Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 185: Lữ Tiểu Ngư đi học ngày thứ nhất (thượng)
Tới thời điểm này, Lý Nhất Tiếu vẫn chưa nói Lữ Thụ là học sinh, Lữ Thụ cũng chưa nói ra, mặc dù mặt non, nhưng quần áo trưởng thành, hơn nữa mấu chốt là Lý Nhất Tiếu mang tới!

Lúc trước thành tích học tập của Lữ Thụ tốt, tuân theo quy củ, không vi phạm chuyện gì, thế nên phòng giáo vụ, văn phòng chính trị các loại hoàn toàn vô duyên với cậu, thầy cô khác không nhận ra cậu cũng rất bình thường.

Chẳng qua là lúc này, Trương Hải Đào và chủ nhiệm phòng giáo vụ đều có hơi đau trứng... Nhưng là bọn họ có thể nói cái gì?

Hơn nữa chuyện tình có thể nghĩ đến ngay lập tức chính là, nhất định Lữ Thụ cũng là học sinh của lớp Đạo Nguyên, nếu không làm sao đến phiên Lý Nhất Tiếu bỏ ra tay?

Chủ nhiệm phòng giáo vụ sửng sốt một chút, chờ đã, cái tên Lữ Thụ này, hình như hắn từng nghe nói qua...

Lữ Thụ bên này cũng không quan tâm nhiều như vậy, dắt Lý Nhất Tiếu da hổ kiêu ngạo, dĩ nhiên muốn tốc chiến tốc thắng hoàn thành thủ tục nhập học của Lữ Tiểu Ngư mới được: “Thầy Trương, người xem, cô nhóc giao cho ngài, còn chuyện gì cần em làm nữa không?”

“Tại sao phụ huynh trong nhà chưa tới?” Trương Hải Đào dò xét Lữ Thụ.

“Hai chúng em là cô nhi.” Lữ Thụ không muốn nói điều này là vì không muốn làm cho Lữ Tiểu Ngư vừa vào trường học đã bị gắn nhãn hiệu gì đó, kết quả đối phương không hỏi là không thể: “Thầy Trương còn có chuyện gì sao?”

“Ách…” Trương Hải Đào sửng sốt một chút: “Không có, thầy mang cô bé vào lớp gặp các bạn học là được rồi!” nói thật, Lữ Tiểu Ngư xinh đẹp kỳ lạ, mà bây giờ Lữ Thụ làm người tu hành, vừa gọn gàng lại có tinh khí thần đạo, thế nên trình độ tinh khí của cậu trực tiếp thể hiện trên khí chất của mình, hai người hoàn toàn không giống như là dáng vẻ của cô nhi.

“Thế thì em đi về trước!” Lữ Thụ vui tươi hớn hở nói, cuối cùng cũng đã giải quyết một tâm bệnh của mình!

Lữ Thụ quay đầu lại kéo Lữ Tiểu Ngư, nhỏ giọng nói: “Học tập cho tốt, tranh thủ làm một người hữu dụng đối với quốc gia... hẳn là những phụ huynh khác đều nói như vậy đúng không nhỉ? Anh chỉ yêu cầu em nhất định... hàng vạn hàng nghìn lần, không được đánh bạn học!”

Lúc ấy Trương Hải Đào và người của phòng giáo vụ bên cạnh liền đen mặt, yêu cầu thế này nghĩa là sao đây?

Kết quả Lữ Thụ và Lý Nhất Tiếu vừa đi, trong nháy mắt Lữ Tiểu Ngư lập tức giống như là sống lại tinh thần, nếu quả thật sự muốn hỏi cô bé tại sao phải đi học, thật ra thì trong nội tâm Lữ Tiểu Ngư chỉ có một đáp án: Lữ Thụ muốn cô bé đi học.

Thế nên thời điểm Lữ Thụ ở bên cạnh, cô bé chịu áp lực khổng lồ, mặc dù bình thường luôn tranh cãi, luôn cãi nhau, nhưng trong nội tâm Lữ Tiểu Ngư hiểu rất rõ cô bé không thể rời khỏi Lữ Thụ.

Chuyện này giống như là từ xưa tới nay mặt trăng cứ luôn muốn chuyển động vòng quanh trái đất vậy, Lữ Tiểu Ngư cảm thấy như vậy không có gì không tốt, ban đầu Lữ Thụ nghèo rớt mùng tơi ngay cả bản thân mình cũng không nuôi sống nổi, cứ năm lần bảy lượt muốn đuổi cô bé trở về viện phúc lợi, không phải là cuối cùng cô bé vẫn chạy lại.

Lúc trước Lữ Tiểu Ngư đã chịu đựng trên đường rồi, bây giờ Lữ Thụ vừa đi, cô bé cũng có cảm giác, bản thân mình giống như được mở ra một tầng gông xiềng...

Trên đường cô bé đi theo Trương Hải Đào vào lớp học, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Thầy Trương, nếu như em có xảy ra chuyện gì trong trường, thì thầy có thể không nói với Lữ Thụ không?”

Trương Hải Đào sửng sốt một chút, hắn còn lần đầu tiên được nghe học sinh trực tiếp nói ra yêu cầu thế này... Song, đương nhiên là không được!

Ở trong ấn tượng của Trương Hải Đào, Ngư phụ huynh Lữ Thụ của Lữ Tiểu phải là học sinh trong lớp Đạo Nguyên có quan hệ tương đối khá với Lý Nhất Tiếu, bởi vì mọi người đều biết nhà Lý Nhất Tiếu không ở chỗ này, lần này cũng là lần đầu đến Lạc thành.

Lúc trước trên căn bản phương thức của trường học chính là học sinh không nghe lời thì gọi phụ huynh, bây giờ rất nhiều thầy cô và hắn cho là gọi phụ huynh học sinh chính là thủ đoạn có thể uy hiếp hầu hết học sinh, hơn nữa sao... gọi phụ huynh, thì phần lớn họ cũng sẽ không tay không mà đến, không thì ít nhất cũng sẽ mời ăn bữa cơm với nhau.

Chẳng qua Trương Hải Đào cũng không phải là người hám lợi gì, hắn thuận miệng báo một câu: “Con sóc kia của em, ngày mai không thể mang tới nữa đâu, học sinh tới trường học thì có nhiệm vụ chính là học tập, không thể mang thú cưng.”

Lúc đối phương nói lời này, Lữ Tiểu Ngư liền không vui, song cô bé không đến nỗi bởi vì một câu như vậy mà trở mặt gì đó, Lữ Thụ vừa mới đi rồi, hơn nữa Lữ Tiểu Ngư cũng không phải là người không hiểu đạo lý, cô bé suy nghĩ một lúc, sau này nhét Sóc Con trong túi xách là được, không cần trực tiếp một hai phải nhất nhất ở chuyện này.

Trương Hải Đào dẫn cô bé vào lớp học, vỗ tay: “Mọi người yên lặng một chút, hôm nay lớp 8-9 của chúng ta mới chuyển đến một bạn học. Hi vọng các em có thể giúp đỡ cho nhau, Lữ Tiểu Ngư, em đi tới tự giới thiệu mình đi.”

Lữ Tiểu Ngư đeo cặp sách nhỏ đi lên, bỗng nhiên những bạn học khác cũng yên tĩnh lại, thật sự là Lữ Tiểu Ngư quá đẹp, chỉ mới mười tuổi mà mặt mày cũng đã trưởng thành đầy tinh xảo.

Lúc này ánh nắng buổi sáng sáng rỡ chiếu qua ô cửa trước phòng học khúc xạ lên bục giảng, Lữ Tiểu Ngư chỉ cần đứng ở nơi đó, thuần túy không tạp chất, tóc ngắn gọn gàng, quần áo là do Lữ Thụ đã sớm mua rồi giặt và ủi thật đẹp cho cô bé, ống tay áo sơ mi màu trắng, phía dưới là quần yếm dài đến mắt cá chân, phía dưới còn đi một đôi giày màu trắng sạch sẽ.

Lữ Tiểu Ngư đã hơi trưởng thành sớm một chút, cho nên cô bé không nói ra, người khác thật sự có hơi cho là cô bé đúng là học sinh cấp hai, người cũng cao ngang với các bạn trong lớp.

Có vài nam sinh mừng thầm trong lòng, rốt cuộc trong lớp cũng đã chuyển tới một mỹ nữ. Thời bây giờ trường học cấp hai cũng đã thầm sinh ra tình cảm rồi, viết thư tình, thổ lộ, nói chuyện yêu đương, tất cả những chuyện này cũng là chuyện thường xảy ra.

Bọn họ đã có khái niệm căn bản đối với đẹp và xấu.

Còn lại nữ sinh thì lại phản ứng không đồng nhất, có người nội tâm ê ẩm, có người hâm mộ, có người vui vẻ.

Tuy nói chuyện bắt nạt ở trong trường học vẫn luôn bắt nguồn từ lòng ghen tỵ của nữ sinh, nhưng cũng không phải là tất cả mọi người đều ích kỷ như vậy.

“Tôi tên là Lữ Tiểu Ngư.” Lữ Tiểu Ngư nói xong cũng quay đầu lẳng lặng nhìn về phía Trương Hải Đào, ý là, sau đó thì sao?

Trương Hải Đào đau trứng, chung quy vẫn thấy cô bé này có chút khác loại, hắn ho khan một cái nói: “Trương Lượng, em ngồi ở chỗ trống phía sau kia, Lữ Tiểu Ngư, ngươi đi ngồi vào chỗ Trương Lượng.”

Có vài thầy giáo thích xem xét quan hệ của mình với phụ huynh để xếp chỗ ngồi, nhưng Trương Hải Đào cảm giác mình không phải là người như vậy, chỗ ngồi trong lớp chính là dựa vào thành tích mà nói chuyện, ai thành tích tốt thì người đó có thể chọn vị trí.

Lần này sắp xếp cho Lữ Tiểu Ngư ở chỗ này trước, sau này qua một cuộc thi thì mọi người có thể nói chuyện công bằng.

Lúc này chuông vào học vang lên, mặc dù Trương Hải Đào còn có chút không yên lòng, nhưng hắn còn có tiết ở lớp khác, không đi không được.

Thầy giáo dạy chính trị cấp hai mập mạp gặp thoáng qua Trương Hải Đào, hai người bắt chuyện đôi câu, Lữ Tiểu Ngư ngồi ngay ngắn ở phía dưới, cảm giác tất cả mọi thứ bên cạnh cũng rất không chân thật, không phải là lúc mình ăn sáng xong thì ngủ lại một giấc nữa ư, đợi lúc tỉnh ngủ còn có thể đi chỗ ông cụ bên kia kiếm chút đồ ăn vặt.

Sau đó trong quá trình học tập ở trong sân với ông cụ, không chừng dì Lưu còn có thể cho cô bé thêm bữa ăn gì đó.

Ngồi ở trong sân gió thổi nhè nhẹ, ăn đồ ăn vặt, Lữ Tiểu Ngư đón nhận điều này đã lâu, cảm giác dì Lưu mà và ông cụ cũng thẳng thú vị, làm sao có thể mạnh như học tập.

Tại sao mình ngồi ở chỗ nầy??!
Chương kế tiếp