Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 187: Gọi phụ huynh
Trước cửa lớp 12-3, Trương Hải Đào đứng đấy: "Lữ Thụ lớp các em đâu rò?"

Tất cả mọi người tò mò nhìn thầy giáo này: "Học sinh của lớp Đạo Nguyên bây giờ còn đang nghỉ..."

Mặt Trương Hải Đào tối sầm, đệt không phải bảo lên lầu là có thể tìm thấy em à...

Lúc này hắn mới nhớ tới hình như mình có số của Lữ Thụ, thế là hắn móc điện thoại ra đứng gọi điện trước cửa lớp: "Alo? Lữ Thụ! Em mau tới trường học mang em gái của em về đi, con bé thế mà đã đánh bạn học ngay tại ngày đầu tiên đi học rồi!"

Lữ Thụ ngồi trên ghế sa lon bắt đầu cười khổ, chuyện quái gì thế này! Lo lắng cái gì thì cái đó đến!

Chẳng qua cậu có hơi hiếu kỳ, từ trước đến nay Lữ Tiểu Ngư rất nghe lời của mình, mình không cho đánh nhau, cô bé tuyệt đối sẽ không đánh nhau... Định mệnh, Sóc Con! Khó trách Lữ Tiểu Ngư phải dẫn Sóc Con theo!

Nói thật bây giờ Lữ Thụ ở trường học, ban ngày cơ bản đều là bù lại vật lý và hóa học, hoặc là nhìn tin tức mới mình quan tâm trong diễn đàn hội Cơ Kim, rất ít khi giao thiệp với các học sinh.

Thậm chí cậu từng cảm thấy, chuyện tu hành giống như trong nháy mắt kéo học sinh lớp Đạo Nguyên và không phải học sinh lớp Đạo Nguyên ra một khoảng cách cực lớn. Không phải nói song phương có mâu thuẫn gì, mà là hứng thú của mọi người hoàn toàn khác nhau.

Thật ra các loại vòng được tạo thành, hoặc là bởi vì lợi ích hoặc là bởi vì hứng thú, khi hai có chồng lên nhau mọi người sẽ tụ chung một chỗ, cuộc sống đều cùng một nhịp thở, nhưng khi hai điểm này không chồng lên nhau nữa, vòng tròn sẽ phân liệt ra.

Đến buổi tối trong lớp Đạo Nguyên, tuy Lữ Thụ kèm theo thuộc tính quang hoàn chống cự, nhưng thật ra cũng không phải hoàn toàn không cùng xuất hiện với các học sinh. Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ nghiêm chỉnh trò chuyện với họ đôi câu.

Vì vậy khi người bên cạnh đều là người tu hành, cậu theo bản năng không để bụng sức chiến đấu của Sóc Con cho lắm.

Nhưng mà... bạn học của Lữ Tiểu Ngư đều là người thường cả...

Cậu thu thập một chút không đoái hoài tới rút thưởng nữa, mau chân chạy tới trường học. Chờ lúc cậu đến thì trong phòng giáo vụ đã có năm sáu học sinh đứng đấy, còn có cha mẹ của bọn họ nữa.

Lữ Thụ thấy năm sáu phụ huynh vây quanh bên cạnh Lữ Tiểu Ngư quở trách con bé, kết quả Lữ Tiểu Ngư thì ngồi trên chiếc ghế bên cạnh không hề nói một câu nào, ánh mắt trống không. Cậu bước nhanh tới ngăn Lữ Tiểu Ngư ở sau người cười nói: "Tôi đã hiểu rồi, mấy vị đây là cha mẹ của tụi nhỏ bị đánh đi? Ngài chờ tôi tìm hiểu tình huống trước đã, có chuyện gì cứ nói với tôi, mấy phụ huynh ngài quở trách trẻ con thìcũng khó nhìn."

Lữ Tiểu Ngư vốn vẫn ngồi im không nhúc nhích, nhưng khi cơ thể Lữ Thụ che ra một bóng mà thì trong ánh mắt cô bé mới lần nữa khôi phục thần thái.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Lữ Thụ quay đầu nhìn Lữ Tiểu Ngư, cậu cảm thấy hiện giờ chuyện mình nên làm nhất là nghe xem Lữ Tiểu Ngư nói như thế nào, mà không phải nghe lời nhục mạ con bé từ trong miệng người khác, hơn nữa tuy tính tình tính cách của Lữ Tiểu Ngư không được tốt, nhưng cho tới bây giờ đều sẽ không lừa cậu bao giờ.

"Em không muốn đến trường, tâm trạng rất không tốt, bạn cùng bàn bắt chuyện với em nhưng em không để ý tới bạn đó. Sáu bạn ở bên cạnh nói em kiêu ngạo, chẳng thèm nói chuyện với mấy bạn, sau đó có một bạn đưa tay muốn bắt lấy Sóc Con, em bảo Sóc Con đánh các bạn, không đánh thêm cái nào." Lữ Tiểu Ngư nói một lượt tiền căn hậu quả của sự việc.

Trương Hải Đào bên cạnh bỗng nhiên thầm nghĩ trong lòng... Đây là khẩu âm ở đâu thế? Hình như có hơi giống với bên quê nhà mình thì phải...

Lữ Thụ nghe kể, Lữ Tiểu Ngư thú nhận không e dè về chuyện đánh người, như vậy cậu đã hiểu được, quay đầu nhận lỗi cùng các phụ huynh, cũng nguyện ý ra tất cả tiền thuốc men, thậm chí có thể tìm người đánh cậu, cậu sẽ không đánh trả.

Lữ Thụ thành khẩn nói: "Chuyện giữa phụ huynh thì để phụ huynh giải quyết với nhau là được rồi, nhất định đừng làm khó trẻ nhỏ, mấy vị xem cần bao nhiêu tiền thuốc men, hiện giờ tôi lập tức chuyển khoản cho các vị."

Một phụ huynh phẫn nộ nói: "Đánh con tôi thành như vậy, không có một vạn thì đừng hòng giải quyết!"

"Ý của mấy vị thì sao?" Lữ Thụ nhìn về những phụ huynh khác.

Những phụ huynh khác suy nghĩ một chút, thật ra một vạn có hơi nhiều, trong tình huống bình thường phải gãy xương mới phải trả con số này, trong lòng mọi người cũng tương đối rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, có điều phụ huynh của bạn cùng bàn Lữ Tiểu Ngư lại không vui: "Con nhà tôi bị đánh rớt cả răng luôn rồi, kiểu gì cũng phải hai vạn!"

"Được, ngài hai vạn," Lữ Thụ gật đầu: "Hiện tại tôi lập tức chuyển cho mấy vị ngay."

Cậu xoay người cầm một tờ giấy cùng một cây viết trên bàn phòng giáo vụ và viết: Hôm nay chứng nhận bồi thường tiền thuốc men...

Viết xong rồi cậu nói với các vị phụ huynh: "Hiện giờ tôi chuyển tiền cho mọi người ngay, chúng ta hoàn thành một chuyện, các phụ huynh ký tên xác nhận mọi người đã nhận được số tiền này trước, giải quyết tranh chấp kinh tế rồi hãy nói cái khác."

Các phụ huynh đưa mắt nhìn nhau, trước đó nghe Trương Hải Đào nói hai anh em này là cô nhi, thế sao lại ra tay hào phóng như vậy chứ? Nói cho là cho?

Trên thực tế học sinh đánh nhau ở trường học, chỉ cần không thấy máu, không thương gân động cốt, tiền bồi thường cơ bản là chuyện không thể nào, cùng lắm là hoà giải, trường học cũng nguyện ý làm người hoà giải ấy, nhưng Lữ Thụ rất dứt khoát trả tiền luôn.

Chuyển tiền xong các phụ huynh hơi không muốn ký tên cho lắm, có điều cuối cùng họ vẫn ký.

Sau đó lại nói xin lỗi, Lữ Thụ tỏ vẻ phương diện này cũng sẽ tận lực dựa theo ý riêng của mọi người. Cậu quay đầu nói với Lữ Tiểu Ngư sau lưng: "Đến, nói lời xin lỗi thật lòng với mọi người đi."

Lữ Tiểu Ngư cũng không có gì không tình nguyện, đứng dậy từ trên ghế cúi đầu nhận lỗi thực sự: "Xin lỗi."

"Mấy vị xem còn có yêu cầu gì không?" Lữ Thụ thành khẩn nói.

"Bái một cái là xong rồi à?" Có phụ huynh không vui: "Nếu như xin lỗi hữu dụng, thì cần gì tới cảnh sát nữa?"

"Chuyện tiểu đả tiểu nháo giữa vị thành niên chỉ sợ cảnh sát sẽ không quản, ngài hẳn là rất rõ từng câu này, trường học cũng sẽ không vui khi ngài gọi cảnh sát tới trường... Ngài nhìn xem có còn yêu cầu gì nữa không?" Lữ Thụ vẫn thành khẩn nói.

"Học sinh này cần phải bị đình chỉ học, có đệ tử như vậy ở trong lớp sao chúng ta yên tâm cho được? Còn có, nó nói một câu xin lỗi sao được, phải nói một trăm câu!" Phụ huynh phẫn nộ nói.

Nghe nói đối phương muốn đình chỉ học Lữ Tiểu Ngư, Lữ Thụ suy nghĩ một chút nói: "Nếu như đình chỉ học nó thì sẽ chậm trễ cả đời nó mất."

"Chậm trễ suốt đời thì sao? Từ nhỏ đã không có giáo dục, trưởng thành rồi có tốt được chắc?"

Nghe nói như thế, Lữ Thụ bỗng dưng đứng thẳng người bình tĩnh nói: "Nói thật, nguyên nhân gây ra là người khác chào hỏi với Tiểu Ngư, Tiểu Ngư không có đáp lại. Chú có thể nói nó không có lễ phép, thế nhưng cho tới bây giờ tôi đều không cho rằng, mỗi một lời chào hỏi của người khác tôi đều phải đáp lại, tôi không trả lời chú, chú cũng có thể không trả lời tôi. Tôi không có xin chú làm bạn với tôi, lấy lòng tôi, tôi cũng sẽ không cầu có chú làm bạn, lấy lòng chú. Nếu như người khác không trả lời lòng hiếu kỳ của chú, chú sẽ ở bên cạnh nói nói mát, đây rốt cuộc là thói quen ai cho thế? Nếu như chú có cơ hội nhìn thấy đại lãnh đạo quốc gia, chú chào hỏi ông ấy ông ấy lại không để ý đến chú, chú có dám đứng nói mát bên cạnh không? Cho nên nói rốt cuộc... con gái của chú cũng chẳng qua là cảm thấy bọn họ nhiều người, khá có tự tin, ăn quả hồng mềm sợ cứng mà thôi."

"Lữ Tiểu Ngư quả là có chỗ không đúng, nó không nên sai Sóc Con đánh người, nhưng nói thật ấy, đáp trả bật lại vài câu tôi cảm thấy rất đúng không có vấn đề gì cả."
Chương kế tiếp