Cốt Truyện Này Có Vấn Đề

Chương 8: Quá khứ của Mễ Mị
Mễ Mị lại mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng rồi.
 
Ánh mặt trời nhè nhẹ, gió thổi vi vu. Tương phản với nó chính là tâm trạng hiện giờ của cô. Mễ Mị cuối cùng cũng đã tiếp nhận tất cả các ký ức của nguyên chủ rồi, hiểu rõ toàn bộ quá khứ khi đứng từ góc nhìn của nguyên chủ, vào trước khi cô xuyên không tới đây. 
 
Kết nối với những hình ảnh trong giấc mơ trước đây. Nguyên chủ Mễ Mị có gia cảnh tốt, người nhà cũng rất tốt, ngoại hình thì xinh đẹp, chỉ là sức khỏe không được tốt. Một tuổi thơ làm gì cũng phải cẩn thận vô cùng tẻ nhạt và buồn chán, chỉ có mình Kinh Hoằng Hiên là đối xử với cô không giống như đối với người bệnh, khiến nguyên chủ có thể tận hưởng cảm giác vui sướng của người bình thường trong điều kiện an toàn.
 
Trong lòng của nguyên chủ, đây là sự dịu dàng độc nhất vô nhị chỉ thuộc về cô.
 
Kinh Hoằng Hiên bằng tuổi với anh hai của nguyên chủ là Mễ Quan, lớn hơn cô năm tuổi. Trước khi lên năm tuổi, nguyên chủ là một cô bé nhỏ nhắn yếu đuối, khi nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên thì nhẹ nhàng gọi anh là anh Hoằng Hiên. Kinh Hoằng Hiên là con một, nên cũng coi người em gái của bạn mình này như em ruột của mình, chơi cùng với cô.
 
Vào lúc Kinh Hoằng Hiên được khoảng mười tuổi, thì hai người không còn thân thiết như hồi nhỏ nữa. Một cậu thanh niên nhỏ bé dường như qua một đêm đã trưởng thành rồi. Tính cách của bản thân vốn đã điềm đạm nay lại càng trở nên hướng nội hơn, thậm chí còn có chút u ám.
 
Việc học Kinh Hoằng Hiên nhiều đến mức hầu như không có thời gian rảnh rỗi, nguyên chủ đã lâu không gặp anh Hoằng Hiên nên đã bắt đầu chủ động đi tìm anh. Lúc đó khắp người Kinh Hoằng Hiên đều mang một cảm giác khiến người khác rất khó tiếp xúc.
 
Đợi đến khi nguyên chủ lên tiểu học, Kinh Hoằng Hiên đã là một cậu thanh niên mười mấy tuổi rồi, trên người anh đã bắt đầu thể hiện sự khinh thường đối với tất cả mọi người. Lúc đó là lần đầu tiên nguyên chủ đến nhà của Kinh Hoằng Hiên, rồi sau đó đã chịu đựng cơn tức giận đầu tiên cũng là duy nhất của Kinh Hoằng Hiên với cô.
 
Nguyên chủ vô cùng thất vọng và buồn bực, anh cả và anh hai của cô cũng đã lớn rồi, nhưng họ vẫn đối xử rất tốt với cô, chỉ có Kinh Hoằng Hiên là thay đổi. Tại sao Kinh Hoằng Hiên lại không phải là anh ruột của mình nhỉ?
  
Có phải là nếu biến anh trở thành người trong gia đình mình thì sẽ trở lại giống như ngày trước không...
 
Cho đến sau này, nguyên chủ cuối cùng cũng hiểu rằng, tình cảm của cô dành cho Kinh Hoằng Hiên không giống như bình thường nữa.
 
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Kinh Hoằng Hiên luôn là một người ưu tú và nổi bật. Cô phát hiện bản thân càng ngày càng ghét khi có người đến gần Kinh Hoằng Hiên, chỉ cần có ai đó nhìn anh thôi, là trong lòng sẽ nảy sinh sự ghen ghét.
 
Trên cửa sổ bày đầy những con búp bê mà cô thích. Xinh đẹp như vậy, tinh xảo như vậy, trong mắt chỉ có mình cô, là thuộc về một mình cô.
 
Bộ tóc giả mượt mà sáng bóng lướt qua từng kẽ tay của cô, quá là đẹp mà.
 
Thật tốt khi không ai nhìn thấy nó.
 
Cô đã từng đến gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ cho biết cô bị bệnh hoang tưởng.
 
Lúc đó Kinh Hoằng Hiên đã đi du học ở nước ngoài. Nguyên chủ kìm lòng không được bắt đầu theo dõi Kinh Hoằng Hiên ở khắp mọi nơi, đây là anh Hoằng Hiên của cô, phải chắc chắn về điều này mới khiến cho cô an tâm.
 
Một ngày nọ, nguyên chủ nhận được một cuộc gọi quốc tế từ Kinh Hoằng Hiên. Vừa mới kết nối, trong điện thoại đã truyền tới một tiếng khóc như đang cắn răng chịu đựng, chủ nhân của tiếng khóc đó dường như đang phải chịu đựng cơn đau rất kinh khủng.
 
“Mễ Mị, là, là anh, anh…”
 
Một giọng nói quen thuộc khác truyền đến tai cô, cực kỳ lạnh lùng: “Mị Mị, em muốn anh đánh gãy chân của anh ta không?”
 
Cơ thể của nguyên chủ dường như bị lưỡi dao cắt đi một tảng thịt vậy, lập tức ngắt điện thoại. Cứ nhắm mắt lại là bị giật mình, mất ngủ đến tận mấy ngày. Từ đó về sau không dám quấy rầy bên cạnh Kinh Hoằng Hiên nữa.
 
Nhưng cô đang bị bệnh mà, cô rất đau khổ, cô phát điên, còn có triệu chứng của bệnh thần kinh. Cho đến khi cô nghĩ ra một cách khác.
 
Nguyên chủ đã tạo mấy cái tài khoản phụ, lần lượt theo dõi các tài khoản cá nhân của Kinh Hoằng Hiên như email blog. Thấy người duy nhất trong mục theo dõi đó, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác cực kỳ an tâm.
 
Mỗi khi không kiểm soát được bản thân, cô sẽ tạo thêm một tài khoản mới để theo dõi Kinh Hoằng Hiên, sau đó trong lòng sẽ cảm thấy thoải mái hơn phần nào.
 
Nguyên chủ bắt đầu tạo tài khoản phụ và theo dõi Kinh Hoằng Hiên liên tục. Cô ghi nhớ hết mật khẩu của các tài khoản phụ, thỉnh thoảng lấy vài cái ra đăng nhập vào xem, nhìn thấy cái tên quen thuộc, rồi mới yên tâm đăng xuất ra. Sau đó đăng nhập vào tài khoản chính của cô, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, trò chuyện, lướt tin tức, như không biết gì.
 
Cho đến một năm trước, nguyên chủ nhất quyết muốn đính hôn với Kinh Hoằng Hiên.
 
Nguyên chủ từ nước ngoài trở về, đi thẳng đến tập đoàn Tung Thế, lên tới văn phòng của Kinh Hoằng Hiên tìm anh.
 
“Anh Hoằng Hiên, chúng ta có thể ở bên nhau không?”
 
“Hai chúng ta không hợp.”
 
“Không đâu! Anh chưa thử thì làm sao biết là không hợp chứ? Giống như bố mẹ em vậy, lúc đầu cũng không nghĩ là hợp nhau, nhưng bây giờ lại yêu nhau thắm thiết.”
 
“Mễ Mị, em phải biết rằng, với hoàn cảnh gia đình như vậy của chúng ta, rất ít khi có đôi vợ chồng nào có thể yêu nhau giống như bố mẹ của em. Bọn họ rất thương em, em đang rất hạnh phúc, phải biết cách trân trọng nó.”
 
“Em biết, cái gì em cũng có rồi, chỉ thiếu mất một anh người yêu. Em yêu anh, anh có yêu em không?”
 
Kinh Hoằng Hiên nhìn cô không nói gì, điều tàn nhẫn nhất cùng lắm chỉ có như thế này thôi.
 
“Vậy anh đã yêu ai chưa?”
 
“Chưa.”
 
Cô gái nở nụ cười hồn nhiên, ngây thơ.
 
“Nếu đã như vậy, thì chúng ta kết hôn đi. Cho dù có là hoàn cảnh hay địa vị như thế nào, em đều hợp hết.”
 
“Mị Mị…”
 
“Em muốn kết hôn với anh.”
 
“…”
 
“Được.”
 
 
Mễ Mị bước xuống từ chiếc giường lớn màu xanh da trời, đi đến góc phòng, lấy ra chiếc vali duy nhất mà nguyên chủ đã mang theo bên mình khi cô vừa mới xuyên không tới đây.
 
Mở ra, có một chồng tài liệu trong túi hồ sơ được cất ở ngăn túi bên trong cùng của vali.
 
Đây chính là lý do tại sao nguyên chủ cứ nhất quyết muốn kết hôn với Kinh Hoằng Hiên:
 
Bệnh van tim đã tái phát.
 
Bệnh tình của nguyên chủ tái phát rồi, có khả năng sẽ dẫn đến bị suy tim mà tử vong, muốn điều trị thì cần phải làm phẫu thuật, rủi ro vô cùng cao.
 
Khi còn rất nhỏ nguyên chủ đã trải qua một cuộc phẫu thuật tim, bây giờ ở phía dưới ngực vẫn còn một vết sẹo nhỏ. Sau hơn mười năm được chăm sóc tận tình, ngoại trừ việc cơ thể yếu hơn người bình thường một chút ra, thì dường như cũng không có vấn đề gì nữa.
 
Nhưng mà trời có mưa gió khó đoán, người có hoạ phúc sớm chiều. Khi nguyên chủ cảm thấy cơ thể rất khó chịu đã đi tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ La đã quan sát khám bệnh rất kỹ nhưng cũng không phát hiện ra bất kỳ vấn đề nào.
 
Cô vốn đã không thích đến bệnh viện, đặc biệt là cực kỳ ghét kiểm tra sức khỏe. Hồi còn học ở nước ngoài đôi khi cảm thấy không thoải mái, cô cũng chỉ miêu tả nó bằng lời nói hoặc đơn giản là làm kiểm tra bên chỗ bác sĩ La rồi kê một số thuốc uống thôi.
 
Cho tới có một lần cảm thấy rất khó thở, nhịp tim đập rất nhanh, cô nhìn mọi thứ trước mắt dần dần biến thành màu đen rồi ngất lịm, trong lòng nguyên chủ cực kỳ bất an nên đã ở nước ngoài kiểm tra sức khỏe.
 
“Cô sinh ra đã bị bệnh tim bẩm sinh. Cấu trúc tim bị khiếm khuyết nên sẽ dẫn đến bệnh tình biến đổi bất thường, xác suất thành công là rất thấp, nhưng cũng không phải là không có...”
 
Cô thực sự cũng rất may mắn nhỉ, giống như là dù có làm gì đi nữa cũng không còn hy vọng vậy.
 
Từ nhỏ đến lớn nguyên chủ đều rất để tâm đến cơ thể của mình. Đống hồ sơ bệnh án này, giống như câu giọt nước tràn ly vậy.
 
Sự nhạy cảm ở trong nội tâm, tự ti, sự ngang bướng, tính chiếm hữu mạnh mẽ đều bộc lộ ra hết.
 
 
Mễ Mị nhẹ nhàng che đi phần ngực của cơ thể này. Ở chỗ này có một trái tim vô cùng yếu ớt. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, tiếp nhận kí ức của một người lại là một chuyện nặng nhọc đến như vậy.
 
Mễ Mị trong thế giới của cô, cũng sống trong một gia đình giàu có, gia đình có bố mẹ vô cùng yêu thương nhau, có người anh trai vô cùng yêu chiều cô.
 
Từ nhỏ đến lớn cô đều được bao bọc trong sự hạnh phúc.
 
Cô cảm thấy hoàn cảnh của mình và nguyên chủ rất giống nhau, nhưng lại lớn lên thành hai người hoàn toàn khác nhau. Cô không hiểu tại sao nguyên chủ lại tuyệt vọng như vậy khi sống trong một môi trường hạnh phúc như thế.
 
Cô chưa từng bị bệnh nặng như vậy, nên cũng không có tư cách để bình luận nguyên chủ đúng hay sai.
 
Mễ Mị bước đến trước gương, nhìn cô gái trẻ đẹp mong manh yếu đuối như một nụ hoa ở trong gương.
 
Trong khoảng thời gian tôi thay thế cô sống trong cơ thể của cô, tôi sẽ giúp cô chăm sóc tốt cho cơ thể này. Đợi khi cô quay lại, thì tự mình quyết định xem muốn sống như thế nào trong tương lai, có được không?
Chương kế tiếp