Cọ Xát

Chương 67: “Bạo lực gia đình”

Nghe xong lời cầu hôn của Ngôn Độ, Hàn Cẩm Thư cúi người xuống hôn lên môi anh, khóc đến mức không thể ngừng lại được.

Nước mắt từng hàng từng hàng rơi dọc theo gương mặt chảy vào miệng. Cô cố nén tiếng nức nở nghẹn ngào, áp chặt môi mình lên môi anh không nỡ buông ra.

Ngôn Độ nếm trải vị đắng chát của những giọt nước mắt từ đôi môi mềm mại của cô, chỉ thấy trái tim mình đột nhiên thắt lại như thể bị một bàn tay vô hình bóp chặt.

Giây tiếp theo, đầu ngón tay lạnh lẽo của anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Hàn Cẩm Thư, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má cô.

Đôi mắt to tròn của Hàn Cẩm Thư vì khóc mà sưng húp lên như trái óc chó, nhìn anh khóc hu hu.

“Đừng khóc nữa”. Ngôn Độ đứng dậy vươn tay ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô vào lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn vỗ về, nhỏ giọng dỗ dành cô: “Bảo bối, mọi thứ của em anh đều coi như châu báu, nhưng chỉ có nước mắt của em là anh không thích. Nó rất đắng”.

Hàn Cẩm Thư cảm thấy ấm áp, khẽ giơ tay phải lên vỗ vào cánh tay của anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em khóc còn không phải là vì anh à? Cầu hôn thì cầu hôn đi, anh cứ phải nghiêm túc nói nhiều lời cảm động như thế, hại em khóc bù lu bù loa, nhòe hết lớp trang điểm rồi”.

Ngôn Độ đang nhìn cô, dở khóc dở cười nhướng mày: “Hàn Cẩm Thư, sao em lại vô lý như vậy?”.

“Em vẫn luôn vô lý như vậy đấy, từ nhỏ đến lớn đã ngang ngược, hôm nay anh mới biết à”. Hàn Cẩm Thư hít mũi, hếch cằm trêu chọc anh: “Sao hả, nhìn ra bộ mặt thật của em nên bây giờ nên hối hận rồi chứ gì”.

Ánh mắt Ngôn Độ dán chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa lê ướt mưa của cô gái.

Tiểu tổ tông nũng nịu của anh vô lý là thật, kiêu căng cũng là thật, nhưng cũng thực sự đáng yêu khiến người ta yêu thương.

Lông mày cong vút, đôi mắt trong veo như pha lê, ngay cả khi khóc cũng đẹp tuyệt trần.

Trong anh đầu hiện lên một suy nghĩ, Ngôn Độ cúi người hôn nhẹ lên môi cô, giọng nói trầm thấp ôn nhu: “Thư tình, em biết rõ đời này anh chỉ cần một mình em”.

Hai má Hàn Cẩm Thư nóng lên, bờ môi mấp máy định nói gì đó những khóe mắt lại nhìn thấy một đứa bé trai ước chừng sáu bảy tuổi đứng cách đó không xa. Bé trai cầm một chiếc kẹo hồ lô, đôi mắt to đen láy ngây thơ nhìn chằm chằm về phía cô và Ngôn Độ đang đứng.

Mẹ của cậu bé vừa bước ra từ một cái sân nhỏ trong con phố cổ, khóa cửa gỗ phía sau, sửa sang lại chiếc áo khoác len và khăn quàng cổ dày trên người rồi tiến đến nắm tay cậu bé.

Cậu bé ngẩng đầu nhìn mẹ, giọng sữa non nớt: “Mẹ, anh kia hư quá”.

Người mẹ trẻ không hiểu chuyện gì đành ngồi xuống xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: “Anh trai kia à?”.

“Vâng”. Cậu bé cắn một viên kẹo hồ lô, giơ cây kẹo hồ lô chỉ về phía Ngôn Độ cách đó không xa, “Chính là cái anh rất đẹp trai ấy ạ”.

Người mẹ trẻ: “?”.

Người mẹ trẻ bối rối liếc nhìn Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ, ngỡ ngàng hỏi: “Sao anh trai ấy lại hư?”.

Cậu bé trợn tròn mắt, nói với giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Anh ấy vừa cắn môi của chị gái xinh đẹp kia rất lâu, đến nỗi môi của chị xinh đẹp ấy sưng hết cả lên. Chị ấy thật đáng thương, không chỉ khóc vì đau mà mặt cũng đỏ lên nữa!”.

Người mẹ trẻ: “…”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Ngôn Độ: “…”.

Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai mẹ con, gò má vốn đã nóng của Hàn Cẩm Thư càng đỏ hơn, khuôn mặt chín mọng như quả táo nhỏ. Cô xấu hổ quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp đôi mắt hoa đào của Ngôn Độ.

Giờ khắc này, đôi mắt sâu thẳm của anh có một tia sáng thấp thoáng ý cười như có như không.

Thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa cực kỳ xấu xa.

Đứa trẻ không hiểu gì, trẻ con nói chuyện không kiêng kị nhưng người mẹ trẻ sau khi nghe con trai nói đã nhanh chóng phản hiểu ra. Người mẹ vô cùng xấu hổ, hắng giọng nhẹ giọng trách móc: “Thằng bé này, cả ngày con nhìn cái gì vậy? Không được nói bậy”.

Nói xong, người mẹ trẻ nhìn Hàn Cẩm Thư tỏ vẻ áy náy, sau đó quay lại giáo dục con trai mình.

Mặt của Hàn Cẩm Thư càng nóng hơn, nhớ tới vừa rồi cô và Ngôn Độ hôn môi bị một đứa bé bắt gặp liền xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ dưới đất mà chui vào. Không dám ở lại lâu hơn nên cô nắm lấy tay Ngôn Độ, kéo anh rời khỏi hiện trường.

Sau đó, Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ ở lại Lan Giang thêm hai ngày để đi thăm bà cô.

Hàn Cẩm Thư nắm tay bà cô, nói với bà rằng cô đã tìm thấy Ngô Mạn Giai nhờ sự giúp đỡ của Ngôn Độ. Cuộc sống bây giờ của Ngô Mạn Giai rất yên bình, mọi thứ đều ổn, đồng thời cô ấy đã bằng lòng phẫu thuật chữa trị khuôn mặt.

Sau khi hiểu rõ về tình hình gần đây của Ngô Mạn Gia, bà cô tràn đầy xúc động, vừa vui mừng vừa xót xa, luôn miệng dặn dò Hàn Cẩm Thư hãy cố gắng hết sức chữa trị vết bỏng trên mặt cho Ngô Mạn Giai.

Hàn Cẩm Thư nghiêm túc gật đầu nói: “Bà cô yên tâm đi, cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức”.

Bà cô cong môi vỗ mu bàn tay Hàn Cẩm Thư, không biết bà nghĩ tới điều gì, không lâu sau, ánh mắt bà ân cần trìu mến rời khỏi khuôn mặt Hàn Cẩm Thư chuyển sang người đàn ông nghiêm nghị im lặng từ đầu đến cuối bên cạnh cô.

Bà cô nở nụ cười, nghiêng đầu vẫy tay, nhẹ nhàng nói: “Ngôn Độ, cháu lại đây”.

Ngôn Độ nở nụ cười điềm đạm, đứng dậy đi tới gần bà cụ tóc hoa râm. Để bà cụ tiện nói chuyện với mình hơn, anh đã khom một gối ngồi xổm xuống, đưa đầu lại gần hơn.

Bà cô thì thầm vài câu bên tai Ngôn Độ.

Ngôn Độ cụp mắt, vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc dư thừa nào. Cuối cùng, khóe miệng anh hơi cong lên nói với bà cô: “Bà yên tâm đi, cháu sẽ cố gắng”.

Hàn Cẩm Thư ở bên cạnh thấy vậy bèn chớp mắt hoài nghi, tò mò bà cô thì thầm với Ngôn Độ điều gì, cũng không tiện hỏi nhiều chỉ dằn lòng giả vờ không quan tâm.

Sau khi rời khỏi nhà bà cô, cô không nhịn được nữa đành quay đầu sang Ngôn Độ bên cạnh hỏi: “Ban nãy bà cô gọi anh qua nói nhỏ trước mặt em. Bà ấy đã nói gì mà thần bí vậy?”.

Ngôn Độ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô siết chặt trong lòng bàn tay, thản nhiên nói: “Bà cô nói từ nhỏ tính tình của em không được tốt, bà dặn anh nếu bị em bắt nạt thì gọi điện mách bà ấy bất cứ lúc nào. Bà ấy sẽ chỉnh đốn em”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư thật hết nói nổi: “Trời ơi. Em thực sự không hiểu tại sao bố mẹ và người lớn trong nhà đều nghĩ em sẽ bắt nạt anh?”.

Ngôn Độ đưa bàn tay nhỏ bé đến bên môi hôn, đáp: “Bình thường em bắt nạt anh còn ít à?”.

Hàn Cẩm Thư trợn tròn mắt, không thể tin được nói: “Này, anh tự vấn lương tâm của mình xem, em bắt nạt anh khi nào thế?”.

Ngôn Độ rất bình tĩnh: “Tối hôm qua vừa bắt nạt đó thôi”.

Hàn Cẩm Thư hết sức khó hiểu: “Tối qua? Tối hôm qua em bắt nạt anh kiểu gì?”.

Ngôn Độ hơi nhướng mày, thấp giọng nói: “Em ôm anh vừa cào vừa cắn, bây giờ trên eo anh vẫn còn có sáu vết đỏ do móng vuốt nhỏ của em cào, mức độ này mà đến đồn công an kiểm tra thương tích còn có thể được tính là bạo lực gia đình mức độ nhẹ”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư vẫn biết người đàn ông này vô liêm sỉ nhưng cô không bao giờ ngờ được Ngôn Độ có thể không biết xấu hổ tới mức này.

“Việc này mà anh dám đổ cho em được, không biết xấu hổ à?’. Hàn Cẩm Thư tức giận đến nỗi muốn nhào lên cắn chết anh, “Em bạo lực gia đình với anh? Nếu đây là bạo hành gia đình thì ngày nào anh cũng trồng nhiều dâu tây lên người em, dày đặc đến mức đếm không xuể, em có thể ra tòa kiện anh tội cố ý gây thương tích!”.

Hàn Cẩm Thư tức giận, dáng vẻ hệt như một con mèo đang xù lông, vành tai cũng đỏ hồng đáng yêu.

Thấy vậy, trong lòng Ngôn Độ ngứa ngáy, đôi mắt đen láy nhìn cô không chớp mắt, anh nâng cằm cô, xoa chiếc mũi nhỏ hơi hếch lên của cô.

Khi anh mở miệng lần nữa, giọng nói rất dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Ừ, cho nên chúng ta trời sinh một cặp. Hòa nhau rồi”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư không nói nên lời, cô đưa tay sờ lên mặt anh, dồn sức xoa cho hả giận, tưởng tượng mình đang xoa đầu chó con.

Xoa một lúc cô mới cảm thấy sảng khoái, lẩm bẩm nói: “Bà cô nói với anh điều này à? Còn gì nữa không?”.

Ngôn Độ ôm chặt chiếc eo thon nhỏ của cô, hôn lên khuôn mặt hồng hào của cô, nói: “Ừ”.

“Còn gì nữa?” Cô chớp mắt tò mò.

“Bà cô nói chúng ta cũng già đầu rồi, không còn nhỏ nữa?”.

Hàn Cẩm Thư: “Sau đó thì sao?”.

Ngôn Độ khẽ cười, nhẹ nhàng cắn vào vành tai cô, thì thầm bên tai cô: “Bà cô bảo anh phải cố gắng nhiều hơn để em sớm có em bé”.

Tuần thứ hai sau khi trở về thành phố Ngân Hà.

Đêm hôm đó, Ngôn Độ vừa tắm xong liền nhìn thấy Hàn Cẩm Thư nằm trên giường lướt điện thoại, biểu cảm vô cùng chăm chú.

Ngôn Độ tùy ý ném khăn lau tóc sang một bên, đi đến ngồi trên giường, duỗi cánh tay dài ôm Hàn Cẩm Thư vào lòng, đặt ngồi trên đùi đối mặt với anh theo thói quen.

Cô gái nhỏ đã rất quen thuộc với kiểu thân mật này, tự động xoay người trong vòng tay anh để tìm tư thế thoải mái nhất cho mình.

Cô vòng chân qua eo anh, vòng tay qua cổ ôm lấy anh, tiếp tục lướt điện thoại.

Ở góc độ này, Ngôn Độ nghiêng đầu cắn vào vành tai nhỏ của cô.

Hàn Cẩm Thư bị nhột nên cười khúc khích, rụt cổ trốn sang một bên.

Ngôn Độ liếm vành tai cô, nâng sống mũi cọ nhẹ lên khuôn mặt nhẵn nhụi đỏ ửng của cô, hỏi: “Nhìn gì mà chăm chú vậy.”

“Đúng lúc em có chuyện muốn trao đổi với anh”.

Hàn Cẩm Thư đỏ mặt ngồi ngay ngắn trên đùi anh, vung qua vung lại chiếc di động trong tay, cười nói: “Chồng ơi, tháng sau chúng ta đi chụp ảnh cưới nhé?”.

Ngôn Độ ôm chặt cô, rủ mắt nhìn cô: “Em không thích chụp ảnh mà?”.

“Hả?” Hàn Cẩm Thư mê man chớp mắt: “Ai nói thế, làm gì có cô gái nào không thích chụp ảnh chứ?”.

Ngôn Độ bình tĩnh nói: “Anh nhớ hai năm trước khi chúng ta mới kết hôn, anh đã đặt nhiếp ảnh gia để chụp ảnh cưới với em. Lúc thì em nói bận việc không có thời gian, lúc thì nói mệt mỏi lười nhác, anh đã đề cập ba lần nhưng cả ba lần đều bị em từ chối”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Ngôn Độ: “Sau ba lần, anh nghĩ em không thích chụp ảnh nên không hỏi em nữa”.

Nghe Ngôn Độ nói xong, Hàn Cẩm Thư có chút xấu hổ, hắng giọng nói: “Khi ấy… khi ấy là vì em vẫn chưa thích anh nên mới không muốn chụp ảnh cưới với anh mà”.

Ngôn Độ đặt một nụ hôn lên mặt của cô, nhẹ nhàng nói: “Thư tình, em muốn chụp ảnh cưới với anh, anh rất vui”.

Hàn Cẩm Thư vui mừng khôn xiết ôm lấy cổ anh, ánh mắt lấp lánh: “Thế là quyết định rồi nhé? Tháng sau”.

Ngôn Độ nở nụ cười cưng chiều: “Được”.

Đầu ngón tay của anh vuốt ve xương quai xanh xinh đẹp của cô rồi nói: “Có điều, sao đột nhiên em lại có ý tưởng này?”.

Gò má Hàn Cẩm Thư lập tức ửng hồng, ấp úng nói: “…Anh, chẳng phải mấy lần trước anh đã nói muốn có con đấy thôi”.

Ngôn Độ đột nhiên hơi giật mình.

Hàn Cẩm Thư mềm mại chui vào lòng anh, khẽ nói: “Nếu em mang thai rồi thì không thể vác bụng bầu đi chụp ảnh cưới với anh được, kỳ lắm”.

Bầu không khí trong phòng ngủ rơi vào im lặng.

Một lúc sau, đầu ngón tay trắng nõn lạnh lẽo chạm vào khuôn mặt nóng bừng của Hàn Cẩm Thư. Ngôn Độ cụp mắt nhìn chằm chằm cô, trầm giọng nói: “Tình thư, em đồng ý sao?”.

Hàn Cẩm Thư mặt đỏ bừng, hai tay bứt rứt vặn vạt áo ngủ, lúng túng nói: “Em… em chưa bao giờ không đồng ý cả. Là anh luôn cho rằng em không đồng ý nên mới kiên trì dùng biện pháp tránh thai”.

Vừa dứt lời, đôi mắt đen láy của Ngôn Độ lập tức sáng lên, giống như tất cả những vì sao ngoài cửa sổ đều rơi vào mắt anh..

Trước khi Hàn Cẩm Thư kịp hoàn hồn trước ánh mắt kỳ lạ của anh, Ngôn Độ đã hôn cô thật mạnh.

Cũng không biết qua bao lâu, khuôn mặt của cô đỏ bừng, cánh môi sưng lên, vùi mặt vào ngực ảnh thở hổn hển bình phục lại hô hấp.

Hàn Cẩm Thư giơ tay sờ lên gò má nhẵn nhụi của anh, véo nhẹ một cái, nhẹ nhàng nói: “Ngôn Độ, em cảm nhận được anh vẫn luôn muốn có một đứa con. Em là vợ của anh, đương nhiên em bằng lòng”.

Ngôn Độ cắn nhẹ đầu ngón tay cô, hỏi: “Em có biết tại sao anh luôn muốn em mang thai không”.

“Ừm, em đại khái có thể đoán được”. Hàn Cẩm Thư gật đầu, “Là vì hoàn cảnh trưởng thành của anh… anh muốn có một gia đình hoàn chỉnh”.

Ngôn Độ nói: “Không phải”.

Hàn Cẩm Thư hơi ngạc nhiên, cô ngước mắt nhìn anh: “Vậy thì tại sao?”.

Ngôn Độ nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu thẳm như đại dương ẩn chứa quá nhiều cảm xúc mà Hàn Cẩm Thư không tài nào nhìn thấu.

Anh nói: “Thư tình, anh chỉ muốn có một đứa con với em. Em là mẹ của con anh, như vậy chúng ta có thể có một sợi dây liên kết bởi huyết thống và tình thân, một sợi dây liên kết vĩnh viễn. Em hoàn toàn thuộc về anh, anh cũng hoàn toàn thuộc về em”.

“…”.

Hàn Cẩm Thư sững sờ.

Cô không ngờ đây mới chính là nguyên nhân khiến Ngôn Độ luôn chấp niệm với việc “làm cho cô mang thai”.

Ngôn Độ ghì chặt cô trong lòng, giọng nói trầm thấp: “Có lẽ em sẽ không bao giờ tưởng tượng được anh yêu em nhiều thế nào đâu”.

Khóe mắt Hàn Cẩm Thư nhòa đi, cô cũng ôm chặt lấy anh.

Hai người ôm nhau thân mật, bầu không khí yên tĩnh đẹp đẽ.

Sau đó, Ngôn Độ bắt đầu cởi từng nút áo ngủ của Hàn Cẩm Thư, động tác nhẹ nhàng, vẻ mặt chăm chú.

Hàn Cẩm Thư: “…?”.

Hàn Cẩm Thư vốn đang đắm chìm trong cảm xúc dâng trào nhưng khi nhìn thấy cảnh này liền ngẩn ngơ: “Anh… đột nhiên anh cởi áo em ra làm gì?”.

Ngôn Độ bình tĩnh trả lời: “Đương nhiên là làm cho em mang thai”.

Hàn Cẩm Thư ngớ người: “… Ơ kìa, một giây trước chúng ta còn rất thuần khiết mà! Sao đột nhiên lại như vậy!”.

Ngôn Độ hôn lên môi cô, khẽ mỉm cười, khàn giọng nói: “Bảo bối, thả lỏng nào, anh bảo đảm đêm nay em sẽ cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Chương kế tiếp