Cọ Xát

Chương 73: Thử thai

Đêm nay ở Vân Trung Tuyết Hải, Hàn Cẩm Thư mơ màng thiếp đi trong vòng tay của Ngôn Độ.

Trong mơ, Hàn Cẩm Thư ở trong một khu vườn nhỏ, khắp nơi là hoa thơm cỏ lạ, chim hót véo von, cây cối xanh tốt. Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng nước róc rách phía trước, đi đến thì thấy là một khoảng ao trong vắt, dưới ao có rất nhiều cá đang quẫy đuôi thích thú, thỉnh thoảng sẽ con nhảy lên khỏi mặt nước tạo ra vô số bọt nước mát lạnh.

Hàn Cẩm Thư vui vẻ ngồi bên bờ, cảm thấy những con cá đó thật vui vẻ. Cô đột nhiên nổi ý muốn cởi giày, chân trần lội xuống, muốn chơi đùa cùng đàn cá.

Đang lúc vui vẻ, bỗng nhiên cô nghe thấy có tiếng thú dữ gào lên: “Miao…”.

Hàn Cẩm Thư bị tiếng gào của con thú kia dọa sợ, tay chân run rẩy, đàn cá sặc sỡ dưới ao cũng sợ hãi, quẫy đuôi chuồn lẹ.

Cô vừa xoay người lại, ngẩng đầu nhìn lên, phía trước bất chợt xuất hiện một con mèo đen to cực kỳ to xác.

Điều quỷ dị là con mèo đen đó lại có khuôn mặt giống Ngôn Độ.

Mèo đen Ngôn Độ nhìn chằm chằm Hàn Cẩm Thư, vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếm tay, giọng điệu âm trầm đáng sợ: “Ngươi dọa đám cá lót dạ của ta chạy mất rồi, bây giờ ta muốn ăn ngươi bù vào”.

Hàn Cẩm Thư hoảng sợ nhảy vọt khỏi ao chạy mất, nhưng bỗng nhiên lại trượt chân rơi vào một hang động tối om…

Bịch!

Mông và sàn nhà bất ngờ tiếp xúc với nhau, Hàn Cẩm Thư rơi bịch xuống đất trong mơ, đau đến nỗi kêu thành tiếng, chậm rãi mở mắt xoa đầu nhìn xung quanh.

Giường lớn, đèn tường, kệ tủ, còn cả chiếc váy ren đen bị xé rách nằm rải rác trên mặt đất… A, đây là biệt thự nghỉ dưỡng mà.

Hàn Cẩm Thư bừng tỉnh, lúc này mới nhận ra mình vừa gặp ác mộng. Cô ngáp một cái, chuẩn bị lồm cồm bò dạy thì cửa phòng ngủ bật mở.

Ngôn Độ thong thả ung dung bước vào, rủ mắt liền thấy cô vợ đáng yêu nhà mình đang quấn chăn ngồi trên mặt đất, thoạt nhìn giống một con tằm quấn tơ.

“Trời lạnh thế này lại ở trên núi…”, anh nhíu mày, tiến lên khom lưng ôm cô lên, “Em ngồi dưới đất không lạnh sao”.

Hàn Cẩm Thư quấn chặt chăn, chỉ để lộ mái tóc bông xù, ngước mắt nhìn anh, đáy mắt lập lòe sự tủi thân, bất mãn nói: “Ai rảnh mà sáng sớm tinh mơ ngồi dưới đất làm gì, em gặp ác mộng nên chạy trốn, sau đó mới ngã xuống đất đấy chứ”.

Ngôn Độ liếc cô, bình tĩnh hỏi: “Em mơ thấy gì mà dọa em thành thế này”.

Hàn Cẩm Thư nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là mơ thấy anh”.

Ngôn Độ: “…”.

Hàn Cẩm Thư vẫn còn sợ hãi khi nhớ lại, vỗ ngực kể lại cho Ngôn Độ: “Hơn nữa, trong mơ anh còn là con mèo đen rất to, muốn ăn thịt em”.

Ngôn Độ lâu dần cũng quen cô vợ tiểu tổ tông nhà mình có nhiều suy nghĩ lạ lẫm trong đầu. Sắc mặt anh vẫn bình thản, không có quá nhiều biểu cảm, anh ôm cô đặt lên giường, tiếp đó lấy quần áo mặc ở nhà trong tủ giúp cô.

Hàn Cẩm Thư ngẩng cổ nhìn anh, đôi mắt sáng người. Cô chớp mắt hỏi: “Chồng à, anh không tò mò cụ thể em mơ thấy gì à?”.

Ngôn Độ cầm một nội y màu đen còn không to bằng tay anh, rủ mắt nhìn đôi chân dài thon thả của cô, đang muốn mặc cho cô lại bị bàn tay nhỏ nhắn ngăn lại.

Ngôn Độ nghi hoặc nhíu mày, nhướng mí mắt nhìn Hàn Cẩm Thư.

Khuôn mặt cô đỏ bừng, xấu hổ lấy chăn che đầu, âm thanh rầu rĩ vang lên: “Hôm nay chụp ảnh, phải mặc loại mỏng không viền màu trắng. Anh… lấy cái khác cho em”.

Ngôn Độ: “…”.

Ánh mắt Ngôn Độ ánh lên vẻ bất lực lẫn cưng chiều. Anh nhanh chóng lấy một chiếc kiểu không viền màu sáng cho cô, nắm cổ chân cô kéo lên trên.

Tiếp đó là áo khoác và chiếc quần dài màu đen.

Nằm không tiện kéo quần nên Hàn Cẩm Thư đứng dậy cạnh mép giường, lắc lư liêu xiêu ôm cổ Ngôn Độ.

Ngôn Độ mặc quần cho cô, hai tay đặt trên vòng eo nhỏ nhắn của cô, tự nhiên cúi đầu đặt lên má cô một nụ hôn.

Ngôn Độ nhẹ giọng nói: “Tối hôm qua mệt mỏi mà hôm nay phải dậy sớm, vất vả cho bảo bối”.

Hàn Cẩm Thư càng đỏ mặt, ép bản thân không nhớ lại những chi tiết đêm qua, thẹn thùng nói: “… Như nhau, anh còn mệt hơn em”.

Ngôn Độ thản nhiên đáp: “Anh không vất vả, dư sức hầu hạ em”.

Hàn Cẩm Thư: “?”.

Hàn Cẩm Thư nhìn ảnh, đáp lại bằng ngữ khí tương tự: “Có lúc em phục anh thật đó. Sao khuôn mặt đẹp thế này mà có thể nói lời lưu manh thản nhiên đến thế?”.

Ngôn Độ ngẫm nửa giây, trả lời: “Có lẽ là do anh mặt dày, thần kinh thép”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

“Ngoan, mau đi rửa mặt rồi xuống ăn sáng”.

Ngôn Độ khẽ cong môi, nói nhỏ: “Đội chụp ảnh sắp đến rồi”.

Hàn Cẩm Thư lúc này mới nhớ ra mình phải chụp ảnh cưới, vội vàng hỏi: “Hẹn họ 9 giờ, bây giờ là mấy giờ rồi?”.

Ngôn Độ trả lời: “8 giờ 37 phút”.

“Hả!”. Hàn Cẩm Thư cuống cuồng nhảy khỏi lòng anh, chạy vụt vào nhà vệ sinh, “Em phải nhanh mới được”.

Tiếng lách cách trong nhà vệ sinh vang lên, người bên trong chắc chắn đang luống cuống tay chân.

Ngôn Độ đi tới, nghiêng người dựa vào khung cửa, bình tình ngắm nhìn Hàn Cẩm Thư đang bận rộn bên trong: “Vợ à, có cần anh làm gì không?”.

“Ó”. Hàn Cẩm Thư phun một miệng đầy nước, lấy khăn lau khéo miệng, quay sang Ngôn Độ nói: “Nhẫn cưới trong ngăn giữa của vali, nhẫn chúng ta đặt cùng trong hộp trang sức màu xám bạc, anh lấy ra nhé”.

Ngôn Độ gật đầu: “Ừ”.

Hàn Cẩm Thư tiếp tục nói: “Ngoài ra, phiền anh lấy giúp em túi trang điểm, cảm ơn”.

“Ừm, được”. Ngôn Độ ghi nhớ hai việc vợ dặn dò, ngừng một lúc lại hỏi tiếp: “Công chúa điện hạ còn dặn dò gì nữa không?”.

Hàn Cẩm Thư đang bôi mát xa mắt, cầm một cây mát xa lăn qua lăn lại. Cô ngẫm nghĩ hai giây, nói: “Chồng à, em cứ cảm thấy giấc mơ tối qua kỳ quái. Anh giúp em lên mạng tra xem giấc mơ đó có ý nghĩa gì không?”.

Ngôn Độ không hiểu, hỏi lại: “Ý nghĩa đặc biệt?”.

“Ôi cha, chỉ là duy tâm thôi mà”. Hàn Cẩm Thư trừng mắt lườm anh: “Ngôn tổng, anh làm ăn lớn chắc không quan tâm, em làm ăn nhỏ nên cầu thần Tài kiếm miếng cơm ăn, không tin không được”.

Ngôn Độ lấy di động ra, hỏi cô: “Tra ở đâu?”.

“Website giải mộng Chu Công”. Hàn Cẩm Thư trầm ngâm nói: “Anh xem thử… “con gái nằm mơ thấy nhiều cá có ý nghĩa gì?”.

Sau đó, Hàn Cẩm Thư thấy Ngôn Độ rủ mi, đầu ngón tay lướt qua lướt lại trên màn hình di động.

Vài giây sau, cô chớp mắt tò mò hỏi: “Sao rồi, tra ra chưa?”.

Tách,

Ngôn Độ tắt di động, nhìn thẳng vào cô, ung dung nói: “Tra thì tra ra rồi, nhưng không biết có chuẩn không”.

Hàn Cẩm Thư thấy anh úp úp mở mở càng thêm sốt ruột, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc có ý nghĩa gì thế?”.

Cô vừa dứt lời, đôi mắt ngày thường vẫn lạnh lùng trầm tĩnh của Ngôn Độ chợt ánh lên tia hứng thú. Anh cười như không cười, nói: “Con gái mơ thấy nhiều cá thường là mang thai”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư: “……”.

Vài giây ngắn ngủi, mặt, vành tai, cổ của Hàn Cẩm Thư đều đỏ như cà chua chín. Cô ngây người, một lúc sau mới lắp bắp nói: “… Mấy câu giải mộng này sẽ không chuẩn đâu nhỉ…?”.

Tâm trạng của Ngôn Độ rất tốt, anh cười khẽ thành tiếng, chầm chậm đi tới kéo cô ôm vào lòng, cúi người cắn môi cô, “Anh cảm thấy tương đối chuẩn”.

Ngay đến ngón tay của Hàn Cẩm Thư cũng bắt đầu nóng lên, đột nhiên cảm thấy câu trả lời của anh hơi khó hiểu: “Ngày thường anh đều không tin mấy chuyện này, làm sao đột nhiên lại nói vậy?”.

“Bé ngốc của anh”. Ngôn Độ cong môi, ghé sát lại lỗ tai đang ửng hồng của cô nói nhỏ: “Anh nhớ rõ mấy hôm nay là kỳ rụng trứng của em”.

Hàn Cẩm Thư: “…?!!”.

Đúng 9 giờ, đội chụp ảnh của studio JinooC đã đến cổng biệt thự.

Hàn Cẩm Thư mở cửa nhìn ra ngoài thấy đội chụp ảnh này khoảng mười mấy người, ngoài nhiếp ảnh gia còn có trợ lý, hai chuyên viên trang điểm, trợ lý trang điểm và chuyên viên phụ trang, ngoài ra còn có nhân viên phụ trách ánh sáng, quả thật vô cùng chuyên nghiệp.

Nhiếp ảnh gia là nhân vật quan trọng nhất của studio, người đó nở nụ cười ôn hòa khiêm tốn, đến trước đôi vợ chồng, tự giới thiệu: “Ngôn tiên sinh, Ngôn phu nhân, tôi họ Triệu, hai vị có thể gọi tôi là tiểu Triệu hoặc Joe. Rất vinh hạnh được chụp ảnh cưới cho hai vị hôm nay”.

“Chào thầy Joe”. Hàn Cẩm Thư cười hì hì, “Thầy tiểu Từ đã đề cử anh, nói kỹ thuật của anh đứng đầu cả nước, có thể mời được anh là may mắn của vợ chồng tôi”.

Thầy Joe ngượng ngùng vì được khen, nói: “Tôi và thầy Từ Mạc Hành là bạn bè lâu năm, hai vị lại là bạn của anh ấy nên cũng là bạn của tôi. Mọi người đều là người quen với nhau, không cần khách sáo”.

Nói chuyện xong với thầy Joe, Hàn Cẩm Thư theo chuyên viên phục trang đi thay váy cưới.

Lễ phục mà Hàn Cẩm Thư mặc để chụp ảnh cưới đều do Ngôn Độ mời nhà thiết kế nổi tiếng may riêng cho cô, cả thế giới không có chiếc thứ hai.

Hai chuyên viên phục trang cẩn thận giúp Hàn Cẩm Thư thay váy, tất cả đều kinh diễm trước cảnh tượng trước mắt.

Chuyên viên phục trang không nhịn được khen ngợi: “Ngôn phu nhân, cô thật đẹp, mặc bộ váy cưới này vào giống hệt công chúa trong truyện cổ tích”.

“Ngôn tiên sinh cũng rất đẹp trai”. Trợ lý trẻ bên cạnh cũng cười thẹn thùng, vừa giúp Hàn Cẩm Thư chỉnh lại váy vừa nói, “Hai người chụp ảnh cưới chắc chắn còn đẹp hơn người mẫu trên tạp chí nữa!”.

Nhóm chuyên viên phụ trách trang phục nói đều là lời hay ý đẹp, Hàn Cẩm Thư cũng hào phóng cảm ơn lời khen ngợi của họ, sau đó nói: “Tiếp theo là trang điểm đúng không?”.

“Đúng vậy”.

Hai chuyên viên vén làn váy cho cô, nhẹ giọng nói: “Chuyên viên trang điểm chắc cũng sẵn sàng rồi, chúng ta qua bên đó thôi”.

Để thuận tiện xuất phát nên phòng trang điểm được bố trí ở phòng ngủ chính tầng một.

Khi Hàn Cẩm Thư đẩy cửa bước vào, chuyên viên trang điểm và trợ lý đang thảo luận phong cách trang điểm phù hợp với Hàn Cẩm Thư. Cô đứng trước gương trang điểm đợi một lát, sau đó nghe chuyên viên trang điểm cười nói: “Ngôn phu nhân, ngũ quan của cô nổi bật, chúng tôi cảm thấy cô rất phù hợp với cách trang điểm kiểu Thái, cô có yêu cầu hoặc sở thích đặc biệt gì khi trang điểm không ạ?”.

Hàn Cẩm Thư trả lời: “Tôi không có ý kiến gì, mọi người thoải mái phát huy”.

Sau khi quyết định phong cách trang điểm, hai người họ liền vây quanh Hàn Cẩm Thư bắt đầu làm việc của mình. Đúng lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, Hàn Cẩm Thư đưa mắt nhìn gương, là Ngôn Độ.

Anh đã thay một bộ âu phục màu nâu đậm, khuôn mặt tuấn tú, khí chất độc nhất vô nhị.

Ngôn Độ đi vào nhưng không làm phiền đến chuyên viên trang điểm. Anh chỉ im lặng ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn Hàn Cẩm Thư trong gương, chăm chú nhìn không chớp mắt.

Hàn Cẩm Thư vốn không cảm thấy gì nhưng mấy phút đồng hồ trôi qua mà Ngôn Độ đang nhìn cô chăm chú khiến cô không khỏi ngượng ngùng.

Cô nhẹ giọng nói: “Trang… trang điểm và làm tóc phải mất hơn một tiếng, nếu anh thấy nhàm chán thì không cần ở đây với em đâu”.

Ngôn Độ nói: “Anh không chán”.

Hàn Cẩm Thư: … Tùy anh đi.

Anh vui là được rồi.

Hàn Cẩm Thư không còn gì để nói. Lúc này chuyên viên trang điểm đang chuẩn bị đánh mắt, cô lập tức phối hợp nhắm mắt lại.

Cọ trang điểm mềm mại quét đi quét lại trên bầu mắt khiến cô thoải mái, tự nhiên thấy buồn ngủ. Ngay khi cô bắt đầu ngủ gật thì một giọng nam trầm thấp cuốn hút bất ngờ vang lên.

Anh hỏi: “Bên ngoài trời rét, cô ấy mặc váy có bị lạnh không?”.

“Sẽ không đâu, Ngôn tiên sinh”. Chuyên viên trang điểm mỉm cười trả lời, “Chúng tôi đã chuẩn bị miếng dán nhiệt cho Ngôn phu nhân, trong khi chụp ảnh sẽ có bốn máy sưởi cùng hoạt động”.

Tiếp đó lại là giọng nói của Ngôn Độ: “Vợ tôi yếu ớt, đêm qua lại nghỉ ngơi không được tốt, mong cô chuyển lời cho nhiếp ảnh gia cố gắng chụp nhanh một chút”.

Chuyên viên trang điểm gật đầu: “Vâng, Ngôn tiên sinh”.

Hàn Cẩm Thư nhắm hai mắt, nghe ra lời nói của Ngôn Độ có thâm ý khác, hai tai lập tức đỏ thành trái gấc, xấu hổ vô cùng. Cô cân nhắc vài giây, bỗng nhiên gọi: “Chồng ơi?”.

Ngôn Độ dịu giọng trả lời cô: “Sao vậy”.

“Em đói”. Hàn Cẩm Thư mềm giọng làm nũng, “Vừa rồi em thấy tủ lạnh có trứng và mì, em nấu giúp em bát mì được không?”.

Ngôn Độ: “Được”.

Nói xong, Ngôn Độ liền đứng dậy đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng bước chân dần đi xa, Hàn Cẩm Thư cuối cùng cũng thở phào, lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng đi rồi, cứ ở đây nhìn chằm chằm em trang điểm, ngượng chết đi được”.

Chuyên viên trang điểm và trợ lý nghe thấy cô nói liền bật cười thành tiếng.

Chuyên viên trang điểm nói: “Ngôn phu nhân, tôi làm chuyên viên trang điểm đã nhiều năm, người có thể kiên nhẫn ngồi xem vợ mình trang điểm không nhiều đâu. Có thể thấy Ngôn tiên sinh thật sự rất yêu rất yêu cô”.

Hàn Cẩm Thư đỏ mặt, khóe miệng vô thức cong lên, nhỏ giọng nói: “Điều này tôi biết, tôi cũng rất yêu rất yêu anh ấy”.

Thực tế chứng minh, thầy tiểu Từ vô cùng đáng tin cậy. Studio này không chỉ chuyên nghiệp mà phục vụ cũng vô cùng xuất sắc. Kết thúc hai ngày chụp ảnh cưới, Hàn Cẩm Thư cực kỳ hài lòng với studio JinooC. Sau khi hẹn thời gian trả ảnh, cô và Ngôn Độ cùng nhau bay về thành phố Ngân Hà.

Lúc này, chỉ còn một ngày nữa là hết năm dương lịch. Mùa này mỗi năm là khoảng thời gian ngành thẩm mỹ bận rộn nhất. Hàn Cẩm Thư là chiêu bài kiếm cơm của Thịnh Thế nên cô đặt hết tâm tư vào công việc.

Mỗi ngày khoảng hai đến ba ca phẫu thuật, bận đến nỗi chân không chạm đất.

Ngôn Độ đau lòng không thôi, lo lắng cô làm việc cường độ cao sẽ sinh bệnh nên yêu cầu cuối tuần này cô xin nghỉ hai ngày.

Hàn Cẩm Thư chính là con người cuồng công việc, mặc kệ chồng mình vừa khuyên vừa dỗ nhưng quyết không dao động.

Ngôn Độ cạn lời.

Cuối cùng, anh kéo người vào phòng ngủ dày vò một ngày một đêm, cho đến khi cô vợ nhỏ vừa khóc vừa mắng mới đổi được lời thỏa hiệp xin tha của cô.

Tối thứ 7, bác sĩ Hàn quả nhiên tuân thủ lời hứa mà ở nhà nghỉ ngơi.

Ngôn Độ làm xong bữa tối, đi vào phòng ngủ liền thấy cô gái của mình cuộn tròn trong chăn xem phim, khuôn mặt nhỏ nở nụ cười ngây ngô.

Ngôn Độ động tâm, ôm Hàn Cẩm Thư từ trong chăn, nắm cằm cô cúi đầu ngậm lấy môi cô.

Anh đè cô xuống hết gặm lại hôn một lúc lâu.

Sắc mặt cô bỗng thay đổi, đôi tay trắng nõn giơ lên chống ngực anh.

Ngôn Độ: “…”.

Ngôn Độ dừng lại, rủ mắt nhìn khuôn mặt của Hàn Cẩm Thư. Hai rặng mây hồng kéo lên gò má của cô, đáy mắt mênh mang sương mù, tay phải đè trước ngực anh, tay còn lại đưa lên che ngực, thoạt nhìn có vẻ không thoải mái.

Ngôn Độ lo lắng, hỏi cô: “Khó chịu chỗ nào sao?”.

“… Gần đây em hay cảm thấy buồn nôn”. Hàn Cẩm Thư nói thầm, bỗng nhiên cảm giác muốn nôn ập đến khiến cô đẩy Ngôn Độ, chạy vọt vào nhà vệ sinh, đến ngồi xổm trước bồn cầu.

Ngôn Độ bước vội qua đó, khom lưng khẽ vuốt lưng cô, nhíu mày như suy tư chuyện gì.

Ngôn Độ nhìn cô chằm chằm, tay đưa ra sau ấn một cái một dừng lại.

Hàn Cẩm Thư cũng nhận ra gì đó, hơi thẳng người quay đầu ra sau, trợn mắt há miệng nhìn anh. Bốn mắt nhìn nhau, im lặng mấy giây không ai lên tiếng.

Không biết qua bao lâu, Hàn Cẩm Thư mấp máy môi. Nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì Ngôn Độ đã rời mắt, duỗi tay mở ngăn kéo dưới bồn rửa mặt, lấy ra một chiếc hộp trong đó…

Que thử thai.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư: “……”.

Sắc mặt của Ngôn Đọ không có gì khác thường. Anh cầm que thử thai, lật mặt sau xem hướng dẫn sử dụng. Xem xong, anh bình tĩnh hít thở sâu, bế Hàn Cẩm Thư đặt trên bồn cầu, thong thả ngồi xuống trước mặt cô.

Anh chăm chú nhìn vào đôi mắt Hàn Cẩm Thư, dịu dàng hỏi: “Em biết dùng cái này không?”.

Hàn Cẩm Thư mù mờ chưa hiểu gì, thấy anh đưa que thử thai cho mình cũng ngây ngô nhận lấy, trả lời như người máy: “… Chắc, là, biết”.

“Được”. Ngôn Độ bình tĩnh gật đầu, nói: “Em thử đi”.

Nói xong, anh rời mắt xuống, lặng yên nhìn cô chằm chằm.

… Nhìn.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn cẩm Thư đỏ mặt tía tai, vừa thẹn vừa lúng túng, giơ tay đánh anh một cái, mắng mỏ: “Bảo em dùng que thử thai mà anh còn ở đây làm gì? Mau ra ngoài đi!”.

Ngôn Độ ngước mắt nhìn cô, nói: “Anh ở đây trông em”.

“Em không cần anh trông! Có gì mà trông!”. Hàn Cẩm Thư nóng mặt như lửa, “Thử thai cần phải dùng nước tiểu, chẳng lẽ anh muốn ở đây nhìn em đi tiểu à!”.

Ngôn Độ nhẹ giọng nói: “Anh đã nhìn nhiều lần rồi, em không cần xấu hổ”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Ngay lập tức, vô số hình ảnh 18+ hiện lên trong đầu Hàn Cẩm Thư. Cô tức giận gào lên: “Đồ lưu manh! Giống nhau chỗ nào hả! Anh ra ngoài cho em! Bây giờ! Lập tức!”.

Giây tiếp theo, cửa phòng bị đóng lại rất mạnh, Ngôn Độ bị đuổi khỏi nhà vệ sinh.

Anh đứng tại chỗ, im lặng chờ đợi.

Hai mươi chín năm qua, lần đầu anh cảm nhận được thế nào là tâm lý “thấp thỏm”. Mười ngón tay thon dài cũng vô thức nắm chặt.

Một lúc lâu sau, tiếng khóa cửa vàng lên, theo sau là tiếng mở cửa rất nhỏ.

Thần sắc Ngôn Độ khẽ thay đổi, ngước mắt nhìn cô.

Cái đầu nhỏ ló ra khỏi cửa. Cô gái cầm que thử thai trong tay, cắn môi ngập ngừng vài giây, nhỏ nhẹ nói với anh: “Chồng ơi, hai… hai vạch”.

Không gian bỗng nhiên tĩnh lặng.

Ngôn Độ nhìn Hàn cẩm Thư không rời mắt, nhất thời không có bất kỳ phản ứng nào.

Thấy vậy, Hàn Cẩm Thư chớp mắt, cho rằng mình nói quá nhỏ nên anh không nghe rõ. Cô liền cất cao giọng nói lại một lần: “Chồng à, em nói là que thử thai hiện hai vạch”.

Cô dừng lại một lúc, sợ anh không hiểu hai vạch nghĩa là gì liền ngượng ngùng bổ sung: “Hai vạch là…”.

Cô chưa kịp nói xong thì cả người đã rơi vào vòng tay ấm áp.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

“Em mang thai”.

Ngôn Độ khàn giọng nói. Anh dùng sức ôm chặt cô gái của mình, gần như muốn dung hòa cô vào máu thịt của mình. Anh vùi đầu vào hõm cổ của cô, ngửi mùi hương trên người cô, im lặng vài giây tiếp tục nói, “Em có thai”.

Mặt Hàn Cẩm Thư ngày càng đỏ, ngượng ngùng lắp bắp nói: “Thật ra… que thử thai cũng không chính xác 100%, chúng ta vẫn nên chờ ngày mai đến bệnh viện xét nghiệm mới chắc chắn được”.

Ngôn Độ dường như không nghe thấy lời cô nói.

Anh ôm cô thật chặt, dường như đang nói với cô, dường như lại đang nói với chính mình: “Thư tình của anh, em là tình yêu duy nhất, khát vọng duy nhất trong đời của anh. Em mang thai, cuối cùng cũng có cốt nhục của chúng ta rồi”.

Hàn Cẩm Thư cảm thấy hõm vai hơi ướt, đột nhiên ngẩn ngơ phát hiện điều khác thường.

Cô đưa tay ôm anh, gọi: “… Ngôn Độ?”.

“Em biết không”. Khóe mắt Ngôn Độ hơi ướt, giọng nói khàn khàn, “Bởi vì em, vì thời khắc này mà lần đầu tiên anh phát hiện thế giới đen tối này vẫn rủ lòng thương với anh”.

Nghe anh nói, Hàn Cẩm Thư cảm thấy sống mũi cay cay, đáy mắt nhòa lệ.

Ngôn Độ cúi người hôn cô thật sâu. Sau đó, trán hai người chạm vào nhau, môi kề môi, hơi thở hòa lẫn, anh cười khẽ nói: “Bảo bối, sinh mệnh của anh đã viên mãn”.

Chương kế tiếp