Cọ Xát

Chương 70: Dấu hôn

Sáng sớm hôm sau, đúng 8 giờ 30, chuông báo thức trong điện thoại di động của Hàn Cẩm Thư vang lên. Cô vươn người trong chăn, hai cánh tay trắng như tuyết chui ra khỏi chăn, lười biếng duỗi thắt lưng.

Cô ngồi dậy dụi mắt, ngáp một cái, quay đầu nhìn liền thấy đèn tường đầu giường dán một mảnh giấy ghi chú.

Hàn Cẩm Thư nhướng mày, cầm lấy mảnh giấy ghi chú nhìn kỹ lại, trên giấy có hai hàng chữ:

Nhớ ăn sáng. Ngoài ra, anh đã chuẩn bị khăn lụa cho em, ở tầng trên cùng của tủ quần áo, sáng nay ra ngoài đừng quên đeo nó nhé.

Hàn Cẩm Thư: “…?”.

Trong đầu Hàn Cẩm Thư hiện lên một dấu chấm hỏi thật to: Khăn lụa? Ngôn Độ thật khó hiểu, chuẩn bị khăn lụa cho cô làm gì?

Suy nghĩ một lúc, Hàn Cẩm Thư gãi đầu, cầm điện thoại thắc mắc đi vào phòng thay đồ. Quả nhiên, một chiếc khăn lụa màu cà phê nhạt đã đặt sẵn trên chiếc tủ sẫm màu.

Hàn Cẩm Thư cầm chiếc khăn lụa lên quan sát, một mặt cảm thấy hoang mang, một mặt lại cảm thấy buồn cười. Ông chồng bạo quân của cô bây giờ vừa là đầu bếp riêng của cô, mỗi ngày làm bữa sáng bữa khuya cho cô; vừa là tài xế riêng của cô, mỗi tối đúng giờ đón cô tan làm về nhà, sao bây giờ còn kiêm thêm nhiệm vụ làm stylist riêng cho cô, quản lý cách phối trang phục của cô nữa à?

Hàn Cẩm Thư cảm thấy rất ấm áp. Nhớ tới Ngôn Độ, khóe miệng cô bất giác cong lên, tiện tay tìm danh bạ, gọi cho “Công cụ làm ấm giường” độc quyền của mình.

Sau hai hồi chuông, đầu dây bên kia bắt máy.

“Mèo con lười biếng hôm nay dậy sớm vậy à”. Giọng nói trong ống nghe trầm thấp trong trẻo nhưng lạnh lùng, lời nói mập mờ, giọng điệu thờ ơ, hòa quyện vào nhau có vẻ đặc biệt thân mật.

“Hết cách, sáng nay em còn phải giao tài liệu ngày hôm qua cho Oái Oái nên không thể ngủ nướng”. Hàn Cẩm Thư thuận miệng đáp, ánh mắt tiếp tục quan sát khăn lụa trong tay, tiếp tục nói: “Đúng rồi chồng à, sao hôm nay đột nhiên anh lại bảo em đeo khăn lụa?”.

Bên kia im lặng hai giây, rất bình tĩnh nói: “Anh đề nghị em nên đeo”.

Anh tiếp tục dừng lại hai giây, càng bình tĩnh nói: “Nhưng nếu em thật sự không muốn đeo cũng không sao”.

Hàn Cẩm Thư bình thường không có thói quen quấn gì lên cổ, nhưng nghe Ngôn Độ nói thế, cô vẫn rất tò mò: “Tại sao anh lại đề nghị như vậy?”.

Giọng Ngôn Độ hạ thấp giọng vài phần: “Em vẫn chưa soi gương à?”.

“Vâng, vừa mới dậy”. Tối hôm qua cô mệt rã người, trong khi nói chuyện, Hàn Cẩm Thư vẫn không nhịn được ngáp một cái, sắc mặt ửng đỏ: “Chưa đánh răng cũng chưa rửa mặt”.

Ngôn Độ nói: “Anh nghĩ em nên soi gương trước, sau đó mới quyết định có đeo khăn lụa hay không”.

Hàn Cẩm Thư: “?”.

Hàn Cẩm Thư cảm thấy bạo quân sáng nay hơi nhiều lời. Cô không hiểu vì sao anh lại có chấp niệm “bắt cô soi gương” như vậy. Cô nhíu mày, giơ tay ấn công tắc đèn phòng thay đồ trên vách tường, cất bước đi tới trước gương toàn thân, đứng lại.

Ngẩng đầu lên, ngay lập tức ngây người.

Cô gái trong gương với mái tóc xoăn bồng bềnh rối bù, mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu xanh nhạt. Tay chân mảnh khảnh và chiếc cổ thon dài lộ ra ngoài, trên đùi, trên cánh tay, trên cổ, trên ngực, làn da trắng như tuyết thậm chí không còn chỗ nào nguyên vẹn.

Tất cả đều là dấu hôn Ngôn Độ để lại đêm qua.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Dấu hôn màu hồng nhạt dày đặc khắp cơ thể, thật sự quá 18+ rồi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Cẩm Thư lập tức đỏ bừng, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, gần như gào rống vào điện thoại: “Ngôn Độ! Đồ biến thái nhà anh!! Chúng ta rõ ràng đã nói không được gặm cổ nhau rồi mà!! Trên cổ em nhiều dấu hôn như vậy, anh bảo em làm sao đi làm, làm sao gặp người khác đây hả!”.

Hét xong, đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy.

Mặc dù cách mười vạn tám ngàn dặm, Hàn Cẩm Thư cũng có thể đoán được, tâm trạng của chó săn háo sắc bên kia đang cực kỳ tốt. Nghe thấy tiếng cười yếu ớt của anh, cô càng tức giận, vừa bất lực vừa cuồng nộ giậm chân: “Cười cái đầu anh ý! Vô liêm sỉ!”.

Bên kia thành phố, trụ sở của Ngôn thị.

Ngôn Độ mặc cho con mèo hoang nhỏ xù lông rít gào cho hả giận. Sau đó, anh khẽ nhếch miệng, dịu dàng dỗ dành: “Được rồi, bảo bối của anh. Đừng tức giận nữa, là lỗi của anh. Anh xin lỗi mà”.

Hàn Cẩm Thư: “……”.

Hàn Cẩm Thư còn định mắng chửi thêm mấy chục câu nhưng toàn bộ đều bị mấy câu xin lỗi làm cho nghẹn họng. Vẻ mặt cô như bị nuốt phải ruồi, mắc kẹt một lúc lâu, bả vai nhỏ sụp xuống, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận lại không thể làm gì được.

Lần nào cũng vậy.

Chọc cô xong lại tới nhận sai xin lỗi, mấu chốt là thái độ nhận sai của tên chó săn này còn vô cùng xuất sắc!

Cuối cùng, Ngôn Độ chợt nghe thấy ở đầu dây bên kia, cô nhóc nhà anh xấu hổ quẫn bách lại nũng nịu chốt một câu “Cả ngày hôm nay em sẽ không để ý tới anh nữa, mặc xác anh”, sau đó đùng đùng cúp điện thoại của anh.

“Tút tút tút……”. Ống nghe chỉ còn lại chuỗi âm thanh mù mịt.

Ngôn Độ im lặng cầm điện thoại một lúc, nhéo mi tâm bật cười.

Bỏ điện thoại di động xuống, Hàn Cẩm Thư trừng mắt nhìn khăn lụa trước mặt, muốn khóc nhưng không ra nước mắt.

Chẳng trách sao anh lại ân cần chu đáo chuẩn bị khăn lụa cho cô! Thì ra là dùng để che dấu chứng cứ phạm tội của mình!

Đồ chó háo sắc, chó dâm dê, đồ chó thối.

Cuối cùng, Hàn Cẩm Thư không cách nào, chỉ đành chảy hai hàng nước mắt, yên lặng đeo khăn lụa lên cổ, cẩn thận sửa sang, không lộ ra bất cứ dấu vết gì của dấu hôn nóng bỏng.

Thật sự may mắn, cả ngày đi làm đến lúc tối tan làm, dù là Diêu Oái Oái, đồng nghiệp hay những khách hàng khác mà Hàn Cẩm Thư gặp đều không ai phát hiện ra bí mật mà bác sĩ Hàn giấu dưới khăn lụa.

Chạng vạng tối, hoàng hôn chậm rãi buông xuống phía tây thành phố, ánh chiều tà rải rác như ngọn đèn sáng, nhẹ nhàng bao bọc cả thành phố.

Hàn Cẩm Thư kết thúc một ngày làm việc bận rộn, cởi áo blouse trắng thay đồ thường ngày, cầm di động lên xem, màn hình báo có hai tin nhắn chưa đọc và một cuộc gọi nhỡ.

Cô nhấn vào tin nhắn Wechat chưa đọc.

Tin nhắn thứ nhất, người gửi là Du Thấm: Hôm nay sinh nhật mẹ em, chị đang đưa bố mẹ chị và Quả Cam đến rồi, chút nữa gặp 【 tình yêu 】

Tin nhắn thứ hai, người gửi là Lương Anh Nam: Chị, gửi địa chỉ của dì hai cho em? Đã lâu không tới em quên mất địa chỉ rồi.

Hàn Cẩm Thư lần lượt trả lời chị họ em họ xong, sau đó mới kiểm tra cuộc gọi nhỡ.

Là Ngôn Độ gọi tới.

Hai gò má Hàn Cẩm Thư nóng lên, theo bản năng sờ lên khăn lụa trên cổ mình. Nhớ tới dấu hôn giấu dưới khăn lụa, cô lập tức xấu hổ muốn đào lỗ chui xuống.

Thật sự không muốn gọi lại.

Chỉ một hồi chuông, đối phương đã ngay lập tức nhận điện thoại.

Giọng Ngôn Độ truyền vào tai Hàn Cẩm Thư, trong trẻo nhưng ôn hòa, gọi: “Vợ à”.

Hàn Cẩm thở phì phò, mặt đỏ tía tai nói: “Có chuyện gì?”.

Giọng nói của Ngôn Độ mang theo ý cười: “Anh chờ em ở cửa sau”.

Giọng điệu của Hàn Cẩm Thư cứng rắn: “Biết rồi”.

Sau khi cúp điện thoại, cô đeo túi xách xuống lầu.

Ở cửa sau của Thịnh Thế, một chiếc Aston Martin đen tuyền đỗ ven đường.

Ngôn Độ im lặng ngồi trong buồng lái, cụp mắt, vẻ mặt lãnh đạm, tùy ý nghịch chiếc bật lửa kim loại trong tay. Không bao lâu, có tiếng bước chân quen thuộc từ xa lại gần.

Ngôn Độ liếc mắt nhìn lại.

Cô gái của anh mặc một chiếc áo khoác lông màu sáng, thoạt nhìn rất giống một con chim cánh cụt nhỏ mới từ Bắc Cực làm việc xong trở về.

Khuôn mặt chim cánh cụt đỏ bừng, vẻ mặt rầu rĩ không vui, dáng vẻ vô cùng khó chịu, yên lặng mở cửa xe, yên lặng ngồi vào ghế lái phụ, rồi yên lặng tự thắt dây an toàn.

Toàn bộ quá trình, chim cánh cụt cũng không thèm nói với anh một câu.

Quả nhiên giống như lời hôm nay cô nói trong điện thoại, cả ngày không thèm để ý đến anh.

Hàn Cẩm Thư có vẻ ngoài yêu kiều và quyến rũ, hai gò má ửng hồng lại càng thêm quyến rũ. Ngôn Độ nhìn chằm chằm Hàn Cẩm Thư một lát, bị dáng vẻ của cô làm cho ngứa ngáy. Anh vươn đầu ngón tay, nhẹ nhàng vuốt nhẹ gò má ửng hồng của cô.

Chim cánh cụt nhỏ giống như bị bỏng, nhích người sang bên phải, tránh xa anh. Khuôn mặt lại đỏ bừng như quả cà chua.

Ngôn Độ hơi nhướng mày: “Em còn giận anh à?”.

Hàn Cẩm Thư không nói lời nào.

Ngôn Độ nghiêng người qua, dùng ngón tay nâng cằm cô lên. Ban đầu cô còn muốn trốn, nhưng sau đã bị cánh tay anh giữ chặt.

Anh khẽ cắn môi cô, thấp giọng nói: “Bị chồng mình gặm cổ mà cũng có thể xấu hổ cả ngày, sao trên đời lại có cô gái như em chứ”.

Hàn Cẩm Thư cắn môi, thái độ kiên quyết, vẫn không để ý tới anh, không nói chuyện với anh.

“Em không để ý tới anh cũng được”.

Giọng điệu Ngôn Độ rất bình tĩnh, thản nhiên nói: “Bây giờ mình về nhà em, bố mẹ thấy em không để ý tới anh, nhất định sẽ cảm thấy chúng ta có mâu thuẫn. Đến lúc đó bố mẹ sẽ hỏi anh nguyên nhân, anh là người thành thật nên chỉ có thể ăn ngay nói thật thôi”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư thật sự bị sốc. Cô quay đầu nhìn Ngôn Độ, hai mắt trợn tròn, nắm tay cũng siết chặt, nghẹn lời một lúc lâu.

Đôi mắt đen láy xinh đẹp của Ngôn Độ như một dòng suối, cũng không nói lời nào, ung dung đối diện với cô.

Một giây trôi qua, hai giây trôi qua…

Đến giây thứ mười, Hàn Cẩm Thư phản công. Cô không thể nhịn được nữa, nhào tới cắn vào bên phải cổ anh, sau đó ngậm chặt môi dùng hết sức lực liều mạng mút một cái!

Thành công mút ra một quả dâu tây tròn trịa đáng yêu.

Ngôn Độ: “…”.

Trồng dâu tây xong, Hàn Cẩm Thư chăm chú quan sát kiệt tác của mình, hài lòng. Cô nắm cằm Ngôn Độ lắc lư, nói: “Anh trồng cho em thì em cũng phải trồng cho anh, thế mới công bằng”.

Ngôn Độ nhìn chằm chằm đôi mắt to sáng lấp lánh của cô, đôi mắt đen sâu thẳm từ từ hiện lên một tia hứng thú.

Ngôn Độ nói: “Em xác định muốn anh đi dự tiệc sinh nhật mẹ em như thế này à?”

Hàn Cẩm Thư hất cằm, mang theo vẻ hả hê: “Sao? Chồng à, anh ngượng sao? Em còn tưởng người da mặt dày như anh không biết xấu hổ là gì chứ”.

Ngôn Độ trầm mặc vài giây, nói: “Anh sợ em xấu hổ thôi”.

Hàn Cẩm Thư không hiểu gì, khó hiểu nói: “Người có vết là anh mà, sao em lại xấu hổ?”.

Ngôn Độ tao nhã cong môi: “Không có gì. Đi thôi”.

Đêm nay, trong bữa tiệc sinh nhật của bà Bùi Uyển Từ, Ngôn Độ vẫn là tiêu điểm của mọi người.

Thứ nhất, thân phận CEO của Ngôn Thị vốn đã có hào quang riêng, hơn nữa vẻ ngoài và khí chất của anh đều là vạn người có một. Họ hàng của Hàn Cẩm Thư đã bị mê hoặc bởi chàng rể trong truyền thuyết này từ lâu, hiếm khi được gặp người thật một lần, đương nhiên phải cẩn thận quan sát thưởng thức một phen.

Thứ hai chính là vì vết dâu tây lớn trên cổ Ngôn Độ… thật sự quá bắt mắt.

Tất cả họ hàng dù là người lớn hay anh chị em họ tham gia tiệc sinh nhật đều chú ý đến dấu hôn đỏ thẫm trên cổ của chàng rể cao quý này.

Mọi người đều kinh ngạc, ho khan một tiếng dời tầm mắt, sau đó ai nấy đều dùng ánh mắt vô cùng ái muội lại vui mừng nhìn về phía Hàn Cẩm Thư.

Dì Bùi thậm chí còn kéo con gái Du Thấm qua một bên, hạ giọng hào hứng nói: “Này! Mấy loại thuốc bổ chuẩn bị để có thai mẹ đưa cho em rể con đó, ngày mai con qua hỏi giúp mẹ xem có tác dụng không”.

Lúc đó, Du Thấm đang uống nước trái cây, nghe vậy bị sặc phụt mạnh một tiếng, xấu hổ nói: “Mẹ, chuyện đó… mẹ bảo con phải hỏi thế nào đây!”.

“Mà thật ra cũng không cần phải hỏi”. Dì Bùi che miệng cười không ngừng: “Vừa nhìn thấy vết đỏ trên cổ Ngôn Độ là mẹ biết mấy thứ đó có tác dụng rồi. Chỉ là không ngờ Thư Thư của chúng ta bình thường yếu ớt mà có lúc lại không phải như vậy nha”.

Du Thấm không nói nên lời. Lát sau, cô ấy đẩy Quả Cam vào lòng dì Bùi, quay sang gọi Hàn Cẩm Thư đang đi về phía toilet.

“Này”.

Lời nói đã đến miệng nhưng đành dừng lại, Du Thấm lặng lẽ ngước mắt nhìn xung quanh thấy Ngôn Độ đang bị hai ông chú say rượu vây quanh nói chuyện, lúc này mới hơi yên tâm vài phần.

Cô ấy dùng âm lượng rất nhỏ trêu ghẹo Hàn Cẩm Thư: “Em đã dùng bao nhiêu sức mới để lại được vết dâu tây trên cổ Ngôn Độ thế, ác quá ác quá”.

Hàn Cẩm Thư không nói gì, nhấc khăn lụa trên cổ lên cho Du Thấm xem, đỏ mặt nói: “Em chỉ lấy gậy ông đập lưng ông thôi!”.

Du Thấm: “…”.

Du Thấm hắng giọng: “Em có biết vừa rồi mẹ chị và các cậu lén khen em cái gì không?”.

Hàn Cẩm Thư cảm thấy khó hiểu: “Khen em? Không hiểu nổi khen em cái gì?”.

Du Thấm: “Khen em mạnh mẽ”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

“Người chị em, dấu hôn trên cổ chồng em đã thành công đổi mới hình tượng của em trong lòng tất cả mọi người rồi”. Du Thấm giơ tay lên, vỗ mạnh lên vai Hàn Cẩm Thư: “Tự mình hại mình để trả thù địch, em là nhất luôn”.

Hàn Cẩm Thư: “……”.

Tiệc sinh nhật kết thúc, sau khi tiễn dì và các cậu, Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ vốn cũng định lái xe về biệt thự.

Nào ngờ bà Bùi Uyển Từ lại nhíu mày lên tiếng, nói: “Đã hơn 10 giờ rồi, các con còn về làm gì nữa. Phòng của Thư Thư ngày nào cũng quét dọn, hai đứa ở lại đây đi”.

“Không được đâu mẹ”. Hàn Cẩm Thư xua tay, đi tới khoác tay bà Bùi Uyển Từ, nhỏ giọng nói: “Trước kia con đã nói với mẹ rồi mà? Ngôn Độ ưa sạch sẽ, đi ra ngoài ở khách sạn còn phải trải chăn dùng một lần, rất phiền phức. Trước giờ anh ấy chưa từng đến ở nhà chúng ta, không tiện”.

Nghe con gái nói xong, bà Bùi Uyển Từ tỏ ra do dự.

Lúc này, Ngôn Độ khẽ cong môi, nói: “Được ạ, bố mẹ. Tối nay làm phiền bố mẹ ạ”.

Hàn Cẩm Thư sửng sốt.

Bà Bùi Uyển Từ mỉm cười gật đầu với Ngôn Độ, sau đó xoa đầu Hàn Cẩm Thư, nói: “Con gái à, dẫn Ngôn Độ về phòng con đi, ngủ sớm một chút nhé”.

Mấy phút sau, Hàn Cẩm Thư dẫn theo Ngôn Độ lên tầng hai.

Vặn tay nắm cửa phòng ngủ, bật đèn bên cạnh, cô có chút ngượng ngùng, tay chân nhất thời không biết nên đặt ở đâu, xấu hổ nói: “… Em, đồ đạc trong phòng em tương đối nhiều, có thể hơi bừa một chút. Hy vọng anh không để ý”.

Ngôn Độ đi vào phòng ngủ, nhìn quanh bốn phía.

Diện tích căn phòng này không quá lớn, ngoại trừ giường, bàn học, tủ quần áo và một số đồ nội thất khác thì còn có mấy con búp bê khổng lồ dài hơn một mét rất đẹp mắt. Tất cả đồ dùng trong phòng đều có màu sáng, bàn học treo một ít hạc giấy thủ công, trên cửa sổ còn bày một cái bàn làm việc nhỏ, cả căn phòng rực rỡ sắc màu, tràn ngập hơi thở thanh xuân tươi đẹp của thiếu nữ độc thân.

Phía sau, Hàn Cẩm Thư tiện tay đóng cửa phòng, quay đầu lại liền nhìn thấy người đàn ông ở giữa phòng.

Anh mặc một bộ âu phục màu đen lạnh lùng, cao lớn uy nghiêm, hoàn toàn không hợp với căn phòng lộn xộn lại đầy màu sắc của cô… có cảm giác vô cùng lạc lõng.

Hàn Cẩm Thư thấy Ngôn Độ đứng rất lâu không nhúc nhích liền tới nắm tay anh, ấn anh ngồi xuống mép giường của cô.

Hàn Cẩm Thư đứng trước mặt anh, nghiêm túc nói: “Anh đừng lo, phòng ngủ của em dù đã lâu không có người ở nhưng ngày nào cũng có người quét dọn, hơi bừa một chút nhưng tuyệt đối sạch sẽ”.

Ngôn Độ đưa tay ôm eo cô, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn cô, dịu dàng nói: “Phòng ngủ của em rất đẹp, không khác gì trong tưởng tượng của anh.”

Hàn Cẩm Thư chớp mắt nhìn: “Trong tưởng tượng của anh, phòng ngủ của em như thế nào?”.

“Tràn ngập màu hồng.”

Ngôn Độ ôm eo Hàn Cẩm Thư, nhẹ nhàng nhấc lên, ôm cô vào lòng. Anh vòng tay qua người cô, đầu ngón tay nắm cằm cô, nhẹ giọng nói: “Rất đáng yêu, rất nhiệt tình, tràn đầy sức sống tươi mới, giống cảm giác em mang đến cho anh”.

Hàn Cẩm Thư nghe không hiểu ví dụ kỳ quái của ông chồng biến thái nhà mình, cười xoa mặt anh, nói: “Chỉ cần anh không phát bệnh sạch sẽ, nửa đêm bảo Franc đưa tới cho anh một cái chăn dùng một lần là em cảm ơn trời đất rồi”.

Ngón tay Ngôn Độ sờ đến vành tai Hàn Cẩm Thư, vuốt nhẹ xuống cởi khăn lụa trên cổ cô, vuốt ve làn da mềm mại của cô.

Anh nhắm mắt lại, dùng chóp mũi liên tục vuốt ve đường cong cổ ưu mỹ của cô, cúi đầu nở nụ cười: “Em thật sự lo lắng anh bị ám ảnh sạch sẽ vì em à”.

Hàn Cẩm Thư chỉ có thể hơi ngửa cổ, ôm lấy đầu anh. Mặt cô đỏ bừng, nói với anh: “Phòng ngủ này lâu rồi chưa có người ở, mà anh vốn là quỷ kén chọn mà”.

Ngôn Độ hôn môi cô: “Tiểu thư tình, anh từng nói nói anh yêu tất cả mọi thứ thuộc về em, bao gồm cả phòng của em. Nơi này khắp nơi đều là hương vị của em, anh rất thích, cảm giác có vô số em đang ôm lấy anh”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư ôm đầu Ngôn Độ, vừa vặn chạm vào vành tai anh. Cô nhéo lỗ tai anh, trừng mắt nói: “Anh có thể đừng dùng phép ẩn dụ như vậy được không? Thật sự rất biến thái!”.

Ngôn Độ: “…”.

Ngôn Độ thản nhiên nói: “Được rồi, anh không nói chuyện với em nữa”.

“Ừm”. Hàn Cẩm Thư gật gật đầu, chuẩn bị tuột xuống khỏi đùi anh: “Bố mẹ em đã chuẩn bị quần áo cho anh, lát nữa quản gia sẽ đưa tới, anh ngồi đợi một lát, em đi tắm trước”.

Ngôn Độ ôm chặt lấy cô, anh hôn lên vành tai nhỏ của cô, nói: “Lát nữa anh tắm cùng em”.

“Cùng cái đầu anh ý, đừng có mơ”. Da Hàn Cẩm Thư đỏ từ mặt đến cổ, đánh anh một cái: “Chính anh nói không nói chuyện với em nữa mà, không có việc gì làm, em đương nhiên phải đi tắm”.

Ngôn Độ nói: “Anh không muốn nói chuyện với em là vì anh muốn hôn em, sau đó…”.

Hàn Cẩm Thư bị dọa nhảy dựng khẩn trương che miệng cậu: “Nói trước cho anh biết, nơi này là nhà em, phòng ngủ của bố mẹ em ở ngay bên cạnh, tối nay anh đừng hòng nghĩ đến chuyện đó!”.

Ngôn Độ nhíu mày, dường như có chút hoang mang: “Tại sao?”.

Mặt cô đỏ đến mức như sắp chảy máu, nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: “Anh nói xem! Nếu như có âm thanh gì… lỡ bị bọn họ nghe được thì thật xấu lắm”.

Ngôn Độ hôn nhẹ lên mặt cô, dịu dàng dỗ dành: “Sẽ không đâu, em đừng lớn tiếng quá”.

“Nhưng mà… A”.

Hàn Cẩm Thư còn muốn nói gì đó nhưng môi Ngôn Độ đã bất ngờ đè xuống, phủ kín cánh môi hồng hào của cô”.

“…”.

Nhưng mà, rõ ràng lần nào cũng là em lớn tiếng hơn mà! Nhỏ làm sao được!

Chương kế tiếp