Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 188: Thế giới của hai cá nhân
Tất cả phụ huynh nghe xong lời Lữ Thụ nói thì giận tím mặt: "Thằng ranh này nói chuyện kiểu gì thế? Trong nhà không có người lớn dạy mày, thì mày có thể mất dạy như vậy à?"

Lữ Thụ lắc đầu: "Trong mắt của tôi mất dạy chính là các vị đây... tuy Lữ Tiểu Ngư phạm sai lầm, nhưng tuyệt đối không đến mức bị đình chỉ học. Về chuyện vũ nhục nhân cách một người nói một trăm tiếng xin lỗi, tôi cũng sẽ không để con bé làm như vậy. Chuyện con các vị phải làm nhất hiện tại chính là đi bệnh viện, mà không phải đứng đây dây dưa."

"Nói thật ấy, nếu như không phải sóc nhà chúng tôi tương đối thần dị, e là cốt truyện kế tiếp đã là một đám bạn học nó cầm nó chơi đến chơi đi, e là Lữ Tiểu Ngư đã không trở về được rồi." Lữ Thụ bình tĩnh nói: "Tôi có thể tưởng tượng đến cảnh kia."

Sóc Con nghe tới đoạn Lữ Thụ nói nó rất thần dị thì tức khắc vui vẻ, kết quả bị Lữ Thụ lạnh lùng nhìn lướt qua, lại tức khắc lặng lẽ... ỉu xìu.

Mà Lữ Tiểu Ngư nghe được lời Lữ Thụ nói thì mắt lóe sáng, cảm giác có người bảo vệ... thật tốt...

Các phụ huynh phẫn nộ, quay đầu hô lên với chủ nhiệm phòng giáo vụ: "Anh xem đi, đây đều là học sinh nào thế? Tôi nghe thầy Trương nói cậu ta học ở trường học các anh phải không? Trường học các anh dạy cái loại học sinh gì vậy? Tôi kiến nghị đình chỉ học cả hai nah em bọn họ luôn!"

Lữ Thụ lắc đầu, lúc này một thân khí thế trên người cậu được phóng ra ngoài, biển mây ngoài khí hải cuồn cuộn mãnh liệt như suối chảy, khiến cho tất cả mọi người tại chỗ câm như hến: "Chúng tôi đi trước, trường học xử phạt kiểu gì chúng tôi đều nhận, có điều tôi nghĩ kết cục hẳn là... không xử phạt được, không tin các vị có thể thử xem sao."

Nói thật cậu thực sự không quá lo cho mình và Lữ Tiểu Ngư sẽ bị đình chỉ học, không phải nói Lý Nhất Tiếu làm hiệu trưởng thì thế nào thế nào, mà là bản thân thân phận học sinh lớp Đạo Nguyên đã là một chiếc ô mạnh mẽ.

Trước đây Lý Tề đánh thầy giáo còn chỉ bị giữ lại trường trông chừng, huống hồ Lữ Tiểu Ngư cũng chỉ đánh bạn học thôi.

Các phụ huynh ở phía sau hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không biết đối phương tự tin vì điều gì, chủ nhiệm phòng giáo vụ thở dài: "Bản thân Lữ Tiểu Ngư là dựa vào quan hệ của hiệu trưởng mới để nhập học, anh cô bé là học sinh lớp Đạo Nguyên... nghe nói vẫn còn lập công lớn trong di tích lần này nữa."

Buổi sáng trải qua việc nhập học xong trưởng phòng giáo vụ có đi tìm hiểu xem Lữ Thụ rốt cuộc là học sinh kiểu gì, kết quả danh tiếng của học sinh này... Thật đúng là quỷ dị mà...

Địa vị của lớp Đạo Nguyên tất cả mọi người đều rất rõ ràng, nếu như trước kia nói không chừng mọi người sẽ nhờ quan hệ tạo áp lực cho hiệu trưởng, nhưng bây giờ hiệu trưởng của trường ngoại ngữ Lạc thành là một trong số ít cao thủ cấp Thiên La ở trong nước, tạo áp lực cơ bản là không rơi lên người người ta được!

Các phụ huynh bỗng dưng có loại cảm giác vô lực, lẽ nào cứ tính như vậy? Con mình bị đánh không không à?

Không đúng, hình như đối phương không đòi tiền về!

Thực sự khi mọi người biết được thân phận của đối phương cứng cỡ nào, suy nghĩ lại dù sao cũng có tiền bồi thường, bỗng dưng thấy an ủi hơn rất nhiều.

Thật ra con người là một loại động vật bắt nạt kẻ yếu cả thôi.

...

Trên đường về nhà Lữ Thụ đi ở phía trước không nói một lời, Lữ Tiểu Ngư đeo balo nhỏ trầm mặc theo đằng sau.

Hai người một lớn một nhỏ thêm một con sóc, không khí ngột ngạt tới cực điểm.

Bình thường Lữ Thụ rất ít khi phát hỏa với Lữ Tiểu Ngư, rất ít rất ít, ít đến mức thậm chí trong ấn tượng của Lữ Tiểu Ngư cho tới bây giờ Lữ Thụ đều là vui vẻ tính khí tốt.

Bình thường khi hai người ở chung, thật ra rất nhiều nguyện vọng của Lữ Tiểu Ngư Lữ Thụ đều sẽ không cự tuyệt, khi tranh cãi Lữ Tiểu Ngư cũng hầu như có thể chiếm được thượng phong.

Thế nhưng Lữ Tiểu Ngư rất rõ ràng, đó là Lữ Thụ nhường cô bé thôi.

Cô rất rõ ràng, Lữ Thụ cũng không phải có tính tình tốt không nguyên tắc, cho tới bây giờ đối phương đều không phải là người hiền lành gì cả. Có lẽ dùng đánh giá của người bên cạnh mà nói, tính cách của người Lữ Thụ có thể mang hơi hướm hắc ám, rất độc, rất quật cường mạnh mẽ, có đôi khi sẽ có hơi ích kỷ.

Bình thường Lữ Tiểu Ngư có thể không kiêng nể gì cả, nhưng khi Lữ Thụ thực sự phát cáu lên, cô bé biết mình thực sự sai rồi.

Đây là một cảm giác khó hiểu, bởi vì Lữ Tiểu Ngư nghĩ Lữ Thụ sẽ không sai, nếu như Lữ Thụ phát giận, vậy thì nhất định là mình sai rồi.

Lữ Tiểu Ngư muốn dắt tay Lữ Thụ, thế nhưng còn chưa vươn tay ra, Lữ Thụ cũng đã nhét tay vào trong túi quần.

Đối với Lữ Thụ mà nói, bảo vệ Lữ Tiểu Ngư không bị người ngoài bắt nạt là chuyện cậu phải làm,

Dù cho Lữ Tiểu Ngư thực sự đã làm sai thì cậu cũng phải che chở Lữ Tiểu Ngư, đây là chuyện cực kì thiên kinh địa nghĩa trong lòng Lữ Thụ.

Có lẽ nó có hơi không nói đạo lý, có lẽ tam quan như vậy là sai lầm, thế nhưng Lữ Thụ nguyện làm vậy đến cùng.

Cậu có thể thay Lữ Tiểu Ngư xin lỗi, cậu có thể không chút do dự dùng hơn phân nửa tiền gởi ngân hàng, không sao, dù sao tiền cậu tiết kiệm tuyệt đối đủ xài.

Ở trong mắt Lữ Thụ, nói xin lỗi là điều phải làm, cậu giáo huấn Lữ Tiểu Ngư cũng là điều nên làm, nhưng không thể để cho người khác làm Lữ Tiểu Ngư chịu uất ức.

Nhưng mà, đây không có nghĩa Lữ Tiểu Ngư không có sai.

Sai rồi thì nên biết sai ở nơi nào, cũng phải chỉnh thẳng cái sai ấy mà không phải tiếp tục sai tiếp, đời người như vậy là không đúng.

Lữ Tiểu Ngư thấy tay Lữ Thụ bỗng nhiên cất đi, trên khuôn mặt nhỏ bỗng dưng bắt đầu rơi nước mắt, ở trường học bị nhiều người vây nói lâu như vậy cô bé có thể không để bụng, thế nhưng Lữ Thụ không giống nhau.

Người của toàn thế giới có thể không để ý tới cô bé, thế nhưng Lữ Thụ không được... bởi vì cô chỉ có Lữ Thụ thôi.

Lữ Thụ không mềm lòng quay đầu lại, cũng không có đi lau nước mắt cho cô, cậu tiếp tục tiến lên phía trước, mà Lữ Tiểu Ngư thì tiếp tục im lặng đi theo sau.

Tường viện của Tây Viện Thị Phủ rất già cỗi, trong thời buổi cao ốc mọc lên như rừng này, tòa lầu và nhà trệt thấp lùn của Tây Viện Thị Phủ trao cho nó cảm giác vô cùng xa xưa.

Lữ Thụ bước qua con đường gạch trong hẻm nhỏ, khi đi ngang qua sân của Lý Huyền Nhất ông ấy đang yên lặng luyện kiếm, thấy cô bé khóc cũng không nói thêm lời thừa nào. Bởi vì ông hiểu hai anh em này có tiêu chuẩn sinh tồn của bản thân, thế giới quan hai bên không giống nhau.

Khi hai người đứng trước cửa nhà, Lữ Tiểu Ngư rốt cục không nhịn được: "Lữ Thụ có phải anh lại muốn đuổi em về viện mồ côi rồi không? Anh đừng đuổi em, em biết lỗi rồi..."

Lữ Thụ đứng trước cửa mở miệng, cậu dời cây thang trong sân gác lên mái hiên bên cạnh và bò lên: "Lên đây đi."

Lúc Lữ Tiểu Ngư bò lên Lữ Thụ đã ngồi trên rìa mái nhà, hai chân lơ lửng nhìn mặt trời chiều đang từ từ rơi xuống nơi xa.

Ánh mắt trời bơi lượn tùy ý trong tầng mây, Lữ Tiểu Ngư đứng ở phía sau Lữ Thụ có chút không biết làm sao, Lữ Thụ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Ngồi đi, ngồi xuống nói."

"Vâng." Lữ Tiểu Ngư ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lữ Thụ, Sóc Con thì len lén chui vào trong túi của Lữ Tiểu Ngư, chỉ lộ cái đầu ở bên ngoài.

Lữ Thụ giúp Lữ Tiểu Ngư tháo túi xuống để sang một bên, dần dần nói: "Ở thời đại này, vũ lực cá nhân nhất định sẽ từ từ siêu việt người thường, thậm chí có một ngày có lẽ vũ lực của anh và em cho dù là người thường của toàn thế giới đều không lấp đầy được. Thế nhưng như vậy cũng có ý nghĩa chúng ta có thể dựa vào vũ lực của mình đi lấn lướt bọn họ, mạnh mẽ không nhất định tương đương với quyền lực. Nếu như bản thân chúng ta không thể bảo vệ cho bản tâm, như vậy sẽ chỉ biết đi lên trên con đường hắc ám... Em hiểu ý của anh không?"
Chương kế tiếp