Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 190: Tín nhiệm sụp đổ
Sau khi mặt trời chiều khuất bóng, sắc trời cuối cùng cũng chìm vào bóng tối. Lữ Tiểu Ngư như là chiếm được câu trả lời hài lòng nhất, hai bắp chân vô cùng đắc ý quơ quơ sát rìa mái nhà.

Hình như đã lâu rồi hai người không nói chuyện thực sự, vừa bắt đầu trò chuyện đã có hơi không thể ngăn cản được.

"Khương Thúc Y nói với anh, Thiên La Địa Võng sắp xây trường quân sự. Đến lúc đó học sinh của lớp Đạo Nguyên đều phải tiến vào trường quân sự, anh đoán chừng hẳn là quản lý rất nghiêm khắc lắm đó. Đến lúc ấy anh phải trọ ở trường, không biết bao lâu mới có thể trở về nhà một lần." Lữ Thụ nói.

Lữ Tiểu Ngư ngây ra: "Đều phải đi hả, không thi đại học?"

"Trường quân sự cũng cần phải đi thi, tốt nghiệp xong lại còn bao đầu ra, mấy ngày nữa sẽ được trao quân hàm, tất cả người tu hành cấp E đều là Thiếu úy, có thể nhận lương được đó. Thế nhưng nếu cầm tiền của người khác thì nhất định phải làm việc cho họ rồi, không biết là có nguy hiểm hay không nữa." Lữ Thụ gật đầu: "Có điều mặc kệ có nguy hiểm hay không, nếu cầm tiền và tài nguyên thì tóm lại là phải làm tí chuyện, dù sao phòng ở của chúng ta đều là dựa vào linh thạch người ta mua lại."

"Sau đó thì sao?" Lữ Tiểu Ngư hiếu kỳ, Lữ Thụ trong ấn tượng cô bé không phải là người nguyện ý bị người khác hạ mệnh lệnh nắm đi như vậy.

"Sau đó lại nói sau." Lữ Thụ nhìn nhà nhà bật đèn dần dần sáng lên, nghĩ thầm trong thái bình thịnh thế này sẽ không có nhiều chuyện xấu xa đi. Cậu suy nghĩ một chút nói: "Muốn luôn không rảnh hay không bị trông coi vân vân, có lẽ không có thời gian mang em đi ra ngoài chơi rồi, dù sao thời đại này rực rỡ như thế, vẫn còn có nơi mà chúng ta chưa từng đi qua nữa."

Lữ Tiểu Ngư ừ một tiếng không nói gì, trước đây cô cũng muốn đi bên ngoài chơi đùa, trước đó còn nghĩ hiện tại có tiền, không phải nghỉ hè là có thể đi ra ngoài chơi được à?

Kết quả lần này Lữ Thụ bồi thường nhiều tiền như vậy, cô không yên lòng, trứng cà chua đều không ăn, để tiết kiệm tiền... Thế nhưng cô không có thể trách cứ Lữ Thụ bồi thường quá nhiều tiền được, dù sao cũng là đại họa do mình gây ra mà.

Lữ Thụ bỗng nhiên nói: "Ngày mồng một tháng năm chúng ta không ra ngoài nữa đi, anh thấy trên tin tức nói tuần lễ du lịch vàng khắp nơi đều là người, đâu đâu đều là người ta tấp nập, có đi ra ngoài chơi cũng chẳng có ý nghĩa gì..."

Lữ Tiểu Ngư lại ừ một tiếng không nói.

"Chúng ta chờ nghỉ hè lại đi chơi, dù sao tiền của chúng ta đủ xài, em muốn đi đâu chơi?" Lữ Thụ hỏi.

Lúc này hai mắt của Lữ Tiểu Ngư vốn cho là năm nay e rằng không thể đi ra ngoài chơi sáng rực lên: "Anh muốn dẫn em ra ngoài chơi vào nghỉ hè à? Anh không giận em à?"

Lữ Thụ nhìn Lữ Tiểu Ngư quay đầu lại với vẻ mặt mong đợi, bật cười: "Anh đâu có thể tức mãi tới ngày hè được, muốn đi chơi chỗ nào nè? Sau này chúng ta làm một quyển hướng dẫn luôn, ví dụ như nên ngồi xe gì, ở nơi nào, đi ăn cái gì vân vân, dù sao du ngoạn rất tốn tiền, chúng ta phải tiêu có kế hoạch!"

Lữ Tiểu Ngư nháy mắt: "Để em suy nghĩ một chút rồi quyết định đi đâu, hướng dẫn cứ để em bao tất, em làm xong rồi sẽ cho anh coi!"

Nghĩ đến hai người sắp cùng đi du lịch, rất có thể sẽ cùng nhau đi một số danh lam thắng cảnh, cùng đi ăn rất nhiều đồ ăn ngon, cùng nhau chụp rất nhiều tấm hình chung, Lữ Tiểu Ngư thấy rất vui vẻ.

"Ấy!" Lữ Tiểu Ngư bỗng nhiên hét lên.

Trong lòng Lữ Thụ kinh ngạc: "Làm sao vậy?"

"Phim truyền hình bắt đầu rồi!" Lữ Tiểu Ngư lật đật lao xuống.

Lữ Thụ: "???" Sao lại chợt nhớ tới nó thế?

Cậu đen mặt đi vào nhà ngồi trên ghế salon nhìn Lữ Tiểu Ngư tìm kiếm lung tung trong phòng: "Em đang tìm gì thế?"

Lữ Tiểu Ngư đi về phía cậu: "Có phải anh ngồi trên điều khiển rồi không?"

Lữ Thụ hít một hơi thật sâu: "Đầu tiên cơ sở để anh trả lời cái vấn đề này là chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau..."

"Cái gì vậy?" Lữ Tiểu Ngư sửng sốt, hỏi một câu có ngồi lên điều khiển từ xa không thì có liên quan gì tới tin tưởng thế: "Rốt cuộc anh có ngồi lên điều khiển từ xa không hả?"

"Không có."

"Anh đứng lên."

Tín nhiệm sụp đổ...

Lữ Thụ không vui: "Chờ anh đi trường quân sự rồi, thì em cẩn thận trông coi phim truyền hình của em sống qua ngày đi!"

Lữ Tiểu Ngư bỗng cảm thấy có hơi là lạ, đến lúc đó Lữ Thụ vào trường quân sự, chẳng phải hai người bọn họ cần mất rất lâu mới có thể gặp mặt một lần sao? Như vậy sao được!

"Em đi học tập!" Lữ Tiểu Ngư vừa dứt lời thì ném Lữ Thụ một mình trở về trong phòng.

Lữ Thụ: "???" Tư duy có thể đừng nhảy số lớn vậy được không?

Cậu đi theo trở về phòng nhìn xem, Lữ Tiểu Ngư lấy sách giáo khoa ra bắt đầu học tập thật...

Lúc đó Lữ Thụ tức khắc hít một hơi khí lạnh, CMN sẽ không phải là muốn gây ra chuyện gì đấy chứ, như vậy quá khác thường đi!

"Sao bỗng dưng em lại thích học tập như vậy thế? Được rồi thương lượng với em chuyện này, sau này tiếp tục để ông cụ phụ đạo bài vở buổi tối cho em được không?" Lữ Thụ hỏi, buổi sáng cậu thấyông cụ rất không vui, người ta cực cực khổ khổ học số học cấp hai lâu như vậy, kết quả bên này mi lại nói không học là không học, người ta tức giận cũng là bình thường thôi. Thế nên Lữ Thụ muốn đền bù một chút, dù sao ông cụ đối xử với bọn họ rất tốt.

"Được." Lữ Tiểu Ngư không hề từ chối.

Như thế khiến cho Lữ Thụ bỗng nhiên có hơi đau đầu, thật sự là bây giờ Lữ Tiểu Ngư quá khác thường luôn!

Lại nói cậu còn muốn hỏi chuyện về cái tên đảo quốc kia nữa, lúc đó sau khi Lữ Tiểu Ngư bảo Sóc Con đánh người, người sản sinh ra giá trị cảm xúc tiêu cực không chỉ có mấy học sinh bị đánh, mà là toàn bộ đồng học thậm chí cả giáo viên đều sản sinh ra giá trị cảm xúc tiêu cực nữa, hệ thống nhìn thấy tên thật đó vừa đến lúc nhiều người thì lại có hơi nhức trứng, hoàn toàn tập trung không được phạm vi.

Thế nên cậu mới nghĩ muốn xác nhận xem cái tên đảo quốc ấy rốt cuộc là ai, nhưng mà nghĩ hồi lâu cũng không biết nên nói như thế nào, dù sao Lữ Tiểu Ngư không biết chuyện cậu có thể thu giá trị cảm xúc tiêu cực của người khác, cái này rất lúng túng...

Đột nhiên đôi mắt Lữ Thụ sáng lên, cậu láy ra điện thoại nội địa tìm ra điện thoại của chủ nhiệm lớp Trương Hải Đào của Lữ Tiểu Ngư từ trong danh bạ, căn cứ vào số này lên phần mềm nhắn tin tìm tòi tin tức, kết quả là có thật, vừa nhìn tin tức là biết nick của chủ nhiệm lớp kia luôn.

"Tiếng Sóng Vẫn Như Xưa, nam, 41 tuổi."

Thực sự là một cái tên nghe xa xưa thật, vẫn là tên tài khoản của mình càng nổi bật hơn tí. Lữ Thụ thầm nói, cậu gửi lời mời kết bạn cho Trương Hải Đào.

Bên phía Trương Hải Đào mới vừa cơm nước xong, đang nằm trên ghế sa lon cùng bà xã xem tivi thì chợt thấy điện thoại di động của mình có thêm một thông báo lời nhắn: "Lại Có Một Cao Thủ xin làm bạn với ngài."

Trương Hải Đào sửng sốt, lúc nào mà hệ thống phần mềm tin tức lại thêm bạn đều như thế tâm trạng như thế?

Theo bản năng ấn vào, kết quả hắn nhìn kỹ một chút, lại phát hiện tên tài khoảng của đối phương là "Lại Có Một Cao Thủ"! Bị điên à!

Lại Có Một Cao Thủ: "Ha ha, xin chào thầy Trương, em là phụ huynh của Lữ Tiểu Ngư Lữ Thụ đây!"

[ Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Trương Hải Đào +388… ]

Cái tên này của Lữ Thụ là được đổi từ hồi thêm vào lớp Đạo Nguyên đoạn thời gian trước, kết quả bạn học đều đã tăng thêm rồi, tất cả mọi người đều cài đặt nickname nên vẫn không thi triển được, hiện tại có bạn mới, rốt cục có cơ hội thi triển...
Chương kế tiếp