Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 186: Lữ Tiểu Ngư đi học ngày thứ nhất (hạ)
Đúng vậy, tại sao mình có ngồi ở chỗ nầy?

Lữ Tiểu Ngư bắt đầu suy tư, là vận mệnh bất công, hay là không có đạo đức...

Cũng không đúng, bởi vì Lữ Thụ!

Lữ Thụ bên kia đang trên đường đi về nhà, tâm tình của cậu có chút vui vẻ, trước kia đều là cậu đi học, Lữ Tiểu Ngư nghỉ ngơi ở nhà các loại, kết quả bây giờ trái ngược, cậu ở nhà, Lữ Tiểu Ngư đi học!

Ha ha ha ha, ha ha ha ha, Lữ Thụ nghĩ tới đây, tâm trạng có cảm giác vui vẻ thông suốt.

Đang lúc này, bỗng nhiên Lữ Thụ sửng sốt.

[Giá trị cảm xúc tiêu cực đến từ Lữ Tiểu Ngư, +99+99+99...]

Lữ Thụ hít một ngụm khí lạnh, oán niệm lớn như vậy? Chẳng qua tại sao mình lại có hơi mừng thầm một chút chứ...

Khụ khụ, không thể như vậy, lúc đầu không thể biểu hiện ra trước mặt Lữ Tiểu Ngư...

Mà Lữ Tiểu Ngư bên kia cảm xúc không thay đổi ngồi ở trên lớp học, thầy chính trị mập mạp nhìn Lữ Tiểu Ngư mà sửng sốt một chút, thật sự là hắn không chú ý Lữ Tiểu Ngư cũng không được, đối phương quá mức chói mắt: “Đây là bạn học mới tới sao?”

Lữ Tiểu Ngư mặt không chút thay đổi nhìn hắn, tiếp tục thả hồn chính mình, suy tư đời người...

Thầy giáo chính trị Triệu Tân Nhạc bị Lữ Tiểu Ngư liếc mắt một cái, giống như một hơi thở lạnh như băng đóng băng mình từ đầu đến chân, hắn lập tức kinh ngạc một chút! Hoàn toàn bị nghiền ép khí thế!

[Giá trị cảm xúc tiêu cực đến từ Triệu Tân Nhạc, +118!]

Lữ Thụ bên này thời điểm nhận được giá trị cảm xúc tiêu cực này còn vui thích, Triệu Tân Nhạc là ai? Bạn học mới của Lữ Tiểu Ngư sao? Ha ha ha!

Trên lớp học, Triệu Tân Nhạc sững sờ không có ý nghĩ nói chuyện với Lữ Tiểu Ngư nữa, trên thực tế mặc dù Lữ Tiểu Ngư ở bên ngoài, trong mắt người ta chính là một cô bé bình thường, nhưng thực tế cô bé đã là người tu hành cấp E rồi, cả ngày cứ lăn lộn ở chung một chỗ với người già như Lý Huyền Nhất, bạn muốn cô bé không đặc biệt thì đó là không có khả năng.

Đó là một cô bé mà đối mặt với Lý Nhất Tiếu, Thạch Học Tấn cũng dám thổ tào đó, người bình thường coi là cái gì...

Nam sinh trong lớp cũng đang len lén quan sát Lữ Tiểu Ngư, cô bé này xinh đẹp đến đủ để cho bọn họ dùng một tiết học để thể nghiệm cảm giác mới mẻ kiểu bạn học mỹ nữ chuyển lớp đến...

Hơn nữa cho đến lúc này Sóc Con còn gục đầu ngủ ở trên đầu Lữ Tiểu Ngư.Cô bé mang theo Sóc Con đi học, thật sự là ở mọi người trong mắt quá là đặc thù, có loại mị lực vô hình độc hành đặc biệt, hơn nữa bọn họ có cảm giác mỹ nữ kết hợp với Sóc Con, còn rất dễ thương...

Lúc này cô bé ngồi cùng bàn với Lữ Tiểu Ngư thấy thầy giáo bắt đầu viết chữ ở trên bảng đen, dùng bút chọc chọc Lữ Tiểu Ngư: “Lúc trước cậu đi học ở đâu thế?”

Lữ Tiểu Ngư không để ý cô, tiếp tục thả hồn.

Lúc ấy cô bé bên cạnh liền mất hứng, giả bộ cái gì, nói chuyện với cậu đó, lớn lên đẹp thì được à?

Chẳng qua cô bé cũng sẽ không nói liền bây giờ cái gì, hai người giữ vững bình an vô sự cho đến lúc tan lớp, lúc này đương nhiên là các bạn học nam ngại tới đây chào hỏi, giống như người nào đi trước sẽ bại lộ chuyện mình có thiện cảm với đối phương, hơi có chột dạ.

Thậm chí còn có bạn học nam nói giỡn trong lúc xô đẩy lẫn nhau: “Cậu đi đi, tớ không đi!”

Lữ Tiểu Ngư nghe mấy câu này vào trong lỗ tai, quả thực nội tâm bắt đầu tuyệt vọng, tại sao mình phải ngồi cùng một đám ngây thơ như vậy ở trong cùng một phòng học...

Đúng vậy, tại sao... Bởi vì Lữ Thụ...

Nữ sinh trong lớp cũng vây quanh tới: “Oa, Sóc Con của cậu thật đáng yêu, nó còn sống sao?”

“Lúc trước cậu học ở đâu thế, là Lạc thành đấy sao?”

Lữ Tiểu Ngư ngồi ở chỗ đó, trong đôi mắt chỉ có tấm bảng đen hư vô, những câu hỏi này cô bé chẳng muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào...

Kết quả bỗng nhiên nữ sinh ngồi cùng bàn bên cạnh cười lạnh một câu: “Người ta rất kiêu ngạo, khinh thường nói chuyện với mọi người, đừng tốn công nữa!”

Mấy nữ sinh có quan hệ không tệ với cô bé cũng bởi vì Lữ Tiểu Ngư không coi ai ra gì mà có chút khó chịu, bốn năm nữ sinh tụ lại cùng một chỗ nói nhỏ, không biết nói cái gì đó, thái độ của Lữ Tiểu Ngư làm cho mấy cô bé rất không thoải mái, giống như đối phương là công chúa, nhóm của các cô bé đều là nha hoàn...

Người tu hành có cảm giác mạnh mẽ, nhưng mà là mạnh hơn so với người bình thường, cũng không phải là vô hạn, thế nên Lữ Tiểu Ngư không nghe rõ các cô bé nói cái gì, chỉ là có cảm giác hơi phiền.

Tới trường học riêng của mình mà học tập không được sao, cũng không muốn làm bạn với mấy người mà, đúng là có bệnh mà.

Không làm bạn thì sẽ trở thành kẻ địch? Lữ Tiểu Ngư cảm thấy đây không phải là tam quan chính xác...

Lúc này bỗng nhiên có một cô bé duỗi tay tới bắt Sóc Con, muốn lấy đi xem một chút, mặt Lữ Tiểu Ngư không chút thay đổi quay đầu nhìn cô, cô bé bị dọa lùi lại hai bước, trong miệng nhỏ giọng thầm nói: “Nuôi thú cưng rất giỏi chứ gì, trường học không cho mang thú cưng!”

Lữ Tiểu Ngư vốn đã nghiêng đầu đi lại xoay đầu lại một lần nữa liếc mắt quét qua các cô, ánh mắt nhìn vào giống như là cảm giác muốn đánh người, kết quả Lữ Tiểu Ngư nhớ tới lời Lữ Thụ nói với cô bé, ngàn vạn không nên động thủ đánh bạn học!

Cô yên lặng lấy Sóc Con trên đầu xuống, Sóc Con ngủ đến vẻ mặt mơ màng thì thấy Lữ Tiểu Ngư nháy mắt với nó!

Mắt nhỏ đen sẫm của Sóc Con xem xét nữ sinh bên cạnh một cái, sau đó xác định với Lữ Tiểu Ngư, ánh mắt Lữ Tiểu Ngư ra vẻ chắc chắn...

Sóc Con lại đưa ánh mắt: Sáu người đó, bao nhiêu khoai tây chiên?

Lữ Tiểu Ngư trả về một ánh mắt: Một bọc!

Một lớn một nhỏ, sau khi một người một sóc trao đổi chừng năm sáu ánh mắt, cô bé bên cạnh nhìn mà cũng không biết làm sao, này là tình huống gì đây?

Kết quả là thấy Lữ Tiểu Ngư nhẹ giọng nói: “Đánh mấy đứa nó!”

Sóc Con có mạnh hay không? Này còn phải so với ai, đối mặt với Lữ Tiểu Ngư và Lữ Thụ, dĩ nhiên nó không mạnh, song nó ném ra hòn đá thì ngay cả Lữ Thụ ban đầu cũng muốn tránh né theo bản năng...

Chỉ thấy bỗng nhiên Sóc Con nhảy khỏi cái bàn, cánh tay nhỏ đưa về phía sau tụ lực, sau đó thời điểm ở giữa không trung còn hung hăng giẫm tiếng gió, đánh tới một cô bé.

Đang lúc mọi người cho là Lữ Tiểu Ngư là loại tính cách đại gia khuê tú dễ thương đáng yêu, hình ảnh trong phòng học giống như bị bấm dừng lại, mặt Lữ Tiểu Ngư không chút thay đổi yên tĩnh ngồi đó, quả đấm nho nhỏ của Sóc Con đánh xuống mặt cô bé ngồi cùng bàn.

Cô bé ngồi cùng bàn Lữ Tiểu Ngư, vì một quyền này mà cơ bắp trên mặt cũng bắt đầu run rẩy, không trung còn đang bay một cái răng ra.

...

Trương Hải Đào mới vừa kẹp giáo trình chuẩn bị trở về phòng làm việc từ phòng học bên cạnh, sáng hôm nay hắn chỉ có hai tiết, đúng là hiện tại hắn có thể đi về nhà nấu cơm rồi.

Song còn chưa đi xa mà hắn đã nghe thấy một trận gào khóc thảm thiết, hình như giọng gào đến từ mấy đứa con gái nhỏ tuổi, muốn bao nhiêu bi thảm có bấy nhiêu bi thảm, khóc rống chảy nước mắt giống như đang gọi mẹ vậy.

Hắn quay đầu lại, kia không phải là lớp học của mình sao!

Mà Lữ Thụ bên này đang tựa vào ghế salon chuẩn bị rút thưởng, kết quả là thấy [giá trị cảm xúc tiêu cực đến từ Cao Dương…]

[giá trị cảm xúc tiêu cực đến từ Lưu Cẩm...]

[Giá trị…]

Đây là một đống ghi chép thu nhập lớn, lúc ấy Lữ Thụ liền kinh ngạc, mình ở trong nhà thì rất dĩ nhiên không phải là mình gây ra, như vậy nói tới... rốt cuộc Lữ Tiểu Ngư đã làm gì!

Cũng vào lúc này, bỗng nhiên Lữ Thụ nhận được một ghi chép giá trị cảm xúc tiêu cực mới: [giá trị cảm xúc tiêu cực đến từ Aida Yua...]

Lữ Thụ nhíu mày, trong lớp Lữ Tiểu Ngư có gián điệp? Thế này mẹ nó cũng quá nhỏ tuổi!
Chương kế tiếp