Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 189: Giết long trời lở đất
Lữ Thụ rất quật cường bướng bỉnh, quật cường đến mức chuyện cậu cho là sai thì sẽ không bao giờ đi làm nó, nhưng nếu là chuyện cậu cho là đúng, cho dù có rất nhiều người nói cậu sai thì cậu vẫn phải làm.

Có người luôn nói trong thế giới của người trưởng thành không có đúng sai, chỉ có lợi ích.

Thế nhưng có lẽ là do Lữ Thụ còn nhỏ đi, nên cậu cảm thấy trong thế giới của mình thiện ác rõ ràng, đúng sai cũng rõ ràng nốt.

Đối với Lữ Thụ mà nói, thật ra có rất nhiều phương pháp để mạnh mẽ hơn, ví dụ như cố ý đi bôi đen một minh tinh chẳng hạn? Hoặc là cố ý đi mắng chửi người khác? Cố ý khiến cho những người có thiện ý với cậu ghê tởm thì sao?

Không nói đến chuyện 'chí lý nhân sinh' cậu đăng trong diễn đàn hội Cơ Kim luôn luôn không nổi được, mà cho dù không như thế thì cậu cũng không nguyện ý tùy tiện đi mắng chửi người khác.

Người sống trên thế giới này là vì cái gì, một con người không từ thủ đoạn, không nói đúng sai, không nói nhân quả, không nói thị phi thiện ác, cho dù mạnh mẽ hơn thiệt thì có thể đi được bao xa cơ chứ?

Lòng người sẽ thay đổi cả, trên đời này vốn chẳng có chuyện gì là không đổi hết, đến cả tín niệm, tín ngưỡng, nhật nguyệt, sơn hà thì đều giống như thế cả.

Nhưng sơ tâm của Lữ Thụ lại chưa bao giờ thay đổi hết, điều đó đều bởi vì sự quật cường của cậu, vì cậu giữ được rất nhiều điểm mấu chốt.

Từ sau khi đi ra khỏi viện mồ côi cậu không bởi vì đói khát mà đi ăn cắp, không bởi vì việc buôn bá trứng gà luộc lúc đầu rất gian nan mà đi ghê tởm việc buôn bán của người khác một cách ác ý, không đi làm ác sau khi tu hành. Thế nên cho tới hôm nay cậu không phải một tên ăn trộm không có tiền đồ, chưa từng bị người khác đánh vì tranh đoạn việc làm ăn, và cũng không chết ở trong tay của Thiên La Địa Võng.

Lữ Thụ cảm thấy có thể tiêu chuẩn đạo đức của mình ở trong mắt người khác chẳng phải cao cho lắm, nhưng cậu vẫn kiên trì giữ vững nó. Đến nay Lữ Thụ vẫn dám vỗ ngực nói, việc cậu làm đều là không thẹn với lương tâm cả, cho dù có bật lại lời người khác, thì đó đều là người từng chọc cậu cả.

Có thể sẽ đánh trả nặng hơn tí so với tổn thương mà đối phương gây ra cho cậu, nhưng vấn đề là, không có đạo lý bạn chọc tôi và tôi chỉ đánh lại bạn bằng chừng ấy mà thôi, không có cái đạo lý đó.

Nói về lý luận, Lữ Thụ nghĩ một người muốn vì làm ác mà giết người khác, như vậy người này hẳn là phải chết hai lần, lần đầu tiên là bồi thường, một mạng đổi một mạng, lần thứ hai là trừng phạt, trừng phạt cho sự ác ý của kẻ đó.

Cậu bỗng nhiên cảm khái nói với Lữ Tiểu Ngư: "Chú Lý là người thường, thím Vương cũng là người thường, hiện giờ một quyền của anh là có thể đánh chết bọn họ, nhưng như vậy là không đúng. Em biết em sai ở đâu không?"

Lữ Tiểu Ngư thấp giọng đáp: "Em không nên bảo Sóc Con đánh người."

Lữ Thụ lắc đầu: "Lúc nên ra tay thì phải ra tay, bản thân cái thế giới này đã mang ác ý với kẻ yếu rồi. Em phải đủ mạnh mẽ, thì người khác mới không đi bắt nạt em. Thế nhưng ra tay phải có nặng nhẹ, trong lòng của mình phải có một cái cân, biết rõ hậu quả của việc mình làm ra, cũng biết sau khi mình làm ra việc này thì sẽ tạo thành ảnh hưởng gì cho người khác. Em nói với người khác: Tôi chỉ đùa với bạn thôi. Kết quả câu chuyện cười này lại chơi chết người ta, em có thể trách người ta không đùa được không?"

"Ý là nói..." Lữ Tiểu Ngư trầm ngâm chốc lát nói: "Ngày hôm nay cho dù có thể đánh bọn họ được, thế nhưng đã đánh hơi nặng rồi?"

"Ừ, là đạo lý đó, người ta chỉ là châm chọc khiêu khích một câu mà em đánh cho đám con gái người ta mặt mũi bầm dập, quá mức thật mà..." Lữ Thụ thở dài nói, vừa nãy khi nhìn thấy mặt mất cô bé sưng lên giống như đầu heo thì cậu đã nhức cả trứng rồi. Lữ Thụ chợt quay đầu lạnh lùng nói với Sóc Con trong túi xách: "Viện ngày hôm nay không cho phép em khen thưởng nó nữa, tiếp tay làm bậy, vì chút đồ ăn mà bán đứng linh hồn của chính mình luôn!"

Sóc Con: "???" CMN toi là lấy tiền công theo sức lao động được không thế?

[ Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Sóc Con +1 +1 +1… ]

"Ồ." Lữ Tiểu Ngư cúi cái đầu nhỏ xuống thật thấp, bộ dạng ngoan ngoãn nhận sai: "Sau này em nhất định sẽ suy tính kĩ càng hơn."

"Ừ, vậy là đúng rồi, có lỗi biết sửa là đứa trẻ ngoan." Lữ Thụ cười, cậu không muốn quát mắng Lữ Tiểu Ngư, nếu như giảng đạo lý là có thể nói rõ thì còn mạnh hơn không biết bao nhiêu câu quát mắng nữa.

Lữ Tiểu Ngư hiểu, Lữ Thụ sẽ không đuổi cô bé về viện mồ côi, nghĩ tới đây tâm trạng cô bé sáng sủa hơn không ít, nhưng mà không biết nghĩ đến cái gì đó cô lại cúi thấp đầu: "Xin lỗi, những số tiền kia là anh khổ cực kiếm được... Em có thể giúp anh đi bán đậu phụ thối mỗi ngày, sau này đều là em rửa bát, quần áo cũng để cho em rửa, bít tất cũng được nốt..."

Lữ Thụ vui vẻ: "Được rồi, tiền tiêu ra ngoài thì còn có thể kiếm lại được, sau này anh chính là người tu hành lớn đấy! Chút tiền ấy tính là gì! Bít tất thì thôi đi, những thứ khác thì làm theo lời em nói ấy..."

"Thế nhưng em vẫn không muốn đến trường đâu." Lữ Tiểu Ngư không tình nguyện nói, hai cái bắp chân của cô bé lắc lư không có mục đích ngay đỉnh sát biên giới.

"Đến trường là vì cái gì?" Lữ Thụ bắt đầu thực sự cùng Lữ Tiểu Ngư thảo luận vấn đề này.

"Còn có thể vì gì nữa, tri thức chứ sao." Lữ Tiểu Ngư nhỏ giọng nói: "Thế nhưng em theo ông cụ thì cũng học được tri thức mà, tại sao cứ phải đến trường học thế."

Lữ Thụ lắc đầu: "Tri thức là một mặt, về phương diện khác là muốn từ trong nhà đi ra ngoài, đi nhận thức thế giới này, nhận thức người trên thế giới này, còn có lòng người nữa. Chỉ khi em đi ra ngoài thì mới có thể hiểu thế giới này rốt cuộc có quy tắc thế nào, khi em biết vận dụng chúng nó, thì em mới thực sự được tính là mạnh mẽ chân chính."

Nói đến đây tinh thần Lữ Thụ bỗng nhiên tỉnh táo: "Bởi vì cái gọi là đọc sách phá vạn quyển, đôi co như có thần, chỉ cần em có thể bật lại người ta đến mức khiến đối phương tức giận đến chết khiếp, vậy đâu cần phải ra tay nữa?"

Lữ Tiểu Ngư trầm mặc hồi lâu: "Hình như em càng thích ra tay hơn chút..."

Lữ Thụ vung tay lên: "Vậy không sao cả, chỉ cần em hiểu được nặng nhẹ, ra tay thì ra tay thôi, sở thích cá nhân khác nhau nha không bắt buộc!"

"Ừm..." Lữ Tiểu Ngư gật đầu: "Thế nên bật người cơ bản chính là sở thích của anh đi..."

Lúc này mặt trời chiều đang im lặng rơi xuống, trong nháy đã không còn tăm hơi nào nữa, chỉ còn lại có đám mây vẫn giữ sắc đỏ cảm.

Hai con người nhỏ bé cứ bình tĩnh như vậy ngồi trên nóc nhà, toàn bộ thế giới như là một bức tranh nổi bật, ngũ quang thập sắc.

Lữ Tiểu Ngư nhẹ giọng nói: "Lữ Thụ, bộ dạng anh che chở đứng trước em hôm nay đẹp trai thật đấy..."

"Ha ha, đó là đương nhiên rồi." Lữ Thụ khoác lác: "Ai khi dễ em, nhất định phải qua cửa là anh đây trước! Phạm sai lầm thì chúng ta nhận sai, thế nhưng muốn nhục nhã chúng ta thì tuyệt đối không được! Anh có thể mắng em, nhưng người khác không thể!"

Trong mắt Lữ Tiểu Ngư lóe lên hào quang óng ánh như ngôi sao, rất giống như đám mây ở chân trời cũng bỗng nhiên sống động, giờ khắc này giống như là vĩnh hằng.

Cho tới bây giờ cô bé đều cảm thấy trên thế giới này có Lữ Thụ là tốt rồi, như vậy cô sẽ không cô đơn, cô giao tất cả sự tín nhiệm của mình Lữ Thụ. Mà Lữ Thụ thì chưa bao giờ khiến cô thất vọng cả.

"Ừm... Lữ Thụ, sau này anh vẫn sẽ đứng ra vì em như thế chứ?"

"Có chứ, nhất định rồi!"

"Nếu như có người mắng em, em còn có thể đánh kẻ đó không? Ý em là dạy dỗ đơn giản một chút, không giống ngày hôm nay đâu."

"Có thể!"

"Vậy nếu có người đánh em thì sao?"

"Thì đánh kẻ đó!"

"Vậy nếu có người muốn giết em thì sao?"

"Thì giết kẻ đó."

"Vậy nếu như toàn thế giới đều muốn giết chúng ta thì làm sao bây giờ?"

Lữ Thụ sửng sốt một chút, cậu nhìn vầng ánh nắng chiều cuối cùng nơi xa, kiên định nói: "Vậy giết kẻ đó long trời lỡ đất."
Chương kế tiếp