Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 198: Tình báo
Màn hình máy chiếu trong phòng học hiện ra tạm dừng, mà Lý Nhất Tiếu bên cạnh quả là nổi trận lôi đình: "Có phải hắn đang cười nhạo Lý Nhất Tiếu tôi không thế? Hả? Hắn cũng dám cười nhạo chúng ta à, quá kiêu ngạo! Con mẹ nó chứ ông đây nhất định phải bắt hắn lại, khiến hắn cười đủ!"

Những người tu hành bên cạnh quả là hết chỗ nói nổi, nhưng bọn họ đều không biết phản bác quan điểm đó của Lý Nhất Tiếu như thế nào... Đối phương đúng là cứ đang cười mãi thật...

Một người tu hành thận trọng nói: "Liệu có khả năng năng nào hắn là một kẻ ngu si không?!"

Vẻ mặt mọi người nghiêm nghị, bấy giờ mọi người nhớ lại trong điệu cười của đối phương có toát lên một vẻ ngu dốt, cứ như đần độn hoàn toàn không có chỉ số thông minh gì cả... Mọi người lập tức hét thầm định mệnh, cảm thấy lời vị đồng nghiệp này nói không phải hoàn toàn không có khả năng!

Lý Nhất Tiếu cũng bình tĩnh tua video ngược trở lại xem qua một lần, cứ cảm thấy khó chịu trong lòng, không nghĩ ra là không nghĩ ra!

Cười gì chứ?!

Ba chữ này quả là trở thành một bí ẩn chưa có lời giải đáp trong lòng tất cả thành viên Thiên La Địa Võng của Lạc thành...

"Tăng mạnh đẳng cấp cảnh giới, các anh đều đừng khinh thường... Đầu tiên là một người tu hành cấp C xuất hiện, lúc này lại có một Người Thức Tỉnh ngu ngốc xuất hiện, sao Lạc thành cứ lắm chuyện quá vậy?! Có phải đám người kia rảnh háng quá không, cứ không chịu để yên cho Lý Nhất Tiếu tôi thế? Không thể đi địa bàn của Phong Dạ Minh Sơn châu cách vách gây chuyện được à?" Lý Nhất Tiếu tức giận nói.

Bắt đầu từ sáng sớm bên Lữ Thụ vẫn luôn không ngừng thu được giá trị cảm xúc tiêu cực từ Thiên La Địa Võng, lúc này bỗng nhiên lại thu được hai lần giá trị cảm xúc tiêu cực với số lượng lớn của Lý Nhất Tiếu, cậu còn có chút không hiểu rõ ra sao nữa.

Lữ Thụ nào biết được hai người Lý Nhất Tiếu nhớ thương nhất hiện tại, cậu đều là đầu sỏ đâu chứ...

...

Lý Huyền Nhất ngồi trên ghế nằm trong phòng nhắm mắt dưỡng thần, tới gần buổi trưa thím Lưu đi vào từ bên ngoài: "Chuyện đổi ống nghiệm đã sắp xếp xong xuôi."

Lý Huyền Nhất mở hai mắt: "Có liên quan tới thằng bé kia không?"

"Tôi cảm thấy là không có." Thím Lưu lắc đầu: "Đối phương là một Người Thức Tỉnh cổ quái, toàn thân có màu đen như sương khói, thích cười khúc khích, Thiên La Địa Võng đều đã kiểm tra các phương diện ống nghiệm vân tay và không có vấn đề gì, vả lại trong quá trình đối phương chạy trốn đã bị trúng một phát súng."

Lý Huyền Nhất gật đầu: "Vậy xem ra đúng là không phải thằng bé thật, ít nhất tôi có thể xác định trên người nó không có bất kì tổn thương nào cả, này cũng không biết từ đâu xuất hiện Người Thức Tỉnh."

"Dù sao linh khí vẫn còn đang không ngừng khôi phục, có người liên tục thức tỉnh cũng rất bình thường thôi. Nói không chừng qua một thời gian ngắn nữa người tu hành có tư chất kém hiện tại đều có thể tu hành cũng nên, dù sao nồng độ của linh khí mới là yếu tố có thể quyết định tu hành hay không."

"Được rồi, xác định không có quan hệ gì với thằng bé là được, tôi còn tưởng rằng nó vẫn còn cất giấu lá bài tẩy gì nữa chứ." Lý Huyền Nhất lại giơ quyển sách số học cấp hai lên đọc lại...

"Vậy nếu đó là lá bài tẩy của thằng bé thật thì sao? Ông làm sao bây giờ?" Thím Lưu cười tủm tỉm hỏi.

"Còn có thể làm sao được nữa? Ai mà không có chút lá bài tẩy chứ? Không ngạc nhiên, thật ra tôi ngược lại có chút hiếu kỳ không biết con bài chưa lật của thằng bé rốt cuộc là cái gì. Nó không giống như loại người chuyện gì cũng đặt ra bên ngoài, chắc chắn vẫn còn cất giấu không ít chuyện khác." Lý Huyền Nhất bình chân như vại lật ngược quyển số học cấp hai nói: "Nếu không có con bài chưa lật, tôi ngược lại sẽ thất vọng một chút."

Chẳng biết tại sao thím Lưu trầm ngâm chốc lát rồi bỗng nhiên phun ra một câu: "Hai đứa nhỏ đó rất tốt."

Lý Huyền Nhất ngẩng đầu nhìn bà cười nói: "Đúng là rất tốt."

...

Lữ Thụ và Lữ Tiểu Ngư trong phòng cách vách đang nhỏ giọng thì thầm: "Sau này mà còn có hành động như vậy nữa, không nói đến lần này thời gian gấp gáp không chuẩn bị, đây không thể trở thành lý do để lỗ mãng được, sau này việc đầu tiên là phải điều tra rõ ràng thời gian đi tuần và thực lực thế nào, thứ hai còn phải xác định tuyến đường xông vào và tuyến đường rút lui, em có muốn bổ sung gì không?"

Lữ Tiểu Ngư ở bên cạnh gật đầu nhỏ: "Không, không có gì để bổ sung thêm. Lần này tuyến đường đột phá của chúng ta không có vấn đề gì, thế nhưng lúc rút lui quá vội vàng. Khi ấy hẳn là chờ một chút, nên tận lực tránh cho ở trong hoàn cảnh không quen thuộc, lúc đó chúng ta cũng không cách nào xác định được trong hành lang có người tuần tra hay không."

"Nói đúng." Lữ Thụ cũng viết xuống điểm mà Lữ Tiểu Ngư nói đến.

Hai người không khác gì giấy trắng trên phương diện chiến đấu cứ như vậy cùng tiến tới tổng kết hành động ra dáng ra hình, trông đặc biệt rất nghiêm túc...

Lữ Thụ bỗng nhiên thở dài: "Vẫn là lực lượng quá yếu ớt, người ta đều có chuẩn bị chu đáo, chúng ta thì đến cả tình báo cũng không có. Nếu như em có thể câu được nhiều hồn phách chút thì tốt rồi, đến lúc đó để một đám chim sẻ đi tra xét tình huống, người khác khó lòng phòng bị được, hơn nữa cho dù có tổn thất cũng không sao cả."

Lữ Tiểu Ngư nghe nói thế thì không vui: "Ai nói có tổn thất thì cũng không sao cả chứ, thế nên đây là lý do để anh chơi nổ heo à?!"

Lúc này Sóc Con ngó dáo dác qua cửa sổ trộm trở về từ phía bên ngoài. Nói thật, nếu như không phát hiện nó, Lữ Thụ suýt chút nữa thì quên mất nó luôn!

Không biết tại sao, trong đầu Lữ Thụ bỗng nhiên như được một chùm sáng chiếu sáng: "Sóc Con, mày tới đây cho tao!"

Sóc Con tức khắc cứng đờ trên bệ cửa sổ... ta làm sao cơ?

"Không có ý muốn mắng mày đâu, mày qua đây, thương lượng chuyện này với mày." Lữ Thụ vẫy tay với nó.

Sóc Con nửa tin nửa ngờ đi qua, kết quả Lữ Thụ lật tay đặt quả tẩy tủy trong lòng bàn tay, mắt Sóc Con lập tức không dời đi được, đó là khát vọng đối với tiến hóa đến từ bản năng!

Lữ Thụ quan sát nhiều ngày như vậy, loại vật như quả tẩy tủy có cho những người khác ăn hay không là một chuyện, cho đến bây giờ người khiến cậu nghĩ có thể tìm cơ hội để cho ăn cũng chỉ có một mình ông cụ ở cách vách kia mà thôi. Đây là do nghĩ muốn trợ giúp đối phương cải thiện căn cơ cứu mạng, không phải tình huống liên quan đến tính mạng chắc là cậu sẽ không mạo hiểm lấy ra.

Hơn nữa đã lâu như vậy rồi mà cậu vẫn không tìm được cơ hội thích hợp đưa cho ông cụ. Nói thật, cậu không muốn lấy ra ngay trước mặt, bởi vì không thể giải thích được nơi lấy được nó.

Có lẽ lần tiến vào di tích tiếp theo là một cơ hội? Ném nồi cho di tích là xong, cứ nói là lấy được ở trong đó.

Mà bây giờ, Lữ Thụ nghĩ cậu có thể thử nghiệm ở trên người Sóc Con, bởi vì suy nghĩ nào đó vừa rồi của cậu khiến cậu ý thức được, Sóc Con cũng có thể có tác dụng lớn!

Sau khi Sóc Con thấy quả tẩy tủy liền không nhịn được muốn lấy đến ăn ngay, kết quả Lữ Thụ xoay cổ tay một cái, quả tẩy tủy đã biến mất.

"Tao hỏi mày, có phải mày có thể giao lưu với đám chuột bên ngoài không, có phải mày có thể khiến bọn nó nghe chỉ huy của mày không? Mày nói thật với tao đi, nếu không không có gì ăn cả!" Lữ Thụ hỏi.

Sóc Con nhìn Lữ Tiểu Ngư chần chờ một chút, dù sao Lữ Tiểu Ngư không cho nó chơi với đám chuột đấy... nhưng mà cuối cùng nó vẫn chịu không được dụ hoặc của quả tẩy tủy, gật đầu.

"Chứng minh cho tao xem." Lữ Thụ nói.

Sau đó Sóc Con gấp gáp đi ra ngoài, còn chưa tới hai phút thì đã gọi được bốn năm đàn em tiến trong sân, cả đám xếp hàng đứng vững, chỉnh chỉnh tề tề...

Lữ Thụ tức khắc mặt mày hớn hở: "Tụi mày có thể giao lưu với nhau không?"

Sóc Con gật đầu.

Lữ Thụ nghĩ, nơi lấy được tình báo mà mình muốn nhất, e là có chỗ dựa rồi!
Chương kế tiếp