Cọ Xát

Chương 83: Nếu trở về thời trung học (3)

Lại đến đêm, bầu trời ngoài cửa sổ đen kịt không một gợn sáng, sấm sét ầm ầm kéo theo một cơn mưa to như trút nước.

Đêm nay là lần thứ năm Lê Độ mơ thấy Hàn Cẩm Thư.

Tất cả học sinh trường Trung học số 1 Lan Giang đến trường báo danh vào ngày mùng 1 tháng 9, mà hôm nay mới chỉ là mùng 5 tháng 9.

Trong mơ, cô cong môi cười, nụ cười vừa hoang dại vừa kiều diễm tựa hoa đào nở tháng tư. Cô yêu kiều mềm mại nói: “Bạn Lê Độ, mình thích cậu. Mình có thể làm bạn gái của cậu không?”.

Trong mơ, Lê Độ vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cổ mảnh mai trắng ngần của Hàn Cẩm Thư.

Trắng nõn như tuyết, yếu ớt mềm mại, tưởng chừng chỉ cần hơi dùng sức một chút sẽ có thể bẻ gãy.

Cậu áp sát bên tai cô, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao lại thích tôi”.

Ánh mắt của thiếu nữ linh động nghịch ngợm thêm phần lả lướt quyến rũ, nói từng chữ: “Thích cậu vì… mình bị ma nhập mất rồi”.

Ngón tay của Lê Độ lướt qua gò má mịn màng của cô: “Nếu trở thành người của tôi, cậu sẽ hối hận”.

Cánh môi xinh đẹp mời gọi của thiếu nữ cọ qua vành tai cậu, nói: “Không thử thì làm sao biết?”.

Nói xong, Lê Độ thấy khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Cẩm Thư bắt đầu thay đổi thành rất nhiều hình thù khác nhau.

Màn sương mù giăng dày đặc, đợi không gian quay trở về hình thái ban đầu thì cô gái đã biến mất.

Khuôn mặt, thân thể, trái tim… tất cả đều biến thành một bụi hoa hồng hoang dại, hoa màu đỏ tươi như những ngọn lửa hừng hực thiêu cháy tâm trí cậu. Ngọn lửa càng cháy càng nóng, càng cháy càng cuốn hút.

Ngay sau đó, giọng nói của Hàn Cẩm Thư chợt vang lên giữa không trung, kỳ ảo lanh lảnh, ngọt ngào mềm mại như muốn hòa vào xương cốt da thịt.

Cô nói: “Bạn Lê Độ, cậu vào trong mình đi”.

Lê Độ: “Cậu ở đâu”.

Giọng nói dịu dàng đó đáp lại: “Mình là bụi hoa hồng trước mặt cậu”.

Lê Độ cất bước về phía trước, bước vào bụi hoa. Ngay lập tức, gai hoa hồng sắc nhọn đã đâm khiến cậu bị thương.

Máu tươi chảy ra từ mắt cá chân, Lê Độ rủ mắt nhìn từng dòng máu rỉ ra ngoài. Cậu không có cảm giác đau nhưng vẫn dừng bước chân.

Thiếu nữ hoa hồng lại lên tiếng, hỏi cậu: “Vì sao lại dừng lại?”.

Lệ Độ: “Cậu làm tôi đổ máu”.

Lần này, giọng nói của thiếu nữ hoa hồng dường như có phần làm nũng, vài phần mê hoặc. Giọng nói như tiếng ca của yêu tinh trên biển không ngừng mê hoặc thuyền viên chìm vào vực sâu: “Vào đi, mình có thể cho cậu cảm nhận được vui sướng chưa từng có”.

Lê Độ nói: “Mất máu quá nhiều sẽ chết”.

Thiếu nữ hoa hồng cười rộ lên, hỏi cậu: “Cậu vào trong mình, đón nhận cái chết trong đó là ước mơ tha thiết của cậu mà?” Vì thế, Lê Độ sải bước chân bước vào bụi hoa.

Chớp mắt, gai hoa hồng từ bốn phía quấn chặt lấy cậu. Chân, cánh tay, eo và bụng, thậm chí là cổ, mặt đều bị gai hoa hồng đâm trúng. Khắp người đều là những vết gai đâm, da thịt và máu tươi hòa lẫn vào nhau.

Lê Độ thỏa mãn nhắm mắt trong bụi hoa.

Thể xác và tinh thần của cậu đều cảm thấy sung sướng cực hạn, Lê Độ biết mình đang chết dần trong hạnh phúc.

Lê Độ tỉnh mộng, lúc này mới là 2 giờ 5 phút sáng.

Lê Độ mở to mắt, nghe thấy có tiếng mèo hoang kêu bên ngoài ký túc xá, tiếng mèo cào nhau thê lương nhưng lại là chút sinh khí duy nhất ở nơi vắng vẻ cô quạnh này.

Thật kỳ lạ, lần này mơ thấy Hàn Cẩm Thư, cậu không muốn hút thuốc và chỉ thấy khát… rất khát.

Lê Độ ngồi dậy, đi tới bàn bê cốc nước lên uống. Bên trong chính là trà mật ong mà dì Nam pha cho cậu mấy tiếng trước, nước trà lạnh lẽo nhưng ngọt vô cùng.

Uống hết một cốc, mật ong không hòa tan đều trong nước mà lắng xuống dưới, càng uống càng ngọt.

Đến cuối cùng lại ngọt sắc cổ.

Lê Độ mím môi, cảm giác ngọt khé họng rất khó chịu.

Đúng lúc này, cậu nhìn xuống cốc nước trên bàn, đột nhiên một suy nghĩ nảy lên trong đầu:

Liệu chiếc lưỡi xinh đẹp của thiếu nữ nổi loạn tên Hàn Cẩm Thư đó còn ngọt hơn mật ong không nhỉ?

Đêm khuya thinh lặng, căn phòng im ắng.

Hàn Cẩm Thư cuộn mình trong chăn, cựa mình hết bên này sang bên kia mà mãi vẫn không ngủ được. Trong đầu cô đều là hình ảnh mình nũng nịu tỏ tình nhưng lại bị Lê Độ lạnh lùng làm ngơ.

Thậm chí thiếu niên đứng nhất trường đó còn không thèm quay đầu lại nhìn cô.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư càng nghĩ càng tức giận. Đây là lần đầu tiên cô biết “cảm giác thất bại” là thế nào.

Khi còn ở thành phố Ngân Hà, nếu những nam sinh theo đuổi cô phải xếp hàng thì một cái sân thể dục cũng không đủ dùng.

Những người đó có đủ mọi thành phần, có kiểu mọt sách suốt ngày chỉ biết học hành, có người đánh nhau hút thuốc uống rượu, ai nấy nhìn thấy cô cũng phải sáng mắt ngẩn ngơ.

Hàn Cẩm Thư cắn môi, thật sự tức không chịu được liền vén chăn xuống giường, đi chân trần đến trước gương.

Cô bật đèn lên, cẩn thận quan sát.

Cô gái trong gương mới chỉ 17 tuổi, khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con, đôi mắt quyến rũ như mặt hồ phủ sương, môi đỏ răng trắng, làn da trắng nõn, không trang điểm cũng rất xinh đẹp, mỗi nét mặt mỗi nụ cười đều cực kỳ xinh đẹp.

Quan trọng là dáng người của cô cũng rất đẹp.

Eo nhỏ chân dài, từ khi dậy thì đến nay, Hàn Cẩm Thư luôn mặc nội y cỡ 34D.

Theo lời chị họ cô hay trêu ghẹo thì nếu đặt cô vào thời cổ đại làm phi tần thì quân vương khỏi muốn lên triều.

Hàn Cẩm Thư nhìn vào gương, nhăn mày thưởng thức sắc đẹp của mình.

Không ngờ dung nhan kiều diễm khiến bao người điều đứng như vậy có ngày sẽ bị một nam sinh thờ ơ, không thèm nhìn lấy một cái.

Lẽ nào cậu là Gay!

Ngẫm nghĩ một lúc, Hàn Cẩm Thư sợ hãi bởi suy đoán của mình. Hoảng hốt qua đi, cô nhanh chóng gạt suy nghĩ đó ra sau đầu. Hôm đó cô ngồi xổm chơi di động bên ngoài hành lang văn phòng hiệu trường, Lê Độ trộm hút thuốc ở chỗ ngoặt hành lang.

Giữa làn khói mờ mịt, cậu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đó rõ ràng mang theo sự tham lam khao khát mà người đàn ông bình thường mới có.

Vì thế, Lê Độ không thể là gay.

Nhưng nếu cậu không phải là gay thì sao lúc đó cô nũng nịu như vậy rồi mà cậu vẫn làm như không thấy?

Nam nữ sinh ở tuổi này thường có cùng suy nghĩ về “thắng thua”. Bọn họ sẽ ghét bỏ những ai luôn hỏi han ân cần, luôn quan tâm mình; thế nhưng sẽ hừng hực cảm giác muốn chinh phục với những người lạnh lùng thơ ơ với mình.

Nhớ lại ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt của Lê Độ, Hàn Cẩm Thư khẽ cắn môi, ý chí chiến đấu đốt cháy bừng bừng.

Cô chui lẹ vào trong chăn, lấy di động gửi tin nhắn Wechat cho đám bạn xấu.

Hàn Cẩm Thư: [!!!]

Khoảng một phút sau, đã có người trả lời: [Tôi tưởng có mình tôi không ngủ thôi chứ. Đêm rồi mà cậu còn chưa ngủ, muốn làm gì thế?]

Hàn Cẩm Thư: Tôi chấm một anh chàng đẹp trai rồi.

Người trả lời tin nhắn là một cô hoa khôi nhà giàu trong trường của Hàn Cẩm Thư, người đó hỏi Hàn Cẩm Thư: Sau đó thì sao?

Hàn Cẩm Thư: Dạy tôi theo đuổi cậu ta thế nào đi/

Hoa khôi: …

Hoa khôi: ???

Hoa khôi: Đùa à! Tôi còn tưởng là cậu chỉ cần ngoắc tay thì bao nhiêu trai đẹp thi nhau nằm xuống đợi cậu gọi tên chứ hả. Đẹp trai cỡ nào mà khiến cậu phải theo đuổi thế?

Hàn Cẩm Thư nhìn câu hỏi, suy ngẫm hai giây, sau đó trả lời: Thành tích rất tốt, rất ngầu, rất lạnh lùng, không thích nói chuyện với người khác.

Hoa khôi: Xí, cái gì mà không thích nói chuyện với người khác. Đàn ông đều là đám giả vờ đứng đắn thôi, cậu thử lộ đùi, lộ vai xem cậu ta lạnh lùng hờ hững được bao lâu.

Hàn Cẩm Thư: Nhưng mà… tôi đã lộ đùi rồi.

Hoa khôi: Nhìn thấy đùi cậu rồi mà vẫn giữ mình được à, trai đẹp khó nhằn ghê nhỉ.

Hoa khôi: Theo đuổi ai đó thì chỉ cần hôm nay đưa bữa sáng, mai tặng quà này nọ. Cậu muốn sắc có sắc, muốn tiền có tiền, nếu thật sự không được thì ném cho cậu ta một cọc tiền, cho sờ thì 1000 tệ, hôn thì 2000, đồng ý làm bạn trai của cậu thì thưởng 10,000. Người ta cũng không phải kẻ ngốc, làm gì có ai qua được ải tiền tài đúng không? Ha ha ha.

Hàn Cẩm Thư tắt màn hình di động.

Cô thầm nghĩ, thiếu niên đứng nhất trường kia có vẻ là kiểu người thanh cao, nếu đập tiền vào e là không được.

Hàn Cẩm Thư vẫn ngây thơ, thôi thì bắt đầu từ “đưa bữa sáng” đi, có vẻ đáng tin cậy hơn.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Hàn Cẩm Thư từ chối chú Kiến Thụ đưa đến trường. Cô ra cửa khu nhà, dựa theo chỉ đường trước đó của Ngô Mạn Giai tìm được trạm xe buýt gần nhà bà cô.

Rất trùng hợp, cô đứng chờ ở trạm chốc lát đã gặp được cô bạn cùng bàn ở đây.

“A? Hàn Cẩm Thư?”. Ngô Mạn Giai vô cùng vui mừng, cười nói, “Hôm nay cậu bắt đầu đi xe buýt hả?”.

“Đúng vậy”.

Mấy ngày qua, ấn tượng của Hàn Cẩm Thư với cô bạn cùng bàn đáng yêu này vô cùng tốt. Khóe miệng cô cong lên, thuận miệng nói: “Tớ không thích họ đưa đón, đi đường cứ nói mãi không ngừng”.

Hai cô gái đứng chờ xe khoảng tám phút, cuối cùng chiếc xe buýt cũng thong dong chạy tới.

Hai người lên xem trả tiền.

Ngô Mạn Giai nhìn quanh một vòng trong xe, phát hiện có ghế trống liền kéo Hàn Cẩm Thư qua đó ngồi.

Gia cảnh Hàn Cẩm Thư rất tốt nên bình thường rất ít khi sử dụng phương tiện công cộng, thế nhưng cô không hề thấy lạ lẫm hay ghét bỏ, đến thẳng chiếc ghế phía sau ngồi nhìn chiếc xe hòa vào dòng xe cộ đông đúc.

Chợt, Hàn Cẩm Thư nhớ đến gì đó liền hỏi: “Đúng rồi, tớ thấy cổng trường có một hàng bánh kem, không biết bây giờ đã mở cửa chưa?”.

Ngô Mạn Giai nói: “Mở rồi, thời gian tự học của trường mình sớm lắm nên chủ tiệm cũng mở sớm cho học sinh”.

Chẳng mấy chốc xe đã đến trạm.

Hàn Cẩm Thư và Ngô Mạn Giai xuống xe.

Đến trước cửa hàng bánh kem, Hàn Cẩm Thư nói với Ngô Mạn Giai: “Cậu ở đây đợi tớ một chút, tớ mua chút đồ”. Nói xong, cô quay đầu đi vào hàng bánh kem.

Ngô Mạn Giai ngoan ngoãn đứng chờ bên ngoài.

Hàn Cẩm Thư rất nhanh nhẹn, chưa đến 3 phút đã mua xong trở ra.

Ngô Mạn Giai thấy cô cầm bánh kem dâu tây trong tay, chớp mắt hỏi: “Cậu chưa ăn sáng à?”.

Hàn Cẩm Thư: “Ăn rồi, nhà tớ nấu cháo cho tớ rồi”.

Ngô Mạn Giai khó hiểu: “Thế cậu mua bánh kem để ăn thêm à?”.

“Không phải”. Hàn Cẩm Thư lắc đầu, thản nhiên nói: “Cái này là mua cho Lê Độ”.

“Hả? Cậu cho bánh kem cho Lê Độ làm gì?”. Ngô Mạn Giai trố mắt ngạc nhiên, ngây ngốc mấy giây mới ý thức được, “Cậu thật sự muốn theo đuổi Lê Độ à?”.

Hàn Cẩm Thư cười nói: “Đúng thế”.

Cô bàn cùng bàn hoảng sợ không nói nên lời.

Hàn Cẩm Thư thấy phản ứng của cô bạn lên giơ một ngón trỏ ra trước miệng, nói nhỏ: “Suỵt, bí mật nhé, đừng nói cho người khác”.

Dù sao thì với tình hình trước mắt, cô cũng không biết mình có theo đuổi được người ta không, nhưng cô không muốn bị mất mặt đâu.

Vì muốn hành động kín đáo, không muốn bị các bạn học phát hiện mình đang theo đuổi Lê Độ nên Hàn Cẩm Thư đã rình cơ hội tặng bánh kem suốt cả buổi sáng. Thế nhưng đáng tiếc, một tiết Toán, một tiết Hóa trôi qua mà cô vẫn chưa có cơ hội.

Lê Độ ngoại trừ đi nhà vệ sinh một lần thì thời gian còn lại đều im lặng ngồi tại chỗ, lặng lẽ đọc sách hoặc nghỉ ngơi.

Hàn Cẩm Thư buồn bực nghịch tóc mình, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi vang lên phía cửa phòng học: “Hàn Cẩm Thư!”.

Hàn Cẩm Thư ngẩng đầu lên, thấy ngoài cửa là một nam sinh đeo kính cùng lớp với cô.

Hàn Cẩm Thư hoang mang hỏi: “Có chuyện gì thế?”.

“Bên ngoài…”. Cô quá xinh đẹp nên nam sinh đeo kính mới nhìn cô đã nói lắp bắp không rõ lời, “… có người tìm cậu”.

Nghe xong, Hàn Cẩm Thư càng thêm khó hiểu. Cô mới chuyển đến đây học, trừ mấy bạn ngồi gần và Lê Độ thì cô chẳng quen ai cả, ai sẽ đến tìm cô chứ?

Cô không hiểu gì nhưng vẫn đứng dậy đi ra ngoài.

“Hàn Cẩm Thư”.

Nam sinh lên tiếng có vóc dáng rất cao, màu da màu lúa mạch, tuấn tú rạng ngời, là điển hình của mấy anh chàng vận động viên đẹp trai. Cậu ta mỉm cười với cô, nói: “Mình tên là Lý Kỳ, thành viên đội bóng rổ của trường, cùng khối với cậu, lớp của mình ngay cạnh lớp cậu”.

Hàn Cẩm Thư hiểu ra, thì ra là bạn ở lớp bên cạnh.

Cô hỏi: “Chào cậu, xin hỏi cậu có chuyện gì không?”.

Lý Kỳ lấy hết can đảm, nói: “À, cũng không có gì… mình chỉ muốn hỏi cậu có thể kết bạn Wechat với cậu không”.

Bên ngoài phòng học, người đến người đi, chẳng mấy chốc, Hàn Cẩm Thư nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh vang lên.

“Đây là Lý Kỳ của đội bóng rổ mà, cậu ta thích Hàn Cẩm Thư à?”.

“Nói thừa, thích nên mới đến đây xin kết bạn chứ”.

“Ha ha ha, hình như Lý Kỳ đỏ mặt đúng không?”.

Hàn Cẩm Thư được nhiều người theo đuổi từ nhỏ, cô đã từng gặp rất nhiều nam sinh giống Lý Kỳ nên cũng quá quen thuộc với tình huống này.

Xuất phát từ phép lịch sự, Hàn Cẩm Thư vẫn mỉm cười với Lý Kỳ, nói: “Xin lỗi cậu, tôi không dùng Wechat”.

Lý Kỳ: “…”.

Làm gì có người trẻ nào không dùng Wechat bây giờ vậy.

Kẻ ngốc cũng biết đây là một lời từ chối. Sắc mặt Lý Kỳ lập tức đỏ bừng xấu hổ.

Nhưng cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Nếu không thì cho số điện thoại của cậu cũng được?”.

Hàn Cẩm Thư vẫn cười hòa nhã như cũ: “Xin lỗi cậu, tôi cũng không có điện thoại”.

Lý Kỳ: “…”.

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi vào đây”. Hàn Cẩm Thư vẫy tay với nam sinh rồi quay vào lớp học.

Thế là tỏ tình thất bại.

Lý Kỳ tẽn tò đành phải quay người rời đi.

Hàn Cẩm Thư vừa vào phòng học đã nhạy cảm phát hiện có ánh mắt đang nhìn mình. Ánh mắt đó rất u ám, chắc chắn không có ý tốt, cảm giác đó khiến cả người có đột nhiên nổi da gà.

Cô ngơ ngẩn, bản năng tìm kiếm ánh mắt đó trong lớp. Tất cả bạn học đều đang làm việc của mình, người thì tám chuyện, người thì đọc sách, người thì làm bài tập, không ai có biểu hiện bất thường.

Hàn Cẩm Thư lắc đầu, có lẽ bản thân cô gặp ảo giác.

Đúng lúc này, học sinh trực nhật bỗng đi qua cô, dán thời khóa lên bảng, tiết “Tiếng Anh” đổi thành tiết “Thể dục”.

Hàn Cẩm Thư: ?

Học sinh trực nhật xấu hổ, cao giọng nói với cả lớp: “Sáng nay tớ nhìn nhầm thời khóa biểu, tiết cuối cùng sáng hôm nay là tiết Thể dục mới đúng!”.

Ngay lập tức, mọi người bừng tỉnh, bắt đầu nhảy nhót hoan hô.

Hàn Cẩm Thư về chỗ mình ngồi xuống. Cô kéo ngăn bàn thấy đồng phục mới lĩnh hôm nay, đột nhiên hỏi Ngô Mạn Giai: “Ở đây học thể dục có cần thay đồ thể dục không?”.

“Có chứ”. Ngô Mạn Giai ngẩng đầu lên, “Hiệu trưởng nói, học sinh phải phát triển toàn diện cả thế chất và tri thức, vì thế mọi người đều có đồ thể dục, chắc cậu cũng được phát đó”.

Hàn Cẩm Thư tìm kiếm giây lát, quả nhiên tìm thấy một bộ đồ thể thao màu nhạt.

“Phòng thay đồ ở đâu?”.

“Bên cạnh sân bóng rổ có một tòa nhà, ở đó có phòng thay đồ nhé”. Ngô Mạn Giai nói, “Hết tiết sau, mọi người đều sẽ đi thay đồ, đến lúc đó cậu đi cùng mọi người là được”.

Hàn Cẩm Thư gật đầu.

Trước tiết thể dục, các bạn học từng tốp mang theo đồ đi về phía sân thể dục. Trước khi đi, Hàn Cẩm Thư lặng lẽ quay đầu lại nhìn cuối lớp.

Thiếu niên đứng nhất trường hờ hững nhoài mình trên bàn, đầu vùi vào khuỷu tay hình như đang ngủ. Cậu không hề nhúc nhích mặc bạn học xung quanh rất ồn ào, dường như tất cả mọi việc diễn ra xung quanh đều không liên quan gì đến cậu.

Ngô Mạn Giai thấy Hàn Cẩm Thư ngơ ngẩn mãi không đi liền quay lại hỏi: “Sao thế?”.

“Không có gì”. Hàn Cẩm Thư nói, tiện tay nhét chiếc bánh kem vào túi, sau đó rời khỏi lớp cùng Ngô Mạn Giai.

Cô nghĩ thầm: Tiết thể dục nhiều thời gian, biết đâu sẽ có cơ hội gặp riêng cậu ấy.

Chất lượng đào tạo và cơ sở vật chất ở trường Trung học số 1 Lan Giang không hề kém cạnh các trường trọng điểm ở thành phố lớn.

Phòng thay đồ của nữ sinh rất rộng rãi, sạch sẽ. Hàn Cẩm Thư mặc bộ quần áo thể dục mới tinh rộng rãi, sau đó cất quần áo, điện thoại, di động và cả chiếc bánh kem vào tủ, khóa lại.

Cô vừa quay lại, chợt thấy Ngô Mạn Giai đang tròn mắt nhìn phần dưới xương quai xanh của mình.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư ngượng ngùng, lập tức giơ tay lên che: “Cậu nhìn tớ làm gì?”.

“Hàn Cẩm Thư…”. Cô bạn cùng bàn đỏ mặt, ậm ừ nói, “Cậu dậy thì thành công thật đấy”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư ngượng ngùng ho một tiếng, gương mặt nóng rẫy, vội vàng mặc áo khoác thể dục lên, kéo khóa hết cỡ.

Hai người rời khỏi phòng thay đồ. Không biết là duyên hay là nợ, cô lại gặp đúng Lê Độ bên ngoài phòng thay đồ.

Cậu đi tới từ phía lớp học, một mình cô độc, trong tay cầm bộ đồ thể dục, gương mặt lạnh lùng hoàn toàn chẳng ăn khớp với thế gian này.

Hàn Cẩm Thư sửng sốt, liên tục đảo mắt nhìn xung quanh.

Nơi đây gió nhẹ, nắng đẹp. Hàn Cẩm Thư quay đầu nhỏ giọng nói với Ngô Mạn Giai: “Cậu đi trước đi, tớ đến muộn một chút”.

Ngô Mạn Giai mù mờ không hiểu nhưng cũng không tiện hỏi mà cứ thể khù khờ bị đẩy đi.

Hàn Cẩm Thư quay lại phòng thay đồ, mở tủ lấy bánh kem, bình tĩnh cắn môi, sau đó lại khóa tủ xông ra ngoài.

Cô vừa xông ra đã lập tức đụng phải Lê Độ.

Tốc độ quá nhanh, cô suýt nữa đã không phanh kịp mà đâm sầm vào Lê Độ.

Hàn Cẩm Thư đứng vững chuẩn bị tâm lý.

Lê Độ rủ mắt nhìn, biểu cảm hờ hững nhìn cô gái đột nhiên đến chặn đường mình.

Hàn Cẩm Thư lặng lẽ hít một hơi thật sâu, bình tĩnh đưa bánh kem đến trước mặt Lê Độ: “Bạn Lê Độ, đây là bánh kem mình mua cho cậu”.

Ánh mắt Lê Độ khẽ dao động, nhìn vào lòng bàn tay trắng nõn xinh đẹp của cô gái.

Bánh kèm làm từ bơ đã tan một chút, dâu tây đỏ tươi điểm nhẹ trên mặt sữa trắng thuần khiết.

Hình ảnh này, màu sắc này khiến người ta liên tưởng đến ý nghĩ xấu xa khác.

Lê Độ bình tĩnh, ánh mắt chuyển từ bánh kem đến khuôn mặt của cô gái. Khuôn mặt kiều diễm, đôi môi mềm mọng khép hờ.

“Vốn mình muốn đưa cho cậu vào buổi sáng, nhưng sáng nay vẫn không có cơ hội đưa cho cậu”.

Giọng nói mê hoặc đó gần như muốn khiến cậu điên cuồng.

“Cậu cầm lấy đi”.

Trong đầu cậu xuất hiện hình ảnh cách đó mấy tiết học.

Cô cũng dùng khuôn mặt quyến rũ này cười với Lý Kỳ, cũng dùng giọng nói mềm mại này để nói chuyện với Lý Kỳ.

“Lê Độ?”.

Người này lại tiếp tục dùng giọng nói đó ngọt ngào gọi tên câu.

Phựt!

Gần như có một âm thanh như vậy vang lên trong đầu Lê Độ.

Cậu biết đó là tiếng chặt đứt của sợi dây lý trí.

“Bạn Lê Độ?”.

Thấy Lê Độ mãi vẫn không phản ứng, cũng không có hành động gì, Hàn Cẩm Thư khó hiểu vẫy tay trước mặt cậu, “Cậu có nghe mình nói không…”.

Cô còn chưa dứt lời thì bàn tay đã bị cậu nắm lấy.

Hàn Cẩm Thư ngẩn ngơ, không đợi cô tỉnh táo nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì Lê Độ đã kéo cô vào phòng thay đồ của nam sinh.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư ngây người vì hành động của Lê Độ, cô hoảng loạn muốn vùng vẫy nhưng làm thế nào cũng không tránh được.

Phòng thay đồ không một bóng người.

Lê Độ kéo cô vào phòng trong cùng, khóa chặt cửa phòng.

Hàn Cẩm Thư trợn tròn mắt, trái tim muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô muốn nói chuyện nhưng chợt nghe thấy giọng nói từ phòng tắm gần đó vọng lại liền im bặt không dám lên tiếng.

Đôi môi của Lê Độ ghé sát vành tai cô, dùng âm lượng nhỏ nhất hỏi cô: “Vì sao lại thích tôi”.

Lê Độ: “Vì sao lại quyến rũ tôi”.

Giọng nói của cậu dường như có ma lực có thể mê hoặc tâm trí, lọt vào lỗ tai cô càng khiến đầu óc cô thêm choáng váng.

Vừa nói, Lê Độ vừa mở chiếc bánh kem cô tặng.

Ngón tay miết lấy chút bơ trắng mịn đưa vào miệng cô.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Cô không hề chuẩn bị tâm lý, vị bơ sữa ngọt ngào lan trên đầu lưỡi. Khuôn mặt cô đỏ bừng, thậm chí còn cảm giác được ngón tay cậu đang trêu đùa đầu lưỡi của mình.

Lê Độ cảm nhận được xúc cảm nơi đầu ngón tay, mềm mại hệt như trong tưởng tượng của cậu.

Lê Độ coi môi, khẽ hỏi cô: “Cậu có nghĩ đến trêu chọc tôi sẽ có hậu quả thế nào không?”.

Miệng nhỏ bị tấn công khiến Hàn Cẩm Thư không nói được gì.

Cô cảm thấy cơ thể mình như bị lửa đốt, nóng đến sắp bùng cháy.

Lúc này, ngón tay của Lê Độ rời khỏi miệng cô, dịu dàng dừng trên bờ môi dính bơ. Cậu thì thầm bên tai cô: “Cậu biết không, cậu luôn khiến tôi tự hỏi rất nhiều điều. Ví dụ như cái miệng đáng yêu này khi hôn hay kêu trên giường sẽ ngọt hơn”.


 

Chương kế tiếp