Cọ Xát

Chương 68: Chuẩn bị mang thai

Kể từ khi quyết định với anh chồng nhà mình, Hàn Cẩm Thư đã hoàn toàn nâng cao tinh thần bắt đầu chuẩn bị nghiêm túc cho việc mang thai.

Vì thế, cô bắt đầu bằng việc tìm kiếm nhiều điều cần chú ý trên mạng, cẩn thận lấy một cuốn sổ nhỏ để ghi lại, thậm chí cô còn gọi điện cho Du Thấm.

“Chuẩn bị mang thai?” Đầu dây bên kia, giọng điệu của Du Thấm lộ ra sự ngạc nhiên, “Cẩm Thư, em thật sự quyết định sinh con rồi à?”.

“Đúng vậy”. Hàn Cẩm Thư một tay cầm bút một tay cầm cuốn sổ, nghiêng đầu kẹp điện thoại giữa tai và vai, thuận miệng nói: “Tuổi em sinh con cũng khá thích hợp, quá trình khôi phục sẽ tương đối nhanh”.

Du Thấm đáp: “Đúng vậy. Hơn nữa, chị thấy với ngoại hình của Ngôn Độ, chất lượng tinh trùng của anh ta nhất định rất vô địch, với tần suất lăn giường của hai người, chỉ cần không dùng biện pháp tránh thai thì nhiều nhất là hai tháng em sẽ mang thai”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Du Thấm là người từng trải nên nhắc đến những chuyện này rất tự nhiên, nhưng Hàn Cẩm Thư chưa có kinh nghiệm không tránh khỏi xấu hổ, hai gò má và vành tai đều nóng bừng. Cô giả vờ bình tĩnh, hắng giọng nói: “Khụ, hôm nay em gọi cho chị chủ yếu là muốn hỏi về những điều cần chú ý khi chuẩn bị mang thai”.

Du Thấm hơi hoài nghi: “Em có bao nhiêu bạn học làm bác sĩ, hơn nữa bây giờ Internet phát triển có thể tra được mọi thông tin cần thiết, thế mà vẫn cần phải hỏi chị chuẩn bị mang thai như thế nào hả?”.

Hàn Cẩm Thư: “Em tìm được một vài thông tin trên mạng, cũng đã hỏi hai người bạn là bác sĩ phụ khoa nên đã biết cơ bản rồi. Bình thường chị là người cẩn thận và đáng tin cậy nhất mà? Nếu em không hiểu hết mọi mặt, chị bổ sung một chút cũng được”.

Du Thấm bật cười thành tiếng, nói: “Không phải chứ, Viện trưởng Hàn, em là sinh viên ưu tú của trường y, dùng phương pháp suy luận là ra, em còn cần phải hỏi thăm những chuyện liên quan đến việc chuẩn bị mang thai từ nhiều nguồn như vậy sao? Có phải em hơi lo lắng quá không…”.

Mặt Hàn Cẩm Thư càng nóng hơn, ấp úng nói: “Đây là lần đầu tiên em mang thai, dù sao cũng là đứa con đầu lòng của em với Ngôn Độ, chú trọng một chút bao giờ cũng tốt mà”.

Du Thấm: “Lần đầu tiên? Lẽ nào em còn có dự định có đứa thứ hai thứ ba à?”.

Hàn Cẩm Thư suy nghĩ một lát, nói: “Hiện tại em chỉ quyết định sinh con mà thôi, vẫn chưa nghĩ đến sẽ sinh mấy đứa”.

Du Thấm im lặng ba giây, giọng điệu nghe có vẻ thích thú, tràn đầy sự trêu chọc: “Chậc chậc chậc, sao bây giờ em lại thành ra thế này, mở miệng là Ngôn Độ. ngậm miệng cũng là Ngôn Độ, trước đây là ai đã thề thốt một mực rằng “Kẻ khôn ngoan không rơi vào lưới tình”’ thế? Là ai mỗi ngày tha thiết nói “Yêu đàn ông sẽ gặp phải bất hạnh”?”.

Hàn Cẩm Thư nghiêm mặt: “Chuyện đó khác mà”.

Du Thấm: “Khác cái gì?”.

Hàn Cẩm Thư rất nghiêm túc: “Đàn ông trên thế giới này chia làm hai loại”.

Du Thấm: “Đàn ông tốt và đàn ông xấu? Em muốn nói Ngôn Độ nhà em là đàn ông tốt?”.

“No no no”. Hàn Cẩm Thư nói: “Trong lòng em, đàn ông trên thế giới chia làm hai loại. Một là Ngôn Độ, hai là những người đàn ông khác ngoài Ngôn Độ”.

Du Thấm: “…”.

Hàn Cẩm Thư không muốn dây cà ra dây muống với chị họ liền thúc giục: “Gọi điện cho chị là để hỏi chuyện quan trọng, chị không nói là em đi hỏi người khác đấy”.

“Xì, nhắc vài câu đến chồng em là em đã sốt ruột”. Du Thấm bĩu môi, “Đồng chí Hàn Cẩm Thư, em có cảm thấy từ khi em yêu Ngôn Độ thì càng ngày càng trở nên mù quáng không?”.

Hàn Cẩm Thư cười hì hì: “Em còn lâu mới mù quáng”.

Du Thấm: “Vậy em là cái gì?”.

Hàn Cẩm Thư nghiêm túc trả lời: “Ngôn Độ nói anh ấy u mê Thư tình, còn em u mê Ngôn Độ thôi mà”.

Du Thấm: “…”.

Du Thấm không tài nào hiểu được sự ân ái của cặp vợ chồng này, cô ấy không tiếp tục trêu đùa Hàn Cẩm Thư nữa mà chỉ tỉ mỉ nói về việc liên quan đến chuẩn bị mang với em họ mình”.

Hàn Cẩm Thư cẩn thận lắng nghe, hơn nữa còn cẩn thận ghi chép vào sổ.

Chiều hôm đó, trên đường đi làm về từ Thịnh Thế, cô cố ý đến hiệu thuốc để mua đồ chuẩn bị mang thai mà Du Thấm đã tiến cử cho cô.

Có que thử rụng trứng, que thử thai truyền thống, que thử thai điện tử, còn có các loại thuốc uống bổ sung như vitamin B11, Coenzyme Q10.

Xách một túi đồ bước ra khỏi thang máy, tâm trạng của Hàn Cẩm Thư vô cùng tốt, tiện tay xoa xoa phần eo đau nhức, đặt ngón tay cái lên ổ khóa vân tay.

Tiếng “Tách” vang lên, mở khóa thành công.

Vừa đẩy cửa vào, Hàn Cẩm Thư đã ngửi thấy mùi thơm nức bay ra từ phòng bếp.

Hàn Cẩm Thư: Ồ?

Cô nhướng mày khó hiểu, đá rơi đôi giày nhỏ ở cửa ra vào rồi khoác chiếc khăn bông màu trắng có tai thỏ, chậm rãi đi về phía phòng bếp.

Đi vòng qua bức rèm ngăn cạnh tủ rượu, cô nhìn thấy một chiếc nồi tráng men đen đang đun liu riu trên ngọn lửa nhỏ trên bếp ga, đó là nơi phát ra mùi thơm.

Hàn Cẩm Thư bước tới.

Cô tò mò không biết trong nồi đang hầm thứ gì, không hề nghĩ nhiều mà vô thức vươn tay mở nắp vung.

Ai ngờ, nắp vung của nồi tráng men không cách nhiệt, nhiệt độ cao thiêu đốt nắp vung nóng hầm hập. Hàn Cẩm Thư không đề phòng nên đầu ngón tay vừa chạm vào đã bị bỏng, hoảng sợ kêu lên: “A!”.

Cơn đau rát lập tức lan khắp đầu ngón tay..

Hàn Cẩm Thư giật mình vì bỏng, theo phản xạ lui về phía sau hai bước.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang nhanh chóng lại gần, sau đó là giọng nói trầm thấp của Ngôn Độ từ sau tai Hàn Cẩm Thư truyền đến, hỏi cô: “Sao vậy?”.

Giọng điệu của anh nghe có chút lo lắng, tốc độ nói cũng có vẻ hơi sốt ruột, không bình tĩnh lạnh nhạt như thường ngày.

Ngôn Độ đi tới trước mặt Hàn Cẩm Thư, anh cụp mắt nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô đưa lên trước mặt thì thấy đầu hai ngón tay trắng nõn đã đỏ ửng, thậm chí đầu ngón tay đã có nốt phồng rộp.

Ngôn Độ nhíu mày nhìn bàn tay nhỏ đỏ ửng vì bỏng của cô gái, tiếp đó lại nhìn nắp vung sủi bọt bên cạnh, lúc này mới phản ứng lại.

Cô nàng ngượng ngùng xấu hổ, tính giải thích với anh: “Em về thì ngửi thấy mùi thơm nên mở nắp ra xem trong nồi có gì, không ngờ lại nóng như vậy…”.

Hàn Cẩm Thư còn chưa nói xong, Ngôn Độ đã sải bước dắt cô vào phòng vệ sinh.

“Trong nồi là canh bồ câu hầm táo đỏ anh hầm cho em”. Anh bình tĩnh nói: “Gần đây, em mệt mỏi cả đêm lẫn ngày, cần bổ sung khí huyết, bồi dưỡng thân thể”.

“…”. Hàn Cẩm Thư nghe thấy câu “mệt mỏi cả đêm lẫn ngày” thì nghẹn lại, gương mặt ửng hồng lặng lẽ gật đầu, “Dạ”.

Ngôn Độ nói xong liền mở vòi nước, nắm hai ngón tay đỏ ửng của cô đưa tới dưới dòng nước ào ạt chảy xuống, động tác rất nhẹ nhàng cẩn thận.

Làn nước mát lạnh chảy qua da thịt khiến cơn đau rát dịu đi tức thì.

Hàn Cẩm Thư nghiêng đầu lặng lẽ nhìn trộm Ngôn Độ. Mí mắt cụp xuống, môi mỏng hơi mím, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt không chút gợn sóng nhìn chăm chú đầu ngón tay dưới dòng nước của cô, dáng vẻ rất trầm lặng.

Kể từ khi yêu người đàn ông này, Hàn Cẩm Thư thỉnh thoảng sẽ nghiêm túc quan sát anh.

Lâu dần, cô phát hiện bạo quân có rất nhiều điểm khác với người bình thường.

Ví dụ như, lúc Ngôn Độ tỏ ra lạnh lùng không có nghĩa là tâm trạng anh cũng bình thản. Ngược lại, cảm xúc của anh không biểu hiện ra ngoài, có đôi khi anh càng bình tĩnh thì tâm trạng của anh càng tồi tệ.

Nhìn thấy vẻ mặt này, Hàn Cẩm Thư không khỏi chột dạ, thầm nghĩ: Tâm trạng anh không tốt chẳng lẽ là do cô đã vụng về mà còn thò tay đụng vào nắp nồi đang sôi sao?

Nghĩ vậy, Hàn Cẩm Thư bĩu môi tủi thân.

Cô không khỏi lẩm bẩm, thấp giọng hỏi anh: “… Chồng à, có phải anh đang giận không?”.

Ngôn Độ: “Ừ”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư bỗng cảm thấy trong lòng như có tảng đá chặn lại, càng tủi thân hơn: “Em thừa nhận là em không cẩn thận khi dùng tay không chạm vào nắp nồi, em còn thiếu một số kiến thức thông thường trong cuộc sống. Nhưng mà em không phải cố ý, anh…”.

Ngôn Độ thấp giọng nói: “Là anh giận bản thân mình”.

Hàn Cẩm Thư: ?

Hàn Cẩm Thư sửng sốt, trong đầu đột nhiên hiện lên một dấu hỏi to đùng.

Ánh mắt Ngôn Độ dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập hoang mang của cô, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ tự trách, anh dịu dàng nói: “Anh và em chung sống cùng nhau, em lại bị thương vì mấy chuyện nhỏ nhặt, do anh không chăm sóc tốt cho em”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Ngôn Độ cúi đầu hôn lên gương mặt của cô, khẽ thì thầm bên tai cô: “Xin lỗi em, vợ à, là lỗi của anh”.

Hàn Cẩm Thư vốn vẫn ôm một bụng ấm ức nhưng khi nghe được lời nói của anh, cô sững sờ ba giây, sau đó lại dở khóc dở cười.

Hàn Cẩm Thư mở to mắt nhìn anh, không thể tin được nói: “Ơ kìa. Anh xin lỗi cái gì? Hơn nữa em chỉ bất cẩn bị bỏng thôi mà, sao lại xem là “bị thương” gì chứ? Hôm trước em cắt móng tay không cẩn thận cắt vào thịt còn nghiêm trọng hơn vết bỏng này nữa!”.

Ngôn Độ im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn cô: “Nhưng mà anh cảm thấy nghiêm trọng”.

Hàn Cẩm Thư: “???”.

Ánh mắt của Ngôn Độ lại nhìn xuống đầu ngón tay đang xối nước của cô, nói một cách bình tĩnh: “Em xinh đẹp như vậy, thân thể mỏng manh như vậy, làn da mềm mại như vậy, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh em chịu phải đau đớn thì anh rất đau lòng”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư bỗng đỏ mặt, lát sau, cô chỉ còn cách giơ tay còn lại vỗ về bả vai của anh, nói một cách nghiêm túc: “Chồng à, em biết anh rất yêu em, rất yêu, vô cùng yêu, cực kỳ yêu em. Nhưng, anh thực sự không cần phải đày đọa bản thân mình như vậy”.

Ngôn Độ không nói gì nữa, vẻ mặt hơi ngưng lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Sau khi xả nước khoảng 20 phút, Ngôn Độ tắt vòi nước rồi lấy gel chườm lạnh trong hộp thuốc, dắt cô về phòng khách bôi thuốc.

Anh bôi gel lên vết thương trên đầu ngón tay cô, khóe mắt thoáng nhìn túi ni lông trong suốt trên bàn, thuận miệng hỏi: “Em mua gì à?”.

“Vâng”. Hàn Cẩm Thư đỏ mặt ngượng ngùng, dừng một chút mới nhỏ giọng nói: “Em mua que thử thai và sản phẩm bổ sung dinh dưỡng cho bà bầu, dự định ngày mai bắt đầu uống”.

Vừa dứt lười, động tác trên tay Ngôn Độ hơi khựng lại, thần sắc giữa hai lông mày cũng trở nên ngưng trọng.

Lúc này, dù Hàn Cẩm Thư có chậm chạp đến đâu cũng có thể cảm nhận được sự khác thường hôm nay của người đàn ông. Cô khẽ nhíu mày, dùng tay trái nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay anh: “Anh à, hôm nay anh sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”.

Phòng khách rơi vào im lặng.

Một lúc sau, Ngôn Độ cất gel chườm lạnh, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Hàn Cẩm Thư. Sau một lúc im lặng, anh nói: “Vì để chăm sóc cho em trước, trong và sau khi sinh, hôm nay anh đã tìm hiểu tất cả kiến thức về việc sinh con của phụ nữ”.

Hàn Cẩm Thư cảm thấy ấm áp, gật đầu: “Ừm, sau đó thì sao?”.

Ngôn Độ trầm giọng nói: “Anh biết sinh con là một quá trình vô cùng đau đớn. Dù là sinh thường hay sinh mổ đều sẽ gây tổn thương rất lớn đối với tinh thần và thân thể”.

Hàn Cẩm Thư khó hiểu: “Sinh con đúng là rất đau đớn, sinh thường là đau trong khi sinh, sinh mổ là cơn đau từ miệng vết thương sau khi sinh, nhưng ai sinh con cũng đều trải qua như vậy hết”.

“Thư tình”. Ngôn Độ nhìn thẳng vào mắt cô, dừng vài giây rồi nói tiếp: “Chúng ta đừng sinh em bé nữa nhé?”.

“Đừng sinh em bé nữa?”.

Hàn Cẩm Thư rất đỗi ngạc nhiên: “Tại sao? Rõ ràng lúc trước anh nói rất mong chờ anh và em có một đứa con”.

Ngôn Độ vươn tay ôm Hàn Cẩm Thư vào lòng, nhắm mắt hôn lên trán cô, khàn giọng nói: “Đúng là anh rất mong chờ, nhưng nếu sự mong chờ này dựa trên việc làm tổn thương em thì anh không cần nữa”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Ngôn Độ càng ôm cô chặt hơn, giọng nói ghé sát vào tai cô mềm mại tựa như một cõi mộng: “Anh không cho phép em bị tổn thương và cũng không ai có thể làm tổn thương em, bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, dưới bất kỳ hình thức nào”.

Hàn Cẩm Thư giật mình.

Cô lúng túng nói: “Hôm nay tâm trạng anh không tốt là vì biết được quá trình phụ nữ sinh nở, cảm thấy điều này sẽ làm em tổn thương sao? Vì không muốn em phải chịu đau đớn khi sinh con mà anh chấp nhận không có con sao?”.

Ngôn Độ nói: “Đúng”.

Căn phòng lại rơi vào trầm mặc.

Một lúc lâu sau, Hàn Cẩm Thư đột nhiên bật cười thành tiếng, cười xong lại muốn khóc.Cô nắm cằm anh lắc qua lắc về, hỏi anh: “Tại sao anh lại đáng yêu như vậy chứ?”.

Ngôn Độ: “…”.

Hàn Cẩm Thư cong môi, tiến lại gần hôn lên đôi môi của anh, dịu dàng nói: “Vì chuyện sinh con cho anh mà em đã vui đến nỗi nhảy cẫng lên mấy ngày nay, em còn chuẩn bị rất nhiều thứ, vậy mà bây giờ đột nhiên anh nói không cần nữa. Vị tiên sinh này, có phải anh không quá xem trọng thành quả lao động của em không?”.

Đôi mắt của Ngôn Độ sâu không thấy đáy, trong vài giây ngắn ngủi, có rất nhiều cảm xúc phức tạp lóe lên trong đó.

Ngạc nhiên, hoang mang, tỉnh ngộ. Cuối cùng, đôi mắt anh sáng rực lên, mãnh liệt và sắc bén như chim ưng.

Hàn Cẩm Thư khẽ nói: “Đối với em, sự đau đớn khi sinh con chính là ngọt ngào và vui sướng”.

Hàn Cẩm Thư lại nói: “Bởi vì anh yêu em cho nên anh không muốn để em chịu đau đớn. Giống như vậy, bởi vì em yêu anh cho nên em cam tâm tình nguyện chịu đau đớn vì anh. Ngôn Độ, anh hiểu ý của em không?”.

Ánh mắt của Ngôn Độ u tối lại dịu dàng như ánh trăng ngoài cửa sổ. Anh hôn thật sâu lên môi cô, giọng nói khàn khàn: “Cảm ơn em, Thư tình”.

***

Đầu ngón tay bị bỏng được bôi gel nên không thể dính nước cũng không thể chạm vào nước, Hàn Cẩm Thư buồn bã nhận ra rằng có rất nhiều việc cô không thể tự làm.

Ví dụ như, tắm rửa.

Vốn dĩ, lần đầu tiên cô nói muốn đi tắm thì Ngôn Độ chủ động đề nghị giúp cô tắm vì tay phải của cô không tiện.

Thế nhưng lời đề nghị của anh đã bị Hàn Cẩm Thư đỏ mặt từ chối.

Nhưng khi vào phòng tắm, cô khều hai ngón tay một lúc lâu mà vẫn chưa đội được mũ tắm. Bị hiện thực vả mặt, Hàn Cẩm Thư vừa bất lực vừa xấu hổ, cuối cùng chỉ có thể yên lặng gõ cửa kính mờ của phòng tắm.

Cốc cốc.

Bên ngoài có bóng người uể oải tựa lên cửa, ai đó đã sớm ung dung đợi bên ngoài. Nghe thấy tiếng gõ cửa của Hàn Cẩm Thư, ai đó đã biết còn cố ý hỏi: “Vợ có điều gì sai bảo?”.

Hàn Cẩm Thư đỏ mặt đến nỗi gần nhỏ máu, ngập ngừng nói: “… Hình như em… quả thực không thể tắm bằng một tay. Anh mau vào giúp em đi”.

Một tiếng cười trầm thấp như mong đợi vang lên ngoài cửa.

Sau đó, Ngôn Độ gập đầu ngón tay gõ lên cánh cửa, “Mở cửa”.

“Đợi đã!” Hàn Cẩm Thư cắn môi, khó xử nói: “Anh phải hứa chúng ta chỉ tắm rửa, không cho phép anh làm bậy”.

Ngôn Độ lười biếng: “Ừ, anh hứa”.

Lúc này Hàn Cẩm Thư mới yên tâm một chút, chần chừ đi mở cửa. Ngôn Độ đứng trước cửa, khoanh tay dựa vào khung cửa, cúi đầu cười như không cười.

Đáng lẽ Hàn Cẩm Thư đã làm tốt công tác tư tưởng nhưng vừa nhìn thấy anh thì sự hoang mang lại kéo đến, cô bắt đầu cảm thấy hối hận.

Cô muốn đóng cửa nhưng Ngôn Độ đã duỗi chân, thân hình cao lớn bước vào vô cùng dứt khoát.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Cảm giác áp bách mãnh liệt ập đến, cả không gian đều trở nên chật chội. Hàn Cẩm Thư sợ hãi lùi về sau hai bước, ngẫm lại một chút, không đúng, vợ chồng già rồi, tắm cho nhau thôi mà, cô hoảng hốt gì chứ.

Nghĩ vậy, Hàn Cẩm Thư thầm động viên bản thân, sau đó giả vờ bình tĩnh hất tóc, nói: “Cái đó, khụ, trước tiên anh… nhét tóc của em vào mũ tắm trước”.

Ngôn Độ đưa mắt nhìn, trên bồn rửa mặt có một chiếc mũ tắm không thấm nước, bên trên có hoa văn sặc sỡ, tất cả đều là thỏ ôm cà rốt.

Anh cầm chiếc mũ tắm hình con thỏ, quay đầu lại thì cô vợ yêu quý đã cách xa anh ít nhất ba bước chân với khuôn mặt đỏ bừng và vẻ mặt cảnh giác.

Ngôn Độ bình tĩnh nói: “Em đứng xa như vậy thì sao anh đội cho em”.

“… À”. Hàn Cẩm Thư hít một hơi thật sâu, từng bước đi tới gần anh. Sau đó, đứng yên trước mặt anh, quay lưng lại.

Mái tóc xoăn của cô vừa đen vừa dày được anh nhẹ nhàng vén vài vòng, quấn giữa năm ngón tay. Mái tóc đen của cô gái và làn da trắng sáng của anh tương phản rõ rệt nhưng lại rất hài hòa.

Phòng tắm mở đèn sưởi bốn mươi độ khiến tất cả không khí đều nóng hầm hập.

Toàn thân của Hàn Cẩm Thư bị gió nóng thiêu đốt, đợi rất lâu mà sau lưng vẫn không thấy động tĩnh.

Cô hơi nghi ngờ, đang muốn quay đầu thì thoáng trông thấy Ngôn Độ cúi đầu, hai mắt từ từ nhắm lại, sống mũi cao áp sát vào tóc của cô, tựa như đang khẽ ngửi.

Hành động này càng giống chó săn tìm mồi.

Hàn Cẩm Thư: “… Anh đang ngửi gì vậy?”.

Ngôn Độ hờ hững nói: “Mùi của em thơm quá”.

“…”. Hàn Cẩm Thư bị nghẹn, giải thích với anh: “Đây là mùi dầu gội và tinh dầu dưỡng tóc”.

“Không, là mùi hương của em”. Ngôn Độ bất ngờ vòng tay phải qua eo cô, nhẹ nhàng kéo cô về phía sau, ôm chặt lấy cô.

Tim Hàn Cẩm Thư đập thình thịch, cố hết sức trấn tĩnh lại, hỏi anh: “… Em có mùi hương gì?”. Tại sao chính cô cũng không biết.

Anh cúi đầu, sống mũi áp vào chiếc gáy trắng như tuyết của cô, cọ qua cọ lại vài lần, thanh âm trầm thấp, khàn khàn gợi cảm, “Giống một loại trái cây mùa hè nào đó, phảng phất mùi sữa, rất ngọt ngào và độc đáo. Anh rất thích, mỗi lần ngửi thấy đều cực kỳ hưng phấn”.

Khuôn mặt của Hàn Cẩm Thư nóng đến mức mất tỉnh táo, cô cố gắng đẩy anh ra, nhỏ giọng nói: “Chúng ra vẫn nên làm chuyện chính trước đi”.

Ngôn Độ: “Được”.

Nói xong, anh liền để cô dựa vào tường phòng tắm.

Hàn Cẩm Thư: “…?”.

Ánh mắt Hàn Cẩm Thư đờ đẫn: “Anh, anh lại làm gì vậy?”.

Trong mắt Ngôn Độ là sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt, anh cúi đầu hôn lên môi cô, khàn giọng nói: “Làm chuyện chính với em”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Chương kế tiếp