ mới mua một thỏi son môi, cậu thử xem”.

Nói xong, Hàn Cẩm Thư làm ngơ sự từ chối của Ngô Mạn Giai, ấn cô xuống, bắt đầu tô son lên môi cô bạn…

Ngô Mạn Giai soi gương, mím môi, bắt đầu tô son, nghiêm túc mà cẩn thận.

Màu son rất tươi nên Ngô Mạn Giai chỉ tô một lớp mỏng. Tô xong, cô nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt trưởng thành hơn một chút so với năm mười tám tuổi. Cô có làn da trắng, mũi cao hơi vểnh, khuôn mặt nhỏ, nhưng hàng năm làm việc trong bếp dầu mỡ nhiều nên lốm đốm các vết tàn nhang. Màu son đỏ nhạt khiến cả người cô như được tiêm thêm sức sống, tươi trẻ hơn rất nhiều.

Nếu gương mặt này có thể lộ ra hoàn toàn có lẽ cũng rất xinh đẹp.

Chỉ là, hơi nửa má trái của cô vĩnh viễn chỉ có thể trốn sau mái tóc đen…

Đang lúc ngẩn ngơ, mẹ Ngô đột nhiên nói, “Sao đột nhiên hôm nay con lại muốn trang điểm?”.

Ngô Mạn Giai lập tức trở về hiện thực, tim đập dồn dập, chột dạ trả lời: “Hôm nay… được đi muộn một chút… nên có thời gian trang điểm ạ. Cái này con mượn tạm”.

Nói xong, cô sợ bị mẹ thấy mình đỏ mặt nên nhanh chóng cất son môi, cúi đầu đi ra ngoài.

“Kỳ lạ”.

Mẹ Ngô thấy con gái như vậy vừa khó hiểu vừa buồn cười, nhưng nhiều hơn vẫn là vui mừng, “Nhanh đi ăn sáng đi, ăn xong chúng ta cùng ra ngoài”.

Ngô Mạn Giai không hiểu: “Ra ngoài? Mẹ… đi đâu?”.

Mẹ Ngô nói: “Đi chợ mua thức ăn”.

Không biết là vì son môi hay nguyên nhân gì khác mà tâm trạng của Ngô Mạn Giai hôm nay vô cùng tốt.

Những áng mây đen u ám ngày mưa của Lăng Thành không thể ảnh hưởng đến cô.

Ngô Mạn Giai vui mừng, nhảy nhót, đâu đó còn có sự chờ mong. Cô chưa từng chờ mong đến giờ tan làm về nhà như hôm nay.

Đến chạng vạng, thời khắc Ngô Mạn Giai mong đợi cả ngày cũng đến.

Sau khi làm xong việc của mình, cô còn về phòng nghỉ tô lại son một lần nữa, soi đi soi lại trong gương, sau đó mới đứng đợi bên ngoài nhà bếp.

Đi tới đi lui không biết bao lâu, đột nhiên, ánh mắt Ngô Mạn Giai sáng lên.

Cô nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.

Cảm giác hồi hộp căng thẳng lại ập đến. Ngô Mạn Giai phồng má lặng lẽ thở nhẹ, sau đó quay người lại, ngẩng đầu nhìn về phía tiếng bước chân truyền đến.

Hướng Hoài Viễn dáng cao chân dài, sải bước thong thả, thuận miệng nói: “Hôm nay tan làm sớm thật đấy”.

Chính vì muốn đẩy nhanh tốc độ nên cô cố ý làm xong mọi việc chỉ trong nửa tiếng.

Ngô Mạn Giai thầm trả lời một câu trong lòng. Cô thẹn thùng cong môi cười, chú ý đến chiếc áo khoác màu đen trên người Hướng Hoài Viễn.

Đây là lần đầu tiên cô thấy Hướng Hoài Viễn không mặc đồng phục. Nghiêm nghị nhưng vẫn đẹp trai, vừa thoải mái vừa gọn gàng.

“Cảnh sát Hướng, hôm nay anh…”, hai má Ngô Mạn Giai nóng lên, âm điệu thong thả, cố gắng không nói lắp, “Hình như hơi khác”.

Hướng Hoài Viễn đút tay trong túi quần, rủ mắt quan sát cô, nói: “Cô cũng vậy”.

Ngô Mạn Giai: “…”.

Hướng Hoài Viễn nhìn cô chằm chằm, đưa tay chạm nhẹ vào bờ môi cô, cười nói: “Môi hình như hơi đỏ”.

“…”. Mặt Ngô Mạn Giai càng đỏ hơn, cúi thấp đầu xuống, không biết nên trả lời ra sao.

Đúng lúc này, tiếng chuông di động vang lên.

Ngô Mạn Giai ngẩn ngơ một lúc mới phát hiện là điện thoại của mình reo. Cô mở chiếc balo màu trắng, lấy ra một chiếc di động.

Hướng Hoài Viễn đảo mắt nhìn qua, thấy màn hình điện thoại của cô có một vết nứt, rõ ràng là dùng đã nhiều năm.

Ngô Mạn Giai giơ điện thoại lên, màn hình hiển thị số lạ. Cô do dự một lúc, cuối cùng quyết định không nghe.

Hướng Hoài Viễn nhướng mày: “Sao không nghe?”.

“Mẹ tôi nói những số lạ đều là… số quấy rồi”. Ngô Mạn Giai trả lời rất nghiêm túc.

Hướng Hoài Viễn không nói gì thêm, hai người cùng đi đến bãi đỗ xe.

Đi được một đoạn, điện thoại của Ngô Mạn Giai lại reo lên, vẫn là dãy số trước.

Cô lại cúp máy.

Bên kia lại gọi, cô vẫn cúp máy.

Lặp lại như thế mấy lần, Ngô Mạn Giai cau mày không biết làm sao. Hướng Hoài Viễn nhìn cô gái ngốc nghếch bên cạnh, vẫy tay nói, “Đưa tôi đi”.

Ngô Mạn Giai không hiểu ý anh: “Gì cơ?”.

“Đưa di động cho tôi, tôi nghe giúp cô”. Hướng Hoài Viễn nói.

Ngô Mạn Giai do dự vài giây, bỏ chiếc điện thoại vẫn đang reo không ngừng vào tay anh.

Chiếc di động này đã có tuổi thọ rất lâu, vết nứt rất nhiều.

Hướng Hoài Viễn nhận lấy, không nghe luôn mà trêu chọc cô: “Nứt nhiều thế này, bình thường sử dụng không thấy khó chịu à?”.

Cô gái hơi ngượng ngùng, nói: “Ngày thường chỉ có mẹ gọi điện cho tôi nên dùng rất ít”.

Hướng Hoài Viễn im lặng một lúc, cuối cùng cũng nghe điện thoại.

“Alo”.

“Xin chào, tôi là cảnh sát an ninh khu thành đông, xin hỏi đây có phải là số của người nhà bà Trương Ngọc Liên không?”.

Hướng Hoài Viễn đưa điện thoại ra xa vài centimet, hỏi Ngô Mạn Giai: “Trương Ngọc Liên là gì của cô?”.

“…”. Nghe thấy cái tê này, Ngô Mạn Giai bỗng hoảng sợ, trợn tròn hai mắt, hoảng loạn nói: “Là mẹ tôi, mẹ… mẹ tôi làm sao… làm sao vậy!”.

Hướng Hoài Viễn im lặng nửa giây, trả lời người trong điện thoại: “Đúng vậy”.

Ngữ khí của người ở đầu dây bên kia không tốt lắm, có vẻ mất kiên nhẫn: “Trương Ngọc Liên bị nghi ngờ liên quan đến buôn lậu dược phẩm, mấy người đến đây phối hợp điều tra đi”. Nói xong, người đó lập tức cúp điện thoại.

Ngô Mạn Giai đứng bên cạnh mù mờ không hiểu gì, lo lắng đến nỗi toát mồ hôi lạnh, truy hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.

“Ở đồn công an”.

Ngô Mạn Giai sợ hãi, vội nói: “Xin… xin lỗi, tôi… tôi muốn đi tìm mẹ tôi, anh về trước đi!”.

Nói xong, cô nhanh chóng quay người đi ra cửa.

Giọng nói phía sau đột nhiên vang lên: “Tôi đưa cô đi”.

Ngô Mạn Giai: “…”.

Cô kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Hướng Hoài Viễn thản nhiên nói: “Lên xe đi”.

Mấy phút sau, Ngô Mạn Giai và Hướng Hoài Viễn đã đến đồn công an ở thành đông. Vừa vào cửa, cô đã thấy mẹ Ngô hoảng hốt ngồi trên ghế, bên cạnh ngoài trừ có mấy cảnh sát mặc đồng phục thì còn có mấy người nước ngoài có tướng đầu trộm đuôi cướp.

Thì ra, hôm nay mẹ Ngô đen đủi, vừa đến chợ thành đông chưa lâu đã bị cảnh sát đột kích. Chính phủ biến chợ thành đông có buôn lâu nên đã theo dõi nơi này từ lâu, hôm nay hành động bất chợt vì muốn thu một mẻ cá lớn.

Mẹ Ngô đi bán sang tay thuốc quá hạn cũng bị hiểu nhầm nằm trong đường dây buôn lậu.

Cuối cùng, sau khi làm rõ mọi chuyện, cảnh sát cũng không xử lý người phụ nữ tiều tụy lam lũ nữa mà chỉ phê bình, cảnh cáo bà, sau đó thả bà đi.

Rời khỏi đòn công an, mẹ Ngô vẫn chưa hồi hồn. Nhớ lại quá trình mình bị cảnh sát bắt hôm nay, bà thật sự cảm thấy như mình vừa gặp một cơn ác mộng.

Trầm ngâm một lúc, mẹ Ngô quay đầu nhìn nhìn người đàn ông cao lớn, trước sau vẫn luôn im lặng kia. Bà kéo tay áo Ngô Mạn Giai, nhỏ giọng nói: “Chàng trai trẻ này là đồng nghiệp của con à?”.

“À…”. Lúc này Ngô Mạn Giai mới nhớ ra mình vẫn chưa giới thiệu với mẹ Ngô, “Mẹ, đây là lãnh… đạo đơn vị của con, cảnh sát Hướng Hoài Viễn”.

Vừa trải qua một phen hú vía, mẹ Ngô vốn đã sợ, nay lại nghe thấy Hướng Hoài Viễn là lãnh đạo đơn vị của con gái lại càng thêm ngượng ngùng.

Mẹ Ngô nói: “Ngại quá cảnh sát Hướng, làm cậu thêm phiền phức! Lại còn bắt cậu đến đây một chuyến nữa”.

Hướng Hoài Viễn cười nhẹ, “Dì đừng khách sáo, cháu và A Văn là bạn, chuyện nhỏ không tốn sức gì cả”.

Là bạn.

Nghe thấy hai chữ này, đáy lòng Ngô Mạn Giai bỗng cảm thấy ấm áp, khóe miệng vô thức cong lên.

Phía đối diện, mẹ Ngô cũng sửng sốt. Ánh mắt của bà đảo đi đảo lại giữa con gái và viên cảnh sát, dường như đã hiểu được gì đó nhưng cũng dường như chẳng hiểu gì cả.

Một lát sau, Hướng Hoài Viên đưa hai mẹ con về phố Bạch Ngọc Lan.

Xuống xe, Ngô Mạn Giai đứng ngoài cửa xe do dự giây lát, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí vẫy tay với Hướng Hoài Viễn, nói lắp bắp: “Hôm… hôm nay… cảm… ơn anh nhé”.

Hướng Hoài Viễn ngồi trong xe, nghiêng đầu nhìn cô gái đang cong lưng bên ngoài cửa sổ.

Dưới màn đêm, ánh đèn đường nhàn nhạt bao phủ thân thể nhỏ bé, dịu dàng không tưởng.

Anh nhìn cô một lúc lâu, bỗng nhiên hỏi: “Hình như cô vẫn chưa nói cho tôi biết vì sao hôm nay môi cô lại đỏ như vậy?”.

Cách đó không xa, mẹ Ngô cố tình bước nhanh, chớp mắt đã biến mất sau cửa tiểu khu.

Ngô Mạn Giai ngẩn ngơ tại chỗ, ít lâu sau mới lúng túng, ậm ừ trả lời: “Bởi vì… tôi… tô son”.

Khóe miệng Hướng Hoài Viễn khẽ cong lên, “Đẹp”.

Ngô Mạn Giai ngây người, không hiểu: “… Cái gì?”.

“Nói em đó”. Hướng Hoài Viễn nói.

“…”. Chỉ một giây ngắn ngủi, mặt, cổ và tay của Ngô Mạn Giai đỏ bừng lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn anh, cố hết sức tiêu hóa câu nói vừa rồi. Sau đó cô mới hiểu được anh đang khen mình đẹp.

Hơi thở của Ngô Mạn Giai trở nên dồn dập, một lúc sau mới quay đầu lại, nhỏ giọng lầm bầm: “Anh cảm thấy đẹp là được”.

Hướng Hoài Viễn nhìn thẳng vào cô, gọi cô một tiếng: “Cô gái”.

Cô gái trước mặt gật đầu theo bản năng, vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu: “Hả, anh nói đi”.

Hướng Hoài Viễn hỏi: “Có phải… em thích tôi không?”.

Từ sau khi biết sự tồn tại của căn phòng tối, Hàn Cẩm Thư bình tĩnh lại, càng cảm thấy bệnh của Ngôn Độ thực sự rất nghiêm trọng.

Khó trách mọi người đều nói năng thận trọng dè dặt với cô, đồng thời cũng bảo nhau giấu cô. Khó trách Ngôn Độ phải trị liệu tâm lý nhiều năm như vậy.

Hàn Cẩm Thư vô cùng chắc chắn, nếu cô phát hiện bệnh của Ngôn Độ trước khi kết hôn hoặc trong hai năm sau khi kết hôn, cô nhất định sẽ không đồng ý kết hôn với anh. Cho dù có lĩnh chững thì cô cũng nhất định đá ông lớn này. Nhưng giờ thì sao, anh đối với cô tốt như vậy, dung túng không giới hạn, tất cả đều là nuông chiều, bảo cô làm vậy… chắc chắc cô không làm được.

Hàn Cẩm Thư nhớ rõ, trong hôn lễ, người chủ hôn râu bạc vô cùng nghiêm trang hỏi cô: “Bất kể phú quý sang hèn, bất kể ốm đau hay khỏe mạnh, bất kể cuộc sống lâm vào nghịch cảnh thế nào, vào lúc mà Ngôn Độ tiên sinh cần cô nhất, cô có đồng ý ở bên anh ấy không rời, vĩnh viễn không chia lìa không?”.

Hàn Cẩm Thư trả lời: “Đồng ý”.

Hàn Cẩm Thư nghĩ, chồng cô có bệnh thì chữa thôi, cô cũng không thể nuốt lời. Vi phạm lời thề trước mặt Thượng đế sẽ bị trừng phạt. Vì không muốn bị trời phạt mà Hàn Cẩm Thư trầm tư hai ngày nay, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật “Chồng tôi là người vô cùng biến thái”.

Cô chỉ hy vọng bác sĩ tâm lý của Ngôn Độ cố gắng hết sức chữa khỏi bệnh cho anh.

Sau khi nghĩ thông suốt, Hàn Cẩm Thư không còn so đo chuyện Ngôn Độ thu thập mấy nghìn bức ảnh của cô và hành vi ngắm chúng ngày đêm vô cùng biến thái nữa.

Còn về căn phòng kia, Ngôn Độ đã ôm Hàn Cẩm Thư, đè lên tường làm một lần. Bởi vì bốn phía đều là ảnh chụp của Hàn Cẩm Thư nên bạo quân vô cùng hưng phấn nhưng trải nghiệm của Hàn Cẩm Thư lại không được như anh.

Xong việc, cô thở phì phò phản đối, muốn Ngôn Độ tháo hết ảnh xuống trả lại một căn phòng nguyên trạng, làm phòng chơi game cho hai người, thế nhưng Ngôn Độ đã phản đối quyết liệt.

Hàn Cẩm Thư thấy thái độ của anh rất kiên quyết nên cũng không ép.

Những tấm ảnh đó là báu vật của Ngôn Độ, anh thích giữ thì cứ gửi đi vậy. Dù sao thì người trong ảnh cũng chẳng phải hồ ly tinh nào cả, chỉ cần anh không kéo cô vào trong đó làm xằng bậy là được.

Bận rộn ban ngày, kịch liệt ban đêm, tiết tấu sinh hoạt vừa đều đặn vừa dị thường đó kết thúc vào cuối tháng 10.

Ngày đầu tiên của tháng 11, Hàn Cẩm Thư đến văn phòng như thường ngày, tiện tay xé lịch sang tháng mới.

Thời tiết hôm nay rất tốt, vừa qua 9 giờ, ánh mắt trời trốn sau đỉnh những tòa nhà cao vút. Hàn Cẩm Thư vui vẻ ngâm nga, đăng nhập vào Weibo, đăng một tấm ảnh bầu trời ngày hôm nay.

Kèm theo dòng trạng thái: Ánh mặt trời xán lạn, lại là một ngày vui vẻ [Cười nhe răng].

Sau đó nhấn “Đăng”.

Hàn Cẩm Thư lập weibo để tuyên truyền cho Thịnh Thế, vì thế nội dung không có gì liên quan đến cá nhân mà đều là “Giảm giá sốc ngày Quốc Khánh! Ưu đãi lớn laser trẻ hóa!…”. Nào là “Gì cơ? Bạn vẫn còn phiền não vì da lão hóa sao! Đừng lo! Bệnh viện Thẩm mỹ Thịnh Thế sẽ giúp bạn!”… cùng vô vàn quảng cáo linh tinh khác. Thế nhưng lượng fans trên Weibo không hề ít hỏi, khoảng hơn 500 nghìn người, tất cả đều do Diêu Oái Oái mua nên tương tác thấp đến mức đáng thương.

Vì vậy, sau khi Hàn Cẩm Thư đăng Weibo, suốt ba tiếng đồng hồ mà chỉ có hai bình luận.

Hàn Cẩm Thư tập mãi thành quen, đăng xong liền tắt ứng dụng, bắt đầu làm việc nghiêm túc, bỏ chuyện Weibo ra sau đầu.

Nào ngờ, đến giờ ăn trưa, đang nằm trên giường lướt di động.

Weibo nhắc nhở: [99+ tin chưa đọc]

Hàn Cẩm Thư: ?

Cô nghi ngờ trợn tròn mắt, nảy sinh cảm giác khó hiểu, mờ mịt ấn vào trang cá nhân của mình.

Lướt đến khu bình luận:

Dân mạng 1: Ánh mặt trời xán lạn, lại là một ngày hủy hoại khuôn mặt của người khác [Cười nhe răng].

Dân mạng 2: Ánh mặt trời xán lạn, lại là một ngày bị trời đánh [Cười nhe răng]

Dân mạng 3: Ánh mặt trời xán lạn, lại là một ngày làm kẻ độc ác rắn rết [Cười nhe răng]

Dân mạng 4: Ánh mặt trời xán lạn, lại là một ngày ra ngoài bị xe tông [Cười nhe răng].

Xem tiếp xuống dưới, câu cú vô cùng thống nhất, tất cả đều là những câu mắng chửi cô nhưng đều biến tấu từ câu nói của cô.

Hàn Cẩm Thư không hiểu, đột nhiên, cửa văn phòng bị người bên ngoài gõ rất mạnh. Ngay sau đó, Diêu Oái Oái hốt hoảng nói: “Viện trưởng Hàn! Viện trưởng Hàn đừng ngủ nữa! Xảy ra chuyện rồi! Viện trưởng Hàn!”.

Hàn Cẩm Thư bò dậy đi ra ngoài, mở cửa văn phòng.

Diêu Oái Oái đứng ngoài cửa, lo lắng thở gấp, sắc mặt tái nhợt. Thấy Hàn Cẩm Thư, cô gái giơ di động lên, nôn nóng nói: “Viện trưởng Hàn, chị lên Hot Search”.

Hàn Cẩm Thư mù mờ hỏi: “KPI tháng 11 còn có cái này à? Cô mua à?”.

Diêu Oái Oái: “… Đương nhiên không phải! Chị tỉnh táo chút đi, vào hotsearch nhìn xem! Sếp à, hình như có người muốn dằn mặt chị!!!”.

Hàn Cẩm Thư trở về bàn làm việc, vào hotsearch xem nhưng vẫn không nhìn thấy mấy từ mấu chốt như “Bệnh viện thẩm mỹ Thịnh Thế”.

Cô: “Từ khóa nào?”.

Diêu Oái Oái: “Chị em lòng dạ hiểm độc”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Nhấn vào hotsearch “Chị em lòng dạ hiểm độc”, đại khái mười phút sau cô cũng hiểu phần nào.

Hơn 10 đêm qua, một dân mạng tên là “Quạ đen không biết bay” đã đăng Weibo chia sẻ quãng thời gian mình bị trầm cảm.

Trong lời chia sẻ, dân mạng này nói mình là nhân viên bộ phận Marketing của một công ty rượu nổi tiếng, tính cách hướng nội, năng lực nghiệp vụ cũng không xuất sắc. Người đó biết năng lực của mình chưa đủ nên từ khi nhận chức vẫn luôn cố gắng trau dồi bản thân. Sếp của cô ta, cũng chính là thiên kim của chủ tịch công ty vì bất mãn với thành tích của cô ta mà luôn dùng ngôn ngữ bạo lực với cô ta, châm chọc thành tích của cô ta kém là vì ngoại hình quá xấu.

Cô ta không chịu được vị sếp đó sỉ nhục nên dần dà cũng sinh ra lo âu nghiêm trọng với ngoại hình của bản thân. Quốc khánh năm nay, theo sự giới thiệu của vị sếp đó, cô ta đến một bệnh viện thẩm mỹ nổi tiếng để làm mũi. Nửa tháng sau, phần mũi bị viêm, thối rữa nghiêm trọng, thậm chí còn chảy mủ thối.

Vị sếp kia thấy cô ta như vậy nên yêu cầu cô ta nghỉ ngơi, tiện thể sa thải luôn cô ta.

Hiện giờ, cô ta đã lún sâu vào căn bệnh trầm cảm, không muốn sống tiếp nữa.

Ngoài ra còn có thêm mấy tấm ảnh chụp mũi của cô ta bị hoại tử.

Bài đăng của cô ta vốn dĩ không ai chú ý đến, nhưng đến sáng nay, rất nhiều tài khoản có tích V về làm đẹp chia sẻ bài viết này.

Dân mạng bắt đầu phát huy trình thám tử của mình, thông qua weibo của người đó, dân mạng đã tìm ra công ty rượu đó là là tập đoàn Du thị, còn bệnh viện thẩm mỹ kia chính là Thịnh Thế.

Tin tức này vừa tung ra, lập tức tạo thành cơn bão lớn trên mạng.

Chẳng mấy chốc, từ khóa “Chị em lòng dạ hiểm độc” đã lên vị trí đầu hotsearch.

Hàn Cẩm Thư ăn dưa của chính mình xong, tâm trạng: “….”.

Hàn Cẩm Thư híp mắt, đúng lúc này, di động của cô đổ chuông, tên hiển thị: Công cụ làm ấm giường.

Hàn Cẩm Thư nén lửa giận, bình tĩnh tiếp điện thoại: “Alo, chồng à”.

Giọng nói thanh lãnh của Ngôn Độ vang lên bên tai: “Sáng ay anh bận họp, vừa xong mới thấy những tin tức đó”.

Hàn Cẩm Thư: “Ừ”.

“Ngoan đã Thư tình, bình tĩnh trước đã”. Ngôn Độ thấp giọng trấn an cô, “Franc đã xử lý rồi”.

Hàn Cẩm Thư hít sâu một hơi, phun ra một tràng: “Em cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ tức giận, tức giận muốn nổ tung rồi”.

Ngôn Độ: “Anh biết, anh hiểu em mà”.

“Mấy tin giẻ rách đó còn dám nói em sau khi tốt nghiệp, vì muốn trèo cao mà tìm một lão già béo liệt dương làm chỗ dựa?”.

“Nói em thế nào cũng không sao, dám nói chồng em xấu á hả? Làm ơn đi, anh chính là người đẹp trai nhất vũ trụ!” Hàn Cẩm Thư rống lên trong điện thoại: “Anh lập tức chụp một tấm ảnh cho em, nhất định phải lộ hết mặt và cả nhẫn cưới!”.

Ngôn Độ: “…”.

Chương kế tiếp