Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 54. Tu hành dành riêng cho Lữ Tiểu Ngư
“Lữ Thụ! Đây là cái gì?” Khi nhìn thấy trang giấy vàng biến thành lốm đa lốm đố bụi vàng bay vào trong cơ thể mình, Lữ Tiểu Ngư có chút luống cuống: “Em không làm gì cả!”

Lữ Thụ suy nghĩ một chút: “Có lẽ cái này là đồ của em.”

Cậu không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng khi cậu cầm nó trên tay thì nó không có phản ứng gì, nhưng Lữ Tiểu Ngư vừa tiến đến thì lại ngay lập tức phản ứng, vậy chỉ có thể giải thích là: Nó nhận định Lữ Tiểu Ngư.

“Mau cảm nhận xem có thể cảm nhận được có thứ gì đó khác lạ trong cơ thể em không?” Lữ Thụ tò mò hỏi, cậu muốn biết thứ này là công pháp gì.

Lữ Tiểu Ngư nghe vậy liền nhắm mắt lại, sau đó nhanh chóng mở ra, kinh ngạc nói: “Trong ngực của em hình như có thêm một bản đồ sao, trong bản đồ sao có 7 tinh vân!”

“Cái quái gì thế?” Lần này Lữ Thụ thực sự rất kinh ngạc: “Em chắc chắn chưa?”

Sao có thể như vậy được, vậy mà lại giống như đúc công pháp của mình?

“Chắc chắn.” Lữ Tiểu Ngư gật đầu: “Bảy tinh vân, có lớn có nhỏ, em cảm thấy... Dường như em có thể giao tiếp với hư không trên bầu trời vậy. Hình như có bóng đen gì đó đang hòa nhập vào ngôi sao nhỏ nhất kia trong bản đồ sao trong cơ thể em. Chỉ kỳ quái là, bản đồ sao thì sáng rực, nhưng ngôi sao đó lại giống như lỗ đen vậy... Không phải ngôi sao là phải sáng à?”

Nhưng... tại sao Lữ Tiểu Ngư không cần phải hát Ngôi sao nhỏ!

Em đặc biệt à, lúc đó mũi Lữ Thụ liền đen thui, tại sao mình phải hát Ngôi sao nhỏ, còn Lữ Tiểu Ngư thì không?

Không đúng, hình như trọng tâm chú ý của mình không đúng, haha.

Lữ Thụ bắt đầu chìm vào trầm tư, dựa theo miêu tả của Lữ Tiểu Ngư, bản đồ sao của Lữ Tiểu Ngư không giống với bản đồ sao của cậu!

Bản đồ sao của chính mình thì tối om, chỉ khi các ngôi sao được thắp sáng thì chúng mới sáng lên một chút.

Bản đồ sao của Lữ Tiểu Ngư thì lại sáng ngời, nhưng ngôi sao lại tối.

Sau khi Lữ Thụ hát Ngôi sao nhỏ, hòa nhập vào cơ thể chính là ánh sao trên bầu trời, vô cùng chói mắt.

Còn của Lữ Tiểu Ngư quả thực là một bóng đen tối tăm.

Một sáng, một tối, có mối liên hệ nào không?

Lữ Thụ không hiểu, Lữ Tiểu Ngư cũng vậy, chỉ sợ áo khoác đen cũng không hiểu.

Điều này quá kỳ quái.

“Cái bóng ma hội tụ ở trong cơ thể em đó có chỗ nào kỳ quái không?” Lữ Thụ tiếp tục hỏi.

“Không biết nữa, nó tự mình đi vào, sau đó tự mình tiến vào bản đồ sao...” Ánh mắt Lữ Tiểu Ngư chợt lóe lên những vì sao lấp lánh: “Lữ Thụ, em đã thức tỉnh rồi phải không?”

“Hì hì, em đã thức tỉnh rồi, anh khẳng định...” Lữ Thụ cảm thấy có chút nhức cả trứng, thì ra người ta không chỉ không cần hát Ngôi sao nhỏ, mà tu hành cũng là tự động, cũng không cần phải quan tâm.

Công pháp dành riêng cho người lười biếng như Lữ Tiểu Ngư hả?

Điều này cũng có nghĩa là... Lữ Tiểu Ngư cũng không cần phải không ngủ như mình, bởi vì Lữ Tiểu Ngư không cần hao tổn tinh lực để dẫn dắt ánh sao đi vào bản đồ sao!

Đây là cái hệ thống vớ vẩn gì vậy, tại sao của mình lại rắc rối như vậy? Phắc! Bây giờ mình đổi công pháp còn kịp không? Online chờ, rất gấp đấy!

Lữ Thụ lập tức đổi một quả ngôi sao từ danh sách cửa hàng đưa cho Lữ Tiểu Ngư: “Ăn cái này đi xem có phản ứng gì không?”

Nhưng mà, ngay khi quả ngôi sao vừa chạm vào lòng bàn tay của Lữ Tiểu Ngư, vậy mà lại nhanh chóng tan biến, biến thành ánh sao rực rỡ bay vào trong cơ thể Lữ Thụ...

Không đúng, Lữ Thụ cảm thấy có gì đó không đúng, không có lý nào mà có thể ăn quả tẩy tủy được nhưng lại không thể đưa quả ngôi sao cho người khác ăn được.

Vấn đề là ở công pháp, công pháp của Lữ Tiểu Ngư đã bài xích quả ngôi sao! Kỳ lạ thật, chuyện này khiến đầu Lữ Thụ đầy dấu chấm hỏi, chẳng lẽ công pháp của hai người bọn họ đối lập nhau sao?

Nhưng mà giữa hai người có một vài điểm khác biệt, Lữ Thụ cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Lữ Tiểu Ngư nhìn thoáng qua, trên tay hắn có một mầm cây, hiện tại đã mọc ra năm chiếc lá, đại biểu cho việc thắp sáng năm ngôi sao. Nhưng trong tay Lữ Tiểu Ngư không có gì cả.

Hơn nữa Lữ Tiểu Ngư không có ngọn lửa trắng trong tim như Lữ Thụ.

Nếu không thể nghĩ ra được đang xảy ra chuyện gì, thì thôi khỏi nghĩ nữa. Đầu tiên có thể chắc chắn đây thực sự là một công pháp tu hành.

Nếu Lữ Tiểu Ngư có thể thắp sáng các ngôi sao sớm hơn, sở hữu sức mạnh vượt xa người thường, thì Lữ Thụ sẽ càng yên tâm hơn.

Hiện tại Lữ Tiểu Ngư càng ngày càng xinh đẹp, lỡ như lúc nào đó gặp phải người xấu, có khả năng tự bảo vệ bản thân cũng coi như không tệ, có thể làm cho Lữ Thụ bớt lo lắng hơn.

Nếu không, lỡ như Lữ Tiểu Ngư bị bọn buôn người bắt cóc thì biết làm sao?

Lúc trước Lữ Thụ đi bán trứng luộc, chú Lý đã từng nhắc Lữ Thụ là có người đặt chủ ý lên cô bé. Đó cũng là lý do tại sao sau này Lữ Thụ rất ít khi cho Lữ Tiểu Ngư đi theo giúp đỡ. Sau đó khi thân quen với đám người chú Lý, thậm chí đám người chú Lý còn vỗ ngực cam đoan sẽ lập nhóm đưa Lữ Tiểu Ngư về nhà, cậu mới an tâm hơn một ít.

Bây giờ không cần phải lo lắng rồi, chờ thêm nửa tháng nữa, nếu Lữ Tiểu Ngư gặp lại kẻ xấu, haha, một đấm của loli hơn ngàn cân hỏi bạn có sợ không?

Lại có thêm cái đầu nhỏ sớm trưởng thành của Lữ Tiểu Ngư, có thể phân biệt rành mạch ai tốt ai xấu, nếu thực sự gặp phải bọn buôn người, xem chừng chỉ một đấm cũng đã khiến bọn buôn người ị ra sh*t mất.

Nhưng mà, Lữ Thụ vẫn phải dặn dò Lữ Tiểu Ngư không nên sử dụng năng lực của mình một cách bừa bãi, dù sao thì cũng có sự tồn tại của áo khoác đen, vì vậy Lữ Thụ đã nói cho cô bé nghe một số chuyện về Lương Triệt, áo khoác đen, chuyện lấy máu ở trường học.

Mãi đến khi Lữ Thụ chắc chắn rằng Lữ Tiểu Ngư đã nghe lọt được mới yên tâm, về phương diện này, Lữ Tiểu Ngư rất hiểu chuyện. Hai người cùng nhau thống nhất kiếm tiền trong im lặng.

Hai người lẩm bẩm nghiên cứu trên sô pha hồi lâu, Lữ Thụ cũng nói về tình huống công pháp của mình Lữ Tiểu Ngư nghe, lúc này rốt cục Lữ Tiểu Ngư miễn cưỡng tin tưởng Lữ Thụ thật sự không thể nào biến ra bánh cuộn chiên!

Vô cùng miễn cưỡng!

Nhưng mà, mặc dù Lữ Thụ không còn bị yêu cầu biến ra bánh cuộn chiên, nhưng cô bé vẫn yêu cầu Lữ Thụ cung cấp hai phần đậu phụ thối đúng giờ mỗi ngày, không có sẽ nổi giận đấy!

Lữ Tiểu Ngư dụi dụi mắt: “Lữ Thụ, em buồn ngủ rồi, anh kể chuyện dỗ em ngủ đi.”

“Không kể, em bao nhiêu tuổi rồi mà còn đòi nghe kể chuyện?” Lữ Thụ bĩu môi.

“Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lữ Tiểu Ngư +199!”

“Lữ Thụ, anh thay đổi rồi! Trước kia anh...”

“Dừng dừng dừng… Thay đổi cái rắm, để anh kể!” Lữ Thụ không nói nên lời, cả ngày chỉ biết một câu này, quả thật trước kia khi còn ở trong cô nhi viện, Lữ Thụ đã từng kể chuyện cho Lữ Tiểu Ngư nghe.

Lữ Thụ ngồi bên giường Lữ Tiểu Ngư nhét chăn bông cho cô bé, suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên kể cái gì, những chuyện nên kể đều đã kể hết rồi.

“Ừm, ngày xưa có một ngọn núi, trong núi có một ngôi chùa...” Lữ Thụ vừa nói xong liền phát hiện Lữ Tiểu Ngư đang nằm trên giường bắt đầu cười lạnh...

“Lữ Thụ, anh định lừa em à? Anh đã thay đổi...”

“Nghe anh nói hết đã! Ngày xưa, có một ngọn núi, trong núi có một ngôi chùa, trong chùa có một vị lão hòa thượng trông rất xinh đẹp! Tươi nào phải để tranh xuân. Tươi là để báo tin xuân đã về. Tưng bừng đợi khắp sơn khê. Hoa này trong đám hoa kia cùng cười!*” Bản thân Lữ Thụ cũng cảm thấy vui vẻ: “Hahaha, em chưa từng nghe chuyện này đúng không!”

*Trích Bốc toán tử – Vịnh hoa mai (Người dịch: Xuân Thuỷ)

Lữ Tiểu Ngư: “???”

“Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lữ Tiểu Ngư +399...”

Chương kế tiếp