Cọ Xát

Chương 82: Nếu trở về thời trung học (2)

Hàn Cẩm Thư chạy một mạch lên tầng ba, đầu óc ngây ngốc, hai bên má vẫn đỏ bừng vì xấu hổ.

Cô nhớ lại đôi mắt lạnh nhạt của thiếu niên nhìn cô, đôi môi mỏng xinh đẹp khép hờ, hờ hững nhưng lại khiến vành tai cô nóng bỏng.

Giọng nói của cậu rất lạnh lùng, hời hợt nhưng cũng rất êm tai.

“Màu đen”.

“Màu đen”.

Dường như có ma lực mê hoặc tinh thần người nghe.

“…”.

Giây lát sau, Hàn Cẩm Thư nhắm mắt lại, lúng túng che mặt, thậm chí cô còn có suy nghĩ muốn đâm đầu vào tường để che lấp nỗi xấu hổ lúc này. Ngày khai giảng và cả vừa rồi, cô cho rằng xung quanh không có ai hết.

Ai mà biết cậu ta sẽ bất thình lình xuất hiện kia chứ?

Thứ nghiệt duyên cho má gì đây.

Hàn Cẩm Thư buồn phiền gãi đầu, đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại vang lên, giọng điệu tỏ vẻ nghi hoặc: “Ấy! Cậu ở tầng một chờ tớ mà, sao lại lên đây rồi?”.

Hàn Cẩm Thư quay đầu lại đã thấy Ngô Mạn Giai đi xuống cầu thang.

Hai mắt Ngô Mạn Giai sáng lấp lánh, hoang mang nhìn Hàn Cẩm Thư.

“… Tớ thấy cậu mãi không xuống nên lên đây xem sao”. Thiếu nữ nổi loạn thành quen, đương nhiên nói dối cũng rất tự nhiên.

Ngô Mạn Giai không hề nghi ngờ lý do của Hàn Cẩm Thư, cũng không chú ý khuôn mặt của cô bạn đã đỏ bừng. Ngô Mạn Giai cười, đáp lời: “Bài thi trong ngăn bàn của tớ nhiều quá, tìm mãi mới thấy. Để cậu phải đợi lâu rồi, đi thôi nào?”.

Hàn Cẩm Thư gật đầy, sóng vai rời đi cùng Ngô Mạn Giai.

Hai người đi thẳng đến cổng trường, may mắn không đụng phải Lê Độ.

Hàn Cẩm Thư thả lỏng, lặng lẽ thở phào. Ngô Mạn Giai bên cạnh thấy biểu cảm của cô có vẻ kỳ lạ liền tò mò hỏi: “Hàn Cẩm Thư, cậu làm sao thế?”.

Hàn Cẩm Thư nghiêng đầu: “Sao cơ”.

“Trông cậu…”, Ngô Mạn Giai nghiêng đầu, “Có vẻ rất căng thẳng, trông giống đang trốn ai đó, rất sợ người ta nhìn thấy mình ấy”.

Cô bạn vừa dứt lời, Hàn Cẩm Thư đột nhiên cảm thấy chốt dạ, hoảng hốt che giấu cảm xúc. May mà điện thoại di động của cô đột nhiên đổ chuông, là Hàn Thanh Bách gọi đến.

Hàn Cẩm Thư im lặng vài giây mới miễn cưỡng nghe điện thoại: “Alo bố ạ?”.

“Tan học hơn 20 phút rồi, con đã ra ngoài chưa?”. Giọng của của Hàn Thanh Bách trong điện thoại không giấu được sự nôn nóng, “Thư Thư, đừng nói là con gây chuyện bị thầy giáo giữ lại nhé?”.

Hàn Cẩm Thư: “Con ra tới rồi đây”.

Sau đó, không đợi Hàn Thanh Bách nói hết, Hàn Cẩm Thư đã tự cúp máy trước.

Ngô Mạn Giai đợi Hàn Cẩm Thư nghe điện thoại xong, chỉ vào một con đường nhỏ ngoài cổng trường, nói: “Kia, trạm xe buýt ở bên đó, đi vài bến là đến khu chúng ta”.

“Hôm nay tớ không đi xe buýt”. Hàn Cẩm Thư nhún vai nói, “Bố tớ đến đón”.

Ngô Mạn Giai gật đầu, cười đáp: “À được, cậu mau đi đi, tạm biệt”.

“Cậu nói nhà chúng ta gần nhau mà, đúng không?”. Hàn Cẩm Thư nhíu mày hỏi.

Ngô Mạn Giai ngẩn ra, trả lời: “Đúng, không xa”.

“Thế thì để bố tớ đưa cậu cùng về là được rồi”.

Hàn Cẩm Thư tùy ý nói: “Đi cùng đi”.

Ngô Mạn Giai ngượng ngùng nói: “Có làm phiền mọi người quá không?”.

Hàn Cẩm Thư xua tay, “Tiện đường mà, phiền gì mà phiền. Bạn cùng lớp với nhau, chúng ta lại ngồi chung bàn, khách sáo làm gì”.

Nhà Ngô Mạn Giai quả thật rất gần nhà bà cô, khoảng cách chưa đến 800 mét. Hàn Thanh Bách đón Hàn Cẩm Thư xong, tiện đường đưa Ngô Mạn Giai về nhà.

Lúc xuống xe, Ngô Mạn Giai không ngừng cảm ơn Hàn Thanh Bách và Hàn Cẩm Thư.

Trên đường về nhà bà cô, bố Hàn nhớ đến cô bé trầm tĩnh mái bằng vừa rồi, thuận miệng nói: “Đó là bạn cùng lớp của con à?”.

“Vâng”. Hàn Cẩm Thư đăng nhập vào trò chơi trên điện thoại, lơ đãng trả lời bố.

“Tốt lắm”. Khuôn mặt Hàn Thanh Bách tỏ vẻ hài lòng, tươi cười nói, “Thế mới đúng, đây mới là dáng vẻ thiếu niên nên có. Thanh tú lễ phép, ăn mặc trang điểm gọn gàng, hơn hẳn đám bạn xấu của con”.

Hàn Thanh Bách nhớ đến “chúng bạn” của con gái ở thành phố Ngân Hà, một đám cù bất cù bơ bất cần, lại nghĩ tớ cô gái ngoan ngoãn giản dị vừa gặp, tự nhiên sẽ cảm thấy khoảng cách một trời một vực.

Xem ra quyết định đưa con gái đến ngôi trường này học lớp 12 quả là chính xác.

Trên ghế lái, tâm trạng của Hàn Thanh Bách vô cùng tốt, nội tâm khao khát nhìn thấy viên ngọc quý của mình sẽ sáng chói như thế nào vào một năm sau, càng nghĩ càng thấy vui vẻ.

Hàn Cẩm Thư ngồi ở ghế sau lười không thèm để ý bố mình đang nghĩ gì, cô nhét tai nghe lên nghe nhạc.

Về nhà bà cô, bà lão vội vàng bảo người dọn cơm, hiền hòa gọi Hàn Cẩm Thư ra ăn cơm.

Hàn Cẩm Thư đã ăn một chút trước tiết tự học nên tạm thời không thấy đói.

Hơn nữa, vì thiếu niên tên Lê Độ kia mà tâm trạng của cô không được tốt, cô chỉ muốn ở một mình chơi trò chơi và nghe nhạc.

Nhưng đối diện với ánh mắt trông đợi tha thiết của bà cô, cô không tài nào nói ra lời từ chối, cuối cùng chỉ đành lặng lẽ đi nhà vệ sinh rửa tay, sau đó ra ngồi vào bàn, cầm đũa lên bắt đầu gắp thức ăn.

Cô vừa ăn cơm vừa nghe Hàn Thanh Bách nói chuyện với bà cô.

Hàn Thanh Bách có chút khó xử, hắng giọng một lát mới nói: “Cô à,  Thư Thư vừa khai giảng, đáng lẽ cháu phải đây với con bé thêm một thời gian nữa, nhưng phía công ty quả thật quá nhiều việc…”.

Bà cô nhanh chóng hiểu ý, cười hiền từ nói: “Thư Thư ở đây đã có cô lo rồi, cháu có gì phải lo. Được rồi, sáng mai dọn đồ về trước đi”.

Vừa nghe Hàn Thanh Bách sắp rời khỏi đây, sắc mặt Hàn Cẩm Thư lập tức thay đổi. Cô buông đũa, ngẩng đầu lên nói: “Bố, bố sắp đi hả? Bố mẹ thật sự để con ở đây tận một năm hả?”.

Hàn Thanh Bách nghe xong, nét mặt và ngữ điệu cùng trầm xuống: “Không thì sao? Con nghĩ cả nhà đang đùa với con, đang dọa con chắc?”.

“…”. Hàn Cẩm Thư tức giận cười nhạt, bực không biết nói gì hơn. Hai giây sau, cô lạnh lùng tặc lưỡi, quăng đũa sang một bên, đứng phắt dậy trở về phòng ngủ.

Theo sau là tiếng đóng cửa “Rầm” rất mạnh.

“Thư Thư!”. Hàn Thanh Bách chán nản, đứng dậy đuổi theo đến cửa phòng ngủ, trách móc: “Con ra đây cho bố, cơm chưa ăn xong, con cáu giận cho ai xem hả! Hàn Cẩm Thư!”.

Bà cô nhìn hai bố con như nước với lửa cũng hết cách, bà thở dài, tận tình khuyên bảo: “Thôi, để Thư Thư ở một mình đi”.

Giọng nói của Hàn Thanh Bách đã run lên, chỉ vào cánh cửa phòng đóng chặt, giận dữ nói: “Cô xem, con bé này có khiến người ta tức không! Cả ngày giận dỗi với vợ chồng con!”.

“Cô hiểu được mà, đột nhiên đang được sung sướng ở thành phố lớn lại bị vứt về nơi nhỏ bé này. Con bé còn nhỏ, nhất thời không chấp nhận được”. Bà cô an ủi, “Ngày mai cháu cứ về đi, thời gian còn dài, Thư Thư rồi sẽ thích nghi được thôi”.

Trong phòng ngủ, Hàn Cẩm Thư bực muốn phát điên. Nếu đây là nhà cô ở thành phố Ngân Hà thì cô đã đập nát đồ đạc xung quanh rồi, nhưng đây là nhà bà cô, phòng ngủ này là do bà cô tận tâm thu xếp cho cô, tất cả đồ đạc đều chứa đựng tình yêu của bà.

Hàn Cẩm Thư nhìn quanh một vòng trong phòng, cuối cùng chỉ có thể trút giận lên chiếc gối ôm. Cô không ngừng đấm đá và chiếc gối hòng trút lửa giận đang cháy bừng bừng.

Ngay lúc này, cô đã hiểu rõ ý đồ của ông Hàn Thanh Bách và bà Bùi Uyển Từ.

Ở thành phố Ngân Hà, cô có thể không coi ai ra gì, muốn gì được nấy, nhưng đây là Lan Giang, quá nhiều thứ đang trói buộc cô.

Cô không làm gì được, nội tâm càng muốn nổi loạn. Nhưng bố mẹ cô biết cô sẽ không khiến bà cô yêu thương mình phải nhọc lòng.

Cô càng nghĩ càng bất lực, càng nghĩ càng uất ức. Hàn Cẩm Thư tóm chiếc gối ném xuống sàn nhà, sau đó lại lấy di động gửi điện thoại cho đám bạn.

Hàn Cẩm Thư: Bố tôi mai về thật rồi. Phiền chết đi được.

Bạn xấu 1: Bố mẹ cậu tàn nhẫn thật đấy. Thế giờ cậu tính sa?

Thiếu nữ 17 tuổi đến thời kỳ nổi loạn, suy nghĩ chưa trưởng thành, nghĩ được ý tưởng cũng rất trẻ con.

Hàn Cẩm Thư gõ chữ trả lời: Tôi sẽ làm loạn cả cái trường này lên, buộc trường phải đuổi học tôi.

Bạn xấu 2: Chị hai à, tôi từng nghe nói đến trường Trung học số 1 Lan Giang rồi, kỷ luật rất nghiêm, lật tung trường lên cũng không có học sinh bất hảo nào cả. Chỉ một mình cậu làm sao mà “làm loạn” cái trường lên được đây?

Hàn Cẩm Thư: Thế thì ngày nào tôi cũng trốn học, cho bố mẹ tôi tức chết.

Bạn xấu 3: Cậu học ở Ngân Hà cũng trốn học, ở Lan Giang cũng trốn học. Nếu tôi là bố mẹ cậu, chi bằng cứ vứt cậu ở Lan Giang, không thấy đỡ phiền.

Hàn Cẩm Thư: …

Hàn Cẩm Thư: Thế này không được, thế kia cũng không xong?

Một đám chỉ biết đá đểu kích động thôi, đến lúc đưa ý kiến thì chả có cái nào hữu dụng cả.

Bạn xấu 1: Nếu hết cách rồi hay là yêu sớm đi.

Hàn Cẩm Thư: ? Ý gì hả?

Bạn xấu 1: Tìm một anh chàng đẹp trai nào đó yêu đương đi, phô trương một tí, tôi đảm bảo bố mẹ cậu sẽ lập tức đón cậu về.

Bạn xấu 2: Tuyệt cmnl! Cách này xuất sắc, tôi thấy được đấy.

Bạn xấu 3: Đúng thế, tìm bạn trai đi, để xem bố mẹ cậu có hốt hoảng lên không! Đến lúc đó, cho dù cậu không muốn về thì bố mẹ cậu cũng về Lan Giang gô cổ cậu về.

Đám bạn xấu mồm năm miệng mười hiến kế, Hàn Cẩm Thư nheo mắt dừng lại ở hai chữ “yêu sớm”, nghiêm túc cân nhắc biện pháp này.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Thanh Bách vẫn đưa Hàn Cẩm Thư đến trường như thường lệ.

Sân trường buổi sáng đông đúc học sinh, cô gái mặc đồng phục xinh đẹp ôm vẻ mặt buồn bã lết vào sân trường.

Hàn Thanh Bách hạ cửa sổ xe, nói vọng sau lưng: “Lát nữa bố phải đi rồi, có việc gì cứ gọi điện cho bố hoặc mẹ con”.

Hàn Cẩm Thư chán nản ngoáy lỗ tai.

Lúc này, cô chỉ cảm thấy giọng nói của Hàn Thanh Bách rất chói tai, cô cũng mặc kệ không muốn trả lời, cứ thế đeo cặp biến mất trong đám học sinh trong sân trường.

Đi vào phòng học, cán sự môn Văn đứng trên bục giảng đang tổ chức cho mọi người đọc diễn cảm một bài trong sách giáo khoa.

Các cán sự môn khác hét lớn giục mọi người nộp bài tập.

Tối qua Hàn Cẩm Thư ngủ không ngon, bây giờ cô chỉ muốn bò ra bàn ngủ bù. Cô làm ngơ mọi âm thanh bên ngoài, mơ màng sắp ngủ thì cánh tay của cô bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy.

Ngay sau đó, một giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên bên tai cô: “Cẩm Thư, cán sự môn Toán đến thu bài tập kìa”.

Vốn dĩ giọng nói của cô bạn cùng bàn ngọt ngào, dễ nghe như vậy nhưng giờ cô chỉ thấy ồn ào. Cô giơ một cánh tay lên vẫy vẫy ý nói đừng làm phiền mình.

Ngô Mạn Giai không biết làm sao, đành phải kéo tay áo Hàn Cẩm Thư một lần nữa.

Thiếu nữ xinh đẹp vẫn ăn vạ không chịu mở mắt.

Ngô Mạn Giai đỡ trán chịu thua.

Xung quanh im lặng chừng mười giây, Hàn Cẩm Thư mơ màng nghe thấy tiếng đập bàn rất nhỏ.

Âm thanh giống như có ai đó dùng khớp ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Đang buồn ngủ lại bị quấy rầy, Hàn Cẩm Thư ngái ngủ muốn gắt lên.

Cô cau mày, cực kỳ khó chịu ngẩng đầu lên, chậm rãi mở to mắt, lập tức sửng sốt.

Trước chỗ ngồi của cô không biết có thêm một người từ lúc nào.

Trắng, cao, đẹp trai, lạnh lùng.

Cậu cầm một chồng bài tập trên tay trái, tay còn lại vẫn cong lên gõ xuống mặt bàn. Vài lọn tóc đen rủ xuống che một phần đôi mắt lạnh nhạt.

Cậu nhìn xuống, cử chỉ vẫn hời hợt lạnh lùng như ngày đầu.

“…”. Hàn Cẩm Thư đờ người, đối diện với đôi mắt hoa đào sâu thẳm trầm tĩnh đó, ma xui quỷ khiến cô nhớ lại chuyện đêm qua và cũng hai chữ “Màu đen”.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hai má Hàn Cẩm Thư chợt đỏ bừng.

“Bài tập Toán”. Lê Độ hờ hững nhìn cô, “Chỉ còn cậu chưa nộp thôi”.

Lời cậu nói đã đánh thức Hàn Cẩm Thư khỏi vực sâu mờ mịt.

Cô ngáp một cái, khẽ cong người lên khỏi bàn học, tươi cười như hoa, ngọt ngào trả lời cậu: “Bài tập à? Tôi vẫn chưa làm tí nào”.

Ngô Mạn Giai: “…”.

Các bạn học xung quanh: “…”.

So với phản ứng của những người xung quan thì Lê Độ rất thản nhiên. Nghe Hàn Cẩm Thư nói xong, cậu không nán lại lâu mà xoay người lạnh mặt rời khỏi phòng học.

Ngô Mạn Giai vỗ ngực, khó tin nhìn Hàn Cẩm Thư, hỏi: “Vì sao cậu không làm bài tập Toán?”.

Hàn Cẩm Thư sửa lại cho đúng: “Không chỉ bài tập Toán mà bài tập Sinh, Lý, Ngữ văn cũng vậy nốt”.

Ngô Mạn Giai: “…”.

Ngô Mạn Giai tỏ ánh mắt kính nể, giơ ngón tay cái lên, nói: “Nữ hiệp, bái phục”.

Hàn Cẩm Thư lười biếng xoay đầu cho đỡ mỏi. Lúc này, thiếu niên cao ráo đẹp trai kia mới trở lại, cậu lờ ngơ cô, trở về chỗ ngồi của mình.

Hàn Cẩm Thư không kìm được tò mò, hỏi nhỏ: “Nè”.

Nhìn dáng vẻ yên lặng học tập của Lê Độ, ánh mắt Hàn Cẩm Thư ánh lên sự hứng thú, nói nhỏ với Ngô Mạn Giai bên cạnh: “Sao cậu không nói với tớ cậu ta là cán sự môn Toán?”.

“Cậu không hỏi nên tớ không nói”. Ngô Mạn Giai mở sách Ngữ văn, giả vờ đang đọc bài nhưng thật ra đang nói: “Cậu còn muốn biết chuyện về Lê Độ nữa à?”.

Hàn Cẩm Thư bỗng nhiên nhớ đến lời khuyên của đám bạn xấu tối qua: Muốn bố mẹ cậu chủ động đến đưa cậu đi thì cứ yêu sớm đi.

Dĩ nhiên… tìm mỏi mắt cũng không có ai đẹp trai hơn Lê Độ ở trường Trung học số 1 Lan Giang.

Hàn Cẩm Thư: “Cậu ta có bạn gái không?”.

“Không có, tớ nói với cậu rồi mà, tính cách của cậu ta rất quái gở. Cậu ta không có bạn, không ai dám lại gần cậu ta hết”. Ngô Mạn Giai nói, nghĩ đến gì đó liền bổ sung: “Nhưng mà, tớ nghe nói rất nhiều bạn nữ thích Lê Độ, không chỉ trường mình mà rất nhiều nữ sinh trường khác cũng theo đuổi cậu ta”.

Hàn Cẩm Thư gật đầu: “Ồ”.

Hàn Cẩm Thư hỏi: “Nữ sinh theo đuổi cậu ta có xinh không?”.

“Xinh”. Ngô Mạn Giai trả lời rất nghiêm túc, “Hoa khôi lớp, hoa khôi của khối, hoa khôi trường đều có cả”.

Hàn Cẩm Thư chớp mắt: “Xinh bằng tớ không?”.

Ngô Mạn Giai: “…”.

Ngô Mạn Giai nhìn khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ như yêu tinh trước mặt, suýt nữa đã bị mê hoặc tâm trí. Cô bạn im lặng một lúc, trả lời rất trung thực: “Không bằng”.

Hàn Cẩm Thư xoay bút trong tay, thuận miệng hỏi: “Thế cậu cảm thấy tớ theo đuổi Lê Độ thì tỉ lệ thành công là bao nhiêu?”.

Ngô Mạn Giai bị sặc, trừng mắt thốt lên: “Hả?”.

Hôm nay, Hàn Cẩm Thư không làm bài tập nào nên vô cùng mãn nguyện vì được thầy chủ nhiệm mời lên văn phòng uống trà.

“Em Hàn Cẩm Thư, bố em đã nói về tình hình của em trước khi đến đây. Thầy thấy thành tích của em rất tốt, em lại rất thông minh, chỉ cần cố gắng thì dễ dàng thi vào đại học trọng điểm. Thầy hy vọng em hãy giữ vững ý chí, đừng đi lạc lối. Lớp 12 là thời kỳ quan trọng quyết định tương lai, mỗi học sinh đều phải cố gắng hết sức, tuyệt đối không được qua loa. Em không làm bài tập thì sao củng cố kiến thức được? Cho dù em có giận dỗi bố mẹ thì cũng không nên hy sinh tương lai của mình…”.

Chủ nhiệm lớp khuyên bảo tận tình, răn dạy đủ thứ lý lẽ cao siêu.

Hàn Cẩm Thư cúi đầu nhìn đôi giày LV của mình, tâm tư trên mây, chẳng nghe lọt tai được câu nào.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng thầy chủ nhiệm cũng nói xong. Thầy uống một ngụm trà, xua tay ý bảo Hàn Cẩm Thư có thể ra ngoài.

Hàn Cẩm Thư thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhấc chân chuồn thẳng.

Khoảng 9 giờ, sắc trời đã tối, bầu trời tựa như bị lọ mực lớn nhuộm đẫm, sân trường trở về quang cảnh vắng vẻ khác biệt với buổi sáng.

Hàn Cẩm Thư rảo bước ngoài hành lang, lơ đãng nhìn thấy văn phòng bộ môn Toán vẫn sáng đèn. Vài giây sau, một người đi ra, bước chân không nhanh không chậm, vừa vặn đi ngược hướng với cô.

Vì thế hai người tình cờ gặp mặt.

Hàn Cẩm Thư vô thức nghiêng đầu ngắm nhìn.

Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy đồng phục kiểu cũ này cũng rất đẹp. Ác khoác hai màu xanh trắng, bên trong là áo sơ mi màu trắng càng làm nổi bật làn da trắng lạnh như tuyết.

Không… không phải.

Hàn Cẩm Thư ý thức được có lẽ không phải đồng phục đẹp mà là người mặc đồng phục đẹp.

Ánh mắt của người đối diện không hề dừng lại trên người cô mà lập tức lướt qua người cô.

Bất chợt, Hàn Cẩm Thư cũng không ngờ được, ngay khi thiếu niên đi cách cô khoảng hai bước, cô lại đột nhiên lên tiếng: “Bạn Lê Độ”.

Cô vừa dứt lời, Lê Độ lập tức dừng lại.

Cậu quay người lại, ánh mắt cuối cùng cũng nhìn thiếu nữ, im lặng không nói gì.

Hàn Cẩm Thư cong môi cười nhẹ với Lê Độ, dường như có ánh sáng tỏa ra bốn phía chiếu sáng cả dãy hành lang u tối.

“Bạn Lê Độ, mình thích cậu”. Hàn Cẩm Thư bắt chước mấy cô bạn tỏ tình trong phim, bắt chước cả biểu cảm thẹn thùng đáng yêu, giọng nói ngọt ngào sến súa, “Mình có thể làm bạn gái của cậu không?”.

Nữ sinh tỏ tình xong nên làm gì tiếp nhỉ?

Chắc là thấp thỏm chờ đợi chăng?

Hàn Cẩm Thư vốn cực kỳ bình tĩnh, nhưng không hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của thiếu niên, cô lại cảm thấy hoảng loạn bất an.

Cách đó mấy bước, Lê Độ vẫn không có phản ứng gì.

Cậu chỉ đứng đó nhìn cô chăm chú, ánh mắt sáng quắc, thần thái trầm tĩnh.

Rất lâu sau, Lê Độ thu lại ánh mắt trên người thiếu nữ, lạnh lùng xoay người rời đi.

Hàn Cẩm Thư bị bơ tại chỗ: “…”.

Nhìn theo bóng dáng lạnh lùng kiêu ngạo đó, Hàn Cẩm Thư từ ngẩn ngơ dần chuyển sang choáng váng.

Lần đầu tỏ tình trong đời của cô vậy mà lại bị bơ, còn bơ triệt để luôn?

ĐM!

Đêm đó, gạt tàn thuốc đã đầy.

Trong bóng tối, Lê Độ dụi điếu thuốc lá cuối cùng, dựa trên thành giường, vẻ mặt vô cảm nhìn lên trần nhà.

Ký túc xá của xưởng ẩm mốc, hư hỏng nặng, trần nhà ố vàng, chỉ có mảnh trăng nhỏ bằng bàn tay có thể hắt xuống soi rõ bóng người cô độc bên trong.

Đẹp không thể diễn tả nhưng lại xa xôi như một thế giới không thể với tới.

Hôm nay, Hàn Cẩm Thư gục đầu trước bàn. Lúc thu bài tập, cậu có thể thấy cổ áo cô bung ra. Từ góc nhìn của cậu, có thể thấy làn da trắng nõn và đường rãnh ẩn hiện quyến rũ.

Rất sâu, còn không ngừng phập phồng mời gọi.

Ánh mắt Lê Độ thoáng chốc ngập một màu đen tối cuồng loạn.

Cậu thong thả nhắm mắt lại, tưởng tượng ra nụ cười, khuôn mặt và đôi môi của Hàn Cẩm Thư. Thần kinh bắt đầu căng thẳng, cảm giác lẫn lộn, một cảm giác đau đớn không gì sánh được xâm chiếm nhưng cũng có vui thích xưa nay chưa từng có.

Rất lâu, rất lâu sau.

Đợi sóng to gió lớn qua đi, Lê Độ lại mở mắt ra một lần nữa.

Cậu lại đốt tiếp một điếu thuốc.

Ban nãy cô đã nói gì?

Không biết trời cao đất dày mà nói thích cậu, không sợ chết mà dám hỏi có thể làm bạn gái cậu hay không.

Lê Độ bỗng cong môi cười cực kỳ biến thái.

Lúc ấy, nghe Hàn Cẩm Thư hỏi, cậu đã kinh ngạc trong giây lát nhưng cuối cùng vẫn chọn quay người bỏ đi.

Bởi vì, nếu không đi thì lý trí đang bị kéo căng của cậu sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Trời tối đen, đèn mở ảo, khắp nơi trong trường đều là nơi thích hợp để phạm tội. Nếu còn nán lại vài giây, cậu sợ là mình thật sự sẽ kéo cô vào một góc, lột sạch mà làm.

Chương kế tiếp