Cọ Xát

Chương 72: Phương pháp của bác sĩ Bạch

“Ngôn phu nhân, lịch chụp ảnh cưới của phu nhân và Ngôn tiên sinh sẽ diễn ra vào ba ngày nữa. Chúng tôi sẽ đến nơi chụp ảnh chuẩn bị trước, xin hỏi phu nhân và tiên sinh có thể đến trước 9 giờ sáng hôm đó không?”.

Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái chăm sóc khách hàng vang lên trong điện thoại, lễ phép hỏi.

“9 giờ phải không, được, chúng tôi sẽ đến đúng giờ”. Hàn Cẩm Thư một tay cầm di động, một tay cầm bút ký ghi chú lại trong sổ tay, “Xin hỏi chúng tôi cần phải chuẩn bị gì không?”.

Cô gái bên kia mỉm cười nói: “Ngôn phu nhân yên tâm, chúng tôi là studio chuyên nghiệp hàng đầu thế giới, chúng tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cần thiết cho phu nhân và tiên sinh. Tuy nhiên, nếu phu nhân và tiên sinh dễ bị dị ứng da thì chúng tôi kiến nghị phu nhân nên chuẩn bị đồ dưỡng da. Phu nhân cũng có thể mang theo đồ trang điểm thường dùng của mình hoặc trang sức có ý nghĩa với hai vị”.

“Được, cảm ơn cô”.

Sau khi cúp máy, Hàn Cẩm Thư nhét một miếng khoai tây vào miệng, vừa nhai rột rột vừa tra thông tin chuyến bay từ thành phố Ngân Hà đến Vân Thành.

Tháng trước, sau khi thảo luận chuyện chụp ảnh cưới với Ngôn Độ, Hàn Cẩm Thư lập tức liên hệ với Du Thấm, nhờ chị họ đề cử một studio chuyên nghiệp.

Lúc đó Du Thấm nói: “Khi với hôn với tên cặn bã họ Lương kia, chị đã đi Maldives chụp ảnh kết hợp du lịch, nhưng chị nghĩ em không nên đi. Studio đó chụp bình thường”.

Hàn Cẩm Thư: “Em không hỏi studio trước đây chị chụp, em muốn chị đề cử cho em một studio khác”.

Du Thấm rầu rĩ: “… Chị không phải là nhiếp ảnh gia, làm sao mà biết studio nào tốt được”.

Nghe Du Thấm nói xong, Hàn Cẩm Thư láu lỉnh nói: “Chị không biết nhưng thầy tiểu Từ nhà chị biết mà. Anh ta là nhiếp ảnh gia nổi tiếng hàng đầu châu Á, chắc chắn rõ như lòng bàn tay”.

Du Thấm chợt ngượng ngùng, ấp úng nói: “Em nói bậy gì thế, chị và thầy tiểu Từ… chỉ là bạn bè bình thường thôi”.

Cuối cùng, thầy tiểu Từ đã giới thiệu một studio tên “JinooC” cho Hàn Cẩm Thư, hơn nửa còn giới thiệu cho cô một nơi chụp ảnh cưới rất đẹp.

Vân Trung Tuyết Hải.

Hàn Cẩm Thư đã tìm hiểu trên mạng, Vân Trung Tuyết Hải nằm ở núi Vân Hải phía bắc Vân Thành, cách nội thành gần hai trăm kilomet, quanh năm bao phủ bởi băng tuyết, tuyệt đối là tiên cảnh nhân gian.

Hàn Cẩm Thư thích thú với hình ảnh Vân Trung Tuyết Hải nên đêm đó liền ôm ấp hôn hít anh chồng nhà mình làm nũng, năn nỉ muốn  đi Vân Thành chụp ảnh cưới.

Xưa nay Ngôn Độ luôn ngoan ngoãn phục tùng yêu cầu của Hàn Cẩm Thư, đương nhiên sẽ đồng ý với cô không do dự.

Hàn Cẩm Thư vui vẻ, lập tức liên lạc với chi nhánh “JinooC” tại Vân Thành, ấn định địa điểm và thời gian chụp ảnh cưới.

Lúc này, Hàn Cẩm Thư đang tra thông tin chuyến bay, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên phía sau.

Ngay sau đó, cả người cô bị xách lên như xách gà con…

Ngôn Độ chiếm trọn chiếc ghế, ôm cô đặt lên đùi. Anh vòng tay ôm eo cô từ phía sau, cọ lên cổ cô, nhẹ nhàng cắn mút vành tai ửng hồng của cô gái.

Anh hỏi: “Em ở thư phòng lâu thế làm gì?”.

“Tra thông tin chuyến bay”. Hàn Cẩm Thư đỏ mặt, bị hôn ngứa ngáy liền né sang một bên theo bản năng, tiếp tục nói: “Em đặt hai vé máy bay đến Vân Thành vào chiều ngày kia…”.

Ngôn Độ hơi dùng sức đã kéo Hàn Cẩm Thư về phía mình, gần như không có khoảng cách.

Anh cắn nhẹ lên cổ cô, nói nhỏ: “Thư tình, anh không thích em né tránh anh”.

Hai vành tai Hàn Cẩm Thư nóng bỏng, vừa lúng túng vừa bất lực giải thích: “… Em không né tránh anh, mà… mà em nhột thật”.

Ngôn Độ cười nhẹ, ngón tay xoa nhẹ vành tai cô: “Em có phát hiện ra không”.

Hàn Cẩm Thư: “Phát hiện gì cơ?”.

Ngôn Độ khẽ cong môi, áp sát gần lỗ tai cô, dùng âm lượng chỉ một người nghe thấy: “Hình như em ngày càng mẫn cảm khi anh chạm vào em”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư đờ người, mạch máu toàn thân muốn nổ tung, ngay cả đầu ngón tay cũng đỏ lên.

Hàn Cẩm Thư không nhịn được nữa, quay người lại bóp má anh, kéo sang hai bên, đỏ mặt tía tai mắng mỏ: “Anh có thể trong sáng chút được không! Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh về việc đi chụp ảnh cưới ở Vân Thành đó, còn anh thì sao! Đầu óc lúc nào cũng đen tối!”.

Ngôn Độ: “…”.

Khuôn mặt tuấn tú của Ngôn Độ bị cô vần vò không ra hình dạng. Anh im lặng hai giây, kéo tay cô, thấp giọng nói: “Thả ra nào”.

Hàn Cẩm Thư thở phì phò: “Không thả”.

Ngôn Độ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dịu dàng cực hạn: “Vợ à, em thả ra trước đi, em véo anh hơi đau rồi”.

Hàn Cẩm Thư bị dọa, mười ngón tay lập thức thả ra. Cô chau mày, vội vàng xoa hai má anh, “Đau không? Xin lỗi anh nhé, em khống chế lực không được tốt”.

Ngôn Độ nghiêng đầu hôn tay cô, nói: “Không sao”.

Hàn Cẩm Thư thấy Ngôn Độ không sao bèn thở phào, không trêu anh nữa, quay sang nắm chuột tiếp tục tra thông tin: “Em chuẩn bị đặt vé, chuyến bay lúc 2 giờ chiều được không? Đến Vân Thành khoảng hơn 3 giờ, chúng ta còn có thể đi dạo buổi chiều”.

Ngôn Độ ôm chặt cô, nói: “Anh kiến nghị nên đi trước một ngày”.

Hàn Cẩm Thư hoang mang, hỏi anh: “Thế thì chẳng phải đến đó sớm hai ngày rồi sao, có nguyên nhân đặc biệt gì ư?”.

Ngôn Độ cắn nhẹ một cái miếng má cô: “Ngày kia là ngày anh phải tái khám”.

Hàn Cẩm Thư ngây người: “Tái khám?”.

“Đúng vậy”. Ngôn Độ nắm cằm cô, lông mi dài rủ xuống, chăm chú nhìn vào mắt cô, “Anh nhớ em luôn muốn gặp bác sĩ tâm lý của anh mà”.

Hàn Cẩm Thư nhanh chóng hiểu ra.

Vân Thành vừa hay là nơi đặt trụ sở chính của Trung tâm tư vấn trị liệu tâm lý KC.

Hàn Cẩm Thư: “…?!”.

Hàn Cẩm Thư bừng tỉnh, nắm cánh tay anh, kinh ngạc nói: “Chồng à, anh đồng ý để em gặp bác sĩ của anh, đồng ý để em hiểu rõ bệnh tình của anh sao?”.

Ngôn Độ gật đầu: “Ừm”.

Dáng vẻ bình tĩnh của anh khiến cô cảm thấy bạo quân này cũng có lúc ngoan ngoãn. Hàn Cẩm Thư cảm động, nhẹ giọng nói: “Sau khi anh nói hết mọi chuyện với em trong gara, anh không hề nhắc đến bệnh tình của anh. Lần này anh đồng ý đưa em đi gặp bác sĩ, chắc là anh đã phải hạ quyết tâm lắm đúng không?”.

Ngôn Độ nói: “Trước đây không muốn nói là vì sợ em biết quá nhiều sẽ sợ anh, sinh ra tâm lý bài xích với anh”.

Hàn Cẩm Thư ghé sát lại gần anh, nói nhỏ: “Chẳng lẽ hiện giờ anh không lo nữa?”.

Đáy mắt Ngôn Độ ánh lên ý cười, “Bây giờ không lo nữa”.

Hàn Cẩm Thư chớp mắt: “Vì sao?”.

Ngôn Độ cúi đầu liếm môi cô, dịu dàng nói: “Vì anh cảm nhận được em đã đủ thích anh, thậm chí không thể rời xa anh”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư đỏ chín mặt, mắng anh: “Anh mơ tưởng quá nhỉ! Anh cho anh tự tin đó thế!”.

Ngôn Độ cười nhạt: “Tiểu tổ tông nhà anh cho đó”.

Sau đó, Hàn Cẩm Thư dặn dò công việc ở Thịnh Thế cho Diêu Oái Oái, tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ năm ngày cùng đến Vân Thành với Ngôn Độ.

Trợ lý Franc vô cùng chú đáo, biết Boss nhà mình và phu nhân muốn đi “Vân Trung Tuyết Hải” chụp ảnh cưới liền đặt cho hai người khách sạn rất hợp ý.

Một căn biệt thự nghỉ dưỡng nằm lưng chừng núi, hòa mình giữa biển mây.

Bốn phía biệt thự đều là núi, cây xanh bao quanh, phong cảnh xinh đẹp như chốn bồng lai, vô cùng thích hợp để nghỉ dưỡng.

Nghỉ một đêm ở đó, sáng sớm hôm sau, Hàn Cẩm Thư vừa rửa mặt xong đã thấy bữa sáng đơn giản trên bàn ăn.

Không cần đoán cũng biết quản gia của biệt thự nghỉ dưỡng đã đưa đến từ sáng sớm.

Hàn Cẩm Thư thầm “like” cho trợ lý Franc, sau đó vui vẻ ăn một chiếc bánh sừng bò, vừa ăn vừa nhìn quanh tìm bóng dáng Ngôn Độ.

Nào ngờ nhìn mãi vẫn không thấy bạo quân đâu mà chỉ thấy một mỹ nhân.

Đối phương mặc một chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt, trên cổ quẩn một chiếc khăn len màu nhạt. Khăn quàng cổ quấn mấy vòng che đi hơn nửa khuôn mặt nhỏ nhắn. Khuôn mặt của cô gái rất xinh đẹp, mũi cao mắt to, môi đỏ căng mọng, đôi mắt cười long lanh thiện cảm, cả người vô cùng nổi bật dưới nền tuyết trắng.

Người đó chừng ba mươi tuổi, bớt đi phần ngây ngô non nớt của thiếu nữ, thêm vào sự nữ tính trưởng thành, quyến rũ phong tình, trang phục tôn lên vẻ kiều diễm, khí chất giỏi giang, mang đến cảm giác muốn nhìn mãi không thôi.

Hàn Cẩm Thư lặng im mấy giây nhìn cô gái đứng ngoài cửa, cảm thấy cô gái trông rất quen nhưng không nhớ đã từng gặp ở đâu.

Lúc này, qua kính cửa sổ, Hàn Cẩm Thư thấy mỹ nhân giơ tay ấn chuông cửa.

Ding dang, ding dang!

Chuông cửa gọi thần trí Hàn Cẩm Thư trở lại, cô nhét cả miếng bánh mì vào miệng, phồng má đi mở cửa.

Mỹ nhân ngoài cửa ngước mắt nhìn, thấy người mở cửa cho mình là một cô gái xinh đẹp, không biết cô đang ăn gì mà hai má phồng lên rất giống một con sóc, vẻ mặt cũng vô cùng sửng sốt.

Hai người mở to mắt nhìn nhau gần năm giây.

Giây tiếp theo, Hàn Cẩm Thư cố gắng nuốt bánh mì, mở miệng hỏi: “Xin chào, xin hỏi cô là…”.

Người đối diện đáp bằng giọng trầm ấm dễ nghe: “Bác sĩ Bạch”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Cô chợt nghĩ… chả trách cô thấy người này quen như vậy, thì ra trước đây cô đã từng nhìn thấy của cô ấy trên trang web của KC.

Đây là bác sĩ tâm lý của Ngôn Độ, Phó viện trưởng Trung tâm trị liệu tâm lý KC, bác sĩ Bạch San San.

“Chào Ngôn tiên sinh”. Bạch San San ngước mắt, tầm mắt lướt qua sóc nhỏ trước mắt đến người đàn ông cao lớn phía sau. Cô ấy khẽ cong môi cười hiền hòa, chào hỏi Ngôn Độ xong lại quay sang nhìn sóc con ngây ngốc bên cạnh.

Bạch San San tươi cười, dịu dàng nói: “Vị này chính là cô Hàn Cẩm Thư đúng không, ngưỡng mộ đã lâu”.

“Chào bác sĩ Bạch”. Hàn Cẩm Thư cười ngượng ngùng với Bạch San San, đứng lách sang một bên, nói: “Mời vào”.

Ngôn Độ vuốt nhẹ khuôn mặt Hàn Cẩm Thư, dịu dàng nói: “Thời gian khám khoảng một tiếng, khoảng thời gian này anh không ở bên em được, nếu em chán thì có thể lấy máy tính của anh chơi. Ngoan, đừng đi đâu nhé”.

Nghe vậy, hai mắt Hàn Cẩm Thư sáng rực lên, hưng phấn nói: “Em có thể dùng tài khoản của anh chơi không?”.

Ngôn Độ nói: “Có thể”.

Hàn Cẩm Thư chưa kịp nhảy nhót vui mừng thì lại nghe anh bổ sung một câu: “Nhưng anh kiến nghị em không dùng tài khoản của anh”.

Hàn Cẩm Thư: “Hả? Vì sao?”.

Ngôn Độ xoa chóp mũi cô, giọng điệu bình thản, khách quan: “Nếu em thua thảm sẽ buồn cả ngày đấy”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư ủ rũ, hậm hức đáp: “Thôi vậy, không chơi thì không chơi”.

Cảnh tượng hai người thân mật bên nhau không lọt khỏi tầm quan sát của Bạch San San. Cô ấy cong môi cười, nói: “Thứ lỗi cho tôi chen ngang, Ngôn tiên sinh, sắp tới 9 giờ, chúng ta chuẩn bị bắt đầu thôi”.

Ngôn Độ gật đầu.

Hai người họ đi đến phòng khách.

Hàn Cẩm Thư nhàm chán về phòng ngủ một mình, ôm laptop của Ngôn Độ chơi trò chơi.

Khoảng một tiếng sau, tiếng gõ cửa phòng ngủ vang lên hai tiếng.

Hàn Cẩm Thư ngẩng đầu lên, chớp mắt bất ngờ: “Oa, nhanh thế à? Em mới chơi được ba ván”.

“Ừ” Ngôn Độ đi tới, cúi đầu hôn lên chóp mũi cô, “Đi nào, bác sĩ Bạch đang đợi em”.

Hàn Cẩm Thư vươn hai tay ôm cổ Ngôn Độ, chưa nguôi lo lắng: “Bệnh án là thông tin cá nhân của anh, bác sĩ Bạch có chịu nói cho em không?”.

“Anh đã cho phép, cô ấy sẽ nói cho em”.

Ngôn Độ nhẹ nhàng cắn môi cô vợ nghịch ngợm, thấp giọng nói: “Anh vốn thuộc quyền sở hữu của em, em có quyền biết tất cả về anh”.

Sau đó, Hàn Cẩm Thư đến phòng khách biệt thự nói chuyện với Bạch San San gần nửa tiếng.

Kết thúc cuộc nói chuyện, Hàn Cẩm Thư tiễn Bạch San San ra cửa, tâm trạng dường như đang suy tư điều gì.

“Tôi đã nói rõ với cô tình hình của Ngôn tổng rồi”. Bạch San San khẽ thở dài, an ủi, “Trước mắt tình trạng của anh ấy khá ổn định. Lần này tái khám, tôi cảm nhận được tâm lý chán ghét cuộc sống của anh ấy giảm đi rất nhiều. Tôi nghĩ đây hoàn toàn là công lao của cô”.

Tâm trạng của Hàn Cẩm Thư rất phức tạp, nghe Bạch San San nói chỉ cười trừ, đáp: “Cảm ơn cô, bác sĩ Bạch. Mấy năm nay may có cô giúp Ngôn Độ”.

“Tôi làm việc trong ngành này đã gặp rất nhiều bệnh trạng tâm lý, bệnh của chồng cô có thể xem là ca nghiêm trọng nhất”. Bạch San San cười lắc đầu, “Nói thật, nếu không có cô, tôi thật sự không dám chắc có thể kéo Ngôn Độ khỏi vực sâu”.

Hai cô gái vừa đi vừa tâm sự.

Một lúc sau, Hàn Cẩm Thư nhìn giờ, nhận ra đã gần đến giờ cơm trưa liền nói: “Bác sĩ Bạch, gần trưa rồi, hay là cô ở lại ăn cơm nhé?”.

“Không được không được”. Bạch San San vội xua tay, “Chồng tôi đang chờ tôi bên kia, anh ấy đã chờ rất lâu rồi”.

Hàn Cẩm Thư nhìn theo phía Bạch San San chỉ.

Quả nhiên, một chiếc Bentley màu đen đang đồ trên mảnh đất trống ở khu đỗ xe.

Hản Cẩm Thư nói: “Hay là mời chồng cô cùng ăn?”.

“Cảm ơn ý tốt của cô”. Nói đến đây, Bạch San San tỏ vẻ xấu hổ, giọng nói thấp xuống vài phần: “Không giấu gì cô, tính cách của chồng tôi cũng rất… cực đoan. Anh ấy không thích tôi ở riêng với người khác giới. Mỗi lần tôi khám bệnh cho Ngôn tổng, anh ấy đều vô cùng khó chịu”.

Hàn Cẩm Thư hết hồn: “Khó chịu? Vì sao?”.

“Không biết”. Bạch San San nhún vai, “Có lẽ là anh ấy cảm thấy Ngôn Độ quá đẹp trai”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư toát mồ hôi lạnh, tiễn Bạch San San đến trước chiếc xe Bentley màu đen.

“Được rồi Cẩm Thư, cô mau quay về đi”. Bạch San San quay đầu vẫy tay với Hàn Cẩm Thư, tiện tay kéo cửa sau xe.

Cửa xe mở ra, cô thấy một người mặc bộ đồ đen tuyền ngồi ghế sau.

Khí chất cao quý bức người, bộ âu phục màu đen hoàn mỹ tôn dáng. Hàn Cẩm Thư chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của người đàn ông nhưng có thể nhận ra nét mặt người đó rất cao ngạo, lạnh lùng.

Bạch San San lên xe, vẫy tay lần nữa với Hàn Cẩm Thư: “Tạm biệt Cẩm Thư, điều tôi nói với cô… nếu cô không thực sự bài xích thì có thể thử một chút. Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, chắc là nó sẽ có ích với Ngôn tiên sinh”.

“Ừm, tôi sẽ cân nhắc kỹ. Bác sĩ Bạch đi thong thả”. Hàn Cẩm Thư cũng cười vẫy tay tạm biệt với cô ấy.

“Sao em đi lâu thế”.

“Tâm sự với Ngôn phu nhân mấy câu… nên muộn. Em đã nói nhiều lần rồi, em tô son, không được hôn. Anh không hiểu tiếng người à!”.

Cửa xe đóng sập lại, cắt đứt âm thanh của cuộc nói chuyện bên trong với bên ngoài. Chiếc Bentley màu đen đi trong gió tuyết. Hàn Cẩm Thư quấn khăn nhìn chiếc xe đi xa, đột nhiên rơi vào trầm tư.

Cô trầm ngâm suốt một buổi chiều, sau đó đỏ mặt giậm chân, nắm chặt tay trịnh trọng ra một quyết định…

Đến đêm, Ngôn Độ vắt chéo chân ngồi trong thư phòng dự họp với lãnh đạo cao cấp của Ngôn thị. Cuộc họp kéo dài đến gần 10 giờ tối mới kết thúc.

Anh tắt máy tính, nhìn máy tính lâu, đôi mắt có chút không thoải mái.

Ngôn Độ nhắm mắt day giữa mày.

Bỗng nhiên, di động bên cạnh vang lên, báo hiệu có tin nhắn chưa đọc.

Ngôn Độ cầm điện thoại.

Người gửi tin nhắn: Tiểu thư tình của anh.

Tiểu thư tình của anh: Chồng ơi chồng ơi, mấy giờ anh mới xong việc??

Ánh mắt lạnh băng của Ngôn Độ thoáng chốc dịu lại, gõ chữ trả lời: Đã xong việc, em chờ sốt ruột lắm à?

Tiểu thư tình của anh: …

Tiểu thư tình của anh: Cũng… hơi hơi?

Tiểu thư tình của anh: … Chúng ta sắp 2 tiếng không gặp nhau rồi. Ở nơi hoang sơ hẻo lánh này chỉ có hai chúng ta, em sợ.

Tiểu thư tình của anh: Hình như cuộc họp của anh hơi lâu đó.

Tiểu thư tình của anh: Ngày thường anh đều không thích nói chuyện mà, chắc chắn không phải anh nói nhiều, là Franc đúng không? Anh ta nhiều lời nhất nên chắc chắn là anh ta khiến cuộc họp kéo dài!

Tiểu thư tình của anh: … Thôi vậy.

Tiểu thư tình của anh: Em chỉ nhớ anh thôi mà.

Tách.

Ngôn Độ tắt di động, khóe miệng khẽ cong lên, không nhịn được bật cười. Vài giây sau, anh đứng dậy rời khỏi thư phòng, đi về phòng ngủ trên tầng.

Anh mở cửa phòng, phát hiện bên trong không bật đèn, cả căn phòng tối đen như mực.

Không cho Ngôn Độ quen với bóng tối trong phòng, bỗng một tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng quen thuộc vang lên, đi gần về phía anh.

Bước chân dường như mang theo sự lúng túng và do dự.

Ngôn Độ bình tĩnh, tầm mắt tìm đến bóng dáng mảnh mai dường như vừa hạ quyết tâm lao về phía anh.

Ngôn Độ giang hai tay ôm lấy cô theo bản năng.

Trong chớp mắt, cô gái của anh đã nhảy lên người anh, vùi mình trong lòng anh như con gấu koala.

Ngôn Độ cúi đầu, thuần thục tìm đến đôi môi thơm ngọt mềm mại.

Anh xoay người đè cô lên cửa, cúi đầu hôn sâu.

Đầu ngón tay đột nhiên chạm đến thứ gì đó kỳ lạ. Ngôn Độ hơi sững lại nghi hoặc nhíu mày, ngón tay vuốt ve cảm nhận.

Sờ đến váy của cô, chất vải dường như không giống thường ngày, có vẻ là chất ren rất mỏng, tiếp đó là thứ đeo trên cổ tay, vòng cổ, găng tay…

Ngôn Độ im lặng vài giây, chuẩn bị bật đèn.

Nhưng ngay khi ngón tay anh vừa chạm đến công tắc thì Hàn Cẩm Thư đã kịp thời ngăn lại. Bàn tay mềm mại giữ lấy bàn tay anh.

Theo sau là giọng nói run rẩy, căng thẳng, mềm mại quyến rũ: “Đừng… bật đèn”.

Trong bóng đêm, Ngôn Độ ôm Hàn Cẩm Thư, xoa gương mặt cô, đồng thời cũng cảm nhận được chất vải ren trên mặt cô.

Ngôn Độ mở miệng, giọng nói nghe có vẻ rất bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi cô: “Thư tình, em định làm gì?”.

Toàn thân Hàn Cẩm Thư như muốn bốc cháy.

[Trước mắt, tình trạng của Ngôn tiên sinh khá ổn định, điều duy nhất khiến tôi đau đầu là anh ấy có ham mê đặc thù với phương diện kia.]

[Nó giống như một quả bom hẹn giờ, mặc dù anh ấy rất cố gắng khống chế, nhưng mà vật cực tất phản, đè nén lâu sớm muộn sẽ có vấn đề. Điều này có hại với bệnh tình của anh ấy.]

Bên tai vang lên giọng nói của bác sĩ Bạch hôm nay, Hàn Cẩm Thư run rẩy, mặt đỏ như máu, không dám ngẩng đầu lên nhìn Ngôn Độ. Cô vùi mặt vào hõm cổ anh, rất lâu sau mới lí nhí lên tiếng, trả lời anh: “… Bác sĩ Bạch nói anh phải đè nén thời gian dài. Nếu làm anh thỏa mãn… ở chuyện đó sẽ… có lợi… với bệnh của anh”.

Căn phòng rơi vào lặng thinh.

Hàn Cẩm Thư cúi đầu, hô hấp dồn dập, mười ngón tay mảnh mai nắm chặt cổ áo sơ mi của Ngôn Độ khiến nó chẳng mấy chốc đã nhăn nhúm không còn dáng vẻ ban đầu.

Một giây, hai giây trôi qua…

Không biết qua bao lâu, cảm nhận được mình bị nhấc bổng lên, cô bị anh vác trên vai.

Đến khi tỉnh táo lại thì Hàn Cẩm Thư nhận ra mình đã bị ôm đến trước cửa sổ toàn cảnh.

Bên ngoài cửa sổ, đồi núi trập trùng, tuyết trắng phủ kín, mảnh trăng khuyết treo trên cao hòa cùng với nền tuyết soi ra ánh trăng mơ hồ nhàn nhạt.

Ngôn Độ rủ mặt chăm chú nhìn cô gái trong lòng mình.

Thân hình trắng nõn nép mình trong bộ váy ren mỏng manh, cổ tay và cổ đều đeo vòng ren đen tinh tế.

Một mảnh vải ren trong che mắt cô, quấn ra sau đầu, thoạt nhìn giống một món quà chuẩn bị tỉ mỉ dành riêng cho anh, đợi anh đến bóc.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, ánh mắt sâu thẳm tối tăm của Ngôn Độ lóe lên sắc đỏ dã thú, dường như có một con thú nấp trong cơ thể anh, rục rịch muốn bẻ gãy xiềng xích.

“Em…”. Cô ngập ngừng, khuôn mặt đỏ bừng, tim đập nhanh như trống, chân tay luống cuống không biết đặt vào đâu. “Em không biết phải làm thế nào. Nếu em hiểu lầm lời bác sĩ Bạch nói thì coi như tối nay… anh chưa từng thấy gì hết, em cũng không làm gì, không xảy ra chuyện gì”.

Ngôn Độ nâng cằm cô.

Thân thể Hàn Cẩm Thư nóng lên, nín thở chờ đợi, cảm thấy tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Giây tiếp theo, Ngôn Độ dịu dàng hôn lên môi cô.

Giọng anh trầm khàn, nỉ non bên tai cô: “Cảm ơn em”.

Hàn Cẩm Thư lấy hết can đảm, ngửa cổ ra sau, hỏi anh: “Em thế này… anh cảm thấy sao?”.

Ánh mắt Ngôn Độ lóe lên ánh sáng kỳ dị. Đầu ngón tay anh mơn trớn gò má nóng rực của cô: “Ngoan ngoãn, xinh đẹp, đáng yêu, mềm mại động lòng”.

Hàn Cẩm Thư chớp mắt, niềm vui sướng xen lẫn xấu hổ dâng lên trong lòng: “Anh thích thì tốt”.

Ngôn Độ cúi đầu ngửi mùi hương trên tóc cô, giọng nói truyền đến vô cùng gợi cảm: “Thích muốn chết”.

“Em… yêu anh”.

Hàn Cẩm Thư ôm cổ anh, hai má nóng như lửa đốt, vụng về hôn môi anh, “Mấy năm nay anh vì em mà làm nhiều việc như vậy, em cũng muốn làm chút việc vì anh”.

Ngôn Độ cong môi, nhẹ giọng dụ dỗ: “Đừng căng thẳng, bảo bối của anh, để anh yêu em”.

Chương kế tiếp