Cọ Xát

Chương 71: Cháu ngoại

Ngày hôm sau, ánh nắng ban mai chậm rãi chiếu xuống mặt đất sau những đám mây, lặng lẽ xuyên qua khe hở trên rèm cửa của phòng ngủ.

Tia sáng vàng ấm áp lờ mờ chiếu sáng khung cảnh trong phòng.

Vài chiếc áo quần nằm rải rác trên mặt đất, chiếc váy màu be, bộ âu phục màu đen và áo sơ mi, cà vạt màu nâu sẫm và áo gile nhỏ xếp chồng lên nhau, không gian lộn xộn mà quyến rũ, cảm giác vô cùng mờ ám.

Sau trận đại chiến đêm qua, Hàn Cẩm Thư mệt đến mức không còn sức mở mắt, ngủ thiếp đi trên người Ngôn Độ.

Thứ đánh thức cô khỏi giấc mơ lần nữa là một giọng nói rất nhỏ, dường như vọng đến từ bên ngoài.

“Sắp 9 giờ sáng rồi, có nên gõ cửa gọi con gái và con rể dậy ăn sáng không?” Đây là giọng nói của bố cô, ông Hàn Thanh Bách, ông đang hỏi với ngữ điệu do dự và băn khoăn.

“Suỵt! Gõ cái đầu ông ấy!” Đây là giọng của bà Bùi Uyển Từ, nhỏ giọng trách cứ, “Vợ chồng trẻ đang muốn mang thai, cuối tuần ngủ dậy muộn một chút thì làm sao?”.

Đồng chí Hàn Thanh Bách lo lắng nhưng vẫn muốn gõ cửa: “Nhưng mà bỏ bữa sáng không tốt cho sức khỏe của hai đứa”.

“Lát nữa đem đồ ăn đến trước cửa phòng là được rồi”. Bà Bùi Uyển Từ nắm lấy cổ tay chồng kéo ông xuống lầu, “Anh đã từng này tuổi rồi mà sao vẫn không hiểu chuyện thế hả? Anh chưa từng trẻ tuổi à? Càng già càng hồ đồ, tránh xa phòng này ra cho em”.

Tiếng nói và tiếng bước chân xa dần cho đến khi biến mất không còn nghe thấy nữa.

Hàn Cẩm Thư vẫn còn buồn ngủ, cô ngáp một cái giơ tay dụi đôi mắt ngái ngủ, sau đó mới bĩu môi thương tiếc, nâng mí mắt vẫn còn đỏ.

Vừa mở mắt ra, một khuôn mặt đang ngủ yên tĩnh khôi ngôi xuất hiện trong tầm mắt.

Ngôn Độ đang nhắm mắt, hô hấp rất khẽ, vài sợi tóc lòa xòa rủ xuống trước trán hơi che đi vầng trán đầy đặn. Lông mi dày mà dài, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng đỏ mọng, dáng vẻ yên tĩnh dịu dàng vô hại rất giống… người đẹp ngủ trong rừng phiên bản đổi giới tính.

Khuôn mặt Hàn Cẩm Thư nóng bừng, đôi mắt to đen láy nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Ngôn Độ, không tự chủ được nhìn dọc theo cần cổ duyên dáng của anh, từ từ lướt xuống…

Khụ.

Nếu dáng người và tinh thần của anh không cao lớn và khỏe mạnh như vậy, da dẻ và đường nét không sắc sảo và rõ ràng như vậy, nếu anh có thể nho nhã yếu đuối và xinh đẹp hơn một chút thì có lẽ sẽ càng giống hơn.

Hàn Cẩm Thư suy nghĩ lung tung.

Cô nhìn chằm chằm vào lồng ngực trần trụi săn chắc của Ngôn Độ, cảnh tượng đêm qua lại hiện rõ trong đầu cô…

Đôi má trắng nõn của Hàn Cẩm Thư lập tức đỏ bừng vì xấu hổ.

Cô lắc đầu thật mạnh để gạt đi tất cả hình ảnh không phù hợp trong đầu, bình tĩnh lại chuẩn bị xuống giường đi rửa mặt.

Cụp mắt nhìn xuống, một cánh tay thon dài vòng qua eo cô, làn da trắng trẻo, căng chặt mạnh mẽ hoàn toàn giữ lấy cô trong tư thế bị giam cầm, cho dù anh đang ngủ nhưng bản tính bá đạo và cường thế vẫn không hề giảm bớt.

Hàn Cẩm Thư im lặng một lát, cô đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Ngôn Độ, cẩn thận nhấc lên cho mình có chút không gian cử động, sau đó liền chậm rãi nhích khỏi lòng anh.

Nhưng ngay khi đôi chân trần trắng như tuyết của cô chạm xuống đất, một lực mạnh mẽ đã đánh úp từ phía sau, túm lấy chiếc eo thon nhỏ của của cô kéo lại.

Hàn Cẩm Thư: ?

Cô còn chưa kịp hoàn hồn đã bị ôm trở lại lồng ngực trần trụi của ai đó.

Ngôn Độ giống như kéo con cá nhỏ trơ trụi trở lại rồi ôm chặt vào lòng. Anh vẫn chưa tỉnh ngủ, chưa mở mắt đã cắn nhẹ vào má cô, thuận miệng hỏi: “Em đi đâu vậy”.

Giọng nói ngái ngủ của anh nghe rất trầm ấm, có chút khàn khàn quyến rũ kỳ lạ.

“Đi, đi vệ sinh, tiện thể rửa mặt”. Hàn Cẩm Thư ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt đỏ hây hây, nói: “Anh dậy lúc nào thế?”.

Ngôn Độ nói: “Vừa nãy”. Cô vừa bỏ tay anh ra khỏi eo cô thì anh đã tỉnh rồi.

“Ồ”.

Hàn Cẩm Thư gật đầu, thấy dáng vẻ nhắm mắt chưa muốn dậy của anh không khỏi có chút ngạc nhiên. Cô giơ tay chọc chọc gò má của anh, sáp lại gần trêu chọc anh: “A, thì ra anh cũng có lúc không dậy nổi. Em thấy anh bình thường ngủ có muộn thế nào thì ngày hôm sau vẫn có thể dậy đúng giờ, em còn tưởng anh không biết buồn ngủ là gì”.

Ngôn Độ nhướng mi, đôi mắt đen láy lộ ra vẻ mệt mỏi hiếm thấy nhìn về phía cô.

Khoảng cách rất gần nên đôi mắt lấp lánh của Hàn Cẩm Thư đối diện với đôi mắt hoa đào lười biếng sáng anh khiến cô nhất hoảng hốt.

Gần như mọi lúc, ánh mắt anh đều ánh lên sự lạnh lùng và kiên định, chỉ khi đối mặt với cô anh mới lộ ra sự dịu dàng và chiều chuộng.

Lúc này, sự dịu dàng và chiều chuộng xen lẫn sự uể oải và sự thích thú mờ nhạt, thật sự rất…

Gợi cảm.

Bị Ngôn Độ nhìn chăm chú như vậy, mặt của Hàn Cẩm Thư bỗng đỏ lên. Cô hắng giọng vô thức rời tầm mắt đi không dám nhìn anh.

Ngay sau đó, cằm cô bị hai đầu ngón tay thon dài như ngọc nắm lấy, nhẹ nhàng quay trở lại.

Ngôn Độ ghé sát vào người cô, liếm lên gò má ửng hồng của cô, khàn giọng thì thầm: “Sáng nay anh buồn ngủ là do đêm qua hơi mệt”.

Nghe thấy anh nhắc đến đêm qua, cả người Hàn Cẩm Thư lập tức muốn bốc cháy. Cô trợn tròn hai mắt, buột miệng nói: “Anh mệt cũng là do anh tự chuốc lấy, đáng đời, em không thông cảm cho anh đâu”.

Ngôn Độ cười khúc khích, hơi thở mang theo sự ấm áp nhè nhẹ phả vào vành tai cô. Anh nói: “Tuy mệt nhưng rất vui sướng”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Khóe miệng anh cong lên thành hình vòng cung, hôn nhẹ lên vành tai cô, nhẹ nhàng thong thả nói: “Nơi này tràn ngập hơi thở của em, sở thích của em, dấu vết tồn tại của em, quá trình trưởng thành của em. Chỉ cần nghĩ đến đây là phòng ngủ của em, em ở đây từ nhỏ đến lúc trở thành thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, sau đó trở thành người phụ nữ của anh thì anh không thể kìm lòng nổi”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư mặt đỏ tía tai, véo mạnh vành tai một cái, “Anh nói mấy lời biến thái gì đó, im miệng ngay cho em”.

Phản ứng vừa thẹn thùng vừa dễ thương của cô khiến tâm tình của Ngôn Độ khá tốt. Anh vùi đầu vào hõm vai cô hít hà mùi hương ngọt ngào mềm mại của cô, khẽ bật cười thành tiếng.

Luồng khí nóng từ lỗ mũi anh phả ra khiến Hàn Cẩm Thư nhột mà trốn đi. Toàn thân cô nóng bừng, hai bàn tay dùng sức chống về phía anh muốn thoát ra khỏi vòng tay anh. Thế nhưng, cô cố đẩy mấy lần đối phương cũng không nhúc nhích chút nào.

Hàn Cẩm Thư bất lực không còn cách nào đành phải mềm lòng. Cô giơ tay vỗ vai Ngôn Độ, nhẹ nhàng nói: “Chồng à, có phải chúng ta nên dậy rồi không?”.

Giọng điệu của Ngôn Độ rất lười biếng, trả lời cô: “Nghỉ ngơi thêm một lát đi”.

Hàn Cẩm Thư định kiên quyết đánh thức anh dậy, nhưng nhớ lại đêm qua thì dừng lại.

Đêm hôm qua, chó săn háo sắc này có vẻ rất phấn khích, toàn bộ căn phòng ngủ từ bồn rửa mặt trong phòng tắm đến chiếc bàn nơi cô thường làm bài tập và ôn bài tập, hay kể đến chiếc ghế sô pha lười lớn dưới bệ cửa sổ, khắp nơi đều có dấu vết động tình của anh và cô.

… Hình thức vận động cường độ cao này quả thực quá mệt.

Dù sao cũng là anh chủ động từ đầu đến cuối.

“…”.

Nghĩ đến đây, Hàn Cẩm Thư đột nhiên xấu hổ đến mức muốn đào hố chôn mình. Cô giơ tay gõ đầu một cái, ép đầu óc ngừng suy nghĩ lung tung.

Tiếp đó, cô chuyển sang giọng điệu cực kỳ thông cảm và đáng thương, nói với Ngôn Độ: “Vậy anh ngủ thêm hai mươi phút nữa đi, anh buông em ra trước em muốn dậy rồi”.

Cánh tay Ngôn Độ ôm chặt lấy cô, nhàn nhạt nói: “Không buông”.

Hàn Cẩm Thư: ?

Hàn Cẩm Thư mơ màng hỏi: “Tại sao?”.

Bờ môi mỏng của Ngôn Độ di chuyển tới chóp mũi của cô khẽ hôn hai cái, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng: “Ý anh là em cần nghỉ ngơi thêm một lúc nữa”.

“Em? Em không cần”. Hàn Cẩm Thư đỏ mặt xua tay, “Vừa nãy bố mẹ nói chuyện bên ngoài, em bị họ đánh thức rồi”.

Đầu ngón tay của Ngôn Độ mơn trớn cánh tay trơn bóng của cô, khẽ hỏi một cách ẩn ý: “Hôm nay tâm trạng của em có vẻ tốt nhỉ?”.

Cô gái nhỏ ngơ ngác hoàn toàn không nhận ra sự nguy hiểm đang kề cận, còn gật đầu hẳn hoi với anh: “Ừm, có lẽ là ở phòng ngủ của mình nên em ngủ ngon hơn. Bây giờ em thật sự không buồn ngủ”.

Khóe miệng Ngôn Độ khẽ cong lên: “Tốt lắm”.

Hàn Cẩm Thư thấy anh tươi tắn cả người như phát ra ánh sáng, cô bất giác cũng cong môi cười theo.

Tuy nhiên, nụ cười vui vẻ của cô chỉ dừng trên khuôn mặt cô hai giây sau đó tắt ngấm.

Bởi vì giây thứ ba, Ngôn Độ đã nói một cách bình tĩnh mà dịu dàng: “Vậy bây giờ chúng ta tiếp tục”.

Hàn Cẩm Thư sửng sốt: “Tiếp tục, cái gì?”.

“Hiếm khi về nhà một lần, trong phòng ngủ đáng yêu của em”. Ngôn Độ khẽ cắn môi cô, giọng nói trầm thấp vô cùng nhẫn nhịn: “Bảo bối ngoan, phối hợp với anh, anh sẽ cố gắng nhanh một chút”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

***

Một tiếng sau, Hàn Thanh Bách đang ngồi đọc báo trên sô pha ở phòng khách thì nghe tiếng bước chân từ hướng cầu thang truyền đến, lộc cộc chậm rãi đi về phía ông.

“Bố, mẹ”. Khóe môi Ngôn Độ cong lên một nụ cười dịu dàng khiêm tốn, “Chào buổi sáng ạ”.

“Dậy rồi à?” Bà Bùi Uyển Từ lập tức nở nụ cười rạng rỡ khi trông thấy con gái và con rể. Bà vừa vuốt sợi len trong tay vừa quay đầu gọi: “Chị Vương, phiền chị hâm bữa sáng rồi bưng lên!”.

Ngay lập tức, giọng nói của một người phụ nữ trung niên từ trong phòng bếp vọng ra, đáp: “Vâng thưa phu nhân!”.

Bà Bùi Uyển Từ cười tủm tỉm, ánh mắt bà quét qua người con rể ăn mặc bảnh bao rồi lại nhìn cô con gái cưng nhỏ nhắn bên cạnh.

Bùi Uyển Từ nghi ngờ hỏi: “Thư Thư, con sao thế? Chỗ nào khó chịu à?”.

Hàn Cẩm Thư nghe vậy bỗng ngơ ngác lắc đầu nói: “Không có, con không khó chịu chỗ nào ạ”.

Ánh mắt bà Bùi Uyển Từ dừng trên khuôn mặt của con gái, nghiêm túc đánh giá: “Không thấy khó chịu thì sao mặt con lại đỏ thế?”.

Nghe vợ nói, ông Hàn Thanh Bách cũng nhìn về phía Hàn Cẩm Thư, nhìn hơn nửa giây sau mới nhíu mày, “Không chỉ mặt, cả cổ và tai đều đỏ”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Có trời mới biết, Hàn Cẩm Thư lúc này xấu hổ vô cùng, cô ước gì mình có thể biến mất ngay tại chỗ. Cô nghiêng đầu trừng Ngôn Độ bằng ánh mắt hung dữ và ai oán nhất trong đời.

Ngôn Độ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt anh tràn ngập sự vui vẻ.

Dáng vẻ lạnh lùng mang theo sự trầm tĩnh và hướng nội lúc này thực sự khác hẳn với dáng vẻ sói đói tưởng chừng muốn nuốt sống cô cách đây vài phút.

Thấy thái độ bình tĩnh như không có chuyện gì của anh, Hàn Cẩm Thư càng thêm xấu hổ và tức giận, cô im lặng quay đầu nói với bố mẹ: “Không có gì, trong phòng mở máy sưởi hơi cao, con chỉ hơi nóng mà thôi”.

“À, thì ra là vậy”.

Bà Bùi Uyển Từ không nghĩ nhiều mà chóng gọi quản gia, dặn dò họ chỉnh nhiệt độ trong phòng xuống thấp một chút.

Không lâu sau, chị Vương bưng bữa sáng lên.

Hàn Cẩm Thư ngồi xuống gắp một cái bánh đậu xanh cắn một miếng, đang ăn lại chợt chú ý tới bà Bùi Uyển Từ còn đang sờ mấy cuộn len, tò mò hỏi: “Mẹ,  mẹ làm gì với đống cuộn len đó vậy, muốn đan áo len ạ?”.

“Đúng vậy”. Bà Bùi Uyển Từ gật đầu.

Hàn Cẩm Thư xua tay: “Áo len con có nhiều lắm rồi, không cần đâu ạ. Với lại nếu thực sự cần thì mua là được rồi, cần gì phải tốn công đan”.

“Con bé này, cả ngày chỉ biết dát vàng lên mặt mình”. Bà Bùi Uyển Từ cười quở mắng con gái hai câu, lắc qua lắc lại cuộn len trong tay nói: “Chỗ này là chuẩn bị cho cháu ngoại của mẹ”.

Hàn Cẩm Thư bị nghẹn bánh đậu xanh, bắt đầu ho sặc sụa.

Ngôn Độ lộ vẻ lo lắng, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Hàn Cẩm Thư, sau đó đưa một cốc nước ấm đến bên miệng cô, đút cô uống.

Hàn Cẩm Thư uống một hớp nước ấm trong tay Ngôn Độ, sau khi đỡ hơn mới cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Cô nói: “Mẹ, cháu ngoại nào, mẹ còn có đứa con gái nào khác ngoài con ạ?”.

Bà Bùi Uyển Từ trợn tròn mắt: “Con nói xem”.

“… Thế mẹ lấy đâu ra cháu ngoại?” Hàn Cẩm Thư hỏi.

“Cháu ngoại của mẹ chắc chắn là đang trên đường đến tìm bà ngoại rồi”. Bà Bùi Uyển Từ che miệng cười tủm tỉm, ánh mắt quét qua dấu hôn trên cổ Ngôn Độ một cách ẩn ý, bà nói tiếp, “Mẹ chọn màu xanh lá đan một cái áo bông nhỏ, đến lúc đó dù là con trai hay con gái mặc đều đẹp cả”.

Hàn Cẩm Thư không lên tiếng, Ngôn Độ ở bên cạnh lại khẽ mỉm cười, nói: “Cảm ơn mẹ có lòng ạ”.

“Haizz, cháu ngoại yêu dấu của mẹ, cảm ơn làm gì”. Bùi Uyển Từ cười híp mắt nhìn Ngôn Độ, “Hai đứa ấy, cần phải cố gắng nhiều vào, cố gắng thêm nữa nhé”.

Ngôn Đô ôn tồn lễ độ, đáp: “Cám ơn mẹ quan tâm, con sẽ cố gắng”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư đỡ trán nhìn góc nghiêng điển trai của Ngôn Độ, trong lòng chảy ra hai dòng nước mắt, thầm nghĩ: Anh đừng cố gắng nữa, bây giờ đã đáng sợ như vậy rồi, nếu cố gắng hơn nữa thì mình còn sống nữa không!

A!!!

***

Hai người ăn sáng ở nhà họ Hàn xong thì ngồi trò chuyện với ông Hàn Thanh Bách và bà Bùi Uyển Từ một lát, sau đó mới lái xe rời đi.

Trở về biệt thự.

Hàn Cẩm Thư vùi mình trên sô pha chơi điện thoại, chơi mãi chợt nhớ lại những lời lúc nãy bà Bùi Uyển Từ nói bèn không khỏi lặng lẽ liếc mắt nhìn lén Ngôn Độ đang ngồi bắt chéo chân xem tài liệu bên cạnh.

Cô tắt màn hình, đầu ngón tay khẽ gõ mấy cái, do dự mấy giây mới lên tiếng gọi: “Chồng ơi?”.

Ánh mắt Ngôn Độ không hề rời khỏi trang giấy nhưng vẫn dịu dàng đáp lại cô: “Hửm?”.

Gò má Hàn Cẩm Thư hơi nóng lên, úp úp mở mở hồi lâu mới hết sức ngượng ngùng, nhỏ giọng hỏi một câu: “Chuyện sinh con… Anh thích con trai hay con gái hơn?”.

Cô vừa dứt lời, Ngôn Độ nhấc mi mắt nhìn chằm chằm về phía bên cạnh.

Đôi mắt đen nhánh đối diện với đôi mắt long lanh, hai người nhìn nhau không nói gì.

Một lúc sau, Ngôn Độ khép tài liệu lại tùy tiện đặt sang một bên, ngữ khí bình tĩnh tự nhiên: “Lại đây”.

Cô gái nhỏ liền đứng dậy, mang khuôn mặt đỏ bừng đi tới ôm lấy cổ anh, ngượng ngùng nép vào trong lòng anh.

Thân hình Hàn Cẩm Thư nhỏ nhắn như con mèo con cuộn tròn trên chân Ngôn Độ, tầm nhìn vừa vặn nhìn thấy yết hầu gợi cảm của anh. Cô chớp chớp mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi vào yết hầu của anh, giọng nói mềm mại: “Sao anh không nói gì”.

Ngôn Độ hôn lên môi cô, dịu dàng nói: “Anh không nghĩ đến chuyện đứa bé là trai hay gái. Chỉ cần là con do em sinh ra, anh sẽ hết lòng yêu thương chiều chuộng nó, chỉ đứng thứ hai sau em”.


 

Chương kế tiếp