Cốt Truyện Này Có Vấn Đề

Chương 16
Đúng mười hai giờ đêm, Mễ Mị mở cuốn tiểu thuyết trong đầu mình ra.
 
Trong khuôn viên câu lạc bộ Nguyệt Thịnh, tại bữa tiệc tối giữa các thương nhân. 
 
Những chiếc xe đậu thành từng hàng thẳng tắp, toát lên vẻ sang trọng tuyệt đẹp trong bãi đỗ xe. Doanh nhân giàu có thành đạt, rượu ngon, người đẹp tấp nập qua lại, tạo nên cảnh tượng xa hoa đồi trụy.
 
Ở một góc tối của dải cầu vồng xinh đẹp, trong vườn hoa có hoa thơm và nước chảy, lại diễn ra một cảnh tượng này.
 
"Bị người khác phát hiện ra tầng lớp ủy viên ban quản trị và trợ lý thư ký tập đoàn Tung Thế là chúng ta đây, vậy mà giờ lại đi làm nhân viên phục vụ ở buổi tiệc tối này." Kinh Hoằng Hiên trầm giọng cau mày, giọng điệu cũng trở nên nghiêm nghị: "Cô có nghĩ tới việc nó sẽ gây ảnh hưởng tới công ty không!"
 
Nghê Nhất Lâm hơi co người lại một chút, cúi đầu thấp xuống, nói bằng giọng lí nha lí nhí: "Xin, xin lỗi mà..."
 
Kinh Hoằng Hiên trông thấy bộ dạng đó của cô ta, lại càng tức giận không biết nên trút vào đâu. Ngước lên nhìn ngọn đèn hoa quỳnh đằng xa, mấy giây sau lại mở miệng thấp giọng nói, mắt nhìn chằm chằm vào Nghê Nhất Lâm, mang theo ý tứ không nói rõ được là gì: "Cô làm việc trong tầng lớp ủy viên ban quản trị, trừ những thành viên cấp cao của công ty ra, còn có không ít những đối tác kinh doanh đã từng gặp cô, trước đây cô còn cùng tôi và thư ký Lưu ra ngoài họp mà."
 
"Tối nay, cô không cảm thấy có rất nhiều gương mặt quen thuộc ở buổi tiệc tối này sao? Giờ cô xuất hiện ở đây với thân phận này." Từng câu từng chữ mà Kinh Hoằng Hiên nói ra như gõ thẳng vào trái tim Nghê Nhất Lâm: "Không thể không khiến tôi nghi ngờ về ý đồ của cô..."
 
Ngón tay Nghê Nhất Lâm cuống quýt dùng lực, cổ tay hằn lên những sợi gân thật rõ.
  
Đột nhiên cô ta ngẩng đầu lên, hai con mắt hơi ươn ướt: "Tôi rất cảm ơn anh vì đã cứu tôi thoát khỏi người kia, cũng là tại tôi suy nghĩ không chu toàn, làm ảnh hưởng tới công ty, tôi vô cùng xin lỗi. Nhưng mong anh đừng có tự tiện xuyên tạc! Tôi đã dựa vào chính mình, nỗ lực để làm việc, không có gì là mất mặt, là xấu hổ cả!"
 
Nghê Nhất Lâm hít vào một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào sâu trong ánh mắt chứa đầy sự kiên cường đã sụp đổ của Kinh Hoằng Hiên, nghẹn ngào mà nói: "Chắc là anh mãi mãi cũng không hiểu được, cuộc sống của người bình thường cần phải cố gắng nhiều thế nào đâu."
 
Con ngươi của Kinh Hoằng Hiên thoáng co rút, phản chiếu bóng hình Nghê Nhất Lâm, nhất thời anh ta không thể thốt ra được lời trách mắng nào.
 
"Anh Hoằng Hiên?" Đột nhiên một giọng phụ nữ vang lên phá vỡ sự yên tĩnh. Hai người ngoảnh lại nhìn, mới thấy người tới chính là vị hôn thê của Kinh Hoằng Hiên, cô chủ nhà họ Mễ... Mễ Mị.
 
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài theo kiểu lễ phục vô cùng tinh xảo, quyến rũ, da trắng như tuyết, trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, từ xa khoan thai bước tới, khiến người khác một phen động lòng.
 
"Hoằng Hiên, anh đang nói chuyện gì thế?" Trong giọng nói còn xen chút nũng nịu.
 
Dường như cô chỉ thuận miệng buông một câu hỏi, sau đó lại chuyển ánh mắt sang phía Nghê Nhất Lâm.
 
"Đây không phải... là người của công ty anh sao? Tên là gì ấy nhỉ?" Mễ Mị vừa cười vừa hỏi Kinh Hoằng Hiên.
 
"Chào buổi tối, cô Mễ, tôi tên là Nghê Nhất Lâm." Nghê Nhất Lâm nhìn thấy Mễ Mị, bèn khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn cung kính, cúi thấp đầu, đứng bên cạnh phụ họa.
 
Mễ Mị nhìn cô ta, giọng điệu kiêu căng lạnh lùng: "Cô Nghê ''phổ thông'' này, nếu cô đã biết tự lực cánh sinh như vậy thì sẽ không trốn đến nơi không có người để lười biếng đâu nhỉ." Cô còn cố ý nhấn mạnh hai chữ ''phổ thông''.
 
Nghê Nhất Lâm nhất thời khựng người lại, rồi khom lưng xuống, cuối cùng vẫn cúi gặp mặt không để Kinh Hoằng Hiên nhìn thấy được bộ dạng của mình: "Không làm phiền hai người nữa."
 
Cô ta lặng lẽ xoay người đi về phòng khách, nơi tổ chức buổi tiệc tối đang sáng bừng lên bởi ánh đèn, tiếp tục làm việc.
 
"Á!" Một ly rượu bị đụng phải, toàn bộ khuôn mặt của Nghê Nhất Lâm bị rượu hắt lên.
 
Tiếng hét của cô làm kinh động tới những người xung quanh, những người này, cho dù là xét về trang phục, cách trang điểm hay khí chất đều tuyệt đối không phải những người đàn ông hay phụ nữ tầm thường, bọn họ nhìn thấy một nhân viên phục vụ bị hắt rượu vào mặt cũng chỉ tùy tiện liếc xem một cái rồi quay đi, không mảy may quan tâm.
 
Chỉ là một nhân viên phục vụ, tay chân vụng về mà thôi.
 
Cũng may quản lý phòng khách lớn đang ở gần đó, anh ta thấy vậy thì vội vàng chạy đến.
 
Mễ Mị đưa tay ra, giám đốc bèn lập tức dùng hai tay nhận lấy ly rượu không từ tay cô, thái độ và giọng điệu đều rất cung kính: "Cô chủ Mễ, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?"
 
"Tôi muốn uống một ly Champagne, cô ta lại lấy cho tôi rượu mạnh. Nhân viên phục vụ này khiến tôi rất nghi ngờ về trình độ phục vụ của khách sạn các anh đấy." Cách hắt rượu ban nãy của Mễ Mị giống như chỉ đang tiện tay ném một cái rác đi. Giọng nói của cô khoan thai từ tốn, kiêu ngạo và chẳng coi ai ra gì vang lên giữa sảnh tiệc, giữa cô và Nghê Nhất Lâm, rõ ràng khác nhau một trời một vực.
 
"Thành thật xin lỗi cô chủ Mễ, đây là người làm thời vụ mà chúng tôi mới tuyển vào, lý lịch rất tốt, là một cao tài sinh*, không ngờ cô ta lại là một kẻ ngốc nghếch đần độn như vậy." Giám đốc tỏ ra kính trọng Mễ Mị, vừa quay người lại với Nghê Nhất Lâm đã buông lời nghiêm khắc.
 
*cao tài sinh: những học sinh/sinh viên ưu tú, vượt trội, có được thành tích dựa vào nỗ lực tại một phương diện nào đó.
 
"Còn không mau xin lỗi cô chủ Mễ!"
 
Toàn thân Nghê Nhất Lâm toát lên vẻ nhếch nhác, đuôi tóc vẫn còn giọt rượu nhỏ xuống, phần ngực của bộ đồng phục đã bị rượu thấm vào ướt hết cả.
 
Không một ai để ý tới thực hư câu chuyện là gì, cho dù vẻ ngoài của Nghê Nhất Lâm có nhếch nhác, luộm thuộm cơ nào, trong mắt người khác, cũng là lỗi do cô ta tự gây ra.
 
"Xin lỗi."
 
Tầng trên kí túc xá Hoa Đông có một ban công ngoài trời rất rộng, vào mùa hè gió thổi nhẹ, rất nhiều người mang quần áo, ga giường lên đây phơi, cho dù là ban đêm trên này cũng đều là cảnh chăn ga bay phiêu bồng trong gió.
 
Nghê Nhất Lâm ngồi lên một cái ghế xếp bằng nhựa, cô ta vừa mới tắm xong, làn gió đêm thổi nhè nhẹ lướt qua hõm cổ cô, đem theo hàng trăm mùi hương thơm mát, cạnh chân cô là hai lon bia rỗng vỏ, trên tay còn cầm một lon, cô ta ngửa đầu tu ừng ực từng hớp bia rẻ tiền.
 
Thật đắng cay, thật chua chát!
 
Từng giọt nước mắt rơi xuống xương cằm xinh đẹp kia rồi lại từ từ trượt xuống cần cổ.
 
Tại sao? Tại sao cuộc đời yên ổn của tôi cứ phải hứng chịu loại dằn vặt đó?
 
Tại sao lại nói cho tôi những thứ... mà tôi không muốn biết?
 
Vốn dĩ tôi cũng có thể có được một gia đình tốt đẹp... một cuộc sống hạnh phúc cơ mà... haha.
 
Đều bị hủy hoại rồi... đều bị hủy hoại cả rồi...
 
Những nỗ lực vất vả kia, quá khứ ngưỡng mộ thầm lặng, đều không đáng nhắc tới một lần sao?
 
Kinh Hoằng Hiên... Kinh Hoằng Hiên... Rõ ràng tôi nên hận anh... Tại sao...
 
Nếu như không có đêm hôm đó thì tốt biết mấy... Nếu như mãi mãi không cho tôi biết được sự thật thì tốt biết mấy...
 
Tại sao... Tại sao lại để tôi biết...
 
Nghê Nhất Lâm không kìm nổi nỗi đau thương nghẹn lại trong cổ họng, cô ta vùi đầu vào hai cánh tay, khóc không thành tiếng.
 
Một lúc lâu sau, Nghê Nhất Lâm mới hoảng loạn lấy tay lau sạch hết nước mắt còn vương trên mặt, rồi cô lấy điện thoại ra, bấm gọi một số mà trước giờ cô ta chưa từng gọi, nhưng đã sớm khắc ghi nó vào lòng.
 
"Tôi đồng ý với anh."
 
"Nghĩ kỹ rồi à? Cô muốn làm gì?"
 
"Tôi cần bằng chứng."
 
(Còn tiếp)
 
Tạch! Phòng ngủ tối om bỗng được thắp đèn sáng trưng. Mễ Mị từ trên giường bò dậy, mặt không hề buồn ngủ, thậm chí còn hơi ửng đỏ vì quá phấn khích.
 
Aaaaaaaa! Tình tiết ngày hôm nay quá là đã!
 
Cô bước mấy bước về phía bức tường, trên tường có treo một bức tranh kích thước tầm 3x4 mét vuông, Mễ Mị sờ soạng đằng sau khung bên trái của bức tranh một lúc, tay chạm vào cái công tắc kéo mở, cô bèn dùng lực ấn xuống.
 
Ken két! Bức tranh chuyển động lên trên, phía dưới lộ ra một bảng trắng viết chi chít thứ gì đó.
 
Cô bèn viết vào một chỗ trống: ''Trong khuôn viên câu lạc bộ Nguyệt Thịnh, tại bữa tiệc tối giữa các thương nhân.''
 
Đánh dấu điểm quan trọng... Làm việc!
 
Cô lại tìm đến tên của Nghê Nhất Lâm và Kinh Hoằng Hiên, ở giữa tên của hai người có một đường kẻ, còn vẽ một dấu hỏi chấm.
 
Mễ Mị lập tức xóa dấu hỏi chấm kia đi, rồi lại viết lên hai chữ ''mập mờ'', sau đó ngòi bút của cô lại dừng lại, hơi do dự một chút sau cái tên của hai người.
 
Đêm hôm đó? Đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì?
 
Hiện giờ cô không còn kịp phân tích các manh mối nữa, trong đầu toàn là những chuyện được nhắc đến trong câu chuyện của Nghê Nhất Lâm, đêm hôm đó! Đêm hôm đó! Đêm hôm đó đã cùng Kinh Hoằng Hiên phát sinh quan hệ!
 
Cho nên, rốt cuộc trước đó hai người đã xảy ra chuyện gì?
 
Khiến cho con gái nhà người ta đau khổ, lưu luyến như vậy.
 
Trong đầu Mễ Mị hiện giờ đã bắt đầu suy nghĩ tới một trăm linh tám kiểu, hơn nữa còn hoàn toàn không dừng lại được.
 
Có ai tới cứu bộ não của cô không?
 
Kinh Hoằng Hiên, có phải anh không còn trong trắng nữa không?
 
Kinh Hoằng Hiên, anh đã sớm nảy sinh quan hệ với Nghê Nhất Lâm rồi!
 
Kinh Hoằng Hiên, anh là đồ lừa đảo!
 
Cuối cùng, Mễ Mị chỉ đành run rẩy ngón tay, đặt bút xuống bổ sung một hàng chữ: papapa.
Chương kế tiếp