Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 191: Đổi rèm cửa, đổi ròng rọc, chuyên sửa cửa sổ không kéo được
"Bạn học Lữ Thụ, em có chuyện gì không?" Trương Hải Đào nói chuyện cùng Lữ Thụ đều cảm thấy là lạ, phụ huynh người ta đều là người ba bốn mươi tuổi người, kết quả Lữ Thụ lại quá nhỏ tuổi, hắn theo bản năng gọi bạn học Lữ Thụ, CMN kiểu gì cũng không được tự nhiên!

"Thầy Trương, giữa các phụ huynh chúng ta có phải là có một nhóm không, em muốn gia nhập vào đó, bình thường hay nhìn xem mọi người dạy con thế nào, trao đổi một chút, dù sao em là lần đầu tiên làm phụ huynh không có kinh nghiệm gì cả." Lữ Thụ vui tươi hớn hở trả lời.

Phản ứng đầu tiên của Trương Hải Đào ngay lúc đó chính là, không-tin-tưởng!

Nhưng mà hắn không có lý do gì để từ chối cả, nếu như bây giờ hắn nói không có, sau này lại bị Lữ Thụ phát hiện ra có, đây không phải rõ ràng là mình không có thành tín gì sao?

Hắn bất đắc dĩ đưa cho Lữ Thụ một cái mời, sau đó thì nhìn chằm chằm trong nhóm rất sợ Lữ Thụ và phụ huynh của mấy học sinh bị đánh phát sinh xung đột gì. Kết quả Lữ Thụ tiến vào nhóm xong rồi lập tức trở nên yên lặng, không hề tạo ra một gợn sóng gì ở trong nhóm, giống như chưa từng có ai tiến vào vậy.

Trương Hải Đào trận địa sẵn sàng hơn nửa giờ vẫn không thấy Lữ Thụ nói câu nào trong nhóm, đã bảo là giao lưu với mọi người kia mà?

Lúc này Lữ Thụ đã bắt đầu thêm bạn của mấy phụ huynh đó, đây là cách Lữ Thụ nghĩ ra được. Lúc đó các phụ huynh chắc chắn không ở tại chỗ, nhưng nếu bạn nói thật sự có gián điệp nhỏ như vậy Lữ Thụ cũng cầm thái độ hoài nghi.

Bởi vì cậu từng đọc trong tài liệu được công khai rằng, thật ra ở thế kỷ trước là thường xuyên nhất, thế kỷ này đã bắt đầu chậm rãi nhạt dần. Dù sao trong thời đại này chế độ hộ tịch đã hoàn thiện, muốn im hơi lặng tiếng ẩn náu thật ra không dễ dàng như vậy.

Chế độ hộ tịch trong nước vẫn luôn ở trong một trạng thái kỳ quái, nhìn như rất rời rạc, nhưng mà bạn thực sự muốn ngụ lại thì rất khó, đến nay trong nước vẫn có 1300 vạn người không hộ khẩu... Thế nên gián điệp ẩn núp trong đây có thể hiểu được, phương thức nhập cảnh không nên quá nhiều, số người lưu động vừa lớn, chính là một người đảo quốc tinh thông tiếng Hán giấu ở Bắc thượng quảng, bạn có thể tìm ra hắn chắc?

Nhưng một gián điệp không có hộ tịch lại có thể tạo được bao nhiêu tác dụng? Lữ Thụ nghĩ khả năng này chỉ khi nào hoạt động gián điệp từ ẩn núp chậm rãi chuyển thành xúi giục, hoạt động thẩm thấu thương nghiệp vân vân.

Hơn nữa lấy thủ đoạn mà nói, đa phần vẫn là nhân viên quốc tịch đảo quốc làm hoạt động thương nghiệp ở trong nước, còn lại rất nhiều đều là vất đề di lưu trong lịch sử di lưu. Ví dụ như người ẩn náu ở trong nước dài đến hơn 37 năm cuối cùng lại trở lại đảo quốc, người giống như hắn còn rất nhiều, thật ra đều không trở về.

Lữ Thụ cũng xem kĩ dân tộc kì quái đấy, vì sao ở trong nước ngây người hơn 37 năm lận nhưng không bị đồng hóa? Trái lại trong lòng vẫn mang nhiệm vụ nguyên bản, vừa ngủ đông chính là 37 năm, thậm chí sắp quên quốc tịch của mình, quên sở thích đã từng của chính mình.

Nhưng có một cái vấn đề, liệu bọn họ có hậu đại không? Lữ Thụ nghĩ, nếu như bên cạnh Lữ Tiểu Ngư thật sự có một đứa trẻ có tên thật là tiếng Nhật vậy, thì rất có thể là hậu đại của gián điệp, mà không phải bản thân gián điệp.

Tên thật của hậu đại bọn họ rốt cuộc là tiếng Trung hay là tiếng Nhật? Lữ Thụ không rõ ràng lắm, chỉ có thử thì mới biết được.

Có phụ huynh đồng ý lời mời của Lữ Thụ, hiếu kỳ gửi tin nhắn hỏi: "Xin chào, anh là?"

Lữ Thụ: "Đổi rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, đổi ròng rọc, chuyên sửa cửa sổ, không kéo được..."

Phụ huynh: "???"

[ Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Hách Quốc Bình +13… ] Đối phương hoàn toàn không hiểu đây là tình huống gì, đám sale đổi kịch bản rồi là?! Hay là sửa cửa sổ mở rộng nghiệp vụ trên mạng vậy?!

Hách Quốc Bình ở trên ghế sa lon cau mày: "Đổi bốn cái màn cửa sổ bao nhiêu tiền?"

Phụt, lần này đến phiên Lữ Thụ sửng sốt, các ngài thật sự cho là có sửa màn cửa sổ thật à, bốn cái rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, giá vẫn là không ít. Lữ Thụ đàng hoàng nói: "...Tôi không biết đổi."

Hách Quốc Bình tức khắc đen cả mặt, mi không biết đổi thì mi nhắn cái gì?!

[ Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Hách Quốc Bình… ]

Lữ Thụ không thèm nhắc lại, cậu chỉ cần đối phương cung cấp cho cậu 1 điểm giá trị cảm xúc tiêu cực vào lúc mờ mịt, xác nhận tên thật của đối phương là được rồi.

Đổi sang người khác, Lữ Thụ cảm thấy mình nói muốn sửa màn cửa sổ linh tinh, kết quả người ta muốn sửa thật, nhưng mình lại không biết sửa, vậy có phải là quá mất mặt rồi không?

Thế nên đổi lời nói: "Rèm cửa nhà tôi,

Ròng rọc, cửa sổ, kéo không nhúc nhích..."

Phụ huynh đối diện quả là nghệt cả mặt: "???" Cửa sổ nhà anh không kéo được thì nói cho tôi làm cái gì?! Tôi cũng có phải người sửa cửa sổ đâu!

Lữ Thụ cứ thử như vậy, kết quả ở người thứ bảy.

Lữ Thụ: "Rèm cửa nhà tôi, ròng rọc, cửa sổ, kéo không nhúc nhích..."

Phụ huynh đối diện có nickname "Ba của Chu Tân Dương": "100 tệ, muốn đi sửa suốt đêm không, thêm 50."

Lữ Thụ tức khắc thấy không khỏe cả người, CMN sao lại có anh giai sửa cửa sổ thật vậy?!

"Ha ha, chú bận rộn, cháu lại hỏi người khác vậy..."

"90!"

Phụt, Lữ Thụ suýt chút nữa thì phun ra một búng máu: "Không phải vấn đề thêm tiền hay không đâu chú, ngài bận rộn đi, chú ý bảo dưỡng uống nhiều cẩu kỷ ngâm nước..."

Ba của Chu Tân Dương cung cấp hơn mười điểm giá trị cảm xúc tiêu cực, đoán chừng là tương đối tiếc hận không thể làm đơn sinh ý này, mà tên vẫn là tiếng Trung.

Ngay tại lúc Lữ Thụ định tiếp xúc tiếp thì bỗng dưng trong ghi chép giá trị cảm xúc tiêu cực của mình bùng nổ một mảng lớn ghi chép thu nhập giá trị cảm xúc tiêu cực, ai nấy đều có số lớn vô cùng, cất bước từ 300, dừng lại ở 999! Nhưng tất cả đều là tên tiếng Nhật, không có cái nào ngoại lệ!

Lữ Thụ tức khắc sững người, chừng đó ít nhiều gì cũng phải có trên trăm cái tên đấy, mắt nhìn thấy giá trị cảm xúc tiêu cực vốn thiếu tám vạn là đủ đột phá ngôi sao thứ sáu của mình, lập tức tăng lên còn thiếu 2 vạn!

Trời ạ! Mình làm nổ nhà vệ sinh công cộng bên hang ổ gián điệp à?

Không đúng, không thể nói trong một Lạc thành nho nhỏ còn có hơn trăm tên gián điệp, cái này không thể nào nói nổi được!

Nếu bạn nói trong học sinh lớp Đạo Nguyên, trong Thiên La Địa Võng tổng cộng có chín tên thì cậu vẫn còn có thể hiểu được, không đúng, là mười tên, cộng thêm cả Thường Hằng Việt nữa.

Dù sao mười tên đó là đến từ toàn bộ Dự Châu, dù sao toàn bộ Dự Châu có 17 địa cấp thành phố, 50 thành phố trực thuộc, 21 thành phố cấp huyện, 88 huyện lận, đây là hơn hai trăm triệu nhân khẩu lận đấy?

Nhưng bạn nói trong Lạc thành có trên trăm tên, tin bạn mới là lạ đó!

Thế nên nhất định không đúng, Lữ Thụ dứt khoát lại tiếp tục chào hỏi với mỗi phụ huynh, kết quả tên thật của mỗi người đều không phải tiếng Nhật, không thu hoạch được gì!

Lữ Thụ bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, thật ra lúc cái tên thật tiếng Nhật kia xuất hiện so với lúc Lữ Tiểu Ngư chế tạo nhóm không cùng lúc đầu tiên phải muộn hơn trong chốc lát.

Liệu có khả năng nói đây là một cái trùng hợp, chỉ là trùng hợp xuất hiện giữa đó thôi không?

Có khi nào có khả năng rằng, bởi vì mình tranh đoạt mắt trận lại giết gián điệp, cho nên đối phương có lòng oán hận với mình?

Lữ Thụ rất biết khi giá trị cảm xúc tiêu cực thu nhập đến thì đối phương cũng không cần biết người như mình, chỉ là sản sinh oán niệm đối với một chuyện nào đó, sau đó chuyện này là cậu làm, sẽ tính thành cậu... Nếu không giá trị cảm xúc tiêu cực từ mấy người Nhiếp Đình, Thạch Học Tấn Thiên La Địa Võng đến từ chỗ nào?

Lần này, giá trị cảm xúc tiêu cực sản sinh với quy mô lớn chẳng lẽ là bởi vì tin tức đã truyền về bản thổ, cho nên một đám người đối phương mới sinh oán niệm với mình? Mặc dù đối phương không biết là mình làm...

Lữ Thụ nghĩ hồi lâu, trong lòng chỉ có ba chữ, trượng nghĩa thật!
Chương kế tiếp