Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 197. Hắn đang cười nhạo chúng ta à?
Đối với Lữ Thụ, mọi việc cậu làm lúc trước đều khiến Lữ Tiểu Ngư hơi khó hiểu, chẳng hạn như tại sao đã thay đổi ống nghiệm xong lại phải đặt lại?

Bởi vì Lữ Thụ rất rõ ràng, lần này ông cụ nhắc nhở cậu tới đổi ống nghiệm, nói cách khác là hồn phách đã bại lộ. Cho dù sau đó, ống nghiệm đã được thay thành công, vậy ông cụ vẫn có thể hiểu hồn phách chắc chắn sẽ có liên hệ với Lữ Thụ!

Ông cụ vừa mới bảo mình đi thay ống nghiệm, kết quả là hồn phi xuất hiện, mà ống nghiệm lại được thay đổi. Nếu đối phương không nghĩ ra được cậu thì thật là buồn cười.

Lữ Thụ không tin ông cụ không đoán được chuyện này. Trên đời này nếu coi thường người khác, nhất định sẽ phải chuẩn bị trả một cái giá rất lớn.

Cho nên Lữ Thụ thà đặt ống nghiệm trở lại, rồi về nhờ ông cụ giúp đỡ còn hơn là tiết lộ bí mật của Lữ Tiểu Ngư, trong lòng cậu cũng không chờ mong vào may mắn.

Đối với chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, Lữ Thụ chỉ có thể chờ đợi, bởi vì cậu không biết liệu người khác có tiếp tục liên tưởng đến cậu hay không.

Điều quan trọng nhất là cậu không bị trúng đạn, mà ai cũng biết cậu thức tỉnh là dị năng hệ lực lượng.

Lần này, thân phận của Người Thức Tỉnh hệ lực lượng một lần nữa trở thành chiếc ô của cậu.

Có vẻ như cậu đang đi trên con đường “thức tỉnh”, một con đường đi đến bóng tối...

Sự việc này đã cho Lữ Thụ một lời cảnh tỉnh: Đừng coi thường anh hùng thiên hạ.

Cậu chỉ là một học sinh trung học, khi đối mặt với một nhóm có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, những sai sót là điều cậu khó tránh khỏi bây giờ.

Nếu làm lại một lần nữa, Lữ Thụ nhất định sẽ lên kế hoạch kỹ càng hơn, nhất định sẽ cẩn thận hơn.

Cậu cần phải trưởng thành, thậm chí cần phải sau khi hoàn thành học tập tiếp tục đi học trường quân sự, học những kiến ​​thức chiến đấu mà cậu chưa bao giờ tiếp xúc trong cuộc sống bình thường của mình.

Trừ khi cậu đã là một nhân vật cấp B hoặc thậm chí cấp A, nếu không thì cậu phải lợi dụng tất cả kiến ​​thức để trang bị cho mình.

Lữ Thụ chưa bao giờ cảm thấy kiến ​​thức là vô dụng, tất cả những người nghĩ như vậy đều là những kẻ ngu xuẩn thực sự.

...

Lúc này, Lý Nhất Tiếu đã đứng trong văn phòng của mình, toàn bộ tòa nhà đều đã bị Thiên La Địa Võng phong tỏa. Một số người tu hành đứng bên cạnh Lý Nhất Tiếu, cau mày.

Một người nói: “Ở đây không có gì, tại sao lại đột nhập vào nơi này?”

“Nhưng, không thể loại trừ một tình huống nào đó. Mặc dù chúng ta biết rất rõ không có gì ở đây, nhưng đối phương có thể không nghĩ vậy. Dù sao thì đây cũng là chỗ của lớp Đạo Nguyên. Có thể người ngoài không biết tình huống nơi này. Dù sai trước khi Người Thức Tỉnh thức tỉnh họ chỉ là những người bình thường thôi.” Một người suy nghĩ một lúc, rồi phân tích: “Nhìn đi, lấy chuyện của Người Thức Tỉnh cấp D hệ lực lượng kia làm ví dụ. Chúng ta có thể nghĩ những gì đối phương đã làm là rất ngu xuẩn, chưa nói đến thủ đoạn cướp ngân hàng, về mặt kế hoạch tẩu thoát, đối phương tránh tỉnh lỵ mà đến đây. Thật ra đây là sai lầm lớn nhất, theo thói quen suy nghĩ của hắn, hắn cảm thấy người của chúng ta sẽ ở tỉnh lỵ nhiều hơn. Nhưng hắn lại không biết rằng Lạc Thành là nơi có nhiều người tu hành nhất. Đây là kết quả của thông tin không ngang bằng.”

Hiện tại, thực sự tồn tộn một loại tình huống như vậy. Thiên La Địa Võng được huấn luyện nghiêm chỉnh có thể dễ dàng mắc một số sai lầm cấp thấp trong điều kiện nắm bắt thông tin cấp cao hơn, cộng với tình huống dò đá qua sông của người bình thường về tu hành.

Một số người có thể cảm thấy họ cực kỳ lợi hại khi mình thức tỉnh, đơn giản là bất khả chiến bại! Nhưng thật ra, còn có rất nhiều người lợi hại hơn hắn!

Không thể không nói, thông tin là một thứ cực kỳ hữu dụng. Thời đại này, không có thông tin chẳng khác gì người mù cả.

Có người quay lại hỏi: “Lý Thiên La, trong văn phòng của anh có thứ gì đáng giá để người khác đột nhập và ăn trộm không?”

Lý Nhất Tiếu cau mày suy nghĩ hồi lâu, thật ra hắn là một người dũng cảm mà thận trọng. Điều này đã được phản ánh khi hắn do thám trong di tích, hắn nghĩ đến một điểm đáng ngờ, nhưng thành thật mà nói, hắn hơi không muốn nghi ngờ chuyện này.

Nhưng, đây là một việc lớn. Có người đã đột nhập vào trường là điều tuyệt đối không thể dung thứ. Hơn nữa mục đích của Thiên La Địa Võng luôn là không cho phép những thế lực không thể kiểm soát được nhởn nhơ ở bên ngoài.

Lý Nhất Tiếu quay đầu chỉ vào ống nghiệm trên bàn: “Kiểm tra xem dấu vân tay trên thành ống nghiệm này có của tôi hay không?”

Nếu không có dấu vân tay của hắn, vậy chỉ có thể cho thấy một vấn đề: Nó đã được người khác tráo đổi.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau: “Đây không phải chỉ là mẫu máu của học sinh thôi à? Ai rảnh háng không có việc gì đến mức đi đổi hàng mẫu?”

Lý Nhất Tiếu bình tĩnh nói: “Đây chỉ là một sự suy đoán, không loại trừ khả năng đối phương thuần túy cảm thấy phòng làm việc của tôi có thứ gì đó giống như linh khí pháp khí, nên mới xong vào xem. Tình huống các anh nói tới có thể là đúng, nhưng điều tra thêm cũng không sai.”

Có lẽ Lữ Thụ sẽ không ngờ rằng Lý Nhất Tiếu sẽ thể hiện khía cạnh cẩn thận vào thời điểm này. Mà bộ dạng tùy tiện thường ngày của Lý Nhất Tiếu thực sự có thể che mắt nhiều người.

Có người đã đeo găng tay, cất ống nghiệm vào vật chứng, mang đi kiểm tra. Đồng thời lấy mẫu dấu vân tay của Lý Nhất Tiếu. Không lâu sau đã nhận được tin tức phản hồi về kết quả: Có dấu vân tay của Lý Nhất Tiếu và chỉ có dấu vân tay của Lý Nhất Tiếu.

Lý Nhất Tiếu thở phào nhẹ nhõm, từ trong đáy lòng, hắn không muốn tin chuyện này có liên quan gì đến Lữ Thụ, nhưng chỉ có bằng chứng mới có thể nói rõ tất cả.

Hắn hồ hởi nói: “Đây đúng là con mẹ nó một tên trộm ngu ngốc. Còn có manh mối gì không? Tất cả tổng hợp lại rồi mọi người cùng nhau họp và phân tích một chút.”

“Có. Mỗi nhân viên an ninh đều có máy ghi hình trước ngực. Trong video có ghi lại hình ảnh sau khi phát hiện ra đối phương. Chúng ta có thể xem thử.” Một người tu hành bên cạnh nói: “Bây giờ, manh mối duy nhất có thể tìm thấy là video này. Người Thức Tỉnh kia đã bị bắn, nhưng không có máu lưu lại ở hiện trường. Chúng ta chưa bao giờ thấy một loại Người Thức Tỉnh nào như vậy được ghi chép trong hồ sơ của mình, không biết đã xảy ra chuyện gì. Rất có thể đây là một loại Người Thức Tỉnh mới.”

“Đi nào, xem thử đi.” Lý Nhất Tiếu dẫn đầu, bước sang phòng học bên cạnh, video được phát trực tiếp trên máy chiếu đa phương tiện trong phòng học.

Đoạn video rất ngắn, là một đoạn clip được biên tập đặc biệt từ máy ghi hình. Bắt đầu từ tuần tra bắt gặp bóng đen trên hành lang và kết thúc khi nhân viên an ninh hôn mê ngã xuống đất.

Ban đầu, mọi người đều nghĩ có thể nhìn thấy một nội dung quan trọng nào đấy. Chẳng hạn như ngoại hình, quần áo của đối phương, vân vân và mây mây. Nhưng kết quả lại không như ý muốn. Xét về ngoại hình thì đối phương chỉ có đường cong hình dáng, rất khó có thể phân biệt được cái gì. Mà đối phương vẫn luôn nhếch miệng cười ngây ngô, mặt mũi con mẹ nó đều cười lệch!

Và về phương diện quần áo... Cái này con mẹ nó căn bản không mặc quần áo gì cả!

Trong video, từ đầu đến cuối đối phương không hề nói một lời nào, chỉ có ba câu của nhân viên an ninh.

“Anh... Anh là Người Thức Tỉnh ở đâu đến? Sao... sao anh không mặc quần áo?”

“Hai tay ôm đầu, mặt hướng vào tường, đứng vững!”

“Anh... anh cười cái gì? Không được cười!”

Tất cả mọi người đều chìm vào trầm tư, sau đó liền nghe thấy tiếng Lý Nhất Tiếu bỗng nhiên hít sâu một hơi, ánh mắt của mọi người đều chuyển hướng đến, cho là hắn đang định nói gì đó.

Kết quả là Lý Nhất Tiếu sờ cằm, nghi ngờ nói: “Ờ ha, tại sao hắn lại cười?...”

Sau đó Lý Nhất Tiếu đột nhiên giận tím mặt: “Hắn đang cười nhạo chúng ta à?”
Chương kế tiếp