Cọ Xát

Chương 81: Nếu trở về thời trung học (1)

Cuối tháng 8, cái nóng mùa hè vẫn chưa qua, chiếc ô tô chạy như bay trên con đường cao tốc.

Cảnh vật hai bên cửa xe vút đi vì tốc độ quá nhanh khiến người bên trong nhìn ra ngoài cảm thấy hoa mắt, cây cối nhà cửa đan xen nhau tạo thành những hình ảnh mờ ảo.

Trên ghế lái, bố Hàn vừa lái xe vừa lo lắng nhắc nhở: “Bà cô tuổi đã cao, con đến Lan Giang nhất định phải nghe lời bà, chăm chỉ học tập, không được làm bà cô tức giận. Biết chưa?”.

Người mà ông Hàn Thanh Bách đang nói chuyện cùng là một thiếu nữ ngồi ở ghế sau.

Thiếu nữ mặc một chiếc áo thun trắng ngoại cỡ, giữa ngực áo in Logo “GUCCI” rất to, quần và giày cũng là sản phẩm của một thương hiệu đồ thể thao nổi tiếng, trang phục từ đầu đến chân vượt quá năm chữ số. Mái tóc đen mượt buộc thành đuôi ngựa cao phía sau đầu, dáng vẻ có vẻ nghịch ngợm khó chiều.

Hàn Thanh Bách nói rất nhiều nhưng thiếu nữ nổi loạn ấy dường như không nghe thấy gì, cô cúi đầu nghịch điện thoại, miệng vãi nhai tóp tép kẹo cao su.

Hàn Thanh Bách thấy con gái không trả lời, ngữ khí cũng trầm xuống mấy phần: “Thư Thư, bố đang nói chuyện với con, con có nghe không?”.

“Con nghe thấy rồi, nghe thấy rồi”. Hàn Cẩm Thư mất kiên nhẫn, đáp: “Con có bị điếc đâu”.

Hàn Thanh Bách tức xì khói vì câu trả lời của con gái, trách mắng: “Hàn Cẩm Thư, bố nói con nghe, con ở nhà giận bố dỗi mẹ thế nào cũng được, nhưng bà cô đã lớn tuổi rồi, bà cô đồng ý cho con đến Lan Giang ở một năm cũng vì nể mặt ông nội của con. Đến Lan Giang rồi, nếu con còn dám làm loạn, bố tuyệt đối không tha cho con…”.

Bố Hàn lảm nhảm không ngừng, Hàn Cẩm Thư nghe vào tai trái lọt qua tai phải. Cô lấy tai nghe nhét vào hai bên tai, điều chỉnh âm lượng trò chơi lên mức cao nhất.

Lúc này, đồng đội chơi cùng cô mắc sai lầm. Hàn cẩm Thư nhíu mày, lên tiếng nói: “Làm ơn đi, người anh em, tập trung chơi được không hả? Muốn hai tay dâng mạng cho đối thủ à?”.

Người cùng chơi đều là mấy người bạn xấu của Hàn Cẩm Thư ở thành phố Ngân Hà, nghe thấy giọng cô tỏ vẻ khó chịu liền chế nhạo nói: “Ồ, hôm nay tâm trạng của người đẹp không tốt à? Lần trước nghe cậu nói bố mẹ cậu muốn đưa cậu đến Lan Giang, thật hay giả thế?”.

Có người nói chen vào: “Ha ha ha, không phải đâu, Hàn đại tiểu thư, bố mẹ cậu có khi xem nhiều phim truyền hình quá rồi thì phải?”.

“Bớt quản chuyện của chị đây đi”. Hàn Cẩm Thư dỗi mấy câu, lạnh giọng nói: “Mau đánh đi, thắng thua chỉ trận này thôi đấy”.

Hàn Thanh Bách nhẩm tính lái xe từ thành phố Ngân đến Lan Giang phải mất mười mấy tiếng. Hàn Cẩm Thư không hiểu, cô đã hỏi bố nhiều lần vì sao không mua vé máy bay đi Lan Giang mà cứ khăng khăng phải tự lái xe. Câu trả lời của bố cô lúc đó thật sự suýt nữa khiến cô tức chết.

Hàn Thanh Bách nói: “Con được chiều từ bé, chưa từng phải chịu khổ, lần này đến Lan Giang cũng là vì muốn con rèn luyện, sửa đổi tật xấu, bắt đầu ngay từ việc ngồi xe đường dài đi!”.

Hàn Cẩm Thư và Hàn Thanh Bách xuất phát khi trời tờ mờ sáng, đến Lan Giang cũng hơn 8 giờ tối.

Lan Giang là một thành phố nhỏ, con đường rộng nhất cũng chỉ có bốn làn xe, phương tiện lạc hậu, lối đi từ đường cao tốc vào thành phố đều lát đá xanh, nhà cửa thấp bé, cao nhất cũng không quá mười tầng. Tường của các tòa nhà đều ốp gạch trắng nhỏ hình vuông, lớp sơn loang lổ, gần như không có dấu vết hiện đại.

Hàn Cẩm Thư chẳng có tình cảm gì với thành phố nhỏ bé này. Đến nơi, Hàn Thanh Bách giục mãi cô mới miễn cưỡng xuống xe. Cô ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện mình đã tới một khu chung cư rất cũ kỹ.

“Nhà bà cô ở tầng ba”. Hàn Thanh Bách lấy cặp sách của Hàn Cẩm Thư ở ghế sau, tiếp đó lại mở cốp xe lấy mấy giỏ trái cây và hộp đồ bổ, đưa cho Hàn Cẩm Thư, “Đây là quà tặng bà cô và chú dì, con tự cầm đi”.

Hàn Cẩm Thư đưa tay nhận lấy.

Quà tặng rất nặng, sức cô không đủ, miễn cưỡng mới chật vật ôm hết được.

Hàn Thanh Bách thấy thế liền muốn giúp con gái xách, nhưng vừa nghĩ đến ông lại nhịn, mặt lạnh coi như không nhìn thấy.

Ông tiếp tục lấy vali hành lý, xoay người đi về cổng của tòa chung cư.

Hàn Cẩm Thư cắn môi, cố hết sức ôm đống quà lẽo đẽo theo sau.

Lên đến tầng 3, Hàn Thanh Bách gõ cửa phòng.

Tiếng khóa cửa vang lên, bà lão mở cửa hiền hòa nói: “Cô vừa mới gọi điện định hỏi các cháu lúc nào thì tới”.

Vừa nó, bà cô vừa quay đầu nhìn thiếu nữ theo sau Hàn Thanh Bách, đôi mắt lập tức sáng ngời, nhiệt tình vươn tay ra gọi: “Cẩm Thư của bà! Lâu rồi không gặp, càng lớn càng xinh đẹp lanh lợi!”.

Hàn Cẩm Thư dù nổi loạn nhưng từ nhỏ đến lớn vẫn luôn kính yêu bà cô. Cô nở nụ cười tươi sáng, ngọt ngào gọi: “Cháu chào bà cô!”.

Lúc này, chú Kiến Thú và mấy dì cũng đi tới, Hàn Cẩm Thư ngoan ngoãn chào hỏi từng người.

“Xem kìa, đi đường xa đến đây đã vất vả rồi mà còn mang theo nhiều đồ thế làm gì”. Bà cô rất thích Hàn Cẩm Thư, thấy cô cháu gái đến liền cười không khép miệng, vội vàng bảo chú Kiến Thụ nhận giỏ trái cây và quà trong tay Hàn Cẩm Thư, đưa cháu gái vào nhà.

Hàn Cẩm Thư đi vào nhà, lập tức được mấy dì đưa đi tham quan căn nhà.

Tiếng nói chuyện dần dần đi xa.

Đợi đến khi không thấy bóng dáng con gái đâu nữa, Hàn Thanh Bách mới than thở với bà lão: “Cô à, Cẩm Thư ở thành phố Ngân Hà hay trốn học về sớm, còn giao du với đám bạn xấu. Con bé này sắp tới khai giảng lớp 12 rồi, cả nhà cũng chỉ có cô nói được nó mấy câu, cháu thật sự hết cách mới đưa con bé về đây”.

“Tuổi này ít nhiều cũng có tâm lý nổi loạn”. Bà lão giơ tay vỗ nhẹ vai Hàn Thanh Bách, “Cháu cứ yên tâm để Cẩm Thư ở Lan Giang một năm, cô sẽ chăm sóc chu đáo cho con bé”.

Hàn Thanh Bách vô cùng cảm kích, liên tục nói: “Làm phiền cô!”.

Phía bên này, Hàn Cẩm Thư dựa vào chiếc bàn trong phòng ngủ, vừa nghe mấy dì nói chuyện vừa buồn chán lướt di động.

Một dì tương đối hiền lành, nói: “Cẩm Thư, trước đây dì nghe nói cháu muốn chuyển trường đến Lan Giang, bà cô vui quên ăn quên ngủ luôn. Đồ đạc trong phòng này đều là đồ mới mua cho cháu, nhìn xem có vừa ý không? Nếu không thích cái gì cứ nói với dì, dì lập tức đổi cho cháu”.

Hàn Cẩm Thư bị Hàn Thanh Bách và Bùi Uyển Từ ép phải chuyển trường đến Lan Giang, cô tạm thời thỏa hiệp với họ nên căn bản không hề tính toán sẽ ở lại đây lâu.

Đùa cái gì thế!

Cái nơi nhỏ bé cũ kỹ thế này, đốt đèn cũng không tìm được một cửa hàng Starbucks, không có quán game, không có trường đua xe, bảo cô ở đây một năm thì thà giết cô đi còn hơn.

Hàn Cẩm Thư cảm thấy mình sẽ không ở lại đây lâu nên dĩ nhiên cũng không hứng thú với phòng ngủ. Thế nhưng cô cũng không nỡ ngả bài với người dì họ nhiệt tình đáng yêu này.

Ngẫm nghĩ một lát, Hàn Cẩm Thư cười với dì, cực kỳ ngoan ngoãn nói: “Dì à, chỗ này tốt lắm ạ, cháu thích lắm, cảm ơn dì”.

“Cháu thích thì tốt”. Dì họ không nhận ra biểu cảm miễn cưỡng của thiếu nữ, lại nói: “Đúng rồi, chắc là bố mẹ cháu đã nói cháu sẽ học ở Trường Trung học số 1 rồi đúng không?”.

Hàn Cẩm Thư nhún vai, không phủ nhận.

Dì lại nói tiếp: “Trung học số 1 là trường học tốt nhất ở Lan Giang. Lan Giang chỉ là thành phố nhỏ nhưng tỉ lệ đỗ đại học ở trường này còn cao hơn một số trường trung học trọng điểm ở thành phố lớn đấy”.

Hàn Cẩm Thư vẫn nở nụ cười thương mại ngoan ngoãn: “Vâng vâng”.

Đúng lúc này, Wechat có tin nhắn mới.

Hàn Cẩm Thư rủ mắt thấy một loạt tin nhắn của đám bạn xấu.

Bạn xấu 1: Nghe nói người đẹp bị bố mẹ ném về trường nhà quê học lớp 12 hả?

Bạn xấu 2: Ha ha ha ha ha, cười chết tao mày ơi, với tính cách của Thư Thư, e là sẽ châm lửa đối rụi cả cái làng.

Bạn xấu 3: Mọi người cảm thấy người đẹp ở đó bao lâu sẽ quay về?

Bạn xấu 4: Tao cược 5000 tệ, nhiều nhất là 3 tháng.

Bạn xấu 5: Tao cũng cược 5000, 2 tháng thôi.

Hàn Cẩm Thư nhìn đống tin nhắn nhảy không ngừng, nhướng mày gõ một dòng chữ: [Coi thường tôi đúng không? Ba tuần không hơn.]

Cô trả lời xong, dì họ lại lên tiếng, cười nói: “Mấy ngày nữa là đến khai giang rồi”. Vừa nói, dì vừa duỗi tay xoa đầu Hàn Cẩm Thư: “Thư Thư, phải thân thiện với các bạn học nhé”.

“Vâng”. Hàn Cẩm Thư tắt di động, khuôn mặt xinh đẹp thoáng ý cười mang một bụng âm mưu, “Dĩ nhiên rồi ạ”.

Mấy ngày sau đó, Hàn Thanh Bách vẫn ở lại Lan Giang với Hàn Cẩm Thư cho đến khi trường Trung học số 1 khai giảng.

Năm học mới hẳn phải có điều mới mẻ, thời tiết tươi sáng hiền hòa.

Thế nhưng giữa tháng 9 mà trời lại âm u gió lốc, ảm đạm như chính tâm trạng của Hàn Cẩm Thư lúc này.

Hàn Cẩm Thư đeo cặp sách, cô chưa nhận đồng phục nên đành phải mặc quần áo thường ngày, lẽo đẽo đi theo Hàn Thanh Bách vào trường học.

Hàn Cẩm Thư rất xinh đẹp, là vẻ đẹp khiến người khác vừa nhìn sẽ nhớ mãi không quên, vừa quyến rũ diễm lệ vừa hút mắt như yêu tinh. Đôi mắt long lanh linh động, mái tóc đen dài mượt mà, nét mặt mang chút nổi loạn, rất giống đóa hồng dại giữa bụi gai.

Vì thực hiện mục tiêu “Đánh cược 3 tuần” nên trong ngày đầu tiên đến trường, Hàn Cẩm Thư đã lựa chọn trang phục cực kỳ tỉ mỉ.

Ở thành phố Ngân Hà, học sinh cấp 3 thường mặc đồng phục thủy thủ, trên mặc áo sơ mi trắng, dưới là váy đen dài. Đôi chân dài mảnh khảnh lấp ló sau chiếc tất đen dài, làn da trắng nõn lúc ẩn lúc hiện càng thêm hút mắt.

Hình ảnh của cô hoàn toàn khác biệt với những nữ sinh mặc đồng phục nghiêm túc bình thường khác trong trường.

Ngày khai giảng, sân trường rất nhiều học sinh, đầy đủ các lớp các khối.

Khoảnh khắc đầu tiên khi Hàn Cẩm Thư bước vào cổng trường, gần như cô đã thu hút sợ chú ý của tất cả học sinh trong trường. Mọi người tò mò trộm ngắm nhìn cô, thưởng thưởng khuôn mặt diễm lệ động lòng, ngắm nhìn bộ quần áo thời thượng và cả cặp chân dài thẳng tắp của cô.

Hàn Cẩm Thư thấy hết những ánh mắt hướng về phía mình, thậm chí còn cực kỳ hài lòng.

Muốn rời khỏi Lan Giang thì bước đầu tiên phải khiến cô trở thành sự khác biệt đến mức “quái thai”, hoàn toàn không hòa hợp với nơi đây, càng khác càng tốt.

Tốt nhất là phải khiến hiệu trưởng vừa nhìn thấy cô phải lắc đầu, mời bố cô đưa cô về ngay lập tức.

Thế nhưng, sự việc đã không phát triển theo hướng mà cô muốn.

Ngày khai giảng diễn ra cực kỳ thuận lợi.

Trong văn phòng của hiệu trưởng, hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp xem phiếu điểm năm qua của Hàn Cẩm Thư xong liền cười tươi như hoa, không ngừng nói: “Bố em Hàn Cẩm Thư à, anh gửi em ấy đến chỗ chúng tôi là tín nhiệm rất lớn với trường chúng tôi. Anh cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng bồi dưỡng hạt giống tốt như em ấy”.

Hàn Thanh Bách cũng tươi cười cảm ơn hai người họ.

Hàn Cẩm Thư liếc mắt lên tận trần nhà. Nhân lúc bố Hàn, hiệu trưởng và thầy chủ nhiệm nói chuyện, cô buồn chán rón rén chuồn ra ngoài.

Văn phòng của hiệu trưởng cách khu dạy học một đoạn.

Ngoài hành lang văn phòng, hai bên thoáng mát tạo thành vườn hoa ngăn cách hai khu, những dây leo màu xanh lục bao quanh tạo thành khu hành lang kín đáo huyền ảo.

Hàn Cẩm Thư nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên phát hiện thành phố này tuy lạc hậu nhưng vẫn rất chịu chi cho giáo dục.

Ngôi trường này được xanh hóa rất tốt, nếu lúc này bầu trời không giăng mây đen kín lối, nếu có thể có vài tia nắng mặt trời chiếu xuống thì dãy hành lang này rất phù hợp trở thành nơi tình cờ hò hẹn.

Hàn Cẩm Thư vô thức đi tới. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, bốn về vắng lặng, buồn chán liền ngồi xổm xuống lấy di động ra lướt mạng.

Đột nhiên, cô ngửi được mùi hương khác biệt với mùi cây cối xung quanh… mùi hương hơi nồng.

Hình như… là mùi thuốc lá?

Hàn Cẩm Thư chớp mắt, lập tức tắt màn hình, đứng dậy muốn tìm nơi phát ra mùi hương. Cô lơ đãng quay đầu lại, một bóng dáng đột ngột xâm chiếm tầm nhìn của cô.

Hàn Cẩm Thư bị dọa sợ, suýt chút nữa đã kêu thành tiếng.

Cô nhìn chăm chú một lúc mới phát hiện ra đó là một thiếu niên dáng cao gầy. Cậu đang đứng ở bước ngoặt cầu thang, thân hình cao lớn dựa nghiêng vào tường, tư thái tùy ý, tay phải kẹp một điếu thuốc vẫn còn cháy. Khớp xương thon dài, mạnh mẽ, sạch sẽ cứng cáp.

Tìm được vị trí phát ra mùi hương, ánh mắt Hàn Cẩm Thư tìm đến khuôn mặt của thiếu niên.

Sau đó, cô bỗng chốc ngẩn ngơ.

Đôi mắt dài hơi hẹp, sống mũi thẳng tắp, làn da trắng lạnh, khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ như những nhân vật phản diện trong truyện tranh. Khuôn mặt đẹp không tưởng ấy toát ra sự lạnh lùng âm u tựa như khắc vào xương.

Cách một khoảng, đôi mắt đen sâu thẳm của cậu nhìn Hàn Cẩm Thư chằm chằm, không biết đã đứng đó nhìn cô bao lâu.

Phía cầu thang ngược sáng, phía trên lại là bầu trời âm u, cả người thiếu niên dường như được bao phủ bởi một tầng sương mù, tối tăm lạnh lẽo. Tương phản với nó là đôi mắt của thiếu niên, trần trụi lộ liễu, thậm chí còn tràn ngập… khát vọng đến mức biến thái.

???

Hàn Cẩm Thư thật sự bị dọa sợ. Cô bị thiếu niên nhìn đến mức hoảng hốt, vô thức lùi ra sau hai bước trốn ra sau tường, mượn vách tường tránh đi cái nhìn quỷ dị của thiếu niên.

Người đó mặc đồng phục của trường Trung học số 1 Lan Giang, rõ ràng cậu cũng là học sinh ở đây. Học sinh trốn ở đây hút thuốc chắc chắn không phải học sinh ngoan. Hàn Cẩm Thư đang suy nghĩ, đột nhiên giọng nói của Hàn Thanh Bách vọng đến, ngữ khí không vui: “Bố đang nói chuyện với hiệu trưởng, mắt trước mắt sau đã không thấy con đâu! Sao con càng ngày càng không nghe lời thế hả”.

Hàn Cẩm Thư quay đầu liền thấy bố Hàn và chủ nhiệm rời khỏi văn phòng hiệu trưởng. Cô quay đầu nhìn lại thì thiếu niên kỳ lạ kia đã biến mất phía cuối bậc thang.

Trường Trung học số 1 Lan Giang dựa vào thành tích của học sinh để chia lớp, lớp 1 là những học sinh ưu tú nhất, là cánh chim đầu đàn của khối, những lớp càng về sau thành tích sẽ càng kém.

Hàn Cẩm Thư dù nổi loạn nhưng chỉ số thông minh và học lực của cô lại xuất chúng trong các bạn đồng trang lứa. Vì vậy, sau khi báo danh, hiệu trưởng đã phân cô vào lớp 12-1.

Sáng sớm, tiếng cãi cọ ồn ào trong phòng học vang lên không ngừng.

Hàn Cẩm Thư đi theo chủ nhiệm lớp vào lớp học, được sắp xếp ngồi cạnh một cô bạn đáng yêu ít nói để tóc mái bằng.

Cô ngồi xuống, nhét cặp sách vào ngăn bàn, sau đó lấy di động và tai nghe ra nghe nhạc, không tính sẽ giao lưu với các bạn học khác.

Bạn học trong lớp đều âm thầm quan sát Hàn Cẩm Thư, không dám bàn tán công khai nên chỉ khẽ thì thầm truyền tai nhau.

“Đây là con nhà giàu ở thành phố mới chuyển đến đó hả”.

“Đẹp quá nhỉ…”.

“Cậu ấy mặc gì thế, hình như giống mấy nhân vật nữ trong truyện tranh với anime ấy?”.

“Nghe nói gọi là váy JK, rất thịnh hành ở những thành phố lớn”.

“Nhưng mà ngắn quá, có vẻ lộ hết, đùi cũng lộ ra hết rồi. Vì sao cậu ấy không mặc đồng phục?”.

“Vừa chuyển đến, có lẽ vẫn chưa được phát đồng phục…”.

Đúng lúc này, tiếng bước chân từ hành lang ngoài phòng học truyền đến.

Hàn Cẩm Thư nhướng mắt lên nhìn thấy một thiếu niên cao gầy mặc đồng phục đi đến.

Vóc dáng của cậu rất cao, làn da rất trắng, đồng phục gọn gàng, khuôn mặt anh tuấn không biểu lộ cảm xúc, dáng vẻ lạnh nhạt thoáng vẻ cao ngạo.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư trợn tròn mắt, hốt hoảng thốt ra một câu: “Trời má”.

Thế mà lại là thiếu niên hư hỏng hút thuốc bên ngoài văn phòng hiệu trưởng. Bọn họ còn học chung lớp?!

Cô bạn cắt mái bằng thấy phản ứng của Hàn Cẩm Thư cũng ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của cô.

Hàn Cẩm Thư nhìn chằm chằm thiếu niên cao lớn kia.

Thiếu niên sải bước chân dài qua lối nhỏ, lướt thẳng qua Hàn Cẩm Thư, sắc mắt không hề thay đổi, dường như chưa từng nhìn thấy cô.

Sau đí, cậu lẳng lặng đi đến bàn cuối cùng, lạnh lùng ngồi xuống.

Hàn Cẩm Thư quay đầu lại, hỏi cô bạn tóc mái bằng bên cạnh: “Người vừa vào là ai thế?”.

“…”. Cô bạn tóc mái bằng không ngờ thiếu nữ kỳ lạ mới chuyển đến này sẽ nói chuyện với mình, ngẩn ngơ giây lát mới nói: “À, cậu nói Lê Độ hả? Lê Độ là học sinh xuất sắc của trường mình, cũng là học sinh xếp hạng nhất cả khối, học kỳ nào cũng lấy được học bổng, hạnh kiểm tốt, nổi tiếng là học sinh ngoan”.

Hàn Cẩm Thư nghe xong, không nhịn được muốn chửi thề trong lòng.

Học sinh ưu tú, hạnh kiểm tốt sẽ không trốn ở cầu thang hút thuốc. Có thể thấy học sinh ưu tú này còn có một mặt khác mà không ai biết đến.

Cô đang suy nghĩ, cô bạn mái bằng bên cạnh tiếp tục nói: “Nhưng mà tính cách của Lê Độ rất quái gở, không thích nói chuyện, không có bạn bè, xưa nay luôn một mình độc lại độc vãng”.

Hàn Cẩm Thư gật đầu tỏ vẻ đã hiểu cơ bản thông tin về thiếu niên kia.

Thiếu nữ mái bằng tò mò, hỏi: “Sao cậu đột nhiên lại hỏi về Lê Độ? Thấy cậu ta đẹp trai, muốn theo đuổi à?”.

Hàn Cẩm Thư lắc đầu.

Cô rón rén quay đầu ra sau, thiếu niên rất cao, dù cách mấy bàn nhưng cô chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn thấy cậu.

Lê Độ rủ mắt đọc sách, khuôn mặt yên tĩnh lạnh nhạt, hờ hững cô độc. Thiếu niên trước mắt cô lúc này và thiếu niên ở hành lang với ánh mắt quỷ dị nóng bỏng dường như không phải là một người.

Lẽ nào… đó chỉ là ảo giác của cô thôi sao?

Hàn Cẩm Thư ngây ngốc, nhìn kỹ thiếu niên từ trán đến mũi, đôi mày, cuối cùng dừng lại trên môi cậu.

Mỏng nhưng mềm mại đỏ tươi, khóe miệng cong lên rất nhẹ, thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt… có thể nói là sắc đẹp mê người.

Hàn Cẩm Thư nheo mắt, ma xui quỷ khiến một suy nghĩ nảy lên trong đầu cô.

Một người đẹp như vậy, đôi môi đẹp như vậy, nếu hôn cậu liệu có thể nếm được hương vị băng tuyết lạnh lùng hay không.

Một ngày nhanh chóng trôi qua.

Hàn Cẩm Thư vẫn luôn tự hỏi phải gây sự thế nào thì mới khiến trường học gọi Hàn Thanh Bách đến đón cô về. Mỗi ngày trôi qua, cô không nghe giảng, cũng không chép bài, thu hoạch duy nhất là những tin via hè lung tung về cậu thiếu niên hạng nhất của khối và cô bạn mái bằng ngồi cùng bàn.

Cô bạn mái bằng tên là Ngô Mạn Giai.

Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Ngô Mạn Giai nhiệt tình thấy Hàn Cẩm Thư không có bạn nên đề nghị: “Bạn Hàn Cẩm Thư, cậu vừa chuyển đến đây chắc là vẫn chưa kết bạn mới, cũng không có ai tan học cùng cậu, hay là chúng ta về cùng nhé?”.

Hàn Cẩm Thư định từ chối nhưng cô bạn chớp đôi mắt to tròn, lời nói đến đầu môi lại trở thành: “Được”.

“Ân!”. Ngô Mạn Giai tươi cười, nói: “Nhà cậu ở đâu?”.

Hàn Cẩm Thư nói địa chỉ nhà bà cô cho cô bạn.

Ngô Mạn Giai: “Oa, trùng hợp quá, nhà tớ cách đó không xa, sau này chúng ta có thể cùng nhau đi học, cùng nhau về!”.

Hàn Cẩm Thư bị cô gái như thiên thần nhỏ này ảnh hưởng cũng mỉm cười, nói: “Người nhà tớ đưa đón hàng ngày, tớ đang lo không tìm được cách từ chối đây. Có cậu rồi thì họ sẽ không ép đưa tớ đi học mỗi ngày nữa”.

Ngô Mạn Giai vui mừng: “Đúng vậy, nhà chúng ta gần nhau, đi học bằng phương tiện công cộng cũng tiện lắm”.

Vừa trò chuyện, hai thiếu nữ vừa đeo cặp sách cùng rời khỏi lớp học.

Lớp 12 học ở tầng 5, lúc xuống đến tầng 1, Ngô Mạn Giai chợt sững lại, hốt hoảng nói: “Chết rồi, tớ quên lấy bài thi Toán trong ngăn kéo rồi”.

Hàn Cẩm Thư: “Thế cậu đi nhanh đi, tớ ở đây chờ cậu”.

“Ừ ừ”. Ngô Mạn Giai cắm đầu chạy như bay lên tầng.

Hàn Cẩm Thư đứng chờ một mình ở chiếu nghỉ cầu thang.

Tiết tự học của lớp 12 kết thúc muộn, cô và Ngô Mạn Giai lại nói chuyện mới về nên lúc này chẳng còn mấy học sinh ở lại trường.

Hàn Cẩm Thư không thích không gian quá trống trải vì nó sẽ khiến cô cảm thấy cô đơn.

Đi dạo mấy bước, cô khom lưng ngồi xuống bậc thang. Nào ngờ, vừa ngồi xuống thì một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai: “Cậu đứng lên”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư giật mình, ngẩng đầu lên thì phát hiện bóng dáng ngạo nghễ đó là Lê Độ.

Cậu rủ mi nhìn xuống từ trên cao, bình tình nhìn cô, khóe mắt và đuôi lông mày nhếch lên nhưng sắc mặt vẫn vô cảm hờ hững.

Hàn Cẩm Thư chớp mắt, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.

Cô còn tưởng chàng trai này là một núi băng không vướng bụi trần, nào ngờ cũng là phàm nhân mà thôi. Dùng cách này để làm quen gái đẹp cũng quê quá rồi thì phải, muốn ăn đòn hay gì?

“Bạn học này, cậu quản nhiều chuyện gớm nhỉ”. Hàn Cẩm Thư nhìn thiếu niên nghiêm trang lạnh nhạt trước mắt này, cảm thấy rất thú vị, bỗng nhiên muốn buông lời trêu chọc. Cô cố ý mềm giọng giọng, yểu điệu nói: “Tôi muốn ngồi thì ngồi, muốn đứng thì đứng, liên quan gì đến cậu”.

Hàn Cẩm Thư không biết nụ cười của cô ẩn hiện trong bóng tôi tựa như yêu tinh nép mình trong nụ hoa, lả lướt mời gọi.

Lê Độ im lặng vài giây, nói ra hai chữ cộc lốc: “Màu đen”.

Hai chữ này khiến Hàn Cẩm Thư vô cùng mờ mịt.

Cô khỏi hiểu hỏi: “Cái gì màu đen?”.

Lê Độ bình tĩnh nhìn cô chằm chằm, sau đó nói: “Quần lót của cậu?”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

“Váy của cậu quá ngắn, ngồi bệt hoặc ngồi xổm đều bị lộ”. Lê Độ nói, ngón trỏ chỉ lên trên, ngữ điệu vô cùng bình tĩnh, “Lần trước ở ngoài văn phòng hiệu trưởng tôi cũng thấy”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Cuộc nói chuyện đầu tiên của hai người kết thúc bằng khuôn mặt đỏ bừng và bóng dáng xấu hổ chạy trối chết của Hàn Cẩm Thư.

Lê Độ nghiêng đầu, chăm chú nhìn theo bóng dáng của thiếu nữ, sau đó lấy một điếu thuốc lá trong túi ra đốt lửa.

Cậu hít sâu một hơi, thuốc lá kích thích những xao động trong lòng cậu, vừa kích động vừa đau đớn, vừa rục rịch ngứa ngáy.

Hút thuốc xong, cậu ném tàn thuốc rồi rời đi.

Cô chạy quá nhanh nên Lê Độ vẫn chưa kịp nói câu tiếp theo.

Lần trước cậu đã thấy cô bên ngoài văn phòng hiệu trưởng.

Từ khi khai giảng đến nay, gần như đêm nào cậu cũng bị hình bóng của cô gái tra tấn.

Ảo tưởng chạm vào cô, ảo tưởng hôn cô, ảo tưởng vuốt ve từng tấc da thịt của cô, ảo tưởng giấu cô vào nơi mà chỉ cậu mới tìm thấy, hung hăng chiếm hữu không kể ngày đêm.

Thậm chí, cậu còn muốn biến cô trở thành một bức tượng, khiến cô chỉ thuộc về một mình cậu.

Chương kế tiếp