Cốt Truyện Này Có Vấn Đề

Chương 9: Lần đầu gặp gỡ nữ chủ
 "Ôi..."
 
Mễ Mị ngồi ôm gối trước khung cửa sổ, trong lòng đầy phiền muộn. Cô không biết rõ cảm giác của mình như thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng ngột ngạt không vui. 
 
Trước mắt lặp đi lặp lại đôi mắt sâu thẳm, bên tai là tiếng kêu gào thảm thiết cuối cùng của nguyên chủ.
 
Anh không yêu em! Tại sao anh lại không yêu em
 
Người anh ta yêu là nữ chính, bạn à! Bạn biết ý nghĩa của việc trở thành nữ chính của cuốn tiểu thuyết là gì không?
 
Tất cả nam chính, nam phụ đều phát cuồng vì cô ta.
 
Tất cả nữ phụ đều là vật hi sinh - làm cô ta khóc, gây rắc rối cho cô ta, khiến cô ta phiền muộn.
 
Cô chính là vật hi sinh nhỏ bé đó, một tình tiết trong vở kịch, quay xong rồi thì có thể ra nhận cơm hộp.
 
Cô chính là vật hi sinh nhỏ bé… vật hi sinh… thật sự càng nghĩ càng cảm thấy mất mát...
  
Mễ Mị mở cánh cửa sổ sát mặt đất, gió tràn vào thổi tung gấu váy ngủ của cô.
 
Dưới lòng bàn chân cảm nhận rõ bề mặt cỏ mát lạnh xen lẫn cảm giác thô ráp của cát đá. Cỏ và cây, nhịp thở nhịp tim đều rất chân thực, chính là thế giới sống.
 
Nhưng mà hệ thống cùng với cuốn tiểu thuyết chết tiệt kia lại liên tục nhắc nhở cô về sự thật của việc xuyên sách. Hiện thực chính là dựa theo tình tiết trong trang sách, từng bước phát triển.
 
Mễ Mị không thể nào lừa mình dối người, sự việc khó tin này lại xảy ra với bản thân mình. Cô đã trở thành một vật hi sinh trong cuốn sách, còn buộc phải tuân theo những tình tiết không biết trước, thật là không còn gì khó hơn.
 
Chết tiệt! Nơi quái quỷ gì thế này, xé sách xé xuyên qua!
 
Nam chính không phải thứ tốt đẹp gì! Nữ chính cũng có vấn đề!
 
Nữ chính...!
 
Ồ!
 
Mễ Mị giật mình ngay lập tức, nắm bắt được trọng điểm.
 
Nữ chính có vấn đề, vì vậy rất có khả năng nữ chính mới là đồ đê tiện thật sự!
 
Nữ chính là người có câu chuyện riêng, câu chuyện sau lưng cô ta nhất định là đầu mối quan trọng, nói không chừng còn là mấu chốt xâu chuỗi từ đầu đến cuối của toàn bộ cuốn sách.
 
Bất lợi lớn nhất của cô là điều gì? Chính là không có tình tiết! Chỉ cần tìm ra chân tướng, cô mới có thể tránh khỏi sự trừng phạt của hệ thống, có lẽ còn có thể từ đó mà giành được cơ hội xoay chuyển...
 
Mễ Mị càng nghĩ càng cảm thấy chắc chắn, dù sao cũng ngồi đợi chết, thà rằng chủ động xuất kích, ít ra cũng chết một cách rõ ràng.
 
Cô giơ tay nhìn vào thời gian đồng hồ đeo trên cổ tay, cách thời gian ăn trưa vẫn còn ba tiếng đồng hồ.
 
Mễ Mị ngồi trước bàn trang điểm trong căn phòng tuyệt đẹp, dùng tay nhúng vào kem dưỡng vỗ nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của mình. Cuốn trôi hơi thở mệt mỏi khi nãy.
 
Cho dù có đào sâu ba tấc đất, cũng phải tìm ra được bất lợi của cô.
 
Tòa nhà cao tầng mang biểu tượng của Tập đoàn Tung Thế nằm trên con phố tài chính có vị trí đẹp nhất thành phố H.
 
Mễ Mị ngước mắt nhìn cánh cửa kính xoay cao ba mét trước mặt, ấn khóa điện tử ở cửa ra vào, chạy vào trong.
 
"Cạch, cạch, cạch,"
 
Có âm thanh truyền đến từ tiếng giày cao gót ma sát với đá cẩm thạch. Cô gái ở quầy lễ tân nghe thấy tiếng thì ngay lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy một người đẹp dáng điệu uyển chuyển, cách ăn mặc trang điểm khiến người ta nhìn như thấy một mỹ nữ sáng ngời. Ánh mắt của cô ấy không tự chủ mà ngắm nhìn người đẹp trước mặt, gương mặt lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp.
 
Mễ Mị tháo kính râm xuống, vừa muốn mở lời, nữ lễ tân đã kinh ngạc la lên: "A! Cô là cô Mễ đúng không, đến tìm Tổng giám đốc Kinh phải không?
 
 "...Đúng"
 
"Cô đợi một chút, tôi sẽ thông báo."
 
Mễ Mị gật đầu dưới ánh mắt đầy chăm chú của nữ lễ tân. Cách ăn mặc trang điểm của cô rất nổi bật trong tòa nhà của tập đoàn Tung Thị. Có không ít người đi đường đều quay lại nhìn cô. Mễ Mị ở trong Tập đoàn Tung Thị cũng không được coi là lạ mặt, người nhận ra Mễ Mị đều lộ ra ánh nhìn kinh ngạc, hưng phấn giống như nữ lễ tân.
 
"Cô Mễ, hiện giờ tổng giám đốc  đang trong văn phòng, thang máy phía bên kia, mời cô đi theo tôi."
 
Mễ Mị dưới sự dẫn dắt của nữ lễ tân đi đến tháng máy chuyên dùng cho ban giám đốc, cô tươi cười nhìn nữ lễ tân đứng trước cửa thang máy.
 
Con số dần dần thay đổi, đến số ba mươi lăm, "ting" một tiếng.
 
Mễ Mị điều chỉnh lại vẻ mặt của bản thân, bước ra khỏi thang máy.
 
Trong tòa nhà lớn này, tầng ba mươi lăm, ba mươi sáu thực ra là tầng song lặp. Tầng ba mươi sáu là văn phòng trực tiếp của Kinh Hoằng Hiên. Tầng ba mươi lăm là tầng của thư ký tổng giám đốc và những người khác, trong đó bao gồm cả vị trí của Nghê Nhất Lâm. Nhưng mà thói quen của người ở Tập đoàn Tung Thế là đều gọi hai tầng này là tầng ba mươi sáu.
 
Lần này Mễ Mị đến chủ yếu muốn nhìn thấy nữ chính, vì vậy cô mới không thực tiếp đến văn phòng của Kinh Hoằng Hiên.
 
Thư ký Lưu luôn luôn ở bên cạnh Kinh Hoằng Hiên, có thể nói là trợ thủ đắc lực nhất trong công việc. Lúc đầu bọn họ cùng học ở nước ngoài, cuối cùng theo Kinh Hoằng Hiên về nước, làm việc ở Tập đoàn Tung Thế.
 
Cô dựa vào trí nhớ tìm đến Thư ký Lưu, Thư ký Lưu nhìn thấy Mễ Mị đột nhiên xuất hiện ở tầng ba mươi lăm thì có chút kinh ngạc, tuy nhiên ngay lập tức thu lại biểu cảm, nở một nụ cười, dịu dàng nói: “Cô Mễ, lâu rồi không gặp. Tổng giám đốc Kinh trong phòng làm việc."
 
Mễ Mị cười đáp lại, không gấp gáp bước vào văn phòng của Kinh Hoằng Hiên.
 
Toàn bộ sự chú ý của cô đều đổ dồn vào Thư ký Lưu. Người bên cạnh đang cầm xấp tài liệu trên tay, cúi đầu nghe chỉ dẫn của Thư ký Lưu.
 
Lúc Thư ký Lưu chào hỏi Mễ Mị, cô ta cũng ngước đầu nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên xuất hiện.
 
Trong ánh mắt của cô ta chứa sự tò mò, nhưng vẫn khẽ gật đầu với Mễ Mị, kèm với đó là một nụ cười chào hỏi.
 
Hai người nhìn nhau, tiếng chuông báo động vang lên trong đầu Mễ Mị!
 
Nghê Nhất Lâm!
 
Cả người đơn giản nhưng không mất đi khuôn dáng của quần áo, không che giấu nổi vóc dáng yêu kiều của cô ta. Trong lúc cô ta ngước đầu nhìn cô, Mễ Mị mới hiểu được cái gì là vẻ đẹp trời sinh.
 
Đẹp, thật sự rất đẹp, đẹp đến mê người.
 
Không hổ là nữ chính.
 
Con người mà, đối với những thứ đẹp đẽ đều muốn nhìn lâu hơn. Ánh mắt của Mễ Mị tỉ mỉ nhìn từ tóc tai Nghê Nhất Lâm, đến lông mi cũng không bỏ qua. Cô có chút bệnh nghề nghiệp, phân tích đường nét trên gương mặt Nghê Nhất Lâm.  Cô một mặt không nhịn được, một mặt khác, Nghê Nhất Lâm với tỉ lệ hình dáng của người phụ nữ trong ảnh chụp trong trí nhớ dần dần rõ ràng…
 
Mễ Mị ngoài mặt vẫn điềm tĩnh, nhưng bên trong trái tim cô vô cùng kích động. Màn sương mù dường như đã lộ ra một góc.
 
Nghê Nhất Lâm bị sững sờ khi nhìn thấy Mễ Mị, lại nhìn cô rồi nở nụ cười: "Xin chào."
 
Mễ Mị luôn nhớ rõ tính cách của nguyên chủ, một cô công chúa nhỏ ngạo mạn, sắc mặt không thay đổi, cô ghi nhớ rõ dáng vẻ của Nghê Nhất Lâm. Vừa muốn rời đi, trước mắt bỗng xuất hiện phụ đề:
 
"Thư ký Lưu, đây là ai?"
 
...Nội dung vở kịch đến một cách bất ngờ, không kịp đề phòng.
 
Cô không để ý tới lời chào của Nghê Nhất Lâm, quay đầu nhìn Thư ký Lưu hỏi: "Thư ký Lưu, đây là ai?"
 
"À, đây là thực tập sinh năm tư, Nghê Nhất Lâm, thực tập dưới quyền của tôi." Lưu Khải Truyền đáp lời, không phát hiện rằng ánh nhìn soi mói của Mễ Mị đối với Nghê Nhất Lâm, ôn hòa trả lời.
 
Mễ Mị nghe xong thì chuyển sự chú ý của mình sang nữ chính.
 
Nghê Nhất Lâm bị nhìn, có chút hoang mang, ngón tay vô thức nắm chặt tài liệu trong tay, không khỏi đưa mắt nhìn về phía Thư ký Lưu. Tuy nhiên ánh mắt của Thư ký Lưu, một chút phản ứng cũng không có.
 
Khi Nghê Nhất Lâm ngừng nhìn cô, định nói lại, thì Mễ Mị không chút tình cảm, xoay đầu bỏ đi, để lại cho cô ta cái ót.
 
"Thư ký Lưu, anh cần phải quản tốt người dưới quyền anh đấy, nếu không tôi sẽ báo cáo đó."
 
"Một ly cà phê, thêm sữa. Thân ái hiện ra: Phải khiến nữ chính cảm thấy nhục nhã."
 
... Mễ Mị nóng lòng muốn đập bỏ cái hệ thống, nhưng lại sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến cốt truyện của hệ thống.
 
Mễ Mị lập tức dừng lại, quay đầu liếc nhìn Nghê Nhất Lâm.
 
"Một ly cà phê, thêm sữa."
 
Từ đầu đến chân giống như một con công nhỏ đang nhìn xuống chim sẻ, với cái đuôi vểnh lên một cách ngạo mạn. Ngay lập tức rời khỏi một cách ngạo nghễ, không chút do dự.
 
Nghê Nhất Lâm nhẹ nhàng lên tiếng. Cô ta với Thư ký Lưu rời khỏi, cầm tài liệu trong tay quay về vị trí làm việc của mình, sau đó xoay người đi vào phòng trà. Nhẹ nhàng cầm bình cà phê, nụ cười thường trực trên môi Nghê Nhất Lâm cũng dần biến mất, ánh mắt tập trung vào chiếc cốc dưới tay, không biết đang suy nghĩ hay đang ngẩn người.
 
Văn phòng của Kinh Hoằng Hiên phải đi lên thêm một tầng. Tầng ba mươi sáu là của một mình Kinh Hoằng Hiên, phòng làm việc của anh nằm ở phía đẹp nhất, có thể thấy một nửa thành phố. Mễ Mị đẩy cánh cửa màu nâu sẫm, ánh sáng từ cửa chiếu vào, đập vào mắt cô là Tổng giám đốc Kinh đang ngồi ngay ngắn sau bàn, cúi đầu xử lý văn kiện trong tay.
 
Cách nhau hai ngày, gặp lại Kinh Hoằng Hiên. Anh vẫn cứ đẹp trai. 
 
"Đến rồi." Kinh Hoằng Hiên ngước mắt nhìn, nhìn thấy Mễ Mị, nhưng trong giọng nói không có chút tình cảm đặc biệt nào.
 
"Vâng."
 
"Tôi vẫn còn một chút công việc, cô ngồi nghỉ ngơi chút đi."
 
Văn phòng Kinh Hoằng Hiên rộng rãi và sáng sủa, có khu vực thư giãn ở phía bên phải của cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn gần bàn làm việc của anh. Cửa chớp phủ bóng lên chiếc ghế sofa và tấm thảm mềm mại.
 
Mễ Mị nhẹ nhàng bước tới, chiếc ghế sofa mềm mại lõm vào một phần do sức nặng của cơ thể con người. Cô điều chỉnh tư thế một cách thoải mái.
 
Mặc dù cô có kí ức của nguyên chủ, nhưng nói đúng ra, đây là lần thứ hai Mễ Mị nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên. Lần đầu tiên là lúc vừa xuyên qua, cô không biết gì, chỉ cảm thấy người trước mắt vô cùng đẹp trai.
 
Lúc này Kinh Hoằng Hiên đang tập trung làm việc, vẻ mặt tập trung và nghiêm túc, có hơi thở cấm dục dày đặc. Dường như ánh mặt trời tránh đi sự sắc sảo mà ôm trọn toàn thân anh. Anh ngồi đó giống như một vị hoàng đế tài ba, toàn thân có quầng sáng, cả người có cảm giác hư ảo.
 
Nhan sắc làm hại người, thảo nào nguyên chủ Mễ Mị cũng chịu thua. chẳng trách nguyên chủ Mễ Mị khăng khăng một mực một lòng. Mà nguyên chủ thích búp bê xinh đẹp, bị nhan khống* ăn hết sạch sành sanh.
 
*Nhan khống: Mê dung nhan, sắc đẹp - ở đây là khuôn mặt
 
Trong lúc nhất thời xung quanh chỉ có tiếng sột soạt mà Kinh Hoằng Hiên thỉnh thoảng lật tài liệu và tiếng ngòi bút viết ở trên giấy. Không có tình tiết gợi ý nào khác xuất hiện, Mễ Mị lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ, nhìn thoáng qua, cuối cùng chuyển sự chú ý sang Kinh Hoằng Hiên.
 
Cũng không biết anh và nữ chủ ai là cải trắng, haiz...
 
"Cốc cốc cốc."
 
Có tiếng gõ cửa, sau khi dừng lại khoảng ba giây, Nghê Nhất Lâm bước vào với hai tách cà phê đã pha.
 
Mễ Mị nhìn sang chỗ khác, thấy cô ta đi đến bàn của Kinh Hoằng Hiên trước, đặt một cái cốc lên bàn của anh, và nhẹ nhàng nói: "Tổng giám đốc Kinh, cà phê đen." 

Kinh Hoằng Hiên gật đầu, ánh mắt luôn nhìn vào tập tài liệu trên tay. Nghê Nhất Lâm bí mật ngẩng đầu nhìn Kinh Hoằng Hiên, bất giác mỉm cười.
 
Mễ Mị tặc lưỡi. Nữ chủ cô đây là không xem đây là đâu, coi tôi như không tồn tại à? Cô cho rằng cô cười rất bí mật sao? Không, tôi liếc mắt một cái là nhìn thấu được ý đồ không tốt của cô rồi!
 
Nghê Nhất Lâm quay người đến bên cạnh Mễ Mị, nụ cười của cô ta đã trở nên rập khuôn: "Cô Mễ, cà phê cô muốn… a!"
 
Tấm thảm mềm và dày đã ngăn phần lớn sự tiếp xúc của cơ thể người với mặt đất nên không phát ra tiếng động lớn, tách cà phê màu trắng không tiếng động mà rơi xuống thảm trải sàn, lưu lại một vết nước không lớn cũng không nhỏ. Nghê Nhất Lâm nửa quỳ ngã trên mặt đất, mặt khác phần lớn cà phê cũng đã đổ trên cánh tay phải của Nghê Nhất Lâm, để lại một mảng nước màu vàng nâu trên áo sơ mi màu trắng tuyền của cô ta.
 
"Chậc chậc, thảm bẩn rồi."
Chương kế tiếp