Cọ Xát

Chương 60: Chồng ơi! Anh quên uống thuốc?

Hàn Cẩm Thư kêu gào như long trời lở đất một lúc lâu, phía đầu dây bên kia trái lại im lặng kỳ lạ.

Không bao lâu sau, Ngôn Độ đáp một chữ: “Được”.

Sau đó, anh nhẹ giọng nói: “Em đợi một chút, anh tìm góc chụp”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư bực dọc gãi đầu, gọi lại Ngôn Độ: “Ấy ấy ấy, thôi vậy, anh đừng tự chụp nữa”.

Quả thật khi thấy những tin đồn bịa đặt đó, cô vô cùng phẫn nộ.

Trên không gian mạng, ai cũng có thể tự dưng nhảy ra nhận mình làm “người qua đường”, “người bất bình”.

Những tin nóng đó có nói: “Đôi chị em Hàn Cẩm Thư và Du Thấm tâm địa độc ác, ỷ vào gia thế tốt mà nghĩ mình hơn người khác, bị hai người này chèn ép một thời gian thì sống còn không bằng chết”.

Còn nói: “Trước đây Du Thấm ly hôn là vì chồng cô ta nhìn thấu bộ mặt thật của cô ta nên mới đường ai nấy đi”.

Có người còn nói: “Hàn Cẩm Thư ở trong giới thẩm mỹ nhiều năm không có đánh giá kém, căn bản không phải vì kỹ thuật của cô ta tốt mà đối tượng kết hôn bí mật của cô ta là một nhân vật lớn, đã hói đầu còn yếu sinh lý. Chị gái này cũng độc thật đấy, vì muốn trèo cao mà chấp nhận cưới một lão già”.

Mà những người ăn dưa không hiểu đầu đuôi câu chuyện, thấy những người qua đường đó nói có đầu có đuôi, đương nhiên cũng không hoài nghi gì nhiều.

Dưới những ngôn từ kích động đó, quần chúng vô cùng phẫn nộ, dân mạng sôi sục lấy danh nghĩa sứ giả chính nghĩa đòi lại công bằng cho “người bị hại”.

Thế nhưng, cảm xúc kích động đến nỗi mất đi năng lực đánh giá sự việc của Hàn Cẩm Thư đã dịu xuống rất nhiều khi nghe thấy giọng nói của Ngôn Độ.

Cô bình tĩnh suy nghĩ, lúc này không thích hợp công khai quan hệ hôn nhân của cô và Ngôn Độ.

Tập đoàn Ngôn thị rất nổi danh, không chỉ ở thành phố Ngân Hà mà là toàn quốc, thậm chí lan ra quốc tế. Bất kỳ ai có hiểu biết một chút đều sẽ biết gia tộc này hiển hách cỡ nào. Bây giờ mà công bố chồng cô là CEO của Ngôn thị mặc dù có thể lật kèo tin bịa đặt cô “lấy một lão hói đầu hòng trèo cao”, nhưng cũng có thể kéo Ngôn Độ và cả Ngôn thị vào vũng nước đục này.

Ngôn Độ im lặng vài giây, nói: “Sao đột nhiên lại đổi ý rồi?”.

Hàn Cẩm Thư nhoài mình dựa vào ghế, lặng lẽ day mày: “Nếu bây giờ công khai anh là chồng em thì không chỉ đem rắc rối đến cho anh mà cũng gián tiếp chứng thực chỗ dựa của em rất vững, em thật sự có “đặc quyền” một tay che trời”.

Văn phòng tổng bộ tập đoàn Ngôn thị.

Ngôn Độ nướng mày, khóe miệng cong lên một đường rất nhỏ. Anh mở miệng: “Em nói tiếp đi”.

“Như vậy cực kỳ bất lợi với chúng ta”.

Hàn Cẩm Thư trầm giọng nói: “Em nhìn bài đăng trên Weibo đó, nội dung nói cô ta đã làm phẫu thuật nâng mũi bằng chỉ Collagen ở chỗ em vào dịp Quốc khánh, sau ca phẫu thuật thì xuất hiện tình trạng hoại tử, chuyện này vốn đã dối trá rồi”.

“Cân nhắc phẫu thuật nâng mũi bằng chỉ có độ nguy hiểm cao nên từ khi thành lập Thịnh Thế đến giờ, em chưa hề đưa hạng mục này vào dịch vụ của Thịnh Thế. Nhưng mà, nếu hôm nay chúng ta công bố quan hệ vợ chồng, e là dư luận sẽ hiềm nghi chúng ta “đe dọa người bị hại và dân mạng”. Hàn Cẩm Thư dừng một lát, nói tiếp, “Như thế thì sau này Thịnh Thế có làm sáng tỏ sự việc thì quần chúng cũng sẽ không tin đó là sự thật, chắc chắn sẽ cảm thấy anh âm thầm ra tay giúp em “thoát tội”’.

Cô vừa dứt lời, Ngôn Độ im lặng giây lát, bỗng nhiên cười nhẹ, nói: “Tiểu thư tình, em thật sự trưởng thành rồi”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Bây giờ trong đầu Hàn Cẩm Thư chỉ có vụ bê bối kia, hơi đâu suy nghĩ ý nghĩa sâu xa trong câu nói của anh. Cô trả lời: “Làm ơn đi anh trai, bạn học của em đều làm mẹ cả rồi, em trưởng thành từ lâu rồi”.

Ngôn Độ ung dung nói: “Trước tình huống như vậy mà em vẫn có thể đắn đo, suy trước tính sau, rõ ràng trật tự, cân nhắc hậu quả và phương thức đối phó, tốt lắm”.

Hàn Cẩm Thư bất ngờ được anh khen liền vô cùng sửng sốt, hỏi vặn lại: “Nhưng mà, Ngôn Độ, vừa rồi em bảo anh công bố anh là chồng của em, anh đồng ý rồi?”.

Hàn Cẩm Thư vốn dĩ cho rằng Ngôn Độ sẽ không đồng ý.

Trên thực tế, yêu cầu của cô vừa rồi không chỉ ngốc nghếch mà còn cực kỳ vô lý. Dựa theo logic bình thường, anh là CEO của Ngôn thị, tiếng câu nói và hành động đều ảnh hưởng đến vận mệnh cả tập đoàn và gia tộc. Hơn nữa, chỉ số IQ của anh cực kỳ cao, tâm tư kín đáo, chuyện cô nghĩ tới không lý nào anh lại không cân nhắc đến.

Ngôn Độ bình tĩnh nói: “Về mặt lý trí, anh không nên đồng ý mà cũng không thể đồng ý”.

Hàn Cẩm Thư khó hiểu: “Thế vì sao cuối cùng anh vẫn đồng ý?”.

Ngôn Độ: “Ai bảo đầu óc anh chỉ có “Thư tình” chứ”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Ngôn Độ: “Trước khi gọi điện cho em, anh cũng đã cân nhắc hai phương án rồi”.

Hàn Cẩm Thư: “Hai phương án nào?”.

“Nếu em bình tĩnh thì ta án binh bất động”. Ngôn Độ cười, nói: “Nếu em muốn tùy hứng thì anh điên cùng em, làm hôn quân cho em muốn lăn lộn thế nào cũng được”.

Xưa nay Hàn Cẩm Thư vẫn luôn cho mình “Tiên nữ xinh đẹp hiền thảo”, đương nhiên sẽ không cho chồng mình cơ hội làm hôn quân.

Nghe xong lý do của Ngôn Độ, Hàn Cẩm Thư thầm nghĩ: Thật may là cái đầu của cô vẫn còn dùng được, nếu thay đổi bằng yêu phi hại nước hại dân thì có khi cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Ngôn cũng bị cô hủy bằng sạch.

Hai người nói chuyện thêm mấy câu, hẹn nhau sau khi tam làm sẽ cùng ăn cơm tối, sau đó cúp điện thoại.

Tổng bộ tập đoàn Ngôn thị.

Cúp điện thoại, Ngôn Độ ngồi sau bàn làm việc nhắm mắt dưỡng thần giây lát, nghe thấy tiếng gõ cửa văn phòng vang lên.

Giọng nói của Franc truyền tới, cung kính gọi: “Boss”.

Ngôn Độ không mở mắt, nói: “Vào đi”.

Trợ lý Franc trong bộ âu phục phong độ đi vào, trên tay còn có một tập tài liệu.

Ngôn Độ tùy ý dựa vào lưng ghế, ngữ khí lạnh lùng: “Sao rồi”.

“Có chút manh mối”. Fran nói, “Chúng tôi tra ra địa chỉ IP của người đăng bài là ở Aarhus, Đan Mạch. A Khâm đã chuẩn bị xuất phát, thời tiết gần đây khá thuận lợi, dự tính khoảng 3 ngày sẽ có kết quả”.

“Đã biết”.

Bệnh viện thẩm mỹ Thịnh Thế.

Sau khi gọi điện cho chồng, Hàn Cẩm Thư lại vào lướt Weibo.

Từ khóa [Chị em lòng dạ độc ác] vẫn treo trên hotsearch, lượt tìm kiếm đã vượt quá 20 triệu. Không những vậy, nhiệt độ vẫn không ngừng gia tăng, ngày càng có nhiều dân mạng tham gia thảo luận.

Dân mạng 1: #Chị em lòng dạ độc ác, hóng chuyện xong cũng muốn chửi, hai người phụ nữ sao có thể xấu xa đến vậy được. Trời ạ!

Dân mạng 2: Hôm qua còn nói cứ cuối năm là sẽ có biến lớn, quả nhiên định luật này bất di bất dịch. Thì ra giới nhà giàu cũng nhiều người xấu xa như thế! #Chị em lòng dạ độc ác#

Dân mạng 3: Đau lòng cho chị gái kia, bị sếp mình kiểm soát chèn ép xong còn bị hủy hoại khuôn mặt, đọc Weibo của cô ấy xong tôi thật sự muốn khóc. Hy vọng cô ấy có thể tiếp tục sống vui vẻ! Cố lên, chính nghĩa đến muộn nhưng vẫn sẽ đến!!! #Chị em lòng dạ ác độc# Mọi người đẩy nhiệt độ lên nhé, tuyệt đối đừng để vụ này chìm xuống! Chúng ta đoàn kết để kẻ ác bị trừng phạt.

Dân mạng 4: Trước đây muốn phẫu thuật mắt hai mí nên có đến Thịnh Thế nhờ tư vấn, nhưng giá cao quá, hơn nữa Viện trưởng Hàn Cẩm Thư kia vừa nhìn mặt mũi liền cảm thấy không giống người tốt, cứ như hồ ly tinh. Không hiểu sao trước đây lại nhiều người đề cử cô ta như thế, có chồng làm ông lớn tốt nhất, nhiều tiền làm marketing, tiếng xấu gì cũng không ảnh hưởng [Cười lớn] [Khinh bỉ] #Chị em lòng dạ độc ác#

Hàn Cẩm Thư xoa hai bên thái dương.

Diêu Oái Oái cũng đang dạo quảng trường trên Weibo, càng lướt càng giận bốc khói, không nhịn được chửi thề: “Toàn bịa đặt mẹ nó chứ! Kiểu gì cũng bốc phét ra được…”. Diêu Oái Oái lướt mãi, bỗng nhiên dừng lại, trợn mắt nói: “Viện trưởng Hàn, chị xem này!”.

Diêu Oái Oái đưa điện thoại đến trước mặt Hàn Cẩm Thư.

Hàn Cẩm Thư nhìn lên, thấy một tài khoản tick V đăng video, tiêu đề: Dân mạng giấu tên gửi bài, thiên kim tập đoàn sản xuất rượu chèn ép nhân viên, mọi người cùng vào xem.

Hàn Cẩm Thư nheo mắt, click mở video.

Video được quay lén, bối cảnh là một cuộc họp, nhân vật chính chính là chị họ Du Thấm của cô. Du Thấm mặc vest phối với chân váy, sắc mặt lạnh lùng, đứng giữa phòng họp phê bình đội Marketing không đạt KPI trong tháng.

Hàn Cẩm Thư cau mày nhìn thời lượng video, chưa tới 10 giây.

“Hết nói nổi, đúng là hết nói nổi”. Diêu Oái Oái ôm ngực, cảm thấy tim mình sắp ngừng đập đến nơi, “Chỉ có 10 giây, chị Thấm cũng chỉ nói mỗi một câu “KPI hoàn thành không đạt”, chèn ép chỗ nào! Bà nó, dưới khu bình luận còn có người chửi mắng, không hiểu bọn họ có xem video tử tế không nữa!”.

“Nghe mưa đoán bão, dân mạng là thế mà”, Hàn Cẩm Thư hờ hững đáp.

“Nói là vậy nhưng mà chị và chị Du Thấm bị oan mà!”. Hai mắt Diêu Oái Oái đã ửng đó, nước mắt vòng quanh, “Rõ ràng hai người tốt như vậy, họ đều không quen biết hai người mà lại không phân trắng đen, nói ra những lời tổn thương người khác”.

Thấy Diêu Oái Oái sắp bật khóc, Hàn Cẩm Thư thở dài, duỗi tay sờ đầu cô gái, an ủi: “Được rồi, bây giờ không phải là lúc so đo với mấy tin đồn vớ vẩn ấy nữa. Chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm”.

Diêu Oái Oái gật đầu, tắt màn hình di động. Cô ấy nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, nói với Hàn Cẩm Thư: “Sếp, có gì cần em làm không, chị cứ dặn dò”.

Hàn Cẩm Thư trở nên nghiêm túc, nói: “Trong lúc tôi nghỉ phép Quốc khánh, các cuộc phẫu thuật đều do các bác sĩ khác làm. Cô lập tức đi xác minh xem thời gian đó có bác sĩ nào làm phẫu thuật nâng mũi bằng chỉ cho khách không”.

“Há, chuyện này còn phải xác minh ạ?”. Diêu Oái Oái nói, “Trước đây chị từng nói, phẫu thuật nâng mũi bằng chỉ rất nguy hiểm nên không nhận hạng mục này mà. Hơn nữa, mới đây em vừa chỉnh lý lại hồ sơ của khách hàng trong ba tháng gần đây, tuyệt đối không có”.

“Ừ, tôi cũng nhớ không có hồ sơ”. Hàn Cẩm Thư gật đầu, “Chỉ cần chúng ta không làm chuyện gì trái với lương tâm là được”.

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên có tiếng bước chân uyển chuyển ngoài hành lang truyền tới. Hàn Cẩm Thư ngẩng đầu lên, vừa rồi Diêu Oái Oái vào không đóng hẳn cửa lại. Người bên ngoài có vẻ nôn nóng nên quên gõ cửa, thẳng tay đẩy cửa bước vào.

Ánh mắt Hàn Cẩm Thư chợt lóe lên.

Đối phương vóc dáng cao gầy, đúng là nhân vật còn lại trong vụ gièm pha lần này cùng với cô.

“Em sợ chị bận nên định lát nữa mới gọi cho chị”. Hàn Cẩm Thư kinh ngạc, “Không ngờ chị lại đến thẳng đây”.

Du Thấm tính ra vẫn khá bình tĩnh. Cô ấy “Xì” một tiếng, tự giễu: “Dân mạng đang hận không thể đào mười tám đời nhà chị lên đánh kìa, nếu chị bỏ qua mà tiếp tục làm việc há chẳng phải coi thường kẻ giật dây phía sau à?”.

Hàn Cẩm Thư cân nhắc, nói: “Em đọc bài viết trên mạng đó, viết còn rất thật, nhất tiễn song điêu, vừa bôi nhọ chị lại vừa hại em, có thể thấy người đó đã tốn nhiều tâm tư”.

Du Thấm: “Không chỉ thế, vừa rồi chị vừa xem thị trường chứng khoán, cổ phiếu Du thị bắt đầu giảm”.

“Internet quá thịnh, có chuyện gì chẳng mấy chốc đã lan khắp nơi”. Hàn Cẩm Thư nói, nghĩ đến gì đó lại chau mày ưu tư: “Đúng rồi, nhà trẻ Quả Cam theo học ấy, giới nhà giàu đều cho con học ở đó, em lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Quả Cam…”.

Du Thấm ngồi xuống sô pha, nói: “Yên tâm đi, chị xin cho Quả Cam nghỉ học ba ngày, đưa sang chỗ bố mẹ chị rồi, nó sẽ không biết gì đâu”.

“Vậy thì tốt”. Hàn Cẩm Thư gật đầu, sau đó quay sang nói với Diêu Oái Oái: “Oái Oái, cô đi trước đi, chúng tôi nói chút chuyện”.

Diêu Oái Oái rời khỏi văn phòng viện trưởng, tiện tay đóng cửa giúp hai chị em.

Đợi Diêu Oái Oái đi xa, Hàn Cẩm Thư lại nhìn sang Du Thấm, chần chờ nói: “Chị cảm thấy chuyện này và chuyện bị nhận được đồ đe dọa lần trước có liên quan đến nhau không?”.

“Em cũng nghĩ giống chị”. Du Thấm khẽ cau mày.

Hàn Cẩm Thư suy tư vài giây, tiếp đó nói: “Em nhớ trước đây chị có nói, thường ngày chị làm việc tương đối quyết liệt, đắc tội không ít người, trong đó có cả những nhân viên đã từ chức, cô gái đăng bài đó…”.

Du Thấm liếc nhìn cô: “Muốn hỏi chị có phải đã lăng mạ nhục nhã cô ta không hả?”.

“Chị nghĩ vớ vẩn gì đó”. Hàn Cẩm Thư trợn mắt: “Em và chị là quan hệ gì chứ, từ nhỏ đến nay đã bao năm, chẳng lẽ em còn không biết chị là người thế nào? Em muốn chị tra lại những nhân viên từ chức thời gian gần đây, từ đó tìm ra thân phận của người đăng bài”.

Du Thấm nói: “Nhân viên bộ phận Marketing luân chuyển rất nhiều. Hơn nữa, người này đột nhiên đăng bài, bốn phương tám hướng phối hợp đánh tới, rõ ràng là chĩa về phía chúng ta. Chưa chắc cô ta đã là nhân viên của công ty chị”.

“Cũng phải…”. Hàn Cẩm Thư mím môi buồn bã.

Du Thấm trầm ngâm giây lát, lại nói: “Chị làm sếp của bộ phận Marketing, sóng gió lần này với chị chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng em vẫn luôn là chiêu bài của Thịnh Thế, danh tiếng tích góp nhiều năm lại bị ảnh hưởng xấu như vậy, hậu quả không thể tưởng tượng. Hiện giờ em có phương án xử lý chưa?”.

Hàn Cẩm Thư: “Người đó nói làm thẩm mỹ ở Thịnh Thế bị hỏng mặt, nhưng chỗ em đều lưu hồ sơ khách hàng. Mỗi bộ hồ sơ đều ghi rõ nội dung phẫu thuật, thời gian, địa điểm, họ tên bác sĩ mổ chính, bác sĩ gây mê, còn có lời của khách hàng trước và sau khi phẫu thuật. Suốt quá trình phẫu thuật còn có video giám sát, tất cả đều được lưu trữ cùng nhau, cuối cùng còn phải đóng dấu. Cô ta chưa từng tới Thịnh Thế thì đương nhiên sẽ không cung cấp được chứng cứ xác thực, lời đồn tự nhiên sẽ biến mất”.

Du Thấm hiểu ra: “Đúng vậy, sự việc đã đến nước này, phía em vẫn nên đăng văn bản thanh minh phủ nhân đi. Kéo dài càng lâu thì càng ảnh hưởng”. Hàn Cẩm Thư suy nghĩ một lúc lâu, gật đầu: “Ừm”.

Du Thấm ngồi thêm một lát rồi đứng dậy rời đi.

Một tiếng sau, Diêu Oái Oái dùng tài khoản chính thức của Bệnh viện thẩm mỹ Thịnh Thế đăng văn bản thanh minh có dấu đỏ.

Văn bản lời ít ý nhiều, đầu tiên là bác bỏ liên quan đến tin đồn “Phẫu thuật nâng mũi bằng chỉ bị hỏng mặt”, sau đó là cảm ơn sự quan tâm của dân mạng với Thịnh Thế.

Ngay sau đó, Hàn Cẩm Thư đã chia sẻ bài thanh minh lên Weibo của mình.

Chưa đến một phút, lượt bình luận đã vượt qua một trăm.

Đọc sơ qua, tất cả đều là châm chọc và đả kích.

Trải qua mấy tiếng, lúc này Hàn Cẩm Thư đã hoàn toàn vô cảm với những lời mắng chửi và khiêu khích đó.

Tóm lại, cô đã thanh minh rồi, dân mạng tin hay không lại không phải việc của cô.

Hàn Cẩm Thư ngáp dài, rời khỏi khu bình luận, bê một tách cà phê trở lại bàn, chuẩn bị làm việc.

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân, tiếng nói ồn ào vang lên ngoài hành lang.

“Xin lỗi, viện trưởng của chúng tôi không nhận cuộc phỏng vấn nào cả! Mấy người không thể tự tiện xông vào! Bảo vệ! Bảo vệ!!”.

Hàn Cẩm Thư bị làm phiền, nhíu mày khó chịu.

Ngẩng đầu nhìn, vừa hay thấy một đám phóng viên chen chúc muốn vào, kẻ cầm máy quay, kẻ cầm mic, tổng cộng chừng mười mấy người. Người sau chen người trước muốn qua cửa, một nữ phóng viên trong số đã vô ý làm rơi chiếc bút ghi âm.

Hàn Cẩm Thư cũng cạn lời.

Tình cảnh này rất giống với lần trước vợ chồng nhà Phạm Trục Nhật đến đây “bắt tiểu tam”.

Ngay sau đó, sau tiếng gọi của trợ lý Diêu, hai nhân viên bảo vệ chạy vọt đến, dùng thân hình cường tráng chắn trước đám phóng viên, quát lớn: “Mau ra ngoài!”.

Động tác của bảo vệ có phần thô lỗ, khuỷu tay vô ý đụng phải mặt của một phóng viên nam. Phóng viên đó giận tím mặt, cao giọng nói: “Chúng tôi đều là phóng viên chính quy, có quyền đưa tin tại hiện trường! Bệnh viện của các người là chỗ quái quỷ gì thế, lại còn đánh người!”.

Anh ta vừa dứt lời, xung quanh cũng nhao nhao theo.

Đám phóng viên ồn ào oán giận. Hàn Cẩm Thư trầm ngâm vài giây, đi ra sảnh, nói nhỏ: “Cho phóng viên vào đi”.

Nghe thấy lời cô, hai người bảo vệ và Diêu Oái Oái đều vô cùng sửng sốt, có chút không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Đám phóng viên vội vàng nhân cơ hội đó tiến thẳng về phía trước, giơ cao máy ảnh và micro chĩa vào Hàn Cẩm Thư, trong đó còn có mấy người trộm phát trực tiếp.

Phóng viên A hỏi: “Viện trưởng Hàn, có dân mạng nói phẫu thuật nâng mũi hỏng ở chỗ cô dẫn đến bị hỏng mặt, thậm chí còn có khuynh hướng tự sát. Xin hỏi cô thấy sao về chuyện này?”.

Hàn Cẩm Thư không có biểu cảm dư thừa: “Là giả, Thịnh Thế xưa nay không hề có hạng mục nâng mũi bằng chỉ. Những lời tố cáo không bằng chứng đều là vô căn cứ”.

Phóng viên B lại hỏi: “Bác sĩ Hàn Cẩm Thư, từ lúc hành nghề đến nay cô vẫn xưng là “bàn tay vàng”, nổi danh trong ngành. Xin hỏi có phải cô luôn lấy tiền lấp liếm tin xấu như lời dân mạng nói không?”.

Hàn Cẩm Thư cười: “Vậy xin hỏi dân mạng đăng bài tố lần này vì sao không bị bịt miệng, chê tiền ít quá à?”.

Đám phóng viên mồm năm miệng mười thi nhau hỏi, Hàn Cẩm Thư cũng nhẫn nại trả lời. Chợt có người không có ý tốt hỏi: “Tất cả khách hàng sử dụng dịch vụ ở Thịnh Thế đều sẽ lưu lại hồ sơ, dân mạng kia nói cô ấy làm phẫu thuật nâng mũi bằng chỉ vào ngày 3 tháng 10 ở chỗ cô. Cô thanh minh thanh nga nhiều làm gì, cứ đưa chúng tôi đến phòng lưu trữ tài liệu của các cô, lấy hết tài liệu của ngày hôm đó ra tra là biết ngay chứ gì?”.

Diêu Oái Oái giậm chân tức giận: “Hồ sơ cá nhân của khách hàng là tài liệu riêng tư, sao có thể cho mấy người xem được?”.

Lại có người lẩm bẩm: “Có tật giật mình”.

Hàn Cẩm Thư im lặng một lúc, nói: “Tìm được thì chứng minh tôi nói dối, nhưng nếu không tìm được thì các người cũng sẽ nói tôi lấy hồ sơ đi tiêu hủy chứng cứ, đúng chứ? Muốn ghép tội cho người khác thì sợ gì không có lý do”.

Đám đông nhất thời im lặng như tờ.

Các phóng viên á khẩu vì câu nói của cô, không trả lời được, cả đám nhìn nhau xấu hổ, cuối cùng phải hậm hực rời đi.

Lúc này, trên sóng phát trực tiếp của một phóng viên nào đó, bình luận đã loạn cào cào:

Bình luận 1: …  Sao đột nhiên tôi lại muốn xoay chiều nhỉ?

Bình luận 2: Cảm giác gió đổi chiều rồi, Hàn Cẩm Thư quá bình tĩnh, không hề có dáng vẻ đuối lý.

Bình luận 3: Diễn tốt đấy.

Bình luận 4: Nói đi cũng phải nói lại, dân mạng kia từ đầu đến cuối vẫn chưa đưa ra bằng chứng xác thực nha. Cô ta vẫn luôn bán thảm, sau đó liền có phân tích nói là Thịnh Thế và tập đoàn Du thị hại cô ta…

Bình luận 5: Đúng vậy, bằng chứng đâu?

Không ai ngờ được, lần phát sóng trực tiếp để kiếm nhiệt độ của phóng viên lại khiến dư luận đổi chiều, chưa đến một tiếng đã khiến sự việc có thay đổi lớn.

Dân mạng vốn đang mắng Hàn Cẩm Thư, đau lòng cho người bị hại thì nay lại phát hiện “Quạ đen không biết bay” kia vẫn chưa đưa ra bất kỳ bằng chứng xác thực nào. Phần bình luận nổi lên rất nhiều nghi ngờ, yêu cầu cô ta đưa ra bản thỏa thuận ký với Thịnh Thế trước khi làm phẫu thuật.

“Quạ đen không biết bay” lặn mất tăm, đến 6 rưỡi chiều vẫn chưa thấy xuất hiện.

“Hừ, cây ngay không sợ chết đứng”.

Diêu Oái Oái cảm thấy rất hả giận, hừ giọng nói: “Thích bịa đặt hãm hại người khác, cho cô ta nếm trải cảm giác bị mắng chửi xem sao”.

“Cô trợ lý đáng yêu kia ơi, đến giờ tan làm rồi”. Hàn Cẩm Thư chỉ vào đồng hồ đeo tay, xách túi lên đi thẳng ra ngoài, “Cô muốn tiếp tục tăng ca hay về nhà nào, dù sao bà chủ cũng đi về đây”.

Diêu Oái Oái dở khóc dở cười, thầm nghĩ rõ ràng là mình đang bất bình thay cho bà chủ, vậy mà sao chính chủ lại chẳng lo lắng gì thế này.

Đây chính là ví dụ điển hình của câu nói: “Hoàng đế chưa lo, thái giám lo thay”.

Diêu Oái Oái cười một tiếng, nhướng mày trêu ghẹo: “Chị đẹp hôm nay không cuồng công việc nữa? Đúng giờ tan làm vội vàng có chuyện quan trọng gì à?”.

Chị đẹp trả lời: “Đương nhiên là chuyện quan trọng rồi. Chị đẹp muốn đi hẹn hò với chồng nha”.

Tính cách của Diêu Oái Oái vốn có chút ồn ào, chuyện trên Weibo đã khiến cô gái trẻ hậm hực, bực bội cả ngày trời.

Rời khỏi Thịnh Thế, Hàn Cẩm Thư thấy yên tĩnh nhẹ nhõm hẳn, tâm trạng cũng vì thế tốt hơn khá nhiều. Nghĩ tới chuẩn bị gặp Ngôn Độ, tâm trạng của cô lại càng tốt. Dưới ráng chiều dần chuyển tối, chiếc xe màu đen quen thuộc đậu bên đường dưới tòa nhà Thịnh Thế.

Hai mắt Hàn Cẩm Thư sáng lên, xách túi tung tăng nhảy nhót như bay, không hề che giấu sự vui sướng trong lòng.

Cô mở cửa xe nhìn vào trong, ghế lái vẫn là tài xế A Kiệt, nhưng vị trí bên trái của ghế sau lại trống không.

Hàn Cẩm Thư sửng sốt, vẻ tươi cười trên mặt ngưng lại.

Không đợi cô lên tiếng hỏi, A Kiệt cong môi, cung kính nói với cô: “Cô Cẩm Thư lên xe đi, Ngôn tổng bảo tôi đến đón cô”.

Hàn Cẩm Thư hoài nghi kéo cửa xe ra, ngồi vào trong mới hỏi: “Ngôn tổng bảo anh đến đón tôi, thế anh ấy đâu?”.

“Chiều nay Ngôn tổng đến viện điều dưỡng ở phía Nam thành”, A Kiệt vừa trả lời vừa khởi động xe, “Trước khi xuất phát, Ngôn tổng dặn tôi đúng 6 giờ đến Thịnh Thế đón cô”.

Viện điều dưỡng ở phía Nam thành phố.

Nghe thấy địa danh này, Hàn Cẩm Thư ngẩn người, dường như đoán được gì đó. Cô đột nhiên cảm thấy lo lắng, quay sang nhìn A Kiệt, hỏi: “Ngôn tổng đến đó cả buổi chiều à?”.

A Kiệt nói: “Đúng vậy”.

Hàn Cẩm Thư nghe xong càng thêm sầu não, hỏi tiếp: “Bây giờ chúng ta đi đến viện điều dưỡng phải không”.

“Vâng”.

A Kiệt không hổ là tài xế lâu năm bên cạnh Ngôn Độ, lái xe vừa nhanh vừa êm. Chiếc Maybach chạy như bay trên đường, chẳng mấy chốc đã đến được khu điều dưỡng phía Nam.

Viện điều dưỡng chia khu điều dưỡng và khu chữa bệnh riêng. Ngày thường, những người già tương đối khỏe mạnh minh mẫn sẽ ở khu điều dưỡng, chỉ có những người bị bệnh hoặc gặp phải tình huống bất ngờ mới phải chuyển đến nằm viện ở khu chữa bệnh.

Hàn Cẩm Thư ngồi trong xe, qua kính cửa sổ, cô nhìn A Kiệt chạy xe vào thẳng khu nằm viện, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt.

Xuống xe, Franc không biết đã đợi từ lúc nào mỉm cười gọi: “Cô Cẩm Thư”.

“Sao lại thế này?”. Hàn Cẩm Thư vội vàng đi vào khu nằm viện. Khi nãy cô không có nhiều chuyện để hỏi A Kiệt, nhưng vì tâm phúc bậc nhất Franc ở đây, cuối cùng cô cũng có thể hỏi bao nhiêu tùy thích.

Tốc độ nói của cô rất nhanh, cực kỳ nôn nóng: “A Kiệt nói Ngôn Độ ở đây cả chiều, có phải dì Nam đã xảy ra chuyện gì không?”.

Trợ lý Franc vẫn giữ dáng vẻ ôn hòa nho nhã, bình thản nói: “Buổi chiều, Viện trưởng gọi điện thoại đến nói dì Nam đột nhiên té xỉu lúc đi tắm, sau đó được đưa vào phòng cấp cứu, chẩn đoán là nhồi máu não”.

“Nhồi máu não?”. Hàn Cẩm Thư hoảng sợ, hỏi dồn: “Thế bây giờ dì Nam sao rồi?”.

Franc trả lời: “Đã thoát khỏi nguy hiểm một tiếng trước, nhịp tim đã ổn định”.

Lúc này Hàn Cẩm Thư mới thở phào một hơi, liên tục lẩm bẩm: “Bồ Tát phù hộ, may mắn may mắn”.

Cô đi thẳng lên khu phòng bệnh VIP trên tầng cao nhất, cuối cùng cũng gặp được dì Nam vừa bước một chân đi gặp Diêm vương và người đàn ông mà cô nhớ mong cả ngày nay.

Dì Nam nằm trên giường bệnh màu trắng, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp nhẹ nhàng, dây đo nhịp tim trên người đã được tháo xuống.

Ngôn Độ ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, khuôn mặt lạnh lùng vẫn không thể hiện quá nhiều cảm xúc.

Thấy Hàn Cẩm Thư xuất hiện, Ngôn Độ từ từ nghiêng đầu sang, ánh mắt khi bắt gặp khuôn mặt của cô bỗng trở nên lưu luyến lạ thường.

Anh không nói gì, cũng không lên tiếng mà chỉ vươn tay phải về phía cô.

Sợ đánh thức dì Nam nên Hàn Cẩm Thư rất nhẹ nhàng, nhón chân rón rén, cẩn thận đi về phía anh.

Cô đi đến trước mặt Ngôn Độ, tự nhiên đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay anh, từ từ nắm chặt lại.

Hàn Cẩm Thư rủ mắt quan sát khuôn mặt của Ngôn Độ. Vài giây sau, cô nâng tay anh lên, dịu dàng nói: “Anh đừng quá lo lắng, dì Nam tuổi đã cao khó tránh bất cẩn, nhưng nhất định dì sẽ khỏe lại thôi”.

Ngón tay của cô gái mảnh khảnh mềm mại, ấm áp bao phủ ngón tay anh

Ánh mắt Ngôn Độ hơi tối, anh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, im lặng đứng lên nắm tay cô rời khỏi phòng bệnh.

Đến hành lang ngoài phòng bệnh, Hàn Cẩm Thư chớp mắt khó hiểu, giọng nói lớn hơn một chút: “Chúng ta không ở lại với dì Nam sao ạ?”.

Ngôn Độ: “Để lần sau”.

Hàn Cẩm Thư càng không hiểu: “Thế bây giờ chúng ta đi đâu?”.

Ngữ khí của Ngôn Độ rất nhẹ nhàng, mềm mại: “Đưa em đi ăn cơm, giờ này em nên ăn tối rồi”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư cảm thấy như đầu óc mình chỉ còn một mảng tối hù, đến lúc tỉnh táo thì cô đã bị bạo quân dắt vào nhà ăn của viện điều dưỡng.

Đây là nhà ăn của viện điều dưỡng, là nơi người già ăn cơm mỗi ngày, điều dưỡng viên hầu hết đều mang cơm vào phòng cho mỗi người nên nhà ăn gần như không thấy bóng dáng ai.

Màn đêm buông xuống, nhà ăn rộng lớn ngoài hai vợ chồng ông bà chủ, một chiếc đèn thì chỉ có thêm Ngôn Độ và Hàn Cẩm Thư.

Một ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô và Du Thấm bị bôi nhọ trên Weibo, dì Nam bị tai nạn ngã xỉu, Hàn Cẩm Thư thật sự không có tâm trạng ăn uống nên tùy tiện ăn mấy miếng cho no bụng.

Ăn qua loa mấy miếng, cô lấy khăn lau miệng, đang chuẩn bị kéo Ngôn Độ về phòng bệnh thì người đối diện lại bất ngờ lên tiếng.

Giọng nói trầm thấp, thanh lãnh, vô cùng êm tai:
“Thư tình, xin lỗi em”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư sửng sốt, vội ngẩng đầu lên.

Ngôn Độ ngồi ở ghế đối diện cô, chưa hề động đến món ăn nào, từ đầu đến cuối chỉ bình tĩnh nhìn cô chăm chú,

“… Xin lỗi em chuyện gì?”. Hàn Cẩm Thư khó hiểu, nhưng cảm giác “kinh ngạc” lại đánh chiếm cô lúc này.

Cô không nghe nhầm chứ.

Ngôn Độ cũng biết xin lỗi người ta à?

Hàn Cẩm Thư: “Vì sao anh đột nhiên xin lỗi em?”.

Ngôn Độ nhìn sâu vào mắt cô, dịu dàng nói: “Hôm nay em gặp phải chuyện phiền phức, nhưng dì Nam đột nhiên xảy ra chuyện, anh ở đây mấy tiếng đồng hồ nên không thể quay về với em”.

“Làm em sợ chết đi được, em còn tưởng có chuyện gì quan trọng. Em cũng có sao đâu, anh về với em làm gì, đương nhiên phải ở lại với dì Nam rồi”. Hàn Cẩm Thư thả lỏng tinh thần, buồn cười nói: “Chỉ vì cái này mà anh xin lỗi em hả?”.

Ngôn Độ lắc đầu: “Không phải”.

Hàn Cẩm Thư vẫn không hiểu: “Vậy là vì chuyện gì?”.

Ngôn Độ trả lời: “Là chồng của em, vốn dĩ anh phải bảo vệ em chu toàn, khiến em mỗi ngày đều vui vẻ vô tư. Vậy mà anh lại để em gặp chuyện phiền phức hết lần này đến lần khác, đó là lỗi của anh. Anh cảm thấy rất đáng trách”.

Hàn Cẩm Thư xấu hổ: “… Anh chỉ kết hôn với em thôi mà, cũng đâu phải bán thân cho em, không cần phải yêu cầu hà khắc với bản thân mình thế đâu. Chuyện này không liên quan gì đến anh, anh không phải tự trách bản thân đâu”.

Hàn Cẩm Thư ngẫm nghĩ, nói thêm: “Thế giới đủ loại người, mình ở chỗ sáng khó lòng tránh người ta hãm hại, tên bắn lén khó phòng, bất kỳ ai cũng sẽ gặp phải chuyện phiền não, không tránh được”.

Ngôn Độ nhìn cô thật lâu, ôn hòa nói: “Cho nên, đây chính là nguyên nhân trước khi anh muốn giấu em đi”.

Hàn Cẩm Thư ngây người: “… Giấu đi?”.

Anh đang nói gì thế?

“Đúng vậy”.

Ngôn Độ nhìn thẳng vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô, nhẹ giọng nói tiếp: “Trước đây anh luôn cảm thấy, thế giới này quá bẩn thỉu quá đáng sợ, nó sẽ khiến em buồn phiền, vấy bẩn em. Vì thế anh muốn giấu em đi, ngoại trừ anh, không ai có thể tìm được em, bảo vệ em, chạm vào em, ôm hôn em. Như vậy thì em sẽ được bảo vệ chu toàn, bởi vì khi đó em chỉ có thể thuộc về một mình anh”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Giây phút này, Hàn Cẩm Thư đột nhiên không biết trả lời sao với Ngôn Độ.

Quá biến thái.

Quá đáng sợ.

Nhưng… lại khiến cô cảm thấy thẹn thùng một cách kỳ lạ.

Hàn Cẩm Thư híp mắt, trầm tư chừng mười giây lại đứng lên đi đến trước mặt Ngôn Độ. Cô vươn tay kéo đầu anh ôm vào lòng mình thật chặt.

Ngôn Độ: “?”.

Lúc này, nụ hôn của cô gái rơi xuống giữa trán anh, sức nặng đủ để phát ra một tiếng “Chụt” rất kêu.

Ngôn Độ đột nhiên được hôn bỗng sững người, cơ thể căng cứng trong giây lát.

Anh vươn tay ôm vòng eo mảnh mai của cô theo bản năng.

Ngay sau đó, Ngôn Độ cảm nhận được bàn tay mềm mại bắt đầu vuốt ve gương mặt anh, dịu dàng thong thả, tràn ngập tình cảm trìu mến và đồng cảm. Tiếp đó, giọng nói của cô vang lên, nghiêm túc hỏi anh: “Chồng à, hôm nay anh quên uống thuốc đúng không?”.

Ngôn Độ: “…”.

Có trời có đất, Hàn Cẩm Thư thề cô nói câu này xuất phát từ lòng quan tâm với chồng mà thôi, không hề có ý tứ công kích hay châm chọc bệnh tật của bạo quân.

Bởi vì, cô cảm thấy bệnh của Ngôn Độ không nhẹ, không thể ngừng uống thuốc.

Phía đối diện.

Đầu của Ngôn Độ bị Hàn Cẩm Thư ôm chặt trong lòng, im lặng hai giây, anh nhướng mắt lên nhìn cô, bình tĩnh hỏi: “Hàn Cẩm Thư, em muốn bị anh hôn xỉu ở đây luôn phải không”.

Hai hàng lông mày của Hàn Cẩm Thư nhíu lại gần như thành một hàng.

Khi nói lời này, bạo quân đã khôi phục lại trạng thái bình thường, khí thế mang theo sự lạnh lẽo, ngạo mạn mà chỉ anh mới có.

Anh chồng biến thái nhà cô gần đây bắt đầu nhảy nhót qua lại giữa “biến thái kiểu nhà giàu” và “biến thái kiểu vương giả”, nói thật cô có chút vẫn chưa thích ứng được.

Nhưng chỉ cần anh là Ngôn Độ thì sớm muộn Hàn Cẩm Thư cũng quen mà thôi.

Suy tư ít lâu, Hàn Cẩm Thư nhoẻn miệng cười, cúi đầu ghé sát vào mặt Ngôn Độ, chạm môi lên khóe môi xinh đẹp của anh,

“Khuyên anh sau này bớt đe dọa em lại nhé”.

Cô nói không lớn, rõ ràng là đang xấu hổ nhưng lại cố gắng bày ra vẻ mặt thắng thế, “Ai mà không biết anh thích em chết đi được. Rơi vào lưới của em rồi thì xác định cả đời bị em nắm trong tay đấy”.

Ngôn Độ nhướng mày, nhẹ nhàng nắm cằm xinh đẹp của cô, khẽ hôn lên môi cô: “Tiểu thư tình, ai cho em cái gan cậy sủng mà kiêu thế hả?”.

Cô đỏ mặt, buột miệng phát ra mấy chữ: “Chồng em đó”.

Ngôn Độ cố ý áp lại gần, biết rõ còn cố hỏi: “Ai cơ?”.

Hàn Cẩm Thư phát hiện anh chơi xấu, da mặt càng đỏ, đánh một cái lên vai anh: “Chó!”. Nói xong, cô không thèm để ý đến anh, lập tức xoay người rời khỏi nhà ăn.

Vừa đi được hai bước, tay cô bị một bàn tay to lớn nắm lấy, cô vùng vằng muốn dứt còn anh lại nhất quyết không buông, cảnh tượng khiến những người làm công ở đó không nhịn được phải trộm nhìn.

Hàn Cẩm Thư dễ xấu hổ nên càng ngượng ngùng, chạy nhanh kéo Ngôn Độ vội vàng rời khỏi chỗ này.

Viện điều dưỡng ban đêm rất yên tĩnh, những vì sao hiếm thấy trong trung tâm thành phố lại dễ dàng xuất hiện ở đây. Hai người nắm tay sóng vai đi bên nhau, vài phút trôi qua vẫn không có ai lên tiếng.

Lát sau, Hàn Cẩm Thư bỗng nhớ tới chuyện gì, đột nhiên hỏi Ngôn Độ: “Đúng rồi chồng à. Anh có vẻ rất quan tâm dì Nam, anh và dì Nam có quan hệ sâu xa gì à?”.

Ngôn Độ nhất thời chưa nói gì.

Im lặng rất lâu, anh mới lên tiếng, sắc mặt vô cùng bình tĩnh: “Dì Nam có ơn dưỡng dục với anh”.

Hàn Cẩm Thư lộ vẻ ngạc nhiên, “A” một tiếng lại nói: “Nhưng mà, dì Nam nói dì là người Lan Giang mà? Anh lại nói dì Nam nuôi anh, sao em càng nghe càng không hiểu thế này. Chẳng lẽ khi anh còn nhỏ, dì Nam chăm sóc anh ở Ý à?”.

“Không phải”.

Ngôn Độ quay đầu, tầm mắt lẳng lặng dừng trên khuôn mặt Hàn Cẩm Thư, “Từ khi ra đời, anh vẫn luôn sống ở Lan Giang”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Chương kế tiếp