Cọ Xát

Chương 66: Bức thư tình

Buổi gặp mặt truyền thông Thịnh Thế, ai cũng tới với lòng đầy căm phẫn mài đao soàn soạt, nhưng sau đó lại rời đi với một bụng cơm chó.

Đêm đó, tin tức Hàn Cẩm Thư chính thức thông báo người bạn đời giấu mặt của cô chính là Ngôn Độ đã lọt vào top tìm kiếm thịnh hành trên Weibo, vô số cư dân mạng phải bật khóc vì ghen tị.

Còn chiếc váy cưới màu đỏ mà Hàn Cẩm Thư mặc để tỏ tình với Ngôn Độ trước công chúng cuối cùng đã bị bạo quân xé thành từng mảnh.

Hàn Cẩm Thư nhớ lại những gì xảy ra sau đêm hôm đó, cảm thấy mình thật điên cuồng.

Ngay khi vừa rời khỏi hội trường, Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ đã hôn nhau trong xe. Đầu óc cô có chút mơ hồ, kích động đến muốn khóc, cô gặm cắn đôi môi mềm mại của anh, ngửi mùi hương lành lạnh trên người anh, hô hấp cũng trở nên khó khăn, cô hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân.

Sau đó, thậm chí họ còn không kịp cởi quần áo.

Hàn Cẩm Thư nâng mặt Ngôn Độ, liếm nhẹ sống mũi cao thẳng của anh như mèo con.

Ngôn Độ nhìn chằm chằm yêu tinh mặc váy đỏ trên người, trong lúc ngẩn ngơ, dường như anh thấy được thiếu nữ mười tám tuổi trên sân thể dục năm đó. Đôi mắt của anh đen như mực, sâu thẳm không thấy đáy, hai gò má và vành tai ửng hồng, mỗi tấc da thịt đều vì cô mà sôi trào si mê.

Hàn Cẩm Thư cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Đêm đó, bọn họ đã làm ba lần chỉ riêng trong xe. Hàn Cẩm Thư cũng không nhớ rõ bọn họ còn đại chiến bao nhiêu hiệp sau khi về nhà.

Hàn Cẩm Thư chỉ nhớ rằng khi bình minh ló rạng, cô đỏ bừng mặt vùi đầu trong ngực anh, toàn thân đều là những dấu đỏ mà ai cũng biết là gì.

Nhớ tới việc mình đặc biệt đi đến tiệm áo cưới chọn cả nửa ngày, phải trả giá cao mới mua được bộ váy lụa đỏ hiếm có đó, cô vừa thẹn vừa tức, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cô nhéo vành tai Ngôn Độ, hung dữ nói: “Váy của em bằng lụa mỏng màu đỏ đẹp như vậy mà anh cũng xé được! Mặc kệ, bồi thường cho em đi”.

Ngôn Độ cắn nhẹ lên chóp mũi xinh xắn của cô, cười dịu dàng lại cưng chiều, trả lời cô: “Bồi thường cả đời anh cho em có đủ không?”.

Hàn Cẩm Thư hừ nhẹ một tiếng, ôm lấy cổ anh, mặt đỏ tới mang tai, nhỏ giọng nói thầm: “Cả đời làm sao đủ, anh keo kiệt quá rồi đó, ba đời may ra mới đủ”.

Ngôn Độ lại hôn môi cô, thấp giọng trả lời: “Được, ba đời, đã hứa rồi nhé”.

Hàn Cẩm Thư cười: “Đã hứa”.

Sau khi sự thật được phơi bày, sóng gió đã hoàn toàn lắng xuống.

Mấy ngày trôi qua, sau khi kết thúc một ca phẫu thuật, Hàn Cẩm Thư nhận được điện thoại của Du Thấm.

Du Thấm: “Nghe gì chưa? Giang Lộ bị cảnh sát bắt, Lương Hàn Lâm hình như cũng chia tay rồi”.

Đối với Hàn Cẩm Thư mà nói, Giang Lộ chỉ là một người qua đường không quan trọng, đương nhiên cô sẽ không quá quan tâm một người qua đường gặp phải chuyện gì, kết quả ra sao. Vì vậy cô cũng không hỏi nhiều, hàn huyên với chị họ hai câu, sau đó cúp điện thoại.

Cô nhoài người ra bàn làm việc ngủ gật một lát, bỗng nhiên tiếng gõ cửa lại vang lên.

Tối hôm qua, Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ vận động quá muộn, hơn nữa vừa phải tập trung tinh thần cao độ thực hiện một ca phẫu thuật nên lúc này cô đang rất buồn ngủ. Nghe thấy tiếng động, cô nhắm mắt mơ hồ nói “Mời vào”.

Người bước vào khiến Hàn Cẩm Thư bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dự liệu của cô.

Đó là Vưu Lỵ.

“Viện trưởng Hàn…”. Vưu Lỵ vô cùng bất an đứng phía trước bàn làm việc, cúi đầu, gần như không dám nhìn thẳng cô. Một lúc sau, cô ta mới hít sâu một hơi, hạ quyết tâm nói: “Lần này tôi tới tìm cô là muốn thú nhận chuyện túi hồ sơ phẫu thuật mũi lần trước là do tôi làm”.

Hàn Cẩm Thư uể oải ậm ừ một tiếng: “Tôi đã sớm biết rồi”.

Vưu Lỵ rất ngạc nhiên.

Một lát sau, Hàn Cẩm Thư đứng thẳng dậy, ngước mắt nhìn Vưu Lỵ, vẻ mặt vẫn tự nhiên như trước, chỉ là ánh mắt đã không còn sự thân thiết như đối với bạn bè nữa.

Hàn Cẩm Thư thờ ơ nói: “Thật ra tôi vẫn luôn chờ cô đến tìm tôi, kết quả cô vẫn xin nghỉ không đến”.

Mười ngón tay Vưu Lỵ nắm chặt, trầm mặc thật lâu mới thấp giọng nói: “Viện trưởng Hàn, thật sự xin lỗi. Tôi đã phụ lòng tín nhiệm của cô và Thịnh Thế đối với tôi trong suốt những năm qua”.

Hàn Cẩm Thư im lặng một lúc lâu vẫn không nói gì.

Không biết qua bao lâu, cô mới nhắm mắt lại day mi tâm, rất bình tĩnh nói: “Vưu Lỵ, cảm ơn cô những năm qua đã có nhiều cống hiến to lớn cho Thịnh Thế, điều này không thể phủ nhận”.

Vưu Lỵ cắn môi, cả người tràn ngập cảm giác tội lỗi và hối hận.

“Nhưng mà, có một số việc giống như đinh đóng trên tường, cho dù rút đinh ra cũng sẽ vĩnh viễn lưu lại một cái lỗ”. Nói tới đây, Hàn Cẩm Thư dừng lại bỏ ngỏ.

Vưu Lỵ cười gượng, đã hiểu ý của cô, gật đầu: “Tôi hiểu rồi, Viện trưởng Hàn, chúc cô và Thịnh Thế sẽ ngày càng phát triển”.

“Tôi cũng chúc sếp Vưu tiền đồ rộng lớn, tương lai đầy hứa hẹn”. Hàn Cẩm Thư khẽ nhếch khóe miệng: “Tôi chờ đơn từ chức của cô”.

Giữa tháng 11, các bộ phận của Ngôn thị đều trở nên rất bận rộn, ông chủ Ngôn Độ cũng khôi phục vài phần bản tính cuồng công việc trước kia của mình.

Có lúc Hàn Cẩm Thư tan làm về nhà sớm, lơ đãng ngồi ăn khoai tây chiên, vừa xem phim vừa ngóng nhưng đến 12 giờ cũng không thấy bóng dáng của anh.

Liên tiếp hơn nửa tuần đều là cô buồn ngủ đến mức thiếp đi trên sô pha, Ngôn Độ tan làm trở về nhìn thấy mới cẩn thận ôm cô trở về giường ngủ.

Tình trạng này kéo dài suốt bảy ngày.

Đến ngày thứ tám, vừa vặn là thứ bảy, Hàn Cẩm Thư được nghỉ. Đại tiểu thư không thể nhịn được nữa, trời còn chưa sáng đã chui vào trong chăn, bò đến trên người Ngôn Độ, nằm sấp như gấu túi, gặm xương quai xanh xinh đẹp của anh.

Ngôn Độ đang định rời giường lại bị hàm răng trắng nhỏ của cô chọc ngứa ngáy liền nắm cằm cô, định cắn môi cô.

Nhưng Hàn Cẩm Thư đã nhanh nhẹn quay đầu tránh đi.

Ngôn Độ không ăn được môi cô, đành ngậm vành tai trắng như tuyết, nhẹ nhàng cắn.

“Gần đây sao anh lại bận rộn thế?”. Cô quay đầu lại, đôi mắt to như nai con nhìn anh, lông mi chớp chớp: “Chồng à, đã một tuần rồi chúng ta không ở riêng với nhau đó”.

Giọng điệu của vừa ngọt ngào vừa đáng thương, vô cùng mềm mỏng khiến trái tim Ngôn Độ như muốn tan chảy.

Ngôn Độ đặt một nụ hôn lên má cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng xoa nắn, thấp giọng nói: “Dù bận rộn đến đâu thì đêm nào cũng phục vụ em đầy đủ, em vẫn không hài lòng sao?”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư lập đức đỏ mặt như gấc chín, xấu hổ đấm vào ngực anh, tức giận nói: “Em nói là ở riêng đơn thuần, không phải làm chuyện đó!”.

Ngôn Độ không hiểu có sự khác biệt gì giữa hai chuyện này. Anh rất bình tĩnh chăm chú nhìn cô, nói: “Làm chuyện đó không phải cũng là ở riêng với nhau sao?”.

Hàn Cẩm Thư đỡ trán, tự thuyết phục chính mình anh là một bệnh nhân, là một bệnh nhân, cô so đo với một bệnh nhân biến thái làm gì chứ. Vì thế, cô tự trấn tĩnh bản thân, nói: “… Ý em ở riêng với nhau là cùng nhau tâm sự, hoặc là cùng nhau xem ti vi, nếu không thì cùng nhau chơi game, đại loại thế”.

Ngôn Độ cụp mắt suy tư vài giây, sau đó gật đầu: “Ừ, được”.

Ngay sau đó, Hàn Cẩm Thư thấy anh cầm điện thoại di động trên tủ đầu giường, gọi điện thoại cho Franc.

Trợ lý Fran quả nhiên chờ lệnh 24/24. Sau vài hồi chuông, đầu dây bên kia đã bắt máy, cung kính nói: “Boss”.

Ngôn Độ nói: “Hủy bỏ hết nội dung công việc hôm nay”.

“Vâng”.

Cúp máy.

Hàn Cẩm Thư suy nghĩ ít lâu, giơ ngón tay trắng nõn chọc lên vai Ngôn Độ, thăm dò hỏi anh: “Em thấy gần đây anh có vẻ rất bận rộn, nói hủy là hủy như vậy có làm chậm trễ tiến độ công việc của anh không?”.

Ngôn Độ cúi đầu hôn lên ngón tay cô, dịu dàng nói: “Không chậm trễ”.

Hàn Cẩm Thư lúc này mới yên tâm, cúi người ôm lấy anh cọ tới cọ lui, nói thầm: “Cũng may là không chậm trễ, nếu không Franc nhất định sẽ mắng thầm em”.

“Cậu ta sẽ không làm vậy đâu”. Ngôn Độ vuốt nhẹ gò má cô: “Dù sao thì người trong Ngôn thị ai cũng biết với anh không có gì quan trọng hơn em”.

“Được rồi”. Hàn Cẩm Thư cảm thấy vô cùng ngọt ngào, ngẩng cổ lên, chu môi hôn lên cằm anh, tò mò: “Gần đây anh bận thế có phải vì đang thúc đẩy dự án mới không?”.

Ngôn Độ cúi đầu, hôn lên đôi môi hồng đưa tới tận cửa: “Không phải”.

Hàn Cẩm Thư: “Vậy thì tại sao?”.

Ngôn Độ: “Tháng sau anh muốn đưa em về Lan Giang một chuyến nên phải hoàn thành trước một số công việc”.

“Về Lan Giang?”. Đôi mắt to của Hàn Cẩm Thư chớp nhẹ.

Lúc đầu cô còn thắc mắc, nhưng sau khi suy nghĩ vài giây đã nhanh chóng hiểu ra.

Ngôn Độ: “Không hỏi anh đưa em về làm gì à?”.

Hàn Cẩm Thư ôm chặt lấy anh, nhỏ giọng nghiêm túc nói: “Em đã đoán ra rồi”.

Ngôn Độ hơi nhướng mày.

Hàn Cẩm Thư nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đen láy của anh, nói: “Anh muốn dẫn em về thăm mộ mẹ anh đúng không?”.

Ngôn Độ nghe vậy, khẽ mỉm cười, cọ lên chóp mũi cô: “Thư tình, em đúng là càng ngày càng hiểu anh. Giỏi lắm”.

“Đương nhiên rồi, em là vợ yêu của anh mà, tất nhiên phải hiểu rõ anh chứ”. Hàn Cẩm Thư nói xong, chuyển sang giọng điệu phấn khích nói: “Hôm nay anh nghỉ một ngày, vậy hôm nay chúng ta sẽ làm gì?”.

Ngôn Độ nói: “Em muốn làm gì thì làm đó”.

Ánh mắt Hàn Cẩm Thư sáng lên, đề nghị: “Vậy buổi sáng chúng ta xem tivi, buổi chiều chơi game”.

Ngôn Độ hôn nhẹ lên vành tai cô: “Được”.

Kế hoạch đã được sắp xếp rất trong sáng, nhưng sau khi một ngày kết thúc, Hàn Cẩm Thư lại rơi vào trầm mặc không nói nên lời. Cô phát hiện, Ngôn Độ và hai chữ “trong sáng” không hề liên quan đến nhau.

Cô nằm trong lòng anh xem ti vi, xem một chút, anh lại không đàng hoàng. Cuối cùng, chiếc sô pha trở nên bừa bộn.

Cô ngồi trên đùi anh chơi game, đánh một chút, anh cũng lại không đàng hoàng. Cuối cùng, phòng làm việc trở thành một đống hỗn độn.

Tóm lại, chỉ cần cô dính lấy anh, anh sẽ làm loạn.

Hàn Cẩm Thư xấu hổ phẫn nộ và bi thảm đưa ra quyết định: Từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ kéo Ngôn Độ nghỉ phép cùng cô nữa.

Bạo quân biến thái vẫn nên tiếp tục bận rộn với công việc của anh thì tốt hơn.

Ngày hôm sau, Hàn Cẩm Thư mệt mỏi, ngủ thẳng đến giữa trưa. Khi thức dậy, cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy Ngôn Độ đang ở nhà.

“Hả”. Nhìn người đàn ông trong phòng làm việc, Hàn Cẩm Thư buồn bực nhíu mày: “Sao anh không đến công ty vậy?”.

Ngôn Độ đang xử lý các tài liệu anh mang về nhà, nhàn nhạt trả lời: “Hôm nay anh có chút việc, buổi chiều xem tình hình thế nào rồi mới đến công ty”.

Chuông cảnh báo trong đầu Hàn Cẩm Thư vang lên, theo bản năng nắm chặt cổ áo ngủ của mình, đề phòng nói: “Có chuyện gì vậy? Anh lại muốn làm gì?”.

Ngôn Độ sắp xếp gọn gàng tất cả tài liệu rồi cho vào túi hồ sơ trên tay, sau đó đứng dậy, đi tới trước mặt Hàn Cẩm Thư. Anh không nói gì, chỉ bế cô đi thẳng vào phòng thay đồ.

Anh tìm thấy đồ lót của cô trong phòng thay đồ, cởi áo ngủ của cô, tự tay mặc vào cho cô.

Hàn Cẩm Thư đỏ mặt, hơi xấu hổ nhưng cũng không cự tuyệt.

Mấy ngày nay, Ngôn Độ thường xuyên mặc quần áo cho cô, cho cô ăn cơm, thậm chí đôi khi còn khiến cô sinh ra một ảo giác kỳ quái giống như mình là con búp bê yêu thích của anh.

Cô ngoan ngoãn để mặc anh đùa nghịch.

Mặc xong đồ lót, Ngôn Độ lại lấy ra một chiếc áo len màu trắng, choàng qua đầu cô.

Hàn Cẩm Thư thắc mắc hỏi: “Anh muốn dẫn em ra ngoài à?”.

“Ừ”. Ngôn Độ nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, kéo ra khỏi ống tay áo len, sau đó cúi đầu hôn lên má trái của cô: “Dẫn em đi gặp một người bạn cũ”.

Hàn Cẩm Thư tò mò: “Bạn cũ? Ai vậy?”.

Ngôn Độ nói: “Ngô Mạn Giai”.

“……”.

Một tiếng sau, trong một quán cà phê yên tĩnh trên con đường rợp bóng cây, Hàn Cẩm Thư gặp được Ngô Mạn Giai.

Đã qua 2 tháng kể từ lần trước Hàn Cẩm Thư đi Lăng Thành tìm Ngô Mạn Giai, lần này gặp lại Ngô Mạn Giai, Hàn Cẩm Thư có vài phần kinh ngạc.

Cô gái trước mặt mặc quần áo sáng màu, tuy vẫn để tóc mái dày và dài, giọng nói hơi lắp bắp, nhưng trạng thái tinh thần rõ ràng đã tốt hơn trước rất nhiều.

Cô ấy cong môi, mỉm cười dịu dàng có chút ngại ngùng nhìn Hàn Cẩm Thư.

Hai cô gái nói chuyện một lúc, Ngô Mạn Giai vô cùng căng thẳng và lo lắng hỏi về việc chữa trị vết thương trên mặt cô ấy.

Hàn Cẩm Thư hết sức kinh ngạc. Kinh ngạc xong chính là mừng như điên.

Cô thực sự không ngờ vỏn vẹn chưa tới hai tháng mà thái độ của Ngô Mạn Giai đối với tương lai, đối với cuộc sống, đối với nhân sinh lại có sự chuyển biến lớn như vậy.

Hàn Cẩm Thư không chậm trễ một chút nào, ngay lập tức muốn gọi điện thoại cho Diêu Oái Oái hẹn trước cho Ngô Mạn Giai một loạt kiểm tra trước phẫu thuật, sau đó lập phương án chữa trị.

“Không… không cần phải vội đâu Cẩm Thư”. Ánh mắt Ngô Mạn Giai nhu hòa, nhẹ nhàng cười nói: “Mình, hiện tại mình… đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh hệ đại học từ xa. Chờ mình thi… thi xong, mình sẽ đến tìm cậu làm phẫu thuật, được không?”.

Nghe Ngô Mạn Giai nói xong, Hàn Cẩm Thư càng thêm vui mừng, thậm chí nói năng có chút lộn xộn, không ngừng nói: “Tốt… quá tốt, Mạn Giai, tốt quá rồi!”.

Lúc này, điện thoại di động của Ngô Mạn Giai vang lên.

Hàn Cẩm Thư rủ mắt nhìn, nhận thấy chiếc điện thoại mà Ngô Mạn Giai sử dụng là mẫu mới nhất của một nhãn hiệu sản xuất trong nước, có vẻ như mới mua không lâu, cảm giác sử dụng chưa quen.

Ngô Mạn Giai nhận điện thoại, cười đơn giản trả lời hai câu rồi cúp máy.

Hàn Cẩm Thư hỏi: “Ai vậy?”.

“Là con gái của bạn mẹ mình. Biết mình… mình đến thành phố Ngân Hà nên muốn mời, mời mình, ăn cơm”. Ngô Mạn Giai nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, sau đó rất nghiêm túc nói: “Cô gái này cũng rất giỏi, rất có tương lai, giỏi giống cậu vậy. Cô ấy là đại minh tinh, rất nổi tiếng, còn từng diễn… rất nhiều phim truyền hình”.

Nghe thấy lời này, Hàn Cẩm Thư không khỏi kinh ngạc mở to mắt: “Minh tinh? Tên là gì?”.

Ngô Mạn Giai trả lời: “Trần Tình Sa”.

Hàn Cẩm Thư: “……”.

Hàn Cẩm Thư sững sờ tại chỗ. Một lát sau, cô chợt nhận ra điều gì đó, ánh mắt lướt qua vô số khách hàng trong quán cà phê nhìn về phía bàn trong cùng.

Ngôn Độ đang yên lặng ngồi bên bàn, đôi mắt đen láy cũng đang bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô.

Sống mũi Hàn Cẩm Thư chợt thấy cay cay, khóe mắt chợt lóe lên ánh nước.

Thì ra lần trước Ngôn Độ gặp mặt Trần Tình Sa là vì muốn hỏi thăm tung tích của Ngô Mạn Giai.

Cũng giống như hôm nay, vì không để cho Ngô Mạn Giai tiếp xúc với quá nhiều ánh mắt khác thường nên anh cố ý chọn một địa điểm vắng vẻ để gặp mặt. Giống như giờ phút này, vì không muốn quấy rầy cuộc hội ngộ của cô và Ngô Mạn Giai, anh sẽ ngồi một mình, đợi ở phía xa trầm mặc nhìn cô, làm bạn với cô.

Đây chính là Ngôn Độ mà cô thích nhất.

Nhiều năm qua, anh vẫn luôn chu đáo tỉ mỉ như vậy, âm thầm dành cho cô tất cả sự dịu dàng.

Sau bữa ăn nhẹ, Ngô Mạn Giai phải rời đi.

Hàn Cẩm Thư vội vàng đứng lên, nói muốn tiễn cô ấy.

Ai ngờ, gò má trắng nõn của Ngô Mạn Giai lại ửng hồng, nhỏ giọng quanh co nói: “Không, không cần, Cẩm Thư, có người tới… đón mình rồi”.

“Hả?”. Hàn Cẩm Thư ngây người.

Không đợi Hàn Cẩm Thư tiếp tục truy hỏi, một bóng người cao lớn bên ngoài quán cà phê đi vào, tới trước mặt họ.

Hàn Cẩm Thư liếc nhìn khuôn mặt người đàn ông, đứng đắn khôi ngô, là một vẻ đẹp rất nam tính, toàn thân toát ra vẻ nghiêm chỉnh và trầm ổn đặc trưng của quân nhân.

“Ăn no chưa?”. Người đàn ông cúi người nhìn Ngô Mạn Giai, nghe ra giọng nói có vẻ cố ý hạ thấp để trở nên mềm mại: “Đừng thấy anh tới là lười ăn nhé”.

“Em… em ăn no rồi”. Ngô Mạn Giai đỏ mặt, sau đó chợt nhớ ra, vội vàng giới thiệu: “À, đây là, bạn…… bạn tốt của em, Hàn Cẩm Thư”.

Người đàn ông ung dung nhìn Cẩm Thư, nói: “Xin chào, tôi là Hướng Hoài Viễn”.

Hàn Cẩm Thư chưa kịp lấy lại tinh thần, lúng túng đáp lại: “Xin chào”.

Sau đó, hai người nói lời tạm biệt với Hàn Cẩm Thư rồi rời đi.

Hàn Cẩm Thư ngồi trong quán cà phê, xuyên qua cửa kính, cô nhìn thấy người đàn ông đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé buông xuống bên người của cô gái.

Đột nhiên, một cảm giác lạnh lẽo lướt qua gò má cô, cùng lúc đó, bên tai vang lên giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Ngôn Độ: “Đang nhìn gì vậy?”.

Hàn Cẩm Thư lấy lại tinh thần, theo bản năng bắt lấy bàn tay to đang vuốt ve khuôn mặt cô, kinh ngạc nói: “Chồng à, Mạn Giai… đang yêu à?”.

Ngôn Độ nhìn chằm chằm vào đôi mắt lấp lánh của cô, dáng vẻ ngơ ngác ngây ngốc ấy lại khiến anh muốn hôn cô.

Ngôn Độ khẽ nhếch môi, hôn xuống trán cô: “Anh đã nói với em mà, mỗi người sống trên đời đều đang chờ đợi một tia sáng thuộc về mình”.

Hàn Cẩm Thư hiểu được, bỗng nhiên trong lòng tràn đầy ấm áp.

Năm đó, Ngôn Độ đã đợi được ánh sáng của anh, sự cứu rỗi của anh.

Hôm nay, Mạn Giai cũng đã đợi được.

Đầu tháng 12, Hàn Cẩm Thư theo Ngôn Độ trở lại Lan Giang, trở lại nơi mọi chuyện bắt đầu.

Mộ của Lê Nguyệt Dao ban đầu chỉ là một ngôi mộ bằng đất giữa núi rừng, sau đó, Ngôn Độ đã dời bình tro cốt của mẹ mình vào một ngôi chùa trong khu thành cổ Lan Giang, lập linh vị thờ cúng.

Sáng sớm, thị trấn nhỏ sương mù dày đặc, Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ tay trong tay bước vào chùa, đi tới trước linh vị của Lê Nguyệt Dao.

Bên tai vang lên tiếng tụng kinh, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng thỉnh chuông.

Hàn Cẩm Thư dâng ba nén hương cho Lê Nguyệt Dao, lấy ra trà bánh hoa quả đã mua trước đó, bày ra đặt trước linh vị. Cô nhẹ dàng nói: “Mẹ, con là vợ của Ngôn Độ, con tên là Hàn Cẩm Thư. Con thật sự  xin lỗi vì lâu như vậy mới đến thăm mẹ, mẹ đừng giận con nhé”.

Ngôn Độ nghe vậy, cầm tay cô, thản nhiên nói: “Mẹ sẽ không giận em đâu”.

Hàn Cẩm Thư liếc anh một cái, hạ giọng: “Sao anh biết được?”.

Ngôn Độ cong môi: “Dù sao em cũng là sinh mệnh của con trai bà ấy”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Mặt Hàn Cẩm Thư đỏ bừng, nhẹ giọng mắng anh: “Dẻo miệng”. Nói như vậy nhưng trong lòng cô lại ngọt như mật.

Rời khỏi chùa, hai người tay trong tay đi dọc theo một con phố cổ không biết tên nào đó ở Lan Giang, cứ vô định đi về phía trước. Đi mãi, dường như sẽ vẫn như vậy đến cùng trời cuối đất.

Đột nhiên, bước chân Ngôn Độ dừng lại.

Hàn Cẩm Thư ngơ ngác quay đầu, nhìn anh: “… Sao vậy?”.

Ngôn Độ quay mặt về phía cô, cụp mắt nhìn thẳng vào mắt cô. Anh nói: “Hàn Cẩm Thư, anh còn chưa chính thức cầu hôn em”.

Hàn Cẩm Thư sửng sốt một chút, chợt cảm thấy buồn cười: “Này anh, chúng ta đã kết hôn được hai năm rồi, đột nhiên anh nhắc tới chuyện này làm gì?”.

Nói xong, cô vui rạo rực nắm tay anh: “Chỉ cần bây giờ chúng ta yêu thương nhau và hạnh phúc, có cầu hôn hay không cũng không quan trọng”.

Ánh mắt Ngôn Độ thâm thúy mà chăm chú, giọng điệu mang theo sự bướng bỉnh cố chấp: “Quan trọng”.

Ngôn Độ nói: “Thư tình, anh muốn cho em tất cả những gì anh có thể làm”.

Thời tiết đã bắt đầu sang đông nhưng trong lòng Hàn Cẩm Thư vẫn là cảnh tượng của mùa xuân.

Cô không lay chuyển được anh, đành cong môi cười khanh khách nói: “Được. Em đứng đây, vị tiên sinh này, mời anh bắt đầu biểu diễn đi”.

Ngôn Độ: “Em nhìn kỹ nơi này xem có cảm thấy rất quen thuộc không?”.

Hàn Cẩm Thư hoang mang nhíu mày, nhìn trái nhìn phải một phen, sau đó chợt sững sờ. Sâu trong trí nhớ, một số hình ảnh và những đoạn ký ức ngắn ngủi xưa củ bắt đầu kéo về.

Hàn Cẩm Thư “A” một tiếng, nói: “… Khi còn bé em đến Lan Giang chơi, hình như từng đánh nhau ở chỗ này?”.

Hàn Cẩm Thư từ nhỏ đã hiếu động, không thể đứng yên khi thấy kẻ yếu bị bắt nạt, cho nên cô thường xuyên gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.

Trong thị trấn nhỏ Lan Giang, hầu như khắp nơi đều có dấu chân trượng nghĩa của Cẩm Thư bé nhỏ hào hiệp.

Mà sở dĩ Hàn Cẩm Thư có ấn tượng với con ngõ nhỏ ở phố cổ này là vì cô đã từng cho đi một quả xoài ở nơi đây.

“Lúc ấy chắc là em chưa tới 5 tuổi, em bắt gặp một đám trẻ bắt nạt một đứa trẻ khác ở đây, lúc đó em lập tức xông lên đánh cho đám trẻ con bắt nạt người khác kia một trận”. Hàn Cẩm Thư nhớ lại, chậm rãi nói: “Sau đó, em thấy cậu bé kia ăn mặc rách rưới, lại rất gầy, có vẻ suy dinh dưỡng nên chạy về nhà bà cô lấy một quả xoài đưa cho cậu bé đó”.

Ngôn Độ thản nhiên nói: “Em có biết không, cậu bé đó trước đây căn bản chưa từng thấy thứ đắt tiền như quả xoài. Sau khi ăn xoài em đưa, cậu bé đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu mất nửa ngày”.

“Thật sao?”. Hàn Cẩm Thư còn chưa ngộ ra: “Sao anh biết, anh cũng biết cậu bé ăn xoài của em à?”.

Ngôn Độ nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào, ánh mắt thấp thoáng ý cười nồng đượm.

Hàn Cẩm Thư: “……”.

Hàn Cẩm Thư: “………”.

Hàn Cẩm Thư:??!!!

Hàn Cẩm Thư kinh ngạc mở to hai mắt: “Anh là… anh chính là cậu bé đó à?”.

“Vì trái xoài đó mà anh nhớ em suốt mười hai năm. Anh nhớ ánh mắt của em, nụ cười của em, sự kiêu ngạo và tự tin trên người em”. Ngôn Độ trầm tĩnh nói: “Cho nên, năm em chuyển đến Lan Giang học vào cấp ba, anh đã nhận ra em ngay từ cái nhìn đầu tiên”.

Ngôn Độ nói: “Thư tình, đây là nơi anh gặp em lần đầu tiên”.

Hàn Cẩm Thư không nói nên lời.

Cô thật không ngờ, duyên phận giữa cô và Ngôn Độ có thể ngược về trước lâu như vậy, có thể chôn sâu như vậy.

Giây lát sau, Ngôn Độ khuỵu chân phải thon dài của mình, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Hàn Cẩm Thư.

Cơn gió đầu đông nhẹ nhàng thổi tới.

Cơn gió rất nhẹ nhàng khiến tầm mắt Hàn Cẩm Thư trở nên mơ hồ. 

Ngôn Độ ngẩng đầu nhìn cô, trầm giọng gằn từng chữ: “Hàn Cẩm Thư! Sinh mệnh của anh, cuộc sống của anh, sự tồn tại của anh ngay từ đầu đã là một sai lầm. Từ khi anh sinh ra, suốt một thời gian dài, anh chỉ là một cái xác không có linh hồn, lạnh lùng u ám. Anh căm ghét thế giới này, căm ghét cuộc sống của mình, căm ghét tất cả mọi thứ. Cho đến ngày hôm đó, em xuất hiện”.

“Em là một bức thư tình mà thế giới này gửi đến cho anh. Nhờ có em, lần đầu tiên anh cảm nhận được màu xanh của bầu trời, hương thơm của hoa cỏ, tiếng hót líu lo của chim sơn ca, lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác được sống, ý nghĩa của cuộc sống và ý nghĩa sự tồn tại của anh trên thế giới này”.

“Sự tồn tại của anh chính là để bảo vệ em, yêu thương em, khiến cho em hạnh phúc và mang đến cho em niềm vui”.

“Cho dù anh nghèo hèn u ám hay rực rỡ chói mắt, từ đầu đến cuối, anh đều yêu em. Yêu em sâu đậm và chỉ yêu mình em”.

“Thư tình tiểu thư, giờ đây em có đồng ý chìm đắm trong tình yêu của một kẻ điên cho đến cuối đời không?”.

Nghe đến lời cuối cùng, Hàn Cẩm Thư đã nước mắt lưng tròng.

Cô khom lưng cúi đầu nâng mặt Ngôn Độ, hôn anh thật sâu.

Hàn Cẩm Thư trả lời: “Em đồng ý”.

– HOÀN CHÍNH VĂN –

P/s: Thế là viên mãn rồi nha chị em, tui đọc mà quắn quéo hết cả tay chân, dù ngoài đời mà có gặp anh chồng biến thái như này chắc chạy rẽ đất =)).

Còn khoảng 20 chương ngoại truyện nữa về sinh em bé, bonus thêm vài chương IF (Nếu Ngôn Độ và Hàn Cẩm Thư gặp nhau thời phổ thông sẽ như thế nào, bật mí là câu chuyện này cũng rất mùi mẫn nha) :v 

Chương kế tiếp