Cọ Xát

Chương 80: Tranh giành

Thời gian như bóng câu qua cửa, ngày tháng thoi đưa, chớp mắt đã trôi qua ba năm.

Hai bé cưng nhà họ Ngôn đã từ những đứa trẻ mới biết nói bập bẹ thành những bé con thông minh lanh lợi.

Hôm nay vừa hay là sinh nhật của Kẹo Đường và Bánh Bao.

Hơn 6 giờ, trời vẫn chưa sáng hẳn, chân trời phía đông mới chỉ ánh lên vầng dương le lói đầu ngày.

Thân hình nhỏ nhắn của Hàn Cẩm Thư nằm cuộn tròn trên giường, cô đang tranh tranh luận với Chu Công về chủ đề “rốt cuộc là Phan An hay Ngôn Ðộ đẹp trai hơn” trong giấc mơ. Ðang thảo luận đến đoạn sôi nổi nhất thì bỗng nhiên một con chó trắng có đôi mắt đen sì, to lớn mạnh mẽ lao tới khiến Hàn Cẩm Thư bổ nhào xuống đất. Sau đó, nó quẫy cái đuôi lớn nhìn cô, liếm tới liếm lui gương mặt của cô.

Trong giấc mơ, cô bị một con chó lớn đột ngột xuất hiện làm cho hoảng sợ, cả người cô cứng đờ không dám động đậy, mặc cho con chó lớn hôn và ngoạm lấy người mình…

Hàn Cẩm Thư ở trong chăn khẽ nhíu mày, trong lúc mơ màng, dường như cô thật sự cảm giác được một xúc cảm kỳ lạ.

Mềm mại, mát lạnh, nhẹ nhàng chạm vào gò má trắng như tuyết của cô.

Hàn Cẩm Thư ngẩn ngơ, cô từ từ mở mắt ra, đúng lúc đối diện với đôi mắt hoa đào sâu thẳm của Ngôn Độ.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư cố gắng khai thông đầu óc, chẳng mấy chốc đã nhận ra con chó lớn trong giấc mơ vừa rồi chính là ông chồng bạo quân của mình.

“Anh làm gì thế…”. Hàn Cẩm Thư bất mãn ngáp một cái vì bị đánh thức khỏi giấc mơ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Còn sớm mà, trời còn chưa sáng nữa”.

“Vợ à”. Thân hình cao lớn của Ngôn Độ như bức tường sắt giam cầm cô, hai tay ôm eo cô gần như muốn dán cô lên người mình, đôi môi mỏng khẽ mổ lên má cô, thanh âm lười biếng mềm mại, “Hôm nay là sinh nhật của Kẹo Đường và Bánh Bao”.

“Ừm, em biết mà”. Hàn Cẩm Thư vẫn rất buồn ngủ, cô giơ hai tay nhỏ nhắn lên dụi mắt, “Chuyện này có liên quan gì đến chuyện anh đánh thức em sớm thế này?”.

“Hôm nay chúng ta phải đưa con đi công viên”, Ngôn Độ nói.

“Đúng vậy”. Hàn Cẩm Thu trở mình trong lòng Ngôn Độ, theo thói quen vùi má vào hõm cổ của anh dụi nhẹ như một con mèo tìm tư thế thoải mái, thản nhiên nói: “Hai đứa nhóc đã nháo nhào đòi đi công viên từ hai tháng trước rồi, nhưng tiếc là gần đây chúng ta quá bận rộn mà con lại không muốn đi với ông bà ngoại. Hôm nay là sinh nhật của chúng nên không thể để hai đứa leo cây lần nữa được”.

Bờ môi mỏng của Ngôn Độ hơi hé mở, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai trắng nõn của cô, thấp giọng nói: “9 giờ là bắt đầu đi công viên rồi, chúng ta không còn nhiều thời gian nên phải nhanh lên”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư nghe được sự đen tối trong lời nói của anh chợt ngây người một chút, hai giây sau thì toàn bộ khuôn mặt, tai, cổ đều bắt đầu chuyển đỏ.

Hàn Cẩm Thư vừa xấu hổ vừa tức giận, mở to hai mắt đồng thời hạ thấp giọng nói: “Không muốn, tối qua đã làm cái đó rồi mà, mới qua vài tiếng sao anh đã…”.

Cô đang định tiếp tục phản kháng thì môi người đàn ông đã không tự chủ được mà áp xuống hôn cô.

Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, kỹ thuật hôn của Ngôn Độ ngày càng tốt, dễ dàng khiến Hàn Cẩm Thư mơ màng choáng váng, hoàn toàn chìm đắm trong nó.

Anh cực kỳ kiên nhẫn, vừa nhẹ nhàng hôn vừa thấp giọng dỗ dành, nhìn cô nhóc rầm rì bám chặt lấy anh đang muốn tiến vào miệng hổ. Bỗng nhiên có một loạt tiếng gõ cửa đến không đúng lúc vang lên.

Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm!

Tiếp đó là một giọng nói non nớt ngọt ngào lanh lảnh hét lên: “Hu hu hu mẹ ơi! Mẹ ơi! Con muốn tìm mẹ!”.

Vừa dứt lời, người đàn ông trên giường và cô gái trong lòng anh lập tức cứng đờ.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Ngôn Độ: “…”.

Cả hai người trố mắt nhìn nhau hai giây. Vào giây thứ ba, Hàn Cẩm Thư lắc đầu khiến đại não đang mê man lập tức tỉnh táo trở lại.

“Là giọng của Kẹo Đường…”. Nghe thấy tiếng khóc của con trai, trái tim của Hàn Cẩm Thư như muốn thắt lại, cánh tay cô đẩy Ngôn Độ ra, hoảng sợ nói: “Anh đi mở cửa đi, Kẹo Đường đến tìm em rồi”.

Ngôn Độ: “…”.

Có trời mới biết, lúc này gân xanh trên mặt của Ngôn Độ đã nổi lên ba đường, tên đã trên dây rồi. Anh nhắm mắt lại, nghiêng đầu hít một hơi thật sâu rồi nặng nề thở ra, lúc này mới miễn cưỡng kiềm chế được sự kích động muốn phát điên của mình.

Cô gái trong lòng vẫn không ngừng thúc giục, lẩm bẩm nói: “Nhanh lên, anh không đi mở cửa thì để em đi, anh không nghe thấy Kẹo Đường khóc rất đáng thương à!”.

Ngôn Độ yên lặng vài giây sau đó vùi đầu vào cánh môi cô mút một cái thật mạnh, sau đó mới không miễn cưỡng xuống giường, kéo áo ngủ màu đen bên cạnh khoác lên người rồi mới đi mở cửa.

Khoảnh khắc cửa vừa mở ra, một cái bánh bao nhỏ mũm mĩm lập tức lao vào. Bé lướt qua người cha cao lớn nghiêm nghị như ngọn đồi xanh trước mặt mà lao thẳng đến chiếc giường lớn, nhào vào lòng mẹ.

“Hu hu hu, mẹ ơi…”. Kẹo Đường được thừa hưởng làn da trắng nõn lạnh lùng của bố mẹ, khuôn mặt bụ bẫm, đôi mắt to tròn lúc này đang rưng rưng khóc rất đáng thương.

Bạn nhỏ Kẹo Đường thừa hưởng hoàn hảo bộ gen cao lớn của Ngôn Độ, tuy còn nhỏ tuổi nhưng chiều cao của cậu bé rõ ràng đã vượt trội so với những đứa trẻ cùng lứa khác. Hàn Cẩm Thư lại có vóc dáng nhỏ bé, tay chân gầy gò, bây giờ cô bế con trai cũng khá tốn sức.

Dù vậy Hàn Cẩm Thư vẫn cố gắng dùng hết sức ôm Kẹo Đường, lắc lư vỗ về, dịu giọng dỗ dành: “Cục cưng đừng khóc, đừng khóc. Nào, nói cho mẹ biết ai bắt nạt Kẹo Đường thế?”.

“Hu hu hu”. Kẹo Đường nằm trong lòng mẹ, cái đầu nhỏ tròn vo của cậu bé rụt rè nhìn về phía cửa, nhỏ giọng nói: “Là bố, hu hu hu…”.

Ngôn Độ: “…”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Ngôn Độ nhắm mắt lại khẽ nhíu mày. Hai giây sau, anh lại nhướng mi đi tới bên giường, nhìn xuống nhóc con trong lòng vợ yêu từ trên cao, cố gắng để giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng và ân cần: “Bố vẫn luôn ở với mẹ từ tối qua, bố bắt nạt con khi nào hả?”.

“Đúng thế”. Hàn Cẩm Thư nhẹ nhàng nhéo gương mặt của con trai, dịu dàng nói: “Kẹo Đường, con là em bé ngoan, em bé ngoan sẽ không nói dối”.

“Là thật đấy!”. Kẹo Đường đưa bàn tay mũm mĩm lên dụi mắt, sụt sịt rất lớn tiếng tỏ vẻ cực kỳ tủi thân: “Tối hôm qua bố đã lấy hết đồ chơi, kẹo mút và bánh quy của con, bố còn hung dữ nói với con rằng bố muốn chiếm đoạt mẹ mãi mãi! Bố sẽ khiến con cả đời này không được ngủ cạnh mẹ hu hu hu. Bố quá đáng lắm, con ruột của mình mà cũng không tha!”.

Nghe vậy, Hàn Cẩm Thư nghi hoặc nhướng mày, đá mắt lườm Ngôn Độ, hạ giọng nói: “Anh thực sự đã làm những chuyện đó, nói những lời đó sao?”.

Ngôn Độ thản nhiên không đổi sắc mặt, suýt chút nữa bật cười vì tức giận: “Em cảm thấy thế nào?”.

Hàn Cẩm Thư hoang mang: “Thế vì sao Kẹo Đường lại nói anh…”.

Cô chưa kịp nói xong lại thêm một giọng non nớt từ ngoài cửa phòng truyền vào, mềm mại nói: “Mẹ ơi, hôm qua anh trai mơ thấy ác mộng, anh mơ thấy bố cướp mẹ đi, còn cướp cả đồ chơi và đồ ăn vặt, thế nên anh ấy mới nói như vậy đó ạ”.

Hàn Cẩm Thư quay đầu lại thì nhìn thấy một bé gái ôm búp bê đứng ở cửa. Cô bé mặc váy xòe công chúa màu nhạt, mái tóc được buộc kiểu công chúa, khuôn mặt trắng nõn hồng hào, đôi mắt đen láy trong veo lấp lánh. Dáng vẻ bé con xinh đẹp đáng yêu, điềm đạm nho nhã, hệt như một thiên thần nhỏ dịu dàng lạc đến thế giới này.

Hàn Cẩm Thư hỏi con trai: “Kẹo Đường, có đúng như em Bánh Bao nói không?”.

“Vâng ạ!” Kẹo Đường gật đầu thật mạnh.

Hàn Cẩm Thư đỡ trán nhìn đứa con trai đang rơi nước mắt rồi lại nhìn vẻ mặt bực dọc của chồng mình, có phần dở khóc dở cười.

Lúc này, Ngôn Độ trầm mặc hồi lâu cuối cùng cũng ngoắc tay với đứa con trai trên giường, bình tĩnh nói: “Kẹo Đường, con lại đây”.

Kẹo Đường rõ ràng hơi sợ bố, thấy thế cái đầu nhỏ của bé lắc qua lắc lại như trống, vội vàng trốn vào lòng mẹ.

Ngôn Độ: “Lại đây”.

Kẹo Đường vẫn dựa vào người mẹ.

“Lại đây”. Ngôn Độ kiên nhẫn, nhẹ giọng nói: “Con lớn như vậy rồi, bây giờ mẹ ôm con rất mệt, lại đây bố bế”.

Đôi mắt của  Kẹo Đường vẫn cảnh giác nhìn bố chằm chằm, suy nghĩ một lát vẫn không nhúc nhích, rụt rè nói: “Bố phải hứa trước sẽ không cù con! Con sợ nhất bố cù con đấy!”.

“Ừm, bố hứa”. Ngôn Độ nói xong liền khom người ngồi xổm xuống, giang rộng hai tay.

Kẹo Đường yên tâm mới nhảy tót xuống giường, lật đật chạy về phía Ngôn Độ.

Ngôn Độ bế Kẹo Đường vào lòng, thuận tay ôm cả Bánh Bao, mỗi tay bế một đứa, dễ dàng đứng dậy.

Anh nhìn Kẹo Đường, giọng nói hơi trầm xuống: “Kẹo Đường, con nói xem đây là lần thứ mấy con mơ thấy ác mộng trong tuần này rồi?”.

Cục cưng Kẹo Đường duỗi hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn, cúi đầu nghiêm túc đếm ngón tay. Bé nói: “Bố ơi, đây là lần thứ năm trong tuần”.

Ngôn Độ: “Hôm nay thứ mấy?”.

Bánh Bao bên cạnh ngoan ngoãn đáp lời: “Thứ năm ạ”.

Ngôn Độ nhướng mày, nhìn chằm chằm con trai: “Nghĩa là đêm nào con cũng mơ thấy ác mộng sao, Kẹo Đường?”.

“Đúng vậy ạ”. Bánh Bao cười nhạt, đáp lời một cách ngọt ngào: “Hơn nữa giấc mơ của anh trai đều liên quan đến bố!”.

Nghe bố và em gái nói chuyện với nhau, Kẹo Đường đột nhiên cảm thấy chột dạ, nhỏ giọng nói: “Bởi vì, nếu không ngủ ở cạnh mẹ thì Kẹo Đường sẽ mơ thấy ác mộng ạ”.

Ngôn Độ bình tĩnh nói: “Kẹo Đường, bây giờ bố có lý do hợp lý để nghi ngờ con đang cố lấy lý do thường xuyên gặp ác mộng để đạt được mục đích là “sau này nghiễm nhiên sẽ được ngủ cạnh mẹ”.

Kẹo Đường nghe xong lập tức nở nụ cười chân thành, nghiêm túc chớp mắt nhìn Ngôn Độ, nói: “Bố, bố nghĩ nhiều rồi, con mới ba tuổi sao có chỉ số thông minh cao thế được”.

“Điều này chưa chắc”.

Bánh Bao nhỏ lắc búp bê công chúa Elsa trong tay, khuôn mặt ngây thơ nhìn về phía Ngôn Độ, giọng nói ríu rít: “Bố ơi, anh thường phàn nàn bố chiếm mẹ không cho mẹ ngủ cùng chúng con, thậm chí anh còn nói với con mấy lần phải tìm cách cướp lại mẹ từ tay bố”.

Ngôn Độ khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: “Thế à”.

Kẹo Đường thấy kế hoạch của mình bị bại lộ nên không giả bộ nữa, hai bàn tay nhỏ bé chọc vào eo bố, tức giận như một ấm trà nhỏ bốc khói, giận dữ nói: “Bố, bố thật sự không thấy xấu hổ khi ép con trai ruột của mình đến nước này à! Mỗi tuần bố chỉ chia sẻ mẹ hai ngày cho bọn con cũng được mà!”.

Ngôn Độ nhìn con trai, chỉ nói bốn chữ: “Bố không xấu hổ”.

Kẹo Đường: “…”.

Ngữ khí của Ngôn Độ vẫn thản nhiên như thường: “Nội quy nhà chúng ta là gì, Bánh Bao, anh con không nhớ thì con nhắc lại cho anh nghe đi”.

Bánh Bao gật đầu, nhẹ giọng nói: “Nội quy nhà mình là “Ban ngày mẹ là của bố, con và anh trai; buổi tối là của một mình bố. Nội quy kiên cố, luật vững như núi”.

Kẹo Đường: “…”.

Vài phút sau, Ngôn Độ đưa hai đứa nhóc con cho chị Trương và chị Lưu vừa vội vàng chạy tới, dặn dò hai người dẫn hai đứa nhóc về ngủ, sau đó đóng cửa phòng ngủ chính.

Nhìn cánh cửa đóng chặt trước, Kẹo Đường mím chặt môi cực kỳ tức giận.

Bánh Bao ôm búp bê trong lòng, lắc đầu nhìn Kẹo Đường, tốt bụng nói: “Anh trai, anh không đấu lại bố được đâu”.

Kẹo Đường liếc nhìn cô em gái đáng yêu, nắm chặt bàn tay nhỏ, tỏ vẻ giận dữ: “Bánh Bao, sao em lại tăng chí khí của bố mà giảm uy phong của chúng ta thế!”.

“Anh chưa nhận ra à, bình thường bố thương yêu nuông chiều chúng ta như vậy…”. Bánh Bao nhún vai, xòe hai tay tỏ vẻ mặt bất lực, “Nhưng vì độc chiếm mẹ vào ban đêm mà bố có thể không nhận thân thích đấy”.

Kẹo Đường: “…”.

Kẹo Đường rất tức giận: “Vậy phải làm sao bây giờ! Các bạn khác ở nhà trẻ đều được ngủ với mẹ, bọn mình cũng muốn mà”.

Bánh Bao đưa bàn tay nhỏ bé lên xoa cằm, đôi mắt đen láy đảo vài vòng, một ý tưởng lóe lên trong đầu, nói: “Em lại có cách rồi”.

Kẹo Đường hứng thú hỏi: “Cách gì thế? Em có cách làm cho bố không thể độc chiếm mẹ nữa hả?”.

“Ừm”. Bánh Bao nói, “Nhưng mà phải đợi thời cơ”.

***

Câu chuyện tranh chấp buổi sáng nhanh chóng trôi qua, dưới sự bầu ban của bố Ngôn Độ và mẹ Hàn Cẩm Thư, hai nhóc tì vui vẻ đón sinh nhật lần thứ ba ở khu vui chơi.

Sau một ngày chơi đùa, Hàn Cẩm Thư đã chụp rất nhiều ảnh của hai nhóc tì và bố của chúng.

Có tấm Ngôn Độ bế hai đứa nhóc, có tấm hai đứa ôm lấy đùi của Ngôn Độ, cũng có tấm Ngôn Độ đút hai đứa nhóc ăn cơm.

Tối hôm đó, sau khi tắm xong, Hàn Cẩm Thư nằm trên giường xem thành quả trong album ảnh. Cô đăng nhập Weibo, chọn ngẫu nhiên vài bức ảnh đăng lên kèm theo dòng chữ: Ba bố con là món quà tuyệt vời nhất mà trời cao ban cho em.

Mười phút sau khi đăng Weibo, số lượt thích và bình luận đã vượt quá 10.000.

Khu bình luận.

Lầu một: !!Bơ phệch!!!

Lầu hai: Aaa người mất tích đã quay trở lại, cuối cùng Thư Thư cũng đăng Weibo rồi!

Lầu ba: Trời ơi, em bé đáng yêu như vậy thực sự tồn tại sao! Anh rể Ngôn vẫn đẹp trai như ngày nào!!!

Lầu bốn: Mỗi ngày đều hỏi Hôm nay CP của tôi đã khoe ân ái chưa? Khoe rồi, thỏa mãn rồi.

Lầu năm: Phát đường rồi phát đường rồi phát đường rồi! Còn là kẹo gấp đôi nhân! Aaaaa!.

Lầu sáu: Tôi nhớ lần trước đăng bức ảnh hai nhóc tì là năm ngoái, chớp mắt đã lớn rất nhiều rồi! Thời gian trôi qua nhanh thật! Hai đứa bé càng ngày càng đáng yêu!!!

Lầu bảy: “Thư Thư, hãy đưa Ngôn tổng nhà chị tham gia một chương trình tạp kỹ đi! 

Lầu tám: Làm ơn đấy, anh chị tham gia chương trình tạp kỹ đi! Năm đó không yêu cầu anh chị tham gia chương trình yêu đương, bây giờ có thể yêu cầu chương trình gia đình không hu hu hu.

Lầu chín: Tất cả đạo diễn sản xuất của chương trình gia đình đều qua đây nhìn cho tôi! Đây mới là ông bố thần tiên chăm con mà chúng tôi muốn xem! Vừa có ngoại hình vừa có vóc dáng còn có tình yêu đẹp như mơ nè! Từ chối những ông chú già béo ú muốn nổi tiếng!!!

Thực ra, ba năm trước, sau khi Hàn Cẩm Thư tổ chức một buổi họp báo truyền thông để làm rõ vụ bê bối, đồng thời công khai chuyện kết hôn của mình, từ đó cặp đôi hào môn Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ nhanh chóng nổi tiếng trên mạng. Không chỉ liên tiếp đứng đầu bảng giải trí trong bốn ngày mà còn thu hút hàng trăm nghìn người hâm mộ. Đêm hôm đó một số người hâm mộ cuồng CP đã tạo ra một siêu thoại CP tên là “CP Ngôn Thư”.

Nhớ năm ấy, thời điểm danh tiếng của “CP Ngôn Thư”lên cao nhất có thể áp đảo tất cả các nghệ sĩ đứng đầu làng giải trí trong nước.

Danh tính CP người thừa kế bí ẩn của hai gia đình hào môn, nhan sắc của hai người có thể debut đỉnh lưu, hơn nữa họ cũng có lưu lượng và người hâm mộ cao, sự bố trí như vậy tự nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều nhà sản xuất chương trình tạp kỹ.

Trong suốt ba năm, trợ lý Diêu Oái Oái của Hàn Cẩm Thư hầu như tháng nào cũng nhận được email từ các chương trình tạp kỹ tình yêu dành cho cặp đôi hoặc vợ chồng, họ gửi lời mời Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ tham gia ghi hình chương trình với tư cách khách mời.

Hàn Cẩm Thư bận rộn lại không thiếu tiền nên cô đương nhiên không có hứng thú tham gia các chương trình tạp kỹ. Cô đã từ chối tất cả những người tìm đến tận cửa, không có ngoại lệ.

Giờ đây, mẩu Weibo này đăng ảnh của Ngôn Độ và hai nhóc tì đã được nhiều tài khoản khác đăng lại, một lần nữa trở lại xu hướng Weibo sau ba năm.

Vào một buổi chiều của ba ngày sau, Ngôn Độ dẫn Kẹo Đường đi mua đồ chơi, Hàn Cẩm Thư thắt bím tóc cho Bánh Bao trong khu vườn của nhà cũ.

Đột nhiên, điện thoại trong túi vang lên.

Hàn Cẩm Thư không rảnh tay liền bật loa ngoài nghe máy, hóa ra là đạo diễn của một chương trình tạp kỹ gia đình gọi điện đến muốn mời Ngôn Độ và hai nhóc tì tham gia chương trình với tư cách khách mời đặc biệt trong hai tuần.

Đạo diễn cười khanh khách nói: “Cô Hàn, chương trình tạp kỹ của chúng tôi có thể rèn luyện năng lực tự chủ và thực hành của trẻ rất tốt, đồng thời cũng rất hữu ích trong việc xúc tiến tình cảm giữa cha con. Cô cân nhắc xem nhé, tôi đợi điện thoại của cô bất cứ lúc nào”.

Hàn Cẩm Thư hoàn toàn không để tâm, cúp điện thoại xong lại tiếp tục thắt bím tóc cho Bánh Bao.

Một lúc sau, Bánh Bao nhỏ đột ngột mở miệng, ngây thơ nói: “Mẹ ơi, thực ra con thấy có thể để bố dẫn anh trai tham gia chương trình đó”.

Hàn Cẩm Thư ngây người, ngạc nhiên nói: “Vì sao Bánh Bao lại nói vậy?”.

“Gần đây anh trai và bố đều cãi nhau rất nhiều về chuyện tranh giành mẹ, thậm chí đã đến mức như nước với lửa”. Bánh Bao chớp đôi mắt to tròn ngập nước, rất nghiêm túc nói: “Nếu như có thể để bố dẫn anh trai tham gia chương trình, anh trai trở nên tự lập rồi sẽ không còn quá ỷ lại vào mẹ nữa, mối quan hệ giữa bố và anh trai sẽ trở nên hòa thuận hơn. Như vậy rất tốt mà mẹ?”.

Nghe những lời con gái nói, Hàn Cẩm Thư cụp mắt suy nghĩ một lúc cảm thấy cũng đúng.

Đêm đó, cả nhà bốn người quây quần ăn lẩu dê.

Hàn Cẩm Thư thuận miệng đề cập đến chuyện muốn Ngôn Độ dẫn theo Kẹo Đường tham gia chương trình tạp kỹ bố con.

Như đã lường trước, cô vừa dứt lời đã vấp phải phản ứng kịch liệt của hai bố con.

Ngôn Độ: “Không muốn”.

Kẹo Đường: “Không muốn!”.

Ngôn Độ gắp một miếng thịt đùi cừu bỏ vào bát của Hàn Cẩm Thư, giọng điệu khó chịu: “Tham gia chương trình tạp kỹ đó đồng nghĩa với việc anh phải xa em hai tuần. Anh không muốn”.

“Con cũng không muốn!” Kẹo Đường quẫy chân phản đối, buột miệng nói: “Nếu phải đi thì bố đưa Bánh Bao đi! Con không đi!”.

Hàn Cẩm Thư dở khóc dở cười, giơ tay xoa cái đầu nhỏ nhắn của con trai, nhẹ nhàng nói: “Kẹo Đường, cho con đi theo bố là vì muốn cải thiện quan hệ giữa con và bố. Con là anh trai phải hiểu cho lòng tốt của em gái chứ”.

Kẹo Đường: “…”.

Kẹo Đường lập tức quay đầu qua nhìn sang Bánh Bao, bàn tay nhỏ nắm chặt, tức giận: “Bánh Bao! Đây là cách mà em nói à? Đẩy bố và anh ra để em độc chiếm mẹ đúng không?!”.

Ngôn Độ cũng hơi liếc mắt nhìn cặp song sinh nhà mình.

Vài giây sau, anh chậm rãi đặt đũa xuống, uể oải dựa lưng vào ghế, khóe miệng hơi nhếch lên, dùng giọng điệu hòa nhã nhất trong đời nói: “Giải thích đi, hai đứa nhóc con”.

Nói đến đây, giọng của Ngôn Độ chợt trầm xuống: “Hai đứa âm mưu gì để giành vợ của bố hả?”.

Bánh Bao không hề hoảng sợ, cô bé ngoan ngoãn cắn một miếng bánh trứng, sau đó nhào lòng Hàn Cẩm Thư, rì rầm đáng thương: “Mẹ ơi, bố và anh hung dữ quá”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư nhìn cô nhóc trong lòng mình rồi lại nhìn sang cậu nhóc bên cạnh, cuối cùng nhìn tới người chồng điển trai không thể hiện cảm xúc của mình, trầm mặc thật lâu.

Hai đứa nhỏ và một đứa lớn cộng cả nghìn âm mưu.

Chỉ có cô là kẻ ngốc luôn luôn bị lừa.

Chương kế tiếp