Cọ Xát

Chương 69: Dụ dỗ

Giữa tháng 12, bà Bùi Uyển Từ sắp đón sinh nhật lần thứ 53. Ông Hàn Thanh Bách và các cô chú của Hàn Cẩm Thư chuẩn bị xong quà mừng sinh nhật cho Bùi phu nhân từ sớm, thậm chí ngay cả cháu gái Du Thấm cũng đã đến thăm hỏi trước ba ngày và tặng cho bà Bùi Uyển Từ một hộp tổ yến cao cấp đặt mua từ Malaysia, chúc dì mãi luôn trẻ đẹp.

Nhưng đối diện với căn phòng la liệt toàn quà tặng quý giá chồng chất như núi, Bùi phu nhân lại rầu rĩ không vui, buồn bã thở dài một tiếng.

Khi còn trẻ, bà Bùi Uyển Từ là mỹ nữ nổi tiếng gần xa thành phố Ngân Hà. Bà sinh ra trong gia đình có dòng dõi thư hương, là người con gái lớn lên trong tranh mực và thơ ca, nhưng tính cách của bà lại không uyển chuyển mềm mại như những mỹ nhân thư hương bình thường khác.

Ngược lại, bà cao ngạo hơn trời, kiêu căng tùy hứng, năm đó Hàn Thanh Bách vì theo đuổi Bùi Uyển Từ mà tốn không ít công phu, gặp không ít trắc trở.

Sau khi cưới được Bùi Uyển Từ về nhà, Hàn Thanh Bách càng cưng chiều công chúa kiêu căng này lên tận trời, nâng như nâng trứng.

Nghe thấy vợ thở dài, Hàn Thanh Bách cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Ông gấp tờ báo trong tay, hỏi: “Cứ đến sinh nhật hàng năm thì quà tặng sinh nhật của em lại chất đầy không khác gì Từ Hi thái hậu, đếm quà mỏi tay, chúc tụng không ngớt, sao em còn thở dài, có cái gì chưa hài lòng à?”.

Bùi Uyển Từ khẽ nói: “Bố nó à, năm ngoái Cẩm Thư còn gọi điện thoại cho em trước hơn nửa tháng, hỏi em thích cái gì muốn cái gì. Năm nay đến tận bây giờ mà con gái vẫn chưa đả động gì, chắc chắn là nó đã quên sinh nhật của mẹ nó rồi”.

“Không đâu”. Hàn Thanh Bách xưa nay luôn coi Hàn Cẩm Thư như viên ngọc quý trên tay, nghe thấy vợ nói, ông lập tức lên tiếng bảo vệ con gái: “Cẩm Thư mặc dù ngày thường luôn bận rộn, nhưng anh hiểu con gái anh mà, nó sẽ không quên đâu. Em yên tâm đi, chắc chắn Cẩm Thư đã chuẩn bị quà cho em rồi, úp úp mở mở là vì muốn tạo bất ngờ cho em vào ngày sinh nhật đó”.

Bùi Uyển Từ bán tín bán nghi câu an ủi của chồng: “Lỡ đâu con gái quên thật thì sao?”.

Hàn Thanh Bách một mực chắc chắn: “Tuyệt đối không có chuyện đó đâu”.

“Vậy thì được. Con nhóc này giờ còn biết cách tạo bất ngờ, hại em buồn phiền mấy ngày nay”. Lúc này, tâm trạng của bà Bùi Uyển Từ mới vui vẻ hơn một chút. Bà cong môi cười, xách túi dạ tiệc trên sô pha đi ra cửa thay giày.

Hàn Thanh Bách nhìn bóng lưng uyển chuyển của vợ: “Sắp 9 giờ rồi, muộn rồi em còn muốn đi đâu?”.

“Trần phu nhân và Lưu phu nhân hẹn em chơi mạt chược, em vốn không có tâm trạng nhưng giờ lại có hứng rồi. Em sẽ về trước 11 giờ 30, anh không cần chờ em đâu, đi ngủ sớm trước đi”.

Nói xong, Bùi Uyển Từ phu nhân vẫy tay, chỉnh lại khăn choàng màu trắng khoác bên ngoài sườn xám, vén tóc, chậm rãi rời đi.

Chờ vợ đi xa, Hàn Thanh Bách đặt tờ báo xuống suy tư một lát, để chắc chắn, cuối cùng ông vẫn lấy điện thoại ra lặng lẽ gọi một cuộc điện thoại.

Sau hai hồi chuông, phía bên kia bắt máy.

“Alo bố ạ”. Giọng nói của Hàn Cẩm Thư truyền tới, nghe có chút mệt mỏi.”

“Ồ con gái, con có đang bận không?”. Hàn Thanh Bách thuận miệng hỏi.

Ở phía bên kia thành phố, trên tầng cao nhất của tòa Penthouse.

Hàn Cẩm Thư đang tăng ca ở nhà. Lần trước ngón tay cô bị bỏng do nắp nồi vẫn chưa khỏi hẳn, đầu ngón trỏ và ngón cái của cô vẫn quấn băng cá nhân, vừa chạm vào sẽ đau âm ỉ, bởi vậy gõ bàn phím rất bất tiện.

Cô dùng tám ngón tay còn lại gõ chữ trong tài liệu, cẩn thận từ tốn. Nghe thấy bố Hàn nói, cô lơ đãng đáp lời: “Dạ, có một chút. Bố có chuyện gì vậy?”.

“À, cũng không có gì”. Hàn Thanh Bách hắng giọng, nói tiếp: “Bố chỉ muốn nhắc con, đừng quên tối mai về nhà ăn cơm đấy”.

Hàn Cẩm Thư: “Dạ vâng, con nhớ”.

Hàn Thanh Bách dừng lại ba giây, không nhịn được nói nhỏ: “Thư Thư, con nhớ lý do vì sao mai phải về nhà ăn cơm không đấy?”.

“Đương nhiên nhớ ạ, ngày mai là sinh nhật mẹ con còn gì”. Hàn Cẩm Thư tỏ vẻ bối rối: “Bố, sao hôm nay bố lạ thế”.

Hàn Thanh Bách bỗng thở dài, cảm thấy nhẹ lòng: “Con còn nhớ là tốt rồi. Mẹ con nói con vẫn chưa tới hỏi xem bà ấy muốn quà gì, còn tưởng con quên sinh nhật của bà ấy, phiền não suốt mấy ngày trời”.

Hàn Cẩm Thư không biết nên khóc hay nên cười, trò chuyện một lúc với bố Hàn rồi cúp điện thoại.

Cô vừa đặt điện thoại lên bàn thì có tiếng bước chân từ xa đến gần. Ngay sau đó, cửa phòng làm việc vang lên hai tiếng, tiếng gõ cửa lịch sự mà tao nhã.

Hàn Cẩm Thư từ phía sau máy tính ngẩng đầu lên.

Ngôn Độ mặc một bộ quần áo màu nhạt, hai tay đút túi quần, thân hình cao lớn rất lười nhác dựa vào khung cửa. Anh hỏi: “Vẫn chưa xong việc à?”.

“Vâng, việc này tương đối gấp, hôm nay phải làm cho xong, chắc phải mất một lúc lâu nữa”. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Cẩm Thư sụp đổ, giơ hai ngón tay đáng thương bị quấn băng lên cho anh xem: “Tay em như vậy gõ chữ chậm muốn chết”.

Khóe miệng Ngôn Độ khẽ nhếch lên, đi tới khom lưng cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô.

“Bảo bối ngoan, nghỉ ngơi một lát đi”. Anh dịu dàng dỗ dành: “Anh nấu canh bong bóng cá cho em rồi, đi ăn một chút đi, chỗ còn lại anh làm giúp em”.

Khuôn mặt Hàn Cẩm Thư ửng hồng, đôi mắt to chớp chớp, thoáng vẻ do dự: “Có làm phiền chồng quá không?”.

Ngôn Độ cười nhẹ, hôn lên chiếc cằm nhỏ của cô: “Chồng em rất vui khi được làm phiền”.

Hiệu suất làm việc của bạo quân quả nhiên người bình thường không thể so sánh.

Hàn Cẩm Thư vừa nhìn anh làm vừa nhàn nhã uống hết một bát canh bóng cá, phần tài liệu khiến cô vò đầu bứt tai cả tối đã được bạo quân xử lý gọn hàng, bản gốc bỏ vào túi tài liệu, ghi rõ số bản dự phòng lưu trữ nhập vào kho.

Hàn Cẩm Thư vui mừng khôn xiết, nhào đến ôm chầm lấy Ngôn Độ, coi như phần thưởng anh giúp cô tăng ca.

Ngôn Độ ôm lấy eo thon của cô, nghiêng đầu định hôn cô thật sâu, nhưng không biết tại sao lại khẽ dừng lại, chỉ hôn nhẹ lên mặt Hàn Cẩm Thư.

Hàn Cẩm Thư đắm chìm trong niềm vui sướng khi hoàn thành công việc, không hề nhận ra sự khác thường của Ngôn Độ, ngâm nga ca hát đi tắm.

Trong lúc tắm, cô tình cờ lướt qua nhóm bạn bè, ngón tay kéo xuống, chợt nhìn thấy một bức ảnh phong cảnh Du Thấm đăng lên.

Hàn Cẩm Thư suy nghĩ một chút, gõ một dòng bình luận: Chị đi đâu chơi vậy?

Vài giây sau, Du Thấm đã inbox riêng trả lời: Không phải ảnh chị chụp, tiểu Từ đi Vân Thành công tác, anh ấy chụp một bức ảnh phong cảnh ven đường gửi cho chị. Chị thấy đẹp nên tiện tay đăng lên.

Hàn Cẩm Thư: [Cười xấu xa]

Cô chuyện phiếm với Du Thấm một lúc, sau đó ra khỏi phòng tắm, ngước mắt nhìn, Ngôn Độ đã nửa nằm nửa ngồi trên giường chăm chú đọc sách. Đèn tường đầu giường chỗ anh sáng lên, ánh sáng ấm áp chiếu xuống khiến đường nét vốn lạnh lùng của anh trở nên mềm mại lạ thường.

Cách mấy bước, Hàn Cẩm Thư nhìn chằm chằm góc nghiêng của Ngôn Độ đến mức ngây người.

Giây lát sau, Ngôn Độ nhận thấy ánh mắt của Hàn Cẩm Thư, anh khẽ nhướng mí mắt, nhíu mày nói: “Mùa đông rồi, em mặc ít như vậy không lạnh à? Lại đây đi”.

Vài giây sau, cô gái bò lên giường, ngoan ngoãn chui vào lòng anh, cánh tay trắng nõn ôm lấy eo anh, cái đầu bông xù cọ tới cọ lui dưới hõm cổ anh giống như con mèo nhỏ đang làm nũng với chủ.

Ngôn Độ siết chặt cánh tay ôm cô, cụp mắt nhìn cô: “Vừa rồi em nhìn anh làm gì?”.

“Anh đẹp trai”. Mùi gỗ mun trên người anh trộn lẫn với mùi bạc hà của sữa tắm rất dễ ngửi. Hàn Cẩm Thư ngẩng cổ nhìn anh, khuôn mặt ửng đỏ, tròng mắt sáng lấp lánh: “Em hâm mộ mình quá, người đàn ông đẹp trai thế này ngày nào cũng ngủ bên cạnh em”.

Ngôn Độ: “…”.

Ngôn Độ bị logic và phương thức biểu đạt kỳ quái của cô gái này chọc cười. Anh cong môi, dùng ngón tay nhéo má cô: “Anh cũng rất hâm mộ chính mình, có thể được một cô gái xinh đẹp đáng yêu thế này say mê”.

Hàn Cẩm Thư phì một tiếng, hai má dán sát vào anh, môi cũng dán sát vào anh.

Một lúc sau, Hàn Cẩm Thư bỗng nhiên nhớ tới cuộc điện thoại của bố. Cô thốt lên “Ôi chao” một tiếng, nói với Ngôn Độ: “Bố em vừa gọi điện thoại cho em, nhắc chúng mình tối mai về nhà ăn cơm”.

Ngôn Độ: “Ừ”.

“Lúc trước em muốn mua quà sinh nhật cho mẹ em, anh nói năm nay để anh chuẩn bị”. Hàn Cẩm Thư mở to hai mắt, nhìn anh: “Chắc là anh không quên chứ?”.

Ngôn Độ thản nhiên nói: “Đương nhiên là không”.

Hàn Cẩm Thư thở ra một hơi, vỗ ngực trấn tĩnh lại. Cô có chút tò mò, lại hỏi: “Anh chuẩn bị cái gì cho mẹ em vậy?”.

Đầu ngón tay Ngôn Độ chơi đùa mái tóc đen dày của cô, tìm được vành tai nhỏ nhắn mềm mại, thuận miệng trả lời: “Anh thu thập tất cả đĩa nhạc có chữ ký của thầy Trần Bách Cường”.

Hàn Cẩm Thư: !

Hàn Cẩm Thư trợn mắt há mồm: “Sao anh biết thần tượng của mẹ em là thầy Trần Bách Cường? Em chưa từng nói với anh mà”.

Ngôn Độ nói: “Trước khi chúng ta kết hôn, anh đã tìm hiểu một chút”.

Hàn Cẩm Thư: “…?”.

Hàn Cẩm Thư sợ ngây người. Cô nghi ngờ nhíu mày, hơi nheo mắt hỏi: “Em không hiểu, sao anh lại đi tìm hiểu mẹ em?”.

Giọng điệu của Ngôn Độ vô cùng bình tĩnh: “Không chỉ mẹ em, mà cả bố em nữa, anh đều biết. Ví dụ, anh biết mẹ thích Trần Bách Cường, thích chơi mạt chược, thích sưu tầm ngọc trai trắng của Úc. Bố em thích câu cá, thích chơi cầu lông, thích đọc Lỗ Tấn”.

Hàn Cẩm Thư: “… Anh tìm hiểu rất chính xác. Nhưng mà, anh tìm hiểu những thứ này để làm gì?”.

“Đây là phương án thứ hai của anh”. Ngôn Độ liếm nhẹ khóe miệng cô, dịu dàng nói: “Lúc trước anh tìm hiểu về bố mẹ em chỉ là muốn chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào mà thôi”.

Ngôn Độ nói xong, Hàn Cẩm Thư đã mơ hồ hiểu được. Cô vỗ trán nói: “Em biết rồi, nếu em vẫn không thích anh, có phải anh sẽ ra tay từ chỗ bố mẹ em không. Không giải quyết được em thì giải quyết ở chỗ bố mẹ em trước, đi đường vòng để đạt được mục đích?”.

Ngôn Độ trả lời: “Có thể hiểu như vậy”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư phồng má, giơ ngón trỏ nhỏ nhắn chọc mạnh vào ngực anh, “Anh đó, anh đó, thật sự quá mưu mô! Em thật sự không biết nói gì anh nữa”.

Ngôn Độ hôn lên má cô, giọng nói dịu dàng: “Thư tình, nếu không phải vì quá yêu em, quá khao khát có được em thì anh làm sao phải tốn nhiều thời gian và sức lực như vậy”.

Hàn Cẩm Thư chợt cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Cô hừ hai tiếng, ôm lấy cổ Ngôn Độ, há miệng lộ ra hàm răng trắng ngậm lấy đôi môi mỏng của anh. Vết cắn hung hăng mang theo ý muốn trừng phạt.

Cắn xong, cô đang định chuẩn bị rút lui.

Lúc này, ngón tay Ngôn Độ bỗng nhiên nắm cằm Hàn Cẩm Thư, không cho cô đường lui. Cô ngẩn ra, đôi mắt đen láy của anh phản chiếu trong đôi mắt sáng lấp lánh của cô, cô chưa kịp phản ứng thì một nụ hôn mạnh mẽ bá đạo đã quét đến.

Đầu óc Hàn Cẩm Thư trở nên mơ hồ, chỉ cảm thấy hình như mình sắp hòa tan với Ngôn Độ.

Sau đó, cô bị Ngôn Độ đẩy ngã xuống giường.

Hàn Cẩm Thư nhắm chặt hai mắt, tim đập nhanh, ngón tay vô thức nắm chặt vạt áo ngủ, vừa thấp thỏm lại vừa lo lắng, chờ đợi.

Đợi cho đến khi có tiếng tắt đèn.

Bụp.

Đèn tối, Ngôn Độ cẩn thận đắp chăn cho Hàn Cẩm Thư, nằm xuống bên cạnh cô, nhắm mắt ngủ.

Hàn Cẩm Thư: “……”.

Hàn Cẩm Thư sững sờ, đôi mắt mở to trong bóng tối, cảm thấy có chút khó tin. Cô chớp mắt, quay đầu nhìn sang bên cạnh, nương theo ánh trăng mờ ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy Ngôn Độ đã nhắm mắt lại, lông mi dày rủ xuống giống như hai cái quạt nhỏ màu đen.

Hô hấp rất nhẹ, cũng không có động tác gì khác.

Hàn Cẩm Thư: ???

Bên này, Ngôn Độ đang nhắm mắt, cố gắng điều chỉnh hô hấp, cố gắng khống chế cảm xúc mãnh liệt trong cơ thể. Bên cạnh vang lên tiếng sột soạt, giây lát sau, một con cá trơn tuột đột nhiên chui vào lòng anh.

Dính chặt vào người anh.

Ngôn Độ: “…”.

“Chồng à……”. Cô nhóc trong lòng anh ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ tươi áp lên chiếc cằm của anh, nhẹ nhàng, mềm mại, cọ tới cọ lui. Cô dường như rất xấu hổ, ngập ngừng một lúc mới thì thào nói ra nửa câu sau: “Tối nay… chúng ta, không cái kia sao?”.

Có trời mới biết, huyết mạch toàn thân Ngôn Độ đang sôi sục, gần như muốn nổ tung, làm sao chịu được sự trêu chọc của cô.

Anh ôm lấy cô, an ủi hôn lên trán cô, giọng nói khàn khàn đáng sợ, nhưng lại hết sức tự chủ: “Từ hôm nay đến khi vết thương trên tay em hoàn toàn khỏi hẳn, anh sẽ không chạm vào em”.

Mỗi lần như vậy, anh đều rất mất kiểm soát.

Ngôn Độ nhận thấy, tối hôm qua vì mất kiểm soát mà anh đã đụng phải bàn tay bị bỏng chưa lành của Hàn Cẩm Thư.

“Tại sao?”. Hàn Cẩm Thư không hiểu.

Ngôn Độ nhẫn nhịn, dịu dàng nói: “Hôm qua đè lên tay em, em đã rất đau”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Lại là một nguyên nhân khiến Hàn Cẩm Thư không ngờ tới. Cô muốn bật cười, nhưng cũng rất cảm động, nhưng phần lớn vẫn là vô cùng xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Không sao, em có thể chú ý một chút, không để anh đè lên”.

Ngôn Độ im lặng vài giây, vẫn lắc đầu: “Không được”.

“Nhưng mà, anh không khó chịu à”. Có lẽ bóng tối xung quanh đã giúp cô có dũng khí hơn, da mặt Hàn Cẩm Thư nóng như lửa, vùi đầu vào trong lòng anh, giọng nói còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi: “Vừa rồi chúng ta hôn lâu như vậy mà…”.

Ngôn Độ nói: “Anh rất khó chịu”.

Ngôn Độ lại nói: “Nhưng anh có thể kiềm chế vì em”.

Bản thân Hàn Cẩm Thư cũng không biết tại sao, rụt rè nói với anh: “Vấn đề là, hiện tại em rất không thoải mái”.

Vừa nói xong, trong phòng ngủ đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Trong bóng tối, ánh mắt Ngôn Độ âm trầm, một lát sau, anh khàn giọng hỏi cô: “Không thoải mái chỗ nào?”.

Hàn Cẩm Thư nằm trong lòng anh, xấu hổ đến mức cả người muốn bốc khói.

Nhận ra bạo quân đen tối biết rõ còn cố hỏi, cô tức giận nhéo mặt anh.

Ngôn Độ cúi đầu, khẽ cắn vành tai cô, thì thầm dỗ dành bên tai cô: “Bảo bối ngoan, nói em yêu anh, nói em muốn anh đi”.

Toàn thân cô nóng bừng, vùi đầu thật sâu vào cổ anh, ngoan ngoãn nói: “Em… yêu anh, em muốn anh”.

Ngôn Độ cười khẽ, hôn lên môi cô: “Thư tình, anh rất vui, chúng ta càng ngày càng yêu nhau, cũng càng ngày càng hòa hợp với nhau, cả thể xác lẫn tâm hồn”.

Chương kế tiếp